Edited by Hari.
Sơn Si:......
Trong điện không khí quỷ dị, hắn đột nhiên an tĩnh lại.
Bất quá, Bạch Lang vẫn có chút tò mò.
"Ta còn chưa làm miệng cho ngươi đâu, ngươi làm cách nào mà nói chuyện được vậy?"
Giọng nói của nàng thiên chân vô tà.
Sơn Si nhịn, lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được nữa: "Lão tử là ma, biết phúc ngữ (nói bằng bụng) có gì lạ à."
Trải qua một phen gào rú vừa rồi, Sơn Si biết chuyện mình liên hệ được với thân thể, tiếp tục giả chết đã không thực hiện được nữa. Nếu đã bại lộ, vậy chỉ có thể coi như không có việc gì mà tiếp tục.
"Các ngươi mau đem cái thứ quỷ quái trên đầu lão tử gỡ xuống!"
Sơn Si là từ thi khí thành ma, lúc này lấy được quyền khống chế thân thể, theo lý mà nói tuy rằng không thoát được ra khỏi lồng sắt, nhưng gỡ quả dưa hấu trên đầu xuống hẳn là có thể làm được a.
Nhưng mọi người chỉ thấy hắn gào rú mắng nhiếc nửa ngày, tư thế ôm đầu lại không có một tia thay đổi, không khỏi có chút kỳ quái.
Hắn, hắn có khuynh hướng chịu ngược sao?
Bạch Lang dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn hắn, dừng một chút, lời nói thấm thía.
"Có bản lĩnh ngươi tự mình lấy xuống a. Ngươi làm ma nhiều năm như vậy, không biết chuyện của mình phải tự mình làm sao?"
Sơn Si bị chọc tức cứng đờ trong giây lát.
Còn chưa tin.
Hắn lúc ấy thử hai lần vẫn không nhổ ra được, tưởng bản thân sau khi bị chấn kinh sức lực quá yếu, mới gọi người hỗ trợ. Hiện tại phục hồi lại tinh thần, bị khích tướng, lập tức giận tím mặt.
"Tiểu tặc, chờ ta nhổ được đầu ra lại tìm ngươi tính sổ."
Sơn Si ngữ khí bạo nộ, đôi tay nổi đầy cơ bắp đặt ở trên cái đầu không biết được làm từ thứ gì kia, dùng sức nhổ, không nhổ ra được.
Hắn hít một hơi thật sâu, nghẹn đỏ cả chân, lại nhổ.
Vẫn không được.
Già Ly nhìn tên Ma tộc biến thành dưa hấu kia, trong mắt hiện lên một tia ý cười, nhịn không được xoa xoa đỉnh đầu Bạch Lang.
"Tiểu Bạch, ngươi thêm cái gì vào trái dưa hấu kia vậy?"
Dưa hấu bình thường tuyệt đối không thể làm cho một phong chủ của Ma tộc như thế.
Bạch Lang không nghĩ tới bị thánh tăng phát hiện, trong lòng lộp bộp một chút.
Bất quá nàng thấy thánh tăng cũng không giống như đang tức giận, lúc này mới yên tâm, ngoan ngoãn nói:
"Ta thêm cho trái dưa hấu một tầng linh lực khóa, người bình thường không phá giải được."
Này sẽ tránh cho Sơn Si trong lúc tức giận đánh nát trái dưa hấu.
Còn vì sao không nhổ ra được.
Keo siêu chắc của Tu Chân giới biết điều này.
Bạch Lang thừa dịp hắn chưa tỉnh, đã bôi một vòng lớn trên cổ hắn.
Nếu vậy mà còn dính không được, nàng chắc chắn sẽ khiếu nại Tàng Bảo Các.
Tiểu Bạch Long lúc đùa nghịch đôi mắt sáng lấp lánh, làm cho người khác một chút cũng không nhìn ra hành vi ác liệt như vậy là do nàng làm.
Nàng trong tay còn túm lấy ống tay áo Già Ly thánh tăng, cầu khen ngợi.
"Những tên Ma tộc này suốt ngày quấy rầy các ngươi, ta làm không tồi đi."
"Quấy rầy."
Ánh mắt Già Ly dừng một chút.
"Tiểu Bạch thí chủ cảm thấy hắn quấy rầy ta?"
Khi hắn hỏi tự động tỉnh lược chữ "các" kia.
