Ngươi thật lòng bái ta làm thầy, ta thật lòng thu ngươi làm đồ đệ, về sau không cần nói những lời thừa thải nữa.
Một câu này, làm cho người từng trải giang hồ lăn lộn mấy chục năm như Thường Lão Tứ cũng cảm thấy trong lòng thoải mái. Mục đích ban đầu của hắn quả thật là vì Nhậm Kiệt nói mở ra một cái thế giới mà hắn chưa từng nghĩ tới, để cho hắn thấy được con đường đột phá đến Âm Dương Cảnh, cho nên mới mặc kệ mọi thứ. Nhưng bây giờ, có những thứ khác đang nảy sinh.
- Sư phụ yên tâm, Thường Lão Tứ dù sao cũng lăn lộn giang hồ nhiều năm, dù cho Phương gia có muốn giết ta cũng phải cân nhắc kỹ, hơn nữa ta cũng không tùy tiện cho bọn họ có cơ hội đó. Thường Lão Tứ cũng không phải đèn cạn dầu, nếu dám làm tự nhiên cũng hiểu được quan hệ lợi hại trong đó.
- Đó là trước kia, lần này ngươi đã chân chính cuốn vào trong tranh đấu giữa 5 đại gia tộc, bọn họ không dám ra tay với ta, nhưng ngươi thì không giống, Lần này một trái phải làm cho Phương gia mất hết thể diện, tổn thất nặng nề, cũng làm cho một số người không vừa ý, càng thêm chuyện Huyền Âm Kiếm, bọn họ tuyệt đối sẽ không tiếc mọi giá tiêu diệt ngươi. Nhậm Kiệt phát hiện Thường Lão Tứ vẫn nghĩ vấn đề quá đơn giản, bản thân mình không sợ là bởi mình có thân phận gia chủ Nhậm gia, mình có dày vò náo loạn thế nào, bọn họ cũng không dám làm quá đáng, nhưng Thường Lão Tứ thì khác.
- Nhưng mà ngươi cũng không cần quá lo, có một số chuyện làm lớn ra thì ngược lại mới là cách bảo vệ tính mạng. Hôm nay Phương Viêm không nhịn được nhảy ra liền cho chúng ta có cơ hội, một hồi ngươi cho ngươi xem cái gì là tràng diện lớn. Ngươi cứ dựa theo những gì ta nói, cho người rải chuyện này ra ngoài, như vậy có thể tranh thủ được một ít thời gian. Chỉ cần ngươi có thể mau chóng đột phá đến Âm Dương Cảnh, vậy mới thật làm cho Phương gia có điều kiêng kỵ. Nhậm Kiệt biết rõ những quan niệm cùng cách nghĩ của 5 đại gia tộc, tuy rằng Thần Thông Cảnh tầng thứ chín rất mạnh, nhưng không phải là không thể đụng tới. Nhất là loại người trong giang hồ như Thường Lão Tứ, dù mình thu hắn làm đồ đệ, nhưng lại có mấy người thật sự quan tâm chuyện đó cơ chứ.
- Rõ! Thường Lão Tứ thưa một tiếng, cũng không rối rắm chuyện Huyền Âm Kiếm, xoay người đi ra bố trí chuyện mà Nhậm Kiệt giao phó.
Thường Lão Tứ đi rồi, Nhậm Kiệt trở vào trong viện xem một chút, tên mập mạp này lại ngồi ngủ ngay bên giường Tôn Nhị. Nhậm Kiệt cho mập mạp cùng huấn luyện, lại còn bảo mập mạp chiếu cố Tôn Nhị, lúc này nhìn thương thế trên người Tôn Nhị bởi vì mạnh mẽ tu luyện tạo thành, đã được bôi thuốc xử lý tốt, Nhậm Kiệt cũng toát ra mỉm cười. Mập mạp này thật ra rất tỉ mỉ, chỉ là ngoài chuyện luyện dược ra thì những mặt khác vẫn lười biếng kinh người, hận không thể mỗi ngày trốn ở trong phòng.
Nhậm Kiệt xem tình hình của Tôn Nhị, tiểu nha đầu này là dùng dược vật xong mới nghỉ ngơi, nhưng nhìn mặt nàng nhăn chặt cỡ nào. Đoạn ký ức đó quá sâu sắc, tuy rằng Nhậm Kiệt cũng rất muốn khuyên bảo nàng, nhưng Nhậm Kiệt cũng biết không phải dựa vào lời nói của người ngoài là làm rõ ràng được, chỉ có thể chầm chậm dựa vào thời gian và cơ hội mà làm.
Tiếp theo sau Nhậm Kiệt ôm mập mạp vào phòng bênh cạnh, tên này thật là đủ nặng, đặt mập mạp lên giường rồi, Nhậm Kiệt đột nhiên nhớ tới một chuyện. Chờ đã!
