Tuyền Cơ lại giật mình, hắn đã biết…..Nàng đang lo Bạch Tử Hư kia xấu hổ, nhưng trên gương mặt nam tử như ngọc kia cũng không có một chút vẻ xấu hổ nào, chỉ thấy hắn cất cao giọng nói: “Tử Hư tạ ơn ân điển của hoàng thượng”.
Long Phi Ly khẽ liếc nhìn hắn, cười nói: “Vừa rồi trẫm cũng mới nghe chuyện của công tử từ miệng nô tỳ của Niên tần, trẫm muốn hỏi một câu, nếu trẫm ban cho công tử một chức quan tấp, công tử có nguyện ý báo đáp mà làm việc, hay là vẫn muốn chờ, tới kỳ thi khoa cử, đoạt chức Trạng nguyên?”
Bạch Tử Hư dường như cũng không nghĩ tới hoàng đế sẽ nói như thế, nao nao một chút, rồi lập tức cười nói: “Ý tốt của hoàng thượng, Tử Hư dù bất tài, cũng nguyện ý thử một lần”.
“Chỉ là một chức lục bộ trung một cái đào ngũ sử, công tử là người có chí hướng cao rộng, không tiếc sao?” khoé miệng Long Phi Ly tràn ngập ý cười.
Bạch Tử Hư chỉ cúi đầu nói: “Cơ hội vì hoàng thượng trước mắt. Tạ ơn hoàng thượng ân điển.”
Long Phi Ly vuốt cằm, nói: “Hạ Tang , đưa hắn tới hạ hầu sơ”.
Hắn nói xong liền phất phất tay, Hạ Tang nhanh chóng đáp lời, liền dẫn người đi xuống.
Bạch Tử Hư thấp giọng nói: “Xin chờ một chút”.
Hắn tiến lên hành lễ, thanh âm ngưng trọng nói: “Tử Hư xin tạ ơn đại ân của nương nương”>Tuyền Cơ gật đầu, Hạ Tang liền dẫn theo Bạch Tử Hư cùng với Điệp Phong lui xuống.
Thật sự là do tạo hoá…..Nàng nghĩ tới xuất thần, thân mình đột nhiên nhẹ bỗng, không khỏi kêu lên một tiếng, người cũng đã bị hoàng đế ôm lấy.
Long Phi Ly đem nàng ôm vào lòng, ngồi trên ghế đá.
Tuyền Cơ rất xấu hổ: “Đừng, nơi này sẽ có người tới đó”.
“Sẽ không”.
“Có thì làm sao ?”
“Cho dù có người, cũng chỉ sợ không dám nhìn, nàng sợ cái gì?”
Khoé miệng Tuyền Cơ khẽ giật giật, được rồi, nàng sao lại lấy lòng người thường đi so với một tên yêu nghiệt không biết thẹn cơ chứ?
Vòng tay trên lưng đột nhiên siết chặt.
Nàng đau, kêu lên, cả giận nói: “Long Phi Ly, ngươi thật đáng bị dao đâm —— “
Cánh tay lại siết chặt hơn, Tuyền Cơ đau, cả giận nói: “Buông tay ra, ngươi thật biến thái”.
Tiếng nàng kêu nho nhỏ như tiếng mèo lại khiến hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng : “Còn có một vạn chín ngàn lượng đang ở chỗ đại nha hoàn của nàng đó, cần gì cứ hỏi nàng ấy.”
Tuyền Cơ ngần người, nhất thời quên mất đau đớn, hai mắt toả sáng…..Tiền, có tiền dự trữ khi bỏ trốn.
Vui vẻ quên đau rất nhiều, quay người hướng nam nhân bên cạnh hôn một cái lên má.
Đổi lại Long Phi Ly cười giễu một tiếng. Nhưng ở eo nàng, vòng tay cũng thả lỏng hơn.
Hoàng đế thản nhiên nói: “Niên gia cũng là một phú gia, đồ hồi môn của nàng cũng không ít, trẫm chỉ trừ ba tháng lương bổng của nàng, sao nàng lại không có một xu thế?”
Tuyền Cơ đang vân vê vạt áo, nghe vậy bốc hoả, nắm tay lại, đấm đấm vào ngực Long Phi Ly mấy cái, thấy đau tay, mất nhiều hơn được, mới dừng tay, nói: “Đồ hồi môn, khi trở về kiểm tra mới biết chẳng có bao nhiêu. Lúc trước không chú ý tới”.
