Lúc ban đầu Vũ Tiêu nhìn những người đó lại càng đuổi càng xa, trực tiếp bị đối phương bỏ rơi, ngay cả cái bóng đều không đuổi kịp, sau đó vốn hắn nghĩ phải làm sao để xử lý chuyện này mà không tổn thương mặt mũi.
Rất nhanh hắn nghĩ tới một biện pháp thích hợp nhất, mà lúc thì lầm bầm lầu bầu nói, lúc thì trầm ngâm suy nghĩ... rất nhanh chính hắn đều tin đây là chân tướng, đối phương chính là làm như vậy mới chạy thoát; rất nhanh chính hắn đều tin tưởng vững chắc không thể nghi ngờ, cũng như tin tưởng vững chắc hắn là đẹp trai nhất, mạnh nhất.
Chuyện này không thể che giấu với bên trên, cũng không có biện pháp che giấu, một khi đã như vậy tự nhiên phải nghĩ kỹ đối sách. Thời khắc này hắn đã nghĩ ra một biện pháp, tiếp theo suy nghĩ kỹ một chút cảm giác không có vấn đề gì, lập tức Vũ Tiêu tính toán liên lạc với cấp trên.
Một mặt để cấp trên biết chính mình đã gian nan khổ sở đuổi giết, đã ép đối phương phải sử dụng phương pháp liều mạng mới trốn thoát, mình đã hao phí phần lớn lực lượng vì đối phương, chuyện còn lại cứ giao cho những người khác đi xử lý, nhưng công lao nhất định phải có một phần của mình.
Ở một mặt khác, cũng là để bọn họ biết, Vũ Tiêu đại nhân ra tay...
- Hả? Đột nhiên, Vũ Tiêu đang suy nghĩ chuyện tốt đẹp, chuẩn bị liên lạc với bên trên đột nhiên trợn tròn mắt, ngây dại, không thể tin được lần nữa xác nhận trong tiên hồn lực xuất hiện cây đại kỳ kia, chính là trước đó hắn phát hiện.
Không sai, thật... đúng thật là nó... hắn... hắn tại sao lại quay lại?
Điều này sao có thể, chẳng lẽ nghĩ quẩn trong lòng muốn tự sát, muốn đi tìm cái chết, nếu không vì sao lại chui đầu vô lưới, chạy đi mất dạng lại quay trở lại?
Tuy rằng Vũ Tiêu luôn cho rằng chính mình rất có mị lực, rất xuất sắc, rất mạnh, nhưng hắn còn không đến mức đầu óc thác loạn đến cho rằng đối phương bởi vì điều đó mà quay trở lại.
"Ầm..." Trong lúc bất chợt, tiên hồn lực của Vũ Tiêu cảm nhận được đối phương ngưng tụ lực lượng khổng lồ, tốc độ lại lần nữa tăng lên, mục tiêu nhắm thẳng vào mình.
Bọn họ... bọn họ điên rồi, đây là bọn họ muốn ra tay đối phó với mình?
Đột nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra, thiếu chút nữa Vũ Tiêu bật cười thành tiếng, đùa gì thế? Mình đường đường là Kim Tiên, cho dù người tu vi cao hơn mình gặp mình cũng né tránh, huống chi một đám người như bọn họ... đúng là không biết sống chết!
Trong lòng nghĩ, Vũ Tiêu cũng lập tức thúc giục Tiên Kiếm trung phẩm, Tiên Kiếm lại lần nữa nở rộ hào quang vạn trượng, giống như bảo vật hỗn độn xuất thế, uy thế kinh thiên động địa.
"Ầm..." Đột nhiên, Nhậm Kiệt nắm trong tay Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ toàn lực xông tới thanh thế không đổi, nhưng từ trong tiểu thế giới dẫn động mặt trời trực tiếp chiếu ra một màn sáng, trong nháy mắt bao phủ Vũ Tiêu.
Trong phạm vi trăm trượng chung quanh, Vũ Tiêu có cảm giác dường như không gian bị cố định, đồng thời chung quanh cũng lập tức trở nên nóng lên, hết thảy đều đang thiêu đốt.
Mặt trời ngưng tụ uy lực, lần này càng thêm cường đại, đồng thời cũng cố định không gian chung quanh, tránh cho hắn chạy trốn.