Bạch Lang gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói:
"Bọn hắn thật phiền a."
Già Ly gợi lên khóe môi.
Hai người nói chuyện như chỗ không người.
Trong lồng sắt, Sơn Si không nhổ được đầu ra đã sắp phát điên rồi.
Keo siêu chắc của Tu Chân giới quả nhiên danh bất hư truyền, hắn cảm giác mình có rút tiếp, cái thứ quỷ quái trên cổ mình đây cũng không nhổ ra được, mà cái cổ của mình cũng bị nhổ đứt luôn.
Sơn Si run rẩy tay, tức đến không chỗ phát tiết.
"Ta muốn giết hết các ngươi cái đám ghê tởm này!"
Mà những lời này không chỉ đám người Bạch Lang nghe được.
Đám thuộc hạ trong ma cung cũng nghe được.
Một đám thuộc hạ ngồi xổm ở bên cạnh Sơn Si nghe thấy vậy vội vàng hỏi.
"Phong chủ, tìm được thân thể rồi sao? Chúng ta trước đem ma hồn chuyển vào. Chờ đến đêm khuya tĩnh lặng không có người, lại để cho hắn tự chuồn ra."
Bọn họ mồm năm miệng mười nói.
Đầu Sơn Si đặt ở trên bàn cơ hồ bị tức chết.
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra.
"Câm miệng!"
Rốt cuộc, nhổ nửa ngày cũng không nhổ ra được, Sơn Si bởi vì ma lực đã hao hết, không liên hệ được với thân thể của mình nữa, một sợi ma hồn kia bị bắn ra khỏi thân thể.
Ở trong điện mọi người chỉ nhìn thấy tên phong chủ Ma tộc kia đứng nhổ đầu nửa ngày sau, gân xanh nổi đầy trên tay, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, dùng một loại tư thế chết không nhắm mắt ngã xuống đất.
Mà càng đặc sắc hơn chính là, bởi vì thân thể hắn quá nặng, lúc ngã xuống đất, cẳng chân khậc một tiếng, hình như là gãy xương.
Nhưng cái đầu dưa hấu kia lại chỉ "đùng" một tiếng, bình yên vô sự.
Ngộ Trần:......
"Này, này còn muốn thẩm vấn thế nào?"
Hắn khó có khi ngạc nhiên đến lắp bắp.
Già Ly thánh tăng lắc lắc đầu: "Sơn Si luôn luôn đối với Ma Vực trung thành vô cùng, không thể so với Ảnh Ma. Cho dù là bắt được nửa người của hắn, hắn cũng tuyệt không tiết lộ nửa chữ."
"Như thế này cũng tốt."
"Cũng đỡ...... đỡ phí một phen công phu."
Hắn nói đến chỗ công phu hơi hơi dừng một chút.
Lần đầu tiên có chút đồng tình Ma tộc kia.
Nhưng mà vừa thấy ánh mắt Tiểu Bạch Long mềm mại không rõ nguyên do, Già Ly lại mềm lòng.
"Sơn Si kia chắc sẽ còn liên hệ lại với thân thể."
Bạch Lang đôi mắt lúc này mới sáng lên.
......
Bên kia, thời điểm Bạch Lang tra tấn Sơn Si.
Một đạo thân ảnh lặng yên không một tiếng động đi tới Ma tộc.
Hắc y nhân tránh đi địa phương nhiều người, chờ đến khi mấy tên ma tướng tuần tra rời khỏi, mới nhíu mày đi theo một phương hướng khác.
Nếu Bạch Lang ở chỗ này nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng.
Sư tôn đi ra ngoài làm việc như thế nào sẽ đi Ma Vực?
Yến Phất Quang muốn làm gì?
Sau khi tránh đi tai mắt. hắn một lần nữa đội mũ che lên, xuyên qua hành lang dài chỗ sâu trong ma cung.
Hắn đến đây mà ngay cả Ma Tôn Thiên Thần cũng không phát giác được.
Vết thương cũ trên người Yến Phất Quang chưa lành.
Lại lần nữa đi vào nơi ma khí nồng đậm như này không khỏi phun ra một ngụm máu, hắn theo hành lang dài một đường đi tới phía trước, sắc mặt hơi tái nhợt.
Lúc này truyền âm phù của Minh Di chân quân sáng lên.
"Sư đệ, ngươi hiện tại ở đâu? Ngươi có phải đi Ma Vực hay không?"
