Edited by Hari.
Bên ngoài mưa vẫn đang bùm bùm rơi.
Linh khí trong tay Cố Xuân Lăng chợt lóe, biến thành một mái đình phòng hộ cho những yêu thú đang tham gia khảo thí kia.
Mái đình to rộng, đem mưa to tầm tã bên ngoài đều che chắn kỹ lưỡng, mọi người cuối cùng cũng không phải luống cuống tay chân nữa.
Sau khi loại bỏ bối rối do tác động bên ngoài, các yêu thú lại bắt đầu chuyên tâm khảo thí.
Ngồi ở trong một góc Cổn Cổn vươn tay gấu che miệng lại, vừa không cẩn thận liền khóc lên tiếng.
Thanh âm này cũng không nhỏ, đặc biệt là khi toàn trường đang yên tĩnh chỉ có tiếng bút trúc xoạt xoạt.
Thanh âm của thực thiết thú liền càng có vẻ rõ ràng.
Cố Xuân Lăng quay đầu lại, liền thấy một con gấu đến vành mắt đều là màu đen đang khóc oa oa.
Đây, đây là làm sao vậy?
Hắn nhíu nhíu mày, có chút chần chờ.
Bạch Lang từ trong mưa to như vũ bão lấy lại tinh thần, liền nghe thấy tiếng khóc của Cổn Cổn.
Hắn che miệng lại, qua thật lâu mới nói:
"Chữ ta viết đâu? Ta rõ ràng là đã viết xong rồi a."
Hắn tay gấu run rẩy, thân hình tròn vo run bần bật, khi ngẩng đầu, trong ánh mắt hắc bạch phân minh tràn ngập không thể tin tưởng.
Mà bút trúc trong tay lại đặc biệt làm người khác rõ ràng.
—— Tinh vũ bút.
Bạch Lang giật giật khóe mắt, hậu tri hậu giác nhớ tới, nàng ngày hôm qua đưa bút cho Cổn Cổn, hình như là cực đại sai lầm rồi.
Nàng sau khi rời khỏi thủy lao mới nhớ ra, nhưng khi đó bút cũng đã đưa rồi, Bạch Lang cũng lười quay lại đổi.
Hơn nữa nàng lúc ấy cũng cho rằng hôm nay trời sẽ không mưa, cho nên liền đã quên.
Thẳng đến vừa rồi cũng không nhớ tới.
Cổn Cổn chưa từng khóc lớn tiếng như vậy.
Hắn cực cực khổ khổ viết thật lâu, viết đến tay gấu đều phát đau. Vậy mà chữ lại cứ thế biến mất.
Trước mắt bao người, Cổn Cổn phẫn nộ nện một quyền ở trên bàn đá, lại nhịn không được rớt từng giọt nước mắt trong suốt.
Con yêu thú đại ca bị hắn cười nhạo qua ở phòng bên cạnh ngẩng đầu lên, vừa mới chuẩn bị không kiên nhẫn hỏi hắn lại làm sao vậy, kết quả nhìn thấy bài thi trống không của thực thiết thú, bỗng nhiên không nhịn được cười lên tiếng.
Cổn Cổn:......
Hắn càng nhịn không được rồi!
Trường thi thủy lao nguyên bản đang an tĩnh nháy mắt náo nhiệt lên, Cố Xuân Lăng trán giật giật, ý thức được cứ như vậy cũng không được. Sau khi cùng Già Ly thánh tăng liếc một ánh mắt, liền thấy một cái Phật ấn không biết khi nào xuất hiện ở phía trên đình, đem đám yêu thú đang hỗn loạn định trụ.
Già Ly thánh tăng nhàn nhạt gật đầu nói: "Khảo thí tiếp tục, không được ầm ĩ."
Hắn thanh âm nghiêm túc, bầu không khí hiện trường cuối cùng cũng an tĩnh xuống.
Chỉ có Cổn Cổn sau khi khóc xong, yếu ớt nhấc tay: "Nhưng ta phải làm sao bây giờ a?"
Cố Xuân Lăng vừa mới chuẩn bị nói, Bạch Lang liền đáng thương hề hề lôi kéo ống tay áo sư huynh: "Sư huynh, bút kia là ta cho hắn. Đây là chuyện ngoài ý muốn."
"Ta, ta lúc ấy không nghĩ tới tinh vũ bút này sẽ có loại công hiệu này......"
Một rồng một gấu ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm hắn.
Cố Xuân Lăng dừng một chút, có chút khó xử.
Kỳ thật đây cũng coi như là chuyện ngoài ý muốn, nếu người chủ sự là hắn, vậy hắn tự nhiên liền thuận theo ý tứ của Bạch sư muội, chỉ là hiện giờ nơi này còn có thánh tăng Vô Đỉnh Tự.
Làm như vậy thì......
Hắn mới vừa có chút do dự.
Liền thấy Bạch Lang đã nhìn phía Già Ly thánh tăng.
Già Ly tay đang lần Phật châu hơi dừng một chút, hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy tiểu long kia lại đang lấy lòng người.
Hai người nhìn nhau thật lâu.
Bạch Lang liền như vậy mềm mại nhìn hắn, đem ý tứ trong lòng biểu hiện thực rõ ràng.
Nhưng là Già Ly lại bất vi sở động.
Quy củ chính là quy củ, nếu là bởi vì một cái ngoài ý muốn, dễ dàng bị đánh vỡ như vậy cũng không công bằng.
Hắn nhấp môi không nói, trên khuôn mặt biểu tình xa cách lộ ra thần sắc không tán đồng.
Sau đó, sừng nhỏ trên đầu Bạch Lang liền sụp xuống, một bộ dáng có chút lạc lõng.
Bạch Lang là thật sự có thể cảm nhận được nỗi đau đến tê tâm liệt phế của Cổn Cổn, cho nên mới lên tiếng.
Dù sao nếu như là nàng mà nói...... Tâm tình muốn nổi điên ngay tại chỗ cũng có ấy chứ.
"Thật sự, không thể cho thêm một cơ hội sao?"
Nàng hơi hơi có chút muốn sụp đổ.
Già Ly thánh tăng ánh mắt dừng một chút, động tác trong tay cũng hơi chậm lại.
Bạch Lang lập tức chạy tới giữ chặt áo cà sa của hắn.
"Thánh tăng, xin cho một cơ hội cuối cùng đi!"
SỪng nhỏ tuyết trắng mềm mại trước trán nàng lắc lư trước mặt Già Ly, thanh âm lại tràn ngập khẩn cầu.
Muốn người khác tỏ ra cứng rắn cũng khó.
Huống chi Bạch Lang là vì bằng hữu mới cầu xin.
Một trái tim nhiệt huyết luôn có thể đả động nhân tâm.
Già Ly nguyên bản thái độ kiên định hơi hơi lung lay, khi thấy Bạch Lang qua một lúc lâu không chiếm được đáp án, ánh mắt dần dần thất vọng, lại thở dài.
Bạch Lang vốn nghĩ rằng sẽ bị cự tuyệt, lại không ngờ Già Ly thánh tăng cuối cùng lên tiếng:
"Thôi, ngày mai sắp xếp cho hắn một mình thi lại đi."
"Chỉ là...... đây là cơ hội cuối cùng."
Hắn ánh mắt sâu thẳm nhìn Bạch Lang, thấy đối phương vội vàng gật đầu.
"Đa tạ thánh tăng."
Cố Xuân Lăng ở một bên nhìn một màn này, không khỏi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Cuối cùng, Cổn Cổn do bài thi bỗng nhiên biến thành trống không nên phải sắp xếp thi lại.
Hai người rưng rưng nhìn nhau, Bạch Lang thở dài: "Lần này là ta có lỗi với ngươi."
Cổn Cổn vốn là thực thương tâm, nhưng thấy Tiểu Bạch có chút áy náy, không khỏi lập tức nói: "Không sao, đều do hôm nay, ngươi cũng không biết hôm nay trời sẽ mưa!"
Bạch Lang:......
Kỳ thật ta lẽ ra phải nghĩ đến.
Nói nhiều nữa cũng đều là nước mắt.
Xem ra Huyết Thanh Tông sở dĩ là tà giáo cũng là có lý do.
Mà những người bị lừa vào tổ chức đa cấp kia cũng là thật sự tồn tại, bằng không nàng cũng sẽ không tin Phương Sinh tà giáo kia.
