Lúc người phát hiện ra cánh cửa xông tới, Nhậm Kiệt đã mang người xông vào rồi. Thân thể hơi rung động, cảm nhận được không gian xung quanh biến ảo, nhưng lại cảm thấy không đúng, cõ một cỗ lực lượng đặc thù dẫn dắt từng người, tách bọn họ dần xa nhau.
- Không xong... Nhậm Kiệt lập tức biết không ổn, nhưng mà lại không kịp rồi, loại lực lượng không gian này quá mạnh mẽ, căn bản không phải bọn họ lúc này có thể chống lại được.
- Oanh... Nhưng sau đó lập tức cảm thấy thân thể đang rơi xuống, Nhậm Kiệt điều chỉnh thân hình, thi triển Thiên Cân Trụy, ầm ầm đáp xuống một đỉnh núi.
Sau khi đáp xuống, Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực dò xét chung quanh, lại không phát hiện ra thân ảnh đám người Cổ Nguyệt.
Thần hồn lực khuếch trương, nhưng lại phát hiện thần hồn lực bị một cỗ lực lượng áp chế, ảnh hưởng tới thần hồn lực của hắn.
Thần hồn lực chỉ có thể phát huy ra không tới ba thành, phạm vi dò xét cũng không phát hiện được tình huống gì. Bầu trời mờ mịt, trời đất tăm tối, mặt đất cũng rất cổ quái. Đá, đất đều cổ quái, cũng không có những sinh vật nào khác. Cho dù chỉ phát huy được ba thành, nhưng thần hồn lực của Nhậm Kiệt hơn xa lão tổ Thái Cực Cảnh, lại không phát hiện ra điều gì, Nhậm Kiệt biết chỉ sợ bọn họ cách nhau rất xa.
Lấy ra linh ngọc truyền tin, thúc dục lực lượng liên lạc với đám người Sát Thủ Vương.
- Các ngươi ở đâu? Nhậm Kiệt thúc giục lại phát hiện có phản ứng.
- A, sư phụ. Người đang ở đâu đấy? Nơi này là nơi cổ quái gì vậy? Cổ Tiểu Bảo kích động kêu lên.
- Ta đi cùng với sát thủ nãi nãi, nơi này thật kỳ quái, xem ra cửa vào không gian truyền tống chúng ta tới những nơi khác nhau. Sát Thủ Vương nói.
- Sức mạnh tình yêu đúng là đáng sợ. Ngươi xem, tới nơi này rồi mà các người còn không bị tách ra. Nhậm Kiệt trêu chọc.
- Tổ cha nó , tiểu tử ngươi biết đây là trùng hợp , nhưng cũng nói rõ đây là thiên ý. Ha ha. Sát Thủ Vương cười mắng. - Câm miệng lại. Không đứng đắn gì hết. Nghiêm chỉnh chút đi.
Cổ Nguyệt nguýt hắn nói.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười lớn nói: - Không sai, không sai. Đây là thiên ý. Nhưng ngài thấy đấy. Chúng ta nên nghĩ biện pháp phối hợp. Nơi này rất kỳ quái, không có linh khí, cho nên không có biện pháp khôi phục lực lượng, cho nên phải chú ý phương thức chiến đấu, dùng đan dược, dược phẩm bổ sung đúng lúc. Còn nữa. Tiểu Bảo ngươi không được lộn xộn, luôn liên lạc với sư phụ và sát thủ gia gia ngươi nghe chưa.
- Vâng, vâng! Sư phụ tốt. Oa, sư phụ ngươi thật lợi hại, ngươi không nói ta còn không phát hiện đấy. Cổ Tiểu Bảo lúc này mới phát hiện vấn đề nói.
- Chẳng lẽ nơi này có cấm chế đặc thù gì sao? Đúng thế rồi. Không có chút linh khí, sự sống nào. Sát Thủ Vương sợ hãi than.
Bỗng nhiên Nhậm Kiệt biến sắc, hắn đột nhiên cảm nhận được ngọn núi dưới chân phát ra dao động, gã giơ tay lên đánh nát đá tảng xung quanh.
