Oành.... Ầm ầm... Thiên Châu nhíu mày, Thiên Phong Tiên Kiếm lóe sáng, không ngừng phá vỡ trận pháp cuồng bạo đánh tới, tiếp tục xông lên.
- Má nó! Đông Hoang Thần Giáo các ngươi đang làm gì, không ra sức bắt được tồn tại Thánh Bia trốn ra, còn dám tập kích chúng ta. Các ngươi muốn cãi lại tiên chỉ hay sao. Hả... Má nó các ngươi muốn chết, ta không xong với các ngươi đâu. Tàn Hồn Thiên Tử vừa bùng nổ Trấn Thần Kỳ muốn cuốn lấy Nhậm Kiệt cùng Cuồng Ngưu, bây giờ bỗng bị trận pháp tập kích. Trấn Thần Kỳ còn chưa về, bản thân hắn cũng không yếu, nhưng vẫn bị trận pháp làm bị thương, liền la hét như sấm, mắng to Đông Hoang Thần Giáo.
Đan Vô Pháp thúc đẩy Cửu Kiếp Tiên Lô ngăn cản, uy lực trận pháp này mạnh mẽ, tiêu diệt Pháp Thần Cảnh có thừa, đáng tiếc ba người đều có Tiên khí, còn là hạng ưu tú nhất trong Kiếm Tiên Giáo, Đan Tiên Giáo, Tàn Hồn. Trận pháp công kích cuồng bạo cũng không làm gì được bọn họ.
Nhưng không làm gì được, không có nghĩa là bọn họ có thể mặc kệ, vẫn phải nghiêm túc chống đỡ công kích cỡ này.
Vậy là đủ rồi, Nhậm Kiệt không cầu trận pháp này có thể làm gì được bọn họ, dù cho Nhậm Kiệt dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ toàn lực bố trí trận pháp, hiện tại cũng không thể làm gì được ba người này.
Tranh thủ được thời gian, tiếp theo Nhậm Kiệt phóng đi một hướng khác chạy ra ngoài. Về phần người Đông Hoang Thần Giáo chạy ra, chờ bọn họ đến, Nhậm Kiệt đã sớm biến mất. Đợi cho đám người Thiên Châu chạy ra khỏi trận pháp hỗn loạn cuồng bạo, lại tra xét xung quanh, đã không cảm nhận được khí tức của Nhậm Kiệt và Cuồng Ngưu.
Tàn Hồn Thiên Tử xông lên xung đột với người Đông Hoang Thần Giáo, hắn giận dữ không chỗ trút giận, đổ hết tội lên đầu Đông Hoang Thần Giáo. Tuy rằng không dám làm lớn quá, nhưng vẫn đánh mấy người Đông Hoang Thần Giáo mới coi như thôi.
- Tại sao? Trong khi Tàn Hồn Thiên Tử gây sự với người Đông Hoang Thần Giáo, Thiên Châu quay sang nhìn Đan Vô Pháp, đột nhiên hỏi. Bởi vì vừa rồi Đan Vô Pháp còn ở gần hơn Tàn Hồn Thiên Tử, hơn nữa hắn có cách ra tay, nếu vừa rồi hắn cùng ra tay, có lẽ sẽ ngăn cản được Nhậm Kiệt. Thậm chí mặc kệ có cản được Nhậm Kiệt hay không, nhưng ngay vừa rồi Đan Vô Pháp không ra tay, Thiên Châu đã nhận ra không đúng, điều này tuyệt đối không phải.
- Xin lỗi! Tuy rằng đôi mắt Đan Vô Pháp tối om, nhưng Thiên Châu nhìn như vậy, vẫn làm hắn khó mà nói thế nào. Vốn rất hào phóng lại toát ra vẻ khó xử, cả buổi mới nói được một câu.
- Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi làm sao đều là chuyện của ngươi, là ta tò mò, là bởi vì kẻ đeo mặt nạ cười kia? Thiên Châu thật hiếm có khi nói nhiều như thế, đồng thời nhìn chằm chằm Đan Vô Pháp, hắn là hạng người gi, nàng hiểu rất rõ, cho nên mới rất tò mò.
