Edited by Hari.
......
"A?" Không khí bỗng trở nên trầm mặc, Bạch Lang đơ hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
Nhị sư huynh đây là đang thổ lộ với nàng?
Giống như loại thổ lộ trong xuân cung đồ sao?
Bạch Lang lập tức nhớ tới quyển xuân cung đồ của Phong Vân Xu.
"Huynh đệ hai người chúng ta vừa ý cô nương đã lâu, không biết cô nương có muốn cùng hai người chúng ta song long hí châu không?"
Ân, vai chính trong xuân cung đồ là nguyệt nương và hai con rồng.
Bởi vậy, sau khi thổ lộ, Bạch Lang lập tức hiểu lầm.
Bất quá, thân là Long tộc, nàng đương nhiên không coi mình thành vai nguyệt nương, mà vai của nàng là hai con rồng kia.
Nàng biểu tình trở nên cổ quái.
"Như, như vậy không tốt lắm."
Dưới ánh nến chiếu rọi, biểu tình trên mặt Tiểu Bạch Long do do dự dự, trên tiểu long giác hơi mang theo chút hồng nhạt.
Nàng ngước mắt, lại có vài phần không được tự nhiên.
"Khụ, chuyện này chúng ta vẫn nên nói sau đi. Ta hiện tại không có tâm tư này."
Quý Tu vốn đang nghiêm túc thổ lộ. Nhưng lúc này nhìn thấy biểu tình của tiểu long, hắn bỗng dưng sinh ra một cỗ mạc danh nghi hoặc.
Đây là làm sao đây?
Nhưng dù là như thế, ánh mắt hắn vẫn hơi trầm xuống.
"Vì sao phải để nói sau?"
Thấy thanh niên trước mặt sắc mặt lạnh lùng không chịu buông tha, Bạch Lang hơi có chút do dự.
Nhất định phải bây giờ sao?
Hai người ánh mắt nhìn nhau, khi Quý Tu nhíu mày nhìn về phía nàng, Bạch Lang thở dài, đành phải dưới ánh mắt của hắn, phành phạch biến thành bộ dáng Tiểu Bạch Long.
"Ngươi xem, ngươi có muốn chơi song long hí châu, ta cũng không thỏa mãn được ngươi."
Nàng ngước mắt, ngữ khí rối rắm.
"Hơn nữa nơi này chỉ một con rồng là ta, ngươi sẽ không sướng lên được."
!!!
......
Bởi vì lời nói của Bạch Lang quá kinh người, không khí đột nhiên trở nên trầm mặc.
Hắn...... sướng lên?
Còn có......
Tay Quý Tu bỗng trượt, biểu tình lạnh lùng trên mặt thiếu chút nữa vỡ vụn.
Hắn nhìn Tiểu Bạch Long trước mặt, sau khi hít một hơi thật sâu, vẫn không nhịn được xuống, túm sừng nhấc người lên.
"Song long hí châu?"
"Ngươi...... từ chỗ nào nghe được cái này?" Lông mày hắn hung hăng nhăn lại.
Bạch Lang mắt lộ ra nghi hoặc, ủy khuất nói: "Trong sách viết a."
"Hai người sau khi thổ lộ, sẽ song long hí châu, còn phải trong biển hoa, dưới ánh trăng, thịnh yến nhân thể (người nằm trên đĩa đồ ăn ấy)......"
"Nhị sư huynh, ngươi muốn làm những việc này sao?"
Nàng giãy giụa hai chân móng vuốt che mặt.
Quý Tu:......
Cái loạn thất bát tao gì vậy!
"Ngươi hôm nay xem sách gì?!"
Bạch Lang tự nhiên là không xem sách, nhưng là không tránh khỏi trộm đồ của người ta, bị ngươi ta đem sách úp lên mặt nàng, nàng tiêu hóa nửa ngày, mới tiêu hóa được những thứ đó, không khỏi ủy ủy khuất khuất: "Xuân cung đồ."
Tiểu Bạch Long lại nói: "Nhị sư huynh, ngươi nếu muốn chơi song long hí châu, ta thật sự không được! Ta không thể nhận thổ lộ của ngươi. Ngươi đi theo ta sẽ không sướng lên được!"
Hơn nữa, nàng cũng không phải rất muốn chơi.
Quý Tu:......
Lúc này, ta không thể nhận thổ lộ của ngươi gì đó đều để sang một bên đi.
Quý Tu sau khi nghe Bạch Lang nói xong, trán giật giật nửa ngày, mới nắm chặt kiếm, tìm về được tiếng nói.
"Ngươi coi ta là...hạt châu kia?"
Song long hí châu, Bạch Lang là long, còn hắn phải diễn cái viên châu kia?
Quý Tu biết nàng xem xuân cung đồ, nhưng lại không biết nàng không phải dùng đầu để xem.
