Mà Hải Lân đường đường là lão tổ tông sống 1200 năm của Thiên Hải Tông, là Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng, thẳng đến phút cuối cùng đều không nghĩ tới trong nháy mắt lão lại bị đánh chết.
Cho dù Nhậm Kiệt lần nữa thi triển Trấn Thiên Ấn, lão lại lần nữa bị Nhậm Kiệt lợi dụng Hỏa Long, Thủy Long, Độc Long, Hồn Long tự bạo ép trở về đón đánh ngay mặt với Trấn Thiên Ấn, cho tới bây giờ lão cũng không nghĩ tới mình bị đánh chết, bởi vì lão chính là Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng, lão có rất nhiều thủ đoạn thông thiên có thể thi triển.
Đạt tới Pháp Thần Cảnh, bị đánh bại thì dễ dàng, nhưng muốn đánh chết rất khó.
Bởi vì cho dù thân thể hoàn toàn hư hại, thần hồn của họ cũng có uy lực lớn lao có thể sống sót, tu luyện, thậm chí đoạt xá sống lại.
Hơn nữa Pháp Thần Cảnh có rất nhiều thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, nắm trong tay về quy tắc không gian cường đại, ở thời điểm đối đế lắm còn có thể thi triển bí pháp kinh thiên động địa, cho dù Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng thường thường so đấu với đối thủ cường đại cùng cấp bậc, khi không có nắm chắc tất thắng, thì thường cũng không muốn dồn một Pháp Thần Cảnh khác vào tuyệt lộ.
Nhưng Nhậm Kiệt lại sạch sẽ lưu loát đánh chết Hải Lân, thậm chí đến cuối cùng, ở trong mắt Hải Lân lá bài tẩy cuối cùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của Nhậm Kiệt, dường như Nhậm Kiệt đêu không cần dùng tới.
Cái này Nhậm Kiệt tự mình biết rõ nhất, hiện tại nếu hắn muốn đánh bại một vị Pháp Thần Cảnh thì dễ, nhưng giết chết thì rất khó. Cho dù Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cường đại, lực lượng trận pháp của mình vượt ra ngoài tưởng tượng, có biện pháp vây chết đối phương, nhưng cũng cần hao phí rất lớn, thời gian cũng kéo dài rất lâu.
Mà trong quá trình này, rất có khả năng đối phương có bí pháp, có cấm thuật, cũng có thể lợi dụng một vài thứ phá mở trận pháp của mình. Giống như lúc cuối cùng kia, nếu như lão tự hủy kiện Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm Long Lân Phân Thủy Thứ, bằng vào lực lượng của nó trong nháy mắt xé hư không rời đi... thì Nhậm Kiệt cũng không làm gì được.
Dù sao chỉ cần thoát ra bản thân bị bao vây, thì lão khác với mấy người Mặc Sanh, mình cũng không có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn dễ dàng đuổi kịp đồng thời vây khốn lão, rất có khả năng để lão chạy trở về, nếu vậy thì phiền toái rồi!
Cho nên từ đầu đến cuối Nhậm Kiệt đều không nghĩ tới dùng phương pháp thường dùng, đột phá cục hạn cách nghĩ thông thường, đột phá mô thức cách nghĩ cố định, mới có thể đạt tới hiệu quả không tưởng. Giống như một loạt hành động của Nhậm Kiệt sau đó, hoàn hoàn hỗ tương liền mạch, tự nhiên mà thành, cuối cùng lợi dụng Tiểu Lôi Long ẩn mình trong Trấn Thiên Ấn, một lần hành động đánh chết Hải Lân.
- Chết... Chết rồi... Lúc này, Hải Lượng vừa mới đây còn tràn đầy hy vọng, nghĩ rằng lần này cũng sẽ hữu kinh vô hiểm, giống như trong di tích Vô Song được cha mình Hải Vương Hải Vô Thường cứu thoát... thời khắc này hắn há to mồm, hoàn toàn không khép lại được.
"Trời ơi! Đây chính là Pháp Thần Cảnh, Nhậm Kiệt... hắn thậm chí ngay cả Pháp Thần Cảnh đều giết, hắn còn là người sao?"
"Không thể nào, là ảo giác, đây tuyệt đối là không có khả năng! Nhậm Kiệt tính là thứ gì chứ? Hắn là tên quần áo lụa là, hắn chỉ là một gia chủ gia tộc, cho dù phụ thân hắn ở tuổi này cũng không có khả năng kinh khủng như vậy!"
Hải Lượng không ngừng lắc đầu, không muốn thừa nhận hết thảy chuyện này.
Mà một bên khác, Mặc Sanh đồng dạng bị nhốt thì nhắm mắt lại: "Xong rồi... hoàn toàn xong rồi!"
Bây giờ hắn muốn chết, nhưng không làm được, nếu như sớm biết kết quả thế này, hắn thà rằng lựa chọn chết trận hoặc là tự sát, hắn tin chắc còn tốt hơn so với hiện tại!
Hắn đoán được Nhậm Kiệt lợi hại, nhưng vẫn không nghĩ tới, tổ sư gia của mình lại bị đánh chết! Giờ khắc này thậm chí Mặc Sanh có phần hối hận vì sao mình không khuyên can sư huynh, để sư huynh đừng đồng ý cho Hải Lượng báo thù, nếu như khuyên can được thì đâu có kết quả này.
- Làm người, sẽ chịu trách nhiệm hết thảy việc mình làm ra, Tây Bắc đại doanh chết đi mấy trăm vạn người là vì các ngươi! Tuy nhiên các ngươi yên tâm, bổn gia chủ đã nói, sẽ không để cho các ngươi dễ dàng chết đi! Đúng lúc này, Nhậm Kiệt lên tiếng, thân hình vừa động đã chạy về hướng Tây Bắc đại doanh.