Bất quá cũng may, còn có một lần cơ hội.
Bạch Lang nắm bàn tay lông xù xù của Cổn Cổn nói: "Không sao, chúng ta ôn tập qua rồi. Ta tin tưởng lấy thực lực của ngươi ngày mai nhất định có thể thông qua."
Cổn Cổn gật gật đầu, nỗ lực làm cho bản thân không cần nghĩ đến bài thi vừa rồi.
Nhưng là khi Bạch Lang buông tay, vẫn là dừng lại bộ dáng hàm hậu của bản thân, nhịn không được quay đầu nói: "Tiểu Bạch, lần sau không cần đưa đồ vật cho ta nữa."
Hắn dừng một chút, lời nói thấm thía: "Ta chịu không nổi."
......
Xa xa ở trên Cô Sơn, Yến Phất Quang cũng đang theo dõi trận khảo thí này.
Lúc trước khi thấy Bạch Lang đối với con yêu thú này đặc biệt để ý, hắn còn hẳn một đêm không vui, nghĩ sau lần khảo thí này, liền đem con yêu thú này đưa đến tông môn khác đi, để tránh chậm trễ Tiểu Bạch tu luyện.
Yến Phất Quang nghĩ như vậy, ánh mắt chuyển hướng về phía gương đồng.
Ai biết được sẽ thấy được một màn trời giáng mưa to, bài thi biến mất.
Hắn động tác hơi hơi dừng lại.
Yến Phất Quang giờ phút này lại thấy đượchình dáng thê thảm của thực thiết thú, không khỏi mím môi.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đôi lông mày giãn ra, làm bộ làm tịch muốn nhịn một chút, nhưng trong khoảnh khắc không nhịn nổi—— liền cười lên tiếng.
Cũng may lúc này trong đại điện cũng không có người.
Bạch Lang cũng không biết sư tôn của nàng đang cười nhạo bằng hữu của nàng.
Yến Phất Quang sau khi cười xong, biểu tình lúc này mới thu liễm một chút, đã phát một đạo truyền âm phù cho Cố Xuân Lăng, nói bổ sung:
"Nếu là thi lại, vậy ngày mai khi ra đề thi liền tăng độ khó lên một chút đi."
Thanh âm kia chỉ truyền tới trong tai Cố Xuân Lăng.
Hắn biểu tình hơi hơi dừng một chút, có chút chần chờ nhìn về phía Bạch Lang.
"Việc này liền không cần báo cho Tiểu Bạch."
Yến Phất Quang nhàn nhạt nói.
Cố Xuân Lăng đành phải đáp vâng.
Trong lòng lại có chút nghi hoặc, yêu thú kia rốt cuộc là chỗ nào đắc tội sư tôn? Thế nhưng làm cho sư tôn không tiếc gạt Bạch sư muội nâng độ khó đề thi?
......
Cố Xuân Lăng còn có chút nghi hoặc.
Bên kia, khi mưa to tầm tã vừa mới bắt đầu, Phương Sinh liền lập tức cắt đứt liên hệ với Huyết Thanh Châu.
Hắn sửng sốt trong chốc lát, vô cùng xấu hổ, nghĩ tuyệt đối không thể để cho Bạch Lang có cơ hội nói ra lời trào phúng với hắn.
Chỉ cần hắn cắt liên hệ thật nhanh, hổ thẹn liền không đuổi kịp hắn.
Vì thế Phương Sinh liền lập tức phong bế mẫu châu.
Nhưng mà chờ đến hắn phong bế mẫu châu.
Khi một người yên tĩnh đang ngốc tại chỗ, tiếng mưa bên ngoài đang rơi lại làm bản thân hắn hít thở không thông.
Mưa to ngoài kia giống như là đánh vào trên mặt hắn, làm cho biểu tình của hắn phá lệ đặc sắc.
Bây giờ Long Nhật Thiên sẽ cảm thấy hắn như thế nào?
Nàng có hay không cảm thấy hắn chính là kẻ lừa đảo?
Không, hắn vốn dĩ chính là kẻ lừa đảo.
Phương Sinh như vậy an ủi bản thân, một lần lại một lần lặp lại tẩy não, ngươi chính là cái kẻ lừa đảo, này có cái gì mà phải xấu hổ.
Hơn nữa ngươi còn cắt đứt liên hệ.
Nàng có nói ngươi ngươi cũng nghe không thấy.
Không có việc gì.
Hắn cứ như vậy nói cho bản thân nghe, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Phương Sinh cầm chén trà rót trà, ngay sau đó mẫu châu ở bên cạnh bỗng sáng lên, ngón tay run lên, đem nước trà đổ hết ra bàn.
Bạch Lang sau khi khảo thí kết thúc, liên hệ Huyết Thanh Châu quả nhiên không có hồi âm.
Viên hạt châu nhỏ kia giống như là bị che chắn, như thế nào cũng không có động tĩnh.
Lại nghĩ đến một nén nhang trước Phương Sinh nói lời thề son sắt, liền càng thêm ý vị thâm trường.
Bạch Lang giống như một thanh niên chính nghĩa suýt bị tổ chức bán hàng đa lừa gạt, không ngừng ấn hạt châu nhỏ.
Ánh sáng kia lại sáng lên.
Rốt cuộc, trước khi Bạch Lang đem linh lực chuyển vào trong, Huyết Thanh Châu chủ động biến đỏ.
"Đừng ấn nữa."
Phương Sinh mở miệng chính là này một câu.
Bạch Lang không đợi hắn nói xong liền đánh gãy lời hắn: "Đây là ngày vĩnh tinh mà ngươi nói? Mặt trời so với bình thường còn muốn to hơn, trời rất muộn mới tối?"
Theo Phương Sinh mỗi một lần há miệng, Bạch Lang mỗi một lần đều chọc trúng điểm khiến hắn cảm thấy thẹn, đem lời hắn nói đều lặp lại một lần.
Cuối cùng, còn cười lạnh: "Như thế nào, vừa rồi chột dạ, không dám liên hệ hạt châu?"
Phương Sinh:......
Ngươi đều nói hết rồi còn kêu ta nói cái gì nữa?
Hắn hít một hơi thật sâu, kiên trì lặp lại: "Vừa rồi thật sự chỉ là một hồi ngoài ý muốn."
"Ta bấm đốt ngón tay chưa từng xuất hiện vấn đề."
"Thật sự, đây là một lần duy nhất ngoài ý muốn."
Bạch Lang tin hắn mới có quỷ.
Nàng không nói nữa, sau khi dùng linh lực chuyển vào hạt châu, đem lời mình muốn nói với Huyết Thanh Châu khắc lên.
"Từ nay về sau, mỗi lần hạt châu sáng lên, những lời này đều sẽ nhắc nhở ta, ngươi là cái kẻ lừa đảo!"
Nàng nói trịnh trọng.
A, ngươi cho rằng ta sẽ để ý sao?
Nhưng mà cái ý tưởng này vừa mới dâng lên, trong lòng hắn vang lên lời nói ngươi để ý.
Phương Sinh trên mặt bị chính mình đánh cho bộp bộp đau, lại vẫn là nhịn không được nói: "Ta nói lại lần nữa, đây là ngoài ý muốn!"
"Vậy trong cuộc đời ngươi thật đúng là lúc nào cũng tràn ngập ngoài ý muốn."
Phương Sinh:......
Trán hắn giật giật:
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới có thể tin tưởng lời ta nói?"
Bạch Lang nghĩ thầm kẻ lừa đảo này thật đúng là cố chấp, nhưng lúc này đây, nàng đã chuẩn bị không cho kẻ lừa đảo này bất luận một cơ hội gì.
"Vô luận ngươi nói cái gì, ta đều không thể lại tưởng ngươi nữa."
"Ngươi vẫn là nhân lúc còn sớm chết tâm này đi."
Sau khi bị xấu hổ chi phối, Bạch Lang càng không tin, Huyết Thanh Châu liền càng muốn làm nàng tin tưởng.
Không được, chiêu bài chữ vàng của hắn không thể bị đập bể ở đây.
Hắn mím môi, như là hạ quyết tâm nói: "Ngươi là đệ tử Thái Thanh Tông phải không?"
"Tất nhiên."
Bạch Lang cũng không ngoài ý muốn, đây lại không phải chuyện gì rất khó đoán.