Hắn thanh âm lo lắng, ngồi ở Thái Thanh Tông sắc mặt đại biến.
"Đồ vật kia hiện tại không quan trọng, ngươi thân thể chịu không nổi, mau ra khỏi Ma Vực!"
Hắn dùng ngữ khí ra lệnh.
Nhưng Yến Phất Quang lại lau đi vết máu bên môi, cười khẽ một tiếng, đem truyền âm phù đưa rất xa, nhíu mày nói:
"Sư huynh nói nhỏ chút. Thân thể của ta ta chính mình rõ ràng. Sẽ không có việc gì. Thứ này đặt ở Ma Vực lâu như vậy, cũng nên lấy về rồi."
Trước khi Yến Phất Quang thành thánh, đã để một thứ tạm đặt ở Ma Vực, ngoài sư huynh Minh Di chân quân của hắn ra không người nào biết.
Bao gồm cả chủ nhân của Ma Vực Ma Tôn Thiên Thần.
Hắn ngủ say ngàn năm.
Thứ này liền ở Ma Vực ngàn năm.
Tính thời gian, hiện tại cũng nên xong rồi.
Minh Di chân quân còn muốn nói thêm gì nữa.
Nhưng Yến Phất Quang đã bóp tắt truyền âm phù, đi đến trước một cánh cửa đã phong ấn rất lâu, nhướng mày, cắt tay quệt lên trên trường kiếm, dùng kiếm ý phá khai phong ấn.
"Kẽo kẹt" một tiếng.
Hắn ánh mắt sâu thẳm, đẩy ra cánh cửa bị phong ấn tại sâu trong Ma Vực.
Thiên Thần đang ở trong huyết trì nín thở luyện công, qua một lát lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Hắn nhíu mày lầm bầm lầu bầu.
Thiên Thần không nghĩ tới có người cư nhiên dám xâm nhập ma cung, chỉ là mạc danh có chút không thể tập trung tinh thần.
Đang khi hắn cô nghi, mấy tên đệ tử Ma tộc ở ngoài cửa ồn ào nháo nhác.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn nhíu nhíu mày, mở mắt ra:
"Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Những tiểu ma kia không nghĩ tới Ma Tôn sẽ đột nhiên lên tiếng, giật nảy mình.
"Ma, Ma Tôn tha mạng."
Thấy tôn thượng không kiên nhẫn nghe hắn thỉnh tội, mấy cái tiểu ma liền vội vàng nói: "Là Sơn Si phong chủ nơi đó đã xảy ra chuyện. Chúng ta đang muốn tới mời ngài."
Sơn Si.
Hắn không phải bị phái đi tróc nã tên Phương Sinh kia sao? Sao lại xảy ra chuyện?
Thiên Thần nguyên bản còn nghĩ dự cảm vừa rồi là chuyện gì, lúc này vừa nghe thấy tên Sơn Si, mí mắt giật giật, đã bị dời đi chú ý.
Tên đệ tử kia bởi vì chuyện quá khẩn cấp, cũng khóc không ra nước mắt: "Thân thể của phong, phong chủ không thấy nữa. Thời điểm mọi người chạy trốn chỉ mang về cái đầu. Thân thể bị Vô Đỉnh Tự mang đi rồi. Phong chủ lúc ấy thật vất vả mới liên hệ được với thân thể, kết quả không biết chuyện gì xảy ra, qua một lát liền tức đến hai mắt trợn tròn, hôn mê bất tỉnh!"
Hắn nói lắp bắp.
Thiên Thần:......
Hắn thật lâu mới tìm về thanh âm.
"Các ngươi."
Hắn hít một hơi thật sâu.
Nguyên bản đầy ngập lửa giận, hiện tại lại tức đến thanh âm cũng phát không ra.
Chui lỗ chó, bị đứt đầu, thi thể còn bị người nhặt đi lắp đèn dưa hấu, cuối cùng còn tự đem bản thân tức đến hôn mê.
Hắn ngủ say mấy năm nay.
Đám Ma tộc này đến tột cùng đã trải qua cái gì?
Ma Tôn hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa bị Sơn Si tức chết.
Nhưng mà hắn biết hiện nay người có thể sử dụng ở Ma Vực không nhiều lắm, nếu thật sự để cho Sơn Si chết như vậy ngược lại thực đáng tiếc.
