Hai gã trận pháp Tông sư mới gia nhập liếc nhau cười khổ. Bọn họ dường như tỉnh ngộ, trước kia đều lăn lộn bên ngoài, tự nhiên biết sự tàn khốc của giới tu luyện.
Người Trận Tông ra ngoài lăn lộn có thể kiếm được linh ngọc rất nhiều, nhưng lại không có cơ sở, thậm chí ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, lúc nào cũng có thể bị người giết.
Hoặc có thế lực lớn nào đó trực tiếp khống chế bọn họ, tóm lại, khi đó tính mạng của mình không do mình, hoàn toàn phụ thuộc vào người khác.
- Không sao, không sao, ha ha, đều là người trong nhà. Nhậm Thiên Hoành lập tức xua tay, cũng không nói thêm nữa, chỉ nhìn về phía Nhậm Kiệt.
- Nhậm gia chủ một lời đề tỉnh, Trận Tông như cây lục bình không gốc, trước đây đầu óc Giang Trấn nhất thời mê muội, có nhiều đắc tội. Sau này sẽ quản dạy đồ đệ nhiều hơn.
- Nếu Nhậm gia chủ thật sự muốn Trận Tông ta rời khỏi đây, vậy thì Giang Trấn không còn lời để nói. Chúng ta là gieo gió gặp bão. Bây giờ tỉnh ngộ đã muộn rồi. Ân tình của Nhậm đại ca năm đó , Giang Trấn vẫn chưa trả được, nợ chồng thêm nợ. Hiện tại Thiên Hải Đế Quốc và đại doanh Tây Bắc khai chiến, Giang mỗ muốn ở lại đây giúp đại doanh Tây Bắc một tay, đợi sau khi chiến đấu kết thúc mới rời đi. Giang Trấn sẽ mang toàn bộ con cháu Trận Tông rời khỏi đại doanh Tây Bắc. Giang Trấn cười khổ nói.
Buồn cười là hắn đã quên mất năm đó mình gặp thảm cảnh được Nhậm đại ca cứu giúp. Nghĩ lại bây giờ thấy lâng lâng, nghỉ tới lời Nhậm Kiệt, cả Trận Tông bị mình biến thành cái dạng gì rồi.
Nghĩ tới tương lại phải rời khỏi nơi này, Trận Tông gặp nguy cấp, hắn không khỏi bất đắc dĩ. Tất cả là do mình gây ra đành phải thừa nhận.
Nghĩ lại, bây giờ chỉ cần một Thiên Yêu Thú cường đại, hoặc một tán tu cường đại cũng có thể diệt sạch Trận Tông, bọn họ cách tông môn chân chính còn quá xa.
Lúc đầu nghe Nhậm Kiệt đuổi bọn họ đi, bọn họ còn coi khinh. Đuổi bọn mình đi, vậy bọn họ cũng chết chắc. Đại doanh Tây Bắc không có trận pháp, bọn họ dựa vào cái gì để chống lại Thiên Hải Đế Quốc chứ? Giỡn sao?
Nhưng hiện tại biết Nhậm Kiệt không phải đang giỡn, mặc dù bây giờ hắn vẫn không tin Nhậm Kiệt có biện pháp tìm người khác thay thế Trận Tông bọn họ khống chế những đại trận này. Mà cho dù có không ít Trận Pháp Đại sư gia nhập, nhưng những đại trận phức tạp này đều do bọn mình bố trí, người khác rất khó nắm giữ.
Xem ra Giang Trấn này cũng là một nhân vật, trách không được có thể đạt tới Tông sư trận pháp trung cấp, trách không được cha mình đưa hắn về. - Sư phụ. Hắn khi dễ Trận Tông chúng ta như thế, ngài lại xin lỗi hắn, đi thì đi, rời đi thì thế nào, Trận Tông chúng ta đi tới đâu cũng cao hơn người một bậc đấy. Ngay cả tông môn ngàn năm cũng cầu xin chúng ta, tông môn vạn năm cũng không dám coi thường, đợi sư phụ ta đạt tới trận pháp Tông sư cao cấp, tới lúc đó để xem hắn hối hận không kịp. Giang Ngộ Chân rốt cuộc khôi phục được chút tự do nhảy dựng lên chỉ vào Nhậm Kiệt rống to.
- Sư phụ! Rời đi, chúng ta rời đi xem hắn chết như thế nào. Cả đại doanh Tây Bắc trừ chúng ta ra, ai cũng không khống chế được, còn lợi dụng đại doanh Tây Bắc đối phó chúng ta, chúng ta sẽ lợi dụng trận pháp đối phó lại bọn họ, bọn họ còn lớn lối được cái rắm.. Giang Ngộ Chân mắng tiếp.
