"Tu La tắm máu đồ sát sinh linh, Chiến Long bạo nộ phá bầu trời", năm đó Nhậm Thiên Tung cũng bởi vì chiếm được Tu La Sát Đạo mới có danh hiệu này, trở thành một trong tám đại Vương giả trẻ tuổi nhất, đứng ở dưới Thái Cực Cảnh đỉnh phong.
Nhưng sau đó lão không thể không khống chế lực lượng, nghĩ hết tất cả biện pháp áp chế lực lượng bản thân, cũng là vì năm đó lão không chỉ thừa kế bộ công pháp Tu La Sát Đạo mà cũng nhận được một chút lực lượng đặc thù. Chính vì lực lượng đó gây ảnh hưởng cùng tác động, làm cho lão có thể ở trong chém giết không ngừng tăng lên, nhưng cuối cùng sẽ rơi vào trầm luân, giết chóc, khó có thể tự khống chế.
Năm đó Nhậm Thiên Hành tìm được nhiều biện pháp, phong ấn lực lượng kia trong cơ thể lão, cộng thêm Vân Phượng Nhi xảy ra chuyện, lão mới ở trong nhà từ từ tiêu trầm nhiều năm, giống như người bình thường chờ đợi Vân Phượng Nhi tỉnh lại.
Nhưng Nhậm Kiệt xuất hiện, Vân Phượng Nhi được chữa khỏi, vì Nhậm Kiệt lão đã liên tiếp ra tay, rốt cục kích phát lực lượng Tu La Sát Đạo trong cơ thể, cũng khó mà khống chế được nữa.
Nhậm Kiệt trước đã dò xét qua thân thể Nhậm Thiên Tung, biết rõ tình huống này, lúc đó hắn cũng không có nắm chắc, cho nên cũng không dám dò xét quá sâu, chỉ tạm thời nghĩ biện pháp khống chế, áp chế, làm cho lực lượng Tu La Sát Đạo trong cơ thể lục thúc không đến mức hoàn toàn bạo phát mà thôi.
Mà hiện giờ Nhậm Thiên Tung đã không áp chế được nữa, cũng may rốt cục Nhậm Kiệt chạy về, chẳng những hắn có biện pháp, cũng luyện chế được dược phẩm phụ trợ.
Dược phẩm vừa vào miệng, cộng thêm một tiếng quát của Nhậm Kiệt, lập tức giúp cho Nhậm Thiên Tung tỉnh táo lại.
- Lục thúc! Hiện tại lập tức đột phá đến Thái Cực Cảnh đi! Nhậm Kiệt vừa nhìn thấy lục thúc khôi phục thanh tỉnh, vội vàng nói.
- Cái gì... Đột phá Thái Cực Cảnh ư? Lúc này lục gia Nhậm Thiên Tung có cảm giác đột nhiên thanh tỉnh, nhưng cũng có cảm giác vừa mới thanh tỉnh liền bị giật mình kinh sợ, nghe Nhậm Kiệt nói vậy lập tức nói: - Không được! Ngươi không biết lực lượng trong cơ thể ta kia có kinh khủng bao nhiêu đâu, một khi đột phá...
Đối với chuyện xảy ra trước đó, lục gia Nhậm Thiên Tung không phải là không có ấn tượng, nhưng cũng có cảm giác rất mơ hồ.
Thời khắc này giống như vừa mới tỉnh mộng, mà những chuyện xảy ra vừa rồi thì giống như trong giấc mộng, mơ mơ mơ hồ hồ nhớ lại cũng không rõ ràng lắm, nhưng có một điều lão lại biết rất rõ: lần này mặc dù mình có Nhậm Kiệt trợ giúp, đoạn thời gian trước đó chưa hoàn toàn rơi vào giết chóc, nhưng chung quy cũng rất nguy hiểm.
Nhưng không quản ra sao, ít nhất không có dẫn phát lực lượng trong cơ thể kia toàn diện bạo phát, năm đó nếu không có đại ca nghĩ hết biện pháp trợ giúp phong ấn, thì mình sớm xong rồi. Nếu như bởi vì gặp nguy cơ trước mắt, bất đắc dĩ chém giết, không ngừng phóng ra lực lượng Tu La Sát Đạo kia thì cũng được đi; lúc này mình vừa mới thanh tỉnh, làm sao có thể tự mở ra phong ấn kia.
Chính lão cũng không sợ cái gì, nhưng lão không muốn để cho Nhậm Kiệt cùng cả Nhậm gia phát sinh chuyện gì, không thể để cho Vân Phượng Nhi, tộc nhân của nàng xảy ra chuyện gì. Trước đây lão đã từng nghĩ tới, nếu như thật sự có một ngày không khống chế nổi, thì lão chỉ có cách một mình đánh về phía đế đô địch quốc, chẳng những muốn đánh bị thương nặng bọn họ, cũng muốn tiêu hao lực lượng của bọn họ... đồng thời là một kết thúc đối với mình.
Chỉ tiếc lục gia Nhậm Thiên Tung hiển nhiên còn không hiểu rõ một chuyện: trước khi Nhậm Kiệt nói ra lời này, Nhậm Kiệt đã vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, pháp lực cùng thần hồn lực hắn đang không ngừng thúc giục lực lượng trong cơ thể lão vận chuyển tới cực hạn. Lão càng không nghĩ tới chính là, Nhậm Kiệt luyện chế cho lão năm giọt dược phẩm, mỗi một giọt đều hoàn toàn bất đồng.
"Ầm..."
