- Bàng tổng quản, chuyện gì phải phiền tới ngài, còn tự mình đi ra, có chuyện gì hạ lệnh một tiếng không được sao.
- Đúng đó, đúng đó, Bàng tổng quản, đây là lão tổ tông môn ta sai mang cho ngài, ngài xem, đây là thứ tốt lấy được trong di tích.
- Sao ngài còn tự mình đi ra, vào nhà ngồi một lát.
- Lần này có mua bán lớn gì sao, ngài phải tự mình đi ra. Ngài có chuyện gì, cứ như lệ căn dặn còn không được.
Lúc này, ở vòng ngoài trung tâm Đông Hoang Thần Giáo, ở trên con phố đỉnh cấp, một nam nhân trung niên đầu trọc, chỉ có gáy còn để lọn tóc cá tính, dáng người béo phì, mắt híp lại, chắp tay sau lưng đi trên đường.
Còn đằng sau hắn có hai Thái Cực Cảnh đi theo, suốt một đường có khi trong những cửa hàng sẽ có người đi ra, thậm chí cả lão tổ Thái Cực Cảnh cũng phải cung kính chào hỏi hắn.
Bàng Cẩm rất hưởng thụ mọi thứ, đối với những người Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong ngang với hắn ở trong các cửa hàng, hắn đều không thèm liếc tới, chỉ có những Thái Cực Cảnh chào hỏi thì hắn mới khẽ mỉm cười gật đầu, biểu hiện tùy tiện, thật ra là làm giá rất cao.
Theo lý mà nói hắn không tính là mập, nhưng thân hình cao to, cộng thêm cố ý ra dáng, bởi vậy cũng có mấy phần khí thế, dĩ nhiên, còn phải coi là ai xem.
Ở trong mắt Nhậm Kiệt, người này bày ra dáng quá đần, quá ngốc, quá kém cỏi. Làm như vậy, hắn còn kém xa đám trác táng trong Ngọc Kinh Thành, làm giá như vậy không liên quan tới thực lực mạnh yếu, chính là bởi ở trong tông môn thức lực hùng mạnh, hắn mới không biết làm ngông so với đám trác táng thế tục.
Nhưng rõ ràng, vị Bàng tổng quản này rất hưởng thụ, Nhậm Kiệt chú ý khu vực trung tâm Đông Hoang Thần Giáo suốt một ngày, mười mấy canh giờ cũng không tìm được cách nào hay. Nếu không đủ thời gian, không thể thúc đẩy Thánh nhân luận đạo, vậy muốn đột nhập vào trong sẽ rắc rối. Dù sao mình không thể lại xông vào, mình muốn lén dò xét tình huống, không thể làm bừa, có xông vào được cũng không có được thứ mình muốn.
Sau đó bỗng phát hiện vị Bàng tổng quản này, người này đi ra từ bên trong Đông Hoang Thần Giáo, chẳng những có hai Thái Cực Cảnh đi theo, bày ra cái giá lớn, ngay cả người canh gác gặp hắn cũng gật đầu. Người này dù chỉ Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, nhưng thân phận là đại tổng quản ngoại bộ Đông Hoang Thần Giáo, chuyên môn phụ trách cung cấp hậu cần. Tuy rằng Đông Hoang Thần Giáo là đại giáo vô thượng, nhưng bên trong không phải toàn Pháp Thần Cảnh, Thái Cực Cảnh, đa số đều là người dưới Âm Dương Cảnh, bọn họ không chỉ có nhu cầu tu luyện, còn cần những thứ khác.
Mà Bàng đại tổng quản Bàng Cẩm này là người phụ trách mua sắm cho toàn bộ Thái Cực Cảnh trở xuống. Dù chỉ là mua sắm cho Thái Cực Cảnh trở xuống, nhưng các thế lực lớn bên trong Đông Hoang Thần Giáo vì muốn được chia tài nguyên tốt hơn, sẽ có tranh giành, dưới tình huống này, hắn làm người phụ trách liền có giá trị, mà hắn có thể vào vị trí này, tự nhiên cũng có bối cảnh dựa vào.
Đối với người bên ngoài mà nói, hắn mua bán với ai, đủ làm một cái tông môn nhỏ nháy mắt thăng tiến như diều gặp gió. Không phải không có tiền lệ, một tông môn bình thường bởi vì được đại giáo vô thượng coi trọng, phụ trách vài thứ, không tới mấy trăm năm liền phát triển thành tông môn ngàn năm, thậm chí cuối cùng còn được đại giáo vô thượng giúp sinh ra Pháp Thần Cảnh. Tuy rằng còn chưa đạt đến tông môn vạn năm, nhưng cũng đã như truyền thuyết.
Dưới tình huống như vậy, Bàng tổng quản ở bên ngoài hay bên trong đều rất uy phong đắc ý, hôm nay cũng không phải chuyện gì lớn, hắn chỉ tiện thể đi ra hưởng thụ loại cảm giác này, để những người này biết, hiểu được, ai mới là tồn tại trên cao có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Đương nhiên, hắn lười đi những khu vực quá 2000 dặm, chỉ dạo xong quanh, tin rằng những người kia sẽ nhanh chóng biết được.