Mà Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trong nháy mắt co rút lại, cuốn theo Hải Lượng cùng Mặc Sanh bị pháp lực của Nhậm Kiệt bọc lại không thể nhúc nhích, nhưng có thể nghe được, có thể thấy được hết thảy ở bên ngoài... cùng nhanh chóng theo sau Nhậm Kiệt chạy trở về.
Tây Cương đại doanh xuất động, đánh chiếm phòng ngự tuyến tây của Thiên Hải Đế Quốc, hoàn toàn xông vào Thiên Hải Đế Quốc. Trong lúc bên trong Thiên Hải Đế Quốc đang bị Thiên Long Quân đảo loạn, không có bất kỳ lực kháng cự nào, Minh Ngọc Hoàng Triều nhanh chóng nắm cục diện trong tay, không tới hai ngày, Minh Ngọc Hoàng Triều thông báo về quốc nội, đã hoàn toàn đánh tan Thiên Hải Đế Quốc, đã chiếm lĩnh đến gần một phần ba quốc thổ Thiên Hải Đế Quốc, tương lai trong một tháng sẽ hoàn toàn gồm thâu Thiên Hải Đế Quốc.
Thiên Hải Đế Quốc lập quốc còn sớm hơn rất nhiều so với Minh Ngọc Hoàng Triều, hơn nữa thực lực quốc gia còn cường đại hơn nhiều so với Minh Ngọc Hoàng Triều, giờ này đột nhiên xuất hiện biến cố như thế, dân chúng bình thường thậm chí đa số người không hiểu rõ tình huống lắm tự nhiên vô cùng vui mừng.
Mà Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không hề hé miệng đề cập bất kỳ chuyện gì liên quan tới Tây Bắc đại doanh, chỉ nói là hoàng đế bệ hạ điều phối Tây Bắc, Tây Nam thu hút đại quân Thiên Hải Đế Quốc đi vào Minh Ngọc Hoàng Triều, thật ra chính là dẫn xà xuất động, sau đó đánh vào điểm yếu hại khoan cổ thứ bảy của nó.
Loại cách nói này tự nhiên chỉ là gạt người, nhưng giờ này Thiên Hải Đế Quốc bị công chiếm, mà cách nói này chính là phía chính phủ ban hành, nên ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng bởi vì trước đó có một loạt bố trí của Nhậm Kiệt, đồng thời hành động của Nhậm gia, Văn gia, nhất là Tây Bắc đại doanh chiến đấu, cùng một loạt hoạt động của cha con Văn Dũng, Văn Tử Hào ở phía sau, nên thời điểm này cũng dẫn tới hiệu quả không nhỏ. Không ít người trù ẻo mắng chửi: rõ ràng là Nhậm gia tự mình đánh bại đại quân Thiên Hải Đế Quốc, Thiên Long Quân đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu hủy diệt hết thảy chống cự của nội bộ Thiên Hải Đế Quốc, giờ này bọn hắn lại tới đây hái trái cây ăn còn khoe khoang, quả thực không biết xấu hổ mà!
Thậm chí có không ít người công khai nói ra, nhưng rất nhanh những người này liền biến mất tung tích. Ở bên trong Minh Ngọc Hoàng Triều, một thế lực mới đang từ từ quật khởi, vốn bầu không khí tự do cũng từ từ biến mất, một đám người công kích quốc gia, công kích triều chính, bất bình thay cho Nhậm gia ở Tây Bắc đại doanh đều từ từ biến mất.
- Đây là muốn làm cái gì, lại dám công khai sát hại Đại Nho? Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng người khác không có ánh mắt hay sao? Minh Ngọc Hoàng Triều lập quốc mấy ngàn năm nay, chưa từng xảy ra chuyện không cho người khác lên tiếng nói!
- Không sai! Chúng ta phải ký một lá thư hỏi bệ hạ, rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ muốn hủy diệt Minh Ngọc Hoàng Triều hay sao?
- Không chỉ là Đại Nho, mà một số gia chủ trước trợ giúp chúng ta ban bố tin tức, rồi lại đều biến mất, lại nói bọn họ ẩn cư chốn rừng sâu, thật tưởng mọi người đều là kẻ ngu dốt hay sao?
- Buồn cười! Hành động táng tận lương tâm này, trời đất không tha đâu!
Lúc này ở trong thủ phủ một hành tỉnh cách Tây Bắc đại doanh gần nhất, một số Đại Nho tề tụ ờ đây. Những người này trước đây ở nơi này lên tiếng ủng hộ chính là biểu lộ thái độ, phản đối hoàng đế cùng các gia tộc khác đối với chuyện chẳng quan tâm để Nhậm gia một mình chiến đấu với Thiên Hải Đế Quốc, thanh âm của bọn họ trợ giúp Văn Tử Hào dẫn tới tác dụng rất lớn.
Chính vì có bọn họ trợ giúp, văn nhân thiên hạ một lòng tạo thành một lực lượng lớn. Cho dù thời khắc này Minh Ngọc Hoàng Triều mượn thời cơ đã hoàn toàn tiêu diệt Thiên Hải Đế Quốc, nhưng muốn lật đổ nhận thức của mọi người, muốn cho mọi người quên đi hết thảy chuyện Tây Bắc đại doanh của Nhậm gia làm ra, hiệu quả nhưng không lớn lắm, có ít nhất hơn một nửa người càng phản cảm hơn...
