Đột nhiên, Nhậm Kiệt cảm giác hết thảy có chút rối loạn, dù sao quan hệ giữa hắn cùng Nghịch Thiên Thất Đại Thánh không tầm thường, nhưng Kim Sí Đại Bằng này xuất hiện ở nơi này lại có vấn đề rất lớn, bên trong đó liên đới quá nhiều vấn đề...
- Nhị... nhị ca làm gì ở nơi này? Mà giữa bầu trời, Kim Sí Đại Bằng kia cũng sửng sốt thật lâu, rốt cục mới lên tiếng, không dám tin nhìn Ngưu Lão Nhị. Tuy rằng đây chỉ là một cái phân thân, nhưng hắn cũng có thể nhìn thấu tình huống của Ngưu Lão Nhị, biết sâu cạn của Ngưu Lão Nhị lúc này. Cho nên Kim Sí Đại Bằng càng thêm chấn động, càng thêm ngoài ý muốn: tình huống hiện tại của nhị ca như vậy, làm sao có thể phá mở cái chắn đại thế giới, còn... còn đến được nơi này?
- Ha ha... Lão tứ! Đúng thật là lão tứ! Không ngờ có thể gặp ngươi ở đây, thật tốt quá, thật quá tốt... Trong nháy mắt, Ngưu Lão Nhị toàn thân đều nhảy dựng lên, không phải bay, là chân chính nhảy vọt lên giữa không trung, cả người kích động, hưng phấn tình cảm bộc lộ trong lời nói, cũng không biết nên nói như thế nào, biểu đạt như thế nào.
Nghịch Thiên Thất Đại Thánh năm đó cùng chiến đấu chung với nhau vô số năm tháng, cuối cùng bị trấn áp, giờ này đã trôi qua mấy vạn năm, thế nào đều không nghĩ tới, lại lần nữa có thể gặp được ở trong đại thế giới Táng Tiên này.
Kim Sí Đại Bằng cũng lập tức biến thành người bình thường, trong nháy mắt hạ xuống bên cạnh Ngưu Lão Nhị, không đợi hắn làm gì, đã bị Ngưu Lão Nhị ôm lấy.
Đây cũng chính là tồn tại bực này, đổi lại là người yếu nhược một chút, lần này có thể bị Ngưu Lão Nhị ôm mà chết.
- Không thể nào, bọn họ là huynh đệ ư? Tặc đạo nhân cũng trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Ngưu Lão Nhị, nhìn Tiên Vương Kim Sí Đại Bằng giữa bầu trời, không thế nào nghĩ tới lại là tình huống như vậy, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng.
- Lợi hại, thật lợi hại... Tặc đạo nhân rất là ngoài ý muốn càng thêm chấn động, đồng thời cũng có phần mừng rỡ nhìn về phía Nhậm Kiệt nói: - Như thế thật rất tốt! Kim Sí Đại Bằng Vương lại là huynh đệ của Ngưu Lão Nhị, Ngưu Lão Nhị đối với ngươi nói gì nghe nấy, ở đây đều là người một nhà, có gì cũng dễ nói chuyện!
- Người mình sao? Nhậm Kiệt nhìn Ngưu Lão Nhị cùng Kim Sí Đại Bằng trên không trung, hắn đúng là không nghĩ như vậy.
Vốn ban đầu hắn nghe Tặc đạo nhân nói về năm đại Tiên Vương trong đại thế giới Táng Tiên này, lúc nhắc tới Tiên Vương Kim Sí Đại Bằng cũng không nghĩ nhiều, càng thêm không có liên tưởng tới Tiên Vương Kim Sí Đại Bằng này chính là Kim Sí Đại Bằng trong Nghịch Thiên Thất Đại Thánh trên đại thế giới kia.
Giờ này đột nhiên phát hiện một màn này, trừ giật mình ngoài ý muốn ra, Nhậm Kiệt cũng không nghĩ đơn giản như Tặc đạo nhân vậy. Bởi vì từ lúc đầu Nhậm Kiệt đã biết ngay, tình huống của cha mình, thậm chí cả đại thế giới Táng Tiên đều có liên quan với hoàng đế bọn họ, cho nên nhìn thấy Kim Sí Đại Bằng xuất hiện ở nơi này, bảo vệ chỗ này, lập tức Nhậm Kiệt nghĩ tới một chuyện: Theo Ngưu Lão Nhị nói, Kim Sí Đại Bằng hẳn là bị trấn áp ở Đông Hoang Thần Giáo, hắn làm sao có thể đi ra?
Hơn nữa hắn đi ra, tại sao lại xuất hiện ở đại thế giới Táng Tiên này, lại liên tưởng đến Đông Hoang Thần Giáo bị hoàng đế nắm trong tay, phân thân hoàng đế ở nhiều nơi, động tác quỷ dị của hoàng đế, cha mình bị hoàng đế vây ở đại thế giới Táng Tiên này, còn có mảnh vỡ Thánh Bia trong tiểu thế giới Nhậm gia kia cùng khí tức trên nó... lúc này Nhậm Kiệt cũng có thể xác định, bắt đầu từ Kim Sí Đại Bằng, từ từ Nhậm Kiệt liền thuận theo đó nghĩ ra một chút mạch lạc...
Kim Sí Đại Bằng này chỉ sợ đều không phải là đi ra giống như Tề Thiên, Ngưu Lão Nhị bọn họ, hắn chỉ là một phân thân đã đạt tới trình độ này, mà lại trấn thủ tại chỗ này, hiển nhiên là nghe theo lệnh của hoàng đế...
Nghĩ tới đây, Nhậm Kiệt không khỏi nghĩ tới một khả năng thật đáng sợ...
Càng nghĩ tới những điều này, Nhậm Kiệt lại càng lo lắng càng bắt đầu đề phòng.
