U Tà nâng mâu, Liệt Hỏa Vô Tình nhìn thân ảnh rực rỡ ở giữa không trung, một màu bạc chói mắt làm động lòng người.
Bộ mặt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lạnh nhạt, phong tư tuyệt thế.
Trong mắt Liệt Hỏa Vô Tình đa tình đào hoa xẹt qua một tia kinh diễm, nhưng ngay sau đó lại là điên cuồng ghen tị.
Hắn nghe nói hoàng tổ mẫu tuyên nhiếp chính vương phi tiến cung ngắm hoa, thế nên mới vội vàng chạy tới muốn chế nhạo nữ nhân được đồn là phế vật kia một phen, ai ngờ vừa đến liền nhìn thấy một màn như vậy.? !
Liệt Hỏa Kình Thương, từ nhỏ đã danh chấn tứ quốc, mọi người nhắc tới hai chữ "Phong Mâu", liền nghĩ ngay đến Liệt Hỏa Kình Thương! Mà hắn đâu? Thân là đế quốc Phong Mâu, là quân chủ cao cao tại thượng, nhưng lại vĩnh viễn bị mọi người quên đi, mà ngay cả vị trí cao cao tại thượng này cũng là do Liệt Hỏa Kình Thương tặng lại cho hắn!
Lần hoàng tổ mẫu vì hắn ban hôn với nữ tử không chịu nổi như vậy, ai cũng đều không thể biết cảm giác trong lòng hắn, bởi vì hắn cao hứng mà quên mất tên kia là Liệt Hỏa Kình Thương, là người làm sao để cho người khác nắm trong tay?
Hắn không phản đối, chính là khinh thường thôi, khinh thường hắn-Liệt Hỏa Vô Tình, khinh thường nàng-thái hoàng thái hậu, muốn khống chế hắn? Quả thực là si tâm vọng tưởng, nếu không phải nam nhân kia trúng Phệ Tâm cổ, thì Phong Mâu này còn có hắn cùng hoàng tổ mẫu sao?
Nghĩ đến đây, Liệt Hỏa Vô Tình lại lạnh nhạt nhìn về phía U Tà xuất trần,trong mắt xẹt qua một tia trầm tư, nữ tử bậc này, cho nàng địa vị quốc gia chi mẫu vẫn là vũ nhục nàng, vậy thì vị trí nhiếp chính vương phi kia sao có thể sánh với nàng?
Nhưng mà, chỉ cần nàng nghĩ, chỉ cần nàng muốn, chính là khuấy động Lăng Thiên đại lục cũng chỉ là khoảng cách thôi.
Trọng yếu không phải là ở cái địa vị gì, trọng yếu chính là người ở trên địa vị đó là ai.
Tất cả mọi người đều đứng dậy hướng Liệt Hỏa Vô Tình hành lễ, nhưng mà U Tà vẫn ngồi lẳng lặng như trước, đôi phượng mâu màu hổ phách thâm thúy nhìn lướt qua Liệt Hỏa Vô Tình, có cảm giác mặt hắn dị thường tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa dài nhỏ tràn ngập đa tình, cái mũi cao thẳng, độ dày đôi môi đỏ mọng vừa phải, vị này chính là quân chủ Phong Mâu, lời đồn từ bên ngoài nói chung cũng đúng.
Liệt Hỏa Vô Tình, có thể nói là đế quốc có nhiều người tình nhất tứ quốc, nhưng cũng là người tuyệt đối vô tình, từ chi nữ thừa tướng, tới hoa khôi thanh lâu, đều có thể ở trong hậu cung chiếm một chức vị nào đó.
Liệt Hỏa Vô Tình, bề ngoài phóng đãng không kềm chế được, coi như cùng với Phong Mâu quốc không chút quan hệ, bình thường nhiếp chính vương Liệt Hỏa Kình Thương mới là chánh chủ, nhưng mà thủ đoạn ngâm của hắn lại tàn nhẫn đến vô cùng, cùng với hoàng thái hậu thâm độc đúng là chân truyền.
