Vốn Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc cũng bị kích động không chế được lực lượng toàn thân, cả người khô nóng như mùa hạn như bị chậu nước lạnh xối lên, đột nhiên giật mình một cái, Nhậm Quân Dương cũng run lên.
Trước kia chưa từng để ý, nhưng ở trong Minh Ngọc Hoàng Triều, nhà chính là thiên hạ của một nước. Cái nhà này cũng không phải gia đình nhỏ, gia quy còn hơn cả quốc pháp, gia chủ chính là người chưởng khống chân chính, giống như Hoàng Đế một đế quốc vậy.
Tuy rằng Nhậm Kiệt chỉ là Luyện Thể Cảnh, nhưng dù sao hắn cũng là gia chủ thứ thiệt.
- Vừa rồi là ta nóng vội, cũng không có ý bất kính với gia chủ. Nhưng mà dù sao gia chủ tuổi còn nhỏ, trưởng lão hội là ước thúc để giúp gia chủ quản lý gia tộc, hiện giờ gia chủ làm càn như thế, xem ra phải học tập gia quy một chút.
Nhậm Quân Dương lập tức khom người nhận sai, nhưng sắc mặt cũng trầm xuống, cũng cần phải phản kích.
- Trưởng lão hội có quyền quản lý công việc của gia chủ trước 18 tuổi, bao gồm phí sinh hoạt hàng ngày của gia chủ, điểm ấy xin gia chủ hiểu rõ.
Nhậm Văn Húc cũng bị mắng nổi trận lôi đình, nhưng không có biện pháp phát tiết, cũng chỉ có thể dùng phương thức này để diễn tả.
Nhậm Hàn Lâm cũng gật đầu, thầm nghĩ vốn muốn cảnh cáo một chút, khống chế một chút, nếu Nhậm Kiệt đã làm càn như thế, vậy thật sự phải xía vào.
- Ha ha...
Nhậm Kiệt đột nhiên cười, hắn cười như vậy khiến cho đám người Nhậm Quân Dương không sao nói rõ được.
Nhậm Kiệt trực tiếp nhảy lên, đứng ở trước tọa kỷ còn khí thế hơn long ỷ ở địa cầu lúc trước, trực tiếp nhìn đám người Nhậm Quân Dương buông tay nói:
- Muốn chơi đúng không, vậy bản gia chủ liền phụng chơi với các ngươi, các ngươi muốn thông qua nghị quyết này, muốn trưởng lão hội nghị tề tụ 7 đại trưởng lão đúng không, hiện tại lập tức gọi đại trưởng lão xuất quan, liên hệ nhị thúc và ngũ thúc ta, bảo bọn họ cùng trở về tham gia trưởng lão hội. Bọn họ phải đều có mặt mới được, các ngươi không phải muốn vận dụng quyền lực trưởng lão hội sao, tốt, vậy sau này mỗi lần họp đều phải có bọn họ biểu quyết.
A!
Vừa nghe vậy, đám người Nhậm Quân Dương đều ngậm miệng, bởi vì Nhậm Thiên Hoành là Tây Bắc Đại tướng quân, Thống soái 60 vạn đại quân tọa trấn Tây Bắc, làm sao có thể tuỳ tiện điều động. Mà Nhậm Thiên Kỳ lại tọa trấn phương nam, là Trấn Nam Đại tướng quân, thống soái gần 50 vạn đại quân, làm sao có thể nói bọn họ muốn trở về thì trở về được.
Về phần nói đại trưởng lão, đã bế quan nhiều năm, sao có thể vì quyết định cắt phí sinh hoạt của Nhậm Kiệt mà xuất quan, nếu như vậy thật sự sẽ trở thành chuyện cười thiên hạ rồi.
- Không chỉ như vậy, các ngươi thấy ta tuổi còn nhỏ thích khi dễ lắm phải không, ta thân làm gia chủ, các ngươi điều động quyền lực trưởng lão hội, ta đây vận dụng quyền lực gia chủ. Từ hôm nay trở đi, chi phí mỗi mỗi một mạch các ngươi giảm một phần, vận dụng pháp bảo gia tộc đều phải có chữ ký của bản gia chủ. Không chỉ như thế, chờ một lát, ta gọi người đem danh sách quyền lực của gia chủ nghiên cứu một lát, ta nhớ rõ ta nếu muốn còn có thể sửa gia quy, ta sẽ sửa gia quy từng chút một, một lần không thể thu thập toàn bộ, ta sẽ thu thập từng người các ngươi.
