Có thể có được chiến tích này Nhậm Kiệt đã vô cùng hài lòng, cũng không muốn quá mức ở tình huống này có thể một lần hành động tiêu diệt đối phương. Dù sao đối phương bên kia còn có trăm vạn đại quân, Nhậm Thiên Hoành trong Tây Bắc đại doanh cũng lo lắng Nhậm Kiệt xảy ra chuyện, nên xuất ra hết quân tinh nhuệ, thừa cơ đánh chết nhiều địch nhân thì không thành vấn đề, nhưng ép đối phương vào tuyệt địa phản kích thì tổn hao nhiều lắm sẽ mất nhiều hơn được. Vạn nhất đại quân trăm vạn của đối phương kia thừa dịp hư mà vào liều mạng công kích Tây Bắc đại doanh, Tây Bắc đại doanh có sơ suất gì, hoặc là đối phương điều động thêm lực lượng vây khốn quấn lấy quân mình, thì cũng mất nhiều hơn được.
Có Tây Bắc đại doanh địa thế như vậy không dùng, là rất không sáng suốt.
Cho nên đuổi giết hơn ba trăm dặm, đối phương lại có một số viện quân chạy đến, ổn định trận tuyến phía sau, Nhậm Kiệt cũng không cho tiếp tục truy kích.
Rút lui Nhậm Kiệt chỉ cần một câu nói, Đồng Cường, Tạ Kiếm dẫn cận vệ đội chạy tới bên cạnh hắn; hơn một vạn người của Thường lão tứ, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân, Lý Thiên Thành bọn họ cũng tụ họp lại bên cạnh Nhậm Kiệt. Đừng thấy bọn họ chỉ có hơn một vạn người, và cận vệ đội bên cạnh Nhậm Kiệt nhân số cũng không nhiều, còn có Tề Thiên, Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song, Cổ Tiểu Bảo bọn họ, cùng với cặp vượn trắng nhỏ giống như sủng vật kia, hiện tại cả Tây Bắc đại doanh cũng không có một người nào dám khinh thường bọn họ.
Ánh mắt nhìn vào bọn họ đều mang theo vô cùng kính ý, bởi vì vừa rồi Nhậm Kiệt chỉ mang theo bọn họ, hoàn thành hành động vĩ đại hầu như không có khả năng làm được. Cổ Tiểu Bảo đánh chết hai gã Thái Cực Cảnh, cận vệ đội bọn họ năm chi viện binh chỉ có hơn một vạn người, nhưng đánh chết số lượng địch nhân đều không ít chút nào so với đại quân 50 vạn Tây Bắc đại doanh cuối cùng vào cuộc.
Mà hết thảy chuyện này, đều là gia chủ của bọn họ mang đến, tưởng tượng cảnh gia chủ một người ở giữa đại quân trăm vạn mà không sợ hãi chút nào, giằng co vùng vẫy trong Nộ Hải Đại Trận, tới giờ này cả 50 vạn đại quân còn nhiệt huyết sôi trào.
Đó là vinh dự của bọn họ, đó là niềm kiêu ngạo của bọn họ, có một gia chủ như vậy, dù có chết trận sa trường thì có sợ gì, có một số người có chút văn hóa, một số tướng lãnh tự nhiên nhớ lại câu thơ của Nhậm Kiệt kia, "Sa trường chớ cấm ta say, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu", với một gia chủ thực lực như thế, khí độ như thế, dũng cảm như thế...
Vừa tới Tây Bắc đại doanh, Nhậm Kiệt không có nói gì liền trực tiếp phá địch trăm vạn, hoàn toàn làm cho tâm tình tất cả tướng sĩ đều sôi sục.
Khi đại quân quay về Tây Bắc đại doanh, Nhậm Thiên Hoành cố ý xin chỉ thị Nhậm Kiệt: đại quân cố ý trên đường về băng ngang qua mấy thành thị của Tây Bắc đại doanh như khải hoàn ca. Tây Bắc đại doanh kéo dài ngàn dặm, bên trong có mấy thành thị lớn có nhỏ có, về phần Nhậm Kiệt trước đó đi tới là trại lính chân chính, hoàn toàn đều là quân nhân, cũng là đầu mối then chốt nắm giữ Tây Bắc.
Lúc bình thường nơi này không có nhiều người như vậy, giờ này mấy ngàn vạn người đi vào trong đó. Trước đó nơi này đã có một số người lui về những hành tỉnh khác, cùng với những thành thị khác kiên cố hơn một chút. Tây Bắc hành tỉnh không thể so với những hành tỉnh giàu có kia, nhân số cũng ít hơn, nhưng dù vậy, giờ này trong Tây Bắc đại doanh tập trung một nửa nhân số của hai hành tỉnh, gần như tương đương với nhân số của một hành tỉnh đều tập trung ở nơi này, con số mấy ngàn vạn người cũng rất lớn.
Mặc dù biết Tây Bắc đại doanh kinh doanh mấy chục năm, nhưng dù sao đối mặt với thế công của Thiên Hải Đế Quốc, cả Tây Bắc đại doanh gần đây cũng rơi vào một bầu không khí bị đè nén. Nhậm Kiệt muốn đến đây bọn họ đều biết, nhưng Nhậm Kiệt thực sự đến đây còn không có người nào biết, sau đó lại truyền đến tin tức Nhậm Kiệt trực tiếp phá địch trăm vạn. Cho nên khi Nhậm Kiệt mang người xuyên qua mấy thành thị của Tây Bắc đại doanh, cả Tây Bắc đại doanh đều trở nên sôi trào.
Cũng may mà các tướng sĩ đều không tầm thường, trăm vạn đại quân chiến đấu, cuối cùng truy kích, cộng thêm một đường trở về đến đây đều cố ý đi ngang qua mấy thành thị, suốt hai ngày đêm mới thực sự kết thúc.