Mà Nhậm Kiệt cũng chỉ là nói một tiếng, bảo lục gia Nhậm Thiên Tung đột phá, nhưng lão có đồng ý hay không, thật ra bản thân đã bắt đầu đột phá.
- Ngươi... Lục gia Nhậm Thiên Tung nói xong, đồng thời, cảm nhận được trong cơ thể một lực lượng cuồn cuộn bùng phát ra, tràn ngập toàn thân, mà công pháp thân thể đã vận chuyển tới cực hạn vượt qua khống chế của mình; trong tiếng nổ ầm ầm, âm hồn, dương hồn trong cơ thể trực tiếp ngưng tụ.
Lục gia Nhậm Thiên Tung phẫn nộ đến mức muốn chụp lấy Nhậm Kiệt đánh cho hắn một trận, đáng tiếc biến hóa trong cơ thể, dù lão có muốn nói gì khác cũng không còn kịp rồi.
Ván đã đóng thuyền, lão còn có thể nói cái gì!?
Tuy rằng chỉ có thể theo đó toàn lực thúc giục, nhưng trong lòng lão lại vô cùng sợ hãi: năm đó khi thừa kế Tu La Sát Đạo, rồi lúc phong ấn lực lượng này, mặc dù với lực lượng của đại ca kinh khủng tới cực điểm, đều bởi vậy mà bị thương nặng, mà còn hao phí rất nhiều đan dược. Trước kia bất quá là tự mình dẫn động tiết ra một chút lực lượng bên trong phong ấn, hôm nay lại là thật sự đột phá, một khi hoàn toàn phá mở phong ấn, bạo phát...
Lão vừa mới nảy sinh ra ý niệm này, ngay sau đó liền phát hiện, lực lượng ầm ầm nổ tung trong cơ thể lại đang hướng về phía lực lượng phong ấn trong cơ thể mình.
Thời khắc này, lão thật có một loại kích động muốn ngất đi, tiểu tử này điên rồi sao?
Bước thứ nhất, chính là Nhậm Kiệt trực tiếp bảo lục thúc dung hợp âm dương, đạt tới âm dương dung hợp, đồng thời, mượn lực lượng dược phẩm cùng lực lượng của hắn khống chế, làm bùng phát lực lượng phong ấn trong cơ thể lục thúc.
"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm, Nhậm Kiệt cảm nhận được một lực lượng cường mãnh đến cực điểm phát ra, đó là một khí tức giết chóc thuần túy không thuộc về con người ở thế gian; đó là khí tức giết chóc âm trầm, kinh khủng tới cực điểm, giống như là truyền đến từ vực sâu địa ngục kinh khủng trong truyền thuyết kia.
Tu La Sát Đạo, một tồn tại với giết chóc chứng đạo, là Tu La trước thời thượng cổ, sau thời hồng hoang, là lúc trăm tộc san sát, đều có thể xếp hạng tốp 10.
Với Tu La Sát Đạo chứng đạo đủ biết sát khí cường đại cỡ nào, không trách được người bình thường không có biện pháp thừa kế. Lúc đó lục thúc phong ấn chín thành chín lực lượng, xem như miễn cưỡng thừa kế lực lượng này, những năm sau này phóng thích ra một chút, cũng chưa tới một hai phần mười của lực lượng kia.
Thời khắc này trong tiếng nổ ầm ầm, chỉ riêng cổ sát ý kia, đã trong nháy mắt phá hủy thần trí người ta. Mà may mắn là thời khắc này Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực của mình bảo vệ, ngăn cản, không để cho sát ý kia giải phong ấn kích thích, làm bị thương thần trí lục thúc, càng không cho nó làm ảnh hưởng tới thần trí của lục thúc.
Bằng vào khí tức giết chóc kinh khủng bên trong Tu La Sát Đạo, trong nháy mắt lục gia Nhậm Thiên Tung hóa giải lực bài xích âm dương dung hợp trong cơ thể. Cũng giống như Nhậm Kiệt lúc trước bằng vào cảnh giới bản thân, sau đó mượn lôi kiếp để dung hợp lực lượng âm dương.
Mà giờ khắc này, lực lượng Tu La Sát Đạo kia, trong lúc lục gia Nhậm Thiên Tung dung hợp âm hồn dương hồn, mang đến tác dụng cực lớn. Lục gia Nhậm Thiên Tung dung hợp âm hồn, dương hồn, giống như một mặt âm dương to lớn, Tu La Sát Đạo ở trong đó không ngừng bị nghiền nát, không ngừng bị dung hợp, đây mới thực là hoàn toàn sáp nhập lực lượng vào mỗi một chỗ trong thân thể, trong kinh mạch Nhậm Thiên Tung.
Loại lực lượng đó thậm chí có thể làm cho thân thể lục gia Nhậm Thiên Tung nhiễm khí tức hung thần, giết chóc, nhưng trong dược phẩm Nhậm Kiệt luyện chế kia lại có một khí tức trấn áp, trung hòa... trong đó một chút sấm chớp đã diệt sát sát ý của Tu La Sát Đạo hung hãn nhất.
Thật ra thời điểm này, bên trong thân thể lục gia Nhậm Thiên Tung đã biến thành một chiến trường, biến thành lực lượng, cùng pháp lực trong cơ thể lục gia dưới khống chế của thần hồn lực Nhậm Kiệt đang chiến đấu cùng với sát ý, sát khí Tu La Sát Đạo kinh khủng kia.
Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực trấn áp, với lực lượng bản thân thúc giục lực lượng trong cơ thể lục thúc, mượn lực lượng dược phẩm, không ngừng chống cự chậm rãi hấp thu sát khí của Tu La Sát Đạo...
"Sát Sát Sát..." Thế nhưng loại Tu La Sát Đạo này, đâu dễ cho phép người khác làm như thế! Sát ý kinh khủng càng ngày càng mạnh, giống như một con cự thú vùng vẫy trong chuồng, trong tiếng nổ ầm ầm, Nhậm Kiệt đang trợ giúp lục gia Nhậm Thiên Tung, cũng bị cổ sát ý này bao phủ.
Thật khủng khiếp! Nhậm Kiệt cũng cảm giác thật kinh khủng, liền phất tay lần nữa lấy ra một giọt dược phẩm, cho lục thúc uống vào.
- Lục thúc! Không có lựa chọn nào khác, hai chúng ta chỉ có chung sức chiến thắng nó, nếu không hai ta cùng chung nhập ma, cùng chết! Uống vào dược phẩm, lần nữa giúp lục gia đang bị ảnh hưởng có chút ít không tỉnh táo tỉnh lại một chút, lập tức Nhậm Kiệt dẫn dường hơn bảy thành Tu La Sát Đạo vào thân thể mình, bằng vào thân thể mình chống cự, làm tiêu tan lực lượng này.
Lục thúc thì bởi vì đột phá, mượn loại lực lượng bài xích này, cùng với nhiều năm qua lục thúc hiểu biết về Tu La Sát Đạo, trình độ thích ứng của thân thể, cũng miễn cưỡng làm tiêu hao ba thành lực lượng Tu La Sát Đạo kia.
Nhưng thời khắc này, nhất định phải phối hợp với lục thúc, thời khắc này bọn họ đã bị trói chung một chỗ, muốn lui ra đều không được.
- Ngươi... Lục gia Nhậm Thiên Tung đã không thể nói gì được nữa: hành động điên cuồng như vậy, cũng chỉ có tiểu tử này có thể làm được, nếu như lão sớm biết Nhậm Kiệt định làm như thế, thì dù lão chết đi cũng không để Nhậm Kiệt làm như vậy... Đáng tiếc hiện giờ nói gì cũng đã muộn...
Việc đã đến nước này, lục gia còn có thể nói gì được. Tu La đồ sát sinh linh tắm máu năm đó, lúc này ánh mắt cũng biến thành vô cùng kiên định, lão không thể để cho cốt nhục duy nhất của đại ca chết đi, không thể để cho Nhậm gia mất đi một gia chủ như vậy.
Ý chí của lão kiên định chưa từng có, điên cuồng vận chuyển lực lượng, chiến đấu cùng Tu La Sát Đạo trong cơ thể.
Tu La Sát Đạo này vốn là một đạo chính thống phải đạt tới Thái Cực Cảnh đỉnh phong, thậm chí có khả năng chỉ có Pháp Thần Cảnh mới có thể thừa kế, kết quả lục thúc ngoài ý muốn thừa kế, đáng tiếc lục thúc vốn trước nay không có biện pháp thừa nhận cổ sát ý này, chỉ luôn bị sát ý này khống chế, cho nên lúc ban đầu cha mình mới phải phong ấn lực lượng trong đó, muốn từ từ nghĩ biện pháp.
Nhưng sau đó lại xuất hiện mâu thuẫn, vốn lục thúc không ngừng đột phá, đợi cảnh giới, ý chí bản thân đủ cường hãn, có thể thừa nhận sát ý cùng thừa kế tiếp đạo chính thống Tu La Sát Đạo này, nhưng nếu như thế nhất định phải đột phá, một khi đột phá thì phong ấn kia sẽ giải phong ấn. Chính vì vậy, lục thúc không thể không áp chế tu vi, chỉ rèn luyện tâm cảnh.
Mà giờ khắc này, Nhậm Kiệt lại sử dụng dược phẩm, cùng thần hồn lực kinh khủng của hắn tự dẫn phần lớn sát ý Tu La Sát Đạo kia vào thân thể mình, muốn cưỡng ép trợ giúp Nhậm Thiên Tung thừa kế đạo chính thống Tu La Sát Đạo... chuyện này khẳng định là xưa nay chưa từng có.
"Sát, Sát, Sát, Sát..."
Thời khắc này Nhậm Kiệt cảm nhận được trong đầu mình, có một loại kích động không áp chế nổi, thân thể mình cũng nhiệt huyết sôi trào. Mượn sát ý cuồn cuộn kia, thân thể thoải mái chưa từng có. hắn muốn giết, tru diệt tất cả địch nhân, đánh tới Lam Phủ Thiên Tông, đánh tới hoàng cung, đánh tới đế quốc...
Nhưng cảnh giới của Nhậm Kiệt, cùng với thần hồn lực hắn thường đắm chìm trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, giúp hắn không đến mức bị đánh mất bản tính, không đến mức bị cổ sát ý kinh khủng này khống chế.
Thật kinh khủng! Người có thể tự mình ngưng tụ đạo chính thống, tạo thành Tu La Sát Đạo này năm đó cường hãn biết dường nào, chỉ là muốn miễn cưỡng chấp nhận đạo của hắn, đã phải tiếp nhận loại sát ý kinh khủng như vậy, thật là khó có thể tưởng tượng!