Tư thế hiểu rất nhiều, nhưng vị trí nhân vật lại không đúng.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Một cỗ hỏa khí theo tim phổi bốc cháy lên, không biết là tức giận hay làm sao.
Bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
Hắn lúc này chỉ muốn một mình ra ngoài yên tĩnh một chút.
Quý Tu nắm chặt kiếm, trên khuôn mặt lạnh lùng một mảnh phức tạp.
Bạch Lang che lại sừng nhỏ, thấy hắn trầm mặc, không khỏi lại rót một ly trà đưa qua, học trong xuân cung đồ nói: "Hạ, hạ hỏa?"
Quý Tu:......
Đêm nay, hắn thực sự quá mệt mỏi.
Dưới ánh mắt cẩn thận của Tiểu Bạch Long, hắn nhấp môi nói: "Ta đi nghỉ ngơi trước, chuyện tài liệu kia ngày mai lại nói."
Lúc này hắn tự nhiên cũng không còn tâm tư thổ lộ gì nữa, chỉ muốn trở về yên tĩnh một chút.
Nhị sư huynh sau khi nói xong, liền đứng dậy rời đi, hồn nhiên đã quên đây chính là phòng hắn.
Bạch Lang vốn chuẩn bị nói, nhưng khi thấy sư huynh thật sự mỏi mệt, liền cũng không quấy rầy hắn, đành phải thở dài, nhìn hắn rời đi.
Có thể bị cự tuyệt chính là đau như vậy đi.
Qua thật lâu, thẳng đến khi bóng dáng kia biến mất, Bạch Lang mới lắc lắc đầu, một lần nữa nghiên cứu tài liệu hôm nay trộm được.
......
Yến Phất Quang lại một vòng áp chế tử khí.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, phá lệ thấy Bạch Lang cư nhiên ở trong phòng của hắn.
Tiểu Bạch Long cầm nến, trong đêm lấy tài liệu ra xem, thỉnh thoảng còn thở ngắn than dài một phen.
Yến Phất Quang xoa xoa cái trán đau nhức, chậm rãi ngồi dậy.
"Tiểu Bạch."
Thanh âm của hắn hơi khàn, gọi một tiếng, Bạch Lang lập tức quay đầu lại.
Bạch Lang còn tưởng mình ảo giác, không nghĩ tới cư nhiên thật là sư tôn.
"Sư tôn?" Nàng kinh ngạc một chút, phục hồi tinh thần, vội vàng chạy qua.
"Sư tôn ngài tỉnh rồi?"
Yến Phất Quang kỳ thật lúc trước đã tỉnh một lần, bất quá vì tránh cho Bạch Lang phát hiện chuyện hắn rình coi nàng với Quý Tu đi Lưu Hà, hắn chỉ hơi gật gật đầu.
"Ân, tử khí đã áp chế xuống một ít, vừa mới tỉnh lại."
Khi hắn nói chuyện, thanh âm có chút thấp.
Bạch Lang lập tức đi rót một ly trà đưa tới.
"Sư tôn, uống một ngụm trà đi."
Những lời này không lâu trước nàng cũng nói với một người khác, bất quá lúc ấy Yến Phất Quang đang áp chế tử khí cũng không biết.
Thấy Quý Tu không ở trong phòng, lông mày hắn hơi giãn ra, vốn chuẩn bị nhận ly trà, nhưng vừa thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Lang, lại mím môi.
"Vi sư mới vừa tỉnh có chút vô lực. Tiểu Bạch có thể......"
Hắn còn chưa nói xong, Bạch Lang đã hiểu ý.
"Nga nga, ta thiếu chút nữa thì quên mất, để ta bón cho sư tôn đi."
Sau khi Yến Phất Quang ngồi dậy, nàng đưa chén trà lại gần, tư vị mát lạnh ngọt lành tiến vào trong miệng.
Tiểu Bạch cẩn thận nhìn nước trong chén, sợ làm sư tôn bị sặc.
Yến Phất Quang vẫn là lần đầu tiên thấy Tiểu Bạch Long này ngoan như vậy.
Nàng chăm chú nhìn, khuôn mặt tuyết trắng phối hợp với tiểu long giác phấn nộn, làm cho tim người mềm nhũn.
Yến Phất Quang nhìn nàng, tim bỗng đập nhanh.
Sau khi uống nước xong, Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, thừa dịp sư tôn thanh tỉnh, nói đến chính sự.
"Sư tôn, ta cùng nhị sư huynh đi phủ thành chủ trộm tài liệu về, trên đó có ghi biện pháp không cần lưỡng tình tương duyệt cũng có thể cô đọng nguyệt hoa, ngài tỉnh lại vừa lúc."
Không cần lưỡng tình tương duyệt.