Nàng lúc trước còn hỏi Huyết Thanh Châu sơn môn Thái Thanh Tông ở đâu kia.
Phương Sinh hít một hơi thật sâu: "Tốt lắm, tốt lắm."
"Lúc này đây nhất định có thể chứng minh thực lực của ta."
Bạch Lang nhíu nhíu mày, vừa muốn đả kích hắn, liền nghe Phương Sinh nói: "Ta biết bí mật của Thái Thanh Tông."
"Không lâu trước đây, khi ta thay ngươi bấm đốt ngón tay tính qua, lại tính ra một đồ vật kỳ quái. Thứ này chôn ở dưới Thái Thanh Tông, lại có linh lực thập phần cường đại."
"Theo ta biết, thứ này có lẽ cùng vận thế của Thái Thanh Tông có quan hệ"
"Ngươi có thể dựa theo vị trí ta nói đi tìm, nếu là thật sự phát hiện ra cái gì, liền có thể chứng minh thực lực của ta."
Đồ vật có quan hệ đến vận thế củaThái Thanh Tông, chẳng lẽ là......?
Nàng hơi hơi nhíu mày, trong nháy mắt liền nghĩ tới phi thăng.
Nhưng mà, Bạch Lang nháy mắt lại phục hồi lại tinh thần.
Lời này là từ trong miệng Huyết Thanh Châu nói ra, không thể tin tưởng.
Phương Sinh thấy nàng không nói lời nào, không khỏi càng thêm thề son sắt.
"Vị trí kia ở phía sau núi phía đông nam, hướng chỗ đình đài."
"Bên mép đình đài còn có một đóa cúc vàng, nơi đó chính là nơi linh lực phát ra."
Hắn nói thập phần tỉ mỉ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, vậy chính là thật sự tính ra.
Bạch Lang ngón tay nắm chặt lại buông ra, muốn tiếp tục thuyết phục chính mình.
Phương Sinh vốn am hiểu nhân tâm lúc này cuối cùng cũng tìm về quyền chủ động, dụ hoặc nói: "Ngươi nếu không tin, có thể trước đi đến vị trí ta nói kia nhìn xem, xem có đúng có một đóa hoa cúc vàng hay không."
Phương Sinh lại nói: "Chỉ là ngắm hoa cúc, lại không có tổn thất gì."
Những lời này mới là chân chính thuyết phục được Bạch Lang.
Nếu không có tổn thất gì mà nói, đi xem cũng không có vấn đề gì đi?
Nàng nghĩ như vậy, hơi hơi mím môi.
Khi Huyết Thanh Châu còn đang thì thầm dụ hoặc, lạnh lùng nói: "Câm miệng."
"Ngươi lần này nếu lại không chuẩn......"
Một nén nhang thời gian sau.
Bạch Lang vẫn là đi tới địa phương vừa rồi Huyết Thanh Châu nói.
Lúc này đã là buổi tối.
Toàn bộ trong tông trừ bỏ thanh âm của muỗi, còn lại thập phần an tĩnh.
Bạch Lang ngừng thở, thật cẩn thận vòng qua đường lớn, từ đường nhỏ đi vào sau núi.
Hướng đông nam.
Đúng, nàng trong lòng nghĩ, căn cứ la bàn trong tay chỉ hướng mà đi.
Không bao lâu, liền thật sự gặp được một cái đình.
Phạm vi sau núi rất lớn, so với toàn bộ tông nội của Thái Thanh Tông còn lớn hơn một chút. Bởi vậy ở phía đông nam trong khoảng cách cố định có thể tìm được một cái đình xác thật không dễ dàng.
Chẳng lẽ lần này thật đúng là bị Phương Sinh tính đúng rồi?
Bạch Lang trong lòng hơi nghi ngờ.
Bất quá, vẫn là trước nhìn xem xem có hoa cúc hay không.
Nàng đi qua đi, đầu tiên là nhìn xung quanh đình, sau khi xác định không có người, mới từ túi Càn Khôn lấy ra huỳnh châu cúi thấp người xuống.
Kết quả quả nhiên ở bên cạnh cây cột thấy được một gốc cây cúc vàng.
Đình, Đông Nam, hoa cúc, tất cả đều nói trúng rồi.
Bạch Lang không khỏi nắm chặt tay.
Phương Sinh thấy nàng không nói lời nào, liền biết lần này bản thân bấm đốt ngón tay tính toán đúng rồi.
"Thế nào, Long Nhật Thiên, ngươi lần này tin tưởng lời ta nói chưa?"
"Cỗ linh lực thần bí kia chính là ở phía dưới cây hoa cúc."
Hắn vốn là đắc ý dào dạt nói, nhưng là nói đến đây lại cảm thấy có chút không đúng, liền ho khan: "Ngươi chỉ cần đem cây hoa cúc kia nhổ lên, sau đó từ chỗ đó bắt đầu đào, là có thể tìm được bí bảo mà ta nói."
Bạch Lang lúc này thật sự có chút tin tưởng Phương Sinh.
Dù sao bấm ngón tay tính toán kỳ thật cũng có nghe nói là có lúc đúng lúc sai.
Nói không chừng lần trước thời tiết không tính chuẩn, lần này bí mật Thái Thanh Tông lại tính chuẩn đấy?
Dù sao cũng phải có một lần linh nghiệm đi?
Nghĩ đến ý tưởng này, thái độ Bạch Lang đối với Huyết Thanh Châu tốt hơn một chút.
"Ngươi chờ đó, ta đào xem, nếu là không có cái gì, ngươi hừ hừ......"
Phương Sinh cuối cùng cũng tính chuẩn được một lần lập tức phản bác: "Không có? Không có khả năng không có!"
"Chỉ cần ngươi theo phương hướng ta nói đi tìm, tuyệt đối không có khả năng xảy ra sai lầm."
Tốt lắm, so với lần trước càng có tự tin, vậy hẳn là không sai.
Bạch Lang nghĩ như vậy, biến ra một cây xẻng nhỏ.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói cho bản thân một vạn lần đều là vì phi thăng.
Sau đó đem cây hoa cúc nhổ lên, nghiêm túc cầm lấy xẻng nhỏ, bắt đầu đào.
Thời điểm hạ xẻng lần đầu tiên, linh thổ sao mà cứng quá..
Bạch Lang không khỏi tăng thêm sức lực.
Huyết Thanh Châu ở một bên cổ vũ Long Nhật Thiên cố lên, vưa cổ vũ vừa chỉ đạo nàng đào đất.
Ngoài lần nghich bùn khi còn nhỏ, đây là lần thứ hai Bạch Lang làm loại hoạt động thể lực này, nhưng cũng may Yêu tộc trời sinh thể chất tương đối mạnh.
Cho dù là linh thổ này cứng rắn vô cùng, sau một nén nhang thời gian cũng bị nàng đào ra một cái hố to.
Phía sau này xẻng có chút ngắn rồi.
Bạch Lang đem cái xẻng biến to hơn một chút, lại nhảy vào hố tiếp tục đào.
Nàng đào cực kỳ chuyên nghiệp, qua hạt châu, Phương Sinh đều có thể nghe được thanh âm không ngừng kia.
Phương Sinh mới đầu thực sảng khoái.
Cuối cùng nghe lâu rồi lại có chút cổ quái.
Rốt cuộc khi Bạch Lang dừng lại lau mồ hôi, nhịn không được hỏi: "Ngươi có mệt hay không?"
"Vẫn còn tốt."
Bạch Lang kỳ thật lúc này đã có chút mệt mỏi, nhưng vì tin tức phi thăng, lại có mệt nữa cũng không thể kêu mệt.
Nàng nghỉ ngơi một lát, từ túi Càn Khôn lấy bình nước ra uống một ngụm, sau đó lại tiếp tục đào đất.
Suốt một canh giờ, Bạch Lang đã đào ra một cái địa đạo.
Nàng càng đào càng sâu, cả người cũng hoàn toàn vùi vào địa đạo, vẫn luôn đào về phía trước.
Bộ dáng Bạch Lang hiện tại đã là trên mặt một đống bùn, trên chân một khối bùn.
Chiếc xẻng thì không ngừng được biến to lên, thẳng đến khi đào tới một khối sắt hoàn toàn không thể đào nổi nữa.
Xẻng bị kẹt ở khe hở.