Bất quá theo dẫn vào thân thể sát ý Tu La Sát Đạo kia càng ngày càng nhiều, Nhậm Kiệt cũng phát hiện, không phải không có người muốn thừa kế đạo chính thống Tu La Sát Đạo, chỉ tiếc rằng cuối cùng đều thất bại. Ngược lại bị Tu La Sát Đạo khống chế, trở thành cỗ máy chỉ biết giết chóc, cuối cùng bị người tiêu diệt. Theo lần lượt sự kiện như vậy, sát ý của Tu La Sát Đạo càng ngưng tụ càng kinh khủng, nếu muốn thừa kế thì càng thêm khó khăn.
Nhậm Kiệt là thường đắm chìm ở trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, tăng lên cảnh giới, với tiếng vọng của chữ "Đạo" trong đầu kia, tuy rằng Tu La Sát Đạo cường đại, cũng khó có thể lay chuyển tâm thần của hắn.
Tuy nhiên chuyện này cũng giúp Nhậm Kiệt trải qua một lần tu luyện tốt nhất, thanh tẩy, như tự đi vào trải qua giết chóc ngàn vạn lần, lần lượt thanh tẩy thể xác và tinh thần. Đạt tới loại cảnh giới như Nhậm Kiệt lúc này, muốn tìm cơ hội như thế cũng không có khả năng, lần này là trợ giúp lục thúc, nhưng Nhậm Kiệt biết trên thực tế chính mình thu được chỗ tốt tuyệt đối không thể kém so với lục thúc.
Trong tiếng nổ ầm ầm, lục gia Nhậm Thiên Tung đột phá Thái Cực Cảnh... đột phá Thái Cực Cảnh sau đó mang đến hiệu quả cường đại, tiếp đó Nhậm Kiệt lại cho lục thúc uống tiếp vào một giọt dược phẩm, sau đó toàn lực chung sức với lục thúc, tiếp tục chống cự với Tu La Sát Đạo kia.
Lục gia Nhậm Thiên Tung tích súc lực lượng vốn đã rất kinh khủng, hơn nữa thời khắc này mượn Tu La Sát Đạo dung hợp âm dương, sau đó đột phá, uy thế kinh người. Nhậm Kiệt cho lão uống vào dược phẩm lại uy thế cường đại, mà lão mượn lực lượng Tu La Sát Đạo trong cơ thể đột phá Thái Cực Cảnh, sau đó một đường thế như chẻ tre, một hơi vọt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ ba mới gặp rào chắn từ từ ngừng lại.
Nhưng có Nhậm Kiệt trợ giúp, ảnh hưởng, cộng thêm ảnh hưởng của Tu La Sát Đạo, thần hồn lực của lão cũng vượt hơn xa người bình thường. Trên thực tế lão đã chống cự Tu La Sát Đạo nhiều năm như vậy, thần hồn lực của lão vốn đã vượt hơn xa người thường rất nhiều, hôm nay đột phá Thái Cực Cảnh, thần hồn lực một hơi đột phá đến Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu mới ngưng lại.
Nhậm Kiệt thừa nhận phần lớn sát ý Tu La Sát Đạo, bồi tiếp lục thúc, cuối cùng cùng chung giúp lục thúc hoàn chỉnh thừa kế Tu La Sát Đạo, mà hắn tự nhận cũng nhận được chỗ tốt lớn lao.
Khi hắn đã hoàn toàn dung hợp âm dương, trong lực lượng so với Thái Cực Cảnh còn một thể hơn, lại có thêm một tia khí tức giết chóc. Cổ khí tức giết chóc này cũng hỗn hợp vào thân thể, vào công pháp của hắn. Ngọc Hoàng Quyết cao cao tại thượng, dung hợp rất nhiều lực lượng, bất luận là lôi lực lôi kiếp, hay là sát ý giết chóc Tu La Sát Đạo... đều bị sáp nhập vào một thể.
Về phần thần hồn lực của Nhậm Kiệt, đã trở nên càng thêm ngưng luyện, mượn ngưng luyện này, cảm thụ sự cường đại cùng kinh khủng của người năm đó ngưng tụ Tu La Sát Đạo, thần hồn lực của Nhậm Kiệt lại chân chính bước vào trình độ nửa bước Pháp Thần Cảnh.
Lúc này, Nhậm Kiệt vận chuyển thần hồn lực, lập tức tạo cho người ta cảm giác phát ra một loại cao cao tại thượng, như một vị Thần giáng xuống.
Rốt cục Nhậm Kiệt phát hiện, dưới tình huống mình thừa nhận phần lớn sát ý Tu La Sát Đạo, rốt cục lục thúc từ từ thừa kế đạo chính thống Tu La Sát Đạo kia, sau khi thừa kế khẳng định còn có rất nhiều thứ cần tiêu hóa. Trước kia Lục thúc thi triển chẳng qua là chút ảnh hưởng của Tu La Sát Đạo đối với lão, cũng không có chân chính thừa kế đạo chính thống.
Lúc này thấy lục thúc đã không có chuyện gì nữa, từ từ khống chế mình, Nhậm Kiệt cũng yên lòng, liền cho lục thúc uống vào hai giọt dược phẩm cuối cùng. Hai giọt cuối cùng này có tác dụng chủ yếu là ổn định.
Sau đó tra xét biến hóa của mình, khi phát hiện thần hồn lực mình không ngờ lại bước thêm một bước, đạt tới nửa bước Pháp Thần Cảnh, Nhậm Kiệt cũng có một loại kích động muốn ngửa mặt lên trời cười to: "Con bà nó thật sảng khoái!" Tuy rằng trước đây lần lượt thúc giục đoạn phim, trong Thánh nhân luận đạo đi vào Pháp Thần Cảnh, nhưng so với thần hồn lực bản thân đạt tới Pháp Thần Cảnh vẫn phải có khác biệt rõ ràng...
