Tà Thiếu Dược Vương

Chương 62: Say một màn

Không kháng lại, để mặc cho mình uống rượu, khi Nhậm Kiệt mở mắt, phát hiện sắc trời đã tối, cả người thư sướng. Cũng không khó chịu, thống khổ như uống rượu kiếp trước, Ngọc Hoàng Quyết chậm rãi lưu chuyển, Nhậm Kiệt chậm rãi từ trên giường đứng dậy.

Cuộc đời phù du, vui vẻ được nhiêu lần?

Trong lúc bất chợt trong đầu Nhậm Kiệt nhớ tới một câu, hắn nhớ rõ lúc đi học ở địa cầu, hắn nghe được thầy dạy sử hát. Khi đó hắn không nhớ. Nhưng sau khi cảnh giới tăng mạnh, những chuyện xảy ra kiếp trước, những lời người khác nói hắn đều nhớ được, đồng thời cũng để cho mình sử dụng được.

Nhân sinh phù phiếm như mộng, có mấy khi được vui sướng chứ? Nhân sinh là gì? Chỉ là một giấc mộng dài, ngươi không cách nào khống chế thời gian nằm mộng cũng như kết thúc, chỉ bị động dấn thân vào, cuốn theo quán tính vạn vật, chỉ như khách qua đường. Mà thế nhân tầm thường, ngươi làm được gì? Chỉ có vui vẻ tới khi tỉnh mộng.

Nhậm Kiệt tỉnh lại cũng không lập tức đứng dậy, bất tri bất giác nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn vì ứng phó cục diện lúc đó mà làm lớn chuyện, sau đó ăn uống no say coi như phát tiết.

Đây không phải nằm mộng, đây là thế giới mình đầu thai chân chính.




Uống say, rất nhiều những lời nói kiếp trước hiện ra trong đầu, giờ phút này Nhậm Kiệt cảm nhận mình lại có lĩnh ngộ mới với Ngọc Hoàng Quyết, lĩnh ngộ này hoàn toàn không dựa vào dùng thần thức xem phim, mà là lĩnh ngộ bản thân.

Mình bắt đầu chân chính dung nhập vào thế giới này, buông bỏ gánh nặng, tâm cảnh thay đổi, tu luyện Ngọc Hoàng Quyết lại nhanh hơn không ít. Nhậm Kiệt tiếp tục ngưng tụ viên khí kình, y đã có thói quen ở bất kỳ tình huống nào đều giữ trạng thái tu luyện Ngọc Hoàng Quyết, vốn Luyện Thể Thiên Ngọc Hoàng Quyết tầng thứ năm ngưng tụ hơn 100 viên khí kình nữa, giờ phút này chỉ một lát hắn đã ngưng tụ xong, tiếp đó bắt đầu thúc dục.

Trong nháy mắt, trọng lực, áp lực mãnh liệt hơn đánh úp lại, Nhậm Kiệt có cảm giác cả người sắp bị đè bép, tế bào muốn nổ tung.

Cũng may y đã quen cảm giác này rồi, chỉ cần thích ứng cuối cùng đột phá, lực lượng mình sẽ lần nữa gia tăng. Tuy rằng trước mắt mình không cần thiết phải sử dụng lực lượng cũng có thể giải quyết được rất nhiều chuyện, chút lực lượng gia tăng ấy cũng không giúp gì được cho đại cục, nhưng Nhậm Kiệt hiểu rõ, tồn tại mạnh nhất, có sức uy hiếp nhất ở thế giới này cũng không phải bom hạt nhân như kiếp trước, mà là cường giả siêu cấp.

Huống chi tu luyện tới trình độ nhất định là có thể gia tăng thọ mệnh, chỉ có tự mình mạnh lên mới quan trọng nhất. Nhậm Kiệt biết cục diện trước mắt mình có thể đối ứng, nhưng về sau sớm hay muộn đều phải dựa vào bản thân mình đối phó hết thảy, cho nên y không dám lười biếng.

Nằm một hồi lâu, Ngọc Hoàng Quyết lại lần nữa vận chuyển, sắp không chống đỡ nổi, Nhậm Kiệt cũng dần thích ứng trạng thái này, y bắt đầu đứng dậy. Vừa đứng dậy, thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ. Nếu để người khác nhìn thấy, khẳng định sẽ nói hắn còn say khướt.

Có kinh nghiệm, Nhậm Kiệt biết nên làm thế nào dễ thích ứng trạng thái này, lợi dụng trọng áp mười lần, Nhậm Kiệt trước tiên chỉ cần làm những động tác đơn giản nhất, tới khi hoàn toàn thích ứng là được.