Cũng chính vì có bọn họ trợ giúp, ở bên trong mấy hành tỉnh chung quanh Tây Bắc, Tây Nam, tụ tập hơn một ngàn vạn nhân tài bất đồng lĩnh vực. Bọn họ dưới điều động của Văn gia, Nhậm gia, lần lượt được khống chế lại, không có để cho bọn họ tham gia chiến đấu.
Nhưng có thể nói, không có người nào mà không phải là người đầy nhiệt huyết, dồi dào tư tưởng, và đều có năng lực nhất định.
Lúc này mỗi người bọn họ đều đầy một lòng căm phẫn, tức giận không thôi, bởi vì gần đây bọn họ có không ít bằng hữu, thậm chí bao gồm gia tộc, người nhà bọn họ đều trực tiếp biến mất... người sáng suốt đều biết là chuyện gì xảy ra.
- "Tai ách do Trời làm ra, còn tránh được. tai ách tự mình gây nên, ắt phải chết". Ta đã nói rồi, bọn họ đã không cần thể diện gì, các ngươi lại còn không tin... Lúc này, Văn Tử Hào ngồi ở bên trên đã có khí thế tu dưỡng vô cùng, khẽ lắc đầu nhẹ giọng nói. Hắn ngồi ở đó, trên tay vẫn múa bút thành văn, hắn muốn ảnh hưởng người khác.
Nhậm Kiệt mượn Thánh nhân luận đạo, truyền cho hắn rất nhiều các thứ tiên hiền Đại Nho đời trước, Văn Tử Hào trong quá trình không ngừng tiêu hóa tìm hiểu, hắn dung hợp các thứ mình hiểu được vào trong tình huống hiện giờ, không ngừng viết ra một số văn chương chấn khiếp thiên hạ. Đây cũng là nguyên nhân giờ này rất nhiều Đại Nho tụ tập ở nơi này, bọn họ mỗi ngày đều sẽ phân tích tham khảo mỗi một chữ viết, mỗi một câu nói của Văn Tử Hào.
- Chư vị! Chúng ta ở nơi này nói cũng không có ích gì, trước mắt bên trên mượn thời cơ làm những chuyện tóm thâu Thiên Hải Đế Quốc này, muốn viết khuyên can lên trên căn bản không cần nghĩ tới, những thứ khác sau này chúng ta hãy nói. Hiện tại theo ta thấy cứu người là trọng yếu, tốt hơn là mau sớm thông báo cho mọi người chạy tới đây! Văn Dũng thì chú trọng những thứ này hơn, nói với mọi người, khuyên can bọn họ trước chớ nói nhảm, trước đừng cảm khái, đừng suy nghĩ về những thứ vô dụng kia, trước phải cứu người mới là hành động thực tế.
Được Văn Dũng khuyên can, rất nhiều người bắt đầu rối rít liên lạc với người quen của họ, hoặc là người có quan hệ với họ, đều kêu gọi tới nơi đây.
---------------------
Trong chiến trường Tây Bắc đại doanh, tuy rằng Hải Lượng bị đánh đuổi chạy trốn, nhưng tướng lãnh các cấp vẫn còn ở đây, cho dù tiếp đó Vân Phượng Nhi chạy về, trước sau liên thủ với Nhậm Thiên Hoành, Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song bọn họ, đánh chết toàn bộ người trên Thái Cực Cảnh của bên Thiên Hải Đế Quốc, nhưng thế công của đại quân Thiên Hải Đế Quốc vẫn như cũ không giảm.
Bởi vì phút cuối cùng Hải Lượng đã hạ tử mệnh lệnh, hơn nữa Hải Lượng chỉ là tạm thời biến mất, cũng không ảnh hưởng tới đại quân chiến đấu ở phía dưới.
Cộng thêm lúc này trong đại quân có không ít người của Cao Bằng trước đó đàm phán cùng Hải Lượng sau đó giúp hắn khống chế, nhất là một số tướng quân bị khống chế, bọn họ trực tiếp chỉ huy quân đội, ở vào thời điểm này vẫn điên cuồng tấn công như trước.
Cũng may mà có trận pháp của Nhậm Kiệt tự mình bố trí. Với tu vi của Nhậm Kiệt thời khắc này, mặc dù chỉ là trận pháp hao tốn trong khoảng thời gian ngắn bố trí, nhưng hắn lại để cho Giang Trấn bọn họ hoàn thiện các việc nhỏ không đáng kể, sau đó nơi đây liền thêm một đạo phòng ngự chẳng khác gì đại trận phòng ngự mấy chục năm qua của Tây Bắc đại doanh.
Hơn nữa sau khi Vân Phượng Nhi trở về cùng đánh chết Thái Cực Cảnh, rốt cục cận vệ đội cũng không còn bị quấn lấy nữa, trong cận vệ đội cũng không cần Thái Cực Cảnh nữa. Loại này gia nhập vào trong chiến đấu uy lực kinh khủng kinh người, trực tiếp quấn lấy gần trăm vạn đại quân.
Kể từ đó, áp lực xuống Tây Bắc đại doanh suy giảm rất nhiều, mà đợi đến lúc Thiên Long Quân đánh trở về, thì cục diện hoàn toàn biến đổi.
"Vèo..." Chiến Thiên Long thân hình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã bay đến bầu trời. Thời khắc này Vân Phượng Nhi, lục gia Nhậm Thiên Tung, Cổ Tiểu Bảo, Nhậm Thiên Hoành bọn họ toàn bộ đều ở trên không trung, mà Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn gia lão tổ Văn Mặc sáp nhập vào Thiên Long Quân cũng đi theo bay lên. Dù sao bọn họ đạt tới Thái Cực Cảnh, quy mô chém giết cùng quân đội thế tục lớn như vậy, bọn họ cũng không tiện trực tiếp ra tay.
