Tà y ma phi của nhiếp chính vương

Quyển 1 - Chương 45: Ma Vực Ma phi

Nghe thấy thanh âm như thế, tất cả mọi người đều cả kinh, lập tức nhìn về phía phát ra thanh âm đó. . .

Chỉ thấy nam tử kia lăng không mà đến, khoác trên người bộ cẩm y màu bạc, gương mặt mị hoặc chúng sinh, một đôi đồng tử lục sắc ma mị đến cực điểm, khí thế bá đạo của bậc đế vương, sắc bén vô tình!

Hàng lông mi dài cong giống như đôi cánh của con bướm đen đang đậu trên hồ nước, mang theo vẻ đẹp tuyệt luân không giống người thường. Cái mũi cao thẳng, cánh môi mỏng manh thản nhiên gợi lên một độ cong tuyệt mĩ, sắc môi hồng nhuận sáng bóng mê người, khóe miệnghé ra mang theo một phong cách đặc biệt rất riêng. Tuyệt đại sát phạt cùng tôn quý, giống như toàn bộ thiên hạ đều phải thần phục dưới chân hắn, mà hắn đã được định sẵn là kẻ đứng trên đỉnh vinh quang !

Ngũ quan vô cùng khéo léo xinh xắn, hào quang chói lọi, giơ tay nhấc chân đều là bá khí hủy thiên diệt địa !

Mọi người giờ phút này đều quên cả hô hấp, ba chữ "Minh Thiên Tầm" lập tức xuất hiện ở trong đầu mọi người. Một người nam nhân như vậy lại được xưng là "Thiên hạ đệ nhất mỹ nam", danh hiệu này đều thật là vũ nhục đối với hắn!

Mà Liệt Hỏa Kình Thương lại chút không để ý tới ánh mắt của mọi người, lăng không một cái, thân ảnh liền bay tới bên người U Tà.

"Tà Nhi, ta đến đây" Năm chữ mang theo ôn nhu tới độ cuồng phong cũng không thể tiêu tán, giống như nam nhân bá khí lãnh lệ vừa mới xuất hiện kia thực không phải là hắn vậy. U Tà nâng mắt nhìn nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, khóe miệng gợi lên một nụ cười tuyệt mỹ khuynh thành.

Tất cả mọi người ở đây đều bị một màn xảy ra trước mắt dọa sợ đến ngây người. Hai thân ảnh ngân y đứng yên ở nơi đó, nam tử vẻ mặt nhu tình nhìn nàng kia, mà nàng kia cũng là khóe miệng mỉm cười nhìn nam tử. . .

Ngay cả nhiều năm về sau, mọi người ở đây cũng chưa từng quên một màn này.

Long Tứ Thiên nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, lại nhìn nhìn U Tà, giống như hiểu được cái gì, đáy mắt liền xẹt qua một tia đau xót.


Mà Vụ Ảnh Khuynh Liên cũng dại ra. Thiên hạ đệ nhất mỹ nam, Ma chủ Ma Vực - Minh Thiên Tầm cư nhiên là người yêu của Mặc cô nương? !

"Đến đây là tốt rồi" Thanh âm vốn trong trẻo, lạnh lùng lại ẩn chứa vài tia ấm áp làm cho khóe môi Liệt Hỏa Kình Thương có chút cong lên.

Mà Long Ưng cũngphi thường kinh ngạc, liền cũng không quản U Tà có phải Phong Mâu Nhiếp Chính Vương phi hay không, lập tức đi xuống lôi đài, đến bên người Liệt Hỏa Kình Thương, hai tay ôm quyền nói: "Ma chủ mời lên trên, Long Ưng có chút thất lễ thỉnh Ma chủ thứ lỗi " .

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn nhìn Long Ưng, thanh âm từ tính lãnh liệt nói: "Minh chủ không cần đa lễ" Nói xong trên trán Long Ưng liền lưu lại vài giọt mồ hôi lạnh. Đứng ở bên người Ma chủ, hắn cảm thấy có một loại cảm giác sắp hít thở không thông mất. Tiếp đó lại nhìn nhìn U Tà sắc mặt lạnh nhạt như nước, vẻ mặt khâm phục, vẫn là Ma phi này lợi hại a!

Ma chủ Minh Thiên Tầm nói nữ tử tuyệt sắc kia chính là Ma phi của hắn, tin tức này đương nhiên là làm cho mọi người gạt bỏbốn chữ "Nhiếp Chính Vương phi" ra sau đầu.

"Trời ạ, nữ tử tuyệt sắc kia cư nhiên là Ma phi của Ma chủ, quả rất bất khả tư nghị a (không thể tưởng tượng nổi)" .

"Đúng vậy a, ta nói Ma chủ như thế nào lại đối với Hoa Lộng Ảnh kia không có hứng thú được chứ, thì ra là Ma phi của người ta so với nàng không chỉ mỹ gấp trăm lần đâu a" !