Thoải mái, mẹ nó rất thoải mái.
Giờ khắc này Nhậm Kiệt cảm giác trong lòng thư sướng, giờ phút này hắn đột nhiên phát hiện, làm quần áo lụa thật ra không tệ, không cần so đo, muốn nói gì thì nói ấy, dùng biện pháp đơn giản nhất trực tiếp đạt được mục đích.
Nhìn mấy tên bị mình mắng cho ngu luôn, thật thoải mái, cảm giác thật thích.
Bởi vì Nhậm Kiệt cũng không rõ gia chủ Nhậm gia rốt cuộc có quyền lực gì, hắn chỉ phát tiết mới nói như vậy, đương nhiên, nếu mấy tên này tiếp tục làm khó xử mình, Nhậm Kiệt cũng không bỏ qua bọn họ. Dù không làm gia chủ cũng không để cho bọn họ được dễ chịu, huống chi gia tộc lớn như Nhậm gia, muốn đổi gia chủ cũng không phải chuyện đơn giản.
Từ trong thông tin ít ỏi của mình mà phân tích, mình có thể lên làm người gia chủ này, là vì lão tử Nhậm Thiên Hành của mình quá lợi hại, lợi hại tới mức hoàn toàn độc tài. Dù tính cái trưởng lão hội này do hắn tạo nên, cũng là để cân bằng, dù sao mình còn chưa lợi hại tới mức có thể trấn áp hết thảy, nếu không thành lập cái này, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Mà Nhậm gia khổng lồ, mỗi một mạch những trưởng lão này đều không ít người, liên quan đến không ít thế lực.
Giờ phút này đám người Nhậm Quân Dương không biết nói gì cho phải, hoặc là không dám nói, bởi vì Nhậm Kiệt nói quá độc ác, quyền lực gia chủ của hắn còn lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Cái khác trước không nói, hắn muốn khống chế tiền tài và kinh tế gia đình, lực lượng phụ thuộc bọn họ, thậm chí gia tộc ủng hộ bọn họ, nhưng mà chỉ cần hắn nói một câu thì không cần bàn tiếp.
- Thương nghị, các ngươi tiếp tục hội nghị trưởng lão của các ngươi đi, bản gia chủ không rảnh chơi cùng các ngươi.
Đã phát tiết xong, thấy bọn họ không lên tiếng, Nhậm Kiệt cũng cảm giác lúc giận cũng không xê xích lắm, dù sao hiện tại hắn có nhiều chuyện không rõ lắm, sau khi nói xong từ ghế gia chủ nhảy xuống bước nhanh ra ngoài.
Chỉ để lại Mặc Hồng còn bưng chén trà, còn có đám trưởng lão đang đứng trơ ra đó không biết nói gì, hoàn toàn bị Nhậm Kiệt mắng cho ngậm miệng rồi.
- Vù!
Ra khỏi Nghị Sự Đại Điện, Nhậm Kiệt thở ra phào một hơi, thích, thật con bà nó thích.
Tuy nhiên sau khi hơi tỉnh táo một chút, Nhậm Kiệt cũng có chút cảm khái, đời trước trừ nữ nhân, sống phóng túng, đem chim đi dạo, đấu thú... những thứ vô dụng ra, thậm chí hắn ngay cả niên hiệu của Hoàng đế bây giờ là gì hắn cũng không rõ, ngay cả gia quy gia tộc và tình huống chỉnh thể, ngay cả tình huống Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không rõ ràng lắm.
Cái này không thể được, nhất thiết phải nhanh chóng hiểu hết mới được. Nhưng có mấy lời vẫn không thể tùy tiện hỏi người khác, suy nghĩ một chút Nhậm Kiệt vẫn quyết định tự mình tìm hiểu, đại gia tộc như Nhậm gia có riêng Tàng Thư Các của mình, hơn nữa dường như còn rất lớn.
Không có?
Nhậm Kiệt muốn biết Tàng Thư Các ở đâu, lại phát hiện trong trí nhớ chỉ có một Tàng Thư Các rất to lớn, cái khác không có, dường như đã từng đi qua nhưng không biết ở đâu.
Bất đắc dĩ, Nhậm Kiệt chỉ có thể vẫy tay gọi tới một gã thị vệ, bảo hắn dẫn mình tới Tàng Thư Các. Những thị vệ này bình thường đều vô cùng cung kính với Nhậm Kiệt, bởi vì dù tính hắn không phải là gia chủ, chỉ là quần áo lụa là trong dòng chính Nhậm gia thì cũng không phải bọn họ có thể đắc tội được.