Bản thân mình dẫn mập mạp đi hạ độc Phương Kỳ đã kéo hắn một lần, lúc trước náo loạn cũng có một lần ném hắn sang một bên, lần này lại ôm hắn lên giường, Nhậm Kiệt đột nhiên nhớ tới một vấn đề, trọng lượng. Đúng thế, chính là trọng lượng. Trí nhớ của Nhậm Kiệt hiện tại, không chỉ là gặp qua sẽ không quên, thậm chí những cảm giác chi tiết đều sẽ nhớ rất kỹ. Mấy lần đó trọng lượng của mập mạp đều giống y như nhau, nên biết trong một ngày, vào những lúc khác nhau, người ta cũng sẽ có thay đổi rất lớn, hơn nữa còn là béo ú như Cao Nhân.
Huống chi hôm nay hắn bị bắt buộc tu luyện, theo Đồng Cường nói cũng phải toát ra mấy lít mồ hôi, làm sao mà trọng lượng không khác một chút nào. Ngẫm lại chỗ này, Nhậm Kiệt không khỏi nhớ tới cảnh khi mình vừa mở mắt, không nhịn được quay lại nhéo nhéo tay trắng bóng của mập mạp, cảm giác thật kỹ càng, chân thật, không giống như là đồ giả.
Tuy nhiên nghĩ tới thế giới này hoàn toàn khác với Địa Cầu, đã không chỉ giới hạn trong dịch dung, hóa trang đơn giản, Nhậm Kiệt cũng không khỏi nhớ tới những thần thông, pháp thuật có ghi trong sách.
Chẳng lẽ...
- Khởi bẩm gia chủ, Phương Thiên Ân gia chủ Phương gia dẫn dắt đại đội nhân mã đến đây, sẽ đến rất nhanh. Ngay khi Nhậm Kiệt suy ngẫm nhìn chằm chằm Cao Nhân nằm trên giường, từ bên ngoài truyền tới tiếng nói của Đồng Cường.
Nên tới sẽ phải tới, mình lợi dụng Phương Kỳ trúng độc vơ vét Phương gia, Phương gia thừa cơ muốn thôn tính Trường Nhạc Bang làm của riêng, nhân tiện hủy diệt danh tiếng của mình, cho mình Huyền Âm Kiếm cũng chỉ là một cái phế phẩm. Vốn theo bọn họ thấy, giao dịch này không lỗ mà còn kiếm lời, bởi vì một Trường Nhạc Bang cùng Thường Lão Tứ cường giả Thần Thông Cảnh tầng thứ chín đã đáng giá mấy ngàn vạn tiền ngọc, huống gì còn hủy diệt được danh tiếng của mình, thừa cơ đả kích Nhậm gia.
Nhưng bọn họ làm sao mà ngờ tới, Thường Lão Tứ lại thành đồ đệ của mình, Huyền Âm Kiếm lại còn bị mình sửa chữa, hiện giờ Phương Viêm bị mình trói trên cột dựng ở cửa chính Nhậm gia, Phương Thiên Ân làm sao không vội được.
Nhậm Kiệt tạm thời bỏ qua vấn đề mập mạp, trực tiếp gọi Đồng Cường tập hợp người chạy đến cửa chính.
Trên thực tế lúc này một số người tin tức linh thông ở Ngọc Kinh Thành đều biết có chuyện gì, tiếng mắng như núi kêu biển gầm, mãnh liệt như sóng triều lập tức dừng lại. Không ít người còn mơ hồ, không phải thật chứ, Nhậm Kiệt vốn là trác táng, bại gia tử, chiếm lấy sản nghiệp của người khác, làm sao lập tức biến thành người bị hại, hơn nữa Thường Lão Tứ làm sao lại bái hắn làm thầy...
Còn có tặng cho Linh khí thượng phẩm, càng làm người ta không dám tin, chỉ là tình thế bên ngoài bắt đầu thay đổi, Phương Thiên Ân gia chủ Phương gia đã nhận được tin tức.
Phương Thiên Ân vừa tiếp nhận tin tức này liền giận muốn nổ phổi, hắn mới lâm triều lên Kim Loan Đại Điện nói một phen, tiếp theo toàn bộ Ngọc Kinh Thành đều biết Trường Nhạc Bang Thường Lão Tứ về sau là người Phương gia, chứng thật mỗi loại tội danh cho Nhậm Kiệt. Cơn sóng này nhanh chóng quét ngang Ngọc Kinh Thành, cuối cùng sẽ làm cho cả Nhậm gia bị đả kích cùng tổn hại vô hình.
Hiện vừa rối như thế, Phương gia lại biến thành quên ơn phụ nghĩa, không biết báo ơn, cướp lấy tài sản của người khác.
Càng ghê tởm hơn, Nhậm Kiệt kia lại dám đả thương Phương Viêm, nhốt ở Nhậm gia còn trói ở cửa chính, điều này đã khiêu khích cả Phương gia.
Vào thời điểm này tuyệt đối không thể nhịn được, Phương Thiên Ân nổi giận, quyết đoán đưa ra quyết định.
