Ước chừng qua hai canh giờ sau, Nhậm gia, Văn gia cùng với rất nhiều người chịu ảnh hưởng gia nhập đội ngũ, mới bắt đầu từ từ thưa thớt đi. Trước đó giống như đại đội nhân mã hỗn loạn, may mà Nhậm gia có chuẩn bị trước, hơn nữa có rất nhiều người là giải ngũ từ quân đội, nên rất nhanh quản lý ổn định những người muốn tham chiến kia, mới không đến mức vì hỗn loạn mà xảy ra vấn đề gì.
Nhưng những người này, trong thời gian ngắn Nhậm Kiệt cũng không có trông cậy bọn họ làm thứ gì, Nhậm Kiệt cần chính là khí thế. hắn muốn tạo ra khí thế này, để ảnh hưởng thiên hạ, để chuẩn bị cho việc làm về sau.
Lúc này, ở một nơi trên đường đi chiến trường Tây Cương cách Ngọc Kinh Thành ngoài 3 vạn dặm, Văn Dũng nhìn những lão ấu phụ nữ và trẻ em trước mắt, không khỏi thở dài, không nhịn được nhìn về hướng Ngọc Kinh Thành, vô cùng thương cảm.
Minh Ngọc Hoàng Triều lập quốc không tới 2000 năm, nhưng năm đại gia tộc với Ngọc Kinh Thành làm cơ sở đã vượt qua 2000 năm, đời đời sinh sống ở nơi này, hôm nay, cứ như vậy phải rời đi. Mặc dù đối với quyết định của Nhậm Kiệt hiện tại, Văn Dũng tuyệt đối không có bất kỳ hoài nghi, nhưng phần mất mát trong lòng kia khó mà tránh khỏi.
Trước đó khi Nhậm Kiệt hạ mệnh lệnh này, Văn Dũng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến mức này, vốn lão chỉ nghĩ là xuất binh tới Tây Bắc, Tây Nam, nhưng không nghĩ rằng...
Chuyện rồi lại phát triển đến nước này, càng không thể tưởng tiếng trống của Nhậm Kiệt kia lại có thể khiến người ta sôi sục như thế, làm cho cả Ngọc Kinh Thành đều trở nên kinh động. Tuy nhiên nghĩ lại, cũng chỉ có Nhậm Kiệt mới có khả năng này, hấp dẫn chú ý của mọi người, mới có thể để các lão ẩu, lão già, phụ nữ, trẻ con Nhậm gia, Văn gia có cơ hội rời Ngọc Kinh Thành.
Cũng may mà hai gia tộc đều có phương pháp bí ẩn, để mỗi khi có chuyện sẽ rời khỏi Ngọc Kinh Thành, nhưng loại phương pháp này không thể tùy tiện vận dụng, hao phí to lớn chính Văn Dũng cũng không dám tưởng tượng, cũng chỉ có Nhậm Kiệt hiện tại mới có thể gánh chịu được tiêu hao linh ngọc khổng lồ như vậy. Đây là hai gia tộc chuẩn bị vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, 2000 năm qua cũng chưa hề sử dụng, không ngờ hôm nay lại sử dụng. Nhìn trận pháp đã hư hại kia, nghĩ tới Nhậm Kiệt còn đang ở Ngọc Kinh Thành thu hút chú ý của mọi người, còn lôi kéo theo vô số người đầu nhập đi tới chiến trường Tây Bắc, Tây Nam... trong lòng Văn Dũng vô vàn cảm khái.
Vốn nghĩ rằng những thứ Nhậm Kiệt bố trí trước kia đã rất lợi hại rồi, hôm nay xem ra, là mình nghĩ quá đơn giản, cùng so với hiện tại, trước đó Nhậm Kiệt bảo mình bố trí những chuyện kia bất quá là một loại động tác bổ sung mà thôi.
Mà hôm nay, có tiếng trống của Nhậm Kiệt ở Ngọc Kinh Thành làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào; cùng bài ca kia làm cho cả Ngọc Kinh Thành cùng hát theo cùng truyền tụng; còn có vô số câu thơ, thiên hạ đều sẽ chấn động vì nó. Đến lúc đó, cộng thêm một chút bố trí từ trước, tuyệt đối có thể nhấc lên hiệu quả không tưởng tượng.
Nghĩ tới hết thảy những chuyện Nhậm Kiệt làm, Văn Dũng cảm thấy sợ hãi, chấn động, nhưng lập tức nhìn thấy gia quyến Văn gia, Nhậm gia đang chuẩn bị rời đi, lão lại có hơi mơ hồ.