- Ngưu Lão Nhị! Hỏi hắn vì đâu đi ra, nếu như bổn gia chủ đoán không sai, hắn khác với các ngươi! Nhậm Kiệt vừa động tiên hồn lực, liên lạc với Ngưu Lão Nhị đang kích động.
- Ha ha... Cái gì khác chứ! Đi ra là quá tốt rồi... đi ra là tốt rồi! Ngưu Lão Nhị tuy rằng lập tức thông qua tiên hồn lực trả lời Nhậm Kiệt, nhưng hiển nhiên còn ở vào trạng thái kích động cực độ, cũng không nghe hiểu ý của Nhậm Kiệt.
- Chẳng lẽ ngươi không nhớ, người trấn áp các ngươi sẽ phái người hỏi câu nói kia sao? Nhậm Kiệt không có giải thích nhiều với Ngưu Lão Nhị, bởi vì đây là thông qua vô số chuyện phân tích ra được, trong lúc nhất thời muốn giải thích cũng rất khó giải thích rõ.
Đang lúc kích động cực độ, Ngưu Lão Nhị cũng thoáng sửng sốt, dĩ nhiên hắn sẽ không quên câu nói kia, cách mỗi mười năm luôn có người tới hỏi hắn có phục hay không, bọn họ đều giống nhau, một khi bọn họ thần phục là có thể rời khỏi trấn áp của Thánh Bia kia, nhưng đồng thời cũng sẽ hoàn toàn khuất phục.
Tuy rằng bị trấn áp mấy vạn năm, nhưng bọn hắn cũng không có thần phục, chẳng lẽ...
- Nhị ca! Sao huynh lại tới đại thế giới Táng Tiên này? Nhị ca tới đây... làm gì? Kim Sí Đại Bằng cũng rất là kích động, áo choàng màu vàng to lớn, chỉ có gần gũi mới có thể nhìn thấy bộ dạng hắn lại rất tuấn lãng, chỉ có điều bình thường dưới che chắn của áo choàng màu vàng kia, căn bản không thấy rõ bộ dáng của hắn. Đột nhiên thấy thân thể Ngưu Lão Nhị khựng lại, vốn Ngưu Lão Nhị đang kích động đột nhiên cặp mắt trợn tròn nhìn mình, Kim Sí Đại Bằng cũng lập tức ngây ngẩn cả người.
- Lão tứ! Ngươi mau nói ta nghe, ngươi là làm thế nào đi ra? Ngưu Lão Nhị không có bất kỳ vòng vo gì, trực tiếp, đơn giản nhìn thẳng vào Kim Sí Đại Bằng nói: - Nói cho nhị ca nghe, không phải ngươi phục tùng mới ra ngoài đúng không!?
"..." Vốn là huynh đệ cách xa nhau mấy vạn năm lại lần nữa gặp lại, còn đang kích động cùng hưng phấn trong đại thế giới này, bất chợt ngay khoảnh khắc lại hơi lạnh xuống.
Vừa nghe câu hỏi của Ngưu Lão Nhị, trên gương mặt tuấn lãng của Kim Sí Đại Bằng ẩn giấu trong cái mũ áo choàng màu vàng, trong nháy mắt lóe lên một tia bối rối, đau khổ, khó xử.
Tuy rằng Ngưu Lão Nhị không am hiểu dùng tâm trí đấu đá với nhau, không thích những thứ đó, nhưng hắn là Bán Thánh, thông minh của hắn không thể kém so với bất kỳ kẻ nào, nhất là khoảng cách gần như vậy, người hỏi thăm còn là huynh đệ năm xưa: trong nháy mắt nhìn thấy sắc mặt của Kim Sí Đại Bằng, Ngưu Lão Nhị trợn lớn cặp mắt trâu như sắp nổ tung.
"Ầm..." Lực lượng cả người hắn bạo phát, toàn thân giống như nổ tung.
Hai tay chụp lấy áo choàng to lớn của Kim Sí Đại Bằng, mặt gần như dán sát, giận dữ hét lớn: - Khốn kiếp! Con bà nó, ngươi đừng nói cho nhị ca, ngươi là thần phục mới ra ngoài... hãy nói cho ta nghe, không phải đi! Huynh đệ chúng ta sao có thể chịu thần phục, làm sao chịu thần phục... nói đi... nói cho nhị gia nghe, không phải đi...
- Nhị ca... huynh... huynh hãy nghe ta nói: ta không phải thần phục Duy Nhất Chân Thánh kia, trong chuyện này ta sẽ từ từ nói cho huynh hiểu rõ... huynh... Kim Sí Đại Bằng thấy Ngưu Lão Nhị kích động như thế, cũng muốn giải thích, nhưng hắn lại không thể che giấu, mà ý trong lời nói của hắn cũng biểu lộ một chuyện: rất rõ ràng, rất rõ ràng... biểu lộ không sai trật với suy đoán của Nhậm Kiệt.
- A... Ngưu Lão Nhị nghe nói vậy, gần như bùng nổ, chợt vung lên quả đấm đánh xuống một quyền.
"Ầm..." Hiện tại Kim Sí Đại Bằng mạnh hơn nhiều so với phân thân của Ngưu Lão Nhị này, nhưng vừa rồi Ngưu Lão Nhị chụp lấy áo choàng của hắn, đã biết ngay Kim Sí Đại Bằng không có vận dụng bất kỳ lực lượng nào, thời khắc này bị Ngưu Lão Nhị đánh một quyền thật mạnh lên đầu, cả người rơi thẳng xuống.
Trong tiếng nổ ầm ầm đánh trúng trên ngọn núi phía dưới, một ngọn núi nhỏ trong nháy mắt nổ nát.