Cung kiến tiến lại, nhưng nghe Nhậm Kiệt nói muốn đi Tàng Thư Các, người thị vệ này ngẩn người tại chỗ nhìn Nhậm Kiệt, thậm chí còn không nhịn nổi lắc lắc đầu.
Mình không nghe lầm chứ, đùa gì thế, đi Tàng Thư Các làm gì, nơi đó không ai bài bạc, không có đấu thú, không có mỹ nữ, không có rượu ngon à...
Cho tới khi Nhậm Kiệt lên tiếng hỏi lần nữa, người thị vệ này mới hơi mất hồn mất vía mang theo Nhậm Kiệt đi Tàng Thư Các, khi nhìn Nhậm Kiệt tiến vào Tàng Thư Các, vẻ mặt hắn lại vô cùng cổ quái, giống như nhìn thấy chuột chạy vào ổ mèo vậy.
Quái, chẳng lẽ gia chủ ngã bệnh? Nếu không sao lại đi Tàng Thư Các, hắn đi Hồng Tụ Các mới đúng chứ!
........
Đại trạch Nhậm gia vô cùng lớn, cả vùng bao phủ hơn 30 dặm, bên trong gia tộc chạy ngựa cũng không thành vấn đề. Mà ở phía sau đại trạch có một khu vực, bốn, năm dặm quanh nó không có kiến trúc nào, là mảnh rừng hoang đầy cỏ cây muông thú.
Mặc Hồng vốn đang đi rất nhanh, như khi tới đây lập tức chậm lại, hắn biết khi không có việc gấp, lục gia không thích người khác đi nhanh gây ồn ở khu vực này.
Ở trong Ngọc Kinh Thành phồn hoa tấc đất tấc vàng này, nhưng mà trong đại trạch Nhậm gia lại có khu vực như vậy, không có bất kỳ kiến trúc gì, chỉ dựng ở giữa hai căn nhà gỗ nhỏ, mà giờ khắc này một nam nhân trung niên mặc trường bào xanh lại tùy ý đi lại, tay còn cầm một quyển sách cổ ngồi trên ghế gỗ đọc.
Mặc Hồng cẩn thận đi tới một bên, nín thở ngưng thần không dám phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây, mặc dù hắn mới hơn 20 tuổi xuất, nhưng cũng đã có tu vi Thần Thông Cảnh, nếu ở đế đô sớm đã là tuấn kiệt trẻ tuổi danh chấn thiên hạ rồi, nhưng từ nhỏ đã đi theo lục gia Nhậm Thiên Túng, hắn mới biết mình còn nhỏ bé bao nhiêu.
Kẻ kiêu ngạo thường vì tầm nhìn hạn hẹp, một con chim sẻ có thể phách lối nhìn chằm chằm vô số con kiến, là vì nó còn không biết trên trời cao còn có phượng hoàng. Mặc Hồng nhiều năm đi theo lục gia, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cũng không tự đại, kích động như người đế đô. Nhưng ngẫu nhiên ra ngoài đi lại, hoặc là nhìn thấy những kẻ gọi là thiên tại trong những gia tộc kia, hắn mới hiểu được, mình đi theo lục gia là may mắn dường nào.
- Thế nào, trưởng lão nghị hôm nay xảy ra chuyện đặc biệt gì sao, sao ngươi loạn như vậy, dường như rất kích động.
Lục gia Nhậm Thiên Túng một tay cầm sách, tay kia bưng trà vừa châm, chậm rãi thưởng thức, còn thuận miệng hỏi thăm.
Mặc Hồng bây giờ đúng là lòng còn chưa hoàn toàn trấn tĩnh, bởi vì chuyện vừa mới xảy ra ở Nghị Sự Đại Điện, hắn vừa khiếp sợ, vừa khó tin lại vừa bất ngờ.
- Chuyện hôm nay quá quỷ dị, các trưởng lão muốn tiếp tục giảm bớt chi tiểu của gia chủ, kết quả gia chủ đột nhiên bạo phát, ở trong Nghị Sự Đại Điện hươ chân múa tay chửi má nó, còn mắng cho nhị trưởng lão, tam trưởng lão và tứ trưởng lão một trận.
Ở trước mặt lục gia, Mặc Hồng không dám giấu giếm, cũng không cần nói thêm gì.
- Huơ chân múa tay chửi má nó, còn mắng đám lão già kia một lượt?