Yến Phất Quang vốn đã chuẩn bị tự dựa vào bản thân áp chế tử khí, vừa nghe có biện pháp không khỏi đuôi lông mày khẽ nhúc nhích.
"Nga?"
Bất quá, Bạch Lang sau khi nói xong câu này, lại thở dài.
"Phải đồ long."
Nàng vừa rồi nghiêm túc xem tài liệu, bên trên còn kèm theo một bức họa, viết muốn tiến vào Nguyệt Loan Tuyền đạt được sinh cơ, còn có một biện pháp, chính là đồ long.
Bất quá long này lại có chút không giống long mà nàng cùng nhị sư huynh nói.
Nàng sau khi nói xong, sắc mặt lại ưu sầu rối rắm.
Yến Phất Quang bị đồ long trong miệng nàng làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa phun ra một miệng trà.
Tà pháp gì cư nhiên muốn đồ long.
Sắc mặt hắn trầm xuống.
Tự nhiên là không có khả năng.
Nếu phải làm chuyện bất lợi đối với Tiểu Bạch Long này, vậy còn không bằng cứ để hắn như thế này.
"Việc này không cần nhiều lời, tử khí này vi sư tự mình tu dưỡng một thời gian, cũng có thể dựa vào tu vi áp xuống."
Yến Phất Quang trầm giọng nói.
Bạch Lang lại không tán đồng nhìn hắn một cái: "Sư tôn, khi đó ngài cùng Già Ly thánh tăng nói ta đều nghe trộm được. Ngài nếu không loại trừ tử khí này, sẽ vĩnh viễn không thể tu luyện. Hơn nữa, hiện tại hôn mê cũng chỉ là tạm thời, về sau có bao nhiêu nguy hại còn không nhất định. Ngài không thể lấy thân thể của mình ra nói giỡn!"
Ân, đây là lời Huy Dạ thánh quân thường nói với nàng.
Hai người ánh mắt nhìn nhau.
Yến Phất Quang kiên quyết không đồng ý, cho dù là làm một con rối, làm tổn thương Tiểu Bạch một chút hắn cũng đều không muốn, sao có thể đáp ứng loại chuyện hoang đường này.
Tiểu Bạch, chẳng lẽ là đang thử hắn?
Yến Phất Quang nhớ tới lúc trước trong trí nhớ của nàng có một đoạn hình ảnh đồ long, một kiếm kia...... chính là từ hắn ra.
Tim hắn bỗng nhiên cứng lại.
Đau đớn từ trái tim hơi hơi lan tràn ra.
Hắn chưa bao giờ nghĩ muốn thương tổn đối phương.
Nhưng ở trong lòng Tiểu Bạch, hắn có phải...... thật sự sẽ như thế hay không?
Cho nên, mới làm cho nàng không có cảm giác an toàn như vậy?
Ánh mắt Yến Phất Quang hơi trầm xuống.
Lúc trước vẫn luôn xem nhẹ vấn đề này.
Bạch Lang lại không biết suy nghĩ của sư tôn, nàng do dự một chút, lúc này hạ quyết tâm: "Sư tôn, nếu không ngài liền...... đồ long đi."
Yến Phất Quang trong lòng càng khó chịu.
Khi nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của nàng, hắn nhăn lại mi, tâm tựa như hóa thành nước, ngâm trong hũ giấm.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của Bạch Lang bởi vì mỏi mệt mà có chút tái nhợt, sắc mặt trầm xuống.
Bạch Lang:......?
Lại làm sao vậy?
Thôi bỏ đi, trực tiếp để sư tôn nhìn xem đi.
Nàng đem tài liệu bày ra trước mặt hắn.
"Sư tôn, ngài xem, phương pháp rất đơn giản, không đau. Chỉ một chút là xong."
Yến Phất Quang trầm giọng nói:
"Câm miệng! Ngươi nhớ kỹ, vi sư tình nguyện bản thân luôn hôn mê, cũng sẽ không đối với ngươi như thế! Về sau nếu để cho vi sư lại nghe thấy những lời như vậy......"
"Nói cái gì vậy? Không phải a sư tôn, ngài trước xem bức họa một chút a."
Bạch Lang ấp úng nói.
Nàng chỉ cảm thấy ánh mắt sư tôn thực trầm, nhìn chằm chằm nàng như vậy, làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác da đầu tê dại.
Đương nhiên, loại cảm giác này vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi...... sư tôn nhìn thấy bức họa trong tài liệu.
Cảm động trong nháy mắt tan nát.
......?
Yến Phất Quang mở to hai mắt, vươn tay ra dừng một chút: "Ngươi nói đồ long là cái này?"
Bạch Lang không rõ nguyên do.
"Bằng không thì sao, sư tôn ngài không phải đã sớm biết sao?"