- A... Ngưu Lão Nhị tung một quyền đánh bay Kim Sí Đại Bằng, nhưng hắn lại đau khổ không biết nên làm gì nữa, quả thực tức giận muốn cuồng bạo, điên cuồng rống giận.
- Ngươi tên khốn kiếp! Ngươi không xứng làm huynh đệ của Nghịch Thiên Thất Đại Thánh chúng ta! Ngươi là tên yếu đuối, ngươi lại phục tùng, ngươi lại chịu thua! Bị giam mấy vạn năm thì sao chứ!? Ngươi là tên yếu đuối... Ngưu Lão Nhị hiện tại cả người đều điên cuồng, ngay khoảnh khắc xác nhận chuyện này, hắn hoàn toàn không để cho Kim Sí Đại Bằng kịp nói gì.
Có phục hay không?
Vấn đề này hắn từng nghe qua vô số lần, những huynh đệ khác cũng y như vậy, nhưng người nào cũng không hề thần phục, hiện tại đột nhiên biết lão tứ Kim Sí Đại Bằng là bởi vì chịu thua mới có thể đi ra ngoài, quả thực hắn sắp bị tức chết rồi.
- Không phải... huynh hãy nghe ta nói, không phải như huynh nghĩ... không phải... ta không phải phục tùng... ta không phải chịu thua với hắn, ta muốn tiêu diệt hắn, tiêu diệt con chó thúi trên Tiên giới kia! Cho tới bây giờ ta chưa hề làm mất mặt với huynh đệ, ta sẽ không thần phục với hắn! Ta không có... Trong tiếng nổ ầm ầm, Kim Sí Đại Bằng bị đánh rơi xuống, liền bay vọt lên không trung, trong nháy mắt biến thành bản thể.
Lực lượng dao động trên toàn thân hắn vô cùng cường đại, mà một con mắt của hắn lại bởi vì vừa rồi không có bất kỳ lực lượng nào phòng bị, không có phòng ngự, bị một quyền của Ngưu Lão Nhị kia đánh vỡ nát.
Nhưng điều này đối với Kim Sí Đại Bằng mà nói đã không trọng yếu, Kim Sí Đại Bằng vừa biến thành bản thể, đồng dạng vô cùng kích động gào thét lao về phía Ngưu Lão Nhị.
Tiếng gầm của hắn cuồn cuộn mãnh liệt, vang dội bầu trời.
- Thúi lắm! Ngươi không có thần phục Duy Nhất Chân Thánh, không có thần phục Tiên giới làm sao có thể đi ra... Ngưu Lão Nhị hướng về phía Kim Sí Đại Bằng gào thét.
- Hắn nói không sai, hắn cũng không có thần phục Tiên giới, hắn thần phục chính là hoàng đế, là hoàng đế âm thầm nắm trong tay cả Đông Hoang Thần Giáo. Nếu như ta đoán không lầm, hoàng đế hẳn là có huyết mạch của Hoàng triều thượng cổ năm xưa. Hoàng triều thượng cổ khai chiến với Tiên giới, cuối cùng thất bại. Nhưng hắn ở vạn năm sau âm thầm nắm trong tay Đông Hoang Thần Giáo, sau đó tiến vào nơi đó cùng với ngươi, bởi vì có cùng chung địch nhân, cho nên ngươi đáp ứng yêu cầu của hắn. Tiên Vương Kim Sí Đại Bằng trong đại thế giới Táng Tiên là phân thân của ngươi, Minh Ngọc Hoàng Triều còn có một Kim Bằng là Đại đốc công Giám Thiên Vệ, chắc cũng là một trong phân thân của ngươi phải không? Ngưu Lão Nhị đã nói ngươi am hiểu chính là phân thân, hiện tại xem ra hoàng đế có nhiều phân thân như vậy hẳn là có liên quan với ngươi? Nhậm Kiệt chậm rãi bay lên, trong nháy mắt Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã bay ra chung quanh, bao vây Kim Sí Đại Bằng trong đó. Nhậm Kiệt cầm trong tay chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, chỉ về phía Kim Sí Đại Bằng xa xa trên không trung.
- Nhậm Kiệt! Ngươi là gia chủ Nhậm Kiệt của một tiểu gia tộc thế tục trong Minh Ngọc Hoàng Triều kia, vì sao ngươi cũng đi tới nơi này, tu vi của ngươi? Làm sao ngươi biết? Lúc này Kim Sí Đại Bằng mới chú ý tới Nhậm Kiệt, vừa rồi mới hiện ra cũng vì thấy Ngưu Lão Nhị mà không chú ý tới Nhậm Kiệt cùng Tặc đạo nhân, thời khắc này hắn mới để ý tới Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt đoán không lầm, Đại đốc công Kim Bằng của Giám Thiên Vệ ở Minh Ngọc Hoàng Triều kia, đúng là một trong rất nhiều phân thân của Kim Sí Đại Bằng, Nhậm Kiệt nói ra lời này quả thật cũng khiến hắn hoảng sợ.
Càng khiếp sợ chính là lực lượng của Nhậm Kiệt, dù sao từ trong trí nhớ của hắn, cái tên Nhậm Kiệt này chẳng qua là gia chủ một gia tộc thế tục mà thôi.
Quả nhiên như thế.
Trông thấy phản ứng của Kim Sí Đại Bằng, Nhậm Kiệt không khỏi thầm cười khổ trong lòng, hắn liên hệ với một số chuyện, nhưng cũng có một phần là suy đoán, chỉ là hiện tại xem ra những suy đoán của hắn đều là thật.
- Câm miệng! Không quản ra sao, phục tùng chính là hèn yếu, chính là thần phục, bất kể là phục tùng ai. Bảy huynh muội chúng ta năm đó đã nói gì, chúng ta muốn thành Thánh, con đường thành Thánh sao có thể thần phục! Ngưu Lão Nhị không quản tới những chuyện này, gào thét về phía Kim Sí Đại Bằng.