- Không có gì, mấy vị tiểu gia chuẩn bị đột phá Thái Cực Cảnh thuận tiện đi ra lịch lãm, liên quan tới tương lai Đông Hoang Thần Giáo chúng ta, tạo nền tảng càng vững chắc càng tốt, phải chuẩn bị đủ vật cần thiết. Tuy rằng bên trong Đông Hoang Thần Giáo không thiếu gì, nhưng để mỗi vị đều phát huy tốt nhất, ta mới đi ra xem thử có phù hợp hay không. Các người làm việc đi, làm việc đi. Những người khác thì Bàng Cẩm chỉ tối đa là gật đầu, thẳng đến khi có hai lão tổ Thái Cực Cảnh quen thuộc nể mặt đi ra, Bàng Cẩm thế mới cười nói mấy câu.
Giới tu luyện lấy thực lực làm đầu tiên, nhưng hạng như Bàng Cẩm ở trong thế lực hùng mạnh có quyền thế, được sủng ái, có bối cảnh, trong mức độ nhất định thì như lão tổ Thái Cực Cảnh cũng không dám chọc, phải nghĩ cách cố ý kết giao, đây là chỗ tốt khi có thế lực.
Bàng Cẩm nói vậy, lập tức làm đám đông xung quanh nịnh nọt, hết lòng hết dạ vì tốt cho Đông Hoang Thần Giáo, cảm giác như Đông Hoang Thần Giáo được như hôm nay, công lao của hắn không kém. Làm cho Bàng Cẩm cười như nở hoa, đây là hiệu quả hắn muốn.
Hơn nữa trong lòng hắn biết rõ, sau đó sẽ có một nhóm người hiểu chuyện liên lạc với hắn, tự nhiên không thiếu chỗ tốt. Như vậy vừa có thể tạo thế, làm người bên trên biết mình hết lòng nghiêm túc làm việc, cũng mượn cơ hội kiếm chỗ tốt.
- Xin hỏi là Bàng đại tổng quản, có thể dời bước nói chuyện, bên phải cách 300 dặm trong rừng. Trong khi Bàng Cẩm hưởng thụ thời điểm này, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng nói gấp gáp.
Bàng Cẩm không khỏi khẽ nhíu mày, cảnh giới như hắn không tính là đặc biệt lợi hại trong Đông Hoang Thần Giáo, nhưng thân phận của hắn làm người thường không dám chọc, cộng thêm trên người có pháp bảo rất tốt, ngay cả Thái Cực Cảnh muốn trực tiếp liên lạc, trừ khi là người quen, bằng không làm sao trực tiếp dùng lực thần hồn liên lạc với hắn cho được, ngay điều này đã không bình thường.
- Ngươi... là? Thần thức Bàng Cẩm vừa động, khó chịu hỏi lại.
- Tại hạ chỉ là một tán tu, bởi vì trong một lần tìm kiếm di tích vô tình xảy ra xung đột với Hạo Nguyệt Tông, đến giờ bọn chúng còn đuổi giết tại hạ, cho nên không tiện lộ mặt, hy vọng đại tổng quản có thể dời bước nói chuyện... Người liên lạc tự nhiên là Nhậm Kiệt, chú ý tới Bàng Cẩm, nhìn biểu hiện suốt một đường, dần làm rõ ràng. Mà lúc này phát hiện ba người Đại Bảo thái giám đã vào trong Đông Hoang Thần Giáo, bởi vì có cỗ lực lượng cùng trận pháp đặc thù bảo vệ, ngay cả Nhậm Kiệt cũng không thể tiếp tục tra xét, cho nên quyết định tăng tốc hành động, sớm đi vào trong.
- Hừ! Không chờ Nhậm Kiệt nói xong, Bàng Cẩm đã không nhịn được hừ lạnh: - Ngươi có chuyện, đó là chuyện của ngươi, liên quan gì tới bổn tổng quản. Bổn tổng quản có chuyện quan trọng, làm sao rảnh nói chuyện với ngươi, hôm nay tâm tình bổn tổng quản không tệ, sẽ không truy cứu ngươi cản trở.
Tuy rằng không thấy người xuất hiện, nhưng lực thần hồn mạnh mẽ xuyên qua pháp bảo bao phủ liên lạc, làm cho Bàng Cẩm cực kỳ khó chịu. Hừ lạnh cảnh cáo, liền thúc đẩy pháp bảo cưỡng ép cắt liên lạc.
- Đại tổng quản đừng vội, một mình tại hạ cũng không sợ, nhưng Hạo Nguyệt Tông có hai đại Pháp Thần Cảnh cùng rất nhiều Thái Cực Cảnh vẫn đuổi giết không tha, lúc này có một Pháp Thần Cảnh dẫn người tìm tại hạ trong Đông Hoang Thần Giáo. Đó là vì tại hạ vô tình tìm được hai viên Tiên Đan tổn hại trong di tích, trong đó một viên đã bị tại hạ sử dụng tự cứu lúc nguy cấp, làm cho lực lượng tăng từ Thái Cực Cảnh tầng thứ năm một đường đạt tới đỉnh phong hiện tại, gần ngang lão tổ ngàn tuổi. Hiện tại bản thân ta đã có chút khó khống chế, nhất định phải tìm chỗ an toàn đột phá. Nhưng hắn chưa kịp cắt đứt, Nhậm Kiệt nhanh chóng nói ra, mà Nhậm Kiệt tin, chỉ cần nói ra hai viên Tiên Đan tổn hại, hắn tuyệt đối sẽ không cắt đứt lần liên lạc này.