Dẫn theo hai vị trưởng lão cùng sáu bảy khách khanh trong nhà, mấy chục cao thủ, cùng với 200 thị vệ cùng hơn ngàn gia đinh lập tức khí thế hùng hổ thẳng về phía Nhậm gia. Thừa dịp chuyện hiện tại còn chưa khuếch tán, phải cứu vớt lại, chỉ cần Thường Lão Tứ vừa chết, đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ không tin tưởng Nhậm Kiệt. Hơn nữa thật làm lớn chuyện, không tin Nhậm gia sẽ chống đỡ cho tên trác táng bại gia tử như Nhậm Kiệt.
Với tình huống Nhậm gia hiện tại, tuyệt đối sẽ không vì một tên bại gia tử trác táng thật sự khai chiến với Phương gia. Thường Lão Tứ, lại dám xỏ mũi Phương gia ta, không giết ngươi Phương gia ta sẽ không phải 5 đại gia tộc Ngọc Kinh Thành. Chỉ là trên đường đi hắn làm sao cũng không nghĩ ra được, không hiểu nổi, chuyện Huyền Âm Kiếm, không thể nào. Huyền Âm Kiếm đã nằm ở Phương gia không phải một hai năm, đã nhiều năm nhiều thế hệ tìm rất nhiều người nghĩ cách nghiên cứu...
- Hầu gia ngài xem, ta nói trò hay còn ở đằng sau. Ở không xa cửa chính Nhậm gia, trên tầng cao nhất một tòa tửu lâu, Cao Bằng lúc trước vừa rời Nhậm gia lúc này đang ở cùng Lý Nham, từ đằng xa nhìn đại đội nhân mã Phương gia hùng hồn chạy đến cửa Nhậm gia.
- Tiểu tử khốn kiếp, Nhậm gia đã sắp không được, xem hắn còn kiêu ngạo được mấy ngày. Sớm muộn gì bổn Hầu cũng tính nợ cũ một lượt với hắn! Hừ! Lý Nham trước đó chưa ăn một miếng, chưa uống một ngụm rượu ở Nhậm gia, khó chịu mà nói.
- Đương nhiên, Hầu gia chính là hậu duệ quý tộc thiên hoàng, huyết mạch hoàng tộc, há có phải Nhậm Kiệt hắn sánh được. Cao Bằng cố ý tâng bốc Lý Nham.
- Dĩ nhiên rồi, năm đó nếu không... Cái đó, các ngươi cũng hiểu, cũng trách lão già Nhậm Thiên Hành kia, nợ cha con trả, bổn Hầu tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ... Hừ! Lý Nham uống mấy chén rượu vào bụng, nhưng vẫn nói chuyện trước sau như một.
Cao Bằng cười phụ họa theo, ánh mắt lại nhìn phía dưới.
"Phương Viêm, ngươi... ngươi làm sao bị thương đến thế, tên khốn kiếp đáng ghét. Nếu hôm nay Nhậm gia không trả lời rõ ràng, Phương gia ta quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua..." Đại đội nhân mã còn chưa tới, Phương Thiên Ân từ rất xa đã dùng thần thức liên hệ Phương Viêm.
" Gia chủ, thương thế của ta còn không quá nặng, chỉ là bị tên gia chủ chó má phá sản trác táng tự cho là đúng kia sỉ nhục, nếu chỉ là chuyện bản thân ta thì còn không sao cả. Không biết Nhậm Kiệt kia dùng biện pháp gì, lại làm cho Thường Lão Tứ một lòng theo hắn. Cứ như vậy, kế hoạch ban đầu của chúng ta xong rồi, hiện tại nhất định phải giết Thường Lão Tứ kia, còn có Huyền Âm Kiếm của Phương gia ta đã được phục hồi, đang nằm trong tay Thường Lão Tứ, gia chủ nhất định phải nghĩ cách lấy lại. Lần này tuyệt đối không thể bỏ qua tùy tiện, một khi qua đêm nay, danh dự Phương gia ta sẽ bị tổn thất nặng nề, vào lúc này chúng ta nhất định phải quyết đoán, tối thiểu Thường Lão Tứ không được sống qua đêm nay, Huyền Âm Kiếm nhất định phải lấy..."
Phương Kỳ cùng Phương Thiên Ân đang nghiên cứu chuyện này, Phương Viêm cũng có mặt, phương án chỉnh thể là Phương gia ra mặt thu được chỗ tốt liền lập tức thúc đẩy trận phong ba này, nhưng Phương gia sẽ không ra tay thực tế. Tuy rằng ra tay sẽ được hảo cảm của Hoàng đế, nhưng Phương gia không cần nhiều như thế, dù sao Nhậm gia lạc đà gầy còn khỏe hơn ngựa, không ai muốn làm người đầu tiên va chạm trực diện với bọn họ.
Chỉ là hiện tại Phương gia đã bị buộc đến trình độ này, không giống Cao gia trước đó, nếu chỉ là chuyện của cá nhân, nhất là chuyện của tiểu bối, vậy nhịn rồi thôi. Dù sao loại chuyện này có truyền ra cũng không tổn hại gì, ảnh hương không lớn, nhưng chuyện lần này thì khác. Phương gia toàn diện thúc đẩy cơn sóng gió này, vừa mới náo loạn Ngọc Kinh Thành, hiện giờ mọi chuyện đảo chiều, mất mặt quá lớn, huống chi gia tộc cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua Linh khí thượng phẩm.