Liệt Hỏa Vô Tình, tuy đa tình lại vô tình, lại cùng với Hoàng quý phi ôn nhu là thanh mai trúc mã, tình thâm, bởi vậy, Phong Mâu quốc mặc dù vô hậu, hiện tại Hoàng quý phi ôn nhu là đứng đầu hậu cung, có thể thấy được người này cũng là một người rất có tâm kế.
Nhìn U Tà mặt không có bộ dạng sợ hãi khi gặp biến, mâu trung Liệt Hỏa Vô Tình xẹt qua một chút ám sắc.
"Miễn lễ bình thân, trẫm nghe nói nhiếp chính vương phi có kỹ năng cầm làm cho hoa cúc tím nở ra, vậy trẫm sẽ đem bông hoa cúc màu tím hiếm có này tặng cho nhiếp chính vương phi !", khóe miệng Liệt Hỏa Vô Tình khẽ cười nói.
U Tà đứng lên, nhìn thoáng qua Liệt Hỏa Vô Tình, lạnh nhạt nói, "Tạ hoàng thượng", vẫn như cũ chưa hành lễ, nhưng mà Liệt Hỏa Vô Tình cũng không giận, ngược lại càng thêm thưởng thức U Tà.
"Khởi bẩm thái hoàng thái hậu, Tử Cẩm Cao đã làm xong ", đúng lúc này, một mama sắc mặt nghiêm túc nói nhỏ bên tai thái hoàng thái hậu.
Nghe vậy mâu trung thái hoàng thái hậu xẹt qua một tia thâm thúy, sau đó vẻ mặt lại tươi cười nói, “Tử cẩm cao a, đây chính là điểm tâm mà ai gia yêu thích nhất, hôm nay mọi người đều đến đây nếm thử đi.”
Sau đó một cung nữ liền bưng một mâm điểm tâm bộ dáng tinh xảo đi vào trong đình, nữ tử xung quanh vừa nhìn thấy Tử Cẩm Cao, chứng thèm ăn lập tức nổi lên, lập tức cầm lấy nó nhấm nháp.
Mà U Tà vẫn bất động như cũ, thản nhiên nhìn thoáng qua chỗ ngồi của thái hoàng thái hậu, Trầm Thanh Nhu nhìn thấy U Tà bất động, mâu trung chợt lóe qua tia lãnh lệ thật sắc làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà lại có người đi tìm phiền toái.
"Nhiếp chính vương phi, thái hoàng thái hậu ban cho điểm tâm, vì sao ngươi không nhấm nháp, không phải là ngươi đối với thái hoàng thái hậu có cái gì bất mãn chứ? !" Một nữ tử mặc lam y thường ngày hay đi giao hảo, trợn mắt mở to nhìn U Tà nói.
Nữ nhân này lại dám đoạt đi nổi bật của nàng, lại còn nhiều lần không quỳ xuống, ngông nghênh bậc này, thật là làm cho người ta muốn đánh!
Khóe miệng Thái hoàng thái hậu cong lên cười một chút ý vị thâm trường cười, mà khóe miệng U Tà cũng có cong lên một chút độ cong thật nhỏ.Độ cong thật nhỏ cũng chính là ngôn ngữ, ngón tay tinh tế trắng nõn cầm một khối điểm tâm lên để vào trong miệng.
Sau đó liền nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Hương vị tốt lắm", mà thái hoàng thái hậu thấy nàng ăn điểm tâm, liền phân phó cung nữ bên cạnh rót một ly trà đưa cho U Tà, thái độ quan tâm bậc này làm nữ tử xung quanh vô cùng ghen tỵ, thái hoàng thái hậu tuy thường xuyên gọi các nàng vào cung, nhưng mà chưa từng đối xử với ai như vậy.
"U Tà mau nếm thử, đây là trà hoa nhiễm cúc thượng đẳng được các nước cống nộp ", nghe được ý tứ trong lời nói của thái hoàng thái hậu, con ngươi U Tà nheo lại, bưng chén trà kia lên khẽ nhấp một ngụm: "Điểm tâm cùng trà hoa, tốt lắm", trong lời nói chứa vài ý tứ khác làm cho thái hoàng thái hậu rùng mình, nàng đã biết cái gì? !