Hai ngày này vui vẻ nhất phải kể là Cổ Tiểu Bảo cùng Hổ Hổ bọn chúng, vô số thức ăn ngon, lễ vật bọn chúng cứ thế thu nhận toàn bộ, thẳng đến cuối cùng nhẫn trữ vật của Cổ Tiểu Bảo đều đầy ắp mới bất đắc dĩ nhịn đau bỏ bớt, bắt đầu tính toán lựa chọn một số người hỗ trợ mang giúp.
Hiện tại Tây Bắc đại doanh đúng là không ai dám có bất kỳ khinh thường đối với Cổ Tiểu Bảo, có mấy trăm người đến đây chuyên môn giúp nó mang thức ăn ngon các thứ. Nhân vật cấp lão tổ này chính là một người một mình đối chiến bốn Thái Cực Cảnh của đối phương, còn đánh chết hai Thái Cực Cảnh, về phần tại sao lão tổ thích những thứ này, có lẽ chính là ham thích của mỗi người... Bọn họ nghĩ như vậy!
Mà khi mọi người về tới chủ điện trong Phủ đại tướng quân, Cổ Tiểu Bảo lập tức mang theo Hổ Hổ, vượn trắng nhỏ cùng nhau chia của ăn xong, loại chuyện như vậy bọn chúng không thích chờ đợi đâu!
- Bẩm gia chủ! Lần này gia chủ đại phá Nộ Hải Đại Trận của Thiên Hải Đế Quốc, đánh cho đối phương mất hết ý chí chiến đấu, Tây Bắc đại doanh lần đầu tiên chủ động toàn diện đánh ra, tổng cộng giết quân tinh nhuệ địch hơn 32 vạn; về phần bộ đội bình thường giết hơn 50 vạn trở lên, không có thống kê cụ thể. Nếu như sau cùng đối phương không dùng tánh mạng những binh lính bình thường kia cản lại, phỏng chừng ít nhất còn có thể đánh chết thêm 10 vạn bộ đội tinh nhuệ. Lần này bên ta thương vong chỉ hơn 2 vạn, binh lính bình thường thương vong chỉ có 6 vạn! Lúc này các loại số liệu cùng tình huống đều đã rõ ràng, Nhậm Kiệt ngồi ở chủ vị, những người khác phân biệt ngồi hai bên.
Phủ Đại tướng quân không phải phủ nha bình thường, vô cùng đơn giản mà trang nghiêm, toàn bộ trên điện trừ chỗ ngồi chủ vị phía trên cao nhất, không có bất kỳ vị trí nào nào khác. Lúc này, có người phụ trách của Tây Bắc đại doanh trình lên số liệu.
Tuy rằng bên ta cũng tổn thất tới hơn hai vạn người, nhưng Tây Bắc đại doanh đối với mấy chữ số này dường như không để mắt đến, giết chết ba mươi mấy vạn quân tinh nhuệ của đối phương, mới chết hơn hai vạn người, tình huống như vậy cho dù là trước kia mượn trận thế phòng thủ của Tây Bắc đại doanh đều hiếm thấy, huống chi là chủ động đánh ra.
Dĩ nhiên, hơn hai vạn người này chủ yếu đều là tổn thất ngay lúc ban đầu đánh ra ngoài, chờ sau khi đối phương bại lui một đường đuổi giết, cũng không có tổn thất lớn lắm.
- Tổn thất hơn hai vạn? Vừa nghe bên mình tổn thất hơn hai vạn quân tinh nhuệ, Nhậm Kiệt không khỏi khẽ nhíu mày, bởi vì dựa theo cảm giác của hắn, tổn thất này hơi lớn a.
Vừa thấy vẻ mặt Nhậm Kiệt này, phía dưới Nhậm Hổ, Nhậm Thiên Băng còn có một số người phụ trách chủ yếu của Tây Bắc đại doanh, mỗi người đều nhìn vị gia chủ trẻ tuổi này như nhìn quái vật, gia chủ cũng quá... quá kinh khủng đi! Với thắng lợi huy hoàng là thế, mà gia chủ lại lộ vẻ mặt như tổn thất lớn như vậy.
Thời khắc này bọn họ chỉ có một loại cảm giác, nếu để cho những người bên Thiên Hải Đế Quốc kia nhìn thấy vẻ mặt này của gia chủ, phỏng chừng có thể tức giận đến mức chết nhiều người.
- Gia chủ! Tổn thất này không tính là nhiều, tuyệt đối có thể nói là kinh điển! Quân tinh nhuệ của Thiên Hải Đế Quốc đều rất mạnh! Nhậm Thiên Hoành tính tình thẳng thắn, thời khắc này không thể áp chế, cũng không có một mực giả tạo như bên ngoài, như hạng người muốn độc bá một phương ở Ngọc Kinh Thành trước kia, vừa thấy Nhậm Kiệt lộ vẻ mặt như thế, lập tức nói thẳng.
Nhậm Kiệt cười khổ nói: - Nhị thúc! Tuy rằng Nhậm gia kích động một số người còn có thể cung cấp một số viện trợ, nhưng dù sao chúng ta khác với Thiên Hải Đế Quốc, bọn họ là cả đế quốc duy trì, chúng ta bây giờ không có triều đình duy trì, không tính toán tỉ mỉ không được. Nếu không cho dù là thắng, mà cạn sạch lực lượng của mình vậy thì xong rồi!
- Chiến đấu nào mà không có người chết...