- Nhậm gia còn có người lớn hay không, còn có người làm chủ hay không, đây là đạo đãi khách của Nhậm gia các ngươi, đây là yến tiệc của Nhậm gia các ngươi. Người đâu, lập tức cứu Phương thống lĩnh Phương Viêm, bẩm báo Hoàng thượng, giao ra hung thủ Thường Lão Tứ, nếu có kẻ ngăn cản, giết! Không trả lời Phương Viêm, Phương Thiên Ân ra lệnh đã là trả lời tốt nhất.
Theo cách nhìn của Phương Thiên Ân, trước đó nhẫn nhịn là bởi vì theo bọn họ thấy, Nhậm Kiệt có dày vò thế nào cũng chỉ là trác táng, bại gia tử làm bậy. Tuy rằng lúc ấy hắn tức giận không thôi, nhưng đối với bọn họ, mưu tính toàn cục mới là trọng yếu nhất.
Cho nên ở trước hoàng cung, Nhậm Kiệt đánh Cao Bằng, Cao Chiến Uyên cuối cùng nhịn xuống, Nhậm Kiệt có thể là kẻ hạ độc Phương Kỳ đằng sau, sau đó lại giải độc vơ vét Phương gia, Phương Thiên Ân cũng nhịn. Nhưng một mặt là vì Nhậm Kiệt vơ vét Phương gia, Phương gia thuận thế muốn thôn tính Trường Nhạc Bang, đồng thời thừa cơ đẩy ra một đợt công kích nhắm vào Nhậm Kiệt, Nhậm gia, lại không ngờ tới chuyện lại biến thành thế này. Không cần Phương Viêm nói, Phương Thiên Ân cũng tuyệt đối không thể tha cho Thường Lão Tứ, cũng không thể nào khi không dâng lên Huyền Âm Kiếm của Phương gia bọn họ.
- Tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng... Ngay lúc các cao thủ cùng thị vệ Phương gia nghe lệnh muốn ùa lên, lập tức ra tay, đột nhiên bên trong đại trạch của Nhậm Kiệt truyền ra tiếng trống vang tận mây xanh.
Tiếng trống có người dùng pháp thuật thêm vào, mỗi một tiếng vang tận mây xanh, toàn bộ Ngọc Kinh Thành cũng nghe được, âm thanh dồn dập như vạn ngựa nhảy chồm, âm thanh vang dội làm cho huyết mạch người ta sôi lên
Loại tiết tấu này, âm thanh này, chỉ cần là người Ngọc Kinh Thành đều đã từng nghe qua, mỗi lần Nhâm đại Nguyên soái Nhậm Thiên Hành thống lĩnh đại quân, trước lúc xuất chinh đều sẽ tự mình gõ trống. Liên quân 13 nước xâm phạm, Hoàng đế ngự giá thân chinh bị vây khốn, tà giáo tàn nhẫn huyết thệ giết hại Ngọc Kinh Thành....
Mỗi một lần tiếng trống này vang lên, đều làm lòng người hoảng loạn trở nên yên ổn, làm cho người sa sút tinh thần trở nên phấn khởi, làm cho chiến sĩ nhiệt huyết sôi trào.
- Chẳng lẽ là.... Nhậm Thiên Hành đã trở lại, sao lại thế này... Phương Thiên Ân chợt lao ra khỏi xe linh thú, không dám tin nhìn vào trong đại viện Nhậm gia.
Còn những thị vệ, cao thủ Phương gia cũng khựng người lại, kinh sợ nhìn vào trong đại viện Nhậm gia. Người có tên, cây có bóng, cái tên của Nhậm Thiên Hành chính là truyền kỳ ở Ngọc Kinh Thành, Minh Ngọc Hoàng Triều.
- Nhậm Thiên Hành... Trên tửu lâu, Cao Bằng bỗng vụt đứng lên, đi ra cửa sổ.
- Cái gì... Rầm... xoảng... Lý Nham vừa ăn vừa mắng bỗng kích động, chén rượu trên tay rơi xuống, không cẩn thận gạt đổ chén dĩa, lập tức rối thành đống.
- Chuyện gì thế, không lẽ sắp đánh trận?
- Nhậm đại Nguyên soái đã trở lại, gõ trống trận, chẳng lẽ Nhậm gia sắp đánh trận?
- Không phải Nhậm gia bị tập kích, làm sao lại gõ vang trống trận, xảy ra chuyện lớn rồi.
..............
Trong nhất thời, toàn bộ Ngọc Kinh Thành náo loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì, đều trở nên mê muội.
- Người đâu, lập tức tra rõ rốt cuộc là có chuyện gì. Không phải Lý Nham đi tham dự yến hội hay sao, vì cái gì còn chưa có tin tức. Rác rưởi, lúc tất yếu, điều động hệ thống tình báo nội bộ Nhậm gia, trẫm muốn biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Hoàng đế vốn đang uống rượu cùng sủng phi càng trực tiếp đuổi người ra, quát lớn gọi người tới hỏi, lại vẫn không biết có chuyện gì, Hoàng đế càng tức giận.