- Phải. Đan Vô Pháp gật đầu, rồi nói: - Thật ra...
- Chuyện của ngươi, không cần giải thích gì với ta. Oành.... Thiên Châu nói rồi, tiếp theo trên người phóng lên kiếm quang, trực tiếp xuyên thủng bầu trời, sau đó biến mất.
Đan Vô Pháp toát ra cười khổ bất đắc dĩ, sau đó lập tức đuổi theo. Tàn Hồn Thiên Tử phát tiết một hồi với Đông Hoang Thần Giáo, cũng không cam lòng đi theo sau.
Bọn họ rời đi, buồn bực nhất lại là những người Đông Hoang Thần Giáo. Trận pháp trong mấy ngàn dặm bị hủy hết, rất nhiều Pháp Thần Cảnh bị thương nặng, cuối cùng còn bị Tàn Hồn Thiên Tử mắng như thế. Mấu chốt là bọn họ không hiểu ý bên mình, không thể làm chủ được, cuối cùng đành buồn bực dọn dẹp bãi chiến trường.
Còn những người không rõ tình hình đã sớm ngây người, chuyện như thế có mơ cũng không ngờ. Nếu không phải tận mắt thấy, người khác có nói cũng không tin được.
Điều này quá kinh hoàng, có người dám xông vào đại giáo vô thượng, lại còn thành công, náo loạn đại giáo vô thượng lật trời, kết quả còn bình yên rời đi. Không nói người trước, ba người trẻ tuổi truy đuổi đằng sau, một người hung dữ hơn một người, thế giới này sao vậy chứ, thật là không bình thường mà.
Đã sớm quen với lối suy nghĩ đại giáo vô thượng xa vời trên cao, không thể chạm tới, bây giờ bọn họ càng chấn động hơn cả người Đông Hoang Thần Giáo.
Mạnh mẽ can thiệp, lợi dụng đại trận khu vực Đông Hoang Thần Giáo, cuối cùng Nhậm Kiệt thành công cứu ra con trâu xanh từ tuyệt lộ. Đi ra rồi, Nhậm Kiệt không lập tức chạy trốn, bởi vì hắn không có ý đó.
Chỉ là trốn ra khỏi khu vực đối phương tra xét được, che giấu hơi thở, ẩn giấu thân mình biến đổi mấy hướng, cách xa tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo khoảng 30 vạn dặm, Nhậm Kiệt liền dừng lại.
Bởi vì được Cuồng Ngưu truyền thụ, Nhậm Kiệt trực tiếp dung nhập vào sâu trong lòng đất, tìm tới một chỗ có lực lượng hỗn loạn, sau đó dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bố trí trận pháp, thế mới dẫn Cuồng Ngưu vào tiểu thế giới.
Sau khi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ dung hợp mặt trời, không gian bên trong dần thành tiểu thế giới, chỗ tốt của tiểu thế giới là không gian càng thêm ổn định, linh khí đầy đủ, hơn nữa mang theo tiểu thế giới tùy thân cũng tiện lợi hơn, như là bây giờ có thể dẫn người vào trong. Chính vì có tiểu thế giới này, Nhậm Kiệt mới không chạy trốn thẳng.
Hơn nữa nghe Tàn Hồn Thiên Tử, Thiên Châu nói chuyện, có thể đoán được, rõ ràng Tiên giới đã giáng tiên chỉ phải bắt con trâu xanh trốn ra từ Thánh Bia, nói cách khác tất cả đại giáo vô thượng đều sẽ làm như vậy. Như vậy sẽ không chỗ để trốn, còn không bằng không trốn đi xa, đi vào tiểu thế giới, đặt tên này ở đó, Nhậm Kiệt bắt đầu nghiên cứu thương thế của hắn, cẩn thận nghiên cứu thân thể hắn như thế nào, làm sao mà dược phẩm của mình cũng không tác dụng.
Quan trọng nhất, là mau trị khỏi tên này, có tình huống gì cũng sẽ không bị động nguy hiểm như thế. Tuy rằng cuối cùng thoát hiểm, nhưng cảm giác này giống như liều mạng với Cổ Ma trong thế giới Cổ Thần.