- Bịch... Ngọn núi hoàn toàn vỡ nát, gã đột nhiên phát hiện một cái động phủ trong lòng núi. Trận pháp bảo hộ đã rất yếu, nhưng vẫn tồn tại, cũng chính vì vậy mà nó phát ra dao động.
Động phủ không quá lớn, Nhậm Kiệt giơ tay lên đánh xuống trận pháp, trong tiếng nổ ầm ầm, vậy mà trận pháp lại không lập tức vỡ vụn.
- Ồ. Nhậm Kiệt cũng ngoài ý muốn, lực lượng trận pháp này rất yếu, gần như đã hao hết, mình cũng đánh vào chỗ mấu chốt nhất, vậy mà không bị nứt, cũng không vỡ vụn.. hiển nhiên trong đó còn nhiều tầng biến hóa. Hơn nữa cả trận pháp lẫn người bố trận đều cao minh hơn Giang Trấn rất nhiều lần.
- Tùy lúc giữ liên lạc với nhau. Tiểu Bảo đừng đi bậy, sư phụ không nói thì phải ẩn tàng. Nhậm Kiệt dặn dò Cổ Tiểu Bảo.
Sau khi một hơi phá giải mấy chục tầng trận pháp, Nhậm Kiệt mới tìm được hạch tâm, trong nháy mắt trận pháp ầm ầm vỡ vụn. Tiếp đó gã nhìn thấy một cỗ thi hài ngồi xếp bằng, nhưng sau đó lại vỡ thành tro bụi, bộ dáng ra sao cũng không kịp nhìn.
Bên trong động phủ có rất nhiều đồ đạc, ngay cả trang sức cũng là Lăng Thiên Bảo Khí, nhưng Nhậm Kiệt vừa phá mở động phủ, chúng đều bị biến thành tro bụi. Chỉ có một thanh đoản kiếm Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm vừa rồi cỗ thi hài kia còn cầm trên tay là lóe sáng, không chút tổn hao, nhìn rất đẹp.
- Ầm. Đúng lúc này đột nhiên trong bầu trời có một người rơi xuống, tốc độ nhanh tới khó tin, gần như rơi xuống cùng lúc với Nhậm Kiệt. Chỉ có điều người này phản ứng không nhanh như Nhậm Kiệt, trực tiếp đụng vào mặt đất.
- Khụ. Chuyện gì xảy ra vậy? Ồ. Đây là... Người này đúng là Du Thủy lão tổ, lão vừa đứng dậy vừa lúc nhìn thấy thanh đoản kiếm kia. Đoản kiếm vô cùng xinh đẹp, nhưng như vậy cũng không quan trọng. Du Thủy lão tổ lập tức cầm lấy thúc dục pháp lực.
- Ông, oanh.... Trong tiếng nổ ầm ầm, kiếm quang bắn ra xung quanh, uy lực kinh người, không ngờ lại là Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm cực phẩm.
- Ha ha. . . Ha ha...Đúng là người có phúc không cần lo, không nghĩ tới vừa vào lại nhặt được một kiện Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm, không ngờ còn tốt hơn cả pháp bảo bổn lão tổ sử dụng. Pháp bảo quả nhiên chỉ có người có đức mới được hưởng, không uổng phí ta tốn một kiện pháp bảo tới đây. Du Thủy lão tổ ngửa mặt lên trời cười to, trong lòng vô cùng đắc ý.
- Cười đủ chưa? Nhậm Kiệt nhìn mà dở khóc dở cười, con bà nó, ngươi coi đây là gì, mình cực khổ lắm mới phá hết trận pháp, người này liền từ trên rớt xuống chiếm tiện nghi, giờ còn ở đó cười cười đắc ý. Hứng phấn quá mà quên mất sự xuất hiện của mình.
- Ối... Đột nhiên nghe có tiếng người, Duy Thủ sợ tới mức thiếu chút nữa tim thọt ra ngoài. Khoảng cách quá gần, hắn ầm ầm bạo phát lực lượng, vội vàng thúc dục đoản kiếm.