Một câu này, làm cho người từng trải giang hồ lăn lộn mấy chục năm như Thường Lão Tứ cũng cảm thấy trong lòng thoải mái. Mục đích ban đầu của hắn quả thật là vì Nhậm Kiệt nói mở ra một cái thế giới mà hắn chưa từng nghĩ tới, để cho hắn thấy được con đường đột phá đến Âm Dương Cảnh, cho nên mới mặc kệ mọi thứ. Nhưng bây giờ, có những thứ khác đang nảy sinh.
- Sư phụ yên tâm, Thường Lão Tứ dù sao cũng lăn lộn giang hồ nhiều năm, dù cho Phương gia có muốn giết ta cũng phải cân nhắc kỹ, hơn nữa ta cũng không tùy tiện cho bọn họ có cơ hội đó. Thường Lão Tứ cũng không phải đèn cạn dầu, nếu dám làm tự nhiên cũng hiểu được quan hệ lợi hại trong đó.
- Đó là trước kia, lần này ngươi đã chân chính cuốn vào trong tranh đấu giữa 5 đại gia tộc, bọn họ không dám ra tay với ta, nhưng ngươi thì không giống, Lần này một trái phải làm cho Phương gia mất hết thể diện, tổn thất nặng nề, cũng làm cho một số người không vừa ý, càng thêm chuyện Huyền Âm Kiếm, bọn họ tuyệt đối sẽ không tiếc mọi giá tiêu diệt ngươi. Nhậm Kiệt phát hiện Thường Lão Tứ vẫn nghĩ vấn đề quá đơn giản, bản thân mình không sợ là bởi mình có thân phận gia chủ Nhậm gia, mình có dày vò náo loạn thế nào, bọn họ cũng không dám làm quá đáng, nhưng Thường Lão Tứ thì khác.
- Nhưng mà ngươi cũng không cần quá lo, có một số chuyện làm lớn ra thì ngược lại mới là cách bảo vệ tính mạng. Hôm nay Phương Viêm không nhịn được nhảy ra liền cho chúng ta có cơ hội, một hồi ngươi cho ngươi xem cái gì là tràng diện lớn. Ngươi cứ dựa theo những gì ta nói, cho người rải chuyện này ra ngoài, như vậy có thể tranh thủ được một ít thời gian. Chỉ cần ngươi có thể mau chóng đột phá đến Âm Dương Cảnh, vậy mới thật làm cho Phương gia có điều kiêng kỵ. Nhậm Kiệt biết rõ những quan niệm cùng cách nghĩ của 5 đại gia tộc, tuy rằng Thần Thông Cảnh tầng thứ chín rất mạnh, nhưng không phải là không thể đụng tới. Nhất là loại người trong giang hồ như Thường Lão Tứ, dù mình thu hắn làm đồ đệ, nhưng lại có mấy người thật sự quan tâm chuyện đó cơ chứ.
- Rõ! Thường Lão Tứ thưa một tiếng, cũng không rối rắm chuyện Huyền Âm Kiếm, xoay người đi ra bố trí chuyện mà Nhậm Kiệt giao phó.
Thường Lão Tứ đi rồi, Nhậm Kiệt trở vào trong viện xem một chút, tên mập mạp này lại ngồi ngủ ngay bên giường Tôn Nhị. Nhậm Kiệt cho mập mạp cùng huấn luyện, lại còn bảo mập mạp chiếu cố Tôn Nhị, lúc này nhìn thương thế trên người Tôn Nhị bởi vì mạnh mẽ tu luyện tạo thành, đã được bôi thuốc xử lý tốt, Nhậm Kiệt cũng toát ra mỉm cười. Mập mạp này thật ra rất tỉ mỉ, chỉ là ngoài chuyện luyện dược ra thì những mặt khác vẫn lười biếng kinh người, hận không thể mỗi ngày trốn ở trong phòng.
Nhậm Kiệt xem tình hình của Tôn Nhị, tiểu nha đầu này là dùng dược vật xong mới nghỉ ngơi, nhưng nhìn mặt nàng nhăn chặt cỡ nào. Đoạn ký ức đó quá sâu sắc, tuy rằng Nhậm Kiệt cũng rất muốn khuyên bảo nàng, nhưng Nhậm Kiệt cũng biết không phải dựa vào lời nói của người ngoài là làm rõ ràng được, chỉ có thể chầm chậm dựa vào thời gian và cơ hội mà làm.
Tiếp theo sau Nhậm Kiệt ôm mập mạp vào phòng bênh cạnh, tên này thật là đủ nặng, đặt mập mạp lên giường rồi, Nhậm Kiệt đột nhiên nhớ tới một chuyện. Chờ đã!