Nhưng sau đó lão không thể không khống chế lực lượng, nghĩ hết tất cả biện pháp áp chế lực lượng bản thân, cũng là vì năm đó lão không chỉ thừa kế bộ công pháp Tu La Sát Đạo mà cũng nhận được một chút lực lượng đặc thù. Chính vì lực lượng đó gây ảnh hưởng cùng tác động, làm cho lão có thể ở trong chém giết không ngừng tăng lên, nhưng cuối cùng sẽ rơi vào trầm luân, giết chóc, khó có thể tự khống chế.
Năm đó Nhậm Thiên Hành tìm được nhiều biện pháp, phong ấn lực lượng kia trong cơ thể lão, cộng thêm Vân Phượng Nhi xảy ra chuyện, lão mới ở trong nhà từ từ tiêu trầm nhiều năm, giống như người bình thường chờ đợi Vân Phượng Nhi tỉnh lại.
Nhưng Nhậm Kiệt xuất hiện, Vân Phượng Nhi được chữa khỏi, vì Nhậm Kiệt lão đã liên tiếp ra tay, rốt cục kích phát lực lượng Tu La Sát Đạo trong cơ thể, cũng khó mà khống chế được nữa.
Nhậm Kiệt trước đã dò xét qua thân thể Nhậm Thiên Tung, biết rõ tình huống này, lúc đó hắn cũng không có nắm chắc, cho nên cũng không dám dò xét quá sâu, chỉ tạm thời nghĩ biện pháp khống chế, áp chế, làm cho lực lượng Tu La Sát Đạo trong cơ thể lục thúc không đến mức hoàn toàn bạo phát mà thôi.
Mà hiện giờ Nhậm Thiên Tung đã không áp chế được nữa, cũng may rốt cục Nhậm Kiệt chạy về, chẳng những hắn có biện pháp, cũng luyện chế được dược phẩm phụ trợ.
Dược phẩm vừa vào miệng, cộng thêm một tiếng quát của Nhậm Kiệt, lập tức giúp cho Nhậm Thiên Tung tỉnh táo lại.
- Lục thúc! Hiện tại lập tức đột phá đến Thái Cực Cảnh đi! Nhậm Kiệt vừa nhìn thấy lục thúc khôi phục thanh tỉnh, vội vàng nói.
- Cái gì... Đột phá Thái Cực Cảnh ư? Lúc này lục gia Nhậm Thiên Tung có cảm giác đột nhiên thanh tỉnh, nhưng cũng có cảm giác vừa mới thanh tỉnh liền bị giật mình kinh sợ, nghe Nhậm Kiệt nói vậy lập tức nói: - Không được! Ngươi không biết lực lượng trong cơ thể ta kia có kinh khủng bao nhiêu đâu, một khi đột phá...
Đối với chuyện xảy ra trước đó, lục gia Nhậm Thiên Tung không phải là không có ấn tượng, nhưng cũng có cảm giác rất mơ hồ.
Thời khắc này giống như vừa mới tỉnh mộng, mà những chuyện xảy ra vừa rồi thì giống như trong giấc mộng, mơ mơ mơ hồ hồ nhớ lại cũng không rõ ràng lắm, nhưng có một điều lão lại biết rất rõ: lần này mặc dù mình có Nhậm Kiệt trợ giúp, đoạn thời gian trước đó chưa hoàn toàn rơi vào giết chóc, nhưng chung quy cũng rất nguy hiểm.
Nhưng không quản ra sao, ít nhất không có dẫn phát lực lượng trong cơ thể kia toàn diện bạo phát, năm đó nếu không có đại ca nghĩ hết biện pháp trợ giúp phong ấn, thì mình sớm xong rồi. Nếu như bởi vì gặp nguy cơ trước mắt, bất đắc dĩ chém giết, không ngừng phóng ra lực lượng Tu La Sát Đạo kia thì cũng được đi; lúc này mình vừa mới thanh tỉnh, làm sao có thể tự mở ra phong ấn kia.
Chính lão cũng không sợ cái gì, nhưng lão không muốn để cho Nhậm Kiệt cùng cả Nhậm gia phát sinh chuyện gì, không thể để cho Vân Phượng Nhi, tộc nhân của nàng xảy ra chuyện gì. Trước đây lão đã từng nghĩ tới, nếu như thật sự có một ngày không khống chế nổi, thì lão chỉ có cách một mình đánh về phía đế đô địch quốc, chẳng những muốn đánh bị thương nặng bọn họ, cũng muốn tiêu hao lực lượng của bọn họ... đồng thời là một kết thúc đối với mình.
Chỉ tiếc lục gia Nhậm Thiên Tung hiển nhiên còn không hiểu rõ một chuyện: trước khi Nhậm Kiệt nói ra lời này, Nhậm Kiệt đã vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, pháp lực cùng thần hồn lực hắn đang không ngừng thúc giục lực lượng trong cơ thể lão vận chuyển tới cực hạn. Lão càng không nghĩ tới chính là, Nhậm Kiệt luyện chế cho lão năm giọt dược phẩm, mỗi một giọt đều hoàn toàn bất đồng.
"Ầm..."
Mà Nhậm Kiệt cũng chỉ là nói một tiếng, bảo lục gia Nhậm Thiên Tung đột phá, nhưng lão có đồng ý hay không, thật ra bản thân đã bắt đầu đột phá.