"Thái hoàng thái hậu đối với U Tà tốt như thế, U Tà cũng nên hoàn lễ lại mới đúng, Đạm Cúc, đem Phượng uyển thanh hoa của Lưu Ly trai cấp cho thái hoàng thái hậu" .
"Là, vương phi", sắc mặt Đạm Cúc trầm ổn cầm hộp gấm trong tay đưa cho mama bên người thái hoàng thái hậu bên, sau đó lui về bên người U Tà.
Vừa nghe ba chữ "Lưu Ly trai", nữ tử xung quanh đều tập chung nhìn chằm chằm hộp gấm kia, vật nào của Lưu Ly trai cũng là bảo vật vô giá, nhiếp chính vương phi khi gả đến Phong Mâu chưa từng mang chút đồ cưới nào, có thể mua được đồ ở Lưu Ly trai, xem ra làm nhiếp chính vương phi quả nhiên là có nhiều tiền!
Sắc mặt mọi người lập tức chuyển sang ghen tỵ với U Tà, không phải chỉ là có gương mặt đẹp thôi sao, vậy mà lại có thể gả cho một người uy phong lẫm liệt, bá kí tùy ý như vậy làm nương tử!
Thái hoàng thái hậu cũng lập tức cả kinh, vật của Lưu Ly trai nàng rất là thích, lập tức liền nhận lấy hộp gấm trong tay mama bên cạnh, nhìn đến cây tram hình phượng tinh xảo cao nhã, làm nàng sung sướng vô cùng, nhưng mà con ngươi cũng xẹt qua một tia cảnh giác.
Nữ tử này không đơn giản! Lần trước phái Phong di đi ám sát nàng, đem theo nhiều tử sĩ như vậy, nhưng cuối cùng lại không có tin tức nào, hơn nữa có thể giấu mình dưới hình dạng của một phế vật xấu xí lâu như vậy, tuyệt đối khoong thể khinh thường!
Nhưng mà lại không phát hiện ra chỗ nào không ổn, “ quà này của U Tà, ai gia rất thích”
Nhìn thái hoàng thái hậu tay cầm hộp gấm, con ngươi U Tà thâm thúy, "Thái hoàng thái hậu, sắc trời đã tối, trước khi đi vương gia đã dặn ta đi sớm trở về” , nghe được lời nói như vậy con ngươi Liệt Hỏa Vô Tình xẹt qua một tia ngoan lệ.
Mà sắc mặt thái hoàng thái hậu cũng tối sầm lại, nhưng ngay sau đó lại cười nói, "Quả nhiên là tân hôn, đi thôi đi thôi, ai gia cũng mệt mỏi, trở về đi", nói xong đã đứng dậy bám để mama dẫn về Phượng Nghi cung.
U Tà sau khi đi ra ngoài, liền phun ra một ngụm máu tươi làm cho Thanh Lan và Đạm Cúc bị dọa một trận hoảng sợ.
"Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy!" , hốc mắt của Thanh Lan hồng hồng lớn tiếng hô.
"Đáng chết, khẳng định là điểm tâm kia có vấn đề! Ta sẽ đi giết lão yêu bà kia!" . Đạm Cúc cũng vô ccungf giận dữ, nước mắt dâng lên, sắp trào ra ngoài.
U Tà xuất ra ngân châm che lại huyệt đạo, mở đôi mắt đẹp ra nói, "Không có gì, chỉ là tiểu độc thôi", nói xong Thanh Lan và Đạm Cúc mới định thần lại, đúng vậy, tiểu thư của các nàng chính là độc y song tuyệt!
"Tiểu thư không có việc gì là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết", Đạm Cúc xoa xoa nước mắt nói.
Khóe miệng U Tà cong lên, khóe miệng vẫn còn vết máu làm cho có vẻ vô cùng yêu diễm, dám hạ độc nàng, bà ta sẽ phải chịu nỗi thống khổ gấp vạn lần như thế.