Cho dù là đối nghịch với hoàng đế, từng nghĩ tới mình có khả năng sẽ không còn tính mạng, nhưng Văn Dũng cũng không có cảm khái quá mơ hồ như thế. Bởi vì theo thói quen giữa năm đại gia tộc không quản thế hệ này tranh đấu như thế nào, thất bại cũng không sao, năm đại gia tộc vẫn tồn tại, qua một số năm trong gia tộc có thiên tài xuất hiện, gia tộc còn có thể quật khởi...
Nhưng lần này thì khác, lần này là quá độc, làm rất triệt để.
Mà nếu đúng theo như lời Nhậm Kiệt nói, không làm như vậy có khả năng thực sự có mối lo diệt tộc! Huống chi hiện tại đã không có đường lui, chẳng lẽ hoàng đế thật sẽ làm chuyện tuyệt tình như vậy sao? Dù sao trong hơn hai ngàn năm qua, hoàng gia tuy rằng cầm quyền, nhưng cho tới bây giờ không có chân chính ra tay với bốn đại gia tộc kia, nhiều lắm chỉ là đánh ép kẻ mạnh, nâng đỡ kẻ yếu nhược...
Mâu thuẫn, lúc này trong lòng Văn Dũng vô cùng mâu thuẫn, vì quyết định này vượt qua phạm vi sống chết của lão, liên quan đến vận mạng của cả gia tộc...
- Ngài không cần lo lắng, có một số việc tuy rằng bổn gia chủ không thể xác định, không thể nói rõ, nhưng nguy hiểm lần này là tuyệt đối không sai. Hoàng đế cùng hoàng gia khẳng định đang làm một chuyện rất kinh khủng. Hơn nữa chúng ta cũng không phải trốn tránh, cũng không phải tạo phản, ngài lo lắng nhiều như vậy làm gì. Lời nói thật lòng nếu bảo bổn gia chủ làm hoàng đế, bổn gia chủ cũng lười đi làm, nếu bảo bổn gia chủ đi khi dễ hoàng đế còn có chút hứng thú. Cho nên ngài hoàn toàn không cần lo lắng, chúng ta cũng chỉ là đi chiến trường Tây Bắc, Tây Nam chống cự địch nhân. Chỉ có điều chúng ta thề giữ vững Tây Bắc, Tây Nam, thề cùng chết cùng sống với biên cương mà thôi. Nên mang theo gia quyến chính là một loại thái độ cho thiên hạ nhìn thấy, mang theo trẻ con là để cho chúng được học tập từ nhỏ!
Ngay thời điểm Văn Dũng đứng ở nơi đó, suy nghĩ hàng vạn hàng ngàn, vô vàn cảm khái, đầu óc loạn thành một đoàn đã tê rần, đột nhiên trong đầu lão vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt.
- A... Vừa nghe giọng nói của Nhậm Kiệt, lập tức Văn Dũng sửng sốt ngẩn người ở đó, sau lưng tuôn mồ hôi lạnh, nhìn bốn phía... điều này, điều này sao có thể?
Mình bên này mang theo một số cao thủ Trường Nhạc Thiên Phủ, Nhậm gia, Văn gia... người Âm Dương Cảnh dương hồn cũng có, loại quy mô này toàn bộ ở chung một chỗ, cho dù Thái Cực Cảnh bình thường đến đây đều không có trái cây ngon để ăn, nhưng dường như bọn họ vốn cũng không có phát hiện điều gì khác thường.
- Dĩ nhiên, đây là chúng ta nói với người đối ngoại, đối với bản thân chúng ta, đây cũng là một loại sách lược an toàn mà thôi! Thừa dịp trong khoảng thời gian này ta sẽ phái người cẩn thận điều tra, nhìn xem có chuyện gì hay không? Nếu không có chuyện gì chúng ta sẽ trở về lại Ngọc Kinh Thành, hết thảy còn có thể khôi phục chính quy như trước. Ngọc Kinh Thành là chúng ta khẳng định sẽ trở về, hiện tại chẳng qua là một loại thái độ, một loại sách lược đồng thời cũng là một loại phòng bị an toàn cần thiết... cho nên ngài không cần cảm khái như vậy, mơ hồ như vậy, giống như trời sắp sụp xuống như vậy... Ngay lúc Văn Dũng còn đang nghi hoặc không chừng, không dám tin, thanh âm của Nhậm Kiệt nói tiếp.
Hiện tại Văn Dũng có cảm giác giống như gặp quỷ, bởi vì giờ khắc này lão đã cách xa Ngọc Kinh Thành hơn 3 vạn dặm, đây là khái niệm gì, cho dù là Thái Cực Cảnh bình thường cũng không thể dò xét đến.
Không... đừng nói là Thái Cực Cảnh bình thường, cho dù là Thái Cực Cảnh cấp lão tổ như sư phụ của Thi Ngữ cũng không có khả năng như thế a. Hơn nữa với khoảng cách này, cho dù lão tổ ngàn tuổi đều không làm gì được, càng thêm khó có thể dò xét được gì, nhưng tại sao lại có thanh âm của Nhậm Kiệt truyền tới?