Bản thân mình dẫn mập mạp đi hạ độc Phương Kỳ đã kéo hắn một lần, lúc trước náo loạn cũng có một lần ném hắn sang một bên, lần này lại ôm hắn lên giường, Nhậm Kiệt đột nhiên nhớ tới một vấn đề, trọng lượng. Đúng thế, chính là trọng lượng. Trí nhớ của Nhậm Kiệt hiện tại, không chỉ là gặp qua sẽ không quên, thậm chí những cảm giác chi tiết đều sẽ nhớ rất kỹ. Mấy lần đó trọng lượng của mập mạp đều giống y như nhau, nên biết trong một ngày, vào những lúc khác nhau, người ta cũng sẽ có thay đổi rất lớn, hơn nữa còn là béo ú như Cao Nhân.
Huống chi hôm nay hắn bị bắt buộc tu luyện, theo Đồng Cường nói cũng phải toát ra mấy lít mồ hôi, làm sao mà trọng lượng không khác một chút nào. Ngẫm lại chỗ này, Nhậm Kiệt không khỏi nhớ tới cảnh khi mình vừa mở mắt, không nhịn được quay lại nhéo nhéo tay trắng bóng của mập mạp, cảm giác thật kỹ càng, chân thật, không giống như là đồ giả.
Tuy nhiên nghĩ tới thế giới này hoàn toàn khác với Địa Cầu, đã không chỉ giới hạn trong dịch dung, hóa trang đơn giản, Nhậm Kiệt cũng không khỏi nhớ tới những thần thông, pháp thuật có ghi trong sách.
Chẳng lẽ...
- Khởi bẩm gia chủ, Phương Thiên Ân gia chủ Phương gia dẫn dắt đại đội nhân mã đến đây, sẽ đến rất nhanh. Ngay khi Nhậm Kiệt suy ngẫm nhìn chằm chằm Cao Nhân nằm trên giường, từ bên ngoài truyền tới tiếng nói của Đồng Cường.
Nên tới sẽ phải tới, mình lợi dụng Phương Kỳ trúng độc vơ vét Phương gia, Phương gia thừa cơ muốn thôn tính Trường Nhạc Bang làm của riêng, nhân tiện hủy diệt danh tiếng của mình, cho mình Huyền Âm Kiếm cũng chỉ là một cái phế phẩm. Vốn theo bọn họ thấy, giao dịch này không lỗ mà còn kiếm lời, bởi vì một Trường Nhạc Bang cùng Thường Lão Tứ cường giả Thần Thông Cảnh tầng thứ chín đã đáng giá mấy ngàn vạn tiền ngọc, huống gì còn hủy diệt được danh tiếng của mình, thừa cơ đả kích Nhậm gia.
Nhưng bọn họ làm sao mà ngờ tới, Thường Lão Tứ lại thành đồ đệ của mình, Huyền Âm Kiếm lại còn bị mình sửa chữa, hiện giờ Phương Viêm bị mình trói trên cột dựng ở cửa chính Nhậm gia, Phương Thiên Ân làm sao không vội được.
Nhậm Kiệt tạm thời bỏ qua vấn đề mập mạp, trực tiếp gọi Đồng Cường tập hợp người chạy đến cửa chính.
Trên thực tế lúc này một số người tin tức linh thông ở Ngọc Kinh Thành đều biết có chuyện gì, tiếng mắng như núi kêu biển gầm, mãnh liệt như sóng triều lập tức dừng lại. Không ít người còn mơ hồ, không phải thật chứ, Nhậm Kiệt vốn là trác táng, bại gia tử, chiếm lấy sản nghiệp của người khác, làm sao lập tức biến thành người bị hại, hơn nữa Thường Lão Tứ làm sao lại bái hắn làm thầy...
Còn có tặng cho Linh khí thượng phẩm, càng làm người ta không dám tin, chỉ là tình thế bên ngoài bắt đầu thay đổi, Phương Thiên Ân gia chủ Phương gia đã nhận được tin tức.
Phương Thiên Ân vừa tiếp nhận tin tức này liền giận muốn nổ phổi, hắn mới lâm triều lên Kim Loan Đại Điện nói một phen, tiếp theo toàn bộ Ngọc Kinh Thành đều biết Trường Nhạc Bang Thường Lão Tứ về sau là người Phương gia, chứng thật mỗi loại tội danh cho Nhậm Kiệt. Cơn sóng này nhanh chóng quét ngang Ngọc Kinh Thành, cuối cùng sẽ làm cho cả Nhậm gia bị đả kích cùng tổn hại vô hình.
Hiện vừa rối như thế, Phương gia lại biến thành quên ơn phụ nghĩa, không biết báo ơn, cướp lấy tài sản của người khác.
Càng ghê tởm hơn, Nhậm Kiệt kia lại dám đả thương Phương Viêm, nhốt ở Nhậm gia còn trói ở cửa chính, điều này đã khiêu khích cả Phương gia.
Vào thời điểm này tuyệt đối không thể nhịn được, Phương Thiên Ân nổi giận, quyết đoán đưa ra quyết định.
Dẫn theo hai vị trưởng lão cùng sáu bảy khách khanh trong nhà, mấy chục cao thủ, cùng với 200 thị vệ cùng hơn ngàn gia đinh lập tức khí thế hùng hổ thẳng về phía Nhậm gia. Thừa dịp chuyện hiện tại còn chưa khuếch tán, phải cứu vớt lại, chỉ cần Thường Lão Tứ vừa chết, đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ không tin tưởng Nhậm Kiệt. Hơn nữa thật làm lớn chuyện, không tin Nhậm gia sẽ chống đỡ cho tên trác táng bại gia tử như Nhậm Kiệt.