Thiên Thần nắm chặt tay, thấy mấy tên hạ nhân phía dưới còn đang xin tha, cuối cùng vẫn là chịu nội thương nuốt xuống ngụm khí này.
"Dẫn, đường!"
"Đây là lần cuối cùng, bản tôn cứu hắn một mạng."
Mấy tên tiểu ma rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
"Đa tạ tôn thượng."
Thời điểm mang theo Ma Tôn đi tìm Sơn Si, mấy người vừa lúc đi ngang qua hành lang dài bên ngoài ma cung.
Yến Phất Quang vừa bước vào, Thiên Thần không hề phát hiện.
Nhưng sau khi hắn rời khỏi.
Phong ấn trên cánh cửa như ẩn như hiện mới hiển lộ ra một tia manh mối.
Yến Phất Quang lúc này nhíu chặt mi, đem tử khí ngăn chặn.
Sau khi giết tên ma hồn trông coi mật thất, từ trong biển máu cuồn cuộn lấy ra một cái hộp.
Trong hộp đựng một cái chìa khóa.
Hắn nắm chặt tay, nhẹ nhàng thở ra, cầm chìa khóa rồi tùy ý để bản thân chìm vào trong biển máu.
Xuy, đã lâu không tới, thế nhưng một chút này cũng chịu không nổi rồi.
Yến Phất Quang nhíu nhíu mày.
Trong lòng lại nghĩ còn may không mang theo Tiểu Bạch Long tới.
Sau khi bị biển máu bao phủ, thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Mà bên kia, sợi chỉ bạc ở cổ tay Bạch Lang bỗng nhiên phát ra một trận nóng rực đau đớn.
Nàng vốn chuẩn bị liên hệ với Phương Sinh.
Đèn dưa hấu kia chiếu sáng ở bên cạnh, cảnh đẹp ý vui.
Ai ngờ khi Bạch Lang lấy ra Huyết Thanh Châu, cổ tay lại bỗng nhiên đau đớn.
"Tê, nóng quá a."
Nàng buông hạt châu ra, có chút nghi hoặc.
Nguyên bản tưởng hạt châu có vấn đề, Bạch Lang kiểm tra mấy lần cũng không phát hiện ra điều gì.
Nàng lúc này cúi đầu, không ngờ rằng khi cúi đầu lại nhìn thấy trên cổ tay mình xuất hiện một ấn ký hoa sen.
Di.
Đây là...... chuyện gì vậy?
Trên cổ tay nàng sao tự dưng lại xuất hiện một ấn ký hoa sen?
Tiểu Bạch Long duỗi tay vuốt ve hồng liên bỗng nhiên xuất hiện trên cổ tay, thần kỳ chính là, hồng liên kia trừ bỏ vừa rồi hơi nóng một chút, sau đó liền không có động tĩnh gì nữa.
Nàng chớp chớp mắt, dấu vết vẫn còn trên cánh tay tuyết trắng.
Nàng sao bỗng nhiên trên người mọc hoa rồi?
Bạch Lang nghiên cứu thật lâu, vẫn không nghiên cứu ra được là chuyện gì, đành phải tạm thời từ bỏ.
Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.
Mọc thêm bông hoa cũng không gây trở ngại gì.
Nàng mím môi không để ý nữa.
Đúng lúc này, hạt châu đã nối được liên lạc.
"Uy."
Bạch Lang buông tay áo, lên tiếng.
Thanh âm tràn ngập phẫn nộ của Phương Sinh lúc này từ trong hạt châu truyền ra.
"Long Nhật Thiên, ngươi lần này phải thêm cho ta một trăm linh thạch mới được. Vì ngươi mà ta hiện tại đã trở thành trò cười cho toàn bộ nam nhân trong thành!"
Bạch Lang:...... Nàng cảm thấy mình lúc này có lẽ nên an ủi Phương Sinh một chút.
Vì thế nói: "Thêm tiền là không có khả năng, ngươi có thể nghĩ theo chiều hướng tốt đi, bọn họ nói không chừng là đang ghen ghét với ngươi."
Phương Sinh dừng một chút, mới từng câu từng chữ nghiến răng nghiến lợi: "Ghen ghét ta X heo sao?"
"Ta mẹ nó hiện tại không chỉ bị người nhạo báng, còn bị heo nhạo báng."
"Ta hôm nay đi ngang qua chuồng heo, đám heo kia cũng dám cười nhạo ta!"