- Tiểu tử ngươi không cần nghiên cứu nữa, thương thế của ta có thể từ từ khôi phục, không có cách nào khác. Ủa, ngươi cũng có Tiên khí, hơn nữa tiểu thế giới có chút kỳ... kỳ... quái.... Không phải chứ, mặt trời, đó là.... đó là... Khụ... Khụ... Phụt... Vừa vào liền thấy Nhậm Kiệt nghiên cứu thân thể mình, Cuồng Ngưu xua tay, biết rõ bản thân thể nào. Nhưng tiếp theo phát hiện tiểu thế giới này có chút không bình thường, mà khi phát hiện mặt trời nóng rực trên cao, liền kinh hô đứng vụt dậy.
Thương thế của hắn chỉ khôi phục được một chút, còn cách xa mới khỏi hẳn, chỉ miễn cưỡng nói chuyện bình thường. Lúc này kích động, ho khan liên tục, đụng tới thương thế, vết thương chưa khép lại liền rách ra, cũng phun một ngụm máu.
Nhưng Cuồng Ngưu trực tiếp bỏ qua, mắt trợn to nhìn chằm chằm mặt trời trên cao. Vừa rồi Nhậm Kiệt dùng phương pháp hắn truyền thụ đã vượt xa tưởng tượng, mượn lực mặt đất nháy mắt dịch chuyển hơn ngàn dặm, còn là ở trong trận pháp, bản thân hắn đã chấn động, bây giờ càng chấn động tột đỉnh.
- Ngươi nhận ra? Vừa nhìn là biết hắn có biết mặt trời kia xuất xứ từ đâu, Nhậm Kiệt thuận miệng hỏi, lực thần hồn nhập vào cơ thể hắn, tiếp tục nghiên cứu.
Nhậm Kiệt suốt một đường dựa vào cảnh giới của mình, sáng tạo ra thời đại dược phẩm giữa giới tu luyện lấy đan dược là chủ yếu, hoàn toàn lật đổ nhận thức thuốc không bằng đan. Nhưng hắn luyện chế dược phẩm lần đầu tiên không có tác dụng với người, tự nhiên rất tò mò, hơn nữa hắn cũng muốn sớm khôi phục lực lượng của tên này. Bản thân Cuồng Ngưu nói có thể khôi phục rất nhanh, nhưng Nhậm Kiệt biết rõ hắn nói rất nhanh là thế nào, dựa theo trình độ khôi phục trước đó, muốn khôi phục lại đầy đủ sức chiến đấu thì ngắn cũng mấy tháng, lâu phải một hai năm.
Đối với Cuồng Ngưu, vậy không là gì, nhưng đối với Nhậm Kiệt thì thời gian là toàn bộ, hắn không chờ nổi lâu như thế.
Nhưng tra xét tình hình trong người Cuồng Ngưu, Nhậm Kiệt không khỏi thầm cả kinh, thân thể cấu tạo hoàn toàn không giống người thường. Mỗi một chỗ bên trong đều tràn đầy lực lượng tuôn trào, rèn luyện cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa khớp với nhau, khó trách chống chọi được Tiên khí.
Nhưng làm người ta kỳ quái, là hắn hình như... không phải thân thể chân chính, giống như lực lượng nào đó ngưng tụ thành. Đù!
Phát hiện điều này, Nhậm Kiệt không khỏi thầm mắng, khó trách dược phẩm của mình không có hiệu quả. Nhưng mà nói không phải thân thể, lại không đúng, trình độ rèn luyện, cứng rắn, máu tươi, toàn bộ đều là thật, làm cho Nhậm Kiệt khó hiểu không thôi.
- Nào chỉ là nhận ra, năm đó nhị gia còn đánh với hắn rất nhiều lần. Kẻ đó là vương của tộc Cổ Thần, Cổ Thần Vương, không ngờ cuối cùng hắn thật học theo đi khai thiên lập địa giống đại thần Bàn Cổ, thật muốn dùng bản thân diễn hóa ra thiên địa vô biên, vũ trụ mênh mông... Cuồng Ngưu nhìn mặt trời kia có chút ngây người, lẩm bẩm đáp lại Nhậm Kiệt, nhưng lại càng giống như tự mình cảm khái.