Bạch Lang hít một hơi thật sâu, vận khởi linh lực làm lại một lần.
Nhưng mà đống cứng rắn kia vẫn không dao động.
Nàng lại thử từ góc độ khác, thậm chí đem trọng lượng toàn thân đều đè ở trên cái xẻng, kết quả vẫn vậy.
Khối vật liệu không biết là thứ gì này ngăn cản quá trình đào đất của Bạch Lang.
"Xẻng của ta hình như không động được nữa rồi?"
"Ngươi xác định thật sự không sai chứ?"
Bạch Lang nhịn không được lại hỏi lại lần nữa.
Phương Sinh tại thời điểm này như thế nào chịu được nghi ngờ, lập tức nói: "Xẻng bất động mới chứng tỏ là phương hướng của chúng ta không sai, nếu là một đường thông thuận, kia còn gọi gì là bí mật."
"Phía sau cửa đá này nhất định chính là thông đạo thực sự, chỉ cần giải quyết cái cửa đá này, là có thể tìm được nguồn gốc của linh khí kia."
Bạch Lang gật gật đầu, cảm thấy hắn nói cũng có chút đạo lý.
Từ xưa tìm kiếm bảo tàng đều là thập phần gian nan, bên cạnh bảo tàng cũng đều có thần thú trấn sơn linh tinh gì đó bảo hộ. Chính mình chỉ là đào tới một cái cửa đá, không tính là cái gì.
Tương đối khó khăn chính là, cái cửa đá này thập phần kiên cố, nàng thế nào mới mở được ra đây?
Bạch Lang đem ánh mắt dời về phía cửa đá.
Chau mày, suy tư nghĩ trong túi Càn Khôn của mình có thứ gì có thể dùng được không.
Bỏ đi, không nghĩ nữa, trực tiếp đào ra nhìn xem.
Sau khi Phương Sinh lên tiếng, Bạch Lang lấy ra túi Càn Khôn, rầm một tiếng đổ ra vài món tiểu Linh Khí.
Tinh vũ bút lúc trước cho Cổn Cổn không thể dùng, Bạch Lang nhìn thoáng qua, đem những thứ đồ thoạt nhìn có lực sát thương rất nhỏ bỏ qua một bên, sau đó nghiêm túc ở trong đám linh khí chọn lựa.
Roi?
Không được.
Quá mềm.
Kiếm?
Nàng cũng sẽ không dùng.
Cuối cùng một cái đồ vật tròn tròn, Bạch Lang vốn muốn từ bỏ, kết quả ánh mắt mới vừa dời đi, rồi lại không tự chủ được xoay trở về.
Từ từ, đây là phích lịch đạn!
Cái này vừa hay!
Phương Sinh thấy một thời gian trầm mặc lâu dài, cảm nhận được một chút bất an.
"Long Nhật Thiên, ngươi có thể mở cái cửa đá kia không?"
"Nếu không mở được......" Hắn hơi hơi chuyển giọng: "Chúng ta hôm nào lại đến, đến lúc đó cầm thêm chút đồ thuận tiện một chút."
Bạch Lang lắc lắc đầu.
Cự tuyệt hắn.
"Không cần, ta đã tìm được đồ vật có thẻ mở cửa đá này rồi."
"Ta cũng quên mất ta lúc nào cư nhiên cho phích lịch đạn vào túi Càn Khôn, hiện tại vừa lúc có thể dùng tới."
"Ngươi tránh ra một chút, ta muốn cho nổ."
Phương Sinh:......
"Nga, đã quên, ngươi không có thực thể, chỉ là một viên hạt châu."
"Bỏ đi, vậy ngươi nhanh tiến vào túi Càn Khôn trốn đi."
Bạch Lang sau khi phủ một tầng linh lực lên trên phích lịch đạn, liền ngừng hô hấp, đem phích lịch đạn nhanh chóng đặt ở dưới cửa đá, sau đó bịt kín lỗ tai, trốn ra xa.
Huyết Thanh Châu còn không kịp khuyên bảo nàng bình tĩnh một chút liền nghe thấy được "ầm vang" một tiếng.
Từng tiếng âm thanh kia thật sự là quá lớn, quả thực có thể nói là đất rung núi chuyển.
Đệ tử Thái Thanh Tông cuộc đời này còn chưa bao giờ trải qua một trận như vậy.
Khi mọi người đang ngủ say, nghe thấy thanh âm kia bị dọa phát ngốc, nhanh chóng bò dậy.
"Làm sao vậy làm sao vậy? Động đất rồi hay là yêu thú lại bắt đầu bạo động?"
Mấy vị sư huynh mơ mơ hồ hồ phải chạy ra ngoài, thẳng đến khi nghe thấy có người hét to:
"Có chuyện lớn không tốt rồi, có người cho nổ nhà xí ở thủy lao sau núi rồi!"
Nhà xí này là vì lần này bắt yêu thú mới xây lên.
Các tu sĩ Thái Thanh Tông bởi vì nguyên nhân pháp môn tu luyện, thường thì không cần đến thứ này.
Nhưng là những yêu thú chưa mở linh trí bị bắt đó cần a.
Vì thế không ít đệ tử trông coi thủy lao đều oán giận.
Sau nhiều lần đề nghị, chưởng môn Minh Di chân quân lúc này mới hạ lệnh xây nhà xí.
Mọi người đều cho rằng sau khi có nhà xí hết thảy đều sẽ tốt hơn.
Nhưng là không nghĩ tới, nhà xí mới xây được ba ngày, thế nhưng sẽ bị người cho nổ?
Ai cmn thiếu đạo đức như vậy?
Chính mình không đi nặng, còn không cho người khác đi sao?
Các sư huynh đang kinh hoảng, một đám biểu tình ngưng trọng chạy ra khỏi phòng, muốn nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Mới vừa đi ra liền nhìn thấy nhà xí cách đó không xa đang ầm ầm sập.
Nguyên bản vị sư huynh trông thủy lao hôm nay vừa lúc phải đồ hỏng, chưa dùng ngũ cốc hoàn để bài độc, liền nghĩ mượn nhà xí của yêu thú dùng một chút.
Kết quả mới vừa cởi quần ngồi xổm xuống, còn không đợi lông mày giãn ra, bỗng nhiên một dòng khí mãnh liệt cuộn sóng xông thẳng mông hắn mà bắn.
"Gió đêm nay cũng lớn quá đi."
Hắn lầm bầm lầu bầu.
Nhưng mà ngay sau đó, dòng khí kia lại lớn đến làm cho bên tai hắn có chút nổ vang.
Hắn lúc này rốt cuộc ý thức được sự tình không đúng rồi.
Hậu tri hậu giác quay đầu lại, liền thấy tường nhà xí tấc tấc vỡ vụn, mà đáy hố một cơn lốc cùng với thứ đáng sợ kia đánh úp lại, hắn không thể tin tưởng mở to hai mắt.
Còn không kịp kéo quần lên chạy, đã bị dòng khí lớn kia ném lên mặt đất, cả người bay ra ngoài.
......
Trong nháy mắt, hậu sơn mùi thối xông lên tận trời.
"Di, đang bay ra kia là ai?"
"Hình như là Triệu Cương sư huynh?"
"Hắn hôm nay hình như ăn đồ hỏng bị đau bụng a."
Không đúng.
Mọi người thảo luận đến đây mới phản ứng lại sự tình phát sinh vừa rồi......
Triệu Cương sư huynh ngồi trong nhà xí bị nổ bay ra!
"Sư huynh, nhà xí này sụp rồi!"
Theo Triệu Cương bay ra, từng hàng nhà xí trong tiếng bạo phá của đất rung núi lắc, ầm ầm sập.
Mùi kia từ dưới nền đất truyền tới, những đệ tử vừa rồi còn thảo luận vội vàng che lại mũi, sau khi nói xong liền hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh.
Quý Tu đúng phiên tối nay trực, tay nắm chặt kiếm, nhanh chóng che chắn khứu giác.
Hắn hung hăng nhăn mày, gắt gao nhìn chằm chằm một đống sụp đổ kia, nghĩ đến tột cùng là ai, có mục đích gì?
Kết quả, bỗng nhiên, trong đống đất kia chậm rãi truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt.
Quý Tu ánh mắt hơi cứng, ngay sau đó liền đối mắt với Bạch Lang không dễ dàng gì mới nổ ra được một con đường sống đang bò ra.