Sơn Si:......
Trong điện không khí quỷ dị, hắn đột nhiên an tĩnh lại.
Bất quá, Bạch Lang vẫn có chút tò mò.
"Ta còn chưa làm miệng cho ngươi đâu, ngươi làm cách nào mà nói chuyện được vậy?"
Giọng nói của nàng thiên chân vô tà.
Sơn Si nhịn, lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được nữa: "Lão tử là ma, biết phúc ngữ (nói bằng bụng) có gì lạ à."
Trải qua một phen gào rú vừa rồi, Sơn Si biết chuyện mình liên hệ được với thân thể, tiếp tục giả chết đã không thực hiện được nữa. Nếu đã bại lộ, vậy chỉ có thể coi như không có việc gì mà tiếp tục.
"Các ngươi mau đem cái thứ quỷ quái trên đầu lão tử gỡ xuống!"
Sơn Si là từ thi khí thành ma, lúc này lấy được quyền khống chế thân thể, theo lý mà nói tuy rằng không thoát được ra khỏi lồng sắt, nhưng gỡ quả dưa hấu trên đầu xuống hẳn là có thể làm được a.
Nhưng mọi người chỉ thấy hắn gào rú mắng nhiếc nửa ngày, tư thế ôm đầu lại không có một tia thay đổi, không khỏi có chút kỳ quái.
Hắn, hắn có khuynh hướng chịu ngược sao?
Bạch Lang dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn hắn, dừng một chút, lời nói thấm thía.
"Có bản lĩnh ngươi tự mình lấy xuống a. Ngươi làm ma nhiều năm như vậy, không biết chuyện của mình phải tự mình làm sao?"
Sơn Si bị chọc tức cứng đờ trong giây lát.
Còn chưa tin.
Hắn lúc ấy thử hai lần vẫn không nhổ ra được, tưởng bản thân sau khi bị chấn kinh sức lực quá yếu, mới gọi người hỗ trợ. Hiện tại phục hồi lại tinh thần, bị khích tướng, lập tức giận tím mặt.
"Tiểu tặc, chờ ta nhổ được đầu ra lại tìm ngươi tính sổ."
Sơn Si ngữ khí bạo nộ, đôi tay nổi đầy cơ bắp đặt ở trên cái đầu không biết được làm từ thứ gì kia, dùng sức nhổ, không nhổ ra được.
Hắn hít một hơi thật sâu, nghẹn đỏ cả chân, lại nhổ.
Vẫn không được.
Già Ly nhìn tên Ma tộc biến thành dưa hấu kia, trong mắt hiện lên một tia ý cười, nhịn không được xoa xoa đỉnh đầu Bạch Lang.
"Tiểu Bạch, ngươi thêm cái gì vào trái dưa hấu kia vậy?"
Dưa hấu bình thường tuyệt đối không thể làm cho một phong chủ của Ma tộc như thế.
Bạch Lang không nghĩ tới bị thánh tăng phát hiện, trong lòng lộp bộp một chút.
Bất quá nàng thấy thánh tăng cũng không giống như đang tức giận, lúc này mới yên tâm, ngoan ngoãn nói:
"Ta thêm cho trái dưa hấu một tầng linh lực khóa, người bình thường không phá giải được."
Này sẽ tránh cho Sơn Si trong lúc tức giận đánh nát trái dưa hấu.
Còn vì sao không nhổ ra được.
Keo siêu chắc của Tu Chân giới biết điều này.
Bạch Lang thừa dịp hắn chưa tỉnh, đã bôi một vòng lớn trên cổ hắn.
Nếu vậy mà còn dính không được, nàng chắc chắn sẽ khiếu nại Tàng Bảo Các.
Tiểu Bạch Long lúc đùa nghịch đôi mắt sáng lấp lánh, làm cho người khác một chút cũng không nhìn ra hành vi ác liệt như vậy là do nàng làm.
Nàng trong tay còn túm lấy ống tay áo Già Ly thánh tăng, cầu khen ngợi.
"Những tên Ma tộc này suốt ngày quấy rầy các ngươi, ta làm không tồi đi."
"Quấy rầy."
Ánh mắt Già Ly dừng một chút.
"Tiểu Bạch thí chủ cảm thấy hắn quấy rầy ta?"
Khi hắn hỏi tự động tỉnh lược chữ "các" kia.