Nhậm Thiên Hoành theo phản ứng đầu tiên đáp một câu, lập tức ngẫm lại cảm thấy gia chủ nói cũng đúng, đưa mắt nhìn lướt qua người bên cạnh, hiển nhiên có thể ở chỗ này đều không phải người ngoài, Nhậm Thiên Hoành nhìn về phía Nhậm Kiệt nói: - Gia chủ! Bởi vì năm đó đại ca an bài sách lược, cho nên đã nhiều năm nay Tây Bắc cùng Tây Nam luôn cách xa với gia tộc, đối ngoại cũng kiên cường như sắt thép, cho nên đối với tình huống bên trong Tây Bắc đại doanh, gia chủ ngài cũng chưa quen thuộc lắm. Trước đây bên ngoài đều biết, Tây Bắc đại doanh có trăm vạn bộ đội tinh nhuệ, những bộ đội khác gần 200 vạn. Lần này Thiên Hải Đế Quốc toàn lực công kích, gần đây bộ đội tinh nhuệ tổn thất tổng cộng hết lại gần 20 vạn, bộ đội bình thường cũng có hơn 40 vạn. Nhưng bên ngoài cũng không biết, trong Tây Bắc đại doanh còn ẩn giấu tới 50 vạn bộ đội tinh nhuệ, cũng có trên trăm vạn so với bộ đội bình thường lợi hại một chút, không có đạt tới trình độ bộ đội tinh nhuệ, cho nên nếu có thể thu được mấy lần thắng lợi như vậy, thì dù đối mặt với cả Thiên Hải Đế Quốc, ta cũng không sợ!
Cái gì, còn có 50 vạn bộ đội tinh nhuệ, còn có trên trăm vạn những bộ đội khác?
Nhậm Thiên Hoành vừa nói ra lời này, Nhậm Kiệt cũng có chút bất ngờ! Hắn từng nghĩ tới Tây Bắc đại doanh khẳng định có một số bí mật cùng ẩn giấu thứ gì đó, nhưng không nghĩ rằng ẩn giấu nhiều như thế. Nên biết rằng, bộ đội tinh nhuệ không phải bộ đội bình thường, nếu nói chỉ là bộ đội cấp cho vũ khí, huấn luyện một chút, thì có tổ chức mấy trăm vạn đều rất dễ dàng, một cái hành tỉnh cũng có thể tổ chức mấy trăm vạn quân.
Thế nhưng bộ đội tinh nhuệ thì khác, đó là bộ đội chính quy, mỗi một người đều tu luyện một vài công pháp, tướng lãnh bên trong ít nhất đều là Thần Thông Cảnh, còn có Âm Dương Cảnh phối hợp, một chi đội ngũ như vậy tuyệt đối vô cùng kinh khủng. Dĩ vãng lúc bình thường Tây Bắc đại doanh trang bị bộ đội tinh nhuệ cũng tới số lượng 60 vạn quân, sau này Tây Bắc đại doanh âm thầm tự mình tăng lên đến trên trăm vạn, người khác đều nghĩ đây là lực lượng ẩn giấu của Tây Bắc đại doanh, nhưng không nghĩ rằng...
Nhậm Kiệt còn có thể tốt một chút, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân ở một bên thì hoàn toàn hoảng sợ ngây người.
Nhậm Thiên Hoành cùng cha bọn họ đều giống nhau, đều là một trong mười vị đại tướng quân của Minh Ngọc Hoàng Triều, gia tộc bọn họ đương nhiên cũng sẽ âm thầm tổ chức một số lực lượng bí ẩn, nhưng bộ đội tinh nhuệ có thể ngầm tổ chức chừng 5 vạn, 8 vạn đã là cực hạn, Tây Bắc đại doanh bên này ngược lại ẩn giấu hơn 50 vạn. Còn có 100 vạn so bộ đội bình thường lợi hại một chút... đây là khái niệm gì?
Hơn nữa đây còn chỉ là Tây Bắc đại doanh, ở Tây Nam đại doanh thì sao?
Thời khắc này, trong lòng bọn họ đều chỉ có một cảm giác: quá biến thái, làm sao làm được? Không trách được hoàng đế đề phòng Nhậm gia như thế, chuyện này cũng quá kinh khủng đi! Hơn nữa xem theo chỉnh thể bầu không khí của Tây Bắc đại doanh, hiển nhiên cố ý làm nhạt đi hoàng quyền, ở nơi này chỉ có Tây Bắc đại doanh cùng Nhậm gia!
Lợi hại, thật lợi hại! Cha của bọn họ đồng dạng thân là đại tướng quân, vậy mà cùng so sánh còn kém quá xa!
- Ừm! So với ta nghĩ còn nhiều hơn không ít, nhưng không quản ra sao đều là lực lượng của nhà mình, không thể tùy tiện tiêu hao! Sau này vẫn là nên nghĩ một chút biện pháp...
Nhậm Kiệt cũng cười gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn lầm bầm một câu làm cho Nhậm Thiên Hoành bọn họ rất là không nói nên lời.
Nếu như Nhậm Kiệt không có biểu hiện trước đó, Nhậm Kiệt nói ra lời nói này, nhất định bọn họ sẽ cho rằng gia chủ chỉ là lý luận suông, không có trải qua chiến trường nói bát nháo. Dù sao trong chiến trường nào không có người chết, nhưng bây giờ, bọn họ lại cảm thấy Nhậm Kiệt rất rất nghiêm túc, rất chính xác: loại thương vong này vẫn còn hơi nhiều!
Đồng dạng trong chiến đấu, cận vệ đội chỉ có vài người bị thương, mà người Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân bọn họ mang đến cũng chỉ có mấy chục người thương vong. Nếu để cho Nhậm Thiên Hoành bọn họ biết kết quả của những đội ngũ Nhậm Kiệt mang đến đây so sánh, nhất định sẽ có kích động bị hộc máu. Trên thực tế Nhậm Kiệt còn đang suy nghĩ chính là, nếu như Thiên Long Quân đến đây, tổn thất sẽ phải ít hơn chăng. Dĩ nhiên, Nhậm Kiệt cũng không có nói quá nhiều, chỉ là trong lòng nghĩ những chuyện này, sau này sẽ từ từ làm tới. Nhậm Kiệt nghĩ trong lòng, ít nhất đại lượng quân đội thế nào cũng phải đạt tới Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân hoặc là trình độ Thiết Huyết Chiến Kỵ của Tây Bắc đại doanh kia mới được.