Bên ngoài mưa vẫn đang bùm bùm rơi.
Linh khí trong tay Cố Xuân Lăng chợt lóe, biến thành một mái đình phòng hộ cho những yêu thú đang tham gia khảo thí kia.
Mái đình to rộng, đem mưa to tầm tã bên ngoài đều che chắn kỹ lưỡng, mọi người cuối cùng cũng không phải luống cuống tay chân nữa.
Sau khi loại bỏ bối rối do tác động bên ngoài, các yêu thú lại bắt đầu chuyên tâm khảo thí.
Ngồi ở trong một góc Cổn Cổn vươn tay gấu che miệng lại, vừa không cẩn thận liền khóc lên tiếng.
Thanh âm này cũng không nhỏ, đặc biệt là khi toàn trường đang yên tĩnh chỉ có tiếng bút trúc xoạt xoạt.
Thanh âm của thực thiết thú liền càng có vẻ rõ ràng.
Cố Xuân Lăng quay đầu lại, liền thấy một con gấu đến vành mắt đều là màu đen đang khóc oa oa.
Đây, đây là làm sao vậy?
Hắn nhíu nhíu mày, có chút chần chờ.
Bạch Lang từ trong mưa to như vũ bão lấy lại tinh thần, liền nghe thấy tiếng khóc của Cổn Cổn.
Hắn che miệng lại, qua thật lâu mới nói:
"Chữ ta viết đâu? Ta rõ ràng là đã viết xong rồi a."
Hắn tay gấu run rẩy, thân hình tròn vo run bần bật, khi ngẩng đầu, trong ánh mắt hắc bạch phân minh tràn ngập không thể tin tưởng.
Mà bút trúc trong tay lại đặc biệt làm người khác rõ ràng.
—— Tinh vũ bút.
Bạch Lang giật giật khóe mắt, hậu tri hậu giác nhớ tới, nàng ngày hôm qua đưa bút cho Cổn Cổn, hình như là cực đại sai lầm rồi.
Nàng sau khi rời khỏi thủy lao mới nhớ ra, nhưng khi đó bút cũng đã đưa rồi, Bạch Lang cũng lười quay lại đổi.
Hơn nữa nàng lúc ấy cũng cho rằng hôm nay trời sẽ không mưa, cho nên liền đã quên.
Thẳng đến vừa rồi cũng không nhớ tới.
Cổn Cổn chưa từng khóc lớn tiếng như vậy.
Hắn cực cực khổ khổ viết thật lâu, viết đến tay gấu đều phát đau. Vậy mà chữ lại cứ thế biến mất.
Trước mắt bao người, Cổn Cổn phẫn nộ nện một quyền ở trên bàn đá, lại nhịn không được rớt từng giọt nước mắt trong suốt.
Con yêu thú đại ca bị hắn cười nhạo qua ở phòng bên cạnh ngẩng đầu lên, vừa mới chuẩn bị không kiên nhẫn hỏi hắn lại làm sao vậy, kết quả nhìn thấy bài thi trống không của thực thiết thú, bỗng nhiên không nhịn được cười lên tiếng.
Cổn Cổn:......
Hắn càng nhịn không được rồi!
Trường thi thủy lao nguyên bản đang an tĩnh nháy mắt náo nhiệt lên, Cố Xuân Lăng trán giật giật, ý thức được cứ như vậy cũng không được. Sau khi cùng Già Ly thánh tăng liếc một ánh mắt, liền thấy một cái Phật ấn không biết khi nào xuất hiện ở phía trên đình, đem đám yêu thú đang hỗn loạn định trụ.
Già Ly thánh tăng nhàn nhạt gật đầu nói: "Khảo thí tiếp tục, không được ầm ĩ."
Hắn thanh âm nghiêm túc, bầu không khí hiện trường cuối cùng cũng an tĩnh xuống.
Chỉ có Cổn Cổn sau khi khóc xong, yếu ớt nhấc tay: "Nhưng ta phải làm sao bây giờ a?"
Cố Xuân Lăng vừa mới chuẩn bị nói, Bạch Lang liền đáng thương hề hề lôi kéo ống tay áo sư huynh: "Sư huynh, bút kia là ta cho hắn. Đây là chuyện ngoài ý muốn."
"Ta, ta lúc ấy không nghĩ tới tinh vũ bút này sẽ có loại công hiệu này......"
Một rồng một gấu ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm hắn.
Cố Xuân Lăng dừng một chút, có chút khó xử.
Kỳ thật đây cũng coi như là chuyện ngoài ý muốn, nếu người chủ sự là hắn, vậy hắn tự nhiên liền thuận theo ý tứ của Bạch sư muội, chỉ là hiện giờ nơi này còn có thánh tăng Vô Đỉnh Tự.
Làm như vậy thì......
Hắn mới vừa có chút do dự.
Liền thấy Bạch Lang đã nhìn phía Già Ly thánh tăng.
Già Ly tay đang lần Phật châu hơi dừng một chút, hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy tiểu long kia lại đang lấy lòng người.
Hai người nhìn nhau thật lâu.
Bạch Lang liền như vậy mềm mại nhìn hắn, đem ý tứ trong lòng biểu hiện thực rõ ràng.
Nhưng là Già Ly lại bất vi sở động.
Quy củ chính là quy củ, nếu là bởi vì một cái ngoài ý muốn, dễ dàng bị đánh vỡ như vậy cũng không công bằng.
Hắn nhấp môi không nói, trên khuôn mặt biểu tình xa cách lộ ra thần sắc không tán đồng.
Sau đó, sừng nhỏ trên đầu Bạch Lang liền sụp xuống, một bộ dáng có chút lạc lõng.
Bạch Lang là thật sự có thể cảm nhận được nỗi đau đến tê tâm liệt phế của Cổn Cổn, cho nên mới lên tiếng.
Dù sao nếu như là nàng mà nói...... Tâm tình muốn nổi điên ngay tại chỗ cũng có ấy chứ.
"Thật sự, không thể cho thêm một cơ hội sao?"
Nàng hơi hơi có chút muốn sụp đổ.
Già Ly thánh tăng ánh mắt dừng một chút, động tác trong tay cũng hơi chậm lại.
Bạch Lang lập tức chạy tới giữ chặt áo cà sa của hắn.
"Thánh tăng, xin cho một cơ hội cuối cùng đi!"
SỪng nhỏ tuyết trắng mềm mại trước trán nàng lắc lư trước mặt Già Ly, thanh âm lại tràn ngập khẩn cầu.
Muốn người khác tỏ ra cứng rắn cũng khó.
Huống chi Bạch Lang là vì bằng hữu mới cầu xin.
Một trái tim nhiệt huyết luôn có thể đả động nhân tâm.
Già Ly nguyên bản thái độ kiên định hơi hơi lung lay, khi thấy Bạch Lang qua một lúc lâu không chiếm được đáp án, ánh mắt dần dần thất vọng, lại thở dài.
Bạch Lang vốn nghĩ rằng sẽ bị cự tuyệt, lại không ngờ Già Ly thánh tăng cuối cùng lên tiếng:
"Thôi, ngày mai sắp xếp cho hắn một mình thi lại đi."
"Chỉ là...... đây là cơ hội cuối cùng."
Hắn ánh mắt sâu thẳm nhìn Bạch Lang, thấy đối phương vội vàng gật đầu.
"Đa tạ thánh tăng."
Cố Xuân Lăng ở một bên nhìn một màn này, không khỏi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Cuối cùng, Cổn Cổn do bài thi bỗng nhiên biến thành trống không nên phải sắp xếp thi lại.
Hai người rưng rưng nhìn nhau, Bạch Lang thở dài: "Lần này là ta có lỗi với ngươi."
Cổn Cổn vốn là thực thương tâm, nhưng thấy Tiểu Bạch có chút áy náy, không khỏi lập tức nói: "Không sao, đều do hôm nay, ngươi cũng không biết hôm nay trời sẽ mưa!"
Bạch Lang:......
Kỳ thật ta lẽ ra phải nghĩ đến.
Nói nhiều nữa cũng đều là nước mắt.
Xem ra Huyết Thanh Tông sở dĩ là tà giáo cũng là có lý do.
Mà những người bị lừa vào tổ chức đa cấp kia cũng là thật sự tồn tại, bằng không nàng cũng sẽ không tin Phương Sinh tà giáo kia.