- Ngươi... Lục gia Nhậm Thiên Tung nói xong, đồng thời, cảm nhận được trong cơ thể một lực lượng cuồn cuộn bùng phát ra, tràn ngập toàn thân, mà công pháp thân thể đã vận chuyển tới cực hạn vượt qua khống chế của mình; trong tiếng nổ ầm ầm, âm hồn, dương hồn trong cơ thể trực tiếp ngưng tụ.
Lục gia Nhậm Thiên Tung phẫn nộ đến mức muốn chụp lấy Nhậm Kiệt đánh cho hắn một trận, đáng tiếc biến hóa trong cơ thể, dù lão có muốn nói gì khác cũng không còn kịp rồi.
Ván đã đóng thuyền, lão còn có thể nói cái gì!?
Tuy rằng chỉ có thể theo đó toàn lực thúc giục, nhưng trong lòng lão lại vô cùng sợ hãi: năm đó khi thừa kế Tu La Sát Đạo, rồi lúc phong ấn lực lượng này, mặc dù với lực lượng của đại ca kinh khủng tới cực điểm, đều bởi vậy mà bị thương nặng, mà còn hao phí rất nhiều đan dược. Trước kia bất quá là tự mình dẫn động tiết ra một chút lực lượng bên trong phong ấn, hôm nay lại là thật sự đột phá, một khi hoàn toàn phá mở phong ấn, bạo phát...
Lão vừa mới nảy sinh ra ý niệm này, ngay sau đó liền phát hiện, lực lượng ầm ầm nổ tung trong cơ thể lại đang hướng về phía lực lượng phong ấn trong cơ thể mình.
Thời khắc này, lão thật có một loại kích động muốn ngất đi, tiểu tử này điên rồi sao?
Bước thứ nhất, chính là Nhậm Kiệt trực tiếp bảo lục thúc dung hợp âm dương, đạt tới âm dương dung hợp, đồng thời, mượn lực lượng dược phẩm cùng lực lượng của hắn khống chế, làm bùng phát lực lượng phong ấn trong cơ thể lục thúc.
"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm, Nhậm Kiệt cảm nhận được một lực lượng cường mãnh đến cực điểm phát ra, đó là một khí tức giết chóc thuần túy không thuộc về con người ở thế gian; đó là khí tức giết chóc âm trầm, kinh khủng tới cực điểm, giống như là truyền đến từ vực sâu địa ngục kinh khủng trong truyền thuyết kia.
Tu La Sát Đạo, một tồn tại với giết chóc chứng đạo, là Tu La trước thời thượng cổ, sau thời hồng hoang, là lúc trăm tộc san sát, đều có thể xếp hạng tốp 10.
Với Tu La Sát Đạo chứng đạo đủ biết sát khí cường đại cỡ nào, không trách được người bình thường không có biện pháp thừa kế. Lúc đó lục thúc phong ấn chín thành chín lực lượng, xem như miễn cưỡng thừa kế lực lượng này, những năm sau này phóng thích ra một chút, cũng chưa tới một hai phần mười của lực lượng kia.
Thời khắc này trong tiếng nổ ầm ầm, chỉ riêng cổ sát ý kia, đã trong nháy mắt phá hủy thần trí người ta. Mà may mắn là thời khắc này Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực của mình bảo vệ, ngăn cản, không để cho sát ý kia giải phong ấn kích thích, làm bị thương thần trí lục thúc, càng không cho nó làm ảnh hưởng tới thần trí của lục thúc.
Bằng vào khí tức giết chóc kinh khủng bên trong Tu La Sát Đạo, trong nháy mắt lục gia Nhậm Thiên Tung hóa giải lực bài xích âm dương dung hợp trong cơ thể. Cũng giống như Nhậm Kiệt lúc trước bằng vào cảnh giới bản thân, sau đó mượn lôi kiếp để dung hợp lực lượng âm dương.
Mà giờ khắc này, lực lượng Tu La Sát Đạo kia, trong lúc lục gia Nhậm Thiên Tung dung hợp âm hồn dương hồn, mang đến tác dụng cực lớn. Lục gia Nhậm Thiên Tung dung hợp âm hồn, dương hồn, giống như một mặt âm dương to lớn, Tu La Sát Đạo ở trong đó không ngừng bị nghiền nát, không ngừng bị dung hợp, đây mới thực là hoàn toàn sáp nhập lực lượng vào mỗi một chỗ trong thân thể, trong kinh mạch Nhậm Thiên Tung.
Loại lực lượng đó thậm chí có thể làm cho thân thể lục gia Nhậm Thiên Tung nhiễm khí tức hung thần, giết chóc, nhưng trong dược phẩm Nhậm Kiệt luyện chế kia lại có một khí tức trấn áp, trung hòa... trong đó một chút sấm chớp đã diệt sát sát ý của Tu La Sát Đạo hung hãn nhất.
Thật ra thời điểm này, bên trong thân thể lục gia Nhậm Thiên Tung đã biến thành một chiến trường, biến thành lực lượng, cùng pháp lực trong cơ thể lục gia dưới khống chế của thần hồn lực Nhậm Kiệt đang chiến đấu cùng với sát ý, sát khí Tu La Sát Đạo kinh khủng kia.
Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực trấn áp, với lực lượng bản thân thúc giục lực lượng trong cơ thể lục thúc, mượn lực lượng dược phẩm, không ngừng chống cự chậm rãi hấp thu sát khí của Tu La Sát Đạo...