Nếu để người khác nghe được, nhất định sẽ bị hù chết. Bởi vì những gì hắn nói đã vượt xa hiểu biết bình thường, nhưng Nhậm Kiệt là đánh ra từ thế giới Cổ Thần, càng ở lâu với Tề Thiên, cũng biết chuyện đám người Cuồng Ngưu bị trấn áp, cũng không cảm thấy gì.
- Thật ra hắn chưa chắc thật muốn diễn hóa thiên địa, mà nếu hắn không làm, vậy thật sự sẽ có vấn đề, trong lòng hắn đã hình thành ma, hơn nữa coi như thành công được một nửa. Tuy rằng hắn diễn hóa ra còn kém thiên địa và đại thế giới một chút, nhưng cũng xấp xỉ, hơn nữa hắn còn vây khốn tâm ma của mình. Nhậm Kiệt giống như thầy thuốc, vừa kiểm tra bệnh tình, vừa trò chuyện với người bệnh.
- Tâm ma, đúng thật, năm đó lão đại cũng nói tâm ma của hắn rất nặng... Cuồng Ngưu cũng không hỏi nhiều, thuận miệng tiếp lời.
- Lão đại, lão đại các ngươi là ai, Hầu Tử hả?
- Hầu Tử? Ha ha.... Hiểu rồi, ha ha, cuối cùng nhị gia hiểu rồi, tại so ngươi nói là cứu binh của Hầu Tử... Nói đến đây, cuối cùng Cuồng Ngưu tỉnh lại khỏi rung động, bỗng quay lại nhìn Nhậm Kiệt cười to: - Ngươi biết lão đại, ngươi biết lão đại, hắn không phải Hầu Tử, nhưng các ngươi gọi hắn là Hầu Tử cũng không sao, ngươi có biết lão đại của ta không?
Bị Cuồng Ngưu đột nhiên kích động nắm lấy, Nhậm Kiệt cũng hết chỗ nói, tính tình tên này đúng là không phải bình thường.
- Ta nghĩ ngươi nói người này phải không. Nhậm Kiệt vừa nói, vung tay ngưng tụ linh khí Hải Thần, linh khí màu lam nhạt giống như nước mực, bay theo ngón tay Nhậm Kiệt. Tuy rằng linh khí Hải Thần đã cơ bản xài hết, nhưng trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ có luyện hóa rất nhiều, muốn tiêu hao số lượng lớn thì không có, nhưng điều động một chút thì dư, vài nét liền phác họa ra hình dáng Tề Thiên.
Dù chỉ là vẽ phác họa, nhưng Nhậm Kiệt vẽ ra lại như Tề Thiên sống lại, bộ dáng miệt thị thiên địa vào lúc cuối cùng Tề Thiên chống lại Thiên Hải Đế Quốc, chuẩn bị cùng chết chung. Nhậm Kiệt vẽ ra Tề Thiên trông rất sống động, tựa như người còn đang động dậy, hơi thở hình dáng như thế, bởi vì Nhậm Kiệt ghi nhớ sâu sắc, cảnh giới như hiện tại mới làm được.
Bằng cảnh giới bây giờ, tuy rằng Nhậm Kiệt còn không làm đến ban cho sinh mệnh vào bức vẽ, nhưng hắn vẽ ra đều có chứa một tia linh tính.
Nhưng Nhậm Kiệt liền nhanh chóng hối hận mình vẽ Tề Thiên chân thật như vậy, bởi vì sau đó Cuồng Ngưu bùng nổ tiếng rống kinh thiên. Tiểu thế giới vừa mới hình thành suýt nữa bị chấn hỏng còn không nói, tiếp theo tên này không để ý thân thể bị thương đẫm máu nứt toát, liền gào khóc, muốn lên ôm Tề Thiên. Nhưng dù sao chỉ là tranh vẽ, ôm không được, hắn càng khóc thảm thiết, khóc phải nói khủng bố kinh người, làm đầu của Nhậm Kiệt muốn nổ tung.