Mấy người bọn họ chủ yếu chính là đối phó với những tu luyện giả khác. Trên thực tế, tu luyện giả đạt tới loại cấp bậc này cũng không có hứng thú tùy tiện tru diệt đại quân thế tục, bởi vì điều đó ý nghĩa không lớn.
- Nhị ca! Ta đã nói huynh không đến mức thật sự muốn tách riêng mà! Đã nhiều năm như vậy lừa gạt chúng ta quá khổ đi! Nếu không phải bị vây ở Ngọc Kinh Thành, ta sớm đã tới tìm huynh hỏi cho ra lẽ rồi! Ha ha... Chiến Thiên Long sớm đã gặp những người khác, chỉ là đã rất nhiều năm không gặp Nhậm Thiên Hoành, vừa lên đến liền ôm chầm Nhậm Thiên Hoành, vui vẻ cất tiếng cười to.
- Ha ha... Nhậm Thiên Hoành cũng ôm lấy Chiến Thiên Long vui vẻ cười to nói: - Phân chia cái gì, ta ngay cả mấy đứa nhỏ nhà mình kia đều không quản được tốt lắm, thật không có tâm tình làm gia chủ cái gì đâu! Còn không phải đại ca bảo ta làm như vậy, đại ca an bài ta chỉ là chiếu theo đó làm mà thôi, lúc bình thường cũng là nghe lão ngũ. Được rồi! Thiên Long Quân của tiểu tử ngươi thật lợi hại nha, tung hoành mấy chục vạn dặm bên trong Thiên Hải Đế Quốc, chiến tích này cũng quá hung hãn đi! Nếu Tây Bắc đại doanh bên này không bị bao vây ta cũng muốn xông qua đó hội hợp với các ngươi!
- Đây đều là gia chủ tạo ra! Huynh đệ chúng ta giống nhau, huynh là nghe theo đại ca, ta là nghe lời con trai đại ca, hiện tại là mệnh lệnh của gia chủ Nhậm gia ta! Chiến Thiên Long vui vẻ nói.
Ở một bên, lục gia Nhậm Thiên Tung đang tán gẫu với Ngọc Vô Song, Văn Thi Ngữ, nhất là Vân Phượng Nhi lại càng nhiệt tình lôi kéo nói chuyện với các nàng, lòng nhiệt tình đó giống như là gặp cháu dâu, còn tiện tay lấy ra đồ vật các thứ tặng cho các nàng.
Một bên khác, thì mọi người nhìn xuống chiến trường phía dưới, tình hình chiến đấu phía dưới lúc này đối với bọn họ đã không có gì đáng nói.
Mà lúc này, cường giả Nhậm gia tụ tập, Thiên Long Quân, cận vệ đội ở phía dưới kềm chế hầu hết quân đội, nếu không phải bây giờ còn chưa có tin tức của Nhậm Kiệt, vì lúc Nhậm Kiệt đi đã mệnh lệnh không cho phép Tây Bắc đại doanh ra đánh, thì thời điểm này chỉ sợ Tây Bắc đại doanh đều trực tiếp đánh ra, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái phối hợp với Thiên Long Quân, cận vệ đội đánh tan đại quân còn dư lại của Thiên Hải Đế Quốc này rồi.
Mặc dù hiện giờ nhân số đại quân tinh nhuệ còn chừng gần 300 vạn, quân đội bình thường cũng có tới mấy trăm vạn, nhưng ngay cả hoàng đế đều không có, tất cả nhân vật cường đại Thái Cực Cảnh trở lên đều bị giết hết, dưới tình huống như vậy số lượng nhiều cũng đã không có ý nghĩa lớn lắm.
- Cuộc chiến này đánh tiếp còn có ý nghĩa gì, thế nào còn chưa kết thúc vậy?
- Nghe Nhậm Thiên Hoành nói là mệnh lệnh của gia chủ, tạm thời không cần Tây Bắc đại doanh đánh ra, gia chủ còn chưa trở về!
- Hả! Nếu là mệnh lệnh của gia chủ, vậy chúng ta cứ chờ đi!
Lúc này, lão Đan Vương Ngọc Trường Không bọn họ cũng ở đó tán gẫu.
"Ầm..." Đúng lúc này, sấm sét giữa trời quang... một tiếng tiếng sấm... không... không phải tiếng sấm, nhưng thanh âm này lại làm cho lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi bọn họ đang tán gẫu ở giữa không trung đều giật nảy mình, thậm chí không nhịn được vận chuyển lực lượng. Mà thanh âm này lại chủ yếu là nhằm vào chiến trường phía dưới. Một tiếng sấm này chấn động lòng người, làm cho tất cả đại quân trong chiến đấu, đang trong giết chóc điên cuồng, đều tức thì ngừng lại, mà lúc này Thiên Long Quân, cận vệ đội đồng thời nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt không công kích nữa chuyển thành phòng thủ.
Cận vệ đội, Thiên Long Quân mỗi bên kềm chế trên trăm vạn đại quân, sự kinh khủng đó có thể tưởng tượng được, giờ này khi một tiếng sấm kinh khủng kia vang lên, bọn họ lập tức dừng lại. Có thể nói đại quân Thiên Hải đang đối chiến với bọn họ kia đều có một loại cảm giác may mắn, tự nhiên cũng sẽ không công kích. Kể từ đó, trong lúc nhất thời mấy trăm vạn đại quân trải rộng trong phạm vi mấy trăm dặm đều đồng loạt ngừng lại.