Bạch Lang gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói:
"Bọn hắn thật phiền a."
Già Ly gợi lên khóe môi.
Hai người nói chuyện như chỗ không người.
Trong lồng sắt, Sơn Si không nhổ được đầu ra đã sắp phát điên rồi.
Keo siêu chắc của Tu Chân giới quả nhiên danh bất hư truyền, hắn cảm giác mình có rút tiếp, cái thứ quỷ quái trên cổ mình đây cũng không nhổ ra được, mà cái cổ của mình cũng bị nhổ đứt luôn.
Sơn Si run rẩy tay, tức đến không chỗ phát tiết.
"Ta muốn giết hết các ngươi cái đám ghê tởm này!"
Mà những lời này không chỉ đám người Bạch Lang nghe được.
Đám thuộc hạ trong ma cung cũng nghe được.
Một đám thuộc hạ ngồi xổm ở bên cạnh Sơn Si nghe thấy vậy vội vàng hỏi.
"Phong chủ, tìm được thân thể rồi sao? Chúng ta trước đem ma hồn chuyển vào. Chờ đến đêm khuya tĩnh lặng không có người, lại để cho hắn tự chuồn ra."
Bọn họ mồm năm miệng mười nói.
Đầu Sơn Si đặt ở trên bàn cơ hồ bị tức chết.
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra.
"Câm miệng!"
Rốt cuộc, nhổ nửa ngày cũng không nhổ ra được, Sơn Si bởi vì ma lực đã hao hết, không liên hệ được với thân thể của mình nữa, một sợi ma hồn kia bị bắn ra khỏi thân thể.
Ở trong điện mọi người chỉ nhìn thấy tên phong chủ Ma tộc kia đứng nhổ đầu nửa ngày sau, gân xanh nổi đầy trên tay, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, dùng một loại tư thế chết không nhắm mắt ngã xuống đất.
Mà càng đặc sắc hơn chính là, bởi vì thân thể hắn quá nặng, lúc ngã xuống đất, cẳng chân khậc một tiếng, hình như là gãy xương.
Nhưng cái đầu dưa hấu kia lại chỉ "đùng" một tiếng, bình yên vô sự.
Ngộ Trần:......
"Này, này còn muốn thẩm vấn thế nào?"
Hắn khó có khi ngạc nhiên đến lắp bắp.
Già Ly thánh tăng lắc lắc đầu: "Sơn Si luôn luôn đối với Ma Vực trung thành vô cùng, không thể so với Ảnh Ma. Cho dù là bắt được nửa người của hắn, hắn cũng tuyệt không tiết lộ nửa chữ."
"Như thế này cũng tốt."
"Cũng đỡ...... đỡ phí một phen công phu."
Hắn nói đến chỗ công phu hơi hơi dừng một chút.
Lần đầu tiên có chút đồng tình Ma tộc kia.
Nhưng mà vừa thấy ánh mắt Tiểu Bạch Long mềm mại không rõ nguyên do, Già Ly lại mềm lòng.
"Sơn Si kia chắc sẽ còn liên hệ lại với thân thể."
Bạch Lang đôi mắt lúc này mới sáng lên.
......
Bên kia, thời điểm Bạch Lang tra tấn Sơn Si.
Một đạo thân ảnh lặng yên không một tiếng động đi tới Ma tộc.
Hắc y nhân tránh đi địa phương nhiều người, chờ đến khi mấy tên ma tướng tuần tra rời khỏi, mới nhíu mày đi theo một phương hướng khác.
Nếu Bạch Lang ở chỗ này nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng.
Sư tôn đi ra ngoài làm việc như thế nào sẽ đi Ma Vực?
Yến Phất Quang muốn làm gì?
Sau khi tránh đi tai mắt. hắn một lần nữa đội mũ che lên, xuyên qua hành lang dài chỗ sâu trong ma cung.
Hắn đến đây mà ngay cả Ma Tôn Thiên Thần cũng không phát giác được.
Vết thương cũ trên người Yến Phất Quang chưa lành.
Lại lần nữa đi vào nơi ma khí nồng đậm như này không khỏi phun ra một ngụm máu, hắn theo hành lang dài một đường đi tới phía trước, sắc mặt hơi tái nhợt.
Lúc này truyền âm phù của Minh Di chân quân sáng lên.
"Sư đệ, ngươi hiện tại ở đâu? Ngươi có phải đi Ma Vực hay không?"