- Im miệng... - Bốp... Giang Trấn tức giận lập tức quay đầu giáng cho hắn một cái bạt tai, đánh cho Giang Ngộ Chân miệng ứa máu, trực tiếp hôn mê.
Trong mắt Giang Trấn còn lóe lên vẻ sợ hãi, bởi vì vừa rồi Giang Ngộ Chân còn nói muốn lợi dụng đại trận đại doanh Tây Bắc đối phó đại quân Tây Bắc. Lúc đó hắn cảm nhận được trong ánh mắt bình thản của Nhậm Kiệt lại phát ra sát ý lạnh như băng. - Oanh, oanh, oanh.... Đúng lúc này, đột nhiên mọi người cảm thấy cả không gian trong đại trận đang nhanh chóng thay đổi.
Chuyện gì xảy ra?
- Không ổn rồi, đại trận đã biến đổi! Sao lại như vậy? Giang Trấn cảm thấy không thích hợp. Tiếp đó cả đại trận biến đổi nhanh hơn, trong tiếng nổ ầm ầm, toàn bộ trận pháp do Trận Tông bố trí vỡ vụn. Chỉ thấy xuất hiện hơn trăm cây cột phân bố trong phạm vi mười mấy dặm, quanh mỗi một cây cột đều có một người ngồi.
Nhưng đúng lúc này bọn họ đều bị bắn ra ngoài. Từng người khó tin nhìn lại. Cây cột kia dùng để khống chế một ít trận pháp, bình thường cũng dùng để học tập nghiên cứu, mà lúc này đều bị chấn ra, trận pháp bên trong cũng đang nhanh chóng biến đổi. Tốc độ cực nhanh, vượt qua tưởng tượng, ngay cả Giang Trấn cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Sao có thể? Trận pháp đang biến đổi? Bị người khác khống chế? Là người nào? Là thần hồn lực sao? Không đúng, tại sao thần hồn lực có thể kinh khủng như vậy được. Quá biến thái đi. Không thể nào? Đây là lực lượng gì? Sao người không cần xuất hiện cũng có thể khống chế được tất cả trận pháp?
Tốc độ biến hóa của những trận pháp này quá quỷ dị, quá nhanh chóng, hắn không hiểu rõ được. Giang Trấn đã như vậy, nói chi tới đám đệ tử Trận Tông chư Nhậm Kiệt nhanh chóng biến đổi trận pháp, tùy biến theo ý của mình, hắn không thể để cho đám người Trận Tông này khống chế được hạch tâm trận pháp. Nếu không sẽ là cái u ác tính, có lúc sẽ nguy hại.
- Bụp, bụp, bụp... Một ít trận pháp thừa trên những cây cột kia đều vỡ vụn, trong nháy mắt tất cả trận pháp ngưng thành một thể.
Người khác không hiểu rõ được quá trình này, bọn họ tự cho rằng những đại trận kia là trọng yếu, nhưng bây giờ lại bị hủy diệt toàn bộ. Vậy mà đại trận không chút rối loạn, ngược lại càng tập trung hơn. Chuyện này là sao? Giang Trấn trong lòng vừa rung động, vừa chấn kinh, hắn không ngừng lắc đầu. Bởi vì như vậy thật sự không có khả năng, lại có người trong khoảng thời gian ngắn có thể dùng thần hồn lực trực tiếp biến đổi tất cả những trận pahsp mà mình bố trí hơn hai mươi năm nay. Những trận pháp này có yếu có mạnh, nhưng mà là tinh hoa mình bố trí hơn hai mươi năm nay à.
Hiện tại lại bị đối phương hoàn toàn phá giải, ngay cả người cũng không xuất hiện, lại có thể làm được mọi chuyện. Có thể nói rõ đối phương đã hoàn toàn biết rõ tất cả nhưng trận pháp này, hơn nữa, còn hiểu biết hơn mình nữa, cho nên mới khống chế dễ dàng như vậy.
Lực lượng như vậy kinh khủng bực nào, đây còn là người sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là trận pháp Tông sư cao cấp? Không thể nào, mình cũng đã chạm tới trận pháp Tông sư cao cấp, chẳng lẽ là đỉnh cấp? Nhưng trận pháp Tông sư đỉnh cấp cũng tuyệt đối không khoa trương được như vậy, chẳng lẽ... Tới đây Giang Trấn không dám nghĩ tiếp nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đối phương chỉ dùng thần hồn lực mà khống chế được tất cả, rất có thể là tồn tại Pháp Thần Cảnh, thậm chí còn là tồn tại mạnh hơn.