Nếu như nói Thiên Hải Đế Quốc cùng Tây Bắc đại doanh này đều là tinh binh, thì Thiên Long Quân đã cao hơn bọn họ một bậc, đạt tới trình độ quân đội tu luyện giả, hoặc là đến gần trình độ yêu cầu của quân đội thời đại Hoàng triều thượng cổ.
Nên biết rằng, ở thời kỳ Hoàng triều thượng cổ, muốn chính thức trực thuộc bộ đội tinh nhuệ, binh lính bình thường nhất đều phải là Thần Thông Cảnh mới có tư cách, hơn nữa số lượng càng nhiều phát huy uy lực càng lớn. Lúc đó Hoàng triều thượng cổ lưu lại một số ít ghi chép chứng tỏ: bọn họ có một loại khí thế sát thần diệt phật... có thể tưởng tượng được kinh khủng bực nào.
Tiếp sau đó, lập tức có người cặn kẽ nói một lần tình huống của Tây Bắc hiện nay cho Nhậm Kiệt biết. Dù sao Tây Bắc đại doanh tình huống đặc thù. Tuy rằng Tây Bắc đại doanh hiện tại có mấy ngàn vạn người, nhưng rõ ràng có thể tự cấp tự túc, cho nên không sợ bị vây khốn. Hơn nữa bởi vì trận pháp cùng địa thế đặc thù, tùy thời có thể rút lui, muốn vây khốn cũng rất khó.
Mà hết thảy chuyện này, đều là cha mình Nhậm Thiên Hành từ lâu trước đây đã bố trí. Nhậm Kiệt chú ý nghe, đột nhiên nghĩ đến: chỉ sợ bí mật của Tây Bắc cùng Tây Nam đại doanh còn không chỉ là những thứ này, hắn có một loại cảm giác đặc biệt, Nhậm Thiên Hành cha mình bố trí hai nước cờ này, hiển nhiên không chỉ đơn giản như vậy.
Hơn hai mươi năm qua, từ đâu tiêu phí cho mấy trăm vạn đại quân này, còn không phải dựa vào Nhậm gia sao? Cho dù lúc trước nhị thúc, ngũ thúc dựa theo cha mình Nhậm Thiên Hành bố trí, kinh doanh một chút thế lực của riêng mình, cũng không đủ để chống đỡ lực lượng như thế. Huống chi ngoài điều này, còn có rất nhiều chuyện...
- Được! Tình huống Tây Bắc bổn gia chủ cũng coi như biết, đoạn đường này coi như chúng ta nghỉ ngơi, hiện tại cũng đừng nhàn rỗi. Mặt bên kia còn có đại quân trăm vạn không ngừng tấn công, chúng ta sẽ lập tức đi thu thập bọn chúng. Tuy nhiên lần này binh lính bình thường tạm thời áp trận; nhị thúc hãy điều chỉnh lại Thiết Huyết Chiến Kỵ, với cận vệ đội làm trụ cột, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân, lão tứ, Lý Thiên Thành các ngươi làm mũi nhọn chủ lực... chúng ta đi phá đại quân Thiên Hải Đế Quốc bên kia rồi nói sau! Đối với Nhậm Kiệt, bất luận là sau chiến thắng mang đại đội nhân mã băng ngang qua Tây Bắc đại doanh giống như dạo phố hay là phô trương tình huống chiến thắng của Tây Bắc đại doanh, đều là hao phí thời gian. Lúc này sau khi nghe xong Nhậm Kiệt liền xua tay bảo những người này lui xuống, đứng dậy chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.
Mặc dù nói rèn sắt khi còn nóng là chuyện tốt, bất quá nói như vậy là vừa mới trải qua loại đại chiến chém giết, đại quân bên cánh này của đối phương mới vừa bị đánh bại, một bên kia nhất định là có phòng bị, theo lẽ thường cũng không nên tiếp tục tấn công.
Nhưng bây giờ người của Tây Bắc đại doanh cũng hoàn toàn bị Nhậm Kiệt chấn nhiếp khuất phục, Nhậm Kiệt không chỉ là gia chủ, cũng là nhân vật làm cho bọn họ kính nể, nhìn lên, cho nên không có một người nào dị nghị. Về phần Lý Thiên Thành bọn họ thì từng người đều cảm giác trước đó đánh nhau còn chưa có đã ghiền, lập tức ai nấy đều hưng phấn.
- Lại sắp đánh giặc, đi... Lúc này, Cổ Tiểu Bảo từ bên ngoài vừa ăn xong các thứ liền nhanh chóng xông vào, với vẻ mặt mong đợi.
- Lần này có lẽ không có chuyện gì cho ngươi làm, bất quá nếu ngươi muốn đi theo thì đi! Nhị thúc! Chúng ta qua nhiều năm như vậy mới chính thức gặp mặt, lần này để bọn họ đi phá trận, hai chú cháu ta ngồi xuống tâm sự một phen! Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo hưng phấn xông vào nói một câu, sau đó nói với Nhậm Thiên Hoành đồng dạng lão đang có ý muốn tự mình trực tiếp chỉ huy Thiết Huyết Chiến Kỵ của Tây Bắc đại doanh.
Gọi Nhậm Thiên Hoành lên cùng hắn trấn giữ trung quân, bởi vì Nhậm Kiệt đích xác có nhiều chuyện muốn tâm sự cùng nhị thúc.
- Được! Hết thảy tuân theo lệnh gia chủ! Nhậm Thiên Hoành hơi có chút thất vọng, dù sao đã bao nhiêu năm không có chân chính ra trận, trước đó mang binh xung phong cứu gia chủ một lần còn chưa có đã ghiền đâu!