- Hả... Tình huống gì đây? Không gian bị cố định! Tại sao có thể như vậy? Trong nháy mắt, Vũ Tiêu vừa rồi vốn còn tràn đầy tự tin, thúc giục Tiên Kiếm trung phẩm nở rộ hào quang vạn trượng, chuẩn bị xử lý Nhậm Kiệt lập tức liền lo lắng.
Bởi vì độ nóng ở chung quanh đột nhiên nóng rực, khiến hắn đều không thể không liều mạng vận chuyển lực lượng mới có thể chống cự... cái này cũng chưa tính, không gian lại bị cố định... cái này... cái này... có điều gì đó không đúng...
Vũ Tiêu vốn tính tình nhát gan tận trong xương, hay bắt nạt kẻ yếu, thời điểm này lập tức lộ rõ không thể nghi ngờ: nghĩ đến tốc độ của đối phương rõ ràng đã bỏ rơi mình phía sau, lại đột nhiên quay lại, vốn khí thế của hắn trước đó lập tức không còn lại mấy phần.
Nếu như xuôi nước xuôi gió, Vũ Tiêu có thể phát huy một trăm hai mươi phần trăm lực lượng, có thêm người trợ uy hắn sẽ càng lợi hại hơn.
Nhưng vừa mới gặp một chút cường ngạnh, hơn nữa với tình huống quỷ dị giờ phút này, lập tức hắn liền rét lạnh.
"Bùng Bùng Bùng..."
Đúng lúc này, 99 cây đại kỳ của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ còn nhanh hơn chủ kỳ trong nháy mắt cắm dầy đặc chung quanh Vũ Tiêu, trận pháp vận chuyển hết tốc lực, lập tức thể hiện ra uy thế của trận pháp, các loại lực lượng đan vào, thiên địa mờ tối, ngăn cách bất kỳ liên lạc với chung quanh, ngay cả tiên hồn lực đều không dò xét ra ngoài được: hắn đã hoàn toàn bị giam ở trong đó.
Bảy con rồng dưới dẫn dắt của Lôi Long toàn bộ đã vô cùng cường đại, trong nháy mắt liền phát ra tiếng long ngâm, thanh âm kinh thiên động địa vang dội bên trong không gian trận pháp.
Trận thế cường đại này, tuyệt đối nghe mà rợn cả người, Vũ Tiêu vốn đã sợ hãi lập tức càng trở nên kinh nghi bất định, đây... đây là tình huống gì vậy? Trận pháp gì mà kinh khủng như vậy? Còn có, làm sao cùng lúc có nhiều khí linh cường đại đến trình độ như thế? Pháp lực cuồn cuộn, quả thực đến gần Thiên Tiên rồi! Không xong, tình huống có điều gì đó không đúng!
Trong... trong trận pháp này có thứ gì đó uy hiếp tiên hồn của Vũ Tiêu, khiến hắn cảm nhận được tiên hồn run rẩy, có cảm giác như trong nháy mắt sẽ hoàn toàn bị tiêu tan. Loại cảm giác này khiến hắn sợ hãi, làm hắn run rẩy... thời khắc này hắn không áp chế nổi sợ hãi, muốn bỏ chạy, nhất định phải chạy đi... thời khắc này hắn cũng không còn quản được nhiều như vậy, không tiếc bất cứ giá nào đều phải chạy đi...
"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm, bảy con rồng vờn quanh, thúc giục trận pháp, bạo phát ra áp lực cường đại nhất. Mà từ trong áp lực đó chỉ có Vũ Tiêu mới có thể cảm nhận được bên trong còn ẩn chứa một lực lượng uy hiếp trí mạng khác.
- A...
"Bùng Bùng..." Cảm nhận loại áp lực này, loại lực lượng uy hiếp trí mạng này, hơn nữa mặt trời bộc phát ra hơi nóng bao phủ, phong tỏa không gian chung quanh, Vũ Tiêu lập tức quyết định trước bỏ chạy, thoát khỏi nơi này rồi tính sau.
Tuyệt đối không thể mạo hiểm! Vũ Tiêu liền bạo phát uy thế to lớn, xông thẳng ra. Trên thân thể hắn tiên hồn lực màu vàng tản ra ánh sáng vàng nhạt, toàn lực thúc giục lực lượng muốn xông ra.
Vũ Tiêu bên này tự loạn trận cước, đã bắt đầu khiếp đảm, sợ hãi, từ hào khí vạn trượng biến thành muốn chạy trốn... mà hết thảy cảnh này ở trong mắt Tặc đạo nhân, Ngưu Lão Nhị xem thấy thì lại là một cảnh tượng khác.