"Sát Sát Sát..." Thế nhưng loại Tu La Sát Đạo này, đâu dễ cho phép người khác làm như thế! Sát ý kinh khủng càng ngày càng mạnh, giống như một con cự thú vùng vẫy trong chuồng, trong tiếng nổ ầm ầm, Nhậm Kiệt đang trợ giúp lục gia Nhậm Thiên Tung, cũng bị cổ sát ý này bao phủ.
Thật khủng khiếp! Nhậm Kiệt cũng cảm giác thật kinh khủng, liền phất tay lần nữa lấy ra một giọt dược phẩm, cho lục thúc uống vào.
- Lục thúc! Không có lựa chọn nào khác, hai chúng ta chỉ có chung sức chiến thắng nó, nếu không hai ta cùng chung nhập ma, cùng chết! Uống vào dược phẩm, lần nữa giúp lục gia đang bị ảnh hưởng có chút ít không tỉnh táo tỉnh lại một chút, lập tức Nhậm Kiệt dẫn dường hơn bảy thành Tu La Sát Đạo vào thân thể mình, bằng vào thân thể mình chống cự, làm tiêu tan lực lượng này.
Lục thúc thì bởi vì đột phá, mượn loại lực lượng bài xích này, cùng với nhiều năm qua lục thúc hiểu biết về Tu La Sát Đạo, trình độ thích ứng của thân thể, cũng miễn cưỡng làm tiêu hao ba thành lực lượng Tu La Sát Đạo kia.
Nhưng thời khắc này, nhất định phải phối hợp với lục thúc, thời khắc này bọn họ đã bị trói chung một chỗ, muốn lui ra đều không được.
- Ngươi... Lục gia Nhậm Thiên Tung đã không thể nói gì được nữa: hành động điên cuồng như vậy, cũng chỉ có tiểu tử này có thể làm được, nếu như lão sớm biết Nhậm Kiệt định làm như thế, thì dù lão chết đi cũng không để Nhậm Kiệt làm như vậy... Đáng tiếc hiện giờ nói gì cũng đã muộn...
Việc đã đến nước này, lục gia còn có thể nói gì được. Tu La đồ sát sinh linh tắm máu năm đó, lúc này ánh mắt cũng biến thành vô cùng kiên định, lão không thể để cho cốt nhục duy nhất của đại ca chết đi, không thể để cho Nhậm gia mất đi một gia chủ như vậy.
Ý chí của lão kiên định chưa từng có, điên cuồng vận chuyển lực lượng, chiến đấu cùng Tu La Sát Đạo trong cơ thể.
Tu La Sát Đạo này vốn là một đạo chính thống phải đạt tới Thái Cực Cảnh đỉnh phong, thậm chí có khả năng chỉ có Pháp Thần Cảnh mới có thể thừa kế, kết quả lục thúc ngoài ý muốn thừa kế, đáng tiếc lục thúc vốn trước nay không có biện pháp thừa nhận cổ sát ý này, chỉ luôn bị sát ý này khống chế, cho nên lúc ban đầu cha mình mới phải phong ấn lực lượng trong đó, muốn từ từ nghĩ biện pháp.
Nhưng sau đó lại xuất hiện mâu thuẫn, vốn lục thúc không ngừng đột phá, đợi cảnh giới, ý chí bản thân đủ cường hãn, có thể thừa nhận sát ý cùng thừa kế tiếp đạo chính thống Tu La Sát Đạo này, nhưng nếu như thế nhất định phải đột phá, một khi đột phá thì phong ấn kia sẽ giải phong ấn. Chính vì vậy, lục thúc không thể không áp chế tu vi, chỉ rèn luyện tâm cảnh.
Mà giờ khắc này, Nhậm Kiệt lại sử dụng dược phẩm, cùng thần hồn lực kinh khủng của hắn tự dẫn phần lớn sát ý Tu La Sát Đạo kia vào thân thể mình, muốn cưỡng ép trợ giúp Nhậm Thiên Tung thừa kế đạo chính thống Tu La Sát Đạo... chuyện này khẳng định là xưa nay chưa từng có.
"Sát, Sát, Sát, Sát..."
Thời khắc này Nhậm Kiệt cảm nhận được trong đầu mình, có một loại kích động không áp chế nổi, thân thể mình cũng nhiệt huyết sôi trào. Mượn sát ý cuồn cuộn kia, thân thể thoải mái chưa từng có. hắn muốn giết, tru diệt tất cả địch nhân, đánh tới Lam Phủ Thiên Tông, đánh tới hoàng cung, đánh tới đế quốc...
Nhưng cảnh giới của Nhậm Kiệt, cùng với thần hồn lực hắn thường đắm chìm trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, giúp hắn không đến mức bị đánh mất bản tính, không đến mức bị cổ sát ý kinh khủng này khống chế.
Thật kinh khủng! Người có thể tự mình ngưng tụ đạo chính thống, tạo thành Tu La Sát Đạo này năm đó cường hãn biết dường nào, chỉ là muốn miễn cưỡng chấp nhận đạo của hắn, đã phải tiếp nhận loại sát ý kinh khủng như vậy, thật là khó có thể tưởng tượng!
Bất quá theo dẫn vào thân thể sát ý Tu La Sát Đạo kia càng ngày càng nhiều, Nhậm Kiệt cũng phát hiện, không phải không có người muốn thừa kế đạo chính thống Tu La Sát Đạo, chỉ tiếc rằng cuối cùng đều thất bại. Ngược lại bị Tu La Sát Đạo khống chế, trở thành cỗ máy chỉ biết giết chóc, cuối cùng bị người tiêu diệt. Theo lần lượt sự kiện như vậy, sát ý của Tu La Sát Đạo càng ngưng tụ càng kinh khủng, nếu muốn thừa kế thì càng thêm khó khăn.