Với tình huống Nhậm gia hiện tại, tuyệt đối sẽ không vì một tên bại gia tử trác táng thật sự khai chiến với Phương gia. Thường Lão Tứ, lại dám xỏ mũi Phương gia ta, không giết ngươi Phương gia ta sẽ không phải 5 đại gia tộc Ngọc Kinh Thành. Chỉ là trên đường đi hắn làm sao cũng không nghĩ ra được, không hiểu nổi, chuyện Huyền Âm Kiếm, không thể nào. Huyền Âm Kiếm đã nằm ở Phương gia không phải một hai năm, đã nhiều năm nhiều thế hệ tìm rất nhiều người nghĩ cách nghiên cứu...
- Hầu gia ngài xem, ta nói trò hay còn ở đằng sau. Ở không xa cửa chính Nhậm gia, trên tầng cao nhất một tòa tửu lâu, Cao Bằng lúc trước vừa rời Nhậm gia lúc này đang ở cùng Lý Nham, từ đằng xa nhìn đại đội nhân mã Phương gia hùng hồn chạy đến cửa Nhậm gia.
- Tiểu tử khốn kiếp, Nhậm gia đã sắp không được, xem hắn còn kiêu ngạo được mấy ngày. Sớm muộn gì bổn Hầu cũng tính nợ cũ một lượt với hắn! Hừ! Lý Nham trước đó chưa ăn một miếng, chưa uống một ngụm rượu ở Nhậm gia, khó chịu mà nói.
- Đương nhiên, Hầu gia chính là hậu duệ quý tộc thiên hoàng, huyết mạch hoàng tộc, há có phải Nhậm Kiệt hắn sánh được. Cao Bằng cố ý tâng bốc Lý Nham.
- Dĩ nhiên rồi, năm đó nếu không... Cái đó, các ngươi cũng hiểu, cũng trách lão già Nhậm Thiên Hành kia, nợ cha con trả, bổn Hầu tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ... Hừ! Lý Nham uống mấy chén rượu vào bụng, nhưng vẫn nói chuyện trước sau như một.
Cao Bằng cười phụ họa theo, ánh mắt lại nhìn phía dưới.
"Phương Viêm, ngươi... ngươi làm sao bị thương đến thế, tên khốn kiếp đáng ghét. Nếu hôm nay Nhậm gia không trả lời rõ ràng, Phương gia ta quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua..." Đại đội nhân mã còn chưa tới, Phương Thiên Ân từ rất xa đã dùng thần thức liên hệ Phương Viêm.
" Gia chủ, thương thế của ta còn không quá nặng, chỉ là bị tên gia chủ chó má phá sản trác táng tự cho là đúng kia sỉ nhục, nếu chỉ là chuyện bản thân ta thì còn không sao cả. Không biết Nhậm Kiệt kia dùng biện pháp gì, lại làm cho Thường Lão Tứ một lòng theo hắn. Cứ như vậy, kế hoạch ban đầu của chúng ta xong rồi, hiện tại nhất định phải giết Thường Lão Tứ kia, còn có Huyền Âm Kiếm của Phương gia ta đã được phục hồi, đang nằm trong tay Thường Lão Tứ, gia chủ nhất định phải nghĩ cách lấy lại. Lần này tuyệt đối không thể bỏ qua tùy tiện, một khi qua đêm nay, danh dự Phương gia ta sẽ bị tổn thất nặng nề, vào lúc này chúng ta nhất định phải quyết đoán, tối thiểu Thường Lão Tứ không được sống qua đêm nay, Huyền Âm Kiếm nhất định phải lấy..."
Phương Kỳ cùng Phương Thiên Ân đang nghiên cứu chuyện này, Phương Viêm cũng có mặt, phương án chỉnh thể là Phương gia ra mặt thu được chỗ tốt liền lập tức thúc đẩy trận phong ba này, nhưng Phương gia sẽ không ra tay thực tế. Tuy rằng ra tay sẽ được hảo cảm của Hoàng đế, nhưng Phương gia không cần nhiều như thế, dù sao Nhậm gia lạc đà gầy còn khỏe hơn ngựa, không ai muốn làm người đầu tiên va chạm trực diện với bọn họ.
Chỉ là hiện tại Phương gia đã bị buộc đến trình độ này, không giống Cao gia trước đó, nếu chỉ là chuyện của cá nhân, nhất là chuyện của tiểu bối, vậy nhịn rồi thôi. Dù sao loại chuyện này có truyền ra cũng không tổn hại gì, ảnh hương không lớn, nhưng chuyện lần này thì khác. Phương gia toàn diện thúc đẩy cơn sóng gió này, vừa mới náo loạn Ngọc Kinh Thành, hiện giờ mọi chuyện đảo chiều, mất mặt quá lớn, huống chi gia tộc cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua Linh khí thượng phẩm.
