Những lời này làm cho Văn Dũng rùng mình kinh sợ. Bây giờ hắn mới cảm thấy sự đáng sợ của Nhậm Kiệt, vốn tưởng Nhậm Kiệt còn trẻ, cho dù thiên phú khác lợi hại một chút, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể giải quyết quốc gia đại sự. Mà lại giải quyết được vẹn toàn như vậy. Mọi phương diện, tầm nhìn đều hơn xa mình.
- Khụ...
- Cũng may mà chúng ta không làm vậy, nếu không tới lúc đó sinh linh đồ thán, trở thành tội nhân của Minh Ngọc Hoàng Triều. Nếu như Nhậm gia chủ có biện pháp tốt, vậy chúng ta lập tức đi làm, quân tình khẩn cấp, không thể trễ nải.
Tuy những năm này Văn gia ta có chút yếu thế trong triều, nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn rất lớn. Lần này ta sẽ dùng toàn bộ, nhân tiện sắp xếp một số chuyện khác. Nhậm gia chủ hàn huyên với hai vị nhé.
Văn Dũng cảm giác càng ở lâu thì càng không chịu nổi, hắn phải chủ động đi làm, tránh cho Nhậm Kiệt làm bừa.
Nói xong hắn lập tức rời đi, lập tức liên lạc với Văn Tử Hào.
- Ngươi hù dọa Văn gia chủ rồi đó!
Nhìn Văn Dũng vội vã rời đi, lão Đan Vương nâng chén trà uống một ngụm nói.
- A.
Nhậm Kiệt cười nhạt nói:
- Đó là Văn gia chủ có lòng dạ bồ tát, không đành lòng nhìn dân chúng Minh Ngọc Hoàng Triều ta chịu họa. Nếu như hôm nay còn Phật gia, chỉ sợ Văn gia chủ có duyên với nhà Phật. Chỉ tiếc triều đình tranh đấu, còn hung hãn hơn chiến trường mấy phần, chỗ lục đục nhất là chỗ thối tha nhất, giữ tâm tính vậy chỉ sợ sẽ bị người khi dễ.
Trong mắt nhiều người, Văn Dũng là người nhát gan, nhưng Nhậm Kiệt không cho rằng như vậy. Lúc này hắn có thể đứng ra ủng hộ Nhậm gia chứng tỏ rất gan dạ, cho dù anh hùng cũng khó làm được như vậy.
Chẳng qua tính tình người này mềm mỏng một chút, không thích tranh đấu. Tính tình này rất thích hợp làm hòa thượng, hơn nữa nếu làm hòa thượng, tu vi sẽ rất thâm hậu, chỉ tiếc Phật đạo đã là chuyện xa xưa rồi.
- Phật gia? Thích hợp làm hòa thượng?
Ngọc Trường Không và Văn Mặc đều sửng sốt.
- Không nghĩ tới Nhậm gia chủ lại biết được Phật gia đã sớm biến mất từ lâu. Con cháu Văn gia ta không hiểu tranh đấu, không hiểu mưu mô. Đến đứa nhỏ Văn Dũng này cũng thế. Xem ra hiện tại cũng không phải là chuyện tốt.
Văn Mặc cảm khái nói.
- Không có gì.
Nhậm Kiệt lơ đễnh nói:
- Mỗi một gia tộc có chí hướng khác nhau. Văn gia lấy văn làm chủ, sẽ có lúc phát huy được thế mạnh thôi. Mà càng bị ép buộc thì càng tốt hơn. Huống chi còn có bổn gia chủ chứ, Văn gia chủ không đành lòng giết, vậy chỉ cần làm chuyện phía sau là được. Loại chuyện tranh đấu vậy để bổn gia chủ giải quyết. Giết một cũng là tội, giết một vạn cũng là tội. Giết một vạn là anh hùng, giết 900 vạn là anh hùng trong anh hùng. Chiến trường chỉ để chém giết mà thôi.