- Hả! Tiên Đan! Người lấy được Tiên Đan trong di tích? Quả nhiên, nghe lời này, Bàng đại tổng quản chợt khựng lại, hắn cũng phải giật mình.
- Đúng thế, có điều Tiên Đan tổn thất quá 7 phần, chỉ còn lại 3 phần dược lực mà thôi, nhưng ngay cả thế cũng rất khủng bố. Tại hạ đã trải qua Tiên Đan cải tạo đạt đến trình độ này, hơn nữa chỉ cần có đủ ngoại lực duy trì, tuyệt đối có thể đạt đến Pháp Thần Cảnh. Trước kia khi tại hạ là tán tu đã biết uy danh của đại tổng quản, rất muốn đầu phục, sau này muốn gia nhập Đông Hoang Thần Giáo phục vụ cho đại tổng quản. Chỉ cần đại tổng quản có thể giúp ta chuyện này, để ta đạt đến Pháp Thần Cảnh, đồng thời nghĩ cách ngăn cản Hạo Nguyệt Tông không đuổi giết nữa, ta nguyên dâng một viên Tiên Đan khác cho đại tổng quản. Thấy tên này mắc câu, Nhậm Kiệt lập tức ném mồi nhử ra. Tuy rằng Bàng Cẩm chỉ là Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, nhưng nhìn cái giá của hắn, nếu mình chỉ nói là Thiên Đan, quả thật chưa chắc hắn sẽ để ý, ngay cả Thiên Đan thượng phẩm hay tuyệt phẩm thì hắn chú ý, nhưng hiệu quả cũng sẽ không cao.
Nhưng mà Tiên Đan thì khác, ngay cả Tiên Đan tổn hại cũng đủ để đánh động bất cứ người tu luyện nào. Hơn nữa Nhậm Kiệt tin tưởng, chỗ này gần trung tâm Đông Hoang Thần Giáo như thế, cộng thêm tính tình như hắn, đánh chết hắn cũng không tin có ai dám tính kế mình, dám đụng tới đại nhân vật trọng yếu như vậy trong Đông Hoang Thần Giáo như hắn.
Còn Hạo Nguyệt Tông này, là mấy ngày qua Nhậm Kiệt tra xét Đông Hoang Thần Giáo, vô tình nghe mọi người nói chuyện nhắc tới. Hạo Nguyệt Tông là tông môn vạn năm lớn nhất giữa Đông Hoang Thần Giáo và Yêu Thần Giáo, dù là tông môn vạn năm nằm dưới sự thống trị của đại giáo vô thượng, nhưng đặc biệt mạnh thì rất ít. Mà Hạo Nguyệt Tông lại phát triển lên được, nghe nói là truyền thừa từ thời đại hồng hoang, đã trải qua Hoàng triều thượng cổ cũng không biến mất, truyền thuyết hiện tại chỉ riêng Pháp Thần Cảnh đã quá 5 người, thậm chí truyền thuyết bọn họ còn có Tiên khí, cho nên mới mạnh mẽ như vậy.
Dùng Hạo Nguyệt Tông này, cũng biểu lộ mình không còn đường để đi.
- Hạo Nguyệt Tông... Ngươi lại đi đắc tội Hạo Nguyệt Tông, chuyện này khó làm... Bàng Cẩm lẩm bẩm, trong lòng đã mừng như điên, thật không ngờ lần này đi ra lại đụng chuyện tốt bằng trời như vậy. Rõ ràng người này đã cùng đường, tuy rằng hắn lên chức quan trọng này, là bởi có bà chị bao bọc, nhưng thiên phú của hắn bình thường, ngay cả đã dùng Thiên Đan thượng phẩm, không ít bảo vật khác, cũng chỉ vẻn vẹn đến được Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, vẫn làm hắn cảm thấy đau khổ bất đắc dĩ.
Tuy rằng hắn không dựa vào lực lượng kiếm ăn, có Đông Hoang Thần Giáo làm chỗ dựa, không ai dám chọc tới. Nhưng dù sao tăng lên liên quan đến tuổi thọ, đây vẫn là tâm bệnh của hắn, vẫn luôn đau lòng vì kéo dài tuổi thọ, không ngờ hôm nay đụng phải chuyện tốt thế này. Thầm nghĩ tán tu này không có kiến thức, nếu không phải Tiên Đan bị tổn hại chỉ còn 3 phần dược lực, Tiên Đan hoàn chỉnh mà bị loại người không hiểu gì như ngươi trực tiếp sử dụng, đã sớm chết nhăn răng rồi.