Lúc này, hai người cũng đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Bởi vì bọn họ ở góc độ của mình, nhìn thấy rõ nhất.
Nhậm Kiệt vừa nghe Tặc đạo nhân nói liền không chút do dự xoay người quay trở lại, chính là muốn giết chết Vũ Tiêu đoạt lấy lệnh bài. Trên thực tế trực tiếp đối mặt với Kim Tiên, trong lòng Tặc đạo nhân cũng chìm xuống; Ngưu Lão Nhị ngược lại không quan tâm, chính hắn cũng không chút e ngại Kim Tiên. Trên thực tế chuyện chiến đấu, đánh nhau với ai hắn đều không sợ.
Mà khi Vũ Tiêu nhìn thấy bọn họ xuất hiện, đầu tiên là bất ngờ, kinh ngạc, sau đó thì vui mừng, một lần nữa vận chuyển Tiên Kiếm trung phẩm nở rộ hào quang vạn trượng, bạo phát uy thế to lớn, rõ ràng là xu thế chuẩn bị đánh một trận.
Thế nhưng ngay sau đó, Nhậm Kiệt phát ra màn sáng cố định lại không gian, còn ẩn chứa hơi nóng rực bên trên đó, uy lực còn mạnh hơn so với hắn hấp thu Cửu Dương vùng cấm lúc trước. Thiên Tiên bình thường khẳng định có thể bị thiêu đốt chết ngay, cho dù Kim Tiên đều phải cẩn thận chống cự. Chỉ riêng điểm này, đã làm cho khí thế của Vũ Tiêu giảm xuống, sau đó đột nhiên Nhậm Kiệt tăng tốc thúc giục những cây đại kỳ kia trước một bước, bố trí trận pháp, tạo thành uy thế, uy áp.
Cứ như vậy, bọn họ trơ mắt nhìn, không đợi Nhậm Kiệt tới gần, Vũ Tiêu kia liền tự mình run sợ, khiếp đảm, cuối cùng lại muốn bỏ chạy... Mà chênh lệch giữa hai người này bọn họ cũng đều biết rõ.
Chỉ một hạng mục này, Vũ Tiêu có thể bộc phát ra sức chiến đấu ít nhất đã giảm bớt ba thành trở lên... cái này... cũng quá lợi hại đi!
Mà cố tình áp lực, uy áp thật lớn, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ chỉ mới vận chuyển trận pháp, đã khiến Vũ Tiêu phải liều mạng bạo phát lực lượng, mà thẳng đến khi hắn đối mặt với toàn bộ trận pháp của đại trận, thì Nhậm Kiệt cũng mới đến gần.
Một phản một chính, bản thân sức chiến đấu của Vũ Tiêu dưới tình huống tâm tính hắn xảy ra biến đổi đã yếu bớt rất nhiều, sau đó lại tự loạn trận cước bạo phát uy lực đối kháng đại trận, mà ngay lúc hắn đối kháng kịch liệt nhất cùng đại trận trước mắt, chung quy Nhậm Kiệt cũng đã tới gần khoảng cách vừa đủ.
- Đi xuống! Nhậm Kiệt vừa động tiên hồn lực, đồng thời chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ khẽ run lên, trong nháy mắt Ngưu Lão Nhị, Tặc đạo nhân đã rời khỏi trên đại kỳ.
Ngay sau đó chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ liền rút nhỏ vừa lúc xuất hiện ở trong tay Nhậm Kiệt. Kim Tiên bất luận là nắm giữ về quy tắc Tiên đạo, hay vận dụng lực lượng, pháp bảo, tiên hồn, thân thể... trên bản chất đều đã vượt hơn xa Thiên Tiên. Đây cũng là một cái hào rộng mà Thiên Tiên bất kể làm thế nào đều rất khó vượt qua.
Nhưng thời khắc này Nhậm Kiệt chính là muốn vượt qua cái hào rộng này, từ lúc hắn vòng trở lại, đến lúc này chân chính ra tay, cũng giống như rút tơ bóc kén, đã tầng tầng đánh rớt lực lượng của đối thủ từ từ đến một điểm thấp nhất, đúng vào thời điểm đó Nhậm Kiệt ra tay.