Thái hoàng thái hậu, ngươi hãy hảo hảo mà hưởng thụ cảm giác đau đớn toàn thân, toàn tâm đi.
Bộ mặt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lạnh nhạt, phong tư tuyệt thế.
Trong mắt Liệt Hỏa Vô Tình đa tình đào hoa xẹt qua một tia kinh diễm, nhưng ngay sau đó lại là điên cuồng ghen tị.
Hắn nghe nói hoàng tổ mẫu tuyên nhiếp chính vương phi tiến cung ngắm hoa, thế nên mới vội vàng chạy tới muốn chế nhạo nữ nhân được đồn là phế vật kia một phen, ai ngờ vừa đến liền nhìn thấy một màn như vậy.? !
Liệt Hỏa Kình Thương, từ nhỏ đã danh chấn tứ quốc, mọi người nhắc tới hai chữ "Phong Mâu", liền nghĩ ngay đến Liệt Hỏa Kình Thương! Mà hắn đâu? Thân là đế quốc Phong Mâu, là quân chủ cao cao tại thượng, nhưng lại vĩnh viễn bị mọi người quên đi, mà ngay cả vị trí cao cao tại thượng này cũng là do Liệt Hỏa Kình Thương tặng lại cho hắn!
Lần hoàng tổ mẫu vì hắn ban hôn với nữ tử không chịu nổi như vậy, ai cũng đều không thể biết cảm giác trong lòng hắn, bởi vì hắn cao hứng mà quên mất tên kia là Liệt Hỏa Kình Thương, là người làm sao để cho người khác nắm trong tay?
Hắn không phản đối, chính là khinh thường thôi, khinh thường hắn-Liệt Hỏa Vô Tình, khinh thường nàng-thái hoàng thái hậu, muốn khống chế hắn? Quả thực là si tâm vọng tưởng, nếu không phải nam nhân kia trúng Phệ Tâm cổ, thì Phong Mâu này còn có hắn cùng hoàng tổ mẫu sao?
Nghĩ đến đây, Liệt Hỏa Vô Tình lại lạnh nhạt nhìn về phía U Tà xuất trần,trong mắt xẹt qua một tia trầm tư, nữ tử bậc này, cho nàng địa vị quốc gia chi mẫu vẫn là vũ nhục nàng, vậy thì vị trí nhiếp chính vương phi kia sao có thể sánh với nàng?
Nhưng mà, chỉ cần nàng nghĩ, chỉ cần nàng muốn, chính là khuấy động Lăng Thiên đại lục cũng chỉ là khoảng cách thôi.
Trọng yếu không phải là ở cái địa vị gì, trọng yếu chính là người ở trên địa vị đó là ai.
Tất cả mọi người đều đứng dậy hướng Liệt Hỏa Vô Tình hành lễ, nhưng mà U Tà vẫn ngồi lẳng lặng như trước, đôi phượng mâu màu hổ phách thâm thúy nhìn lướt qua Liệt Hỏa Vô Tình, có cảm giác mặt hắn dị thường tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa dài nhỏ tràn ngập đa tình, cái mũi cao thẳng, độ dày đôi môi đỏ mọng vừa phải, vị này chính là quân chủ Phong Mâu, lời đồn từ bên ngoài nói chung cũng đúng.
Liệt Hỏa Vô Tình, có thể nói là đế quốc có nhiều người tình nhất tứ quốc, nhưng cũng là người tuyệt đối vô tình, từ chi nữ thừa tướng, tới hoa khôi thanh lâu, đều có thể ở trong hậu cung chiếm một chức vị nào đó.
Liệt Hỏa Vô Tình, bề ngoài phóng đãng không kềm chế được, coi như cùng với Phong Mâu quốc không chút quan hệ, bình thường nhiếp chính vương Liệt Hỏa Kình Thương mới là chánh chủ, nhưng mà thủ đoạn ngâm của hắn lại tàn nhẫn đến vô cùng, cùng với hoàng thái hậu thâm độc đúng là chân truyền.