Lục gia bưng đang bưng chén trà lên miệng cũng nghiêng ngả, có mấy giọt sánh ra, không may rơi trúng trang sách, nhưng đột nhiên lại bị một cỗ lực lượng vô hình làm bốc hơi sạch.
Lục gia Nhậm Thiên Túng tiện tay đặt chén trà lên trang sách, cũng hết ý nhìn về phía Mặc Hồng:
- Nói cụ thể xem là chuyện gì xảy ra.
- Vâng!
Mặc Hồng khom người đáp, tiếp đó kể lại toàn bộ chuyện ở trong Nghị Sự Đại Điện một lần, một chữ cũng không thiếu, thậm chí ngay cả động tác của Nhậm Kiệt cũng không buông tha, bởi vì Nhậm Kiệt trực tiếp hất tung bàn, trực tiếp chỉ vào bảo tọa gia chủ bảo đám người nhị trưởng lão lên ngồi, còn có mình nhảy lên chỗ ngồi, những động tác này đến nay hắn cũng khó quên được.
- Tiểu tử vô lại này lại không cầu xin, khóc lóc, đúng là rất lợi hại.
Lục gia nghe Mặc Hồng kể xong, khuôn mặt bình tĩnh lộ ra ý cười hiếm có.
Nhìn thấy lục gia mỉm cười, Mặc Hồng cũng sửng sờ, từ nhỏ đi theo bên cạnh lục gia, những năm gần đây chưa thấy ngài cười qua. Mặc dù chỉ là nụ cười thản nhiên, cũng khiến Mặc Hồng cảm giác tên Nhậm Kiệt này đã làm được một việc đúng đắn.
- Đúng là vô cùng lợi hại, cuối cùng đám người nhị trưởng lão không dám hé miệng, cũng không dám... nói tới chuyện cắt giảm chi tiêu của gia chủ nữa, nếu gia chủ sớm nói như vậy, mấy người bọn họ cũng không dám làm càn như vậy.
Nhìn thấy lục gia vui vẻ, Mặc Hồng cũng vui vẻ nói.
Lục gia đối với chuyện này từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói:
- Một đám người nhàn rỗi mà thôi, đứa nhỏ, ngươi không cần đi quản bọn họ. Tuy nhiên nữ nhân Phương Kỳ kia ngươi đi điều tra một chút, thuận tiện lưu ý gần nhất gia chủ đang làm gì. Thông tri người bảo hộ gia chủ, về sau bên trong học viện cũng phái người, 5 đại gia tộc mặc dù có hiệp nghị không ai dám phạm hiểm động vào gia chủ, nhưng cũng không thể không đề phòng có một ít kẻ nhớ mong, muốn thấy Nhậm gia chúng ta loạn.
...
Sau khi Mặc Hồng sửng sốt vội vàng lên tiếng.
- Vâng!
Lúc rời đi Mặc Hồng không kìm nổi nhìn thoáng qua hai gian nhà gỗ, từ sau chuyện kia, lục gia nản lòng thoái chí bao nhiêu năm chưa từng hỏi đến chuyện gì, trước kia dù mình báo cáo cái gì, nhiều nhất cũng chỉ ừ một tiếng rồi quên.
Phân phó mình làm nhiều chuyện giống như hôm nay, mấy năm nay dường như mới là lần đầu, chẳng lẽ liên quan tới vị gia chủ Nhậm Thiên Hành đời trước giao phó Nhậm Kiệt? Bởi vì tất cả chuyện hôm nay đều có chút khác thường, Mặc Hồng có chút không thích ứng.
- Chủ sầu thần nhục, chủ nhục thần tử.
Mặc Hồng rời đi, lục gia Nhậm Thiên Túng thì thầm hai câu này, tiếp đó đứng dậy đi vào trong phòng, giữa phòng ngủ đơn giản có một cái giường, bên trên nằm một nữ nhân xinh đẹp, tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương nhưng lại cho người ta có cảm giác thân cận, tự nhiên, nàng lẳng lặng nằm đó như đang ngủ say vậy.
- Phượng nhi, hôm nay đọc sách không có gì mới, nhưng tiểu tử quần áo lụa là nhà đại ca lại gây chút chuyện, còn nói câu chủ sầu thần nhục, chủ nhục thần tử. Không biết tiểu vô lại này từ đâu nghe được, càng nghĩ càng có thâm ý, có thể dùng để hình dung quân thần, chính và phụ chỉ một câu nói. Còn có việc hôm nay hắn làm cũng có chút ý tứ...