"Trời ạ! Hắn hẳn là còn ở Ngọc Kinh Thành, hắn chưa có theo đến đây mà!"
"Điều này cũng quá khó tin đi! Làm sao hắn có thể biết mình đang mơ hồ, biết mình lo lắng, biết mình nghĩ điều gì chứ?"
Nên biết rằng, cho dù Thái Cực Cảnh có thần hồn lực, lúc bình thường cũng sẽ không tùy thời phóng thần hồn lực dò xét quá xa, chỉ là giữ vững trạng thái nhất định. Bởi vì trừ phi tất yếu, thần hồn lực tùy thời phóng ra không nói vấn đề tiêu hao, mà thời gian dài sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thần hồn lực. Hơn nữa đối với tu luyện cũng rất bất lợi! Không ngừng dò xét phạm vi quá xa, lập tức bao trùm mấy vạn dặm, nếu như không có mục tiêu, như vậy hết thảy tin tức trong mấy vạn dặm, cho dù Thái Cực Cảnh cảm thụ lâu dài đều sẽ làm cho tâm thần, tâm cảnh bị ảnh hưởng, rất dễ dàng xuất hiện tâm ma.
Dĩ nhiên, cho dù có mục đích tìm kiếm, khoảng cách này cũng không có khả năng đâu.
- Nhậm... Nhậm gia chủ... Là ngài sao? Văn Dũng dùng thần thức tiếp xúc cùng cổ thần hồn lực trong đầu kia, cẩn thận trao đổi, mà trong lòng đều đang run run, bởi vì điều này rất khó tin!
Nhậm Kiệt cười nói: - Nếu không phải ta, còn có thể là ai vào thời điểm này an ủi, khuyên bảo ngài chứ?
- Nhưng... nhưng... Văn Dũng nhất thời không biết nói gì nữa, hơi vận chuyển lực lượng bình tĩnh tâm cảnh của mình, ổn định một chút tâm thần mới nói tiếp: - Nhưng bây giờ hẳn là ngài đang ở Ngọc Kinh Thành mà!
- Ừm! Không sai! Hiện tại ta vẫn như cũ ở Ngọc Kinh Thành làm chuyện ta nên làm, hiện chỉ là thông qua thần hồn lực nói chuyện với ngài, bởi vì ta có chút kỳ ngộ, có chút biện pháp đặc thù có thể tạm thời làm được điểm này, ngài không cần lo lắng! Nhậm Kiệt một lòng nhiều chuyện đa đoan, lúc này mới nghĩ tới vì sao Văn Dũng phản ứng như thế, vội giải thích một câu. Mặc dù bây giờ hắn còn không đến mức lập tức nói cho mọi người biết lực lượng của mình, nhưng hiện tại cũng sẽ không che giấu quá mức, hơn nữa rời Ngọc Kinh Thành đến chiến trường Tây Bắc, Tây Nam, Nhậm Kiệt chuẩn bị bắt đầu từ từ phóng ra một chút.
Dĩ nhiên, loại phóng ra này là nhìn theo tình huống, tốt nhất có thể ít bại lộ thì vẫn ít bại lộ, dù sao làm cho người ta vĩnh viễn không đoán được sâu cạn là chuyện rất có lợi đối với mình.
- A... Vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, tâm tình vừa mới hơi ổn định một chút, Văn Dũng lại bị giật mình cả kinh, lập tức nghĩ tới Nhậm Kiệt vừa mới khuyên, vội nói: - Để Nhậm gia chủ chê cười, vừa rồi có chút thất thố! Tuy nhiên Nhậm gia chủ yên tâm, chuyện bên này ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, Văn Tử Hào bên kia cũng đã bắt đầu hành động. Chuyện chúng ta mang gia quyến ra chiến trường để bày tỏ quyết tâm, đợi sau khi rời xa Ngọc Kinh Thành một khoảng cách nhất định sẽ bắt đầu tuyên truyền!
- Ừm! Nhậm Kiệt đáp một tiếng nói: - Như vậy tốt nhất! Chuyện này không giấu được hoàng đế bao lâu, vì để tránh cho hắn làm ra tay chân gì ở phương diện này, công khai tuyên dương ra ngoài, để thiên hạ đều biết là tốt nhất! Cho nên ta đã nói ngài không cần suy nghĩ nhiều. Ngọc Kinh Thành chúng ta sẽ còn trở lại, chỉ có điều chúng ta muốn được ăn cả ngã về không, tử thủ Tây Bắc, Tây Nam, muốn chân chính làm cho thiên hạ biến sắc: dưới tình huống không có mệnh lệnh của hoàng đế, tụ tập người trong thiên hạ tới Tây Bắc, Tây Nam, tạo ra thanh thế vô thượng, đây là điều nhất thiết phải làm!