- Má nó! Đông Hoang Thần Giáo các ngươi đang làm gì, không ra sức bắt được tồn tại Thánh Bia trốn ra, còn dám tập kích chúng ta. Các ngươi muốn cãi lại tiên chỉ hay sao. Hả... Má nó các ngươi muốn chết, ta không xong với các ngươi đâu. Tàn Hồn Thiên Tử vừa bùng nổ Trấn Thần Kỳ muốn cuốn lấy Nhậm Kiệt cùng Cuồng Ngưu, bây giờ bỗng bị trận pháp tập kích. Trấn Thần Kỳ còn chưa về, bản thân hắn cũng không yếu, nhưng vẫn bị trận pháp làm bị thương, liền la hét như sấm, mắng to Đông Hoang Thần Giáo.
Đan Vô Pháp thúc đẩy Cửu Kiếp Tiên Lô ngăn cản, uy lực trận pháp này mạnh mẽ, tiêu diệt Pháp Thần Cảnh có thừa, đáng tiếc ba người đều có Tiên khí, còn là hạng ưu tú nhất trong Kiếm Tiên Giáo, Đan Tiên Giáo, Tàn Hồn. Trận pháp công kích cuồng bạo cũng không làm gì được bọn họ.
Nhưng không làm gì được, không có nghĩa là bọn họ có thể mặc kệ, vẫn phải nghiêm túc chống đỡ công kích cỡ này.
Vậy là đủ rồi, Nhậm Kiệt không cầu trận pháp này có thể làm gì được bọn họ, dù cho Nhậm Kiệt dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ toàn lực bố trí trận pháp, hiện tại cũng không thể làm gì được ba người này.
Tranh thủ được thời gian, tiếp theo Nhậm Kiệt phóng đi một hướng khác chạy ra ngoài. Về phần người Đông Hoang Thần Giáo chạy ra, chờ bọn họ đến, Nhậm Kiệt đã sớm biến mất. Đợi cho đám người Thiên Châu chạy ra khỏi trận pháp hỗn loạn cuồng bạo, lại tra xét xung quanh, đã không cảm nhận được khí tức của Nhậm Kiệt và Cuồng Ngưu.
Tàn Hồn Thiên Tử xông lên xung đột với người Đông Hoang Thần Giáo, hắn giận dữ không chỗ trút giận, đổ hết tội lên đầu Đông Hoang Thần Giáo. Tuy rằng không dám làm lớn quá, nhưng vẫn đánh mấy người Đông Hoang Thần Giáo mới coi như thôi.
- Tại sao? Trong khi Tàn Hồn Thiên Tử gây sự với người Đông Hoang Thần Giáo, Thiên Châu quay sang nhìn Đan Vô Pháp, đột nhiên hỏi. Bởi vì vừa rồi Đan Vô Pháp còn ở gần hơn Tàn Hồn Thiên Tử, hơn nữa hắn có cách ra tay, nếu vừa rồi hắn cùng ra tay, có lẽ sẽ ngăn cản được Nhậm Kiệt. Thậm chí mặc kệ có cản được Nhậm Kiệt hay không, nhưng ngay vừa rồi Đan Vô Pháp không ra tay, Thiên Châu đã nhận ra không đúng, điều này tuyệt đối không phải.
- Xin lỗi! Tuy rằng đôi mắt Đan Vô Pháp tối om, nhưng Thiên Châu nhìn như vậy, vẫn làm hắn khó mà nói thế nào. Vốn rất hào phóng lại toát ra vẻ khó xử, cả buổi mới nói được một câu.
- Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi làm sao đều là chuyện của ngươi, là ta tò mò, là bởi vì kẻ đeo mặt nạ cười kia? Thiên Châu thật hiếm có khi nói nhiều như thế, đồng thời nhìn chằm chằm Đan Vô Pháp, hắn là hạng người gi, nàng hiểu rất rõ, cho nên mới rất tò mò.
- Phải. Đan Vô Pháp gật đầu, rồi nói: - Thật ra...