Ha ha! Quả nhiên mình hồng phúc tề thiên, có Tiên Đan là tuyệt đối có thể đột phá, lại thêm tỷ tỷ hỗ trợ, coi như mình có thể thành cao tầng chân chính trong Đông Hoang Thần Giáo. Lại còn thu một Pháp Thần Cảnh làm thủ hạ, đây là chuyện vinh quang uy phong cỡ nào. Trong lòng đã sớm mừng như điên, nhưng ngoài mặt làm khó xử, thực tế trong lòng Bàng Cẩm đã nghĩ kỹ, đến lúc đó để tỷ tỷ ra mặt cảnh cáo Hạo Nguyệt Tông, cho bọn chúng hai lá gan cũng không dám đụng tới người của mình. Lúc này, ở trong lòng Bàng Cẩm, tên Pháp Thần Cảnh kia đã là thủ hạ của mình.
- Xin đại tổng quản giúp giùm...
- Được rồi, nếu ngươi chuẩn bị đầu phục bổn đại tổng quản, vậy nói thế nào ta cũng không thể để ngươi xảy ra chuyện được. Tuy rằng Hạo Nguyệt Tông không kém, nhưng bổn tổng quản cho bọn chúng thêm một lá gan cũng không dám đụng tới. Ngoài miệng nói như vậy, thực ra trong lòng đã sớm hận không thể chắp cánh bay sang. Thực ra Bàng Cẩm đã dẫn người mau rời khỏi con phố, không để ý những người chào hỏi hắn, đã sớm không để ý gì nữa, vội vàng chạy tới.
- Hả, người đâu? Khoảng cách mấy trăm dặm, ngay cả Bàng Cẩm cũng đến rất nhanh. Chỗ này là rừng cây mỹ quan, tạo hình kỳ lạ, là nơi ở của một Pháp Thần Cảnh đạt tới đỉnh phong lĩnh ngộ công pháp tạo thành, sau khi hắn phi thăng thì mảnh rừng cây được dời từ chỗ bị hủy hoại đến đây, bao phủ mười mấy dặm, thường có người đến đây thưởng thức, cầu có được cảm ngộ.
Nhưng Bàng Cẩm bây giờ không có tâm tình đó, đi vào tìm kiếm đối phương. Hai Thái Cực Cảnh đi theo sau nhìn nhau, bọn họ không biết có chuyện gì, thầm nghĩ Bàng đại tổng quản sao vậy, đột nhiên tăng tốc chạy đến đây, còn giống như đang tìm gì, hơn nữa rất gấp gáp, chuyện gì thế?
Bịch... Bịch... Trong khi hai người đang do dự có nên thử hỏi Bàng đại tổng quản cần giúp gì không, đột nhiên cảm thấy đầu tê rần, tiếp theo mất đi ý thức. Còn Bàng Cẩm đang nóng vội tìm người, nghe âm thanh không đúng, khóe miệng liền há to như nhét cả nắm tay, chấn động nhìn đằng sau.
- Ngươi... ngươi... ngươi là ai, ngươi muốn làm gì, ngươi.... Bàng đại tổng quản lúc này như người thường gặp phải cướp, liền luống cuống, bởi vì hắn nhìn cảnh tượng hết sức ngạc nhiên, vốn chỉ xuất hiện ở thế giới người phàm, nhưng cố tình lại xảy ra trên người hắn. Hắn nhìn thấy một người, một người hắn quen đến không thể quen hơn, hắn hoảng hốt mơ hồ có cảm giác, có phải trước mặt có tấm gương, bởi vì người kia... chính... chính là bản thân hắn.
Có điều không giống hắn, là người đối điện cầm một cây gậy gỗ, rõ ràng là tùy tiện nhặt khúc cây trong rừng, hắn lại dùng cây gậy... cây gậy gỗ đó đánh ngất xỉu hai thủ hạ Thái Cực Cảnh.
Bàng Cẩm cảm giác thế giới quan muốn sụp đổ, bởi vì cảnh tượng này quá thần kỳ khó tin. Cái gì thế này, Thái Cực Cảnh lại bị... lại bị cây gỗ đập ngất, nói ra ngoài cũng tuyệt đối không ai tin.
Đừng nói người khác, ngay cả bản thân Bàng Cẩm cũng cảm thấy quá hoang đường. Nói sao mình cũng là Âm Dương Cảnh Vương giả, thủ hạ là Thái Cực Cảnh, một người còn là tầng thứ tư, tồn tại như thế thì làm sao một gậy đập ngất được?
Hơn nữa, sao hắn giống y chang mình, chuyện gì thế này?
- Rất nhàm chán phải không, vừa rồi tiện tay nhặt lên, thuận tay thử cái. Trong lúc Bàng Cẩm khủng hoảng mê hoặc, bỗng nghe kẻ đối diện nói chuyện, sắc mặt hắn lại càng thêm khó coi, bởi vì giọng nói này cũng là của hắn.
Nhậm Kiệt nhìn Bàng Cẩm cả kinh há to miệng đủ nuốt gọn nắm tay, cười cười ném khúc cây đi, sau đó cách không chụp tới, nháy mắt cách không nắm lấy Bàng Cẩm, mang hắn vào tiểu thế giới Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.