Nhưng lão cũng có nhiều chuyện muốn nói với Nhậm Kiệt, muốn hỏi thăm Nhậm Kiệt. Không nói gì khác, hai người lão mong đợi nhất đều còn chưa tới, "Tu La tắm máu giết sinh linh, Chiến Long bạo nộ phá bầu trời". Tuy rằng những năm qua nghe lệnh đại ca, làm đến thật giống như tách ra khỏi gia tộc, nhưng trong lòng lão rất lo lắng cho lục đệ của mình...
Có Tây Bắc đại doanh địa thế như vậy không dùng, là rất không sáng suốt.
Cho nên đuổi giết hơn ba trăm dặm, đối phương lại có một số viện quân chạy đến, ổn định trận tuyến phía sau, Nhậm Kiệt cũng không cho tiếp tục truy kích.
Rút lui Nhậm Kiệt chỉ cần một câu nói, Đồng Cường, Tạ Kiếm dẫn cận vệ đội chạy tới bên cạnh hắn; hơn một vạn người của Thường lão tứ, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân, Lý Thiên Thành bọn họ cũng tụ họp lại bên cạnh Nhậm Kiệt. Đừng thấy bọn họ chỉ có hơn một vạn người, và cận vệ đội bên cạnh Nhậm Kiệt nhân số cũng không nhiều, còn có Tề Thiên, Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song, Cổ Tiểu Bảo bọn họ, cùng với cặp vượn trắng nhỏ giống như sủng vật kia, hiện tại cả Tây Bắc đại doanh cũng không có một người nào dám khinh thường bọn họ.
Ánh mắt nhìn vào bọn họ đều mang theo vô cùng kính ý, bởi vì vừa rồi Nhậm Kiệt chỉ mang theo bọn họ, hoàn thành hành động vĩ đại hầu như không có khả năng làm được. Cổ Tiểu Bảo đánh chết hai gã Thái Cực Cảnh, cận vệ đội bọn họ năm chi viện binh chỉ có hơn một vạn người, nhưng đánh chết số lượng địch nhân đều không ít chút nào so với đại quân 50 vạn Tây Bắc đại doanh cuối cùng vào cuộc.
Mà hết thảy chuyện này, đều là gia chủ của bọn họ mang đến, tưởng tượng cảnh gia chủ một người ở giữa đại quân trăm vạn mà không sợ hãi chút nào, giằng co vùng vẫy trong Nộ Hải Đại Trận, tới giờ này cả 50 vạn đại quân còn nhiệt huyết sôi trào.
Đó là vinh dự của bọn họ, đó là niềm kiêu ngạo của bọn họ, có một gia chủ như vậy, dù có chết trận sa trường thì có sợ gì, có một số người có chút văn hóa, một số tướng lãnh tự nhiên nhớ lại câu thơ của Nhậm Kiệt kia, "Sa trường chớ cấm ta say, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu", với một gia chủ thực lực như thế, khí độ như thế, dũng cảm như thế...
Vừa tới Tây Bắc đại doanh, Nhậm Kiệt không có nói gì liền trực tiếp phá địch trăm vạn, hoàn toàn làm cho tâm tình tất cả tướng sĩ đều sôi sục.
Khi đại quân quay về Tây Bắc đại doanh, Nhậm Thiên Hoành cố ý xin chỉ thị Nhậm Kiệt: đại quân cố ý trên đường về băng ngang qua mấy thành thị của Tây Bắc đại doanh như khải hoàn ca. Tây Bắc đại doanh kéo dài ngàn dặm, bên trong có mấy thành thị lớn có nhỏ có, về phần Nhậm Kiệt trước đó đi tới là trại lính chân chính, hoàn toàn đều là quân nhân, cũng là đầu mối then chốt nắm giữ Tây Bắc.
Lúc bình thường nơi này không có nhiều người như vậy, giờ này mấy ngàn vạn người đi vào trong đó. Trước đó nơi này đã có một số người lui về những hành tỉnh khác, cùng với những thành thị khác kiên cố hơn một chút. Tây Bắc hành tỉnh không thể so với những hành tỉnh giàu có kia, nhân số cũng ít hơn, nhưng dù vậy, giờ này trong Tây Bắc đại doanh tập trung một nửa nhân số của hai hành tỉnh, gần như tương đương với nhân số của một hành tỉnh đều tập trung ở nơi này, con số mấy ngàn vạn người cũng rất lớn.
Mặc dù biết Tây Bắc đại doanh kinh doanh mấy chục năm, nhưng dù sao đối mặt với thế công của Thiên Hải Đế Quốc, cả Tây Bắc đại doanh gần đây cũng rơi vào một bầu không khí bị đè nén. Nhậm Kiệt muốn đến đây bọn họ đều biết, nhưng Nhậm Kiệt thực sự đến đây còn không có người nào biết, sau đó lại truyền đến tin tức Nhậm Kiệt trực tiếp phá địch trăm vạn. Cho nên khi Nhậm Kiệt mang người xuyên qua mấy thành thị của Tây Bắc đại doanh, cả Tây Bắc đại doanh đều trở nên sôi trào.
Cũng may mà các tướng sĩ đều không tầm thường, trăm vạn đại quân chiến đấu, cuối cùng truy kích, cộng thêm một đường trở về đến đây đều cố ý đi ngang qua mấy thành thị, suốt hai ngày đêm mới thực sự kết thúc.
Hai ngày này vui vẻ nhất phải kể là Cổ Tiểu Bảo cùng Hổ Hổ bọn chúng, vô số thức ăn ngon, lễ vật bọn chúng cứ thế thu nhận toàn bộ, thẳng đến cuối cùng nhẫn trữ vật của Cổ Tiểu Bảo đều đầy ắp mới bất đắc dĩ nhịn đau bỏ bớt, bắt đầu tính toán lựa chọn một số người hỗ trợ mang giúp.