Tuy kiếp này Nhậm Kiệt chưa ra chiến trường, nhưng cũng chém giết không ít lần. Trong lúc vô tình Nhậm Kiệt đã bồi dưỡng ra sát khí. Mà mấy câu này cũng là mấy câu từ kiếp trước, sát khí mênh mông lập tức ùa ra.
Cùng là một câu, người nói khác nhau, tình huống khác nhau thì hiệu quả khác nhau. Một người bình thường đột nhiên hô hoán mọi người, khẳng định sẽ bị người ta cho rằng có bệnh, nhưng một đế vương thì lại khác. Đây gọi là cái uy. Cảnh giới Nhậm Kiệt bây giờ hơn xa tưởng tượng của mọi người, chỉ vô ý nói ra, nhưng sát khí kinh khủng tràn ra lại khiến cho đám người Văn Mặc giật mình. Sát khí này thật kinh khủng, lại có thể bình thàn như một chưởng giết chết ngàn vạn đại quân mà vẫn lạnh nhạt tự nhiên, thật không rõ hắn làm sao có được đây?
......
Thông qua phương pháp liên lạc bí mật, rất nhanh Văn Dũng an bài xong mọi chuyện, chuẩn bị trở lại chỗ đám người Văn Mặc, tiếp tục tâm sự với đám người Nhậm Kiệt.
Nhưng mà khi nhớ tới câu cuối cùng của Nhậm Kiệt, hắn lại cảm thấy chạnh lòng.
- phụ thân! Sao sắc mặt người khó coi như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?
Đúng lúc này bên ngoài vang lên thanh âm thanh thúy. Đúng là Văn Thi Ngữ vừa mới trở về.
- Á...
Đang suy nghĩ nhập tâm, Văn Dũng đột nhiên hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy Văn Thi Ngữ lập tức vui vẻ, phất tay áo nói:
- Không sao, không sao. Chỉ là trong triều xảy ra một chút chuyện, Thiên Hải Đế Quốc động binh với triều ta, chuyện tương đối nhiều mà thôi. Thi Ngữ, ngươi về lúc nào vậy? Ồ? Đây là?
Nhìn thấy Văn Thi Ngữ, Văn Dũng rất vui, đứa con gái này là niềm kiêu ngạo của lão. Văn Tử Hào luôn gây chuyện, ngang bướng thì Văn Thi Ngữ lại ngoan ngoãn, nghe lời, thậm chí giúp mình rất nhiều chuyện.
Lúc Văn gia có xu thế sụp đổ, nàng còn lập ra Hội Văn, khôi phục thanh thế Văn gia. Đừng nói là tu luyện, Văn Thi Ngữ thiên phú kinh người, rất có thể trở thành tồn tại Thái Cực Cảnh tiếp theo của Văn gia, gặp lại nàng, Văn Dũng tự nhiên rất vui.
Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh nàng còn có một đứa nhỏ đen sì, phản ứng đầu tiên của gã là sao lại có đứa nhỏ như vậy? Còn mặc quần áo da thú nữa? Thật kỳ lạ.
- Gia gia khỏe không?
Cổ Tiểu Bảo rất biết điều, hơn nữa đây là phụ thân của sư nương, cho nên lập tức ngoan ngoãn chào hỏi.
- Ha ha...
Nghe Cổ Tiểu Bảo gọi mình là gia gia, Văn Dũng không khỏi vui vẻ lên, nhìn bộ dáng Tiểu Bảo tưởng nhầm là Văn Thi Ngữ mang từ tông môn ra, dù sao rất giống như người Đông Hoang.
Nghĩ vậy, Văn Dũng cũng không hỏi nữa, gã vui vẻ nói:
- Tốt lắm, tốt lắm! Hoan nghênh ngươi tới Văn gia ta. Có cần gì cứ nói, kinh thành rất phồn hoa, về sau ta sẽ cho người dẫn ngươi đi chơi. Ha ha...
- Oa. Thật sao? Cám ơn gia gia nhiều lắm. Ta muốn ăn thật nhiều đồ ăn ngon.
Cổ Tiểu Bảo lập tức sáng mắt lên, nhanh nhảu nói.