- Ngẩng đầu, nhìn lên đây! Đúng lúc này, vang lên một thanh âm vang vọng khắp chiến trường...
Cho dù Nhậm Kiệt lần nữa thi triển Trấn Thiên Ấn, lão lại lần nữa bị Nhậm Kiệt lợi dụng Hỏa Long, Thủy Long, Độc Long, Hồn Long tự bạo ép trở về đón đánh ngay mặt với Trấn Thiên Ấn, cho tới bây giờ lão cũng không nghĩ tới mình bị đánh chết, bởi vì lão chính là Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng, lão có rất nhiều thủ đoạn thông thiên có thể thi triển.
Đạt tới Pháp Thần Cảnh, bị đánh bại thì dễ dàng, nhưng muốn đánh chết rất khó.
Bởi vì cho dù thân thể hoàn toàn hư hại, thần hồn của họ cũng có uy lực lớn lao có thể sống sót, tu luyện, thậm chí đoạt xá sống lại.
Hơn nữa Pháp Thần Cảnh có rất nhiều thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, nắm trong tay về quy tắc không gian cường đại, ở thời điểm đối đế lắm còn có thể thi triển bí pháp kinh thiên động địa, cho dù Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng thường thường so đấu với đối thủ cường đại cùng cấp bậc, khi không có nắm chắc tất thắng, thì thường cũng không muốn dồn một Pháp Thần Cảnh khác vào tuyệt lộ.
Nhưng Nhậm Kiệt lại sạch sẽ lưu loát đánh chết Hải Lân, thậm chí đến cuối cùng, ở trong mắt Hải Lân lá bài tẩy cuối cùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của Nhậm Kiệt, dường như Nhậm Kiệt đêu không cần dùng tới.
Cái này Nhậm Kiệt tự mình biết rõ nhất, hiện tại nếu hắn muốn đánh bại một vị Pháp Thần Cảnh thì dễ, nhưng giết chết thì rất khó. Cho dù Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cường đại, lực lượng trận pháp của mình vượt ra ngoài tưởng tượng, có biện pháp vây chết đối phương, nhưng cũng cần hao phí rất lớn, thời gian cũng kéo dài rất lâu.
Mà trong quá trình này, rất có khả năng đối phương có bí pháp, có cấm thuật, cũng có thể lợi dụng một vài thứ phá mở trận pháp của mình. Giống như lúc cuối cùng kia, nếu như lão tự hủy kiện Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm Long Lân Phân Thủy Thứ, bằng vào lực lượng của nó trong nháy mắt xé hư không rời đi... thì Nhậm Kiệt cũng không làm gì được.
Dù sao chỉ cần thoát ra bản thân bị bao vây, thì lão khác với mấy người Mặc Sanh, mình cũng không có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn dễ dàng đuổi kịp đồng thời vây khốn lão, rất có khả năng để lão chạy trở về, nếu vậy thì phiền toái rồi!
Cho nên từ đầu đến cuối Nhậm Kiệt đều không nghĩ tới dùng phương pháp thường dùng, đột phá cục hạn cách nghĩ thông thường, đột phá mô thức cách nghĩ cố định, mới có thể đạt tới hiệu quả không tưởng. Giống như một loạt hành động của Nhậm Kiệt sau đó, hoàn hoàn hỗ tương liền mạch, tự nhiên mà thành, cuối cùng lợi dụng Tiểu Lôi Long ẩn mình trong Trấn Thiên Ấn, một lần hành động đánh chết Hải Lân.
- Chết... Chết rồi... Lúc này, Hải Lượng vừa mới đây còn tràn đầy hy vọng, nghĩ rằng lần này cũng sẽ hữu kinh vô hiểm, giống như trong di tích Vô Song được cha mình Hải Vương Hải Vô Thường cứu thoát... thời khắc này hắn há to mồm, hoàn toàn không khép lại được.
"Trời ơi! Đây chính là Pháp Thần Cảnh, Nhậm Kiệt... hắn thậm chí ngay cả Pháp Thần Cảnh đều giết, hắn còn là người sao?"
"Không thể nào, là ảo giác, đây tuyệt đối là không có khả năng! Nhậm Kiệt tính là thứ gì chứ? Hắn là tên quần áo lụa là, hắn chỉ là một gia chủ gia tộc, cho dù phụ thân hắn ở tuổi này cũng không có khả năng kinh khủng như vậy!"
Hải Lượng không ngừng lắc đầu, không muốn thừa nhận hết thảy chuyện này.
Mà một bên khác, Mặc Sanh đồng dạng bị nhốt thì nhắm mắt lại: "Xong rồi... hoàn toàn xong rồi!"
Bây giờ hắn muốn chết, nhưng không làm được, nếu như sớm biết kết quả thế này, hắn thà rằng lựa chọn chết trận hoặc là tự sát, hắn tin chắc còn tốt hơn so với hiện tại!
Hắn đoán được Nhậm Kiệt lợi hại, nhưng vẫn không nghĩ tới, tổ sư gia của mình lại bị đánh chết! Giờ khắc này thậm chí Mặc Sanh có phần hối hận vì sao mình không khuyên can sư huynh, để sư huynh đừng đồng ý cho Hải Lượng báo thù, nếu như khuyên can được thì đâu có kết quả này.
- Làm người, sẽ chịu trách nhiệm hết thảy việc mình làm ra, Tây Bắc đại doanh chết đi mấy trăm vạn người là vì các ngươi! Tuy nhiên các ngươi yên tâm, bổn gia chủ đã nói, sẽ không để cho các ngươi dễ dàng chết đi! Đúng lúc này, Nhậm Kiệt lên tiếng, thân hình vừa động đã chạy về hướng Tây Bắc đại doanh.