Bất quá cũng may, còn có một lần cơ hội.
Bạch Lang nắm bàn tay lông xù xù của Cổn Cổn nói: "Không sao, chúng ta ôn tập qua rồi. Ta tin tưởng lấy thực lực của ngươi ngày mai nhất định có thể thông qua."
Cổn Cổn gật gật đầu, nỗ lực làm cho bản thân không cần nghĩ đến bài thi vừa rồi.
Nhưng là khi Bạch Lang buông tay, vẫn là dừng lại bộ dáng hàm hậu của bản thân, nhịn không được quay đầu nói: "Tiểu Bạch, lần sau không cần đưa đồ vật cho ta nữa."
Hắn dừng một chút, lời nói thấm thía: "Ta chịu không nổi."
......
Xa xa ở trên Cô Sơn, Yến Phất Quang cũng đang theo dõi trận khảo thí này.
Lúc trước khi thấy Bạch Lang đối với con yêu thú này đặc biệt để ý, hắn còn hẳn một đêm không vui, nghĩ sau lần khảo thí này, liền đem con yêu thú này đưa đến tông môn khác đi, để tránh chậm trễ Tiểu Bạch tu luyện.
Yến Phất Quang nghĩ như vậy, ánh mắt chuyển hướng về phía gương đồng.
Ai biết được sẽ thấy được một màn trời giáng mưa to, bài thi biến mất.
Hắn động tác hơi hơi dừng lại.
Yến Phất Quang giờ phút này lại thấy đượchình dáng thê thảm của thực thiết thú, không khỏi mím môi.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đôi lông mày giãn ra, làm bộ làm tịch muốn nhịn một chút, nhưng trong khoảnh khắc không nhịn nổi—— liền cười lên tiếng.
Cũng may lúc này trong đại điện cũng không có người.
Bạch Lang cũng không biết sư tôn của nàng đang cười nhạo bằng hữu của nàng.
Yến Phất Quang sau khi cười xong, biểu tình lúc này mới thu liễm một chút, đã phát một đạo truyền âm phù cho Cố Xuân Lăng, nói bổ sung:
"Nếu là thi lại, vậy ngày mai khi ra đề thi liền tăng độ khó lên một chút đi."
Thanh âm kia chỉ truyền tới trong tai Cố Xuân Lăng.
Hắn biểu tình hơi hơi dừng một chút, có chút chần chờ nhìn về phía Bạch Lang.
"Việc này liền không cần báo cho Tiểu Bạch."
Yến Phất Quang nhàn nhạt nói.
Cố Xuân Lăng đành phải đáp vâng.
Trong lòng lại có chút nghi hoặc, yêu thú kia rốt cuộc là chỗ nào đắc tội sư tôn? Thế nhưng làm cho sư tôn không tiếc gạt Bạch sư muội nâng độ khó đề thi?
......
Cố Xuân Lăng còn có chút nghi hoặc.
Bên kia, khi mưa to tầm tã vừa mới bắt đầu, Phương Sinh liền lập tức cắt đứt liên hệ với Huyết Thanh Châu.
Hắn sửng sốt trong chốc lát, vô cùng xấu hổ, nghĩ tuyệt đối không thể để cho Bạch Lang có cơ hội nói ra lời trào phúng với hắn.
Chỉ cần hắn cắt liên hệ thật nhanh, hổ thẹn liền không đuổi kịp hắn.
Vì thế Phương Sinh liền lập tức phong bế mẫu châu.
Nhưng mà chờ đến hắn phong bế mẫu châu.
Khi một người yên tĩnh đang ngốc tại chỗ, tiếng mưa bên ngoài đang rơi lại làm bản thân hắn hít thở không thông.
Mưa to ngoài kia giống như là đánh vào trên mặt hắn, làm cho biểu tình của hắn phá lệ đặc sắc.
Bây giờ Long Nhật Thiên sẽ cảm thấy hắn như thế nào?
Nàng có hay không cảm thấy hắn chính là kẻ lừa đảo?
Không, hắn vốn dĩ chính là kẻ lừa đảo.
Phương Sinh như vậy an ủi bản thân, một lần lại một lần lặp lại tẩy não, ngươi chính là cái kẻ lừa đảo, này có cái gì mà phải xấu hổ.
Hơn nữa ngươi còn cắt đứt liên hệ.
Nàng có nói ngươi ngươi cũng nghe không thấy.
Không có việc gì.
Hắn cứ như vậy nói cho bản thân nghe, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Phương Sinh cầm chén trà rót trà, ngay sau đó mẫu châu ở bên cạnh bỗng sáng lên, ngón tay run lên, đem nước trà đổ hết ra bàn.
Bạch Lang sau khi khảo thí kết thúc, liên hệ Huyết Thanh Châu quả nhiên không có hồi âm.
Viên hạt châu nhỏ kia giống như là bị che chắn, như thế nào cũng không có động tĩnh.
Lại nghĩ đến một nén nhang trước Phương Sinh nói lời thề son sắt, liền càng thêm ý vị thâm trường.
Bạch Lang giống như một thanh niên chính nghĩa suýt bị tổ chức bán hàng đa lừa gạt, không ngừng ấn hạt châu nhỏ.
Ánh sáng kia lại sáng lên.
Rốt cuộc, trước khi Bạch Lang đem linh lực chuyển vào trong, Huyết Thanh Châu chủ động biến đỏ.
"Đừng ấn nữa."
Phương Sinh mở miệng chính là này một câu.
Bạch Lang không đợi hắn nói xong liền đánh gãy lời hắn: "Đây là ngày vĩnh tinh mà ngươi nói? Mặt trời so với bình thường còn muốn to hơn, trời rất muộn mới tối?"
Theo Phương Sinh mỗi một lần há miệng, Bạch Lang mỗi một lần đều chọc trúng điểm khiến hắn cảm thấy thẹn, đem lời hắn nói đều lặp lại một lần.
Cuối cùng, còn cười lạnh: "Như thế nào, vừa rồi chột dạ, không dám liên hệ hạt châu?"
Phương Sinh:......
Ngươi đều nói hết rồi còn kêu ta nói cái gì nữa?
Hắn hít một hơi thật sâu, kiên trì lặp lại: "Vừa rồi thật sự chỉ là một hồi ngoài ý muốn."
"Ta bấm đốt ngón tay chưa từng xuất hiện vấn đề."
"Thật sự, đây là một lần duy nhất ngoài ý muốn."
Bạch Lang tin hắn mới có quỷ.
Nàng không nói nữa, sau khi dùng linh lực chuyển vào hạt châu, đem lời mình muốn nói với Huyết Thanh Châu khắc lên.
"Từ nay về sau, mỗi lần hạt châu sáng lên, những lời này đều sẽ nhắc nhở ta, ngươi là cái kẻ lừa đảo!"
Nàng nói trịnh trọng.
A, ngươi cho rằng ta sẽ để ý sao?
Nhưng mà cái ý tưởng này vừa mới dâng lên, trong lòng hắn vang lên lời nói ngươi để ý.
Phương Sinh trên mặt bị chính mình đánh cho bộp bộp đau, lại vẫn là nhịn không được nói: "Ta nói lại lần nữa, đây là ngoài ý muốn!"
"Vậy trong cuộc đời ngươi thật đúng là lúc nào cũng tràn ngập ngoài ý muốn."
Phương Sinh:......
Trán hắn giật giật:
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới có thể tin tưởng lời ta nói?"
Bạch Lang nghĩ thầm kẻ lừa đảo này thật đúng là cố chấp, nhưng lúc này đây, nàng đã chuẩn bị không cho kẻ lừa đảo này bất luận một cơ hội gì.
"Vô luận ngươi nói cái gì, ta đều không thể lại tưởng ngươi nữa."
"Ngươi vẫn là nhân lúc còn sớm chết tâm này đi."
Sau khi bị xấu hổ chi phối, Bạch Lang càng không tin, Huyết Thanh Châu liền càng muốn làm nàng tin tưởng.
Không được, chiêu bài chữ vàng của hắn không thể bị đập bể ở đây.
Hắn mím môi, như là hạ quyết tâm nói: "Ngươi là đệ tử Thái Thanh Tông phải không?"
"Tất nhiên."
Bạch Lang cũng không ngoài ý muốn, đây lại không phải chuyện gì rất khó đoán.