- Không phải... Nghe Ngưu Lão Nhị nói vậy, Kim Sí Đại Bằng cũng giận dữ hét lên với hắn: - Không phải thần phục! Ta chỉ là giao dịch với hắn, ta chỉ là giao dịch bình đẳng, mục đích của ta chính là tiêu diệt tên Duy Nhất Chân Thánh kia! Mặc dù ta không thành Thánh, ta cũng phải tiêu diệt tên Duy Nhất Chân Thánh, giết chết hắn!
- Ta nói ngươi ngụy biện, ta nói ngươi thần phục... "Ầm... Bùng Bùng..." Ngưu Lão Nhị phẫn nộ đến cực điểm, căn bản không nghe bất kỳ lời giải thích nào của Kim Sí Đại Bằng, trong nháy mắt thân thể hắn cũng biến thành lớn. Lần này còn lớn hơn rất nhiều so với lúc Nhậm Kiệt gặp hắn chiến đấu cùng Thiên Châu bọn họ. Tuy rằng thân thể nhỏ hơn rất nhiều so với Kim Sí Đại Bằng thời khắc này, nhưng cũng rất kinh người, thoáng cái con trâu lớn đã phóng vọt lên, điên cuồng đánh về phía Kim Sí Đại Bằng trên bầu trời.
- Không có... ta không có... "Ầm..." Kim Sí Đại Bằng cũng rống giận, rồi lại không có dựa vào tốc độ, không có dựa vào pháp lực, chỉ đơn thuần dựa vào thân thể không ngừng va chạm với Ngưu Lão Nhị, quấn lấy nhau.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Đạt tới chiến đấu tồn tại loại này, mặc dù chỉ là thân thể va chạm nhau, chiến đấu, cũng đã vô cùng kinh khủng, mặc dù bọn họ ở giữa không trung không có rơi xuống mặt đất, nhưng không gian chung quanh chấn động, xé rách, mặt đất chịu ảnh hưởng cũng không ngừng vỡ vụn, chung quanh mấy ngàn dặm đều bị ảnh hưởng của họ.
- Này... Làm cái gì vậy? Tặc đạo nhân thấy một màn biến hóa trước sau như vậy, cả người đều ngẩn người tại đó, hoàn toàn không sao hiểu rõ được: rốt cuộc vì sao hai người đều giống như kẻ điên quấn lấy nhau.
"Ôi" Nhậm Kiệt thấy một màn như vậy, không khỏi thầm thở dài một tiếng trong lòng, hắn chỉ sợ là trừ mấy người Nghịch Thiên Thất Đại Thánh bọn họ ra, rất hiếm có người có thể hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Năm đó đi vào nơi giam giữ Tề Thiên, đối với vấn đề "có phục hay không" này, Nhậm Kiệt cũng rất tò mò, còn từng giao phong với Tề Thiên.
Sau đó giải thoát được một phân thân nhỏ của Tề Thiên đi ra, cùng nhau trải qua vô số chuyện, cho tới bây giờ lại gặp Ngưu Lão Nhị, cùng chung xông xáo đại thế giới Táng Tiên, Nhậm Kiệt càng biết rõ hơn ý vị này đối với họ như thế nào.
Nghịch thiên mà tranh chấp, phục tùng, đối với bọn họ mà nói chính là thần phục, đó là một loại khuất nhục, một loại vũ nhục, bọn họ thà rằng bị trấn áp mấy vạn năm, cũng không chịu nói ra một chữ phục.
Nhậm Kiệt nhớ rất rõ, lúc trước Tề Thiên nghe mình kể chuyện Tôn Ngộ Không vị Tề Thiên Đại Thánh kia, phần trước hắn rất có cảm khái, mà cuối cùng khi nghe tới vị Tề Thiên Đại Thánh bị trấn áp 500 năm sau đó lại khuất phục, bất kể là căn cứ vào lý do nào, Tề Thiên đều cho rằng Tôn Ngộ Không không xứng xưng là Tề Thiên Đại Thánh, nguyên nhân rất đơn giản vì hắn phục tùng!
Hiện tại đi tới nơi này, đột nhiên gặp một màn này, trong lòng Nhậm Kiệt khó tránh khỏi có điều cảm khái. Trong Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, có người phục tùng, tuy rằng Kim Sí Đại Bằng này giải thích lý do, nhưng Nhậm Kiệt biết rằng, cho dù không phải người vọng động như Ngưu Lão Nhị, cho dù Tề Thiên ở chỗ này, Tề Thiên cũng sẽ không chấp nhận.
Vốn Nhậm Kiệt còn muốn nói thêm mấy câu với Kim Sí Đại Bằng, bởi vì có thể từ trong miệng của hắn biết rất nhiều tin tức, chỉ là hiện tại Ngưu Lão Nhị nổi giận bạo động như thế, hiển nhiên là không thể nói chuyện.
Bất quá cũng tốt, Kim Sí Đại Bằng trấn áp chỗ này, hắn bị Ngưu Lão Nhị quấn lấy, vừa lúc để mình cứu người. Trong đầu lóe lên đủ các loại ý niệm, ngay sau đó thân hình Nhậm Kiệt nhoáng lên một cái, phóng vọt xuống...
Lần này Nhậm Kiệt cũng không có bị bất kỳ ai cản lại, trên thực tế chuyện này cũng rất bình thường. Chỗ này chính là vùng đất vạn sát, người bình thường vốn không chịu được loại sát khí này, đừng nói chi là Vạn Sát Địa Linh đã có linh tính.
Mà bên trong này còn có Kim Sí Đại Bằng cấp bậc Đại La Kim Tiên trấn giữ, dưới tình huống như thế, căn bản không cần người nào khác trấn giữ.