Nữ nhân này, đúng là người kỳ quái. Long Phi Ly hơi nhíu mi lại, lại nhàn nhã hỏi: “Vì sao không hỏi lấy tiền chỗ Niên tướng ?”
Vừa nghe thấy vậy, Tuyền Cơ phát hoả, cắn răng nói: “Họ Long kia, ta tốt xấu gì cũng gả cho chàng, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, ta đều theo chàng, chàng còn tiếc chút tiền ấy? Hơn nữa, lấy tiền Niên phủ, mặt mũi chàng để đâu?”
“Vậy sao nàng vay tiền Hạ Tang ?” Nam nhân hỏi lại.
Nàng định nói, eo lại bị siết chặt lại….tên biến thái, lại siết nàng, tuy rằng lực đạo không mạnh lắm, Tuyền Cơ giận dữ, ánh mắt nhìn xung quanh, chỗ kia buổi sáng mới bị nàng cắn, dấu vết để lại mặc dù mờ nhạt, nhưng ở gần vẫn có thể nhìn thấy.
Nàng nảy ra ý ác, há miệng hung hăn cắn môi hắn.
Hắn cũng không lên tiếng, mặc kệ nàng cắn, lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng nàng, khơi mào trêu đùa cùng lưỡi nàng.
Trong lúc đó, Tuyền Cơ rối lên, lúc nãy còn nhớ rõ muốn cắn hắn, hai người thế nào, lại thành hôn nhau quấn quít thế này?
Nàng không thở nổi nữa, muốn rời khỏi, hắn lại không cho phép, đến khi hắn buông nàng ra, nàng chỉ còn cách vùi đầu vào vai hắn thở hồng hộc.
Cái cắn này, có một điểm tốt duy nhất, là hắn lại buông lỏng eo nàng ra.
Nàng bực tức đánh hắn một cái, nói : “Chàng tức giận cái gì? Chàng khấu trừ lương bổng của ta, ta đòi tiền chàng, chàng sẽ cho sao?”
“Cho”.
“…” Mặt Tuyền Cơ đen lại.
“Vừa rồi, sao Bạch Tử Hư lại cầm tay nàng?” Giọng Long Phi Ly thản nhiên bên tai nàng.
Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, cảnh giác ôm bụng lại, “Không phải như chàng nghĩ đâu nha…”
“Nếu không phải trẫm không nghĩ vậy, hắn sớm đã chết”.
Đầu Tuyền Cơ nhất thời ong ong, một lúc lâu sau, mới hiểu được ý hắn nói, hắn cũng không tưởng tượng bọn họ thành cái gì cả….Nàng mới nhẹ nhàng thở ra, Long Phi Ly lại trầm giọng nói: “Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, hiểu không?”
Tuyền Cơ cười khổ, nam nhân bá đạo này…..trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, nàng muốn nói, vậy chuyện ngươi cùng Dao Quang thì sao? Nhưng hiện tại, nàng vẫn không nên chọc hắn thì hơn, thuận miệng hỏi: “Người muốn an bài Bạch Tử Hư như thế nào?”
“Hắn không phải ếch ngồi đáy giếng”.
“Đợi cho hắn đạt được công danh không phải tốt hơn sao?”
Long Phi Ly cười lạnh: “Nàng cho rằng hắn sẽ đỗ đầu bảng được sao?”
“Không phải chàng nói hắn không phải là ếch ngồi đáy giếng?”
Long Phi Ly không nói, đưa tay vuốt ve bên eo nàng vài cái, ngắm nghía.
Tuyền Cơ giận giữ, lại đánh hắn một phát.
“Tính tình nàng sao mà lỗ mãng nóng nảy như thế? Không được bằng một nửa của tỷ tỷ nàng”.
Khẩu khí của hắn nhẹ nhàng thanh thản, Tuyền Cơ lại cảm thấy giận giữ, cười lạnh nói: “Vậy chàng đi mà tìm Dao Quang.”
Nàng nói xong liền muốn đứng dậy, vòng tay hắn lại cứng như sắt , khiến nàng không thể động đậy, nàng cắn răng.
Long Phi Ly khẽ liếc nhìn hắn, cười nói: “Vừa rồi trẫm cũng mới nghe chuyện của công tử từ miệng nô tỳ của Niên tần, trẫm muốn hỏi một câu, nếu trẫm ban cho công tử một chức quan tấp, công tử có nguyện ý báo đáp mà làm việc, hay là vẫn muốn chờ, tới kỳ thi khoa cử, đoạt chức Trạng nguyên?”