Nàng lúc trước còn hỏi Huyết Thanh Châu sơn môn Thái Thanh Tông ở đâu kia.
Phương Sinh hít một hơi thật sâu: "Tốt lắm, tốt lắm."
"Lúc này đây nhất định có thể chứng minh thực lực của ta."
Bạch Lang nhíu nhíu mày, vừa muốn đả kích hắn, liền nghe Phương Sinh nói: "Ta biết bí mật của Thái Thanh Tông."
"Không lâu trước đây, khi ta thay ngươi bấm đốt ngón tay tính qua, lại tính ra một đồ vật kỳ quái. Thứ này chôn ở dưới Thái Thanh Tông, lại có linh lực thập phần cường đại."
"Theo ta biết, thứ này có lẽ cùng vận thế của Thái Thanh Tông có quan hệ"
"Ngươi có thể dựa theo vị trí ta nói đi tìm, nếu là thật sự phát hiện ra cái gì, liền có thể chứng minh thực lực của ta."
Đồ vật có quan hệ đến vận thế củaThái Thanh Tông, chẳng lẽ là......?
Nàng hơi hơi nhíu mày, trong nháy mắt liền nghĩ tới phi thăng.
Nhưng mà, Bạch Lang nháy mắt lại phục hồi lại tinh thần.
Lời này là từ trong miệng Huyết Thanh Châu nói ra, không thể tin tưởng.
Phương Sinh thấy nàng không nói lời nào, không khỏi càng thêm thề son sắt.
"Vị trí kia ở phía sau núi phía đông nam, hướng chỗ đình đài."
"Bên mép đình đài còn có một đóa cúc vàng, nơi đó chính là nơi linh lực phát ra."
Hắn nói thập phần tỉ mỉ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, vậy chính là thật sự tính ra.
Bạch Lang ngón tay nắm chặt lại buông ra, muốn tiếp tục thuyết phục chính mình.
Phương Sinh vốn am hiểu nhân tâm lúc này cuối cùng cũng tìm về quyền chủ động, dụ hoặc nói: "Ngươi nếu không tin, có thể trước đi đến vị trí ta nói kia nhìn xem, xem có đúng có một đóa hoa cúc vàng hay không."
Phương Sinh lại nói: "Chỉ là ngắm hoa cúc, lại không có tổn thất gì."
Những lời này mới là chân chính thuyết phục được Bạch Lang.
Nếu không có tổn thất gì mà nói, đi xem cũng không có vấn đề gì đi?
Nàng nghĩ như vậy, hơi hơi mím môi.
Khi Huyết Thanh Châu còn đang thì thầm dụ hoặc, lạnh lùng nói: "Câm miệng."
"Ngươi lần này nếu lại không chuẩn......"
Một nén nhang thời gian sau.
Bạch Lang vẫn là đi tới địa phương vừa rồi Huyết Thanh Châu nói.
Lúc này đã là buổi tối.
Toàn bộ trong tông trừ bỏ thanh âm của muỗi, còn lại thập phần an tĩnh.
Bạch Lang ngừng thở, thật cẩn thận vòng qua đường lớn, từ đường nhỏ đi vào sau núi.
Hướng đông nam.
Đúng, nàng trong lòng nghĩ, căn cứ la bàn trong tay chỉ hướng mà đi.
Không bao lâu, liền thật sự gặp được một cái đình.
Phạm vi sau núi rất lớn, so với toàn bộ tông nội của Thái Thanh Tông còn lớn hơn một chút. Bởi vậy ở phía đông nam trong khoảng cách cố định có thể tìm được một cái đình xác thật không dễ dàng.
Chẳng lẽ lần này thật đúng là bị Phương Sinh tính đúng rồi?
Bạch Lang trong lòng hơi nghi ngờ.
Bất quá, vẫn là trước nhìn xem xem có hoa cúc hay không.
Nàng đi qua đi, đầu tiên là nhìn xung quanh đình, sau khi xác định không có người, mới từ túi Càn Khôn lấy ra huỳnh châu cúi thấp người xuống.
Kết quả quả nhiên ở bên cạnh cây cột thấy được một gốc cây cúc vàng.
Đình, Đông Nam, hoa cúc, tất cả đều nói trúng rồi.
Bạch Lang không khỏi nắm chặt tay.
Phương Sinh thấy nàng không nói lời nào, liền biết lần này bản thân bấm đốt ngón tay tính toán đúng rồi.
"Thế nào, Long Nhật Thiên, ngươi lần này tin tưởng lời ta nói chưa?"
"Cỗ linh lực thần bí kia chính là ở phía dưới cây hoa cúc."
Hắn vốn là đắc ý dào dạt nói, nhưng là nói đến đây lại cảm thấy có chút không đúng, liền ho khan: "Ngươi chỉ cần đem cây hoa cúc kia nhổ lên, sau đó từ chỗ đó bắt đầu đào, là có thể tìm được bí bảo mà ta nói."
Bạch Lang lúc này thật sự có chút tin tưởng Phương Sinh.
Dù sao bấm ngón tay tính toán kỳ thật cũng có nghe nói là có lúc đúng lúc sai.
Nói không chừng lần trước thời tiết không tính chuẩn, lần này bí mật Thái Thanh Tông lại tính chuẩn đấy?
Dù sao cũng phải có một lần linh nghiệm đi?
Nghĩ đến ý tưởng này, thái độ Bạch Lang đối với Huyết Thanh Châu tốt hơn một chút.
"Ngươi chờ đó, ta đào xem, nếu là không có cái gì, ngươi hừ hừ......"
Phương Sinh cuối cùng cũng tính chuẩn được một lần lập tức phản bác: "Không có? Không có khả năng không có!"
"Chỉ cần ngươi theo phương hướng ta nói đi tìm, tuyệt đối không có khả năng xảy ra sai lầm."
Tốt lắm, so với lần trước càng có tự tin, vậy hẳn là không sai.
Bạch Lang nghĩ như vậy, biến ra một cây xẻng nhỏ.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói cho bản thân một vạn lần đều là vì phi thăng.
Sau đó đem cây hoa cúc nhổ lên, nghiêm túc cầm lấy xẻng nhỏ, bắt đầu đào.
Thời điểm hạ xẻng lần đầu tiên, linh thổ sao mà cứng quá..
Bạch Lang không khỏi tăng thêm sức lực.
Huyết Thanh Châu ở một bên cổ vũ Long Nhật Thiên cố lên, vưa cổ vũ vừa chỉ đạo nàng đào đất.
Ngoài lần nghich bùn khi còn nhỏ, đây là lần thứ hai Bạch Lang làm loại hoạt động thể lực này, nhưng cũng may Yêu tộc trời sinh thể chất tương đối mạnh.
Cho dù là linh thổ này cứng rắn vô cùng, sau một nén nhang thời gian cũng bị nàng đào ra một cái hố to.
Phía sau này xẻng có chút ngắn rồi.
Bạch Lang đem cái xẻng biến to hơn một chút, lại nhảy vào hố tiếp tục đào.
Nàng đào cực kỳ chuyên nghiệp, qua hạt châu, Phương Sinh đều có thể nghe được thanh âm không ngừng kia.
Phương Sinh mới đầu thực sảng khoái.
Cuối cùng nghe lâu rồi lại có chút cổ quái.
Rốt cuộc khi Bạch Lang dừng lại lau mồ hôi, nhịn không được hỏi: "Ngươi có mệt hay không?"
"Vẫn còn tốt."
Bạch Lang kỳ thật lúc này đã có chút mệt mỏi, nhưng vì tin tức phi thăng, lại có mệt nữa cũng không thể kêu mệt.
Nàng nghỉ ngơi một lát, từ túi Càn Khôn lấy bình nước ra uống một ngụm, sau đó lại tiếp tục đào đất.
Suốt một canh giờ, Bạch Lang đã đào ra một cái địa đạo.
Nàng càng đào càng sâu, cả người cũng hoàn toàn vùi vào địa đạo, vẫn luôn đào về phía trước.
Bộ dáng Bạch Lang hiện tại đã là trên mặt một đống bùn, trên chân một khối bùn.
Chiếc xẻng thì không ngừng được biến to lên, thẳng đến khi đào tới một khối sắt hoàn toàn không thể đào nổi nữa.
Xẻng bị kẹt ở khe hở.
Bạch Lang hít một hơi thật sâu, vận khởi linh lực làm lại một lần.