Hình ảnh kia cùng lời Bạch Lang nói hoàn toàn không phải cùng một sự việc.
"Long" này chỉ chính là cái kia của nam tử.
Đồ long, chính là... chính là tuyệt tự.
Nguyệt Loan Tuyền yêu cầu thực khắc nghiệt.
Nam nữ lưỡng tình tương duyệt có thể vào.
Nếu không chính là thái giám tuyệt tự.
Yến Phất Quang lòng tràn đầy kinh hỉ vào giờ phút này đọng lại, nhìn bức họa phía trên, thanh âm dừng lại, hắn nắm chặt tay.
Lúc này nào còn cái gì cảm động với không cảm động.
Nói cảm tình cả nửa ngày, Tiểu Bạch Long này hóa ra muốn hắn đi con đường tự thiến.
Nỗi lòng phức tạp trong nháy mắt hóa thành hư ảo.
Trong cuộc đời Yến Phất Quang lần đầu tiên có loại cảm giác này.
Tiểu Bạch sau khi tìm được phương pháp còn trông mong nhìn hắn.
"Sư tôn, đồ long rất đơn giản, chỉ cần như vậy rắc một cái!"
Nàng còn vô tội làm một cái thủ thế.
Yến Phất Quang:......
Ở trong lòng Tiểu Bạch tự cho là thật sự lý giải xuân cung đồ, song long hí châu, long này là rồng thật.
Dù sao trên sách cũng vẽ hai con rồng.
Mà long căn, long này chính là "long" kia rồi.
Đồ long, chính là đoạn hậu.
Nàng lúc trước cũng không biết, hôm nay nhờ phúc của thành chủ Phong Nguyệt Thành, thật vất vả mới hiểu rõ sự khác biệt giữa hai cái "long" này, còn cảm thấy bản thân hiểu biết thật rộng.
Yến Phất Quang:......
Hắn nhìn Bạch Lang muốn hắn tuyệt tự còn vẻ mặt ngượng ngùng, hít một hơi thật sâu, vốn nghĩ sẽ tức giận, nhưng Bạch Lang tìm kiếm tài liệu này thật cũng không dễ.
Hắn tự mình phát hỏa, lại không phun ra được, chỉ đành đen mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Câm miệng!"
Tiểu Bạch:......
"Sư tôn, ngài nổi nóng như vậy làm gì?"
Yến Phất Quang hít một hơi thật sâu, nỗ lực áp chế bản thân, nói: "Vi, sư, chỉ, là, quá, mệt, mỏi,."
"Ngươi đi ra ngoài đi, vi sư muốn nghỉ ngơi một lát."
"Được rồi."
Nhìn sắc mặt sư tôn thật sự rất kém, Bạch Lang đành phải thỏa hiệp.
Tại sao đêm nay mọi người đều không muốn cùng nàng thảo luận về chuyện này.
Aiz, bỏ đi, ngày mai lại nói tiếp.
"Vậy sư tôn đi ngủ sớm một chút a."
Nàng dặn dò một câu, đứng dậy.
Khi Bạch Lang chuẩn bị rời đi, bên tai lại truyền đến thanh âm của sư tôn.
Hắn nằm ở trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt.
"Mang thứ này đi đi!"
Bạch Lang nhìn lại, đây không phải tài liệu nàng trộm về sao?
Nhìn bộ dáng sư tôn thật sự không muốn xem, nàng ủy ủy khuất khuất cầm lấy.
"Được rồi. Ta mang đi, bất quá sư tôn ngài cẩn thận suy xét một chút nga. Đồ long......"
"Câm miệng!"
Bạch Lang: "Được rồi, tuyệt tự kia. Sư tôn không cần ám ảnh. Thứ này không có cũng không sao."
Yến Phất Quang:......
Cũng không phải ngươi không có?
Hắn xoa trán, ngữ khí không kiên nhẫn: "Ngươi mau đi ra đi!"
Bạch Lang đành phải thu tài liệu lại.
"Bang" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Tiểu Bạch Long thở dài, không rõ tại sao hôm nay hỏa khí của mọi người đều lớn như vậy.
Nàng buông tay, nghĩ quay về phòng, lại bỗng nhiên nhớ tới, phòng của mình đã bị nhị sư huynh chiếm.
Hiện tại...... Bạch Lang quay đầu, phòng nhị sư huynh lại bị sư tôn chiếm.
Tiểu Bạch Long xoa xoa mặt, cư nhiên không có chỗ dung thân.
Nàng ngồi ở bậc thang khách điếm, thở ngắn than dài, thẳng đến khi trước mặt xuất hiện một bàn tay.
"Tiểu Bạch thí chủ."
Thanh âm bên tai trong sáng ôn nhu, Bạch Lang ngẩng đầu lên, vậy mà nhìn thấy một người ngoài suy nghĩ.
