Tà Thiếu Dược Vương

Chương 755: Này... này, phải bình tĩnh

Bởi vì cảnh giới của bọn họ đủ mạnh, kiến thức đủ rộng, cho nên cảm xúc càng sâu hơn. Bọn họ chấn động vượt qua những người Nhậm gia, bởi vì bọn họ có thể thấy được những điều mà người khác không thấy.

Mặt trời hấp thu lực lượng từ vùng cấm Cửu Dương dần dần hoàn thiện, không gian hấp thu vô số lực lượng, không ngừng ngưng tụ, sức sống tràn trề, không có các loại sinh linh mà cố ý bắt vào như tiểu thế giới khác.

Nhưng mà có thể cảm nhận được, trong này đã sinh ra những sinh linh nhỏ bé yếu ớt, nhưng đó là sinh linh của thế giới này.

Nó đã vượt xa tiểu thế giới bình thường, nếu không phải Nhậm Kiệt, hiện tại mọi người đã cẩn thận đề phòng, bởi vì bọn họ đều cảm nhận được uy hiếp cùng trói buộc ở trong này. Loại uy hiếp này không phải là vì Nhậm Kiệt muốn làm gì bọn họ, đơn giản là bọn họ đi vào một thế giới có ý chí nắm giữ, có thể uy hiếp tới bọn họ.

May mà đây là tiểu thế giới của Nhậm Kiệt, bọn họ không cần lo lắng gì, cho nên yên lòng, bình tĩnh cảm nhận mọi thứ.

- Đây là tiểu thế giới của bổn gia chủ, từ nay các người chính thức tiếp nhận một vòng huấn luyện, các ngươi cũng đi ra chào hỏi mọi người. Nói rồi, Nhậm Kiệt khẽ động liên lạc 8 con rồng khí linh.

Trong khi mọi người còn chưa tỉnh lại từ khiếp sợ, bầu trời chợt vang lên 8 tiếng rồng ngâm, vang dội trời đất, rung động hồn phách.

Tiếp theo, Lôi Long, Huyết Long, Hồn Long, Độc Long, Hỏa Long, Thủy Long, Cốt Long, Sát Long xuất hiện trên trời, mỗi con vô cùng to lớn. Hiện tại trải qua vô số rèn luyện, tiểu thế giới đã trưởng thành, theo Nhậm Kiệt không ngừng cướp lấy, dung nhập thứ tốt trong đại thế giới Táng Tiên, cùng vô số lần theo Nhậm Kiệt cảm thụ cảnh giới Thánh nhân luận đạo, hiện tại 8 con rồng này đã rất khủng bố.

Tuy rằng không cố ý tạo áp lực, nhưng dưới long uy đè xuống, không ít người không chịu nổi, may mà sau đó Nhậm Kiệt khẽ động liền xua tan long uy.




- Trời ạ! Đó... Đó là cái gì?

- Là thần long ư? Nhưng ngay cả thần long cũng không mạnh mẽ đến thế này.

- Những con rồng này lại mạnh đến thế, tiểu Lôi, tiểu Hỏa, tiểu Thủy, các ngươi còn nhớ ta không?

- Lớn như thế, không vui, lát nữa các ngươi thu nhỏ lại chơi với ta?

Phần lớn người Nhậm gia đều ngây người, bởi vì 8 con rồng khí linh này đã khủng bố tít mù. Đến giờ bọn họ vẫn không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc món pháp bảo của Nhậm Kiệt khủng bố đến mức nào.

Nhưng mà cũng có người không để ý, tựa như Cổ Tiểu Bảo đã sớm quen thuộc với đám Lôi Long, Hỏa Long, thân thiết chào hỏi.

Hổ Hổ thì vỗ vỗ hai con vượn trắng đã sợ đến run run, cười mắng chúng không có tiền đồ, còn đau đầu vì thân thể chúng quá lớn không thể chơi được. Nếu để cho người ngoài nghe được, nhất định sẽ bị dọa, bởi vì 8 con rồng kia dù là khí linh, nhưng đã đạt đến độ cao nhất định, đến trình độ này đều là đứng trên đỉnh cao, huống chi lực lượng của Hổ Hổ chênh lệch trên trời dưới đất với bọn chúng.

Nhưng người Nhậm gia lại không cười Hổ Hổ, đều cảm thấy quá bình thường.

Đồng thời bọn họ cũng đang trong chấn động, thật không có lòng dạ nào chú ý người khác.

- Từ giờ trở đi, vượt qua giai đoạn nền móng, các người sẽ bước vào thời kỳ tăng lên tốc độ cao. Bổn gia chủ sẽ xác định công pháp tu luyện dành riêng cho mọi người, đồng thời lập ra đối chiến, huấn luyện khác nhau. Ngoài ra, Nhậm Thiên Hành cha ta cùng 3 vị Tiên Vương khác sẽ tự mình tiến hành huấn luyện dành riêng cho một só người, nếu bổn gia chủ không có mặt hoặc không giúp được, có vấn đề gì thì hỏi bọn họ cũng được. Nói rồi, Nhậm Kiệt quay sang ba người Kỳ Lân Tiên Vương, đã vào trong tiểu thế giới nhưng vẫn ẩn nấp.