- Nhậm gia còn có người lớn hay không, còn có người làm chủ hay không, đây là đạo đãi khách của Nhậm gia các ngươi, đây là yến tiệc của Nhậm gia các ngươi. Người đâu, lập tức cứu Phương thống lĩnh Phương Viêm, bẩm báo Hoàng thượng, giao ra hung thủ Thường Lão Tứ, nếu có kẻ ngăn cản, giết! Không trả lời Phương Viêm, Phương Thiên Ân ra lệnh đã là trả lời tốt nhất.
Theo cách nhìn của Phương Thiên Ân, trước đó nhẫn nhịn là bởi vì theo bọn họ thấy, Nhậm Kiệt có dày vò thế nào cũng chỉ là trác táng, bại gia tử làm bậy. Tuy rằng lúc ấy hắn tức giận không thôi, nhưng đối với bọn họ, mưu tính toàn cục mới là trọng yếu nhất.
Cho nên ở trước hoàng cung, Nhậm Kiệt đánh Cao Bằng, Cao Chiến Uyên cuối cùng nhịn xuống, Nhậm Kiệt có thể là kẻ hạ độc Phương Kỳ đằng sau, sau đó lại giải độc vơ vét Phương gia, Phương Thiên Ân cũng nhịn. Nhưng một mặt là vì Nhậm Kiệt vơ vét Phương gia, Phương gia thuận thế muốn thôn tính Trường Nhạc Bang, đồng thời thừa cơ đẩy ra một đợt công kích nhắm vào Nhậm Kiệt, Nhậm gia, lại không ngờ tới chuyện lại biến thành thế này. Không cần Phương Viêm nói, Phương Thiên Ân cũng tuyệt đối không thể tha cho Thường Lão Tứ, cũng không thể nào khi không dâng lên Huyền Âm Kiếm của Phương gia bọn họ.
- Tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng... Ngay lúc các cao thủ cùng thị vệ Phương gia nghe lệnh muốn ùa lên, lập tức ra tay, đột nhiên bên trong đại trạch của Nhậm Kiệt truyền ra tiếng trống vang tận mây xanh.
Tiếng trống có người dùng pháp thuật thêm vào, mỗi một tiếng vang tận mây xanh, toàn bộ Ngọc Kinh Thành cũng nghe được, âm thanh dồn dập như vạn ngựa nhảy chồm, âm thanh vang dội làm cho huyết mạch người ta sôi lên
Loại tiết tấu này, âm thanh này, chỉ cần là người Ngọc Kinh Thành đều đã từng nghe qua, mỗi lần Nhâm đại Nguyên soái Nhậm Thiên Hành thống lĩnh đại quân, trước lúc xuất chinh đều sẽ tự mình gõ trống. Liên quân 13 nước xâm phạm, Hoàng đế ngự giá thân chinh bị vây khốn, tà giáo tàn nhẫn huyết thệ giết hại Ngọc Kinh Thành....
Mỗi một lần tiếng trống này vang lên, đều làm lòng người hoảng loạn trở nên yên ổn, làm cho người sa sút tinh thần trở nên phấn khởi, làm cho chiến sĩ nhiệt huyết sôi trào.
- Chẳng lẽ là.... Nhậm Thiên Hành đã trở lại, sao lại thế này... Phương Thiên Ân chợt lao ra khỏi xe linh thú, không dám tin nhìn vào trong đại viện Nhậm gia.
Còn những thị vệ, cao thủ Phương gia cũng khựng người lại, kinh sợ nhìn vào trong đại viện Nhậm gia. Người có tên, cây có bóng, cái tên của Nhậm Thiên Hành chính là truyền kỳ ở Ngọc Kinh Thành, Minh Ngọc Hoàng Triều.
- Nhậm Thiên Hành... Trên tửu lâu, Cao Bằng bỗng vụt đứng lên, đi ra cửa sổ.
- Cái gì... Rầm... xoảng... Lý Nham vừa ăn vừa mắng bỗng kích động, chén rượu trên tay rơi xuống, không cẩn thận gạt đổ chén dĩa, lập tức rối thành đống.
- Chuyện gì thế, không lẽ sắp đánh trận?
- Nhậm đại Nguyên soái đã trở lại, gõ trống trận, chẳng lẽ Nhậm gia sắp đánh trận?
- Không phải Nhậm gia bị tập kích, làm sao lại gõ vang trống trận, xảy ra chuyện lớn rồi.
..............
Trong nhất thời, toàn bộ Ngọc Kinh Thành náo loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì, đều trở nên mê muội.
- Người đâu, lập tức tra rõ rốt cuộc là có chuyện gì. Không phải Lý Nham đi tham dự yến hội hay sao, vì cái gì còn chưa có tin tức. Rác rưởi, lúc tất yếu, điều động hệ thống tình báo nội bộ Nhậm gia, trẫm muốn biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Hoàng đế vốn đang uống rượu cùng sủng phi càng trực tiếp đuổi người ra, quát lớn gọi người tới hỏi, lại vẫn không biết có chuyện gì, Hoàng đế càng tức giận.