"Bất quá, ngươi xem hai người này quả thật rất xứng đôi a" !

"Còn dám nhìn loạn, ngươi không sợ Ma chủ chém ngươi sao? Nhưng mà Ma chủ cùng Ma phi quả thực là một cặp xứng đôi nhất Lăng Thiên đại lục này. "

"..." Chung quanh tất cả mọi người thì thầm nói nhỏ, cảm khái vạn phần.

Còn Tức Mặc Vãn Tinh lại là hung hăng nắm chặt tay quyền, một nữ tử vô danh tiểu tốt cư nhiên lại là nữ nhân của Ma chủ Minh Thiên Tầm sao? Điều này làm cho Tức Mặc Vãn Tinh tự nhận tôn quýkhông khỏi có loại cảm giác như nuốt phải ruồi bọ. Bất quá sau đó nghĩ đến nàng sẽ không có khả năng thích Long Tứ Thiên mới tạm thời bình tĩnh lại.


"Đại hội võ lâm hiện tại bắt đầu!" .

Long Ưng vừa mới nói xong liền có người lên đài , còn có không ít người ở dưới đài hung hổ xoay cổ tay.

Trong khi mọi người trên đài đánh đến thần trí mơ màng thì Liệt Hỏa Kình Thương lại không thèm liếc mắt bóc nho cho U Tà. Bốn người Hồn Thiên nhìn chủ tử nhà mình khí thế ngất trời không khỏi khóc không ra nước mắt. Từ khi rời khỏi Ma Vực đi đến đại hội võ lâm, chủ tử đột nhiên nói mang theo chút đồ ăn gì đó, sợ Vương phi xem đánh nhau sẽ rất nhàm chán.

"Uy, chủ tử của các ngươi thật cẩn thận a, còn biết mang đồ ăn cho tiểu thư nhà chúng ta. " Thanh Lan nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, thật sự là càng xem càng vừa lòng, cùng tiểu thư nhà nàng thật sự là rất xứng !

"Đó là đương nhiên, chủ tử chúng ta đối với Ma phi đó chính là tốt đến không thể tốt hơn được nữa!" Hồn Lăng đỉnh đạc nói.

"Chủ tử các ngươi thật sự là không tồi, được rồi, Đạm Cúc ta đây liền nhận thức hắn là nam nhân của tiểu thư nhà ta!" Đạm Cúc nhìn Liệt Hỏa Kình Thương đang cẩn thận bóc vỏ nho cho U Tà cũng vừa lòng gật gật đầu, tiểu thư nhà nàng chính là nữ tử hoàn mỹ nhất thiên hạ, nên được sủng ái như vậy.

"..." Tám người ngươi một câu ta một câu nói thật cao hứng, phấn chấn.

"Tà Nhi, đợi ta đi lấy Bích U độc châu về cho ngươi a !" Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà sủng nịch nói.

Nhìn Liệt Hỏa Kình Thương ôn nhu như vậy, U Tà không khỏi có chút thất thần. Nàng cũng không phải Tức Mặc U Tà chân chính, như vậy ôn nhu này của hắn là không đúng rồi, đó không phải dành cho nàng? Nghĩ đến đây trái tim U Tà không tự chủ được co rút một chút, thật đau đến không tưởng được.

"Thương, nếu ta không phải Tức Mặc U Tà ngươi sẽ như thế nào?" U Tà cụp mi, không tự chủ mở miệng nói.


Nghe vậy ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt xanh biếc của Liệt Hỏa Kình Thương hiện lên một chút cảm xúc không tên. Từ lúc ở Thanh Phong nhai trở về hắn đã có chút hoài nghi, một nữ nhi của Đại tướng quân như thế nào lại có thể hiểu dõ được phương pháp dã ngoại sinh tồn, sau khi điều tra hắn còn biết, nàng ở tại Tướng quân phủ kia còn không bằng một hạ nhân, hắn lúc ấy đã nghĩ tiến đến muốn diệt toàn bộ Trấn quốc tướng quân phủ của Nguyệt Thần.

Sau lại xác định, nàng không phải nàng, hoặc là nói nàng cũng không phải thật sự là nàng! Một nữ nhi ở Tướng quân phủ luôn không được sủng ái, cho đến tận sau khi bị đưa đến Diệp thành xa xôi mới đại biến, chuyện này phải giải thích như thế nào đây? Hắn biết nàng có bí mật của chính mình, nhưng là hắn không vội, chỉ cần nàng nguyện ý nói hắnsẽ nguyện lắng nghe, nếu nàng không muốn nói hắn cũng sẽ không ép buộc.

Hiện tại nàng hỏi ra lời này, đã thể hiện rằng kỳ thật trong lòng nàng cũng là có hắn, không phải sao?