......
"A?" Không khí bỗng trở nên trầm mặc, Bạch Lang đơ hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
Nhị sư huynh đây là đang thổ lộ với nàng?
Giống như loại thổ lộ trong xuân cung đồ sao?
Bạch Lang lập tức nhớ tới quyển xuân cung đồ của Phong Vân Xu.
"Huynh đệ hai người chúng ta vừa ý cô nương đã lâu, không biết cô nương có muốn cùng hai người chúng ta song long hí châu không?"
Ân, vai chính trong xuân cung đồ là nguyệt nương và hai con rồng.
Bởi vậy, sau khi thổ lộ, Bạch Lang lập tức hiểu lầm.
Bất quá, thân là Long tộc, nàng đương nhiên không coi mình thành vai nguyệt nương, mà vai của nàng là hai con rồng kia.
Nàng biểu tình trở nên cổ quái.
"Như, như vậy không tốt lắm."
Dưới ánh nến chiếu rọi, biểu tình trên mặt Tiểu Bạch Long do do dự dự, trên tiểu long giác hơi mang theo chút hồng nhạt.
Nàng ngước mắt, lại có vài phần không được tự nhiên.
"Khụ, chuyện này chúng ta vẫn nên nói sau đi. Ta hiện tại không có tâm tư này."
Quý Tu vốn đang nghiêm túc thổ lộ. Nhưng lúc này nhìn thấy biểu tình của tiểu long, hắn bỗng dưng sinh ra một cỗ mạc danh nghi hoặc.
Đây là làm sao đây?
Nhưng dù là như thế, ánh mắt hắn vẫn hơi trầm xuống.
"Vì sao phải để nói sau?"
Thấy thanh niên trước mặt sắc mặt lạnh lùng không chịu buông tha, Bạch Lang hơi có chút do dự.
Nhất định phải bây giờ sao?
Hai người ánh mắt nhìn nhau, khi Quý Tu nhíu mày nhìn về phía nàng, Bạch Lang thở dài, đành phải dưới ánh mắt của hắn, phành phạch biến thành bộ dáng Tiểu Bạch Long.
"Ngươi xem, ngươi có muốn chơi song long hí châu, ta cũng không thỏa mãn được ngươi."
Nàng ngước mắt, ngữ khí rối rắm.
"Hơn nữa nơi này chỉ một con rồng là ta, ngươi sẽ không sướng lên được."
!!!
......
Bởi vì lời nói của Bạch Lang quá kinh người, không khí đột nhiên trở nên trầm mặc.
Hắn...... sướng lên?
Còn có......
Tay Quý Tu bỗng trượt, biểu tình lạnh lùng trên mặt thiếu chút nữa vỡ vụn.
Hắn nhìn Tiểu Bạch Long trước mặt, sau khi hít một hơi thật sâu, vẫn không nhịn được xuống, túm sừng nhấc người lên.
"Song long hí châu?"
"Ngươi...... từ chỗ nào nghe được cái này?" Lông mày hắn hung hăng nhăn lại.
Bạch Lang mắt lộ ra nghi hoặc, ủy khuất nói: "Trong sách viết a."
"Hai người sau khi thổ lộ, sẽ song long hí châu, còn phải trong biển hoa, dưới ánh trăng, thịnh yến nhân thể (người nằm trên đĩa đồ ăn ấy)......"
"Nhị sư huynh, ngươi muốn làm những việc này sao?"
Nàng giãy giụa hai chân móng vuốt che mặt.
Quý Tu:......
Cái loạn thất bát tao gì vậy!
"Ngươi hôm nay xem sách gì?!"
Bạch Lang tự nhiên là không xem sách, nhưng là không tránh khỏi trộm đồ của người ta, bị ngươi ta đem sách úp lên mặt nàng, nàng tiêu hóa nửa ngày, mới tiêu hóa được những thứ đó, không khỏi ủy ủy khuất khuất: "Xuân cung đồ."
Tiểu Bạch Long lại nói: "Nhị sư huynh, ngươi nếu muốn chơi song long hí châu, ta thật sự không được! Ta không thể nhận thổ lộ của ngươi. Ngươi đi theo ta sẽ không sướng lên được!"
Hơn nữa, nàng cũng không phải rất muốn chơi.
Quý Tu:......
Lúc này, ta không thể nhận thổ lộ của ngươi gì đó đều để sang một bên đi.
Quý Tu sau khi nghe Bạch Lang nói xong, trán giật giật nửa ngày, mới nắm chặt kiếm, tìm về được tiếng nói.
"Ngươi coi ta là...hạt châu kia?"
Song long hí châu, Bạch Lang là long, còn hắn phải diễn cái viên châu kia?
Quý Tu biết nàng xem xuân cung đồ, nhưng lại không biết nàng không phải dùng đầu để xem.