Mà Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trong nháy mắt co rút lại, cuốn theo Hải Lượng cùng Mặc Sanh bị pháp lực của Nhậm Kiệt bọc lại không thể nhúc nhích, nhưng có thể nghe được, có thể thấy được hết thảy ở bên ngoài... cùng nhanh chóng theo sau Nhậm Kiệt chạy trở về.
Tây Cương đại doanh xuất động, đánh chiếm phòng ngự tuyến tây của Thiên Hải Đế Quốc, hoàn toàn xông vào Thiên Hải Đế Quốc. Trong lúc bên trong Thiên Hải Đế Quốc đang bị Thiên Long Quân đảo loạn, không có bất kỳ lực kháng cự nào, Minh Ngọc Hoàng Triều nhanh chóng nắm cục diện trong tay, không tới hai ngày, Minh Ngọc Hoàng Triều thông báo về quốc nội, đã hoàn toàn đánh tan Thiên Hải Đế Quốc, đã chiếm lĩnh đến gần một phần ba quốc thổ Thiên Hải Đế Quốc, tương lai trong một tháng sẽ hoàn toàn gồm thâu Thiên Hải Đế Quốc.
Thiên Hải Đế Quốc lập quốc còn sớm hơn rất nhiều so với Minh Ngọc Hoàng Triều, hơn nữa thực lực quốc gia còn cường đại hơn nhiều so với Minh Ngọc Hoàng Triều, giờ này đột nhiên xuất hiện biến cố như thế, dân chúng bình thường thậm chí đa số người không hiểu rõ tình huống lắm tự nhiên vô cùng vui mừng.
Mà Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không hề hé miệng đề cập bất kỳ chuyện gì liên quan tới Tây Bắc đại doanh, chỉ nói là hoàng đế bệ hạ điều phối Tây Bắc, Tây Nam thu hút đại quân Thiên Hải Đế Quốc đi vào Minh Ngọc Hoàng Triều, thật ra chính là dẫn xà xuất động, sau đó đánh vào điểm yếu hại khoan cổ thứ bảy của nó.
Loại cách nói này tự nhiên chỉ là gạt người, nhưng giờ này Thiên Hải Đế Quốc bị công chiếm, mà cách nói này chính là phía chính phủ ban hành, nên ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng bởi vì trước đó có một loạt bố trí của Nhậm Kiệt, đồng thời hành động của Nhậm gia, Văn gia, nhất là Tây Bắc đại doanh chiến đấu, cùng một loạt hoạt động của cha con Văn Dũng, Văn Tử Hào ở phía sau, nên thời điểm này cũng dẫn tới hiệu quả không nhỏ. Không ít người trù ẻo mắng chửi: rõ ràng là Nhậm gia tự mình đánh bại đại quân Thiên Hải Đế Quốc, Thiên Long Quân đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu hủy diệt hết thảy chống cự của nội bộ Thiên Hải Đế Quốc, giờ này bọn hắn lại tới đây hái trái cây ăn còn khoe khoang, quả thực không biết xấu hổ mà!
Thậm chí có không ít người công khai nói ra, nhưng rất nhanh những người này liền biến mất tung tích. Ở bên trong Minh Ngọc Hoàng Triều, một thế lực mới đang từ từ quật khởi, vốn bầu không khí tự do cũng từ từ biến mất, một đám người công kích quốc gia, công kích triều chính, bất bình thay cho Nhậm gia ở Tây Bắc đại doanh đều từ từ biến mất.
- Đây là muốn làm cái gì, lại dám công khai sát hại Đại Nho? Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng người khác không có ánh mắt hay sao? Minh Ngọc Hoàng Triều lập quốc mấy ngàn năm nay, chưa từng xảy ra chuyện không cho người khác lên tiếng nói!
- Không sai! Chúng ta phải ký một lá thư hỏi bệ hạ, rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ muốn hủy diệt Minh Ngọc Hoàng Triều hay sao?
- Không chỉ là Đại Nho, mà một số gia chủ trước trợ giúp chúng ta ban bố tin tức, rồi lại đều biến mất, lại nói bọn họ ẩn cư chốn rừng sâu, thật tưởng mọi người đều là kẻ ngu dốt hay sao?
- Buồn cười! Hành động táng tận lương tâm này, trời đất không tha đâu!
Lúc này ở trong thủ phủ một hành tỉnh cách Tây Bắc đại doanh gần nhất, một số Đại Nho tề tụ ờ đây. Những người này trước đây ở nơi này lên tiếng ủng hộ chính là biểu lộ thái độ, phản đối hoàng đế cùng các gia tộc khác đối với chuyện chẳng quan tâm để Nhậm gia một mình chiến đấu với Thiên Hải Đế Quốc, thanh âm của bọn họ trợ giúp Văn Tử Hào dẫn tới tác dụng rất lớn.
Chính vì có bọn họ trợ giúp, văn nhân thiên hạ một lòng tạo thành một lực lượng lớn. Cho dù thời khắc này Minh Ngọc Hoàng Triều mượn thời cơ đã hoàn toàn tiêu diệt Thiên Hải Đế Quốc, nhưng muốn lật đổ nhận thức của mọi người, muốn cho mọi người quên đi hết thảy chuyện Tây Bắc đại doanh của Nhậm gia làm ra, hiệu quả nhưng không lớn lắm, có ít nhất hơn một nửa người càng phản cảm hơn...