- Kẻ nào? Bảo vật do người có đức được hưởng. Ngươi...Ngươi là.... Du Thủy tuy đề phòng, nhưng vẫn tự tin, dù sao mình cũng là lão tổ, lại có Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm đỉnh phong, sao phải sợ ai chứ. Nhưng khi nhìn thấy mặt nạ cười của Nhậm Kiệt lão lập tức đứng hình.
Cười. . . mặt nạ cười.
Trong chớp mắt, Du Thủy cứng đờ người, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Tiếu Kiểm Sát Thần Vương thanh danh hiển hách Đông Hoang, hắn tự nhiên không thể không biết.
Người này một mình diệt cả Thiên Thủy Tông, bắt cóc thiếu tông chủ Cửu Âm Tông, nghe nói còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh . - Tiếu Kiểm Sát Thần Vương đúng không, bảo vật người có đức được hưởng, bổn lão tổ chính là lão tổ Du Thủy của Thiên Hải Tông, cơ duyên này thuộc về ta, ngươi tốt nhất nên rõ điểm này. Du Thủy tuy hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ trấn tĩnh nói.
- Ầm.... Đúng lúc này, xa xa lại truyền tới một tiếng nổ, lại có người rơi xuống giống Du Thủy lão tổ như đúc, hiển nhiên cũng bị truyền tống tới đây. Thấy vậy, Du Thủy lão tổ lại càng khẩn trương, hắn nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt, làm bộ mạnh mẽ, ta chiếm đạo lý, không sợ cường đạo.
-Vậy ngươi nói cho bản tôn biết. Ngươi có đức hay bản tôn có đức? Nhậm Kiệt vừa nói, vừa từ từ bước tới chỗ Du Thủy lão tổ.
Nhậm Kiệt không cần phải giảng đạo lý, chẳng nhẽ cãi là mình phá trận, sau đó hắn rơi xuống nhặt trúng? Trong lòng hắn rất rõ, cái gọi là người có đức được hưởng, cái gọi là cơ duyên, vận khí đều là chó má. Ai chiếm được thì phải xem người nào mạnh thôi. Hơn nữa, nghe nói lão là người Thiên Hải Tông, Nhậm Kiệt càng không coi vào đâu.
Tử địch này cần gì phải nhiều lời như thế, nhưng dù vậy gã vẫn không lập tức động thủ, bởi vì hắn phát hiện ra chút tình huống.
- Ách... Bị Nhậm Kiệt hỏi vậy, Du Thủy cũng cứng họng không nói được lời nào, vốn đã chuẩn bị phương pháp ứng phó, nhưng mà giờ lại không có chỗ dùng.
Theo tình báo cho biết, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này tốc độ cực kỳ kinh người. Cho nên hắn muốn chạy cũng chạy không thoát. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Du Thủy lòng rối như tơ vò, nhìn đối phương từ từ tiếp cận mình, một bụng căng thẳng, người này rõ ràng chỉ có lực lượng cấp bậc Vương giả, nhưng lại gây cho lão áp lực khôn xiết.
Liều mạng? Không được, mình vừa mới tiến vào di tích này thôi, trong này còn rất nhiều bảo vật, hơn nữa theo tình báo thì khẳng định mình không phải là đối thủ của hắn.
Trốn? Mình chưa chắc đã nhanh bằng hắn à. Bị Nhậm Kiệt bức bách, Du Thủy áp lực vô cùng, trong bụng không ngừng cân nhắc.
- Tốt lắm, tốt lắm. Coi như ngươi lợi hại, sớm muộn gì bổn lão tổ sẽ tính sổ với ngươi. Di tích lớn như vậy, bảo vật cũng kẽ không kém cái này. Lão tổ ta đi tìm đồ tốt khác vậy.
Thấy Nhậm Kiệt tiến tới gần mình không tới 30 bước, Du Thủy không khỏi tự an ủi mình. Bống nhiên lão cảm nhận được có người tới gần.
- Tốt lắm. Coi như ngươi lợi hại. Lần này ngươi là ngươi có đức, kiện bảo vật này cho ngươi. Cảm thấy có một gã Thái Cực Cảnh khác đang tới, hướng khác cũng có mấy đạo thần hồn lực dò xét, Du Thủy tiện tay ném đoản kiếm lên không trung, tiếp đó vọt người lên xông về phía xa.