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn nhìn cặp phượng mâu màu hổ phách kia có chút không xác định, lại có chút. . . sợ hãi, trong lòng cũng là hung hăng đau một chút, nhẹ nhàng lau đi nước nho còn đọng trên khóe miệng U Tà, ghé sát vào bên tai U Tà và nói: "Tà Nhi, từ sau lần ở Thanh Phong nhai ta chỉ biết, ta yêu ngươi, chính là ngươi, dù trên trời cao hay dưới hoàng tuyền, cả đời nhất thế một đôi nhân" .

Nghe nói như thế con ngươi màu hổ phách của U Tà nhìn sâu vào con ngươi xanh biếc tràn đầy thâm tình kia, hắn đã biết cái gì?

Ngay sau đó con ngươi của U Tà lại kích động, hắn là đang nói cho nàng, người hắn yêu chính là nàng ở Thanh Phong nhai phải không?

Đáy lòng có cái gì đó đột nhiên bùng nổ, U Tà tựa vào vai Liệt Hỏa Kình Thương, cúi đầu nói: "Nguyện cả đời một lòng, bạc đầu không phân cách" Nghe vậy lung Liệt Hỏa Kình Thương cứng đờ, khóe miệng lập tức gợi lên một độ cong thật nồng đậm.

"Oa, mau nhìn mau nhìn, Ma chủ hảo sủng Ma phi a" .

"Đúng vậy a, còn tự tay bóc nho cho Ma phi, nếu về sau phu quân của ta cũng đối với ta như vậy thì thật tốt!" .

"Ma phi thật sự hảo hạnh phúc a, có một vị hôn phu như vậy thật sự là không uổng một đời " .

"..." Tất cả mọi người quanh thân đều nghị luận không ngớt, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Long Tứ Thiên chua sót cười cười, có phải hắn thật sự không còn cơ hội ? Vốn dĩ tưởng rằng tính tình nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy là không có khả năng sẽ đi thích người khác. Nhưng mà hiện tại phải chăng đã rất rõ ràng rằng trong lòng của nàng có hắn, hơn nữa cả đời này cũng chỉ có hắn?

Con ngươi của Vụ Ảnh Khuynh Liên cũng lóe lên, hai người đều là người tài giỏi trong thiên hạ, có thể cùng nhau sóng vai đứng ở nơi cao nhất cũng là một loại hạnh phúc.


Ánh mắt Tức Mặc Vãn Tinh xẹt qua một tia ghen tị, sau đó khinh thường cười mỉa một tiếng nhưng cũng vẫn chưa lên tiếng.

U Tà nâng mắt lên quan sát lôi đài, cũng đã không sai biệt lắm .

Đứng lên cất từng bước một đi lên lôi đài, thân ảnh màu bạc kia lập tức khiến cho mọi người nhìn chăm chú. Mà U Tà cũng không để tâm đến những tiếng hút không khí liên tiếp kia, vẫn nhàn nhã như cũ đi tới.

Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, Ma phi đây là làm sao vậy? Như thế nào lại lên lôi đài ? !

Liệt Hỏa Kình Thương mặt không đổi sắc, nàng muốn chính mình đi lấy Bích U độc châu hắn sẽ không ngăn, chỉ cần nàng muốn là tốt rồi. Nếu đoạt được vị trí minh chủ, hắn cũng không tin có người dám thú Vương phi của hắn. Nghĩ đến đây con ngươi sắc bén lập tức quét qua Long Ưng ở trên đài, làm cho Long Ưng kia lại chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh. Hắn sao lại cảm thấychức vị võ lâm minh chủ này hắn làm quả thực nghẹn khuất chứ?

Mà sắc mặt Tức Mặc Vãn Tinh cũng lập tức đại biến: "Không thể, ngươi làm sao có thể lên đài? !" .

Nghe vậy U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: "Ta vì sao không thể lên đài?" .

"Ngươi. . . Ngươi là Ma Vực Ma phi, làm sao có thể lên đài tham gia đại hội võ lâm? !" Tức Mặc Vãn Tinh sắc mặt xanh mét, xé cổ họng hét lớn.

"Nga? Ma Vực Ma phi không thể tham gia đại hội võ lâm?" U Tà nhẹ nhàng nhắm mắt làm như đang tự hỏi, sau đó con ngươi hổ phách chợt lóe, ngẩng đầu nhìn Tức Mặc Vãn Tinh nói: "Ma Vực Ma phi không thể tham gia, như vậy Cung chủ Ám U cung thì có thể tham gia hay không đây?" .

Lời vừa thốt ra mọi người ngồi đầy liền ồ lên, CUng chủ Ám U cung? Chẳng lẽ...

Nghĩ đến đây tất cả mọi người đều hoảng hốt, Ma phi của Ma chủ Ma Vực cư nhiên chính là Cung chủ Ám U cung ? !

back top