- Chuyện của ngươi, không cần giải thích gì với ta. Oành.... Thiên Châu nói rồi, tiếp theo trên người phóng lên kiếm quang, trực tiếp xuyên thủng bầu trời, sau đó biến mất.
Đan Vô Pháp toát ra cười khổ bất đắc dĩ, sau đó lập tức đuổi theo. Tàn Hồn Thiên Tử phát tiết một hồi với Đông Hoang Thần Giáo, cũng không cam lòng đi theo sau.
Bọn họ rời đi, buồn bực nhất lại là những người Đông Hoang Thần Giáo. Trận pháp trong mấy ngàn dặm bị hủy hết, rất nhiều Pháp Thần Cảnh bị thương nặng, cuối cùng còn bị Tàn Hồn Thiên Tử mắng như thế. Mấu chốt là bọn họ không hiểu ý bên mình, không thể làm chủ được, cuối cùng đành buồn bực dọn dẹp bãi chiến trường.
Còn những người không rõ tình hình đã sớm ngây người, chuyện như thế có mơ cũng không ngờ. Nếu không phải tận mắt thấy, người khác có nói cũng không tin được.
Điều này quá kinh hoàng, có người dám xông vào đại giáo vô thượng, lại còn thành công, náo loạn đại giáo vô thượng lật trời, kết quả còn bình yên rời đi. Không nói người trước, ba người trẻ tuổi truy đuổi đằng sau, một người hung dữ hơn một người, thế giới này sao vậy chứ, thật là không bình thường mà.
Đã sớm quen với lối suy nghĩ đại giáo vô thượng xa vời trên cao, không thể chạm tới, bây giờ bọn họ càng chấn động hơn cả người Đông Hoang Thần Giáo.
Mạnh mẽ can thiệp, lợi dụng đại trận khu vực Đông Hoang Thần Giáo, cuối cùng Nhậm Kiệt thành công cứu ra con trâu xanh từ tuyệt lộ. Đi ra rồi, Nhậm Kiệt không lập tức chạy trốn, bởi vì hắn không có ý đó.
Chỉ là trốn ra khỏi khu vực đối phương tra xét được, che giấu hơi thở, ẩn giấu thân mình biến đổi mấy hướng, cách xa tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo khoảng 30 vạn dặm, Nhậm Kiệt liền dừng lại.
Bởi vì được Cuồng Ngưu truyền thụ, Nhậm Kiệt trực tiếp dung nhập vào sâu trong lòng đất, tìm tới một chỗ có lực lượng hỗn loạn, sau đó dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bố trí trận pháp, thế mới dẫn Cuồng Ngưu vào tiểu thế giới.
Sau khi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ dung hợp mặt trời, không gian bên trong dần thành tiểu thế giới, chỗ tốt của tiểu thế giới là không gian càng thêm ổn định, linh khí đầy đủ, hơn nữa mang theo tiểu thế giới tùy thân cũng tiện lợi hơn, như là bây giờ có thể dẫn người vào trong. Chính vì có tiểu thế giới này, Nhậm Kiệt mới không chạy trốn thẳng.
Hơn nữa nghe Tàn Hồn Thiên Tử, Thiên Châu nói chuyện, có thể đoán được, rõ ràng Tiên giới đã giáng tiên chỉ phải bắt con trâu xanh trốn ra từ Thánh Bia, nói cách khác tất cả đại giáo vô thượng đều sẽ làm như vậy. Như vậy sẽ không chỗ để trốn, còn không bằng không trốn đi xa, đi vào tiểu thế giới, đặt tên này ở đó, Nhậm Kiệt bắt đầu nghiên cứu thương thế của hắn, cẩn thận nghiên cứu thân thể hắn như thế nào, làm sao mà dược phẩm của mình cũng không tác dụng.
Quan trọng nhất, là mau trị khỏi tên này, có tình huống gì cũng sẽ không bị động nguy hiểm như thế. Tuy rằng cuối cùng thoát hiểm, nhưng cảm giác này giống như liều mạng với Cổ Ma trong thế giới Cổ Thần.