Liệt Hỏa Vô Tình, tuy đa tình lại vô tình, lại cùng với Hoàng quý phi ôn nhu là thanh mai trúc mã, tình thâm, bởi vậy, Phong Mâu quốc mặc dù vô hậu, hiện tại Hoàng quý phi ôn nhu là đứng đầu hậu cung, có thể thấy được người này cũng là một người rất có tâm kế.
Nhìn U Tà mặt không có bộ dạng sợ hãi khi gặp biến, mâu trung Liệt Hỏa Vô Tình xẹt qua một chút ám sắc.
"Miễn lễ bình thân, trẫm nghe nói nhiếp chính vương phi có kỹ năng cầm làm cho hoa cúc tím nở ra, vậy trẫm sẽ đem bông hoa cúc màu tím hiếm có này tặng cho nhiếp chính vương phi !", khóe miệng Liệt Hỏa Vô Tình khẽ cười nói.
U Tà đứng lên, nhìn thoáng qua Liệt Hỏa Vô Tình, lạnh nhạt nói, "Tạ hoàng thượng", vẫn như cũ chưa hành lễ, nhưng mà Liệt Hỏa Vô Tình cũng không giận, ngược lại càng thêm thưởng thức U Tà.
"Khởi bẩm thái hoàng thái hậu, Tử Cẩm Cao đã làm xong ", đúng lúc này, một mama sắc mặt nghiêm túc nói nhỏ bên tai thái hoàng thái hậu.
Nghe vậy mâu trung thái hoàng thái hậu xẹt qua một tia thâm thúy, sau đó vẻ mặt lại tươi cười nói, “Tử cẩm cao a, đây chính là điểm tâm mà ai gia yêu thích nhất, hôm nay mọi người đều đến đây nếm thử đi.”
Sau đó một cung nữ liền bưng một mâm điểm tâm bộ dáng tinh xảo đi vào trong đình, nữ tử xung quanh vừa nhìn thấy Tử Cẩm Cao, chứng thèm ăn lập tức nổi lên, lập tức cầm lấy nó nhấm nháp.
Mà U Tà vẫn bất động như cũ, thản nhiên nhìn thoáng qua chỗ ngồi của thái hoàng thái hậu, Trầm Thanh Nhu nhìn thấy U Tà bất động, mâu trung chợt lóe qua tia lãnh lệ thật sắc làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà lại có người đi tìm phiền toái.
"Nhiếp chính vương phi, thái hoàng thái hậu ban cho điểm tâm, vì sao ngươi không nhấm nháp, không phải là ngươi đối với thái hoàng thái hậu có cái gì bất mãn chứ? !" Một nữ tử mặc lam y thường ngày hay đi giao hảo, trợn mắt mở to nhìn U Tà nói.
Nữ nhân này lại dám đoạt đi nổi bật của nàng, lại còn nhiều lần không quỳ xuống, ngông nghênh bậc này, thật là làm cho người ta muốn đánh!
Khóe miệng Thái hoàng thái hậu cong lên cười một chút ý vị thâm trường cười, mà khóe miệng U Tà cũng có cong lên một chút độ cong thật nhỏ.Độ cong thật nhỏ cũng chính là ngôn ngữ, ngón tay tinh tế trắng nõn cầm một khối điểm tâm lên để vào trong miệng.
Sau đó liền nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Hương vị tốt lắm", mà thái hoàng thái hậu thấy nàng ăn điểm tâm, liền phân phó cung nữ bên cạnh rót một ly trà đưa cho U Tà, thái độ quan tâm bậc này làm nữ tử xung quanh vô cùng ghen tỵ, thái hoàng thái hậu tuy thường xuyên gọi các nàng vào cung, nhưng mà chưa từng đối xử với ai như vậy.
"U Tà mau nếm thử, đây là trà hoa nhiễm cúc thượng đẳng được các nước cống nộp ", nghe được ý tứ trong lời nói của thái hoàng thái hậu, con ngươi U Tà nheo lại, bưng chén trà kia lên khẽ nhấp một ngụm: "Điểm tâm cùng trà hoa, tốt lắm", trong lời nói chứa vài ý tứ khác làm cho thái hoàng thái hậu rùng mình, nàng đã biết cái gì? !