- Không xong... Nhậm Kiệt lập tức biết không ổn, nhưng mà lại không kịp rồi, loại lực lượng không gian này quá mạnh mẽ, căn bản không phải bọn họ lúc này có thể chống lại được.
- Oanh... Nhưng sau đó lập tức cảm thấy thân thể đang rơi xuống, Nhậm Kiệt điều chỉnh thân hình, thi triển Thiên Cân Trụy, ầm ầm đáp xuống một đỉnh núi.
Sau khi đáp xuống, Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực dò xét chung quanh, lại không phát hiện ra thân ảnh đám người Cổ Nguyệt.
Thần hồn lực khuếch trương, nhưng lại phát hiện thần hồn lực bị một cỗ lực lượng áp chế, ảnh hưởng tới thần hồn lực của hắn.
Thần hồn lực chỉ có thể phát huy ra không tới ba thành, phạm vi dò xét cũng không phát hiện được tình huống gì. Bầu trời mờ mịt, trời đất tăm tối, mặt đất cũng rất cổ quái. Đá, đất đều cổ quái, cũng không có những sinh vật nào khác. Cho dù chỉ phát huy được ba thành, nhưng thần hồn lực của Nhậm Kiệt hơn xa lão tổ Thái Cực Cảnh, lại không phát hiện ra điều gì, Nhậm Kiệt biết chỉ sợ bọn họ cách nhau rất xa.
Lấy ra linh ngọc truyền tin, thúc dục lực lượng liên lạc với đám người Sát Thủ Vương.
- Các ngươi ở đâu? Nhậm Kiệt thúc giục lại phát hiện có phản ứng.
- A, sư phụ. Người đang ở đâu đấy? Nơi này là nơi cổ quái gì vậy? Cổ Tiểu Bảo kích động kêu lên.
- Ta đi cùng với sát thủ nãi nãi, nơi này thật kỳ quái, xem ra cửa vào không gian truyền tống chúng ta tới những nơi khác nhau. Sát Thủ Vương nói.
- Sức mạnh tình yêu đúng là đáng sợ. Ngươi xem, tới nơi này rồi mà các người còn không bị tách ra. Nhậm Kiệt trêu chọc.
- Tổ cha nó , tiểu tử ngươi biết đây là trùng hợp , nhưng cũng nói rõ đây là thiên ý. Ha ha. Sát Thủ Vương cười mắng. - Câm miệng lại. Không đứng đắn gì hết. Nghiêm chỉnh chút đi.
Cổ Nguyệt nguýt hắn nói.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười lớn nói: - Không sai, không sai. Đây là thiên ý. Nhưng ngài thấy đấy. Chúng ta nên nghĩ biện pháp phối hợp. Nơi này rất kỳ quái, không có linh khí, cho nên không có biện pháp khôi phục lực lượng, cho nên phải chú ý phương thức chiến đấu, dùng đan dược, dược phẩm bổ sung đúng lúc. Còn nữa. Tiểu Bảo ngươi không được lộn xộn, luôn liên lạc với sư phụ và sát thủ gia gia ngươi nghe chưa.
- Vâng, vâng! Sư phụ tốt. Oa, sư phụ ngươi thật lợi hại, ngươi không nói ta còn không phát hiện đấy. Cổ Tiểu Bảo lúc này mới phát hiện vấn đề nói.
- Chẳng lẽ nơi này có cấm chế đặc thù gì sao? Đúng thế rồi. Không có chút linh khí, sự sống nào. Sát Thủ Vương sợ hãi than.
Bỗng nhiên Nhậm Kiệt biến sắc, hắn đột nhiên cảm nhận được ngọn núi dưới chân phát ra dao động, gã giơ tay lên đánh nát đá tảng xung quanh.
- Bịch... Ngọn núi hoàn toàn vỡ nát, gã đột nhiên phát hiện một cái động phủ trong lòng núi. Trận pháp bảo hộ đã rất yếu, nhưng vẫn tồn tại, cũng chính vì vậy mà nó phát ra dao động.