Nhìn bộ dáng ngây thơ của Tiểu Bảo, Văn Dũng cũng cao hứng lên, nếu như hiện tại gã biết những việc đã làm của hai người Văn Thi Ngữ thì sẽ không vui vẻ được như vậy.
Dù sao giết chết thiếu tông chủ một phái, còn xé xác Hỏa Sư yêu thú, thiếu chút nữa giết cả con cháu trực hệ Lâm gia nữa, chuyện này chẳng thua kém hoàng đế gõ trống trận bao nhiêu.
- Không thành vấn đề, ha ha..
Tuy hơi đen, nhưng con nít dù sao cũng là con nít, Văn Dũng cười nói. Nhưng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Nhậm Kiệt vừa lúc tới đây, nữ nhi của mình cũng đã trở lại, không phải vừa lúc sao?
- Thi Ngữ. Ngươi trở về đúng lúc lắm. Lão Đan Vương và lão tổ đều ở đây, còn có Nhậm gia chủ nữa. Ngươi theo phụ thân đi gặp bọn họ một chút.
Văn Dũng nói.
Văn Thi Ngữ không khỏi sửng sốt, lão tổ tự nhiên nàng quen thuộc, lão Đan Vương cũng biết, nhưng Nhậm Kiệt thì... Nhìn dáng vẻ phụ thân lập tức biết có gì đó không đúng. Phụ thân còn nói mình phải đi theo nữa.
- Phụ thân? Có chuyện gì rồi phải không?
Văn Thi Ngữ hỏi.
- Ngươi còn nhớ chuyện lúc trước phụ thân nói với ngươi không? Trước khi ngươi trở về tông môn, Trường Nhạc Thiên Phủ của Nhậm Kiệt bị tập kích, Văn gia ta đã chính thức công khai kết minh với Nhậm gia. Ta cũng đã công bố hôn ước giữa ngươi và Nhậm Kiệt, hiện tại Nhậm Kiệt đã khác trước, gặp rồi ngươi sẽ biết.
- Á...
Văn Thi Ngữ không khỏi bước chậm lại, ánh mắt trở nên mất tự nhiên.
Là chuyện hôn ước sao? Sao lại đúng lúc này chứ? Văn Thi Ngữ đi sau phụ thân, những lời sau nàng lại không nghe được, trong lòng hoảng hốt vô cùng.
- Khụ...
- Cũng may mà chúng ta không làm vậy, nếu không tới lúc đó sinh linh đồ thán, trở thành tội nhân của Minh Ngọc Hoàng Triều. Nếu như Nhậm gia chủ có biện pháp tốt, vậy chúng ta lập tức đi làm, quân tình khẩn cấp, không thể trễ nải.
Tuy những năm này Văn gia ta có chút yếu thế trong triều, nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn rất lớn. Lần này ta sẽ dùng toàn bộ, nhân tiện sắp xếp một số chuyện khác. Nhậm gia chủ hàn huyên với hai vị nhé.
Văn Dũng cảm giác càng ở lâu thì càng không chịu nổi, hắn phải chủ động đi làm, tránh cho Nhậm Kiệt làm bừa.
Nói xong hắn lập tức rời đi, lập tức liên lạc với Văn Tử Hào.
- Ngươi hù dọa Văn gia chủ rồi đó!
Nhìn Văn Dũng vội vã rời đi, lão Đan Vương nâng chén trà uống một ngụm nói.
- A.
Nhậm Kiệt cười nhạt nói:
- Đó là Văn gia chủ có lòng dạ bồ tát, không đành lòng nhìn dân chúng Minh Ngọc Hoàng Triều ta chịu họa. Nếu như hôm nay còn Phật gia, chỉ sợ Văn gia chủ có duyên với nhà Phật. Chỉ tiếc triều đình tranh đấu, còn hung hãn hơn chiến trường mấy phần, chỗ lục đục nhất là chỗ thối tha nhất, giữ tâm tính vậy chỉ sợ sẽ bị người khi dễ.
Trong mắt nhiều người, Văn Dũng là người nhát gan, nhưng Nhậm Kiệt không cho rằng như vậy. Lúc này hắn có thể đứng ra ủng hộ Nhậm gia chứng tỏ rất gan dạ, cho dù anh hùng cũng khó làm được như vậy.