Trách không được Nhậm Kiệt căn bản không cần Trận Tông, có cao thủ bực này, bọn họ ở lại cũng như thừa. Giang Trấn cười khổ trong lòng, lại tự giễu mình. Cảm thấy có chút mất mát, khó chịu vô cùng. Vốn trong lòng còn có chút tự tin, muốn ở lại đều trả ân tình cho Nhậm Thiên Hành, nhưng lúc này mới phát hiện mình đánh giá bản thân quá cao , lại coi thường người trong thiên hạ.
Ngẫm lại. Tuy mình tỉnh ngộ, nhưng cũng không hiểu thật sự, cũng không bỏ được tôn nghiêm.
Hắn phát hiện, lời của Nhậm Kiệt nói rất có thể sẽ nhanh ứng nghiệm. Nhậm Thiên Hành giúp đỡ mình nhiều như vậy, vậy mà mình còn không hồi báo gì, nhưng năm ở lại đại doanh Tây Bắc này, ngẫm lại cảm thấy thật nực cười.
Nếu như không có thánh vật kia, mình nào có ngày hôm nay. Con người là như thế. Lúc trước Nhậm Thiên Hành cứu mình, giúp mình đạt tới Thái Cực Cảnh, chỉ mong mình ở lại nơi này khống chế trận pháp, giúp đỡ đại doanh Tây Bắc, cũng cho mình cơ hội tìm hiểu thánh vật kia. Lâu ngày mình lại coi nơi này như của riêng, cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cảm thấy mình như có ân với Nhậm gia, với Nhậm Thiên Hành vậy.
Hiện tại Nhậm Kiệt không cần bọn họ, phô bày ra thế lực cường đại. Lúc phải rời đi hắn mới phát hiện mình đã sai rồi, đã sai hết rồi. Đầu óc cũng có chút choáng váng.
Hiện tại rời đi không biết đi đâu, cảm thấy tương lại Trận Tông thật mờ mịt, ân tình cũng càng nặng thêm.
Càng buồn cười hơn là mình tự cho đã khôi phục được huy hoàng của Trận Tông, một mình chống đỡ cả tông, tự cho còn lợi hại hơn cả một số lão tổ. Giờ mới phát hiện thì ra tất cả chỉ là ảo tưởng.
- Gia chủ. Đây là, đây là? Nhậm Thiên Hoành cũng có thể nhìn ra một hai, thấy phản ứng của Giang Trấn, vội vàng quay sang Nhậm Kiệt hỏi. - Không có gì, những thứ đó rất rườm ra, bây giờ chỉ tập trung chúng lại, cho nên hiệu suất cũng tăng lên. Những trận pháp khác ta sẽ bố trí và điều chỉnh sau, hiện tại những trận pháp kia không thể thừa nhận được chiến đấu. Nhậm Kiệt cũng không che giấu nói.
Nhậm Thiên Hoành đầu óc mơ hồ, hắn tu luyện thần hồn lực, sử dụng Phệ Hồn Giáp. Vừa rồi Phệ Hồn Giáp còn cảm nhận được một cỗ thần hồn lực khủng bố mà làm ra phản ứng, nhưng lại không nhận định được từ đâu, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi.
- Nhậm gia chủ. Nếu như có thể, có thể thay mặt Giang Trấn mời vị tiền bối vừa sửa đổi trận pháp kia không? Hãy nói, Giang Trấn hy vọng có cơ hội nghe hắn dạy bảo. Hiện tại ta sẽ mang người rời khỏi, Giang Trấn ta thiếu nợ Nhậm đại ca, thiếu nợ Nhậm gia, thiếu Nhậm gia chủ. Ân tình này vĩnh viễn ta không quên. Chỉ cần một ngày Giang Trấn ta còn, chỉ cần Trận Tông không vong, chỉ cần gia chủ và Nhậm gia có phân phó gì, chúng ta nhất định tuân theo. Giang Trấn khom người với Nhậm Kiệt nói.
- Không tiễn. Nhậm Kiệt cũng không muốn nhiều lời.
- Hừ! Ngươi chờ đấy. Trong mắt Giang Ngộ Chân toát lên hận ý. Nhậm Kiệt cũng lười nhìn hắn, ánh mắt nhìn về phía trận pháp đang ngưng tụ xa xa, bắt đầu tìm hiểu tình huống cả không gian.