"Thái hoàng thái hậu đối với U Tà tốt như thế, U Tà cũng nên hoàn lễ lại mới đúng, Đạm Cúc, đem Phượng uyển thanh hoa của Lưu Ly trai cấp cho thái hoàng thái hậu" .
"Là, vương phi", sắc mặt Đạm Cúc trầm ổn cầm hộp gấm trong tay đưa cho mama bên người thái hoàng thái hậu bên, sau đó lui về bên người U Tà.
Vừa nghe ba chữ "Lưu Ly trai", nữ tử xung quanh đều tập chung nhìn chằm chằm hộp gấm kia, vật nào của Lưu Ly trai cũng là bảo vật vô giá, nhiếp chính vương phi khi gả đến Phong Mâu chưa từng mang chút đồ cưới nào, có thể mua được đồ ở Lưu Ly trai, xem ra làm nhiếp chính vương phi quả nhiên là có nhiều tiền!
Sắc mặt mọi người lập tức chuyển sang ghen tỵ với U Tà, không phải chỉ là có gương mặt đẹp thôi sao, vậy mà lại có thể gả cho một người uy phong lẫm liệt, bá kí tùy ý như vậy làm nương tử!
Thái hoàng thái hậu cũng lập tức cả kinh, vật của Lưu Ly trai nàng rất là thích, lập tức liền nhận lấy hộp gấm trong tay mama bên cạnh, nhìn đến cây tram hình phượng tinh xảo cao nhã, làm nàng sung sướng vô cùng, nhưng mà con ngươi cũng xẹt qua một tia cảnh giác.
Nữ tử này không đơn giản! Lần trước phái Phong di đi ám sát nàng, đem theo nhiều tử sĩ như vậy, nhưng cuối cùng lại không có tin tức nào, hơn nữa có thể giấu mình dưới hình dạng của một phế vật xấu xí lâu như vậy, tuyệt đối khoong thể khinh thường!
Nhưng mà lại không phát hiện ra chỗ nào không ổn, “ quà này của U Tà, ai gia rất thích”
Nhìn thái hoàng thái hậu tay cầm hộp gấm, con ngươi U Tà thâm thúy, "Thái hoàng thái hậu, sắc trời đã tối, trước khi đi vương gia đã dặn ta đi sớm trở về” , nghe được lời nói như vậy con ngươi Liệt Hỏa Vô Tình xẹt qua một tia ngoan lệ.
Mà sắc mặt thái hoàng thái hậu cũng tối sầm lại, nhưng ngay sau đó lại cười nói, "Quả nhiên là tân hôn, đi thôi đi thôi, ai gia cũng mệt mỏi, trở về đi", nói xong đã đứng dậy bám để mama dẫn về Phượng Nghi cung.
U Tà sau khi đi ra ngoài, liền phun ra một ngụm máu tươi làm cho Thanh Lan và Đạm Cúc bị dọa một trận hoảng sợ.
"Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy!" , hốc mắt của Thanh Lan hồng hồng lớn tiếng hô.
"Đáng chết, khẳng định là điểm tâm kia có vấn đề! Ta sẽ đi giết lão yêu bà kia!" . Đạm Cúc cũng vô ccungf giận dữ, nước mắt dâng lên, sắp trào ra ngoài.
U Tà xuất ra ngân châm che lại huyệt đạo, mở đôi mắt đẹp ra nói, "Không có gì, chỉ là tiểu độc thôi", nói xong Thanh Lan và Đạm Cúc mới định thần lại, đúng vậy, tiểu thư của các nàng chính là độc y song tuyệt!
"Tiểu thư không có việc gì là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết", Đạm Cúc xoa xoa nước mắt nói.
Khóe miệng U Tà cong lên, khóe miệng vẫn còn vết máu làm cho có vẻ vô cùng yêu diễm, dám hạ độc nàng, bà ta sẽ phải chịu nỗi thống khổ gấp vạn lần như thế.
Thái hoàng thái hậu, ngươi hãy hảo hảo mà hưởng thụ cảm giác đau đớn toàn thân, toàn tâm đi.