- Trấn Thiên Ấn! "Ầm..." Lúc này thân hình Nhậm Kiệt tụ thế đạt tới đỉnh phong nhất, cũng là khoảnh khắc đối phương suy yếu nhất, tay phải cầm chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đâm tới, người chưa tới, tay trái ngưng tụ ấn quyết, Trấn Thiên Ấn đánh thẳng xuống.
Đồng dạng đều là Trấn Thiên Ấn, mà lúc này Nhậm Kiệt có thể một tay ngưng tụ ấn quyết, nhưng bằng vào tiên hồn lực của hắn hiện tại, bằng vào hiểu biết cùng lực lượng của hắn đối với Trấn Thiên Ấn, uy thế của Trấn Thiên Ấn lúc này cường đại hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với trước.
Trong tiếng nổ ầm ầm đánh xuống, kết hợp với mặt trời nóng rực, uy lực phong cấm không gian, kết hợp với oai lực vô số đại trận của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ... đây là Lăng Thiên Nhất Kích cường đại nhất của Nhậm Kiệt từ trước tới nay chấn xuống.
"Bùng Bùng Bùng..."
- A... Giờ khắc này Vũ Tiêu giống như con kiến bò trên chảo nóng, trong lòng đầy hoảng sợ, e ngại, chạy trốn... chạy trốn... Thời khắc này hắn không còn bất kỳ chiến ý gì, bởi vì lúc này rõ ràng không đúng, rõ ràng có vấn đề...
Chỉ đáng tiếc, hắn càng là như thế, tình huống càng không xong.
- Ta là người của Hắc Long Tiên Vương, ta có Tiên Kiếm trung phẩm, người nào dám đụng đến ta, ai dám... E ngại đến cực điểm, Vũ Tiêu thúc giục Tiên Kiếm trung phẩm, lần nữa bạo phát ra hào quang vạn trượng, thúc giục uy lực ngăn cản, đồng thời kêu lên thất thanh.
Chỉ tiếc, những công kích này cũng không bởi vì uy hiếp của hắn, bởi vì lời nói của hắn mà có bất kỳ kéo dài, ngược lại thì lực ép xuống càng thêm hung mãnh, càng thêm trầm trọng.
"Bùng..." Nhanh... nhanh đến mức người ta khó tin: ngay lúc Vũ Tiêu toàn lực duy trì hết thảy lực lượng, muốn chấn văng ra lực chèn ép này, ngọn lửa này, phong cấm không gian này, những oai lực trận pháp này... thì Nhậm Kiệt mượn cả trận thế tăng tốc độ, tay phải cầm Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trong nháy mắt hóa thành một luồng sáng, "Lăng Thiên Nhất Kích", trực tiếp đâm xuyên qua thân thể Vũ Tiêu.
Ngay khoảnh khắc thân thể hắn bị đâm xuyên qua, tiên hồn của hắn vỡ tan, lực lượng của hắn cũng bắt đầu sụp đổ.
- Không... "Ầm..."
Trong nháy mắt khi Vũ Tiêu bị đại kỳ đâm xuyên qua thân thể, hắn phát ra tiếng rống kinh khủng nhất, xé nát tim gan nhất, không cam lòng nhất: hắn là Kim Tiên, hắn có Tiên Kiếm trung phẩm, hắn còn có chiêu thức tự nhận là đủ hoa lệ, đủ cường đại, nhưng lại dưới một kích của đối phương liền bị đánh chết... Giờ khắc này hắn cảm nhận được tiên hồn đang tán loạn, thân thể vỡ tan.
Hắn ngay cả cơ hội tiên hồn chạy trốn cũng không có, quá nhanh, hết thảy đều quá nhanh khiến hắn hoàn toàn không có thời gian làm chuyện gì khác, xong rồi... hoàn toàn xong rồi... chết rồi... thật sự bị giết rồi... Mà chỉ là một kích... chỉ là một kích mà thôi...
Đến khoảnh khắc cuối cùng, hắn mới thấy rõ bộ dáng của đối phương là mặt nạ cười, một tấm mặt nạ cười to lớn mà khoa trương, đây là người nào?
Không đúng! Một chút ý thức cuối cùng, đột nhiên Vũ Tiêu ý thức được một chuyện, cuối cùng người này đâm xuyên qua mình bộc phát ra tốc độ cùng tia sáng, thế nào rất tương tự với hình ảnh hấp thu cả Cửu Dương vùng cấm của người thủ hạ ghi chép cầm về, hơn nữa lực lượng trước tiên làm mình bị thương, phong tỏa không gian cũng như hơi nóng mặt trời hạch tâm kia...