Người Trận Tông ra ngoài lăn lộn có thể kiếm được linh ngọc rất nhiều, nhưng lại không có cơ sở, thậm chí ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, lúc nào cũng có thể bị người giết.
Hoặc có thế lực lớn nào đó trực tiếp khống chế bọn họ, tóm lại, khi đó tính mạng của mình không do mình, hoàn toàn phụ thuộc vào người khác.
- Không sao, không sao, ha ha, đều là người trong nhà. Nhậm Thiên Hoành lập tức xua tay, cũng không nói thêm nữa, chỉ nhìn về phía Nhậm Kiệt.
- Nhậm gia chủ một lời đề tỉnh, Trận Tông như cây lục bình không gốc, trước đây đầu óc Giang Trấn nhất thời mê muội, có nhiều đắc tội. Sau này sẽ quản dạy đồ đệ nhiều hơn.
- Nếu Nhậm gia chủ thật sự muốn Trận Tông ta rời khỏi đây, vậy thì Giang Trấn không còn lời để nói. Chúng ta là gieo gió gặp bão. Bây giờ tỉnh ngộ đã muộn rồi. Ân tình của Nhậm đại ca năm đó , Giang Trấn vẫn chưa trả được, nợ chồng thêm nợ. Hiện tại Thiên Hải Đế Quốc và đại doanh Tây Bắc khai chiến, Giang mỗ muốn ở lại đây giúp đại doanh Tây Bắc một tay, đợi sau khi chiến đấu kết thúc mới rời đi. Giang Trấn sẽ mang toàn bộ con cháu Trận Tông rời khỏi đại doanh Tây Bắc. Giang Trấn cười khổ nói.
Buồn cười là hắn đã quên mất năm đó mình gặp thảm cảnh được Nhậm đại ca cứu giúp. Nghĩ lại bây giờ thấy lâng lâng, nghỉ tới lời Nhậm Kiệt, cả Trận Tông bị mình biến thành cái dạng gì rồi.
Nghĩ tới tương lại phải rời khỏi nơi này, Trận Tông gặp nguy cấp, hắn không khỏi bất đắc dĩ. Tất cả là do mình gây ra đành phải thừa nhận.
Nghĩ lại, bây giờ chỉ cần một Thiên Yêu Thú cường đại, hoặc một tán tu cường đại cũng có thể diệt sạch Trận Tông, bọn họ cách tông môn chân chính còn quá xa.
Lúc đầu nghe Nhậm Kiệt đuổi bọn họ đi, bọn họ còn coi khinh. Đuổi bọn mình đi, vậy bọn họ cũng chết chắc. Đại doanh Tây Bắc không có trận pháp, bọn họ dựa vào cái gì để chống lại Thiên Hải Đế Quốc chứ? Giỡn sao?
Nhưng hiện tại biết Nhậm Kiệt không phải đang giỡn, mặc dù bây giờ hắn vẫn không tin Nhậm Kiệt có biện pháp tìm người khác thay thế Trận Tông bọn họ khống chế những đại trận này. Mà cho dù có không ít Trận Pháp Đại sư gia nhập, nhưng những đại trận phức tạp này đều do bọn mình bố trí, người khác rất khó nắm giữ.
Xem ra Giang Trấn này cũng là một nhân vật, trách không được có thể đạt tới Tông sư trận pháp trung cấp, trách không được cha mình đưa hắn về. - Sư phụ. Hắn khi dễ Trận Tông chúng ta như thế, ngài lại xin lỗi hắn, đi thì đi, rời đi thì thế nào, Trận Tông chúng ta đi tới đâu cũng cao hơn người một bậc đấy. Ngay cả tông môn ngàn năm cũng cầu xin chúng ta, tông môn vạn năm cũng không dám coi thường, đợi sư phụ ta đạt tới trận pháp Tông sư cao cấp, tới lúc đó để xem hắn hối hận không kịp. Giang Ngộ Chân rốt cuộc khôi phục được chút tự do nhảy dựng lên chỉ vào Nhậm Kiệt rống to.
- Sư phụ! Rời đi, chúng ta rời đi xem hắn chết như thế nào. Cả đại doanh Tây Bắc trừ chúng ta ra, ai cũng không khống chế được, còn lợi dụng đại doanh Tây Bắc đối phó chúng ta, chúng ta sẽ lợi dụng trận pháp đối phó lại bọn họ, bọn họ còn lớn lối được cái rắm.. Giang Ngộ Chân mắng tiếp.