Nhậm Kiệt đã nói, ba người Kỳ Lân Tiên Vương mới hiện hình trước mặt mọi người.

Tiên Vương, đây là tồn tại cấp Tiên Vương đó sao?

Bởi vì hôm nay bị kích thích quá mạnh, quá nhiều, bây giờ người Nhậm gia đột nhiên thấy ba vị Tiên Vương xuất hiện, cũng không có phản ứng quá lớn, thật ra là đã sớm chết lặng rồi.

Nhìn mọi người như vậy, Nhậm Kiệt cũng không khỏi cười trộm, thật lâu không về, vừa về liền dọa hết bọn họ.

Oành... Vừa nghĩ, cuối cùng Nhậm Kiệt cũng kết thúc tra xét mọi người. Với cảnh giới của Nhậm Kiệt hiện tại, vừa mới xuất hiện là Nhậm Kiệt đã không ngừng tra xét từng người.

Công pháp bọn họ tu luyện vốn là Nhậm Kiệt chế riêng, càng rõ tình huống của bọn họ như bàn tay, hơi tra xét một chút liền rõ ràng, nhanh chóng thiết lập cho tiếp theo.


Lúc này, lập tức chia ra truyền đạt riêng cho từng người.

- Lão cha, chuyện tu luyện cụ thể bên này do các người phụ trách, có tình huống gì đặc biệt hoặc là các người không giải quyết được thì liên lạc với con. Đây là kế hoạch cùng tình hình chiến đấu mà con chuẩn bị sẵn, những chuyện khác thì ngài cùng ba vị Tiên Vương xem rồi làm. Nhậm Kiệt xem xong, biết mặc kệ là vì liên tiếp chấn động hay phương pháp rèn luyện mới được dạy, trong thời gian ngắn thì mọi người sẽ không tỉnh táo được, cho nên dặn dò một chút, phất tay lập tức kéo theo Văn Thi Ngữ, Đan Diệu, Ngọc Vô Song liền biến mất.

Đây là tiểu thế giới của Nhậm Kiệt, nắm giữ mọi thứ trong này. Hiện tại tiểu thế giới vô cùng to lớn, trong không gian còn ẩn chứa không gian. Tuy rằng còn chưa đến mức như đại thế giới, nhưng ngay cả cấp bậc Tiên Vương như Nhậm Thiên Hành cũng khó tra xét rõ ràng trong này.

Ở trong này, Nhậm Kiệt không cần bay hay mở ra đường hầm không gian, có thể trực tiếp kéo người thuấn di rời đi.

- Oa! Phiếu cơm lão đại, đây... đây là đâu, người vừa nãy đâu, sao ta lại đến đây? Đột nhiên bị kéo đi mất, hơn nữa Nhậm Kiệt truyền phương pháp tu luyện cho mọi người, nhưng không có nói cho các nàng Đan Diệu, bởi vậy nhìn xung quanh biến hóa, Đan Diệu không khỏi kinh hô.

Ngọc Vô Song nhìn xung quanh, nói: - Không gian chưa biến hóa hoàn toàn, vẫn là tiểu thế giới, nhưng mà... đây là chỗ khác?

- Giờ mới nhớ đến chúng ta mà! Văn Thi Ngữ lại nhìn Nhậm Kiệt, đứng giữa ba người các nàng, oán trách một tiếng. Những năm gần đây Văn Thi Ngữ nắm giữ Nhậm gia, vững vàng, cứng rắn, nhưng lúc này không còn gì, chỉ còn ôn nhu của nữ nhân.

Dù là oán trách, nhưng trong đó lại bao hàm vui vẻ, tình yêu.

- Ưm... Chỉ là chuyện càng đột nhiên làm nàng không ngờ tới lại xảy ra, ngay sau đó Nhậm Kiệt trực tiếp kéo nàng vào lòng, hôn mạnh lấy nàng.

Điều này làm Văn Thi Ngữ hoàn toàn không ngờ, cũng không có chuẩn bị gì, cả người ngây dại.

Đầu óc trống rỗng, không còn gì cả, nàng thật không ngờ Nhậm Kiệt trực tiếp như thế.

- Oa... Đan Diệu vốn còn nhìn xung quanh, thấy cảnh này vội che miệng, biểu hiện cũng rất đặc biệt. Bất ngờ, chấn động, đồng thời không khỏi nhớ đến khi nàng phải rời Nhậm gia, đến Đông Hoang bị Nhậm Kiệt đuổi kịp.

- A! Ngọc Vô Song theo bản năng cũng khẽ hô lên, mặt đỏ hồng, tay chân luống cuống, nàng còn căng thẳng hơn cả Văn Thi Ngữ... càng thêm không yên, mặt đỏ hồng hồng.