Rất nhanh hắn nghĩ tới một biện pháp thích hợp nhất, mà lúc thì lầm bầm lầu bầu nói, lúc thì trầm ngâm suy nghĩ... rất nhanh chính hắn đều tin đây là chân tướng, đối phương chính là làm như vậy mới chạy thoát; rất nhanh chính hắn đều tin tưởng vững chắc không thể nghi ngờ, cũng như tin tưởng vững chắc hắn là đẹp trai nhất, mạnh nhất.
Chuyện này không thể che giấu với bên trên, cũng không có biện pháp che giấu, một khi đã như vậy tự nhiên phải nghĩ kỹ đối sách. Thời khắc này hắn đã nghĩ ra một biện pháp, tiếp theo suy nghĩ kỹ một chút cảm giác không có vấn đề gì, lập tức Vũ Tiêu tính toán liên lạc với cấp trên.
Một mặt để cấp trên biết chính mình đã gian nan khổ sở đuổi giết, đã ép đối phương phải sử dụng phương pháp liều mạng mới trốn thoát, mình đã hao phí phần lớn lực lượng vì đối phương, chuyện còn lại cứ giao cho những người khác đi xử lý, nhưng công lao nhất định phải có một phần của mình.
Ở một mặt khác, cũng là để bọn họ biết, Vũ Tiêu đại nhân ra tay...
- Hả? Đột nhiên, Vũ Tiêu đang suy nghĩ chuyện tốt đẹp, chuẩn bị liên lạc với bên trên đột nhiên trợn tròn mắt, ngây dại, không thể tin được lần nữa xác nhận trong tiên hồn lực xuất hiện cây đại kỳ kia, chính là trước đó hắn phát hiện.
Không sai, thật... đúng thật là nó... hắn... hắn tại sao lại quay lại?
Điều này sao có thể, chẳng lẽ nghĩ quẩn trong lòng muốn tự sát, muốn đi tìm cái chết, nếu không vì sao lại chui đầu vô lưới, chạy đi mất dạng lại quay trở lại?
Tuy rằng Vũ Tiêu luôn cho rằng chính mình rất có mị lực, rất xuất sắc, rất mạnh, nhưng hắn còn không đến mức đầu óc thác loạn đến cho rằng đối phương bởi vì điều đó mà quay trở lại.
"Ầm..." Trong lúc bất chợt, tiên hồn lực của Vũ Tiêu cảm nhận được đối phương ngưng tụ lực lượng khổng lồ, tốc độ lại lần nữa tăng lên, mục tiêu nhắm thẳng vào mình.
Bọn họ... bọn họ điên rồi, đây là bọn họ muốn ra tay đối phó với mình?
Đột nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra, thiếu chút nữa Vũ Tiêu bật cười thành tiếng, đùa gì thế? Mình đường đường là Kim Tiên, cho dù người tu vi cao hơn mình gặp mình cũng né tránh, huống chi một đám người như bọn họ... đúng là không biết sống chết!
Trong lòng nghĩ, Vũ Tiêu cũng lập tức thúc giục Tiên Kiếm trung phẩm, Tiên Kiếm lại lần nữa nở rộ hào quang vạn trượng, giống như bảo vật hỗn độn xuất thế, uy thế kinh thiên động địa.
"Ầm..." Đột nhiên, Nhậm Kiệt nắm trong tay Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ toàn lực xông tới thanh thế không đổi, nhưng từ trong tiểu thế giới dẫn động mặt trời trực tiếp chiếu ra một màn sáng, trong nháy mắt bao phủ Vũ Tiêu.
Trong phạm vi trăm trượng chung quanh, Vũ Tiêu có cảm giác dường như không gian bị cố định, đồng thời chung quanh cũng lập tức trở nên nóng lên, hết thảy đều đang thiêu đốt.
Mặt trời ngưng tụ uy lực, lần này càng thêm cường đại, đồng thời cũng cố định không gian chung quanh, tránh cho hắn chạy trốn.
- Hả... Tình huống gì đây? Không gian bị cố định! Tại sao có thể như vậy? Trong nháy mắt, Vũ Tiêu vừa rồi vốn còn tràn đầy tự tin, thúc giục Tiên Kiếm trung phẩm nở rộ hào quang vạn trượng, chuẩn bị xử lý Nhậm Kiệt lập tức liền lo lắng.