Tư thế hiểu rất nhiều, nhưng vị trí nhân vật lại không đúng.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Một cỗ hỏa khí theo tim phổi bốc cháy lên, không biết là tức giận hay làm sao.
Bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
Hắn lúc này chỉ muốn một mình ra ngoài yên tĩnh một chút.
Quý Tu nắm chặt kiếm, trên khuôn mặt lạnh lùng một mảnh phức tạp.
Bạch Lang che lại sừng nhỏ, thấy hắn trầm mặc, không khỏi lại rót một ly trà đưa qua, học trong xuân cung đồ nói: "Hạ, hạ hỏa?"
Quý Tu:......
Đêm nay, hắn thực sự quá mệt mỏi.
Dưới ánh mắt cẩn thận của Tiểu Bạch Long, hắn nhấp môi nói: "Ta đi nghỉ ngơi trước, chuyện tài liệu kia ngày mai lại nói."
Lúc này hắn tự nhiên cũng không còn tâm tư thổ lộ gì nữa, chỉ muốn trở về yên tĩnh một chút.
Nhị sư huynh sau khi nói xong, liền đứng dậy rời đi, hồn nhiên đã quên đây chính là phòng hắn.
Bạch Lang vốn chuẩn bị nói, nhưng khi thấy sư huynh thật sự mỏi mệt, liền cũng không quấy rầy hắn, đành phải thở dài, nhìn hắn rời đi.
Có thể bị cự tuyệt chính là đau như vậy đi.
Qua thật lâu, thẳng đến khi bóng dáng kia biến mất, Bạch Lang mới lắc lắc đầu, một lần nữa nghiên cứu tài liệu hôm nay trộm được.
......
Yến Phất Quang lại một vòng áp chế tử khí.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, phá lệ thấy Bạch Lang cư nhiên ở trong phòng của hắn.
Tiểu Bạch Long cầm nến, trong đêm lấy tài liệu ra xem, thỉnh thoảng còn thở ngắn than dài một phen.
Yến Phất Quang xoa xoa cái trán đau nhức, chậm rãi ngồi dậy.
"Tiểu Bạch."
Thanh âm của hắn hơi khàn, gọi một tiếng, Bạch Lang lập tức quay đầu lại.
Bạch Lang còn tưởng mình ảo giác, không nghĩ tới cư nhiên thật là sư tôn.
"Sư tôn?" Nàng kinh ngạc một chút, phục hồi tinh thần, vội vàng chạy qua.
"Sư tôn ngài tỉnh rồi?"
Yến Phất Quang kỳ thật lúc trước đã tỉnh một lần, bất quá vì tránh cho Bạch Lang phát hiện chuyện hắn rình coi nàng với Quý Tu đi Lưu Hà, hắn chỉ hơi gật gật đầu.
"Ân, tử khí đã áp chế xuống một ít, vừa mới tỉnh lại."
Khi hắn nói chuyện, thanh âm có chút thấp.
Bạch Lang lập tức đi rót một ly trà đưa tới.
"Sư tôn, uống một ngụm trà đi."
Những lời này không lâu trước nàng cũng nói với một người khác, bất quá lúc ấy Yến Phất Quang đang áp chế tử khí cũng không biết.
Thấy Quý Tu không ở trong phòng, lông mày hắn hơi giãn ra, vốn chuẩn bị nhận ly trà, nhưng vừa thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Lang, lại mím môi.
"Vi sư mới vừa tỉnh có chút vô lực. Tiểu Bạch có thể......"
Hắn còn chưa nói xong, Bạch Lang đã hiểu ý.
"Nga nga, ta thiếu chút nữa thì quên mất, để ta bón cho sư tôn đi."
Sau khi Yến Phất Quang ngồi dậy, nàng đưa chén trà lại gần, tư vị mát lạnh ngọt lành tiến vào trong miệng.
Tiểu Bạch cẩn thận nhìn nước trong chén, sợ làm sư tôn bị sặc.
Yến Phất Quang vẫn là lần đầu tiên thấy Tiểu Bạch Long này ngoan như vậy.
Nàng chăm chú nhìn, khuôn mặt tuyết trắng phối hợp với tiểu long giác phấn nộn, làm cho tim người mềm nhũn.
Yến Phất Quang nhìn nàng, tim bỗng đập nhanh.
Sau khi uống nước xong, Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, thừa dịp sư tôn thanh tỉnh, nói đến chính sự.
"Sư tôn, ta cùng nhị sư huynh đi phủ thành chủ trộm tài liệu về, trên đó có ghi biện pháp không cần lưỡng tình tương duyệt cũng có thể cô đọng nguyệt hoa, ngài tỉnh lại vừa lúc."
Không cần lưỡng tình tương duyệt.