Ngồi ở bên giường, lục gia Nhậm Thiên Túng dịu dàng, nhẹ giọng kể lại mọi chuyện vừa rồi một lần.
Trước kia chưa từng để ý, nhưng ở trong Minh Ngọc Hoàng Triều, nhà chính là thiên hạ của một nước. Cái nhà này cũng không phải gia đình nhỏ, gia quy còn hơn cả quốc pháp, gia chủ chính là người chưởng khống chân chính, giống như Hoàng Đế một đế quốc vậy.
Tuy rằng Nhậm Kiệt chỉ là Luyện Thể Cảnh, nhưng dù sao hắn cũng là gia chủ thứ thiệt.
- Vừa rồi là ta nóng vội, cũng không có ý bất kính với gia chủ. Nhưng mà dù sao gia chủ tuổi còn nhỏ, trưởng lão hội là ước thúc để giúp gia chủ quản lý gia tộc, hiện giờ gia chủ làm càn như thế, xem ra phải học tập gia quy một chút.
Nhậm Quân Dương lập tức khom người nhận sai, nhưng sắc mặt cũng trầm xuống, cũng cần phải phản kích.
- Trưởng lão hội có quyền quản lý công việc của gia chủ trước 18 tuổi, bao gồm phí sinh hoạt hàng ngày của gia chủ, điểm ấy xin gia chủ hiểu rõ.
Nhậm Văn Húc cũng bị mắng nổi trận lôi đình, nhưng không có biện pháp phát tiết, cũng chỉ có thể dùng phương thức này để diễn tả.
Nhậm Hàn Lâm cũng gật đầu, thầm nghĩ vốn muốn cảnh cáo một chút, khống chế một chút, nếu Nhậm Kiệt đã làm càn như thế, vậy thật sự phải xía vào.
- Ha ha...
Nhậm Kiệt đột nhiên cười, hắn cười như vậy khiến cho đám người Nhậm Quân Dương không sao nói rõ được.
Nhậm Kiệt trực tiếp nhảy lên, đứng ở trước tọa kỷ còn khí thế hơn long ỷ ở địa cầu lúc trước, trực tiếp nhìn đám người Nhậm Quân Dương buông tay nói:
- Muốn chơi đúng không, vậy bản gia chủ liền phụng chơi với các ngươi, các ngươi muốn thông qua nghị quyết này, muốn trưởng lão hội nghị tề tụ 7 đại trưởng lão đúng không, hiện tại lập tức gọi đại trưởng lão xuất quan, liên hệ nhị thúc và ngũ thúc ta, bảo bọn họ cùng trở về tham gia trưởng lão hội. Bọn họ phải đều có mặt mới được, các ngươi không phải muốn vận dụng quyền lực trưởng lão hội sao, tốt, vậy sau này mỗi lần họp đều phải có bọn họ biểu quyết.
A!
Vừa nghe vậy, đám người Nhậm Quân Dương đều ngậm miệng, bởi vì Nhậm Thiên Hoành là Tây Bắc Đại tướng quân, Thống soái 60 vạn đại quân tọa trấn Tây Bắc, làm sao có thể tuỳ tiện điều động. Mà Nhậm Thiên Kỳ lại tọa trấn phương nam, là Trấn Nam Đại tướng quân, thống soái gần 50 vạn đại quân, làm sao có thể nói bọn họ muốn trở về thì trở về được.
Về phần nói đại trưởng lão, đã bế quan nhiều năm, sao có thể vì quyết định cắt phí sinh hoạt của Nhậm Kiệt mà xuất quan, nếu như vậy thật sự sẽ trở thành chuyện cười thiên hạ rồi.
- Không chỉ như vậy, các ngươi thấy ta tuổi còn nhỏ thích khi dễ lắm phải không, ta thân làm gia chủ, các ngươi điều động quyền lực trưởng lão hội, ta đây vận dụng quyền lực gia chủ. Từ hôm nay trở đi, chi phí mỗi mỗi một mạch các ngươi giảm một phần, vận dụng pháp bảo gia tộc đều phải có chữ ký của bản gia chủ. Không chỉ như thế, chờ một lát, ta gọi người đem danh sách quyền lực của gia chủ nghiên cứu một lát, ta nhớ rõ ta nếu muốn còn có thể sửa gia quy, ta sẽ sửa gia quy từng chút một, một lần không thể thu thập toàn bộ, ta sẽ thu thập từng người các ngươi.
Thoải mái, mẹ nó rất thoải mái.