Bởi vì độ nóng ở chung quanh đột nhiên nóng rực, khiến hắn đều không thể không liều mạng vận chuyển lực lượng mới có thể chống cự... cái này cũng chưa tính, không gian lại bị cố định... cái này... cái này... có điều gì đó không đúng...
Vũ Tiêu vốn tính tình nhát gan tận trong xương, hay bắt nạt kẻ yếu, thời điểm này lập tức lộ rõ không thể nghi ngờ: nghĩ đến tốc độ của đối phương rõ ràng đã bỏ rơi mình phía sau, lại đột nhiên quay lại, vốn khí thế của hắn trước đó lập tức không còn lại mấy phần.
Nếu như xuôi nước xuôi gió, Vũ Tiêu có thể phát huy một trăm hai mươi phần trăm lực lượng, có thêm người trợ uy hắn sẽ càng lợi hại hơn.
Nhưng vừa mới gặp một chút cường ngạnh, hơn nữa với tình huống quỷ dị giờ phút này, lập tức hắn liền rét lạnh.
"Bùng Bùng Bùng..."
Đúng lúc này, 99 cây đại kỳ của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ còn nhanh hơn chủ kỳ trong nháy mắt cắm dầy đặc chung quanh Vũ Tiêu, trận pháp vận chuyển hết tốc lực, lập tức thể hiện ra uy thế của trận pháp, các loại lực lượng đan vào, thiên địa mờ tối, ngăn cách bất kỳ liên lạc với chung quanh, ngay cả tiên hồn lực đều không dò xét ra ngoài được: hắn đã hoàn toàn bị giam ở trong đó.
Bảy con rồng dưới dẫn dắt của Lôi Long toàn bộ đã vô cùng cường đại, trong nháy mắt liền phát ra tiếng long ngâm, thanh âm kinh thiên động địa vang dội bên trong không gian trận pháp.
Trận thế cường đại này, tuyệt đối nghe mà rợn cả người, Vũ Tiêu vốn đã sợ hãi lập tức càng trở nên kinh nghi bất định, đây... đây là tình huống gì vậy? Trận pháp gì mà kinh khủng như vậy? Còn có, làm sao cùng lúc có nhiều khí linh cường đại đến trình độ như thế? Pháp lực cuồn cuộn, quả thực đến gần Thiên Tiên rồi! Không xong, tình huống có điều gì đó không đúng!
Trong... trong trận pháp này có thứ gì đó uy hiếp tiên hồn của Vũ Tiêu, khiến hắn cảm nhận được tiên hồn run rẩy, có cảm giác như trong nháy mắt sẽ hoàn toàn bị tiêu tan. Loại cảm giác này khiến hắn sợ hãi, làm hắn run rẩy... thời khắc này hắn không áp chế nổi sợ hãi, muốn bỏ chạy, nhất định phải chạy đi... thời khắc này hắn cũng không còn quản được nhiều như vậy, không tiếc bất cứ giá nào đều phải chạy đi...
"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm, bảy con rồng vờn quanh, thúc giục trận pháp, bạo phát ra áp lực cường đại nhất. Mà từ trong áp lực đó chỉ có Vũ Tiêu mới có thể cảm nhận được bên trong còn ẩn chứa một lực lượng uy hiếp trí mạng khác.
- A...
"Bùng Bùng..." Cảm nhận loại áp lực này, loại lực lượng uy hiếp trí mạng này, hơn nữa mặt trời bộc phát ra hơi nóng bao phủ, phong tỏa không gian chung quanh, Vũ Tiêu lập tức quyết định trước bỏ chạy, thoát khỏi nơi này rồi tính sau.
Tuyệt đối không thể mạo hiểm! Vũ Tiêu liền bạo phát uy thế to lớn, xông thẳng ra. Trên thân thể hắn tiên hồn lực màu vàng tản ra ánh sáng vàng nhạt, toàn lực thúc giục lực lượng muốn xông ra.
Vũ Tiêu bên này tự loạn trận cước, đã bắt đầu khiếp đảm, sợ hãi, từ hào khí vạn trượng biến thành muốn chạy trốn... mà hết thảy cảnh này ở trong mắt Tặc đạo nhân, Ngưu Lão Nhị xem thấy thì lại là một cảnh tượng khác.