- Đúng đó, đúng đó, Bàng tổng quản, đây là lão tổ tông môn ta sai mang cho ngài, ngài xem, đây là thứ tốt lấy được trong di tích.
- Sao ngài còn tự mình đi ra, vào nhà ngồi một lát.
- Lần này có mua bán lớn gì sao, ngài phải tự mình đi ra. Ngài có chuyện gì, cứ như lệ căn dặn còn không được.
Lúc này, ở vòng ngoài trung tâm Đông Hoang Thần Giáo, ở trên con phố đỉnh cấp, một nam nhân trung niên đầu trọc, chỉ có gáy còn để lọn tóc cá tính, dáng người béo phì, mắt híp lại, chắp tay sau lưng đi trên đường.
Còn đằng sau hắn có hai Thái Cực Cảnh đi theo, suốt một đường có khi trong những cửa hàng sẽ có người đi ra, thậm chí cả lão tổ Thái Cực Cảnh cũng phải cung kính chào hỏi hắn.
Bàng Cẩm rất hưởng thụ mọi thứ, đối với những người Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong ngang với hắn ở trong các cửa hàng, hắn đều không thèm liếc tới, chỉ có những Thái Cực Cảnh chào hỏi thì hắn mới khẽ mỉm cười gật đầu, biểu hiện tùy tiện, thật ra là làm giá rất cao.
Theo lý mà nói hắn không tính là mập, nhưng thân hình cao to, cộng thêm cố ý ra dáng, bởi vậy cũng có mấy phần khí thế, dĩ nhiên, còn phải coi là ai xem.
Ở trong mắt Nhậm Kiệt, người này bày ra dáng quá đần, quá ngốc, quá kém cỏi. Làm như vậy, hắn còn kém xa đám trác táng trong Ngọc Kinh Thành, làm giá như vậy không liên quan tới thực lực mạnh yếu, chính là bởi ở trong tông môn thức lực hùng mạnh, hắn mới không biết làm ngông so với đám trác táng thế tục.
Nhưng rõ ràng, vị Bàng tổng quản này rất hưởng thụ, Nhậm Kiệt chú ý khu vực trung tâm Đông Hoang Thần Giáo suốt một ngày, mười mấy canh giờ cũng không tìm được cách nào hay. Nếu không đủ thời gian, không thể thúc đẩy Thánh nhân luận đạo, vậy muốn đột nhập vào trong sẽ rắc rối. Dù sao mình không thể lại xông vào, mình muốn lén dò xét tình huống, không thể làm bừa, có xông vào được cũng không có được thứ mình muốn.
Sau đó bỗng phát hiện vị Bàng tổng quản này, người này đi ra từ bên trong Đông Hoang Thần Giáo, chẳng những có hai Thái Cực Cảnh đi theo, bày ra cái giá lớn, ngay cả người canh gác gặp hắn cũng gật đầu. Người này dù chỉ Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, nhưng thân phận là đại tổng quản ngoại bộ Đông Hoang Thần Giáo, chuyên môn phụ trách cung cấp hậu cần. Tuy rằng Đông Hoang Thần Giáo là đại giáo vô thượng, nhưng bên trong không phải toàn Pháp Thần Cảnh, Thái Cực Cảnh, đa số đều là người dưới Âm Dương Cảnh, bọn họ không chỉ có nhu cầu tu luyện, còn cần những thứ khác.
Mà Bàng đại tổng quản Bàng Cẩm này là người phụ trách mua sắm cho toàn bộ Thái Cực Cảnh trở xuống. Dù chỉ là mua sắm cho Thái Cực Cảnh trở xuống, nhưng các thế lực lớn bên trong Đông Hoang Thần Giáo vì muốn được chia tài nguyên tốt hơn, sẽ có tranh giành, dưới tình huống này, hắn làm người phụ trách liền có giá trị, mà hắn có thể vào vị trí này, tự nhiên cũng có bối cảnh dựa vào.
Đối với người bên ngoài mà nói, hắn mua bán với ai, đủ làm một cái tông môn nhỏ nháy mắt thăng tiến như diều gặp gió. Không phải không có tiền lệ, một tông môn bình thường bởi vì được đại giáo vô thượng coi trọng, phụ trách vài thứ, không tới mấy trăm năm liền phát triển thành tông môn ngàn năm, thậm chí cuối cùng còn được đại giáo vô thượng giúp sinh ra Pháp Thần Cảnh. Tuy rằng còn chưa đạt đến tông môn vạn năm, nhưng cũng đã như truyền thuyết.
Dưới tình huống như vậy, Bàng tổng quản ở bên ngoài hay bên trong đều rất uy phong đắc ý, hôm nay cũng không phải chuyện gì lớn, hắn chỉ tiện thể đi ra hưởng thụ loại cảm giác này, để những người này biết, hiểu được, ai mới là tồn tại trên cao có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Đương nhiên, hắn lười đi những khu vực quá 2000 dặm, chỉ dạo xong quanh, tin rằng những người kia sẽ nhanh chóng biết được.