Yến Phất Quang vốn đã chuẩn bị tự dựa vào bản thân áp chế tử khí, vừa nghe có biện pháp không khỏi đuôi lông mày khẽ nhúc nhích.
"Nga?"
Bất quá, Bạch Lang sau khi nói xong câu này, lại thở dài.
"Phải đồ long."
Nàng vừa rồi nghiêm túc xem tài liệu, bên trên còn kèm theo một bức họa, viết muốn tiến vào Nguyệt Loan Tuyền đạt được sinh cơ, còn có một biện pháp, chính là đồ long.
Bất quá long này lại có chút không giống long mà nàng cùng nhị sư huynh nói.
Nàng sau khi nói xong, sắc mặt lại ưu sầu rối rắm.
Yến Phất Quang bị đồ long trong miệng nàng làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa phun ra một miệng trà.
Tà pháp gì cư nhiên muốn đồ long.
Sắc mặt hắn trầm xuống.
Tự nhiên là không có khả năng.
Nếu phải làm chuyện bất lợi đối với Tiểu Bạch Long này, vậy còn không bằng cứ để hắn như thế này.
"Việc này không cần nhiều lời, tử khí này vi sư tự mình tu dưỡng một thời gian, cũng có thể dựa vào tu vi áp xuống."
Yến Phất Quang trầm giọng nói.
Bạch Lang lại không tán đồng nhìn hắn một cái: "Sư tôn, khi đó ngài cùng Già Ly thánh tăng nói ta đều nghe trộm được. Ngài nếu không loại trừ tử khí này, sẽ vĩnh viễn không thể tu luyện. Hơn nữa, hiện tại hôn mê cũng chỉ là tạm thời, về sau có bao nhiêu nguy hại còn không nhất định. Ngài không thể lấy thân thể của mình ra nói giỡn!"
Ân, đây là lời Huy Dạ thánh quân thường nói với nàng.
Hai người ánh mắt nhìn nhau.
Yến Phất Quang kiên quyết không đồng ý, cho dù là làm một con rối, làm tổn thương Tiểu Bạch một chút hắn cũng đều không muốn, sao có thể đáp ứng loại chuyện hoang đường này.
Tiểu Bạch, chẳng lẽ là đang thử hắn?
Yến Phất Quang nhớ tới lúc trước trong trí nhớ của nàng có một đoạn hình ảnh đồ long, một kiếm kia...... chính là từ hắn ra.
Tim hắn bỗng nhiên cứng lại.
Đau đớn từ trái tim hơi hơi lan tràn ra.
Hắn chưa bao giờ nghĩ muốn thương tổn đối phương.
Nhưng ở trong lòng Tiểu Bạch, hắn có phải...... thật sự sẽ như thế hay không?
Cho nên, mới làm cho nàng không có cảm giác an toàn như vậy?
Ánh mắt Yến Phất Quang hơi trầm xuống.
Lúc trước vẫn luôn xem nhẹ vấn đề này.
Bạch Lang lại không biết suy nghĩ của sư tôn, nàng do dự một chút, lúc này hạ quyết tâm: "Sư tôn, nếu không ngài liền...... đồ long đi."
Yến Phất Quang trong lòng càng khó chịu.
Khi nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của nàng, hắn nhăn lại mi, tâm tựa như hóa thành nước, ngâm trong hũ giấm.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của Bạch Lang bởi vì mỏi mệt mà có chút tái nhợt, sắc mặt trầm xuống.
Bạch Lang:......?
Lại làm sao vậy?
Thôi bỏ đi, trực tiếp để sư tôn nhìn xem đi.
Nàng đem tài liệu bày ra trước mặt hắn.
"Sư tôn, ngài xem, phương pháp rất đơn giản, không đau. Chỉ một chút là xong."
Yến Phất Quang trầm giọng nói:
"Câm miệng! Ngươi nhớ kỹ, vi sư tình nguyện bản thân luôn hôn mê, cũng sẽ không đối với ngươi như thế! Về sau nếu để cho vi sư lại nghe thấy những lời như vậy......"
"Nói cái gì vậy? Không phải a sư tôn, ngài trước xem bức họa một chút a."
Bạch Lang ấp úng nói.
Nàng chỉ cảm thấy ánh mắt sư tôn thực trầm, nhìn chằm chằm nàng như vậy, làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác da đầu tê dại.
Đương nhiên, loại cảm giác này vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi...... sư tôn nhìn thấy bức họa trong tài liệu.
Cảm động trong nháy mắt tan nát.
......?
Yến Phất Quang mở to hai mắt, vươn tay ra dừng một chút: "Ngươi nói đồ long là cái này?"
Bạch Lang không rõ nguyên do.
"Bằng không thì sao, sư tôn ngài không phải đã sớm biết sao?"