Lúc này, hai người cũng đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Bởi vì bọn họ ở góc độ của mình, nhìn thấy rõ nhất.
Nhậm Kiệt vừa nghe Tặc đạo nhân nói liền không chút do dự xoay người quay trở lại, chính là muốn giết chết Vũ Tiêu đoạt lấy lệnh bài. Trên thực tế trực tiếp đối mặt với Kim Tiên, trong lòng Tặc đạo nhân cũng chìm xuống; Ngưu Lão Nhị ngược lại không quan tâm, chính hắn cũng không chút e ngại Kim Tiên. Trên thực tế chuyện chiến đấu, đánh nhau với ai hắn đều không sợ.
Mà khi Vũ Tiêu nhìn thấy bọn họ xuất hiện, đầu tiên là bất ngờ, kinh ngạc, sau đó thì vui mừng, một lần nữa vận chuyển Tiên Kiếm trung phẩm nở rộ hào quang vạn trượng, bạo phát uy thế to lớn, rõ ràng là xu thế chuẩn bị đánh một trận.
Thế nhưng ngay sau đó, Nhậm Kiệt phát ra màn sáng cố định lại không gian, còn ẩn chứa hơi nóng rực bên trên đó, uy lực còn mạnh hơn so với hắn hấp thu Cửu Dương vùng cấm lúc trước. Thiên Tiên bình thường khẳng định có thể bị thiêu đốt chết ngay, cho dù Kim Tiên đều phải cẩn thận chống cự. Chỉ riêng điểm này, đã làm cho khí thế của Vũ Tiêu giảm xuống, sau đó đột nhiên Nhậm Kiệt tăng tốc thúc giục những cây đại kỳ kia trước một bước, bố trí trận pháp, tạo thành uy thế, uy áp.
Cứ như vậy, bọn họ trơ mắt nhìn, không đợi Nhậm Kiệt tới gần, Vũ Tiêu kia liền tự mình run sợ, khiếp đảm, cuối cùng lại muốn bỏ chạy... Mà chênh lệch giữa hai người này bọn họ cũng đều biết rõ.
Chỉ một hạng mục này, Vũ Tiêu có thể bộc phát ra sức chiến đấu ít nhất đã giảm bớt ba thành trở lên... cái này... cũng quá lợi hại đi!
Mà cố tình áp lực, uy áp thật lớn, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ chỉ mới vận chuyển trận pháp, đã khiến Vũ Tiêu phải liều mạng bạo phát lực lượng, mà thẳng đến khi hắn đối mặt với toàn bộ trận pháp của đại trận, thì Nhậm Kiệt cũng mới đến gần.
Một phản một chính, bản thân sức chiến đấu của Vũ Tiêu dưới tình huống tâm tính hắn xảy ra biến đổi đã yếu bớt rất nhiều, sau đó lại tự loạn trận cước bạo phát uy lực đối kháng đại trận, mà ngay lúc hắn đối kháng kịch liệt nhất cùng đại trận trước mắt, chung quy Nhậm Kiệt cũng đã tới gần khoảng cách vừa đủ.
- Đi xuống! Nhậm Kiệt vừa động tiên hồn lực, đồng thời chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ khẽ run lên, trong nháy mắt Ngưu Lão Nhị, Tặc đạo nhân đã rời khỏi trên đại kỳ.
Ngay sau đó chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ liền rút nhỏ vừa lúc xuất hiện ở trong tay Nhậm Kiệt. Kim Tiên bất luận là nắm giữ về quy tắc Tiên đạo, hay vận dụng lực lượng, pháp bảo, tiên hồn, thân thể... trên bản chất đều đã vượt hơn xa Thiên Tiên. Đây cũng là một cái hào rộng mà Thiên Tiên bất kể làm thế nào đều rất khó vượt qua.
Nhưng thời khắc này Nhậm Kiệt chính là muốn vượt qua cái hào rộng này, từ lúc hắn vòng trở lại, đến lúc này chân chính ra tay, cũng giống như rút tơ bóc kén, đã tầng tầng đánh rớt lực lượng của đối thủ từ từ đến một điểm thấp nhất, đúng vào thời điểm đó Nhậm Kiệt ra tay.
- Trấn Thiên Ấn! "Ầm..." Lúc này thân hình Nhậm Kiệt tụ thế đạt tới đỉnh phong nhất, cũng là khoảnh khắc đối phương suy yếu nhất, tay phải cầm chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đâm tới, người chưa tới, tay trái ngưng tụ ấn quyết, Trấn Thiên Ấn đánh thẳng xuống.