- Im miệng... - Bốp... Giang Trấn tức giận lập tức quay đầu giáng cho hắn một cái bạt tai, đánh cho Giang Ngộ Chân miệng ứa máu, trực tiếp hôn mê.
Trong mắt Giang Trấn còn lóe lên vẻ sợ hãi, bởi vì vừa rồi Giang Ngộ Chân còn nói muốn lợi dụng đại trận đại doanh Tây Bắc đối phó đại quân Tây Bắc. Lúc đó hắn cảm nhận được trong ánh mắt bình thản của Nhậm Kiệt lại phát ra sát ý lạnh như băng. - Oanh, oanh, oanh.... Đúng lúc này, đột nhiên mọi người cảm thấy cả không gian trong đại trận đang nhanh chóng thay đổi.
Chuyện gì xảy ra?
- Không ổn rồi, đại trận đã biến đổi! Sao lại như vậy? Giang Trấn cảm thấy không thích hợp. Tiếp đó cả đại trận biến đổi nhanh hơn, trong tiếng nổ ầm ầm, toàn bộ trận pháp do Trận Tông bố trí vỡ vụn. Chỉ thấy xuất hiện hơn trăm cây cột phân bố trong phạm vi mười mấy dặm, quanh mỗi một cây cột đều có một người ngồi.
Nhưng đúng lúc này bọn họ đều bị bắn ra ngoài. Từng người khó tin nhìn lại. Cây cột kia dùng để khống chế một ít trận pháp, bình thường cũng dùng để học tập nghiên cứu, mà lúc này đều bị chấn ra, trận pháp bên trong cũng đang nhanh chóng biến đổi. Tốc độ cực nhanh, vượt qua tưởng tượng, ngay cả Giang Trấn cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Sao có thể? Trận pháp đang biến đổi? Bị người khác khống chế? Là người nào? Là thần hồn lực sao? Không đúng, tại sao thần hồn lực có thể kinh khủng như vậy được. Quá biến thái đi. Không thể nào? Đây là lực lượng gì? Sao người không cần xuất hiện cũng có thể khống chế được tất cả trận pháp?
Tốc độ biến hóa của những trận pháp này quá quỷ dị, quá nhanh chóng, hắn không hiểu rõ được. Giang Trấn đã như vậy, nói chi tới đám đệ tử Trận Tông chư Nhậm Kiệt nhanh chóng biến đổi trận pháp, tùy biến theo ý của mình, hắn không thể để cho đám người Trận Tông này khống chế được hạch tâm trận pháp. Nếu không sẽ là cái u ác tính, có lúc sẽ nguy hại.
- Bụp, bụp, bụp... Một ít trận pháp thừa trên những cây cột kia đều vỡ vụn, trong nháy mắt tất cả trận pháp ngưng thành một thể.
Người khác không hiểu rõ được quá trình này, bọn họ tự cho rằng những đại trận kia là trọng yếu, nhưng bây giờ lại bị hủy diệt toàn bộ. Vậy mà đại trận không chút rối loạn, ngược lại càng tập trung hơn. Chuyện này là sao? Giang Trấn trong lòng vừa rung động, vừa chấn kinh, hắn không ngừng lắc đầu. Bởi vì như vậy thật sự không có khả năng, lại có người trong khoảng thời gian ngắn có thể dùng thần hồn lực trực tiếp biến đổi tất cả những trận pahsp mà mình bố trí hơn hai mươi năm nay. Những trận pháp này có yếu có mạnh, nhưng mà là tinh hoa mình bố trí hơn hai mươi năm nay à.
Hiện tại lại bị đối phương hoàn toàn phá giải, ngay cả người cũng không xuất hiện, lại có thể làm được mọi chuyện. Có thể nói rõ đối phương đã hoàn toàn biết rõ tất cả nhưng trận pháp này, hơn nữa, còn hiểu biết hơn mình nữa, cho nên mới khống chế dễ dàng như vậy.
Lực lượng như vậy kinh khủng bực nào, đây còn là người sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là trận pháp Tông sư cao cấp? Không thể nào, mình cũng đã chạm tới trận pháp Tông sư cao cấp, chẳng lẽ là đỉnh cấp? Nhưng trận pháp Tông sư đỉnh cấp cũng tuyệt đối không khoa trương được như vậy, chẳng lẽ... Tới đây Giang Trấn không dám nghĩ tiếp nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đối phương chỉ dùng thần hồn lực mà khống chế được tất cả, rất có thể là tồn tại Pháp Thần Cảnh, thậm chí còn là tồn tại mạnh hơn.