Cũng chính vì có bọn họ trợ giúp, ở bên trong mấy hành tỉnh chung quanh Tây Bắc, Tây Nam, tụ tập hơn một ngàn vạn nhân tài bất đồng lĩnh vực. Bọn họ dưới điều động của Văn gia, Nhậm gia, lần lượt được khống chế lại, không có để cho bọn họ tham gia chiến đấu.
Nhưng có thể nói, không có người nào mà không phải là người đầy nhiệt huyết, dồi dào tư tưởng, và đều có năng lực nhất định.
Lúc này mỗi người bọn họ đều đầy một lòng căm phẫn, tức giận không thôi, bởi vì gần đây bọn họ có không ít bằng hữu, thậm chí bao gồm gia tộc, người nhà bọn họ đều trực tiếp biến mất... người sáng suốt đều biết là chuyện gì xảy ra.
- "Tai ách do Trời làm ra, còn tránh được. tai ách tự mình gây nên, ắt phải chết". Ta đã nói rồi, bọn họ đã không cần thể diện gì, các ngươi lại còn không tin... Lúc này, Văn Tử Hào ngồi ở bên trên đã có khí thế tu dưỡng vô cùng, khẽ lắc đầu nhẹ giọng nói. Hắn ngồi ở đó, trên tay vẫn múa bút thành văn, hắn muốn ảnh hưởng người khác.
Nhậm Kiệt mượn Thánh nhân luận đạo, truyền cho hắn rất nhiều các thứ tiên hiền Đại Nho đời trước, Văn Tử Hào trong quá trình không ngừng tiêu hóa tìm hiểu, hắn dung hợp các thứ mình hiểu được vào trong tình huống hiện giờ, không ngừng viết ra một số văn chương chấn khiếp thiên hạ. Đây cũng là nguyên nhân giờ này rất nhiều Đại Nho tụ tập ở nơi này, bọn họ mỗi ngày đều sẽ phân tích tham khảo mỗi một chữ viết, mỗi một câu nói của Văn Tử Hào.
- Chư vị! Chúng ta ở nơi này nói cũng không có ích gì, trước mắt bên trên mượn thời cơ làm những chuyện tóm thâu Thiên Hải Đế Quốc này, muốn viết khuyên can lên trên căn bản không cần nghĩ tới, những thứ khác sau này chúng ta hãy nói. Hiện tại theo ta thấy cứu người là trọng yếu, tốt hơn là mau sớm thông báo cho mọi người chạy tới đây! Văn Dũng thì chú trọng những thứ này hơn, nói với mọi người, khuyên can bọn họ trước chớ nói nhảm, trước đừng cảm khái, đừng suy nghĩ về những thứ vô dụng kia, trước phải cứu người mới là hành động thực tế.
Được Văn Dũng khuyên can, rất nhiều người bắt đầu rối rít liên lạc với người quen của họ, hoặc là người có quan hệ với họ, đều kêu gọi tới nơi đây.
---------------------
Trong chiến trường Tây Bắc đại doanh, tuy rằng Hải Lượng bị đánh đuổi chạy trốn, nhưng tướng lãnh các cấp vẫn còn ở đây, cho dù tiếp đó Vân Phượng Nhi chạy về, trước sau liên thủ với Nhậm Thiên Hoành, Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song bọn họ, đánh chết toàn bộ người trên Thái Cực Cảnh của bên Thiên Hải Đế Quốc, nhưng thế công của đại quân Thiên Hải Đế Quốc vẫn như cũ không giảm.
Bởi vì phút cuối cùng Hải Lượng đã hạ tử mệnh lệnh, hơn nữa Hải Lượng chỉ là tạm thời biến mất, cũng không ảnh hưởng tới đại quân chiến đấu ở phía dưới.
Cộng thêm lúc này trong đại quân có không ít người của Cao Bằng trước đó đàm phán cùng Hải Lượng sau đó giúp hắn khống chế, nhất là một số tướng quân bị khống chế, bọn họ trực tiếp chỉ huy quân đội, ở vào thời điểm này vẫn điên cuồng tấn công như trước.
Cũng may mà có trận pháp của Nhậm Kiệt tự mình bố trí. Với tu vi của Nhậm Kiệt thời khắc này, mặc dù chỉ là trận pháp hao tốn trong khoảng thời gian ngắn bố trí, nhưng hắn lại để cho Giang Trấn bọn họ hoàn thiện các việc nhỏ không đáng kể, sau đó nơi đây liền thêm một đạo phòng ngự chẳng khác gì đại trận phòng ngự mấy chục năm qua của Tây Bắc đại doanh.
Hơn nữa sau khi Vân Phượng Nhi trở về cùng đánh chết Thái Cực Cảnh, rốt cục cận vệ đội cũng không còn bị quấn lấy nữa, trong cận vệ đội cũng không cần Thái Cực Cảnh nữa. Loại này gia nhập vào trong chiến đấu uy lực kinh khủng kinh người, trực tiếp quấn lấy gần trăm vạn đại quân.
Kể từ đó, áp lực xuống Tây Bắc đại doanh suy giảm rất nhiều, mà đợi đến lúc Thiên Long Quân đánh trở về, thì cục diện hoàn toàn biến đổi.
"Vèo..." Chiến Thiên Long thân hình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã bay đến bầu trời. Thời khắc này Vân Phượng Nhi, lục gia Nhậm Thiên Tung, Cổ Tiểu Bảo, Nhậm Thiên Hoành bọn họ toàn bộ đều ở trên không trung, mà Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn gia lão tổ Văn Mặc sáp nhập vào Thiên Long Quân cũng đi theo bay lên. Dù sao bọn họ đạt tới Thái Cực Cảnh, quy mô chém giết cùng quân đội thế tục lớn như vậy, bọn họ cũng không tiện trực tiếp ra tay.