- Được! Nhậm gia chủ yên tâm, vậy ta lập tức xuất phát. Những chuyện khác, ta cũng an bài người đi làm, đi tới trước một đoạn sẽ bắt đầu tuyên dương chuyện này! Nghe Nhậm Kiệt đều suy tính rõ ràng như thế, giải thích như thế, Văn Dũng lập tức thông suốt trong lòng. Đúng! Đây là Nhậm gia, Văn gia muốn đi chiến trường, rời xa Ngọc Kinh Thành trong thời gian ngắn mà thôi.
Chỉ là ở trong lòng, đối với tình huống mình ở ngoài xa mấy vạn dặm, mà Nhậm Kiệt vẫn biết rõ, còn có thể khuyên giải mình... vẫn khiến Văn Dũng cảm thấy vô cùng chấn động.
Không quản Nhậm Kiệt dùng chính là pháp bảo, hay là thủ đoạn gì, điều này cũng quá kinh người đi!
Nghĩ đến thời điểm này Nhậm Kiệt làm hết thảy những chuyện ở Ngọc Kinh Thành, trong lòng Văn Dũng cũng không biết nên đánh giá thế nào, thầm nghĩ, Nhậm Kiệt này làm chuyện, đều là những chuyện người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng với hắn ngược lại dường như hoàn toàn không có khó khăn gì, thật không biết còn có chuyện gì có thể làm khó được hắn?
Dĩ vãng làm ra nhiều chuyện như vậy không nói, Cổ Tiểu Bảo năm tuổi ngay cả lão tổ nhà mình liên thủ cùng lão Đan Vương cũng khó mà áp chế tiểu tử kia, ở trước mặt hắn cũng phải vô cùng ngoan ngoãn. Hai đại gia tộc toàn diện liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tây Bắc, Tây Nam... loại chuyện như vậy hắn cũng dám nghĩ còn dám làm, mà còn muốn cổ động người trong thiên hạ, sáng lập chuyện không có hoàng mệnh tự phát kháng địch xưa nay chưa từng có... Rồi hôm nay ở ngoài 3 vạn dặm còn có thể khuyên giải mình...
Càng nghĩ càng kinh hãi, Văn Dũng càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, thầm nghĩ hắn còn là người hay không? Con người làm sao có thể làm được những điều này. Cho dù Nhậm Thiên Hành cha hắn năm đó cũng không có khoa trương như vậy đâu! Cho tới bây giờ cũng không có lần lượt làm cho mình khiếp sợ đến mức như vậy!
"Nhậm Thiên Hành! Chỉ sợ ngươi đều không nghĩ tới, con trai ngươi còn biến thái hơn ngươi, còn dọa người hơn ngươi!" Văn Dũng thầm nghĩ trong lòng, không nhịn được lắc đầu cười khổ, sau đó cố nén tâm tình kinh hãi, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ Nhậm Kiệt giao cho lão.
Văn Dũng có nhiệm vụ của Văn Dũng, những người khác cũng đều có nhiệm vụ của mỗi người, Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt, cận vệ đội, Lý Thiên Thành, lục thúc, lục thẩm...
Hết thảy lực lượng đều đã động viên, có lẽ Nhậm Kiệt không có biện pháp phát hiện mâu thuẫn, mơ hồ trong lòng Văn Dũng để khuyên bảo, nhưng Nhậm Kiệt tin tưởng mọi người giống nhau sẽ dựa theo bố trí của mình, hoàn thành chuyện mình giao phó.
Mà lúc này nhiệm vụ của Nhậm Kiệt, chính là hấp dẫn chú ý của mọi người, chính là để chuyện Nhậm gia, Văn gia thề cùng chết cùng sống với Tây Bắc, Tây Nam truyền khắp thiên hạ, đồng thời ở bên trong Ngọc Kinh Thành làm tốt hết thảy nội tình, để đến lúc đó hoàng đế cũng khó mà nắm lấy chuyện này gây khó dễ.
Suốt ba canh giờ, Ngọc Kinh Thành bên này mới coi là hơi yên tĩnh một chút, Nhậm Kiệt nhìn quanh một vòng, cảm giác cũng không sai biệt lắm.
"Tùng Tùng Tùng..." Đột nhiên, Nhậm Kiệt lần nữa gõ trống trận, thanh âm một lần nữa bao phủ hết thảy, làm cho những người đi theo Nhậm gia không ngừng trước đó, cùng gia tướng Văn gia đang đi ra ngoài... đều có thể nghe được, thanh âm dõng dạc, hùng tráng uy vũ.