Nhưng mà đống cứng rắn kia vẫn không dao động.
Nàng lại thử từ góc độ khác, thậm chí đem trọng lượng toàn thân đều đè ở trên cái xẻng, kết quả vẫn vậy.
Khối vật liệu không biết là thứ gì này ngăn cản quá trình đào đất của Bạch Lang.
"Xẻng của ta hình như không động được nữa rồi?"
"Ngươi xác định thật sự không sai chứ?"
Bạch Lang nhịn không được lại hỏi lại lần nữa.
Phương Sinh tại thời điểm này như thế nào chịu được nghi ngờ, lập tức nói: "Xẻng bất động mới chứng tỏ là phương hướng của chúng ta không sai, nếu là một đường thông thuận, kia còn gọi gì là bí mật."
"Phía sau cửa đá này nhất định chính là thông đạo thực sự, chỉ cần giải quyết cái cửa đá này, là có thể tìm được nguồn gốc của linh khí kia."
Bạch Lang gật gật đầu, cảm thấy hắn nói cũng có chút đạo lý.
Từ xưa tìm kiếm bảo tàng đều là thập phần gian nan, bên cạnh bảo tàng cũng đều có thần thú trấn sơn linh tinh gì đó bảo hộ. Chính mình chỉ là đào tới một cái cửa đá, không tính là cái gì.
Tương đối khó khăn chính là, cái cửa đá này thập phần kiên cố, nàng thế nào mới mở được ra đây?
Bạch Lang đem ánh mắt dời về phía cửa đá.
Chau mày, suy tư nghĩ trong túi Càn Khôn của mình có thứ gì có thể dùng được không.
Bỏ đi, không nghĩ nữa, trực tiếp đào ra nhìn xem.
Sau khi Phương Sinh lên tiếng, Bạch Lang lấy ra túi Càn Khôn, rầm một tiếng đổ ra vài món tiểu Linh Khí.
Tinh vũ bút lúc trước cho Cổn Cổn không thể dùng, Bạch Lang nhìn thoáng qua, đem những thứ đồ thoạt nhìn có lực sát thương rất nhỏ bỏ qua một bên, sau đó nghiêm túc ở trong đám linh khí chọn lựa.
Roi?
Không được.
Quá mềm.
Kiếm?
Nàng cũng sẽ không dùng.
Cuối cùng một cái đồ vật tròn tròn, Bạch Lang vốn muốn từ bỏ, kết quả ánh mắt mới vừa dời đi, rồi lại không tự chủ được xoay trở về.
Từ từ, đây là phích lịch đạn!
Cái này vừa hay!
Phương Sinh thấy một thời gian trầm mặc lâu dài, cảm nhận được một chút bất an.
"Long Nhật Thiên, ngươi có thể mở cái cửa đá kia không?"
"Nếu không mở được......" Hắn hơi hơi chuyển giọng: "Chúng ta hôm nào lại đến, đến lúc đó cầm thêm chút đồ thuận tiện một chút."
Bạch Lang lắc lắc đầu.
Cự tuyệt hắn.
"Không cần, ta đã tìm được đồ vật có thẻ mở cửa đá này rồi."
"Ta cũng quên mất ta lúc nào cư nhiên cho phích lịch đạn vào túi Càn Khôn, hiện tại vừa lúc có thể dùng tới."
"Ngươi tránh ra một chút, ta muốn cho nổ."
Phương Sinh:......
"Nga, đã quên, ngươi không có thực thể, chỉ là một viên hạt châu."
"Bỏ đi, vậy ngươi nhanh tiến vào túi Càn Khôn trốn đi."
Bạch Lang sau khi phủ một tầng linh lực lên trên phích lịch đạn, liền ngừng hô hấp, đem phích lịch đạn nhanh chóng đặt ở dưới cửa đá, sau đó bịt kín lỗ tai, trốn ra xa.
Huyết Thanh Châu còn không kịp khuyên bảo nàng bình tĩnh một chút liền nghe thấy được "ầm vang" một tiếng.
Từng tiếng âm thanh kia thật sự là quá lớn, quả thực có thể nói là đất rung núi chuyển.
Đệ tử Thái Thanh Tông cuộc đời này còn chưa bao giờ trải qua một trận như vậy.
Khi mọi người đang ngủ say, nghe thấy thanh âm kia bị dọa phát ngốc, nhanh chóng bò dậy.
"Làm sao vậy làm sao vậy? Động đất rồi hay là yêu thú lại bắt đầu bạo động?"
Mấy vị sư huynh mơ mơ hồ hồ phải chạy ra ngoài, thẳng đến khi nghe thấy có người hét to:
"Có chuyện lớn không tốt rồi, có người cho nổ nhà xí ở thủy lao sau núi rồi!"
Nhà xí này là vì lần này bắt yêu thú mới xây lên.
Các tu sĩ Thái Thanh Tông bởi vì nguyên nhân pháp môn tu luyện, thường thì không cần đến thứ này.
Nhưng là những yêu thú chưa mở linh trí bị bắt đó cần a.
Vì thế không ít đệ tử trông coi thủy lao đều oán giận.
Sau nhiều lần đề nghị, chưởng môn Minh Di chân quân lúc này mới hạ lệnh xây nhà xí.
Mọi người đều cho rằng sau khi có nhà xí hết thảy đều sẽ tốt hơn.
Nhưng là không nghĩ tới, nhà xí mới xây được ba ngày, thế nhưng sẽ bị người cho nổ?
Ai cmn thiếu đạo đức như vậy?
Chính mình không đi nặng, còn không cho người khác đi sao?
Các sư huynh đang kinh hoảng, một đám biểu tình ngưng trọng chạy ra khỏi phòng, muốn nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Mới vừa đi ra liền nhìn thấy nhà xí cách đó không xa đang ầm ầm sập.
Nguyên bản vị sư huynh trông thủy lao hôm nay vừa lúc phải đồ hỏng, chưa dùng ngũ cốc hoàn để bài độc, liền nghĩ mượn nhà xí của yêu thú dùng một chút.
Kết quả mới vừa cởi quần ngồi xổm xuống, còn không đợi lông mày giãn ra, bỗng nhiên một dòng khí mãnh liệt cuộn sóng xông thẳng mông hắn mà bắn.
"Gió đêm nay cũng lớn quá đi."
Hắn lầm bầm lầu bầu.
Nhưng mà ngay sau đó, dòng khí kia lại lớn đến làm cho bên tai hắn có chút nổ vang.
Hắn lúc này rốt cuộc ý thức được sự tình không đúng rồi.
Hậu tri hậu giác quay đầu lại, liền thấy tường nhà xí tấc tấc vỡ vụn, mà đáy hố một cơn lốc cùng với thứ đáng sợ kia đánh úp lại, hắn không thể tin tưởng mở to hai mắt.
Còn không kịp kéo quần lên chạy, đã bị dòng khí lớn kia ném lên mặt đất, cả người bay ra ngoài.
......
Trong nháy mắt, hậu sơn mùi thối xông lên tận trời.
"Di, đang bay ra kia là ai?"
"Hình như là Triệu Cương sư huynh?"
"Hắn hôm nay hình như ăn đồ hỏng bị đau bụng a."
Không đúng.
Mọi người thảo luận đến đây mới phản ứng lại sự tình phát sinh vừa rồi......
Triệu Cương sư huynh ngồi trong nhà xí bị nổ bay ra!
"Sư huynh, nhà xí này sụp rồi!"
Theo Triệu Cương bay ra, từng hàng nhà xí trong tiếng bạo phá của đất rung núi lắc, ầm ầm sập.
Mùi kia từ dưới nền đất truyền tới, những đệ tử vừa rồi còn thảo luận vội vàng che lại mũi, sau khi nói xong liền hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh.
Quý Tu đúng phiên tối nay trực, tay nắm chặt kiếm, nhanh chóng che chắn khứu giác.
Hắn hung hăng nhăn mày, gắt gao nhìn chằm chằm một đống sụp đổ kia, nghĩ đến tột cùng là ai, có mục đích gì?
Kết quả, bỗng nhiên, trong đống đất kia chậm rãi truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt.
Quý Tu ánh mắt hơi cứng, ngay sau đó liền đối mắt với Bạch Lang không dễ dàng gì mới nổ ra được một con đường sống đang bò ra.