Chẳng qua tính tình người này mềm mỏng một chút, không thích tranh đấu. Tính tình này rất thích hợp làm hòa thượng, hơn nữa nếu làm hòa thượng, tu vi sẽ rất thâm hậu, chỉ tiếc Phật đạo đã là chuyện xa xưa rồi.
- Phật gia? Thích hợp làm hòa thượng?
Ngọc Trường Không và Văn Mặc đều sửng sốt.
- Không nghĩ tới Nhậm gia chủ lại biết được Phật gia đã sớm biến mất từ lâu. Con cháu Văn gia ta không hiểu tranh đấu, không hiểu mưu mô. Đến đứa nhỏ Văn Dũng này cũng thế. Xem ra hiện tại cũng không phải là chuyện tốt.
Văn Mặc cảm khái nói.
- Không có gì.
Nhậm Kiệt lơ đễnh nói:
- Mỗi một gia tộc có chí hướng khác nhau. Văn gia lấy văn làm chủ, sẽ có lúc phát huy được thế mạnh thôi. Mà càng bị ép buộc thì càng tốt hơn. Huống chi còn có bổn gia chủ chứ, Văn gia chủ không đành lòng giết, vậy chỉ cần làm chuyện phía sau là được. Loại chuyện tranh đấu vậy để bổn gia chủ giải quyết. Giết một cũng là tội, giết một vạn cũng là tội. Giết một vạn là anh hùng, giết 900 vạn là anh hùng trong anh hùng. Chiến trường chỉ để chém giết mà thôi.
Tuy kiếp này Nhậm Kiệt chưa ra chiến trường, nhưng cũng chém giết không ít lần. Trong lúc vô tình Nhậm Kiệt đã bồi dưỡng ra sát khí. Mà mấy câu này cũng là mấy câu từ kiếp trước, sát khí mênh mông lập tức ùa ra.
Cùng là một câu, người nói khác nhau, tình huống khác nhau thì hiệu quả khác nhau. Một người bình thường đột nhiên hô hoán mọi người, khẳng định sẽ bị người ta cho rằng có bệnh, nhưng một đế vương thì lại khác. Đây gọi là cái uy. Cảnh giới Nhậm Kiệt bây giờ hơn xa tưởng tượng của mọi người, chỉ vô ý nói ra, nhưng sát khí kinh khủng tràn ra lại khiến cho đám người Văn Mặc giật mình. Sát khí này thật kinh khủng, lại có thể bình thàn như một chưởng giết chết ngàn vạn đại quân mà vẫn lạnh nhạt tự nhiên, thật không rõ hắn làm sao có được đây?
......
Thông qua phương pháp liên lạc bí mật, rất nhanh Văn Dũng an bài xong mọi chuyện, chuẩn bị trở lại chỗ đám người Văn Mặc, tiếp tục tâm sự với đám người Nhậm Kiệt.
Nhưng mà khi nhớ tới câu cuối cùng của Nhậm Kiệt, hắn lại cảm thấy chạnh lòng.
- phụ thân! Sao sắc mặt người khó coi như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?
Đúng lúc này bên ngoài vang lên thanh âm thanh thúy. Đúng là Văn Thi Ngữ vừa mới trở về.
- Á...
Đang suy nghĩ nhập tâm, Văn Dũng đột nhiên hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy Văn Thi Ngữ lập tức vui vẻ, phất tay áo nói:
- Không sao, không sao. Chỉ là trong triều xảy ra một chút chuyện, Thiên Hải Đế Quốc động binh với triều ta, chuyện tương đối nhiều mà thôi. Thi Ngữ, ngươi về lúc nào vậy? Ồ? Đây là?
Nhìn thấy Văn Thi Ngữ, Văn Dũng rất vui, đứa con gái này là niềm kiêu ngạo của lão. Văn Tử Hào luôn gây chuyện, ngang bướng thì Văn Thi Ngữ lại ngoan ngoãn, nghe lời, thậm chí giúp mình rất nhiều chuyện.