Mấy người bọn họ chủ yếu chính là đối phó với những tu luyện giả khác. Trên thực tế, tu luyện giả đạt tới loại cấp bậc này cũng không có hứng thú tùy tiện tru diệt đại quân thế tục, bởi vì điều đó ý nghĩa không lớn.
- Nhị ca! Ta đã nói huynh không đến mức thật sự muốn tách riêng mà! Đã nhiều năm như vậy lừa gạt chúng ta quá khổ đi! Nếu không phải bị vây ở Ngọc Kinh Thành, ta sớm đã tới tìm huynh hỏi cho ra lẽ rồi! Ha ha... Chiến Thiên Long sớm đã gặp những người khác, chỉ là đã rất nhiều năm không gặp Nhậm Thiên Hoành, vừa lên đến liền ôm chầm Nhậm Thiên Hoành, vui vẻ cất tiếng cười to.
- Ha ha... Nhậm Thiên Hoành cũng ôm lấy Chiến Thiên Long vui vẻ cười to nói: - Phân chia cái gì, ta ngay cả mấy đứa nhỏ nhà mình kia đều không quản được tốt lắm, thật không có tâm tình làm gia chủ cái gì đâu! Còn không phải đại ca bảo ta làm như vậy, đại ca an bài ta chỉ là chiếu theo đó làm mà thôi, lúc bình thường cũng là nghe lão ngũ. Được rồi! Thiên Long Quân của tiểu tử ngươi thật lợi hại nha, tung hoành mấy chục vạn dặm bên trong Thiên Hải Đế Quốc, chiến tích này cũng quá hung hãn đi! Nếu Tây Bắc đại doanh bên này không bị bao vây ta cũng muốn xông qua đó hội hợp với các ngươi!
- Đây đều là gia chủ tạo ra! Huynh đệ chúng ta giống nhau, huynh là nghe theo đại ca, ta là nghe lời con trai đại ca, hiện tại là mệnh lệnh của gia chủ Nhậm gia ta! Chiến Thiên Long vui vẻ nói.
Ở một bên, lục gia Nhậm Thiên Tung đang tán gẫu với Ngọc Vô Song, Văn Thi Ngữ, nhất là Vân Phượng Nhi lại càng nhiệt tình lôi kéo nói chuyện với các nàng, lòng nhiệt tình đó giống như là gặp cháu dâu, còn tiện tay lấy ra đồ vật các thứ tặng cho các nàng.
Một bên khác, thì mọi người nhìn xuống chiến trường phía dưới, tình hình chiến đấu phía dưới lúc này đối với bọn họ đã không có gì đáng nói.
Mà lúc này, cường giả Nhậm gia tụ tập, Thiên Long Quân, cận vệ đội ở phía dưới kềm chế hầu hết quân đội, nếu không phải bây giờ còn chưa có tin tức của Nhậm Kiệt, vì lúc Nhậm Kiệt đi đã mệnh lệnh không cho phép Tây Bắc đại doanh ra đánh, thì thời điểm này chỉ sợ Tây Bắc đại doanh đều trực tiếp đánh ra, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái phối hợp với Thiên Long Quân, cận vệ đội đánh tan đại quân còn dư lại của Thiên Hải Đế Quốc này rồi.
Mặc dù hiện giờ nhân số đại quân tinh nhuệ còn chừng gần 300 vạn, quân đội bình thường cũng có tới mấy trăm vạn, nhưng ngay cả hoàng đế đều không có, tất cả nhân vật cường đại Thái Cực Cảnh trở lên đều bị giết hết, dưới tình huống như vậy số lượng nhiều cũng đã không có ý nghĩa lớn lắm.
- Cuộc chiến này đánh tiếp còn có ý nghĩa gì, thế nào còn chưa kết thúc vậy?
- Nghe Nhậm Thiên Hoành nói là mệnh lệnh của gia chủ, tạm thời không cần Tây Bắc đại doanh đánh ra, gia chủ còn chưa trở về!
- Hả! Nếu là mệnh lệnh của gia chủ, vậy chúng ta cứ chờ đi!
Lúc này, lão Đan Vương Ngọc Trường Không bọn họ cũng ở đó tán gẫu.
"Ầm..." Đúng lúc này, sấm sét giữa trời quang... một tiếng tiếng sấm... không... không phải tiếng sấm, nhưng thanh âm này lại làm cho lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi bọn họ đang tán gẫu ở giữa không trung đều giật nảy mình, thậm chí không nhịn được vận chuyển lực lượng. Mà thanh âm này lại chủ yếu là nhằm vào chiến trường phía dưới. Một tiếng sấm này chấn động lòng người, làm cho tất cả đại quân trong chiến đấu, đang trong giết chóc điên cuồng, đều tức thì ngừng lại, mà lúc này Thiên Long Quân, cận vệ đội đồng thời nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt không công kích nữa chuyển thành phòng thủ.
Cận vệ đội, Thiên Long Quân mỗi bên kềm chế trên trăm vạn đại quân, sự kinh khủng đó có thể tưởng tượng được, giờ này khi một tiếng sấm kinh khủng kia vang lên, bọn họ lập tức dừng lại. Có thể nói đại quân Thiên Hải đang đối chiến với bọn họ kia đều có một loại cảm giác may mắn, tự nhiên cũng sẽ không công kích. Kể từ đó, trong lúc nhất thời mấy trăm vạn đại quân trải rộng trong phạm vi mấy trăm dặm đều đồng loạt ngừng lại.
- Ngẩng đầu, nhìn lên đây! Đúng lúc này, vang lên một thanh âm vang vọng khắp chiến trường...