Hiện tại Tây Bắc đại doanh đúng là không ai dám có bất kỳ khinh thường đối với Cổ Tiểu Bảo, có mấy trăm người đến đây chuyên môn giúp nó mang thức ăn ngon các thứ. Nhân vật cấp lão tổ này chính là một người một mình đối chiến bốn Thái Cực Cảnh của đối phương, còn đánh chết hai Thái Cực Cảnh, về phần tại sao lão tổ thích những thứ này, có lẽ chính là ham thích của mỗi người... Bọn họ nghĩ như vậy!
Mà khi mọi người về tới chủ điện trong Phủ đại tướng quân, Cổ Tiểu Bảo lập tức mang theo Hổ Hổ, vượn trắng nhỏ cùng nhau chia của ăn xong, loại chuyện như vậy bọn chúng không thích chờ đợi đâu!
- Bẩm gia chủ! Lần này gia chủ đại phá Nộ Hải Đại Trận của Thiên Hải Đế Quốc, đánh cho đối phương mất hết ý chí chiến đấu, Tây Bắc đại doanh lần đầu tiên chủ động toàn diện đánh ra, tổng cộng giết quân tinh nhuệ địch hơn 32 vạn; về phần bộ đội bình thường giết hơn 50 vạn trở lên, không có thống kê cụ thể. Nếu như sau cùng đối phương không dùng tánh mạng những binh lính bình thường kia cản lại, phỏng chừng ít nhất còn có thể đánh chết thêm 10 vạn bộ đội tinh nhuệ. Lần này bên ta thương vong chỉ hơn 2 vạn, binh lính bình thường thương vong chỉ có 6 vạn! Lúc này các loại số liệu cùng tình huống đều đã rõ ràng, Nhậm Kiệt ngồi ở chủ vị, những người khác phân biệt ngồi hai bên.
Phủ Đại tướng quân không phải phủ nha bình thường, vô cùng đơn giản mà trang nghiêm, toàn bộ trên điện trừ chỗ ngồi chủ vị phía trên cao nhất, không có bất kỳ vị trí nào nào khác. Lúc này, có người phụ trách của Tây Bắc đại doanh trình lên số liệu.
Tuy rằng bên ta cũng tổn thất tới hơn hai vạn người, nhưng Tây Bắc đại doanh đối với mấy chữ số này dường như không để mắt đến, giết chết ba mươi mấy vạn quân tinh nhuệ của đối phương, mới chết hơn hai vạn người, tình huống như vậy cho dù là trước kia mượn trận thế phòng thủ của Tây Bắc đại doanh đều hiếm thấy, huống chi là chủ động đánh ra.
Dĩ nhiên, hơn hai vạn người này chủ yếu đều là tổn thất ngay lúc ban đầu đánh ra ngoài, chờ sau khi đối phương bại lui một đường đuổi giết, cũng không có tổn thất lớn lắm.
- Tổn thất hơn hai vạn? Vừa nghe bên mình tổn thất hơn hai vạn quân tinh nhuệ, Nhậm Kiệt không khỏi khẽ nhíu mày, bởi vì dựa theo cảm giác của hắn, tổn thất này hơi lớn a.
Vừa thấy vẻ mặt Nhậm Kiệt này, phía dưới Nhậm Hổ, Nhậm Thiên Băng còn có một số người phụ trách chủ yếu của Tây Bắc đại doanh, mỗi người đều nhìn vị gia chủ trẻ tuổi này như nhìn quái vật, gia chủ cũng quá... quá kinh khủng đi! Với thắng lợi huy hoàng là thế, mà gia chủ lại lộ vẻ mặt như tổn thất lớn như vậy.
Thời khắc này bọn họ chỉ có một loại cảm giác, nếu để cho những người bên Thiên Hải Đế Quốc kia nhìn thấy vẻ mặt này của gia chủ, phỏng chừng có thể tức giận đến mức chết nhiều người.
- Gia chủ! Tổn thất này không tính là nhiều, tuyệt đối có thể nói là kinh điển! Quân tinh nhuệ của Thiên Hải Đế Quốc đều rất mạnh! Nhậm Thiên Hoành tính tình thẳng thắn, thời khắc này không thể áp chế, cũng không có một mực giả tạo như bên ngoài, như hạng người muốn độc bá một phương ở Ngọc Kinh Thành trước kia, vừa thấy Nhậm Kiệt lộ vẻ mặt như thế, lập tức nói thẳng.
Nhậm Kiệt cười khổ nói: - Nhị thúc! Tuy rằng Nhậm gia kích động một số người còn có thể cung cấp một số viện trợ, nhưng dù sao chúng ta khác với Thiên Hải Đế Quốc, bọn họ là cả đế quốc duy trì, chúng ta bây giờ không có triều đình duy trì, không tính toán tỉ mỉ không được. Nếu không cho dù là thắng, mà cạn sạch lực lượng của mình vậy thì xong rồi!
- Chiến đấu nào mà không có người chết...
Nhậm Thiên Hoành theo phản ứng đầu tiên đáp một câu, lập tức ngẫm lại cảm thấy gia chủ nói cũng đúng, đưa mắt nhìn lướt qua người bên cạnh, hiển nhiên có thể ở chỗ này đều không phải người ngoài, Nhậm Thiên Hoành nhìn về phía Nhậm Kiệt nói: - Gia chủ! Bởi vì năm đó đại ca an bài sách lược, cho nên đã nhiều năm nay Tây Bắc cùng Tây Nam luôn cách xa với gia tộc, đối ngoại cũng kiên cường như sắt thép, cho nên đối với tình huống bên trong Tây Bắc đại doanh, gia chủ ngài cũng chưa quen thuộc lắm. Trước đây bên ngoài đều biết, Tây Bắc đại doanh có trăm vạn bộ đội tinh nhuệ, những bộ đội khác gần 200 vạn. Lần này Thiên Hải Đế Quốc toàn lực công kích, gần đây bộ đội tinh nhuệ tổn thất tổng cộng hết lại gần 20 vạn, bộ đội bình thường cũng có hơn 40 vạn. Nhưng bên ngoài cũng không biết, trong Tây Bắc đại doanh còn ẩn giấu tới 50 vạn bộ đội tinh nhuệ, cũng có trên trăm vạn so với bộ đội bình thường lợi hại một chút, không có đạt tới trình độ bộ đội tinh nhuệ, cho nên nếu có thể thu được mấy lần thắng lợi như vậy, thì dù đối mặt với cả Thiên Hải Đế Quốc, ta cũng không sợ!