Giờ khắc này Nhậm Kiệt cảm giác trong lòng thư sướng, giờ phút này hắn đột nhiên phát hiện, làm quần áo lụa thật ra không tệ, không cần so đo, muốn nói gì thì nói ấy, dùng biện pháp đơn giản nhất trực tiếp đạt được mục đích.
Nhìn mấy tên bị mình mắng cho ngu luôn, thật thoải mái, cảm giác thật thích.
Bởi vì Nhậm Kiệt cũng không rõ gia chủ Nhậm gia rốt cuộc có quyền lực gì, hắn chỉ phát tiết mới nói như vậy, đương nhiên, nếu mấy tên này tiếp tục làm khó xử mình, Nhậm Kiệt cũng không bỏ qua bọn họ. Dù không làm gia chủ cũng không để cho bọn họ được dễ chịu, huống chi gia tộc lớn như Nhậm gia, muốn đổi gia chủ cũng không phải chuyện đơn giản.
Từ trong thông tin ít ỏi của mình mà phân tích, mình có thể lên làm người gia chủ này, là vì lão tử Nhậm Thiên Hành của mình quá lợi hại, lợi hại tới mức hoàn toàn độc tài. Dù tính cái trưởng lão hội này do hắn tạo nên, cũng là để cân bằng, dù sao mình còn chưa lợi hại tới mức có thể trấn áp hết thảy, nếu không thành lập cái này, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Mà Nhậm gia khổng lồ, mỗi một mạch những trưởng lão này đều không ít người, liên quan đến không ít thế lực.
Giờ phút này đám người Nhậm Quân Dương không biết nói gì cho phải, hoặc là không dám nói, bởi vì Nhậm Kiệt nói quá độc ác, quyền lực gia chủ của hắn còn lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Cái khác trước không nói, hắn muốn khống chế tiền tài và kinh tế gia đình, lực lượng phụ thuộc bọn họ, thậm chí gia tộc ủng hộ bọn họ, nhưng mà chỉ cần hắn nói một câu thì không cần bàn tiếp.
- Thương nghị, các ngươi tiếp tục hội nghị trưởng lão của các ngươi đi, bản gia chủ không rảnh chơi cùng các ngươi.
Đã phát tiết xong, thấy bọn họ không lên tiếng, Nhậm Kiệt cũng cảm giác lúc giận cũng không xê xích lắm, dù sao hiện tại hắn có nhiều chuyện không rõ lắm, sau khi nói xong từ ghế gia chủ nhảy xuống bước nhanh ra ngoài.
Chỉ để lại Mặc Hồng còn bưng chén trà, còn có đám trưởng lão đang đứng trơ ra đó không biết nói gì, hoàn toàn bị Nhậm Kiệt mắng cho ngậm miệng rồi.
- Vù!
Ra khỏi Nghị Sự Đại Điện, Nhậm Kiệt thở ra phào một hơi, thích, thật con bà nó thích.
Tuy nhiên sau khi hơi tỉnh táo một chút, Nhậm Kiệt cũng có chút cảm khái, đời trước trừ nữ nhân, sống phóng túng, đem chim đi dạo, đấu thú... những thứ vô dụng ra, thậm chí hắn ngay cả niên hiệu của Hoàng đế bây giờ là gì hắn cũng không rõ, ngay cả gia quy gia tộc và tình huống chỉnh thể, ngay cả tình huống Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không rõ ràng lắm.
Cái này không thể được, nhất thiết phải nhanh chóng hiểu hết mới được. Nhưng có mấy lời vẫn không thể tùy tiện hỏi người khác, suy nghĩ một chút Nhậm Kiệt vẫn quyết định tự mình tìm hiểu, đại gia tộc như Nhậm gia có riêng Tàng Thư Các của mình, hơn nữa dường như còn rất lớn.
Không có?
Nhậm Kiệt muốn biết Tàng Thư Các ở đâu, lại phát hiện trong trí nhớ chỉ có một Tàng Thư Các rất to lớn, cái khác không có, dường như đã từng đi qua nhưng không biết ở đâu.
Bất đắc dĩ, Nhậm Kiệt chỉ có thể vẫy tay gọi tới một gã thị vệ, bảo hắn dẫn mình tới Tàng Thư Các. Những thị vệ này bình thường đều vô cùng cung kính với Nhậm Kiệt, bởi vì dù tính hắn không phải là gia chủ, chỉ là quần áo lụa là trong dòng chính Nhậm gia thì cũng không phải bọn họ có thể đắc tội được.