Động phủ không quá lớn, Nhậm Kiệt giơ tay lên đánh xuống trận pháp, trong tiếng nổ ầm ầm, vậy mà trận pháp lại không lập tức vỡ vụn.
- Ồ. Nhậm Kiệt cũng ngoài ý muốn, lực lượng trận pháp này rất yếu, gần như đã hao hết, mình cũng đánh vào chỗ mấu chốt nhất, vậy mà không bị nứt, cũng không vỡ vụn.. hiển nhiên trong đó còn nhiều tầng biến hóa. Hơn nữa cả trận pháp lẫn người bố trận đều cao minh hơn Giang Trấn rất nhiều lần.
- Tùy lúc giữ liên lạc với nhau. Tiểu Bảo đừng đi bậy, sư phụ không nói thì phải ẩn tàng. Nhậm Kiệt dặn dò Cổ Tiểu Bảo.
Sau khi một hơi phá giải mấy chục tầng trận pháp, Nhậm Kiệt mới tìm được hạch tâm, trong nháy mắt trận pháp ầm ầm vỡ vụn. Tiếp đó gã nhìn thấy một cỗ thi hài ngồi xếp bằng, nhưng sau đó lại vỡ thành tro bụi, bộ dáng ra sao cũng không kịp nhìn.
Bên trong động phủ có rất nhiều đồ đạc, ngay cả trang sức cũng là Lăng Thiên Bảo Khí, nhưng Nhậm Kiệt vừa phá mở động phủ, chúng đều bị biến thành tro bụi. Chỉ có một thanh đoản kiếm Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm vừa rồi cỗ thi hài kia còn cầm trên tay là lóe sáng, không chút tổn hao, nhìn rất đẹp.
- Ầm. Đúng lúc này đột nhiên trong bầu trời có một người rơi xuống, tốc độ nhanh tới khó tin, gần như rơi xuống cùng lúc với Nhậm Kiệt. Chỉ có điều người này phản ứng không nhanh như Nhậm Kiệt, trực tiếp đụng vào mặt đất.
- Khụ. Chuyện gì xảy ra vậy? Ồ. Đây là... Người này đúng là Du Thủy lão tổ, lão vừa đứng dậy vừa lúc nhìn thấy thanh đoản kiếm kia. Đoản kiếm vô cùng xinh đẹp, nhưng như vậy cũng không quan trọng. Du Thủy lão tổ lập tức cầm lấy thúc dục pháp lực.
- Ông, oanh.... Trong tiếng nổ ầm ầm, kiếm quang bắn ra xung quanh, uy lực kinh người, không ngờ lại là Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm cực phẩm.
- Ha ha. . . Ha ha...Đúng là người có phúc không cần lo, không nghĩ tới vừa vào lại nhặt được một kiện Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm, không ngờ còn tốt hơn cả pháp bảo bổn lão tổ sử dụng. Pháp bảo quả nhiên chỉ có người có đức mới được hưởng, không uổng phí ta tốn một kiện pháp bảo tới đây. Du Thủy lão tổ ngửa mặt lên trời cười to, trong lòng vô cùng đắc ý.
- Cười đủ chưa? Nhậm Kiệt nhìn mà dở khóc dở cười, con bà nó, ngươi coi đây là gì, mình cực khổ lắm mới phá hết trận pháp, người này liền từ trên rớt xuống chiếm tiện nghi, giờ còn ở đó cười cười đắc ý. Hứng phấn quá mà quên mất sự xuất hiện của mình.
- Ối... Đột nhiên nghe có tiếng người, Duy Thủ sợ tới mức thiếu chút nữa tim thọt ra ngoài. Khoảng cách quá gần, hắn ầm ầm bạo phát lực lượng, vội vàng thúc dục đoản kiếm.
- Kẻ nào? Bảo vật do người có đức được hưởng. Ngươi...Ngươi là.... Du Thủy tuy đề phòng, nhưng vẫn tự tin, dù sao mình cũng là lão tổ, lại có Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm đỉnh phong, sao phải sợ ai chứ. Nhưng khi nhìn thấy mặt nạ cười của Nhậm Kiệt lão lập tức đứng hình.