Ngọc Hoàng Quyết đúng là khó khăn không nhỏ, với cảnh giới của mình hiện tại cũng không thể hoàn toàn tăng tốc tu luyện, chỉ có thể làm từng bước một. Mà Ngọc Hoàng Quyết lại đề gia tăng cảnh giới mạnh hơn gấp mười lần, hiện tại mìn mặc dù chỉ là Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm, nhưng thực lực tuyệt đối có thể chống lại được Luyện Thể Cảnh đại viên mãn.

Nhậm Kiệt có chút chờ mong, khi mình đạt tới tầng thứ chín hoặc đại viên mãn, không biết sẽ mạnh cỡ nào. Chẳng lẽ công pháp thượng cổ và công pháp bây giờ chênh lệch lớn như vậy, nói vậy chẳng phải bây giờ cùng cấp, nhưng mà bây giờ lại yếu hơn quá khứ rất nhiều. * Hoài cổ nữa ^_^

Tuy nhiên Nhậm Kiệt rất nhanh ném chuyện này sang một bên, chuyên tâm tu luyện, phải nhanh chóng gia tăng tu vi mới là vương đạo.

Gia tăng thực lực còn phải ẩn giấu thực lực, ít nhất không thể tuỳ tiện bại lộ, bởi vì chỗ độc đáo của việc tu luyện Ngọc Hoàng Quyết, Nhậm Kiệt cũng không lo người khác biết mình vẫn đang liều mạng tu luyện Bởi vì hiện tại hắn chỉ tùy tiện làm những động tác cơ bản nhất, ai nhìn thấy cũng không thể nghĩ tới hắn đang tu luyện công pháp Luyện Thể thống khổ nhất, cho dù nói mình rèn luyện thân thể cũng không ai tin.

Nên biết rằng Luyện Thể Cảnh rèn luyện thân thể đều rất trực quan, trực tiếp, thậm chí điên cuồng, chưa từng có ai giống như Nhậm Kiệt, cho dù nói, cũng không ai tin hắn đang Luyện Thể.


Mà chỉ có Nhậm Kiệt mới tự biết mình luyện thống khổ dường nào, chỉ làm mấy động tác cơ bản đơn giản, thân thể cũng chẳng khác nào bị hàng ngàn vạn cương châm đâm thấu, mỗi một tế bào đề giống như có một quả núi đè lên, thống khổ, cảm giác muốn sụp đổ như hình mới bóng. Cho nên Nhậm Kiệt chỉ làm mấy động tác cơ bản, cả người đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Hắn phải uống nước bổ xung lượng nước thiếu hụt, cũng may còn có dược phẩm mập mạp phối trí, nếu không thân thể cũng ăn không tiêu. Đây là áp lực và áp bách ngoại lực vĩnh viễn không thể đạt được, dưới thống khổ cực đoan này, thân thể Nhậm Kiệt mới bạo phát, thực lực tăng mạnh.

Dưới áp bách cường đại này, dược phẩm của mập mạp cũng phát huy hiệu quả lớn nhất. Nếu nói người bình thường 10 phần dược lực hấp thu được hai, ba phần, thì Nhậm Kiệt có thể bằng vào cảnh giới của mình, bằng vào hiệu quả độc đáo của Ngọc Hoàng Quyết hấp thu được tám, chín phần được lực.

Khi Nhậm Kiệt cảm giác miễn cưỡng thích ứng trận pháp trọng áp do 576 viên khí kình hình thành, bất tri bất giác đã qua bảy tám canh giờ, trời cũng sáng.

Theo thói quen, y dùng thần thức tản ra, trừ phát hiện đám người Đồng Cường đang tu luyện trong viện ra, ý phát hiện trong viện tử còn có một người cũng đang nhìn bọn họ huấn luyện.

Mặc Hồng, hắn sao lại tới đây?

Lục thúc thủ hộ lục thẩm, dường như từ lúc lục thẩm xảy ra chuyện chưa từng rời khỏi phiến rừng nguyên sinh trong Nhậm gia, Mặc Hồng là người phát ngôn của lục thúc. Trên thực tế, Mặc Hồng có thể đi vào, cũng vì sau khi Nhậm Kiệt và lục thúc Nhậm Thiên Túng gặp mặt đã căn dặn Đồng Cường, Mặc Hồng là người một nhà, cho nên bây giờ hắn mới có thể đứng được ở trong viện.

Nhậm Kiệt thay quần áo, rời khỏi phòng ngủ, vừa mở cửa, cảm thấy không khí bên ngoài thật sảng khoái, người khác tưởng Nhậm Kiệt uống say ngủ một ngày một đêm, nhưng Nhậm Kiệt lại tu luyện một đêm thần thanh khí sảng đi ra.