Cung kiến tiến lại, nhưng nghe Nhậm Kiệt nói muốn đi Tàng Thư Các, người thị vệ này ngẩn người tại chỗ nhìn Nhậm Kiệt, thậm chí còn không nhịn nổi lắc lắc đầu.
Mình không nghe lầm chứ, đùa gì thế, đi Tàng Thư Các làm gì, nơi đó không ai bài bạc, không có đấu thú, không có mỹ nữ, không có rượu ngon à...
Cho tới khi Nhậm Kiệt lên tiếng hỏi lần nữa, người thị vệ này mới hơi mất hồn mất vía mang theo Nhậm Kiệt đi Tàng Thư Các, khi nhìn Nhậm Kiệt tiến vào Tàng Thư Các, vẻ mặt hắn lại vô cùng cổ quái, giống như nhìn thấy chuột chạy vào ổ mèo vậy.
Quái, chẳng lẽ gia chủ ngã bệnh? Nếu không sao lại đi Tàng Thư Các, hắn đi Hồng Tụ Các mới đúng chứ!
........
Đại trạch Nhậm gia vô cùng lớn, cả vùng bao phủ hơn 30 dặm, bên trong gia tộc chạy ngựa cũng không thành vấn đề. Mà ở phía sau đại trạch có một khu vực, bốn, năm dặm quanh nó không có kiến trúc nào, là mảnh rừng hoang đầy cỏ cây muông thú.
Mặc Hồng vốn đang đi rất nhanh, như khi tới đây lập tức chậm lại, hắn biết khi không có việc gấp, lục gia không thích người khác đi nhanh gây ồn ở khu vực này.
Ở trong Ngọc Kinh Thành phồn hoa tấc đất tấc vàng này, nhưng mà trong đại trạch Nhậm gia lại có khu vực như vậy, không có bất kỳ kiến trúc gì, chỉ dựng ở giữa hai căn nhà gỗ nhỏ, mà giờ khắc này một nam nhân trung niên mặc trường bào xanh lại tùy ý đi lại, tay còn cầm một quyển sách cổ ngồi trên ghế gỗ đọc.
Mặc Hồng cẩn thận đi tới một bên, nín thở ngưng thần không dám phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây, mặc dù hắn mới hơn 20 tuổi xuất, nhưng cũng đã có tu vi Thần Thông Cảnh, nếu ở đế đô sớm đã là tuấn kiệt trẻ tuổi danh chấn thiên hạ rồi, nhưng từ nhỏ đã đi theo lục gia Nhậm Thiên Túng, hắn mới biết mình còn nhỏ bé bao nhiêu.
Kẻ kiêu ngạo thường vì tầm nhìn hạn hẹp, một con chim sẻ có thể phách lối nhìn chằm chằm vô số con kiến, là vì nó còn không biết trên trời cao còn có phượng hoàng. Mặc Hồng nhiều năm đi theo lục gia, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cũng không tự đại, kích động như người đế đô. Nhưng ngẫu nhiên ra ngoài đi lại, hoặc là nhìn thấy những kẻ gọi là thiên tại trong những gia tộc kia, hắn mới hiểu được, mình đi theo lục gia là may mắn dường nào.
- Thế nào, trưởng lão nghị hôm nay xảy ra chuyện đặc biệt gì sao, sao ngươi loạn như vậy, dường như rất kích động.
Lục gia Nhậm Thiên Túng một tay cầm sách, tay kia bưng trà vừa châm, chậm rãi thưởng thức, còn thuận miệng hỏi thăm.
Mặc Hồng bây giờ đúng là lòng còn chưa hoàn toàn trấn tĩnh, bởi vì chuyện vừa mới xảy ra ở Nghị Sự Đại Điện, hắn vừa khiếp sợ, vừa khó tin lại vừa bất ngờ.
- Chuyện hôm nay quá quỷ dị, các trưởng lão muốn tiếp tục giảm bớt chi tiểu của gia chủ, kết quả gia chủ đột nhiên bạo phát, ở trong Nghị Sự Đại Điện hươ chân múa tay chửi má nó, còn mắng cho nhị trưởng lão, tam trưởng lão và tứ trưởng lão một trận.
Ở trước mặt lục gia, Mặc Hồng không dám giấu giếm, cũng không cần nói thêm gì.
- Huơ chân múa tay chửi má nó, còn mắng đám lão già kia một lượt?
Lục gia bưng đang bưng chén trà lên miệng cũng nghiêng ngả, có mấy giọt sánh ra, không may rơi trúng trang sách, nhưng đột nhiên lại bị một cỗ lực lượng vô hình làm bốc hơi sạch.