Giờ này Vạn Sát Địa Linh đã bị Nhậm Kiệt thu lấy, sát khí vô cùng tận tại đây không có Vạn Sát Địa Linh khống chế, bản thân đại trận này liền giảm bớt rất nhiều uy lực...
- Nhị... nhị ca làm gì ở nơi này? Mà giữa bầu trời, Kim Sí Đại Bằng kia cũng sửng sốt thật lâu, rốt cục mới lên tiếng, không dám tin nhìn Ngưu Lão Nhị. Tuy rằng đây chỉ là một cái phân thân, nhưng hắn cũng có thể nhìn thấu tình huống của Ngưu Lão Nhị, biết sâu cạn của Ngưu Lão Nhị lúc này. Cho nên Kim Sí Đại Bằng càng thêm chấn động, càng thêm ngoài ý muốn: tình huống hiện tại của nhị ca như vậy, làm sao có thể phá mở cái chắn đại thế giới, còn... còn đến được nơi này?
- Ha ha... Lão tứ! Đúng thật là lão tứ! Không ngờ có thể gặp ngươi ở đây, thật tốt quá, thật quá tốt... Trong nháy mắt, Ngưu Lão Nhị toàn thân đều nhảy dựng lên, không phải bay, là chân chính nhảy vọt lên giữa không trung, cả người kích động, hưng phấn tình cảm bộc lộ trong lời nói, cũng không biết nên nói như thế nào, biểu đạt như thế nào.
Nghịch Thiên Thất Đại Thánh năm đó cùng chiến đấu chung với nhau vô số năm tháng, cuối cùng bị trấn áp, giờ này đã trôi qua mấy vạn năm, thế nào đều không nghĩ tới, lại lần nữa có thể gặp được ở trong đại thế giới Táng Tiên này.
Kim Sí Đại Bằng cũng lập tức biến thành người bình thường, trong nháy mắt hạ xuống bên cạnh Ngưu Lão Nhị, không đợi hắn làm gì, đã bị Ngưu Lão Nhị ôm lấy.
Đây cũng chính là tồn tại bực này, đổi lại là người yếu nhược một chút, lần này có thể bị Ngưu Lão Nhị ôm mà chết.
- Không thể nào, bọn họ là huynh đệ ư? Tặc đạo nhân cũng trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Ngưu Lão Nhị, nhìn Tiên Vương Kim Sí Đại Bằng giữa bầu trời, không thế nào nghĩ tới lại là tình huống như vậy, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng.
- Lợi hại, thật lợi hại... Tặc đạo nhân rất là ngoài ý muốn càng thêm chấn động, đồng thời cũng có phần mừng rỡ nhìn về phía Nhậm Kiệt nói: - Như thế thật rất tốt! Kim Sí Đại Bằng Vương lại là huynh đệ của Ngưu Lão Nhị, Ngưu Lão Nhị đối với ngươi nói gì nghe nấy, ở đây đều là người một nhà, có gì cũng dễ nói chuyện!
- Người mình sao? Nhậm Kiệt nhìn Ngưu Lão Nhị cùng Kim Sí Đại Bằng trên không trung, hắn đúng là không nghĩ như vậy.
Vốn ban đầu hắn nghe Tặc đạo nhân nói về năm đại Tiên Vương trong đại thế giới Táng Tiên này, lúc nhắc tới Tiên Vương Kim Sí Đại Bằng cũng không nghĩ nhiều, càng thêm không có liên tưởng tới Tiên Vương Kim Sí Đại Bằng này chính là Kim Sí Đại Bằng trong Nghịch Thiên Thất Đại Thánh trên đại thế giới kia.
Giờ này đột nhiên phát hiện một màn này, trừ giật mình ngoài ý muốn ra, Nhậm Kiệt cũng không nghĩ đơn giản như Tặc đạo nhân vậy. Bởi vì từ lúc đầu Nhậm Kiệt đã biết ngay, tình huống của cha mình, thậm chí cả đại thế giới Táng Tiên đều có liên quan với hoàng đế bọn họ, cho nên nhìn thấy Kim Sí Đại Bằng xuất hiện ở nơi này, bảo vệ chỗ này, lập tức Nhậm Kiệt nghĩ tới một chuyện: Theo Ngưu Lão Nhị nói, Kim Sí Đại Bằng hẳn là bị trấn áp ở Đông Hoang Thần Giáo, hắn làm sao có thể đi ra?
Hơn nữa hắn đi ra, tại sao lại xuất hiện ở đại thế giới Táng Tiên này, lại liên tưởng đến Đông Hoang Thần Giáo bị hoàng đế nắm trong tay, phân thân hoàng đế ở nhiều nơi, động tác quỷ dị của hoàng đế, cha mình bị hoàng đế vây ở đại thế giới Táng Tiên này, còn có mảnh vỡ Thánh Bia trong tiểu thế giới Nhậm gia kia cùng khí tức trên nó... lúc này Nhậm Kiệt cũng có thể xác định, bắt đầu từ Kim Sí Đại Bằng, từ từ Nhậm Kiệt liền thuận theo đó nghĩ ra một chút mạch lạc...
Kim Sí Đại Bằng này chỉ sợ đều không phải là đi ra giống như Tề Thiên, Ngưu Lão Nhị bọn họ, hắn chỉ là một phân thân đã đạt tới trình độ này, mà lại trấn thủ tại chỗ này, hiển nhiên là nghe theo lệnh của hoàng đế...
Nghĩ tới đây, Nhậm Kiệt không khỏi nghĩ tới một khả năng thật đáng sợ...
Càng nghĩ tới những điều này, Nhậm Kiệt lại càng lo lắng càng bắt đầu đề phòng.
- Ngưu Lão Nhị! Hỏi hắn vì đâu đi ra, nếu như bổn gia chủ đoán không sai, hắn khác với các ngươi! Nhậm Kiệt vừa động tiên hồn lực, liên lạc với Ngưu Lão Nhị đang kích động.