- Không có gì, mấy vị tiểu gia chuẩn bị đột phá Thái Cực Cảnh thuận tiện đi ra lịch lãm, liên quan tới tương lai Đông Hoang Thần Giáo chúng ta, tạo nền tảng càng vững chắc càng tốt, phải chuẩn bị đủ vật cần thiết. Tuy rằng bên trong Đông Hoang Thần Giáo không thiếu gì, nhưng để mỗi vị đều phát huy tốt nhất, ta mới đi ra xem thử có phù hợp hay không. Các người làm việc đi, làm việc đi. Những người khác thì Bàng Cẩm chỉ tối đa là gật đầu, thẳng đến khi có hai lão tổ Thái Cực Cảnh quen thuộc nể mặt đi ra, Bàng Cẩm thế mới cười nói mấy câu.
Giới tu luyện lấy thực lực làm đầu tiên, nhưng hạng như Bàng Cẩm ở trong thế lực hùng mạnh có quyền thế, được sủng ái, có bối cảnh, trong mức độ nhất định thì như lão tổ Thái Cực Cảnh cũng không dám chọc, phải nghĩ cách cố ý kết giao, đây là chỗ tốt khi có thế lực.
Bàng Cẩm nói vậy, lập tức làm đám đông xung quanh nịnh nọt, hết lòng hết dạ vì tốt cho Đông Hoang Thần Giáo, cảm giác như Đông Hoang Thần Giáo được như hôm nay, công lao của hắn không kém. Làm cho Bàng Cẩm cười như nở hoa, đây là hiệu quả hắn muốn.
Hơn nữa trong lòng hắn biết rõ, sau đó sẽ có một nhóm người hiểu chuyện liên lạc với hắn, tự nhiên không thiếu chỗ tốt. Như vậy vừa có thể tạo thế, làm người bên trên biết mình hết lòng nghiêm túc làm việc, cũng mượn cơ hội kiếm chỗ tốt.
- Xin hỏi là Bàng đại tổng quản, có thể dời bước nói chuyện, bên phải cách 300 dặm trong rừng. Trong khi Bàng Cẩm hưởng thụ thời điểm này, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng nói gấp gáp.
Bàng Cẩm không khỏi khẽ nhíu mày, cảnh giới như hắn không tính là đặc biệt lợi hại trong Đông Hoang Thần Giáo, nhưng thân phận của hắn làm người thường không dám chọc, cộng thêm trên người có pháp bảo rất tốt, ngay cả Thái Cực Cảnh muốn trực tiếp liên lạc, trừ khi là người quen, bằng không làm sao trực tiếp dùng lực thần hồn liên lạc với hắn cho được, ngay điều này đã không bình thường.
- Ngươi... là? Thần thức Bàng Cẩm vừa động, khó chịu hỏi lại.
- Tại hạ chỉ là một tán tu, bởi vì trong một lần tìm kiếm di tích vô tình xảy ra xung đột với Hạo Nguyệt Tông, đến giờ bọn chúng còn đuổi giết tại hạ, cho nên không tiện lộ mặt, hy vọng đại tổng quản có thể dời bước nói chuyện... Người liên lạc tự nhiên là Nhậm Kiệt, chú ý tới Bàng Cẩm, nhìn biểu hiện suốt một đường, dần làm rõ ràng. Mà lúc này phát hiện ba người Đại Bảo thái giám đã vào trong Đông Hoang Thần Giáo, bởi vì có cỗ lực lượng cùng trận pháp đặc thù bảo vệ, ngay cả Nhậm Kiệt cũng không thể tiếp tục tra xét, cho nên quyết định tăng tốc hành động, sớm đi vào trong.
- Hừ! Không chờ Nhậm Kiệt nói xong, Bàng Cẩm đã không nhịn được hừ lạnh: - Ngươi có chuyện, đó là chuyện của ngươi, liên quan gì tới bổn tổng quản. Bổn tổng quản có chuyện quan trọng, làm sao rảnh nói chuyện với ngươi, hôm nay tâm tình bổn tổng quản không tệ, sẽ không truy cứu ngươi cản trở.
Tuy rằng không thấy người xuất hiện, nhưng lực thần hồn mạnh mẽ xuyên qua pháp bảo bao phủ liên lạc, làm cho Bàng Cẩm cực kỳ khó chịu. Hừ lạnh cảnh cáo, liền thúc đẩy pháp bảo cưỡng ép cắt liên lạc.
- Đại tổng quản đừng vội, một mình tại hạ cũng không sợ, nhưng Hạo Nguyệt Tông có hai đại Pháp Thần Cảnh cùng rất nhiều Thái Cực Cảnh vẫn đuổi giết không tha, lúc này có một Pháp Thần Cảnh dẫn người tìm tại hạ trong Đông Hoang Thần Giáo. Đó là vì tại hạ vô tình tìm được hai viên Tiên Đan tổn hại trong di tích, trong đó một viên đã bị tại hạ sử dụng tự cứu lúc nguy cấp, làm cho lực lượng tăng từ Thái Cực Cảnh tầng thứ năm một đường đạt tới đỉnh phong hiện tại, gần ngang lão tổ ngàn tuổi. Hiện tại bản thân ta đã có chút khó khống chế, nhất định phải tìm chỗ an toàn đột phá. Nhưng hắn chưa kịp cắt đứt, Nhậm Kiệt nhanh chóng nói ra, mà Nhậm Kiệt tin, chỉ cần nói ra hai viên Tiên Đan tổn hại, hắn tuyệt đối sẽ không cắt đứt lần liên lạc này.