Cái gì, còn có 50 vạn bộ đội tinh nhuệ, còn có trên trăm vạn những bộ đội khác?
Nhậm Thiên Hoành vừa nói ra lời này, Nhậm Kiệt cũng có chút bất ngờ! Hắn từng nghĩ tới Tây Bắc đại doanh khẳng định có một số bí mật cùng ẩn giấu thứ gì đó, nhưng không nghĩ rằng ẩn giấu nhiều như thế. Nên biết rằng, bộ đội tinh nhuệ không phải bộ đội bình thường, nếu nói chỉ là bộ đội cấp cho vũ khí, huấn luyện một chút, thì có tổ chức mấy trăm vạn đều rất dễ dàng, một cái hành tỉnh cũng có thể tổ chức mấy trăm vạn quân.
Thế nhưng bộ đội tinh nhuệ thì khác, đó là bộ đội chính quy, mỗi một người đều tu luyện một vài công pháp, tướng lãnh bên trong ít nhất đều là Thần Thông Cảnh, còn có Âm Dương Cảnh phối hợp, một chi đội ngũ như vậy tuyệt đối vô cùng kinh khủng. Dĩ vãng lúc bình thường Tây Bắc đại doanh trang bị bộ đội tinh nhuệ cũng tới số lượng 60 vạn quân, sau này Tây Bắc đại doanh âm thầm tự mình tăng lên đến trên trăm vạn, người khác đều nghĩ đây là lực lượng ẩn giấu của Tây Bắc đại doanh, nhưng không nghĩ rằng...
Nhậm Kiệt còn có thể tốt một chút, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân ở một bên thì hoàn toàn hoảng sợ ngây người.
Nhậm Thiên Hoành cùng cha bọn họ đều giống nhau, đều là một trong mười vị đại tướng quân của Minh Ngọc Hoàng Triều, gia tộc bọn họ đương nhiên cũng sẽ âm thầm tổ chức một số lực lượng bí ẩn, nhưng bộ đội tinh nhuệ có thể ngầm tổ chức chừng 5 vạn, 8 vạn đã là cực hạn, Tây Bắc đại doanh bên này ngược lại ẩn giấu hơn 50 vạn. Còn có 100 vạn so bộ đội bình thường lợi hại một chút... đây là khái niệm gì?
Hơn nữa đây còn chỉ là Tây Bắc đại doanh, ở Tây Nam đại doanh thì sao?
Thời khắc này, trong lòng bọn họ đều chỉ có một cảm giác: quá biến thái, làm sao làm được? Không trách được hoàng đế đề phòng Nhậm gia như thế, chuyện này cũng quá kinh khủng đi! Hơn nữa xem theo chỉnh thể bầu không khí của Tây Bắc đại doanh, hiển nhiên cố ý làm nhạt đi hoàng quyền, ở nơi này chỉ có Tây Bắc đại doanh cùng Nhậm gia!
Lợi hại, thật lợi hại! Cha của bọn họ đồng dạng thân là đại tướng quân, vậy mà cùng so sánh còn kém quá xa!
- Ừm! So với ta nghĩ còn nhiều hơn không ít, nhưng không quản ra sao đều là lực lượng của nhà mình, không thể tùy tiện tiêu hao! Sau này vẫn là nên nghĩ một chút biện pháp...
Nhậm Kiệt cũng cười gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn lầm bầm một câu làm cho Nhậm Thiên Hoành bọn họ rất là không nói nên lời.
Nếu như Nhậm Kiệt không có biểu hiện trước đó, Nhậm Kiệt nói ra lời nói này, nhất định bọn họ sẽ cho rằng gia chủ chỉ là lý luận suông, không có trải qua chiến trường nói bát nháo. Dù sao trong chiến trường nào không có người chết, nhưng bây giờ, bọn họ lại cảm thấy Nhậm Kiệt rất rất nghiêm túc, rất chính xác: loại thương vong này vẫn còn hơi nhiều!
Đồng dạng trong chiến đấu, cận vệ đội chỉ có vài người bị thương, mà người Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân bọn họ mang đến cũng chỉ có mấy chục người thương vong. Nếu để cho Nhậm Thiên Hoành bọn họ biết kết quả của những đội ngũ Nhậm Kiệt mang đến đây so sánh, nhất định sẽ có kích động bị hộc máu. Trên thực tế Nhậm Kiệt còn đang suy nghĩ chính là, nếu như Thiên Long Quân đến đây, tổn thất sẽ phải ít hơn chăng. Dĩ nhiên, Nhậm Kiệt cũng không có nói quá nhiều, chỉ là trong lòng nghĩ những chuyện này, sau này sẽ từ từ làm tới. Nhậm Kiệt nghĩ trong lòng, ít nhất đại lượng quân đội thế nào cũng phải đạt tới Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân hoặc là trình độ Thiết Huyết Chiến Kỵ của Tây Bắc đại doanh kia mới được.
Nếu như nói Thiên Hải Đế Quốc cùng Tây Bắc đại doanh này đều là tinh binh, thì Thiên Long Quân đã cao hơn bọn họ một bậc, đạt tới trình độ quân đội tu luyện giả, hoặc là đến gần trình độ yêu cầu của quân đội thời đại Hoàng triều thượng cổ.