Trong đại viện gia chủ, không ít người cận vệ đội đang huấn luyện riêng, vốn Mặc Hồng chờ Nhậm Kiệt đứng một bên nhìn, giờ phút này lại trợn trừng mắt, không dám tin đám người huấn luyện trong sân.

Những người này lực lượng vốn đều không mạnh, hắn cũng biết tình huống những người này, dù sao hắn cũng giúp lục thúc quản lý nhiều chuyện, cho nên cũng hiểu rõ chuyện lớn nhỏ trong Nhậm gia.

Nhưng hôm nay chứng kiến đám người Đồng Cường, ấn tượng của hắn về bọn họ hoàn toàn lật đổ, nếu như nói những người này chỉ bạo phát đề thăng lực lượng hắn cũng không kinh ngạc. Mà để cho hắn kinh ngạc chính là, những người này tu luyện theo thể thức quân đội, lại giống như có sư phụ truyền thụ, từng người giúp nhau đề thăng thực lực. Quân đội yêu cầu là đoàn đội, chỉnh thể, dù sao quân đội số lượng khổng lồ, không có khả năng huấn luyện riêng biệt cho từng người.




Cho nên quân nhân và những người có sư thừa truyền thụ tu luyện cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhưng bây giờ lại phát hiện, đội cận vệ bây giờ, mỗi người như có siêu cấp sư phụ, đề ra cho bọn họ một cách tu luyện riêng.

Cho nên muốn dùng phương thức quân đội quản lý cao thủ thì rất khó, mà muốn làm cho toàn bộ quân đội kỷ luật nghiêm minh trở thành cao thủ, cường giả thì càng khó hơn. Đây không chỉ là chuyện cần tư nguyên khổng lồ, mà còn thể chất khác nhau, công pháp tốt mấy cũng không thể thích hợp cho toàn bộ mọi người tu luyện, kinh nghiệm tốt mấy cũng không thể hiểu được toàn bộ. Càng không có khả năng tìm sư phụ thích hợp cho từng quân sĩ, nhưng bây giờ lại lật đổ hoàn toàn nhận thức của hắn lúc trước.

Mỗi người đều tìm được con đường tu luyện riêng cho mình. Thật sự làm được, không ngờ gia chủ lại làm được. Điều này khiến người ta khó có thể tin. Chuyện này so với từ trong trăm vạn đại quân tuyển ra trên trăm cường giả Thần Thông Cảnh còn khó hơn...

Lại nhìn trạng thái tinh thần của những người này, so với trước kia thì hơn rất nhiều, sức chiến đấu của bọn họ bây giờ mạnh hơn vài lần so với tháng trước. Mà trạng thái chỉnh thể của bọn họ lại lên tới đỉnh cao.

Đội nhân mã như vậy nếu tiếp tục trưởng thành, cho dù nhân số không nhiều, nhưng mà sức chiến đấu lại vượt xa tưởng tượng.

Giờ khắc này, Mặc Hồng mới nhớ tới phát biểu của Nhậm Kiệt với những người này, lại nhớ tới những phân tích của lục gia, hắn mới phát hiện mình hoàn toàn nhìn không thấu.

Lợi hại, thật lợi hại.

Nghĩ đến tới đội ngũ này sắp trưởng thành, hắn cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, so với huấn luyện 10 vạn đại quân còn hưng phấn hơn. Mà Ngọc Kinh Thành hôm nay, không bao giờ... xuất hiện trống trận của Nhậm Thiên Hành năm đó nữa, không còn cảnh tượng 10 vạn đại quân tề tụ nghe quân lệnh, hoàng lệnh. Bởi vì hoàng gia và các đại gia tộc khác đều không cho phép, nhưng nếu hơn 100 người này đều trưởng thành, như vậy tác dụng cũng không kém gì 10 vạn đại quân.

Mặc dù bây giờ bọn họ không mạnh, nhưng mà còn mạnh hơn cấm vệ quân tinh anh của hoàng gia nhiều lắm, số lượng ít hơn nhiều, nhưng đi theo lục gia lâu như vậy, chút nhãn lực ấy Mặc Hồng vẫn có, những người này tiềm lực quá lớn.

Trách không được lục gia bảo mình đến, trách không được lục gia lại thừa nhận hắn, trách không được hắn dám gõ trống trận... Giờ phút này Mặc Hồng đã hiểu được, vì sao lục gia đột nhiên mạnh mẽ đi ra ủng hộ Nhậm Kiệt.

back top