- Hả! Tiên Đan! Người lấy được Tiên Đan trong di tích? Quả nhiên, nghe lời này, Bàng đại tổng quản chợt khựng lại, hắn cũng phải giật mình.
- Đúng thế, có điều Tiên Đan tổn thất quá 7 phần, chỉ còn lại 3 phần dược lực mà thôi, nhưng ngay cả thế cũng rất khủng bố. Tại hạ đã trải qua Tiên Đan cải tạo đạt đến trình độ này, hơn nữa chỉ cần có đủ ngoại lực duy trì, tuyệt đối có thể đạt đến Pháp Thần Cảnh. Trước kia khi tại hạ là tán tu đã biết uy danh của đại tổng quản, rất muốn đầu phục, sau này muốn gia nhập Đông Hoang Thần Giáo phục vụ cho đại tổng quản. Chỉ cần đại tổng quản có thể giúp ta chuyện này, để ta đạt đến Pháp Thần Cảnh, đồng thời nghĩ cách ngăn cản Hạo Nguyệt Tông không đuổi giết nữa, ta nguyên dâng một viên Tiên Đan khác cho đại tổng quản. Thấy tên này mắc câu, Nhậm Kiệt lập tức ném mồi nhử ra. Tuy rằng Bàng Cẩm chỉ là Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, nhưng nhìn cái giá của hắn, nếu mình chỉ nói là Thiên Đan, quả thật chưa chắc hắn sẽ để ý, ngay cả Thiên Đan thượng phẩm hay tuyệt phẩm thì hắn chú ý, nhưng hiệu quả cũng sẽ không cao.
Nhưng mà Tiên Đan thì khác, ngay cả Tiên Đan tổn hại cũng đủ để đánh động bất cứ người tu luyện nào. Hơn nữa Nhậm Kiệt tin tưởng, chỗ này gần trung tâm Đông Hoang Thần Giáo như thế, cộng thêm tính tình như hắn, đánh chết hắn cũng không tin có ai dám tính kế mình, dám đụng tới đại nhân vật trọng yếu như vậy trong Đông Hoang Thần Giáo như hắn.
Còn Hạo Nguyệt Tông này, là mấy ngày qua Nhậm Kiệt tra xét Đông Hoang Thần Giáo, vô tình nghe mọi người nói chuyện nhắc tới. Hạo Nguyệt Tông là tông môn vạn năm lớn nhất giữa Đông Hoang Thần Giáo và Yêu Thần Giáo, dù là tông môn vạn năm nằm dưới sự thống trị của đại giáo vô thượng, nhưng đặc biệt mạnh thì rất ít. Mà Hạo Nguyệt Tông lại phát triển lên được, nghe nói là truyền thừa từ thời đại hồng hoang, đã trải qua Hoàng triều thượng cổ cũng không biến mất, truyền thuyết hiện tại chỉ riêng Pháp Thần Cảnh đã quá 5 người, thậm chí truyền thuyết bọn họ còn có Tiên khí, cho nên mới mạnh mẽ như vậy.
Dùng Hạo Nguyệt Tông này, cũng biểu lộ mình không còn đường để đi.
- Hạo Nguyệt Tông... Ngươi lại đi đắc tội Hạo Nguyệt Tông, chuyện này khó làm... Bàng Cẩm lẩm bẩm, trong lòng đã mừng như điên, thật không ngờ lần này đi ra lại đụng chuyện tốt bằng trời như vậy. Rõ ràng người này đã cùng đường, tuy rằng hắn lên chức quan trọng này, là bởi có bà chị bao bọc, nhưng thiên phú của hắn bình thường, ngay cả đã dùng Thiên Đan thượng phẩm, không ít bảo vật khác, cũng chỉ vẻn vẹn đến được Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, vẫn làm hắn cảm thấy đau khổ bất đắc dĩ.
Tuy rằng hắn không dựa vào lực lượng kiếm ăn, có Đông Hoang Thần Giáo làm chỗ dựa, không ai dám chọc tới. Nhưng dù sao tăng lên liên quan đến tuổi thọ, đây vẫn là tâm bệnh của hắn, vẫn luôn đau lòng vì kéo dài tuổi thọ, không ngờ hôm nay đụng phải chuyện tốt thế này. Thầm nghĩ tán tu này không có kiến thức, nếu không phải Tiên Đan bị tổn hại chỉ còn 3 phần dược lực, Tiên Đan hoàn chỉnh mà bị loại người không hiểu gì như ngươi trực tiếp sử dụng, đã sớm chết nhăn răng rồi.