"Tùng!" Cuối cùng, vang lên một tiếng làm cho trong lòng tất cả mọi người ở Ngọc Kinh Thành hơi run lên, Nhậm Kiệt vung tay thu hồi trống trận hét lớn: - Nam nhi khỏe, theo ta đi giết địch, giết cho máu chúng nhuộm chiến trường, giết cho trong lòng chúng run sợ, đánh ra cái Thiên triều uy vũ để bốn phương đến đây triều bái, đánh ra công danh truyền muôn đời...
Nhưng những người này, trong thời gian ngắn Nhậm Kiệt cũng không có trông cậy bọn họ làm thứ gì, Nhậm Kiệt cần chính là khí thế. hắn muốn tạo ra khí thế này, để ảnh hưởng thiên hạ, để chuẩn bị cho việc làm về sau.
Lúc này, ở một nơi trên đường đi chiến trường Tây Cương cách Ngọc Kinh Thành ngoài 3 vạn dặm, Văn Dũng nhìn những lão ấu phụ nữ và trẻ em trước mắt, không khỏi thở dài, không nhịn được nhìn về hướng Ngọc Kinh Thành, vô cùng thương cảm.
Minh Ngọc Hoàng Triều lập quốc không tới 2000 năm, nhưng năm đại gia tộc với Ngọc Kinh Thành làm cơ sở đã vượt qua 2000 năm, đời đời sinh sống ở nơi này, hôm nay, cứ như vậy phải rời đi. Mặc dù đối với quyết định của Nhậm Kiệt hiện tại, Văn Dũng tuyệt đối không có bất kỳ hoài nghi, nhưng phần mất mát trong lòng kia khó mà tránh khỏi.
Trước đó khi Nhậm Kiệt hạ mệnh lệnh này, Văn Dũng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến mức này, vốn lão chỉ nghĩ là xuất binh tới Tây Bắc, Tây Nam, nhưng không nghĩ rằng...
Chuyện rồi lại phát triển đến nước này, càng không thể tưởng tiếng trống của Nhậm Kiệt kia lại có thể khiến người ta sôi sục như thế, làm cho cả Ngọc Kinh Thành đều trở nên kinh động. Tuy nhiên nghĩ lại, cũng chỉ có Nhậm Kiệt mới có khả năng này, hấp dẫn chú ý của mọi người, mới có thể để các lão ẩu, lão già, phụ nữ, trẻ con Nhậm gia, Văn gia có cơ hội rời Ngọc Kinh Thành.
Cũng may mà hai gia tộc đều có phương pháp bí ẩn, để mỗi khi có chuyện sẽ rời khỏi Ngọc Kinh Thành, nhưng loại phương pháp này không thể tùy tiện vận dụng, hao phí to lớn chính Văn Dũng cũng không dám tưởng tượng, cũng chỉ có Nhậm Kiệt hiện tại mới có thể gánh chịu được tiêu hao linh ngọc khổng lồ như vậy. Đây là hai gia tộc chuẩn bị vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, 2000 năm qua cũng chưa hề sử dụng, không ngờ hôm nay lại sử dụng. Nhìn trận pháp đã hư hại kia, nghĩ tới Nhậm Kiệt còn đang ở Ngọc Kinh Thành thu hút chú ý của mọi người, còn lôi kéo theo vô số người đầu nhập đi tới chiến trường Tây Bắc, Tây Nam... trong lòng Văn Dũng vô vàn cảm khái.
Vốn nghĩ rằng những thứ Nhậm Kiệt bố trí trước kia đã rất lợi hại rồi, hôm nay xem ra, là mình nghĩ quá đơn giản, cùng so với hiện tại, trước đó Nhậm Kiệt bảo mình bố trí những chuyện kia bất quá là một loại động tác bổ sung mà thôi.
Mà hôm nay, có tiếng trống của Nhậm Kiệt ở Ngọc Kinh Thành làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào; cùng bài ca kia làm cho cả Ngọc Kinh Thành cùng hát theo cùng truyền tụng; còn có vô số câu thơ, thiên hạ đều sẽ chấn động vì nó. Đến lúc đó, cộng thêm một chút bố trí từ trước, tuyệt đối có thể nhấc lên hiệu quả không tưởng tượng.
Nghĩ tới hết thảy những chuyện Nhậm Kiệt làm, Văn Dũng cảm thấy sợ hãi, chấn động, nhưng lập tức nhìn thấy gia quyến Văn gia, Nhậm gia đang chuẩn bị rời đi, lão lại có hơi mơ hồ.
Cho dù là đối nghịch với hoàng đế, từng nghĩ tới mình có khả năng sẽ không còn tính mạng, nhưng Văn Dũng cũng không có cảm khái quá mơ hồ như thế. Bởi vì theo thói quen giữa năm đại gia tộc không quản thế hệ này tranh đấu như thế nào, thất bại cũng không sao, năm đại gia tộc vẫn tồn tại, qua một số năm trong gia tộc có thiên tài xuất hiện, gia tộc còn có thể quật khởi...