- Tiểu tử ngươi không cần nghiên cứu nữa, thương thế của ta có thể từ từ khôi phục, không có cách nào khác. Ủa, ngươi cũng có Tiên khí, hơn nữa tiểu thế giới có chút kỳ... kỳ... quái.... Không phải chứ, mặt trời, đó là.... đó là... Khụ... Khụ... Phụt... Vừa vào liền thấy Nhậm Kiệt nghiên cứu thân thể mình, Cuồng Ngưu xua tay, biết rõ bản thân thể nào. Nhưng tiếp theo phát hiện tiểu thế giới này có chút không bình thường, mà khi phát hiện mặt trời nóng rực trên cao, liền kinh hô đứng vụt dậy.
Thương thế của hắn chỉ khôi phục được một chút, còn cách xa mới khỏi hẳn, chỉ miễn cưỡng nói chuyện bình thường. Lúc này kích động, ho khan liên tục, đụng tới thương thế, vết thương chưa khép lại liền rách ra, cũng phun một ngụm máu.
Nhưng Cuồng Ngưu trực tiếp bỏ qua, mắt trợn to nhìn chằm chằm mặt trời trên cao. Vừa rồi Nhậm Kiệt dùng phương pháp hắn truyền thụ đã vượt xa tưởng tượng, mượn lực mặt đất nháy mắt dịch chuyển hơn ngàn dặm, còn là ở trong trận pháp, bản thân hắn đã chấn động, bây giờ càng chấn động tột đỉnh.
- Ngươi nhận ra? Vừa nhìn là biết hắn có biết mặt trời kia xuất xứ từ đâu, Nhậm Kiệt thuận miệng hỏi, lực thần hồn nhập vào cơ thể hắn, tiếp tục nghiên cứu.
Nhậm Kiệt suốt một đường dựa vào cảnh giới của mình, sáng tạo ra thời đại dược phẩm giữa giới tu luyện lấy đan dược là chủ yếu, hoàn toàn lật đổ nhận thức thuốc không bằng đan. Nhưng hắn luyện chế dược phẩm lần đầu tiên không có tác dụng với người, tự nhiên rất tò mò, hơn nữa hắn cũng muốn sớm khôi phục lực lượng của tên này. Bản thân Cuồng Ngưu nói có thể khôi phục rất nhanh, nhưng Nhậm Kiệt biết rõ hắn nói rất nhanh là thế nào, dựa theo trình độ khôi phục trước đó, muốn khôi phục lại đầy đủ sức chiến đấu thì ngắn cũng mấy tháng, lâu phải một hai năm.
Đối với Cuồng Ngưu, vậy không là gì, nhưng đối với Nhậm Kiệt thì thời gian là toàn bộ, hắn không chờ nổi lâu như thế.
Nhưng tra xét tình hình trong người Cuồng Ngưu, Nhậm Kiệt không khỏi thầm cả kinh, thân thể cấu tạo hoàn toàn không giống người thường. Mỗi một chỗ bên trong đều tràn đầy lực lượng tuôn trào, rèn luyện cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa khớp với nhau, khó trách chống chọi được Tiên khí.
Nhưng làm người ta kỳ quái, là hắn hình như... không phải thân thể chân chính, giống như lực lượng nào đó ngưng tụ thành. Đù!
Phát hiện điều này, Nhậm Kiệt không khỏi thầm mắng, khó trách dược phẩm của mình không có hiệu quả. Nhưng mà nói không phải thân thể, lại không đúng, trình độ rèn luyện, cứng rắn, máu tươi, toàn bộ đều là thật, làm cho Nhậm Kiệt khó hiểu không thôi.
- Nào chỉ là nhận ra, năm đó nhị gia còn đánh với hắn rất nhiều lần. Kẻ đó là vương của tộc Cổ Thần, Cổ Thần Vương, không ngờ cuối cùng hắn thật học theo đi khai thiên lập địa giống đại thần Bàn Cổ, thật muốn dùng bản thân diễn hóa ra thiên địa vô biên, vũ trụ mênh mông... Cuồng Ngưu nhìn mặt trời kia có chút ngây người, lẩm bẩm đáp lại Nhậm Kiệt, nhưng lại càng giống như tự mình cảm khái.