Hắn thanh âm lo lắng, ngồi ở Thái Thanh Tông sắc mặt đại biến.
"Đồ vật kia hiện tại không quan trọng, ngươi thân thể chịu không nổi, mau ra khỏi Ma Vực!"
Hắn dùng ngữ khí ra lệnh.
Nhưng Yến Phất Quang lại lau đi vết máu bên môi, cười khẽ một tiếng, đem truyền âm phù đưa rất xa, nhíu mày nói:
"Sư huynh nói nhỏ chút. Thân thể của ta ta chính mình rõ ràng. Sẽ không có việc gì. Thứ này đặt ở Ma Vực lâu như vậy, cũng nên lấy về rồi."
Trước khi Yến Phất Quang thành thánh, đã để một thứ tạm đặt ở Ma Vực, ngoài sư huynh Minh Di chân quân của hắn ra không người nào biết.
Bao gồm cả chủ nhân của Ma Vực Ma Tôn Thiên Thần.
Hắn ngủ say ngàn năm.
Thứ này liền ở Ma Vực ngàn năm.
Tính thời gian, hiện tại cũng nên xong rồi.
Minh Di chân quân còn muốn nói thêm gì nữa.
Nhưng Yến Phất Quang đã bóp tắt truyền âm phù, đi đến trước một cánh cửa đã phong ấn rất lâu, nhướng mày, cắt tay quệt lên trên trường kiếm, dùng kiếm ý phá khai phong ấn.
"Kẽo kẹt" một tiếng.
Hắn ánh mắt sâu thẳm, đẩy ra cánh cửa bị phong ấn tại sâu trong Ma Vực.
Thiên Thần đang ở trong huyết trì nín thở luyện công, qua một lát lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Hắn nhíu mày lầm bầm lầu bầu.
Thiên Thần không nghĩ tới có người cư nhiên dám xâm nhập ma cung, chỉ là mạc danh có chút không thể tập trung tinh thần.
Đang khi hắn cô nghi, mấy tên đệ tử Ma tộc ở ngoài cửa ồn ào nháo nhác.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn nhíu nhíu mày, mở mắt ra:
"Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Những tiểu ma kia không nghĩ tới Ma Tôn sẽ đột nhiên lên tiếng, giật nảy mình.
"Ma, Ma Tôn tha mạng."
Thấy tôn thượng không kiên nhẫn nghe hắn thỉnh tội, mấy cái tiểu ma liền vội vàng nói: "Là Sơn Si phong chủ nơi đó đã xảy ra chuyện. Chúng ta đang muốn tới mời ngài."
Sơn Si.
Hắn không phải bị phái đi tróc nã tên Phương Sinh kia sao? Sao lại xảy ra chuyện?
Thiên Thần nguyên bản còn nghĩ dự cảm vừa rồi là chuyện gì, lúc này vừa nghe thấy tên Sơn Si, mí mắt giật giật, đã bị dời đi chú ý.
Tên đệ tử kia bởi vì chuyện quá khẩn cấp, cũng khóc không ra nước mắt: "Thân thể của phong, phong chủ không thấy nữa. Thời điểm mọi người chạy trốn chỉ mang về cái đầu. Thân thể bị Vô Đỉnh Tự mang đi rồi. Phong chủ lúc ấy thật vất vả mới liên hệ được với thân thể, kết quả không biết chuyện gì xảy ra, qua một lát liền tức đến hai mắt trợn tròn, hôn mê bất tỉnh!"
Hắn nói lắp bắp.
Thiên Thần:......
Hắn thật lâu mới tìm về thanh âm.
"Các ngươi."
Hắn hít một hơi thật sâu.
Nguyên bản đầy ngập lửa giận, hiện tại lại tức đến thanh âm cũng phát không ra.
Chui lỗ chó, bị đứt đầu, thi thể còn bị người nhặt đi lắp đèn dưa hấu, cuối cùng còn tự đem bản thân tức đến hôn mê.
Hắn ngủ say mấy năm nay.
Đám Ma tộc này đến tột cùng đã trải qua cái gì?
Ma Tôn hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa bị Sơn Si tức chết.
Nhưng mà hắn biết hiện nay người có thể sử dụng ở Ma Vực không nhiều lắm, nếu thật sự để cho Sơn Si chết như vậy ngược lại thực đáng tiếc.