Cười. . . mặt nạ cười.
Trong chớp mắt, Du Thủy cứng đờ người, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Tiếu Kiểm Sát Thần Vương thanh danh hiển hách Đông Hoang, hắn tự nhiên không thể không biết.
Người này một mình diệt cả Thiên Thủy Tông, bắt cóc thiếu tông chủ Cửu Âm Tông, nghe nói còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh . - Tiếu Kiểm Sát Thần Vương đúng không, bảo vật người có đức được hưởng, bổn lão tổ chính là lão tổ Du Thủy của Thiên Hải Tông, cơ duyên này thuộc về ta, ngươi tốt nhất nên rõ điểm này. Du Thủy tuy hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ trấn tĩnh nói.
- Ầm.... Đúng lúc này, xa xa lại truyền tới một tiếng nổ, lại có người rơi xuống giống Du Thủy lão tổ như đúc, hiển nhiên cũng bị truyền tống tới đây. Thấy vậy, Du Thủy lão tổ lại càng khẩn trương, hắn nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt, làm bộ mạnh mẽ, ta chiếm đạo lý, không sợ cường đạo.
-Vậy ngươi nói cho bản tôn biết. Ngươi có đức hay bản tôn có đức? Nhậm Kiệt vừa nói, vừa từ từ bước tới chỗ Du Thủy lão tổ.
Nhậm Kiệt không cần phải giảng đạo lý, chẳng nhẽ cãi là mình phá trận, sau đó hắn rơi xuống nhặt trúng? Trong lòng hắn rất rõ, cái gọi là người có đức được hưởng, cái gọi là cơ duyên, vận khí đều là chó má. Ai chiếm được thì phải xem người nào mạnh thôi. Hơn nữa, nghe nói lão là người Thiên Hải Tông, Nhậm Kiệt càng không coi vào đâu.
Tử địch này cần gì phải nhiều lời như thế, nhưng dù vậy gã vẫn không lập tức động thủ, bởi vì hắn phát hiện ra chút tình huống.
- Ách... Bị Nhậm Kiệt hỏi vậy, Du Thủy cũng cứng họng không nói được lời nào, vốn đã chuẩn bị phương pháp ứng phó, nhưng mà giờ lại không có chỗ dùng.
Theo tình báo cho biết, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này tốc độ cực kỳ kinh người. Cho nên hắn muốn chạy cũng chạy không thoát. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Du Thủy lòng rối như tơ vò, nhìn đối phương từ từ tiếp cận mình, một bụng căng thẳng, người này rõ ràng chỉ có lực lượng cấp bậc Vương giả, nhưng lại gây cho lão áp lực khôn xiết.
Liều mạng? Không được, mình vừa mới tiến vào di tích này thôi, trong này còn rất nhiều bảo vật, hơn nữa theo tình báo thì khẳng định mình không phải là đối thủ của hắn.
Trốn? Mình chưa chắc đã nhanh bằng hắn à. Bị Nhậm Kiệt bức bách, Du Thủy áp lực vô cùng, trong bụng không ngừng cân nhắc.
- Tốt lắm, tốt lắm. Coi như ngươi lợi hại, sớm muộn gì bổn lão tổ sẽ tính sổ với ngươi. Di tích lớn như vậy, bảo vật cũng kẽ không kém cái này. Lão tổ ta đi tìm đồ tốt khác vậy.
Thấy Nhậm Kiệt tiến tới gần mình không tới 30 bước, Du Thủy không khỏi tự an ủi mình. Bống nhiên lão cảm nhận được có người tới gần.
- Tốt lắm. Coi như ngươi lợi hại. Lần này ngươi là ngươi có đức, kiện bảo vật này cho ngươi. Cảm thấy có một gã Thái Cực Cảnh khác đang tới, hướng khác cũng có mấy đạo thần hồn lực dò xét, Du Thủy tiện tay ném đoản kiếm lên không trung, tiếp đó vọt người lên xông về phía xa.