Nên biết rằng, ở thời kỳ Hoàng triều thượng cổ, muốn chính thức trực thuộc bộ đội tinh nhuệ, binh lính bình thường nhất đều phải là Thần Thông Cảnh mới có tư cách, hơn nữa số lượng càng nhiều phát huy uy lực càng lớn. Lúc đó Hoàng triều thượng cổ lưu lại một số ít ghi chép chứng tỏ: bọn họ có một loại khí thế sát thần diệt phật... có thể tưởng tượng được kinh khủng bực nào.
Tiếp sau đó, lập tức có người cặn kẽ nói một lần tình huống của Tây Bắc hiện nay cho Nhậm Kiệt biết. Dù sao Tây Bắc đại doanh tình huống đặc thù. Tuy rằng Tây Bắc đại doanh hiện tại có mấy ngàn vạn người, nhưng rõ ràng có thể tự cấp tự túc, cho nên không sợ bị vây khốn. Hơn nữa bởi vì trận pháp cùng địa thế đặc thù, tùy thời có thể rút lui, muốn vây khốn cũng rất khó.
Mà hết thảy chuyện này, đều là cha mình Nhậm Thiên Hành từ lâu trước đây đã bố trí. Nhậm Kiệt chú ý nghe, đột nhiên nghĩ đến: chỉ sợ bí mật của Tây Bắc cùng Tây Nam đại doanh còn không chỉ là những thứ này, hắn có một loại cảm giác đặc biệt, Nhậm Thiên Hành cha mình bố trí hai nước cờ này, hiển nhiên không chỉ đơn giản như vậy.
Hơn hai mươi năm qua, từ đâu tiêu phí cho mấy trăm vạn đại quân này, còn không phải dựa vào Nhậm gia sao? Cho dù lúc trước nhị thúc, ngũ thúc dựa theo cha mình Nhậm Thiên Hành bố trí, kinh doanh một chút thế lực của riêng mình, cũng không đủ để chống đỡ lực lượng như thế. Huống chi ngoài điều này, còn có rất nhiều chuyện...
- Được! Tình huống Tây Bắc bổn gia chủ cũng coi như biết, đoạn đường này coi như chúng ta nghỉ ngơi, hiện tại cũng đừng nhàn rỗi. Mặt bên kia còn có đại quân trăm vạn không ngừng tấn công, chúng ta sẽ lập tức đi thu thập bọn chúng. Tuy nhiên lần này binh lính bình thường tạm thời áp trận; nhị thúc hãy điều chỉnh lại Thiết Huyết Chiến Kỵ, với cận vệ đội làm trụ cột, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân, lão tứ, Lý Thiên Thành các ngươi làm mũi nhọn chủ lực... chúng ta đi phá đại quân Thiên Hải Đế Quốc bên kia rồi nói sau! Đối với Nhậm Kiệt, bất luận là sau chiến thắng mang đại đội nhân mã băng ngang qua Tây Bắc đại doanh giống như dạo phố hay là phô trương tình huống chiến thắng của Tây Bắc đại doanh, đều là hao phí thời gian. Lúc này sau khi nghe xong Nhậm Kiệt liền xua tay bảo những người này lui xuống, đứng dậy chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.
Mặc dù nói rèn sắt khi còn nóng là chuyện tốt, bất quá nói như vậy là vừa mới trải qua loại đại chiến chém giết, đại quân bên cánh này của đối phương mới vừa bị đánh bại, một bên kia nhất định là có phòng bị, theo lẽ thường cũng không nên tiếp tục tấn công.
Nhưng bây giờ người của Tây Bắc đại doanh cũng hoàn toàn bị Nhậm Kiệt chấn nhiếp khuất phục, Nhậm Kiệt không chỉ là gia chủ, cũng là nhân vật làm cho bọn họ kính nể, nhìn lên, cho nên không có một người nào dị nghị. Về phần Lý Thiên Thành bọn họ thì từng người đều cảm giác trước đó đánh nhau còn chưa có đã ghiền, lập tức ai nấy đều hưng phấn.
- Lại sắp đánh giặc, đi... Lúc này, Cổ Tiểu Bảo từ bên ngoài vừa ăn xong các thứ liền nhanh chóng xông vào, với vẻ mặt mong đợi.
- Lần này có lẽ không có chuyện gì cho ngươi làm, bất quá nếu ngươi muốn đi theo thì đi! Nhị thúc! Chúng ta qua nhiều năm như vậy mới chính thức gặp mặt, lần này để bọn họ đi phá trận, hai chú cháu ta ngồi xuống tâm sự một phen! Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo hưng phấn xông vào nói một câu, sau đó nói với Nhậm Thiên Hoành đồng dạng lão đang có ý muốn tự mình trực tiếp chỉ huy Thiết Huyết Chiến Kỵ của Tây Bắc đại doanh.
Gọi Nhậm Thiên Hoành lên cùng hắn trấn giữ trung quân, bởi vì Nhậm Kiệt đích xác có nhiều chuyện muốn tâm sự cùng nhị thúc.
- Được! Hết thảy tuân theo lệnh gia chủ! Nhậm Thiên Hoành hơi có chút thất vọng, dù sao đã bao nhiêu năm không có chân chính ra trận, trước đó mang binh xung phong cứu gia chủ một lần còn chưa có đã ghiền đâu!
Nhưng lão cũng có nhiều chuyện muốn nói với Nhậm Kiệt, muốn hỏi thăm Nhậm Kiệt. Không nói gì khác, hai người lão mong đợi nhất đều còn chưa tới, "Tu La tắm máu giết sinh linh, Chiến Long bạo nộ phá bầu trời". Tuy rằng những năm qua nghe lệnh đại ca, làm đến thật giống như tách ra khỏi gia tộc, nhưng trong lòng lão rất lo lắng cho lục đệ của mình...