Thiên Thần nắm chặt tay, thấy mấy tên hạ nhân phía dưới còn đang xin tha, cuối cùng vẫn là chịu nội thương nuốt xuống ngụm khí này.
"Dẫn, đường!"
"Đây là lần cuối cùng, bản tôn cứu hắn một mạng."
Mấy tên tiểu ma rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
"Đa tạ tôn thượng."
Thời điểm mang theo Ma Tôn đi tìm Sơn Si, mấy người vừa lúc đi ngang qua hành lang dài bên ngoài ma cung.
Yến Phất Quang vừa bước vào, Thiên Thần không hề phát hiện.
Nhưng sau khi hắn rời khỏi.
Phong ấn trên cánh cửa như ẩn như hiện mới hiển lộ ra một tia manh mối.
Yến Phất Quang lúc này nhíu chặt mi, đem tử khí ngăn chặn.
Sau khi giết tên ma hồn trông coi mật thất, từ trong biển máu cuồn cuộn lấy ra một cái hộp.
Trong hộp đựng một cái chìa khóa.
Hắn nắm chặt tay, nhẹ nhàng thở ra, cầm chìa khóa rồi tùy ý để bản thân chìm vào trong biển máu.
Xuy, đã lâu không tới, thế nhưng một chút này cũng chịu không nổi rồi.
Yến Phất Quang nhíu nhíu mày.
Trong lòng lại nghĩ còn may không mang theo Tiểu Bạch Long tới.
Sau khi bị biển máu bao phủ, thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Mà bên kia, sợi chỉ bạc ở cổ tay Bạch Lang bỗng nhiên phát ra một trận nóng rực đau đớn.
Nàng vốn chuẩn bị liên hệ với Phương Sinh.
Đèn dưa hấu kia chiếu sáng ở bên cạnh, cảnh đẹp ý vui.
Ai ngờ khi Bạch Lang lấy ra Huyết Thanh Châu, cổ tay lại bỗng nhiên đau đớn.
"Tê, nóng quá a."
Nàng buông hạt châu ra, có chút nghi hoặc.
Nguyên bản tưởng hạt châu có vấn đề, Bạch Lang kiểm tra mấy lần cũng không phát hiện ra điều gì.
Nàng lúc này cúi đầu, không ngờ rằng khi cúi đầu lại nhìn thấy trên cổ tay mình xuất hiện một ấn ký hoa sen.
Di.
Đây là...... chuyện gì vậy?
Trên cổ tay nàng sao tự dưng lại xuất hiện một ấn ký hoa sen?
Tiểu Bạch Long duỗi tay vuốt ve hồng liên bỗng nhiên xuất hiện trên cổ tay, thần kỳ chính là, hồng liên kia trừ bỏ vừa rồi hơi nóng một chút, sau đó liền không có động tĩnh gì nữa.
Nàng chớp chớp mắt, dấu vết vẫn còn trên cánh tay tuyết trắng.
Nàng sao bỗng nhiên trên người mọc hoa rồi?
Bạch Lang nghiên cứu thật lâu, vẫn không nghiên cứu ra được là chuyện gì, đành phải tạm thời từ bỏ.
Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.
Mọc thêm bông hoa cũng không gây trở ngại gì.
Nàng mím môi không để ý nữa.
Đúng lúc này, hạt châu đã nối được liên lạc.
"Uy."
Bạch Lang buông tay áo, lên tiếng.
Thanh âm tràn ngập phẫn nộ của Phương Sinh lúc này từ trong hạt châu truyền ra.
"Long Nhật Thiên, ngươi lần này phải thêm cho ta một trăm linh thạch mới được. Vì ngươi mà ta hiện tại đã trở thành trò cười cho toàn bộ nam nhân trong thành!"
Bạch Lang:...... Nàng cảm thấy mình lúc này có lẽ nên an ủi Phương Sinh một chút.
Vì thế nói: "Thêm tiền là không có khả năng, ngươi có thể nghĩ theo chiều hướng tốt đi, bọn họ nói không chừng là đang ghen ghét với ngươi."
Phương Sinh dừng một chút, mới từng câu từng chữ nghiến răng nghiến lợi: "Ghen ghét ta X heo sao?"
"Ta mẹ nó hiện tại không chỉ bị người nhạo báng, còn bị heo nhạo báng."
"Ta hôm nay đi ngang qua chuồng heo, đám heo kia cũng dám cười nhạo ta!"