Nhậm Kiệt là thường đắm chìm ở trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, tăng lên cảnh giới, với tiếng vọng của chữ "Đạo" trong đầu kia, tuy rằng Tu La Sát Đạo cường đại, cũng khó có thể lay chuyển tâm thần của hắn.
Tuy nhiên chuyện này cũng giúp Nhậm Kiệt trải qua một lần tu luyện tốt nhất, thanh tẩy, như tự đi vào trải qua giết chóc ngàn vạn lần, lần lượt thanh tẩy thể xác và tinh thần. Đạt tới loại cảnh giới như Nhậm Kiệt lúc này, muốn tìm cơ hội như thế cũng không có khả năng, lần này là trợ giúp lục thúc, nhưng Nhậm Kiệt biết trên thực tế chính mình thu được chỗ tốt tuyệt đối không thể kém so với lục thúc.
Trong tiếng nổ ầm ầm, lục gia Nhậm Thiên Tung đột phá Thái Cực Cảnh... đột phá Thái Cực Cảnh sau đó mang đến hiệu quả cường đại, tiếp đó Nhậm Kiệt lại cho lục thúc uống tiếp vào một giọt dược phẩm, sau đó toàn lực chung sức với lục thúc, tiếp tục chống cự với Tu La Sát Đạo kia.
Lục gia Nhậm Thiên Tung tích súc lực lượng vốn đã rất kinh khủng, hơn nữa thời khắc này mượn Tu La Sát Đạo dung hợp âm dương, sau đó đột phá, uy thế kinh người. Nhậm Kiệt cho lão uống vào dược phẩm lại uy thế cường đại, mà lão mượn lực lượng Tu La Sát Đạo trong cơ thể đột phá Thái Cực Cảnh, sau đó một đường thế như chẻ tre, một hơi vọt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ ba mới gặp rào chắn từ từ ngừng lại.
Nhưng có Nhậm Kiệt trợ giúp, ảnh hưởng, cộng thêm ảnh hưởng của Tu La Sát Đạo, thần hồn lực của lão cũng vượt hơn xa người bình thường. Trên thực tế lão đã chống cự Tu La Sát Đạo nhiều năm như vậy, thần hồn lực của lão vốn đã vượt hơn xa người thường rất nhiều, hôm nay đột phá Thái Cực Cảnh, thần hồn lực một hơi đột phá đến Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu mới ngưng lại.
Nhậm Kiệt thừa nhận phần lớn sát ý Tu La Sát Đạo, bồi tiếp lục thúc, cuối cùng cùng chung giúp lục thúc hoàn chỉnh thừa kế Tu La Sát Đạo, mà hắn tự nhận cũng nhận được chỗ tốt lớn lao.
Khi hắn đã hoàn toàn dung hợp âm dương, trong lực lượng so với Thái Cực Cảnh còn một thể hơn, lại có thêm một tia khí tức giết chóc. Cổ khí tức giết chóc này cũng hỗn hợp vào thân thể, vào công pháp của hắn. Ngọc Hoàng Quyết cao cao tại thượng, dung hợp rất nhiều lực lượng, bất luận là lôi lực lôi kiếp, hay là sát ý giết chóc Tu La Sát Đạo... đều bị sáp nhập vào một thể.
Về phần thần hồn lực của Nhậm Kiệt, đã trở nên càng thêm ngưng luyện, mượn ngưng luyện này, cảm thụ sự cường đại cùng kinh khủng của người năm đó ngưng tụ Tu La Sát Đạo, thần hồn lực của Nhậm Kiệt lại chân chính bước vào trình độ nửa bước Pháp Thần Cảnh.
Lúc này, Nhậm Kiệt vận chuyển thần hồn lực, lập tức tạo cho người ta cảm giác phát ra một loại cao cao tại thượng, như một vị Thần giáng xuống.
Rốt cục Nhậm Kiệt phát hiện, dưới tình huống mình thừa nhận phần lớn sát ý Tu La Sát Đạo, rốt cục lục thúc từ từ thừa kế đạo chính thống Tu La Sát Đạo kia, sau khi thừa kế khẳng định còn có rất nhiều thứ cần tiêu hóa. Trước kia Lục thúc thi triển chẳng qua là chút ảnh hưởng của Tu La Sát Đạo đối với lão, cũng không có chân chính thừa kế đạo chính thống.
Lúc này thấy lục thúc đã không có chuyện gì nữa, từ từ khống chế mình, Nhậm Kiệt cũng yên lòng, liền cho lục thúc uống vào hai giọt dược phẩm cuối cùng. Hai giọt cuối cùng này có tác dụng chủ yếu là ổn định.
Sau đó tra xét biến hóa của mình, khi phát hiện thần hồn lực mình không ngờ lại bước thêm một bước, đạt tới nửa bước Pháp Thần Cảnh, Nhậm Kiệt cũng có một loại kích động muốn ngửa mặt lên trời cười to: "Con bà nó thật sảng khoái!" Tuy rằng trước đây lần lượt thúc giục đoạn phim, trong Thánh nhân luận đạo đi vào Pháp Thần Cảnh, nhưng so với thần hồn lực bản thân đạt tới Pháp Thần Cảnh vẫn phải có khác biệt rõ ràng...