Lúc Văn gia có xu thế sụp đổ, nàng còn lập ra Hội Văn, khôi phục thanh thế Văn gia. Đừng nói là tu luyện, Văn Thi Ngữ thiên phú kinh người, rất có thể trở thành tồn tại Thái Cực Cảnh tiếp theo của Văn gia, gặp lại nàng, Văn Dũng tự nhiên rất vui.
Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh nàng còn có một đứa nhỏ đen sì, phản ứng đầu tiên của gã là sao lại có đứa nhỏ như vậy? Còn mặc quần áo da thú nữa? Thật kỳ lạ.
- Gia gia khỏe không?
Cổ Tiểu Bảo rất biết điều, hơn nữa đây là phụ thân của sư nương, cho nên lập tức ngoan ngoãn chào hỏi.
- Ha ha...
Nghe Cổ Tiểu Bảo gọi mình là gia gia, Văn Dũng không khỏi vui vẻ lên, nhìn bộ dáng Tiểu Bảo tưởng nhầm là Văn Thi Ngữ mang từ tông môn ra, dù sao rất giống như người Đông Hoang.
Nghĩ vậy, Văn Dũng cũng không hỏi nữa, gã vui vẻ nói:
- Tốt lắm, tốt lắm! Hoan nghênh ngươi tới Văn gia ta. Có cần gì cứ nói, kinh thành rất phồn hoa, về sau ta sẽ cho người dẫn ngươi đi chơi. Ha ha...
- Oa. Thật sao? Cám ơn gia gia nhiều lắm. Ta muốn ăn thật nhiều đồ ăn ngon.
Cổ Tiểu Bảo lập tức sáng mắt lên, nhanh nhảu nói.
Nhìn bộ dáng ngây thơ của Tiểu Bảo, Văn Dũng cũng cao hứng lên, nếu như hiện tại gã biết những việc đã làm của hai người Văn Thi Ngữ thì sẽ không vui vẻ được như vậy.
Dù sao giết chết thiếu tông chủ một phái, còn xé xác Hỏa Sư yêu thú, thiếu chút nữa giết cả con cháu trực hệ Lâm gia nữa, chuyện này chẳng thua kém hoàng đế gõ trống trận bao nhiêu.
- Không thành vấn đề, ha ha..
Tuy hơi đen, nhưng con nít dù sao cũng là con nít, Văn Dũng cười nói. Nhưng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Nhậm Kiệt vừa lúc tới đây, nữ nhi của mình cũng đã trở lại, không phải vừa lúc sao?
- Thi Ngữ. Ngươi trở về đúng lúc lắm. Lão Đan Vương và lão tổ đều ở đây, còn có Nhậm gia chủ nữa. Ngươi theo phụ thân đi gặp bọn họ một chút.
Văn Dũng nói.
Văn Thi Ngữ không khỏi sửng sốt, lão tổ tự nhiên nàng quen thuộc, lão Đan Vương cũng biết, nhưng Nhậm Kiệt thì... Nhìn dáng vẻ phụ thân lập tức biết có gì đó không đúng. Phụ thân còn nói mình phải đi theo nữa.
- Phụ thân? Có chuyện gì rồi phải không?
Văn Thi Ngữ hỏi.
- Ngươi còn nhớ chuyện lúc trước phụ thân nói với ngươi không? Trước khi ngươi trở về tông môn, Trường Nhạc Thiên Phủ của Nhậm Kiệt bị tập kích, Văn gia ta đã chính thức công khai kết minh với Nhậm gia. Ta cũng đã công bố hôn ước giữa ngươi và Nhậm Kiệt, hiện tại Nhậm Kiệt đã khác trước, gặp rồi ngươi sẽ biết.
- Á...
Văn Thi Ngữ không khỏi bước chậm lại, ánh mắt trở nên mất tự nhiên.
Là chuyện hôn ước sao? Sao lại đúng lúc này chứ? Văn Thi Ngữ đi sau phụ thân, những lời sau nàng lại không nghe được, trong lòng hoảng hốt vô cùng.