Nhưng lần này thì khác, lần này là quá độc, làm rất triệt để.
Mà nếu đúng theo như lời Nhậm Kiệt nói, không làm như vậy có khả năng thực sự có mối lo diệt tộc! Huống chi hiện tại đã không có đường lui, chẳng lẽ hoàng đế thật sẽ làm chuyện tuyệt tình như vậy sao? Dù sao trong hơn hai ngàn năm qua, hoàng gia tuy rằng cầm quyền, nhưng cho tới bây giờ không có chân chính ra tay với bốn đại gia tộc kia, nhiều lắm chỉ là đánh ép kẻ mạnh, nâng đỡ kẻ yếu nhược...
Mâu thuẫn, lúc này trong lòng Văn Dũng vô cùng mâu thuẫn, vì quyết định này vượt qua phạm vi sống chết của lão, liên quan đến vận mạng của cả gia tộc...
- Ngài không cần lo lắng, có một số việc tuy rằng bổn gia chủ không thể xác định, không thể nói rõ, nhưng nguy hiểm lần này là tuyệt đối không sai. Hoàng đế cùng hoàng gia khẳng định đang làm một chuyện rất kinh khủng. Hơn nữa chúng ta cũng không phải trốn tránh, cũng không phải tạo phản, ngài lo lắng nhiều như vậy làm gì. Lời nói thật lòng nếu bảo bổn gia chủ làm hoàng đế, bổn gia chủ cũng lười đi làm, nếu bảo bổn gia chủ đi khi dễ hoàng đế còn có chút hứng thú. Cho nên ngài hoàn toàn không cần lo lắng, chúng ta cũng chỉ là đi chiến trường Tây Bắc, Tây Nam chống cự địch nhân. Chỉ có điều chúng ta thề giữ vững Tây Bắc, Tây Nam, thề cùng chết cùng sống với biên cương mà thôi. Nên mang theo gia quyến chính là một loại thái độ cho thiên hạ nhìn thấy, mang theo trẻ con là để cho chúng được học tập từ nhỏ!
Ngay thời điểm Văn Dũng đứng ở nơi đó, suy nghĩ hàng vạn hàng ngàn, vô vàn cảm khái, đầu óc loạn thành một đoàn đã tê rần, đột nhiên trong đầu lão vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt.
- A... Vừa nghe giọng nói của Nhậm Kiệt, lập tức Văn Dũng sửng sốt ngẩn người ở đó, sau lưng tuôn mồ hôi lạnh, nhìn bốn phía... điều này, điều này sao có thể?
Mình bên này mang theo một số cao thủ Trường Nhạc Thiên Phủ, Nhậm gia, Văn gia... người Âm Dương Cảnh dương hồn cũng có, loại quy mô này toàn bộ ở chung một chỗ, cho dù Thái Cực Cảnh bình thường đến đây đều không có trái cây ngon để ăn, nhưng dường như bọn họ vốn cũng không có phát hiện điều gì khác thường.
- Dĩ nhiên, đây là chúng ta nói với người đối ngoại, đối với bản thân chúng ta, đây cũng là một loại sách lược an toàn mà thôi! Thừa dịp trong khoảng thời gian này ta sẽ phái người cẩn thận điều tra, nhìn xem có chuyện gì hay không? Nếu không có chuyện gì chúng ta sẽ trở về lại Ngọc Kinh Thành, hết thảy còn có thể khôi phục chính quy như trước. Ngọc Kinh Thành là chúng ta khẳng định sẽ trở về, hiện tại chẳng qua là một loại thái độ, một loại sách lược đồng thời cũng là một loại phòng bị an toàn cần thiết... cho nên ngài không cần cảm khái như vậy, mơ hồ như vậy, giống như trời sắp sụp xuống như vậy... Ngay lúc Văn Dũng còn đang nghi hoặc không chừng, không dám tin, thanh âm của Nhậm Kiệt nói tiếp.
Hiện tại Văn Dũng có cảm giác giống như gặp quỷ, bởi vì giờ khắc này lão đã cách xa Ngọc Kinh Thành hơn 3 vạn dặm, đây là khái niệm gì, cho dù là Thái Cực Cảnh bình thường cũng không thể dò xét đến.
Không... đừng nói là Thái Cực Cảnh bình thường, cho dù là Thái Cực Cảnh cấp lão tổ như sư phụ của Thi Ngữ cũng không có khả năng như thế a. Hơn nữa với khoảng cách này, cho dù lão tổ ngàn tuổi đều không làm gì được, càng thêm khó có thể dò xét được gì, nhưng tại sao lại có thanh âm của Nhậm Kiệt truyền tới?
"Trời ạ! Hắn hẳn là còn ở Ngọc Kinh Thành, hắn chưa có theo đến đây mà!"