Ngọc Vô Song kinh hô, làm cho Văn Thi Ngữ đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức nhớ tới Ngọc Vô Song cùng Đan Diệu còn ở cạnh. Nàng không trải qua chuyện như vậy, dù bình tĩnh hơn Ngọc Vô Song một chút, nhưng cũng lập tức cảm thấy không yên, hận không thể tìm chỗ trốn đi.

- Ưm... có.... người.... Văn Thi Ngữ dùng sức muốn đẩy Nhậm Kiệt ra, bởi vì Đan Diệu cùng Ngọc Vô Song còn đang nhìn, vậy cũng quá... quá xấu hổ...

- Ha ha! Có ai, là ai, nàng cho rằng các nàng ấy thoát được sao? Nhậm Kiệt ngửa đầu cười nói, thân mình khẽ động đã đến cạnh Ngọc Vô Song, cùng hôn lấy Ngọc Vô Song y như vậy.




Ngọc Vô Song phản ứng còn hơn cả Văn Thi Ngữ, lập tức cả người cứng ngắc, không động đậy, căng thẳng đỉnh điểm, mắt nhắm chặt.

- Phiếu cơm lão đại cứ từ từ, ta đi trước... A! Vừa thấy vậy, lại nghe Nhậm Kiệt nói, Đan Diệu coi như tỉnh táo lại liền nhẹ tay nhẹ chân muốn chạy trốn.

Tuy rằng nàng sẽ không quá đáng như Ngọc Vô Song, thậm chí ở Đông Hoang lần trước cùng Nhậm Kiệt chỉ còn kém một chút... Hơn nữa sau đó cũng có kinh nghiệm, đỡ hơn một chút, nhưng dù sao bây giờ còn người khác nhìn, cho nên Đan Diệu muốn chạy lẹ.

Chỉ là nàng nhẹ tay nhẹ chân, vừa ra được một bước, đã cảm thấy xung quanh lóe lên, tiếp theo liền nằm trong lòng Nhậm Kiệt, một tay Nhậm Kiệt nắm lấy Ngọc Vô Song đã căng thẳng đến cứng đờ, tay còn lại ôm lấy Đan Diệu.

- A.... Phiếu cơm lão đại, ngươi phải bình tĩnh, chúng ta nói chính sự trước, à này... À không thì ngươi đi động phòng với Thi Ngữ tỷ tỷ đi, nàng là đại tỷ. Hoặc là Vô Song, nàng khá nhỏ, ta bận lắm, vậy.... Vừa thấy thế, Đan Diệu cũng có chút căng thẳng, miệng vội vàng nói.

Lời của Đan Diệu liền chọc cười Nhậm Kiệt, càng làm Văn Thi Ngữ hơi khôi phục lại nhưng vẫn còn ửng hồng, càng không nói nên lời. Nha đầu này vẫn xấu như thế, lại còn không bỏ qua cho mình.

Chỉ là sau đó, Đan Diệu cũng không trốn thoát, môi nhỏ lầm bầm cũng bị bịt kín.

- Ưm... ưm... Đan Diệu ư a hai tiếng biểu lộ còn muốn nói, nhưng dần dần người cũng nhũn ra. Đông Hoang, tiểu thế giới đại doanh Tây Bắc, tương tư chờ đợi nhiều năm, toàn bộ đều bùng nổ.

Một là tính cách của nàng không giống Ngọc Vô Song, hơn nữa trước kia đã từng trải, cộng thêm tưởng nhớ tích lũy nhiều năm bùng nổ, nàng trực tiếp ôm lấy Nhậm Kiệt cảm thụ hơi ấm nhiệt tình.

Còn Văn Thi Ngữ nhìn cảnh này, nhìn Nhậm Kiệt, trong mắt nàng cũng dần ướt nhòa.

Mặc kệ là nàng vẫn bận rộn quản lý chỉnh thể Nhậm gia, hay là Đan Diệu chìm trong chế thuốc, Ngọc Vô Song không ngừng tu luyện tăng lên, trong lòng các nàng vẫn khổ sở nhớ mong. Mà động lực để các nàng chống đỡ đều là phần tình yêu, tưởng nhớ này.

Các nàng không nhừng tự nói với mình là phải cố lên, chờ Nhậm Kiệt trở về, đừng làm hắn thất vọng. Nhậm gia trở nên càng tốt, càng mạnh, vì mục đích này, các nàng đều yên lặng dốc hết sức mình.

Không ai yêu cầu các nàng làm gì, thậm chí khi đi, Nhậm Kiệt cũng không bảo các nàng gánh vác cái gì. Nhưng các nàng vẫn luôn lặng lẽ yêu cầu bản thân, mỗi người đều gánh vác một phần trách nhiệm. Đây là trách nhiệm cũng là một loại áp lực cùng động lực, hiện tại Nhậm Kiệt đã về, nam nhân của các nàng đã về, cuối cùng các nàng có thể buông ra tất cả.

Mặc kệ cái gì đại giáo vô thượng, mặc kệ cái gì trời long đất lở, toàn bộ không liên quan tới các nàng. Bởi vì các nàng tin vào Nhậm Kiệt, chỉ cần có Nhậm Kiệt, mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề.

back top