- Ha ha... Cái gì khác chứ! Đi ra là quá tốt rồi... đi ra là tốt rồi! Ngưu Lão Nhị tuy rằng lập tức thông qua tiên hồn lực trả lời Nhậm Kiệt, nhưng hiển nhiên còn ở vào trạng thái kích động cực độ, cũng không nghe hiểu ý của Nhậm Kiệt.
- Chẳng lẽ ngươi không nhớ, người trấn áp các ngươi sẽ phái người hỏi câu nói kia sao? Nhậm Kiệt không có giải thích nhiều với Ngưu Lão Nhị, bởi vì đây là thông qua vô số chuyện phân tích ra được, trong lúc nhất thời muốn giải thích cũng rất khó giải thích rõ.
Đang lúc kích động cực độ, Ngưu Lão Nhị cũng thoáng sửng sốt, dĩ nhiên hắn sẽ không quên câu nói kia, cách mỗi mười năm luôn có người tới hỏi hắn có phục hay không, bọn họ đều giống nhau, một khi bọn họ thần phục là có thể rời khỏi trấn áp của Thánh Bia kia, nhưng đồng thời cũng sẽ hoàn toàn khuất phục.
Tuy rằng bị trấn áp mấy vạn năm, nhưng bọn hắn cũng không có thần phục, chẳng lẽ...
- Nhị ca! Sao huynh lại tới đại thế giới Táng Tiên này? Nhị ca tới đây... làm gì? Kim Sí Đại Bằng cũng rất là kích động, áo choàng màu vàng to lớn, chỉ có gần gũi mới có thể nhìn thấy bộ dạng hắn lại rất tuấn lãng, chỉ có điều bình thường dưới che chắn của áo choàng màu vàng kia, căn bản không thấy rõ bộ dáng của hắn. Đột nhiên thấy thân thể Ngưu Lão Nhị khựng lại, vốn Ngưu Lão Nhị đang kích động đột nhiên cặp mắt trợn tròn nhìn mình, Kim Sí Đại Bằng cũng lập tức ngây ngẩn cả người.
- Lão tứ! Ngươi mau nói ta nghe, ngươi là làm thế nào đi ra? Ngưu Lão Nhị không có bất kỳ vòng vo gì, trực tiếp, đơn giản nhìn thẳng vào Kim Sí Đại Bằng nói: - Nói cho nhị ca nghe, không phải ngươi phục tùng mới ra ngoài đúng không!?
"..." Vốn là huynh đệ cách xa nhau mấy vạn năm lại lần nữa gặp lại, còn đang kích động cùng hưng phấn trong đại thế giới này, bất chợt ngay khoảnh khắc lại hơi lạnh xuống.
Vừa nghe câu hỏi của Ngưu Lão Nhị, trên gương mặt tuấn lãng của Kim Sí Đại Bằng ẩn giấu trong cái mũ áo choàng màu vàng, trong nháy mắt lóe lên một tia bối rối, đau khổ, khó xử.
Tuy rằng Ngưu Lão Nhị không am hiểu dùng tâm trí đấu đá với nhau, không thích những thứ đó, nhưng hắn là Bán Thánh, thông minh của hắn không thể kém so với bất kỳ kẻ nào, nhất là khoảng cách gần như vậy, người hỏi thăm còn là huynh đệ năm xưa: trong nháy mắt nhìn thấy sắc mặt của Kim Sí Đại Bằng, Ngưu Lão Nhị trợn lớn cặp mắt trâu như sắp nổ tung.
"Ầm..." Lực lượng cả người hắn bạo phát, toàn thân giống như nổ tung.
Hai tay chụp lấy áo choàng to lớn của Kim Sí Đại Bằng, mặt gần như dán sát, giận dữ hét lớn: - Khốn kiếp! Con bà nó, ngươi đừng nói cho nhị ca, ngươi là thần phục mới ra ngoài... hãy nói cho ta nghe, không phải đi! Huynh đệ chúng ta sao có thể chịu thần phục, làm sao chịu thần phục... nói đi... nói cho nhị gia nghe, không phải đi...
- Nhị ca... huynh... huynh hãy nghe ta nói: ta không phải thần phục Duy Nhất Chân Thánh kia, trong chuyện này ta sẽ từ từ nói cho huynh hiểu rõ... huynh... Kim Sí Đại Bằng thấy Ngưu Lão Nhị kích động như thế, cũng muốn giải thích, nhưng hắn lại không thể che giấu, mà ý trong lời nói của hắn cũng biểu lộ một chuyện: rất rõ ràng, rất rõ ràng... biểu lộ không sai trật với suy đoán của Nhậm Kiệt.
- A... Ngưu Lão Nhị nghe nói vậy, gần như bùng nổ, chợt vung lên quả đấm đánh xuống một quyền.
"Ầm..." Hiện tại Kim Sí Đại Bằng mạnh hơn nhiều so với phân thân của Ngưu Lão Nhị này, nhưng vừa rồi Ngưu Lão Nhị chụp lấy áo choàng của hắn, đã biết ngay Kim Sí Đại Bằng không có vận dụng bất kỳ lực lượng nào, thời khắc này bị Ngưu Lão Nhị đánh một quyền thật mạnh lên đầu, cả người rơi thẳng xuống.
Trong tiếng nổ ầm ầm đánh trúng trên ngọn núi phía dưới, một ngọn núi nhỏ trong nháy mắt nổ nát.
- A... Ngưu Lão Nhị tung một quyền đánh bay Kim Sí Đại Bằng, nhưng hắn lại đau khổ không biết nên làm gì nữa, quả thực tức giận muốn cuồng bạo, điên cuồng rống giận.