"Điều này cũng quá khó tin đi! Làm sao hắn có thể biết mình đang mơ hồ, biết mình lo lắng, biết mình nghĩ điều gì chứ?"
Nên biết rằng, cho dù Thái Cực Cảnh có thần hồn lực, lúc bình thường cũng sẽ không tùy thời phóng thần hồn lực dò xét quá xa, chỉ là giữ vững trạng thái nhất định. Bởi vì trừ phi tất yếu, thần hồn lực tùy thời phóng ra không nói vấn đề tiêu hao, mà thời gian dài sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thần hồn lực. Hơn nữa đối với tu luyện cũng rất bất lợi! Không ngừng dò xét phạm vi quá xa, lập tức bao trùm mấy vạn dặm, nếu như không có mục tiêu, như vậy hết thảy tin tức trong mấy vạn dặm, cho dù Thái Cực Cảnh cảm thụ lâu dài đều sẽ làm cho tâm thần, tâm cảnh bị ảnh hưởng, rất dễ dàng xuất hiện tâm ma.
Dĩ nhiên, cho dù có mục đích tìm kiếm, khoảng cách này cũng không có khả năng đâu.
- Nhậm... Nhậm gia chủ... Là ngài sao? Văn Dũng dùng thần thức tiếp xúc cùng cổ thần hồn lực trong đầu kia, cẩn thận trao đổi, mà trong lòng đều đang run run, bởi vì điều này rất khó tin!
Nhậm Kiệt cười nói: - Nếu không phải ta, còn có thể là ai vào thời điểm này an ủi, khuyên bảo ngài chứ?
- Nhưng... nhưng... Văn Dũng nhất thời không biết nói gì nữa, hơi vận chuyển lực lượng bình tĩnh tâm cảnh của mình, ổn định một chút tâm thần mới nói tiếp: - Nhưng bây giờ hẳn là ngài đang ở Ngọc Kinh Thành mà!
- Ừm! Không sai! Hiện tại ta vẫn như cũ ở Ngọc Kinh Thành làm chuyện ta nên làm, hiện chỉ là thông qua thần hồn lực nói chuyện với ngài, bởi vì ta có chút kỳ ngộ, có chút biện pháp đặc thù có thể tạm thời làm được điểm này, ngài không cần lo lắng! Nhậm Kiệt một lòng nhiều chuyện đa đoan, lúc này mới nghĩ tới vì sao Văn Dũng phản ứng như thế, vội giải thích một câu. Mặc dù bây giờ hắn còn không đến mức lập tức nói cho mọi người biết lực lượng của mình, nhưng hiện tại cũng sẽ không che giấu quá mức, hơn nữa rời Ngọc Kinh Thành đến chiến trường Tây Bắc, Tây Nam, Nhậm Kiệt chuẩn bị bắt đầu từ từ phóng ra một chút.
Dĩ nhiên, loại phóng ra này là nhìn theo tình huống, tốt nhất có thể ít bại lộ thì vẫn ít bại lộ, dù sao làm cho người ta vĩnh viễn không đoán được sâu cạn là chuyện rất có lợi đối với mình.
- A... Vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, tâm tình vừa mới hơi ổn định một chút, Văn Dũng lại bị giật mình cả kinh, lập tức nghĩ tới Nhậm Kiệt vừa mới khuyên, vội nói: - Để Nhậm gia chủ chê cười, vừa rồi có chút thất thố! Tuy nhiên Nhậm gia chủ yên tâm, chuyện bên này ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, Văn Tử Hào bên kia cũng đã bắt đầu hành động. Chuyện chúng ta mang gia quyến ra chiến trường để bày tỏ quyết tâm, đợi sau khi rời xa Ngọc Kinh Thành một khoảng cách nhất định sẽ bắt đầu tuyên truyền!
- Ừm! Nhậm Kiệt đáp một tiếng nói: - Như vậy tốt nhất! Chuyện này không giấu được hoàng đế bao lâu, vì để tránh cho hắn làm ra tay chân gì ở phương diện này, công khai tuyên dương ra ngoài, để thiên hạ đều biết là tốt nhất! Cho nên ta đã nói ngài không cần suy nghĩ nhiều. Ngọc Kinh Thành chúng ta sẽ còn trở lại, chỉ có điều chúng ta muốn được ăn cả ngã về không, tử thủ Tây Bắc, Tây Nam, muốn chân chính làm cho thiên hạ biến sắc: dưới tình huống không có mệnh lệnh của hoàng đế, tụ tập người trong thiên hạ tới Tây Bắc, Tây Nam, tạo ra thanh thế vô thượng, đây là điều nhất thiết phải làm!