Nếu để người khác nghe được, nhất định sẽ bị hù chết. Bởi vì những gì hắn nói đã vượt xa hiểu biết bình thường, nhưng Nhậm Kiệt là đánh ra từ thế giới Cổ Thần, càng ở lâu với Tề Thiên, cũng biết chuyện đám người Cuồng Ngưu bị trấn áp, cũng không cảm thấy gì.
- Thật ra hắn chưa chắc thật muốn diễn hóa thiên địa, mà nếu hắn không làm, vậy thật sự sẽ có vấn đề, trong lòng hắn đã hình thành ma, hơn nữa coi như thành công được một nửa. Tuy rằng hắn diễn hóa ra còn kém thiên địa và đại thế giới một chút, nhưng cũng xấp xỉ, hơn nữa hắn còn vây khốn tâm ma của mình. Nhậm Kiệt giống như thầy thuốc, vừa kiểm tra bệnh tình, vừa trò chuyện với người bệnh.
- Tâm ma, đúng thật, năm đó lão đại cũng nói tâm ma của hắn rất nặng... Cuồng Ngưu cũng không hỏi nhiều, thuận miệng tiếp lời.
- Lão đại, lão đại các ngươi là ai, Hầu Tử hả?
- Hầu Tử? Ha ha.... Hiểu rồi, ha ha, cuối cùng nhị gia hiểu rồi, tại so ngươi nói là cứu binh của Hầu Tử... Nói đến đây, cuối cùng Cuồng Ngưu tỉnh lại khỏi rung động, bỗng quay lại nhìn Nhậm Kiệt cười to: - Ngươi biết lão đại, ngươi biết lão đại, hắn không phải Hầu Tử, nhưng các ngươi gọi hắn là Hầu Tử cũng không sao, ngươi có biết lão đại của ta không?
Bị Cuồng Ngưu đột nhiên kích động nắm lấy, Nhậm Kiệt cũng hết chỗ nói, tính tình tên này đúng là không phải bình thường.
- Ta nghĩ ngươi nói người này phải không. Nhậm Kiệt vừa nói, vung tay ngưng tụ linh khí Hải Thần, linh khí màu lam nhạt giống như nước mực, bay theo ngón tay Nhậm Kiệt. Tuy rằng linh khí Hải Thần đã cơ bản xài hết, nhưng trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ có luyện hóa rất nhiều, muốn tiêu hao số lượng lớn thì không có, nhưng điều động một chút thì dư, vài nét liền phác họa ra hình dáng Tề Thiên.
Dù chỉ là vẽ phác họa, nhưng Nhậm Kiệt vẽ ra lại như Tề Thiên sống lại, bộ dáng miệt thị thiên địa vào lúc cuối cùng Tề Thiên chống lại Thiên Hải Đế Quốc, chuẩn bị cùng chết chung. Nhậm Kiệt vẽ ra Tề Thiên trông rất sống động, tựa như người còn đang động dậy, hơi thở hình dáng như thế, bởi vì Nhậm Kiệt ghi nhớ sâu sắc, cảnh giới như hiện tại mới làm được.
Bằng cảnh giới bây giờ, tuy rằng Nhậm Kiệt còn không làm đến ban cho sinh mệnh vào bức vẽ, nhưng hắn vẽ ra đều có chứa một tia linh tính.
Nhưng Nhậm Kiệt liền nhanh chóng hối hận mình vẽ Tề Thiên chân thật như vậy, bởi vì sau đó Cuồng Ngưu bùng nổ tiếng rống kinh thiên. Tiểu thế giới vừa mới hình thành suýt nữa bị chấn hỏng còn không nói, tiếp theo tên này không để ý thân thể bị thương đẫm máu nứt toát, liền gào khóc, muốn lên ôm Tề Thiên. Nhưng dù sao chỉ là tranh vẽ, ôm không được, hắn càng khóc thảm thiết, khóc phải nói khủng bố kinh người, làm đầu của Nhậm Kiệt muốn nổ tung.