- Ngươi tên khốn kiếp! Ngươi không xứng làm huynh đệ của Nghịch Thiên Thất Đại Thánh chúng ta! Ngươi là tên yếu đuối, ngươi lại phục tùng, ngươi lại chịu thua! Bị giam mấy vạn năm thì sao chứ!? Ngươi là tên yếu đuối... Ngưu Lão Nhị hiện tại cả người đều điên cuồng, ngay khoảnh khắc xác nhận chuyện này, hắn hoàn toàn không để cho Kim Sí Đại Bằng kịp nói gì.
Có phục hay không?
Vấn đề này hắn từng nghe qua vô số lần, những huynh đệ khác cũng y như vậy, nhưng người nào cũng không hề thần phục, hiện tại đột nhiên biết lão tứ Kim Sí Đại Bằng là bởi vì chịu thua mới có thể đi ra ngoài, quả thực hắn sắp bị tức chết rồi.
- Không phải... huynh hãy nghe ta nói, không phải như huynh nghĩ... không phải... ta không phải phục tùng... ta không phải chịu thua với hắn, ta muốn tiêu diệt hắn, tiêu diệt con chó thúi trên Tiên giới kia! Cho tới bây giờ ta chưa hề làm mất mặt với huynh đệ, ta sẽ không thần phục với hắn! Ta không có... Trong tiếng nổ ầm ầm, Kim Sí Đại Bằng bị đánh rơi xuống, liền bay vọt lên không trung, trong nháy mắt biến thành bản thể.
Lực lượng dao động trên toàn thân hắn vô cùng cường đại, mà một con mắt của hắn lại bởi vì vừa rồi không có bất kỳ lực lượng nào phòng bị, không có phòng ngự, bị một quyền của Ngưu Lão Nhị kia đánh vỡ nát.
Nhưng điều này đối với Kim Sí Đại Bằng mà nói đã không trọng yếu, Kim Sí Đại Bằng vừa biến thành bản thể, đồng dạng vô cùng kích động gào thét lao về phía Ngưu Lão Nhị.
Tiếng gầm của hắn cuồn cuộn mãnh liệt, vang dội bầu trời.
- Thúi lắm! Ngươi không có thần phục Duy Nhất Chân Thánh, không có thần phục Tiên giới làm sao có thể đi ra... Ngưu Lão Nhị hướng về phía Kim Sí Đại Bằng gào thét.
- Hắn nói không sai, hắn cũng không có thần phục Tiên giới, hắn thần phục chính là hoàng đế, là hoàng đế âm thầm nắm trong tay cả Đông Hoang Thần Giáo. Nếu như ta đoán không lầm, hoàng đế hẳn là có huyết mạch của Hoàng triều thượng cổ năm xưa. Hoàng triều thượng cổ khai chiến với Tiên giới, cuối cùng thất bại. Nhưng hắn ở vạn năm sau âm thầm nắm trong tay Đông Hoang Thần Giáo, sau đó tiến vào nơi đó cùng với ngươi, bởi vì có cùng chung địch nhân, cho nên ngươi đáp ứng yêu cầu của hắn. Tiên Vương Kim Sí Đại Bằng trong đại thế giới Táng Tiên là phân thân của ngươi, Minh Ngọc Hoàng Triều còn có một Kim Bằng là Đại đốc công Giám Thiên Vệ, chắc cũng là một trong phân thân của ngươi phải không? Ngưu Lão Nhị đã nói ngươi am hiểu chính là phân thân, hiện tại xem ra hoàng đế có nhiều phân thân như vậy hẳn là có liên quan với ngươi? Nhậm Kiệt chậm rãi bay lên, trong nháy mắt Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã bay ra chung quanh, bao vây Kim Sí Đại Bằng trong đó. Nhậm Kiệt cầm trong tay chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, chỉ về phía Kim Sí Đại Bằng xa xa trên không trung.
- Nhậm Kiệt! Ngươi là gia chủ Nhậm Kiệt của một tiểu gia tộc thế tục trong Minh Ngọc Hoàng Triều kia, vì sao ngươi cũng đi tới nơi này, tu vi của ngươi? Làm sao ngươi biết? Lúc này Kim Sí Đại Bằng mới chú ý tới Nhậm Kiệt, vừa rồi mới hiện ra cũng vì thấy Ngưu Lão Nhị mà không chú ý tới Nhậm Kiệt cùng Tặc đạo nhân, thời khắc này hắn mới để ý tới Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt đoán không lầm, Đại đốc công Kim Bằng của Giám Thiên Vệ ở Minh Ngọc Hoàng Triều kia, đúng là một trong rất nhiều phân thân của Kim Sí Đại Bằng, Nhậm Kiệt nói ra lời này quả thật cũng khiến hắn hoảng sợ.
Càng khiếp sợ chính là lực lượng của Nhậm Kiệt, dù sao từ trong trí nhớ của hắn, cái tên Nhậm Kiệt này chẳng qua là gia chủ một gia tộc thế tục mà thôi.
Quả nhiên như thế.
Trông thấy phản ứng của Kim Sí Đại Bằng, Nhậm Kiệt không khỏi thầm cười khổ trong lòng, hắn liên hệ với một số chuyện, nhưng cũng có một phần là suy đoán, chỉ là hiện tại xem ra những suy đoán của hắn đều là thật.
- Câm miệng! Không quản ra sao, phục tùng chính là hèn yếu, chính là thần phục, bất kể là phục tùng ai. Bảy huynh muội chúng ta năm đó đã nói gì, chúng ta muốn thành Thánh, con đường thành Thánh sao có thể thần phục! Ngưu Lão Nhị không quản tới những chuyện này, gào thét về phía Kim Sí Đại Bằng.