- Được! Nhậm gia chủ yên tâm, vậy ta lập tức xuất phát. Những chuyện khác, ta cũng an bài người đi làm, đi tới trước một đoạn sẽ bắt đầu tuyên dương chuyện này! Nghe Nhậm Kiệt đều suy tính rõ ràng như thế, giải thích như thế, Văn Dũng lập tức thông suốt trong lòng. Đúng! Đây là Nhậm gia, Văn gia muốn đi chiến trường, rời xa Ngọc Kinh Thành trong thời gian ngắn mà thôi.
Chỉ là ở trong lòng, đối với tình huống mình ở ngoài xa mấy vạn dặm, mà Nhậm Kiệt vẫn biết rõ, còn có thể khuyên giải mình... vẫn khiến Văn Dũng cảm thấy vô cùng chấn động.
Không quản Nhậm Kiệt dùng chính là pháp bảo, hay là thủ đoạn gì, điều này cũng quá kinh người đi!
Nghĩ đến thời điểm này Nhậm Kiệt làm hết thảy những chuyện ở Ngọc Kinh Thành, trong lòng Văn Dũng cũng không biết nên đánh giá thế nào, thầm nghĩ, Nhậm Kiệt này làm chuyện, đều là những chuyện người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng với hắn ngược lại dường như hoàn toàn không có khó khăn gì, thật không biết còn có chuyện gì có thể làm khó được hắn?
Dĩ vãng làm ra nhiều chuyện như vậy không nói, Cổ Tiểu Bảo năm tuổi ngay cả lão tổ nhà mình liên thủ cùng lão Đan Vương cũng khó mà áp chế tiểu tử kia, ở trước mặt hắn cũng phải vô cùng ngoan ngoãn. Hai đại gia tộc toàn diện liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tây Bắc, Tây Nam... loại chuyện như vậy hắn cũng dám nghĩ còn dám làm, mà còn muốn cổ động người trong thiên hạ, sáng lập chuyện không có hoàng mệnh tự phát kháng địch xưa nay chưa từng có... Rồi hôm nay ở ngoài 3 vạn dặm còn có thể khuyên giải mình...
Càng nghĩ càng kinh hãi, Văn Dũng càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, thầm nghĩ hắn còn là người hay không? Con người làm sao có thể làm được những điều này. Cho dù Nhậm Thiên Hành cha hắn năm đó cũng không có khoa trương như vậy đâu! Cho tới bây giờ cũng không có lần lượt làm cho mình khiếp sợ đến mức như vậy!
"Nhậm Thiên Hành! Chỉ sợ ngươi đều không nghĩ tới, con trai ngươi còn biến thái hơn ngươi, còn dọa người hơn ngươi!" Văn Dũng thầm nghĩ trong lòng, không nhịn được lắc đầu cười khổ, sau đó cố nén tâm tình kinh hãi, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ Nhậm Kiệt giao cho lão.
Văn Dũng có nhiệm vụ của Văn Dũng, những người khác cũng đều có nhiệm vụ của mỗi người, Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt, cận vệ đội, Lý Thiên Thành, lục thúc, lục thẩm...
Hết thảy lực lượng đều đã động viên, có lẽ Nhậm Kiệt không có biện pháp phát hiện mâu thuẫn, mơ hồ trong lòng Văn Dũng để khuyên bảo, nhưng Nhậm Kiệt tin tưởng mọi người giống nhau sẽ dựa theo bố trí của mình, hoàn thành chuyện mình giao phó.
Mà lúc này nhiệm vụ của Nhậm Kiệt, chính là hấp dẫn chú ý của mọi người, chính là để chuyện Nhậm gia, Văn gia thề cùng chết cùng sống với Tây Bắc, Tây Nam truyền khắp thiên hạ, đồng thời ở bên trong Ngọc Kinh Thành làm tốt hết thảy nội tình, để đến lúc đó hoàng đế cũng khó mà nắm lấy chuyện này gây khó dễ.
Suốt ba canh giờ, Ngọc Kinh Thành bên này mới coi là hơi yên tĩnh một chút, Nhậm Kiệt nhìn quanh một vòng, cảm giác cũng không sai biệt lắm.
"Tùng Tùng Tùng..." Đột nhiên, Nhậm Kiệt lần nữa gõ trống trận, thanh âm một lần nữa bao phủ hết thảy, làm cho những người đi theo Nhậm gia không ngừng trước đó, cùng gia tướng Văn gia đang đi ra ngoài... đều có thể nghe được, thanh âm dõng dạc, hùng tráng uy vũ.
"Tùng!" Cuối cùng, vang lên một tiếng làm cho trong lòng tất cả mọi người ở Ngọc Kinh Thành hơi run lên, Nhậm Kiệt vung tay thu hồi trống trận hét lớn: - Nam nhi khỏe, theo ta đi giết địch, giết cho máu chúng nhuộm chiến trường, giết cho trong lòng chúng run sợ, đánh ra cái Thiên triều uy vũ để bốn phương đến đây triều bái, đánh ra công danh truyền muôn đời...