Ha ha! Quả nhiên mình hồng phúc tề thiên, có Tiên Đan là tuyệt đối có thể đột phá, lại thêm tỷ tỷ hỗ trợ, coi như mình có thể thành cao tầng chân chính trong Đông Hoang Thần Giáo. Lại còn thu một Pháp Thần Cảnh làm thủ hạ, đây là chuyện vinh quang uy phong cỡ nào. Trong lòng đã sớm mừng như điên, nhưng ngoài mặt làm khó xử, thực tế trong lòng Bàng Cẩm đã nghĩ kỹ, đến lúc đó để tỷ tỷ ra mặt cảnh cáo Hạo Nguyệt Tông, cho bọn chúng hai lá gan cũng không dám đụng tới người của mình. Lúc này, ở trong lòng Bàng Cẩm, tên Pháp Thần Cảnh kia đã là thủ hạ của mình.
- Xin đại tổng quản giúp giùm...
- Được rồi, nếu ngươi chuẩn bị đầu phục bổn đại tổng quản, vậy nói thế nào ta cũng không thể để ngươi xảy ra chuyện được. Tuy rằng Hạo Nguyệt Tông không kém, nhưng bổn tổng quản cho bọn chúng thêm một lá gan cũng không dám đụng tới. Ngoài miệng nói như vậy, thực ra trong lòng đã sớm hận không thể chắp cánh bay sang. Thực ra Bàng Cẩm đã dẫn người mau rời khỏi con phố, không để ý những người chào hỏi hắn, đã sớm không để ý gì nữa, vội vàng chạy tới.
- Hả, người đâu? Khoảng cách mấy trăm dặm, ngay cả Bàng Cẩm cũng đến rất nhanh. Chỗ này là rừng cây mỹ quan, tạo hình kỳ lạ, là nơi ở của một Pháp Thần Cảnh đạt tới đỉnh phong lĩnh ngộ công pháp tạo thành, sau khi hắn phi thăng thì mảnh rừng cây được dời từ chỗ bị hủy hoại đến đây, bao phủ mười mấy dặm, thường có người đến đây thưởng thức, cầu có được cảm ngộ.
Nhưng Bàng Cẩm bây giờ không có tâm tình đó, đi vào tìm kiếm đối phương. Hai Thái Cực Cảnh đi theo sau nhìn nhau, bọn họ không biết có chuyện gì, thầm nghĩ Bàng đại tổng quản sao vậy, đột nhiên tăng tốc chạy đến đây, còn giống như đang tìm gì, hơn nữa rất gấp gáp, chuyện gì thế?
Bịch... Bịch... Trong khi hai người đang do dự có nên thử hỏi Bàng đại tổng quản cần giúp gì không, đột nhiên cảm thấy đầu tê rần, tiếp theo mất đi ý thức. Còn Bàng Cẩm đang nóng vội tìm người, nghe âm thanh không đúng, khóe miệng liền há to như nhét cả nắm tay, chấn động nhìn đằng sau.
- Ngươi... ngươi... ngươi là ai, ngươi muốn làm gì, ngươi.... Bàng đại tổng quản lúc này như người thường gặp phải cướp, liền luống cuống, bởi vì hắn nhìn cảnh tượng hết sức ngạc nhiên, vốn chỉ xuất hiện ở thế giới người phàm, nhưng cố tình lại xảy ra trên người hắn. Hắn nhìn thấy một người, một người hắn quen đến không thể quen hơn, hắn hoảng hốt mơ hồ có cảm giác, có phải trước mặt có tấm gương, bởi vì người kia... chính... chính là bản thân hắn.
Có điều không giống hắn, là người đối điện cầm một cây gậy gỗ, rõ ràng là tùy tiện nhặt khúc cây trong rừng, hắn lại dùng cây gậy... cây gậy gỗ đó đánh ngất xỉu hai thủ hạ Thái Cực Cảnh.
Bàng Cẩm cảm giác thế giới quan muốn sụp đổ, bởi vì cảnh tượng này quá thần kỳ khó tin. Cái gì thế này, Thái Cực Cảnh lại bị... lại bị cây gỗ đập ngất, nói ra ngoài cũng tuyệt đối không ai tin.
Đừng nói người khác, ngay cả bản thân Bàng Cẩm cũng cảm thấy quá hoang đường. Nói sao mình cũng là Âm Dương Cảnh Vương giả, thủ hạ là Thái Cực Cảnh, một người còn là tầng thứ tư, tồn tại như thế thì làm sao một gậy đập ngất được?
Hơn nữa, sao hắn giống y chang mình, chuyện gì thế này?
- Rất nhàm chán phải không, vừa rồi tiện tay nhặt lên, thuận tay thử cái. Trong lúc Bàng Cẩm khủng hoảng mê hoặc, bỗng nghe kẻ đối diện nói chuyện, sắc mặt hắn lại càng thêm khó coi, bởi vì giọng nói này cũng là của hắn.
Nhậm Kiệt nhìn Bàng Cẩm cả kinh há to miệng đủ nuốt gọn nắm tay, cười cười ném khúc cây đi, sau đó cách không chụp tới, nháy mắt cách không nắm lấy Bàng Cẩm, mang hắn vào tiểu thế giới Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.