Hình ảnh kia cùng lời Bạch Lang nói hoàn toàn không phải cùng một sự việc.
"Long" này chỉ chính là cái kia của nam tử.
Đồ long, chính là... chính là tuyệt tự.
Nguyệt Loan Tuyền yêu cầu thực khắc nghiệt.
Nam nữ lưỡng tình tương duyệt có thể vào.
Nếu không chính là thái giám tuyệt tự.
Yến Phất Quang lòng tràn đầy kinh hỉ vào giờ phút này đọng lại, nhìn bức họa phía trên, thanh âm dừng lại, hắn nắm chặt tay.
Lúc này nào còn cái gì cảm động với không cảm động.
Nói cảm tình cả nửa ngày, Tiểu Bạch Long này hóa ra muốn hắn đi con đường tự thiến.
Nỗi lòng phức tạp trong nháy mắt hóa thành hư ảo.
Trong cuộc đời Yến Phất Quang lần đầu tiên có loại cảm giác này.
Tiểu Bạch sau khi tìm được phương pháp còn trông mong nhìn hắn.
"Sư tôn, đồ long rất đơn giản, chỉ cần như vậy rắc một cái!"
Nàng còn vô tội làm một cái thủ thế.
Yến Phất Quang:......
Ở trong lòng Tiểu Bạch tự cho là thật sự lý giải xuân cung đồ, song long hí châu, long này là rồng thật.
Dù sao trên sách cũng vẽ hai con rồng.
Mà long căn, long này chính là "long" kia rồi.
Đồ long, chính là đoạn hậu.
Nàng lúc trước cũng không biết, hôm nay nhờ phúc của thành chủ Phong Nguyệt Thành, thật vất vả mới hiểu rõ sự khác biệt giữa hai cái "long" này, còn cảm thấy bản thân hiểu biết thật rộng.
Yến Phất Quang:......
Hắn nhìn Bạch Lang muốn hắn tuyệt tự còn vẻ mặt ngượng ngùng, hít một hơi thật sâu, vốn nghĩ sẽ tức giận, nhưng Bạch Lang tìm kiếm tài liệu này thật cũng không dễ.
Hắn tự mình phát hỏa, lại không phun ra được, chỉ đành đen mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Câm miệng!"
Tiểu Bạch:......
"Sư tôn, ngài nổi nóng như vậy làm gì?"
Yến Phất Quang hít một hơi thật sâu, nỗ lực áp chế bản thân, nói: "Vi, sư, chỉ, là, quá, mệt, mỏi,."
"Ngươi đi ra ngoài đi, vi sư muốn nghỉ ngơi một lát."
"Được rồi."
Nhìn sắc mặt sư tôn thật sự rất kém, Bạch Lang đành phải thỏa hiệp.
Tại sao đêm nay mọi người đều không muốn cùng nàng thảo luận về chuyện này.
Aiz, bỏ đi, ngày mai lại nói tiếp.
"Vậy sư tôn đi ngủ sớm một chút a."
Nàng dặn dò một câu, đứng dậy.
Khi Bạch Lang chuẩn bị rời đi, bên tai lại truyền đến thanh âm của sư tôn.
Hắn nằm ở trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt.
"Mang thứ này đi đi!"
Bạch Lang nhìn lại, đây không phải tài liệu nàng trộm về sao?
Nhìn bộ dáng sư tôn thật sự không muốn xem, nàng ủy ủy khuất khuất cầm lấy.
"Được rồi. Ta mang đi, bất quá sư tôn ngài cẩn thận suy xét một chút nga. Đồ long......"
"Câm miệng!"
Bạch Lang: "Được rồi, tuyệt tự kia. Sư tôn không cần ám ảnh. Thứ này không có cũng không sao."
Yến Phất Quang:......
Cũng không phải ngươi không có?
Hắn xoa trán, ngữ khí không kiên nhẫn: "Ngươi mau đi ra đi!"
Bạch Lang đành phải thu tài liệu lại.
"Bang" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Tiểu Bạch Long thở dài, không rõ tại sao hôm nay hỏa khí của mọi người đều lớn như vậy.
Nàng buông tay, nghĩ quay về phòng, lại bỗng nhiên nhớ tới, phòng của mình đã bị nhị sư huynh chiếm.
Hiện tại...... Bạch Lang quay đầu, phòng nhị sư huynh lại bị sư tôn chiếm.
Tiểu Bạch Long xoa xoa mặt, cư nhiên không có chỗ dung thân.
Nàng ngồi ở bậc thang khách điếm, thở ngắn than dài, thẳng đến khi trước mặt xuất hiện một bàn tay.
"Tiểu Bạch thí chủ."
Thanh âm bên tai trong sáng ôn nhu, Bạch Lang ngẩng đầu lên, vậy mà nhìn thấy một người ngoài suy nghĩ.