Lục gia Nhậm Thiên Túng tiện tay đặt chén trà lên trang sách, cũng hết ý nhìn về phía Mặc Hồng:
- Nói cụ thể xem là chuyện gì xảy ra.
- Vâng!
Mặc Hồng khom người đáp, tiếp đó kể lại toàn bộ chuyện ở trong Nghị Sự Đại Điện một lần, một chữ cũng không thiếu, thậm chí ngay cả động tác của Nhậm Kiệt cũng không buông tha, bởi vì Nhậm Kiệt trực tiếp hất tung bàn, trực tiếp chỉ vào bảo tọa gia chủ bảo đám người nhị trưởng lão lên ngồi, còn có mình nhảy lên chỗ ngồi, những động tác này đến nay hắn cũng khó quên được.
- Tiểu tử vô lại này lại không cầu xin, khóc lóc, đúng là rất lợi hại.
Lục gia nghe Mặc Hồng kể xong, khuôn mặt bình tĩnh lộ ra ý cười hiếm có.
Nhìn thấy lục gia mỉm cười, Mặc Hồng cũng sửng sờ, từ nhỏ đi theo bên cạnh lục gia, những năm gần đây chưa thấy ngài cười qua. Mặc dù chỉ là nụ cười thản nhiên, cũng khiến Mặc Hồng cảm giác tên Nhậm Kiệt này đã làm được một việc đúng đắn.
- Đúng là vô cùng lợi hại, cuối cùng đám người nhị trưởng lão không dám hé miệng, cũng không dám... nói tới chuyện cắt giảm chi tiêu của gia chủ nữa, nếu gia chủ sớm nói như vậy, mấy người bọn họ cũng không dám làm càn như vậy.
Nhìn thấy lục gia vui vẻ, Mặc Hồng cũng vui vẻ nói.
Lục gia đối với chuyện này từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói:
- Một đám người nhàn rỗi mà thôi, đứa nhỏ, ngươi không cần đi quản bọn họ. Tuy nhiên nữ nhân Phương Kỳ kia ngươi đi điều tra một chút, thuận tiện lưu ý gần nhất gia chủ đang làm gì. Thông tri người bảo hộ gia chủ, về sau bên trong học viện cũng phái người, 5 đại gia tộc mặc dù có hiệp nghị không ai dám phạm hiểm động vào gia chủ, nhưng cũng không thể không đề phòng có một ít kẻ nhớ mong, muốn thấy Nhậm gia chúng ta loạn.
...
Sau khi Mặc Hồng sửng sốt vội vàng lên tiếng.
- Vâng!
Lúc rời đi Mặc Hồng không kìm nổi nhìn thoáng qua hai gian nhà gỗ, từ sau chuyện kia, lục gia nản lòng thoái chí bao nhiêu năm chưa từng hỏi đến chuyện gì, trước kia dù mình báo cáo cái gì, nhiều nhất cũng chỉ ừ một tiếng rồi quên.
Phân phó mình làm nhiều chuyện giống như hôm nay, mấy năm nay dường như mới là lần đầu, chẳng lẽ liên quan tới vị gia chủ Nhậm Thiên Hành đời trước giao phó Nhậm Kiệt? Bởi vì tất cả chuyện hôm nay đều có chút khác thường, Mặc Hồng có chút không thích ứng.
- Chủ sầu thần nhục, chủ nhục thần tử.
Mặc Hồng rời đi, lục gia Nhậm Thiên Túng thì thầm hai câu này, tiếp đó đứng dậy đi vào trong phòng, giữa phòng ngủ đơn giản có một cái giường, bên trên nằm một nữ nhân xinh đẹp, tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương nhưng lại cho người ta có cảm giác thân cận, tự nhiên, nàng lẳng lặng nằm đó như đang ngủ say vậy.
- Phượng nhi, hôm nay đọc sách không có gì mới, nhưng tiểu tử quần áo lụa là nhà đại ca lại gây chút chuyện, còn nói câu chủ sầu thần nhục, chủ nhục thần tử. Không biết tiểu vô lại này từ đâu nghe được, càng nghĩ càng có thâm ý, có thể dùng để hình dung quân thần, chính và phụ chỉ một câu nói. Còn có việc hôm nay hắn làm cũng có chút ý tứ...
Ngồi ở bên giường, lục gia Nhậm Thiên Túng dịu dàng, nhẹ giọng kể lại mọi chuyện vừa rồi một lần.