- Không phải... Nghe Ngưu Lão Nhị nói vậy, Kim Sí Đại Bằng cũng giận dữ hét lên với hắn: - Không phải thần phục! Ta chỉ là giao dịch với hắn, ta chỉ là giao dịch bình đẳng, mục đích của ta chính là tiêu diệt tên Duy Nhất Chân Thánh kia! Mặc dù ta không thành Thánh, ta cũng phải tiêu diệt tên Duy Nhất Chân Thánh, giết chết hắn!
- Ta nói ngươi ngụy biện, ta nói ngươi thần phục... "Ầm... Bùng Bùng..." Ngưu Lão Nhị phẫn nộ đến cực điểm, căn bản không nghe bất kỳ lời giải thích nào của Kim Sí Đại Bằng, trong nháy mắt thân thể hắn cũng biến thành lớn. Lần này còn lớn hơn rất nhiều so với lúc Nhậm Kiệt gặp hắn chiến đấu cùng Thiên Châu bọn họ. Tuy rằng thân thể nhỏ hơn rất nhiều so với Kim Sí Đại Bằng thời khắc này, nhưng cũng rất kinh người, thoáng cái con trâu lớn đã phóng vọt lên, điên cuồng đánh về phía Kim Sí Đại Bằng trên bầu trời.
- Không có... ta không có... "Ầm..." Kim Sí Đại Bằng cũng rống giận, rồi lại không có dựa vào tốc độ, không có dựa vào pháp lực, chỉ đơn thuần dựa vào thân thể không ngừng va chạm với Ngưu Lão Nhị, quấn lấy nhau.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Đạt tới chiến đấu tồn tại loại này, mặc dù chỉ là thân thể va chạm nhau, chiến đấu, cũng đã vô cùng kinh khủng, mặc dù bọn họ ở giữa không trung không có rơi xuống mặt đất, nhưng không gian chung quanh chấn động, xé rách, mặt đất chịu ảnh hưởng cũng không ngừng vỡ vụn, chung quanh mấy ngàn dặm đều bị ảnh hưởng của họ.
- Này... Làm cái gì vậy? Tặc đạo nhân thấy một màn biến hóa trước sau như vậy, cả người đều ngẩn người tại đó, hoàn toàn không sao hiểu rõ được: rốt cuộc vì sao hai người đều giống như kẻ điên quấn lấy nhau.
"Ôi" Nhậm Kiệt thấy một màn như vậy, không khỏi thầm thở dài một tiếng trong lòng, hắn chỉ sợ là trừ mấy người Nghịch Thiên Thất Đại Thánh bọn họ ra, rất hiếm có người có thể hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Năm đó đi vào nơi giam giữ Tề Thiên, đối với vấn đề "có phục hay không" này, Nhậm Kiệt cũng rất tò mò, còn từng giao phong với Tề Thiên.
Sau đó giải thoát được một phân thân nhỏ của Tề Thiên đi ra, cùng nhau trải qua vô số chuyện, cho tới bây giờ lại gặp Ngưu Lão Nhị, cùng chung xông xáo đại thế giới Táng Tiên, Nhậm Kiệt càng biết rõ hơn ý vị này đối với họ như thế nào.
Nghịch thiên mà tranh chấp, phục tùng, đối với bọn họ mà nói chính là thần phục, đó là một loại khuất nhục, một loại vũ nhục, bọn họ thà rằng bị trấn áp mấy vạn năm, cũng không chịu nói ra một chữ phục.
Nhậm Kiệt nhớ rất rõ, lúc trước Tề Thiên nghe mình kể chuyện Tôn Ngộ Không vị Tề Thiên Đại Thánh kia, phần trước hắn rất có cảm khái, mà cuối cùng khi nghe tới vị Tề Thiên Đại Thánh bị trấn áp 500 năm sau đó lại khuất phục, bất kể là căn cứ vào lý do nào, Tề Thiên đều cho rằng Tôn Ngộ Không không xứng xưng là Tề Thiên Đại Thánh, nguyên nhân rất đơn giản vì hắn phục tùng!
Hiện tại đi tới nơi này, đột nhiên gặp một màn này, trong lòng Nhậm Kiệt khó tránh khỏi có điều cảm khái. Trong Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, có người phục tùng, tuy rằng Kim Sí Đại Bằng này giải thích lý do, nhưng Nhậm Kiệt biết rằng, cho dù không phải người vọng động như Ngưu Lão Nhị, cho dù Tề Thiên ở chỗ này, Tề Thiên cũng sẽ không chấp nhận.
Vốn Nhậm Kiệt còn muốn nói thêm mấy câu với Kim Sí Đại Bằng, bởi vì có thể từ trong miệng của hắn biết rất nhiều tin tức, chỉ là hiện tại Ngưu Lão Nhị nổi giận bạo động như thế, hiển nhiên là không thể nói chuyện.
Bất quá cũng tốt, Kim Sí Đại Bằng trấn áp chỗ này, hắn bị Ngưu Lão Nhị quấn lấy, vừa lúc để mình cứu người. Trong đầu lóe lên đủ các loại ý niệm, ngay sau đó thân hình Nhậm Kiệt nhoáng lên một cái, phóng vọt xuống...
Lần này Nhậm Kiệt cũng không có bị bất kỳ ai cản lại, trên thực tế chuyện này cũng rất bình thường. Chỗ này chính là vùng đất vạn sát, người bình thường vốn không chịu được loại sát khí này, đừng nói chi là Vạn Sát Địa Linh đã có linh tính.
Mà bên trong này còn có Kim Sí Đại Bằng cấp bậc Đại La Kim Tiên trấn giữ, dưới tình huống như thế, căn bản không cần người nào khác trấn giữ.
Giờ này Vạn Sát Địa Linh đã bị Nhậm Kiệt thu lấy, sát khí vô cùng tận tại đây không có Vạn Sát Địa Linh khống chế, bản thân đại trận này liền giảm bớt rất nhiều uy lực...