Đồng dạng đều là Trấn Thiên Ấn, mà lúc này Nhậm Kiệt có thể một tay ngưng tụ ấn quyết, nhưng bằng vào tiên hồn lực của hắn hiện tại, bằng vào hiểu biết cùng lực lượng của hắn đối với Trấn Thiên Ấn, uy thế của Trấn Thiên Ấn lúc này cường đại hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với trước.
Trong tiếng nổ ầm ầm đánh xuống, kết hợp với mặt trời nóng rực, uy lực phong cấm không gian, kết hợp với oai lực vô số đại trận của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ... đây là Lăng Thiên Nhất Kích cường đại nhất của Nhậm Kiệt từ trước tới nay chấn xuống.
"Bùng Bùng Bùng..."
- A... Giờ khắc này Vũ Tiêu giống như con kiến bò trên chảo nóng, trong lòng đầy hoảng sợ, e ngại, chạy trốn... chạy trốn... Thời khắc này hắn không còn bất kỳ chiến ý gì, bởi vì lúc này rõ ràng không đúng, rõ ràng có vấn đề...
Chỉ đáng tiếc, hắn càng là như thế, tình huống càng không xong.
- Ta là người của Hắc Long Tiên Vương, ta có Tiên Kiếm trung phẩm, người nào dám đụng đến ta, ai dám... E ngại đến cực điểm, Vũ Tiêu thúc giục Tiên Kiếm trung phẩm, lần nữa bạo phát ra hào quang vạn trượng, thúc giục uy lực ngăn cản, đồng thời kêu lên thất thanh.
Chỉ tiếc, những công kích này cũng không bởi vì uy hiếp của hắn, bởi vì lời nói của hắn mà có bất kỳ kéo dài, ngược lại thì lực ép xuống càng thêm hung mãnh, càng thêm trầm trọng.
"Bùng..." Nhanh... nhanh đến mức người ta khó tin: ngay lúc Vũ Tiêu toàn lực duy trì hết thảy lực lượng, muốn chấn văng ra lực chèn ép này, ngọn lửa này, phong cấm không gian này, những oai lực trận pháp này... thì Nhậm Kiệt mượn cả trận thế tăng tốc độ, tay phải cầm Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trong nháy mắt hóa thành một luồng sáng, "Lăng Thiên Nhất Kích", trực tiếp đâm xuyên qua thân thể Vũ Tiêu.
Ngay khoảnh khắc thân thể hắn bị đâm xuyên qua, tiên hồn của hắn vỡ tan, lực lượng của hắn cũng bắt đầu sụp đổ.
- Không... "Ầm..."
Trong nháy mắt khi Vũ Tiêu bị đại kỳ đâm xuyên qua thân thể, hắn phát ra tiếng rống kinh khủng nhất, xé nát tim gan nhất, không cam lòng nhất: hắn là Kim Tiên, hắn có Tiên Kiếm trung phẩm, hắn còn có chiêu thức tự nhận là đủ hoa lệ, đủ cường đại, nhưng lại dưới một kích của đối phương liền bị đánh chết... Giờ khắc này hắn cảm nhận được tiên hồn đang tán loạn, thân thể vỡ tan.
Hắn ngay cả cơ hội tiên hồn chạy trốn cũng không có, quá nhanh, hết thảy đều quá nhanh khiến hắn hoàn toàn không có thời gian làm chuyện gì khác, xong rồi... hoàn toàn xong rồi... chết rồi... thật sự bị giết rồi... Mà chỉ là một kích... chỉ là một kích mà thôi...
Đến khoảnh khắc cuối cùng, hắn mới thấy rõ bộ dáng của đối phương là mặt nạ cười, một tấm mặt nạ cười to lớn mà khoa trương, đây là người nào?
Không đúng! Một chút ý thức cuối cùng, đột nhiên Vũ Tiêu ý thức được một chuyện, cuối cùng người này đâm xuyên qua mình bộc phát ra tốc độ cùng tia sáng, thế nào rất tương tự với hình ảnh hấp thu cả Cửu Dương vùng cấm của người thủ hạ ghi chép cầm về, hơn nữa lực lượng trước tiên làm mình bị thương, phong tỏa không gian cũng như hơi nóng mặt trời hạch tâm kia...