Trách không được Nhậm Kiệt căn bản không cần Trận Tông, có cao thủ bực này, bọn họ ở lại cũng như thừa. Giang Trấn cười khổ trong lòng, lại tự giễu mình. Cảm thấy có chút mất mát, khó chịu vô cùng. Vốn trong lòng còn có chút tự tin, muốn ở lại đều trả ân tình cho Nhậm Thiên Hành, nhưng lúc này mới phát hiện mình đánh giá bản thân quá cao , lại coi thường người trong thiên hạ.
Ngẫm lại. Tuy mình tỉnh ngộ, nhưng cũng không hiểu thật sự, cũng không bỏ được tôn nghiêm.
Hắn phát hiện, lời của Nhậm Kiệt nói rất có thể sẽ nhanh ứng nghiệm. Nhậm Thiên Hành giúp đỡ mình nhiều như vậy, vậy mà mình còn không hồi báo gì, nhưng năm ở lại đại doanh Tây Bắc này, ngẫm lại cảm thấy thật nực cười.
Nếu như không có thánh vật kia, mình nào có ngày hôm nay. Con người là như thế. Lúc trước Nhậm Thiên Hành cứu mình, giúp mình đạt tới Thái Cực Cảnh, chỉ mong mình ở lại nơi này khống chế trận pháp, giúp đỡ đại doanh Tây Bắc, cũng cho mình cơ hội tìm hiểu thánh vật kia. Lâu ngày mình lại coi nơi này như của riêng, cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cảm thấy mình như có ân với Nhậm gia, với Nhậm Thiên Hành vậy.
Hiện tại Nhậm Kiệt không cần bọn họ, phô bày ra thế lực cường đại. Lúc phải rời đi hắn mới phát hiện mình đã sai rồi, đã sai hết rồi. Đầu óc cũng có chút choáng váng.
Hiện tại rời đi không biết đi đâu, cảm thấy tương lại Trận Tông thật mờ mịt, ân tình cũng càng nặng thêm.
Càng buồn cười hơn là mình tự cho đã khôi phục được huy hoàng của Trận Tông, một mình chống đỡ cả tông, tự cho còn lợi hại hơn cả một số lão tổ. Giờ mới phát hiện thì ra tất cả chỉ là ảo tưởng.
- Gia chủ. Đây là, đây là? Nhậm Thiên Hoành cũng có thể nhìn ra một hai, thấy phản ứng của Giang Trấn, vội vàng quay sang Nhậm Kiệt hỏi. - Không có gì, những thứ đó rất rườm ra, bây giờ chỉ tập trung chúng lại, cho nên hiệu suất cũng tăng lên. Những trận pháp khác ta sẽ bố trí và điều chỉnh sau, hiện tại những trận pháp kia không thể thừa nhận được chiến đấu. Nhậm Kiệt cũng không che giấu nói.
Nhậm Thiên Hoành đầu óc mơ hồ, hắn tu luyện thần hồn lực, sử dụng Phệ Hồn Giáp. Vừa rồi Phệ Hồn Giáp còn cảm nhận được một cỗ thần hồn lực khủng bố mà làm ra phản ứng, nhưng lại không nhận định được từ đâu, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi.
- Nhậm gia chủ. Nếu như có thể, có thể thay mặt Giang Trấn mời vị tiền bối vừa sửa đổi trận pháp kia không? Hãy nói, Giang Trấn hy vọng có cơ hội nghe hắn dạy bảo. Hiện tại ta sẽ mang người rời khỏi, Giang Trấn ta thiếu nợ Nhậm đại ca, thiếu nợ Nhậm gia, thiếu Nhậm gia chủ. Ân tình này vĩnh viễn ta không quên. Chỉ cần một ngày Giang Trấn ta còn, chỉ cần Trận Tông không vong, chỉ cần gia chủ và Nhậm gia có phân phó gì, chúng ta nhất định tuân theo. Giang Trấn khom người với Nhậm Kiệt nói.
- Không tiễn. Nhậm Kiệt cũng không muốn nhiều lời.
- Hừ! Ngươi chờ đấy. Trong mắt Giang Ngộ Chân toát lên hận ý. Nhậm Kiệt cũng lười nhìn hắn, ánh mắt nhìn về phía trận pháp đang ngưng tụ xa xa, bắt đầu tìm hiểu tình huống cả không gian.