Bạch Tử Hư dường như cũng không nghĩ tới hoàng đế sẽ nói như thế, nao nao một chút, rồi lập tức cười nói: “Ý tốt của hoàng thượng, Tử Hư dù bất tài, cũng nguyện ý thử một lần”.
“Chỉ là một chức lục bộ trung một cái đào ngũ sử, công tử là người có chí hướng cao rộng, không tiếc sao?” khoé miệng Long Phi Ly tràn ngập ý cười.
Bạch Tử Hư chỉ cúi đầu nói: “Cơ hội vì hoàng thượng trước mắt. Tạ ơn hoàng thượng ân điển.”
Long Phi Ly vuốt cằm, nói: “Hạ Tang , đưa hắn tới hạ hầu sơ”.
Hắn nói xong liền phất phất tay, Hạ Tang nhanh chóng đáp lời, liền dẫn người đi xuống.
Bạch Tử Hư thấp giọng nói: “Xin chờ một chút”.
Hắn tiến lên hành lễ, thanh âm ngưng trọng nói: “Tử Hư xin tạ ơn đại ân của nương nương”>Tuyền Cơ gật đầu, Hạ Tang liền dẫn theo Bạch Tử Hư cùng với Điệp Phong lui xuống.
Thật sự là do tạo hoá…..Nàng nghĩ tới xuất thần, thân mình đột nhiên nhẹ bỗng, không khỏi kêu lên một tiếng, người cũng đã bị hoàng đế ôm lấy.
Long Phi Ly đem nàng ôm vào lòng, ngồi trên ghế đá.
Tuyền Cơ rất xấu hổ: “Đừng, nơi này sẽ có người tới đó”.
“Sẽ không”.
“Có thì làm sao ?”
“Cho dù có người, cũng chỉ sợ không dám nhìn, nàng sợ cái gì?”
Khoé miệng Tuyền Cơ khẽ giật giật, được rồi, nàng sao lại lấy lòng người thường đi so với một tên yêu nghiệt không biết thẹn cơ chứ?
Vòng tay trên lưng đột nhiên siết chặt.
Nàng đau, kêu lên, cả giận nói: “Long Phi Ly, ngươi thật đáng bị dao đâm —— “
Cánh tay lại siết chặt hơn, Tuyền Cơ đau, cả giận nói: “Buông tay ra, ngươi thật biến thái”.
Tiếng nàng kêu nho nhỏ như tiếng mèo lại khiến hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng : “Còn có một vạn chín ngàn lượng đang ở chỗ đại nha hoàn của nàng đó, cần gì cứ hỏi nàng ấy.”
Tuyền Cơ ngần người, nhất thời quên mất đau đớn, hai mắt toả sáng…..Tiền, có tiền dự trữ khi bỏ trốn.
Vui vẻ quên đau rất nhiều, quay người hướng nam nhân bên cạnh hôn một cái lên má.
Đổi lại Long Phi Ly cười giễu một tiếng. Nhưng ở eo nàng, vòng tay cũng thả lỏng hơn.
Hoàng đế thản nhiên nói: “Niên gia cũng là một phú gia, đồ hồi môn của nàng cũng không ít, trẫm chỉ trừ ba tháng lương bổng của nàng, sao nàng lại không có một xu thế?”
Tuyền Cơ đang vân vê vạt áo, nghe vậy bốc hoả, nắm tay lại, đấm đấm vào ngực Long Phi Ly mấy cái, thấy đau tay, mất nhiều hơn được, mới dừng tay, nói: “Đồ hồi môn, khi trở về kiểm tra mới biết chẳng có bao nhiêu. Lúc trước không chú ý tới”.
Nữ nhân này, đúng là người kỳ quái. Long Phi Ly hơi nhíu mi lại, lại nhàn nhã hỏi: “Vì sao không hỏi lấy tiền chỗ Niên tướng ?”
Vừa nghe thấy vậy, Tuyền Cơ phát hoả, cắn răng nói: “Họ Long kia, ta tốt xấu gì cũng gả cho chàng, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, ta đều theo chàng, chàng còn tiếc chút tiền ấy? Hơn nữa, lấy tiền Niên phủ, mặt mũi chàng để đâu?”
“Vậy sao nàng vay tiền Hạ Tang ?” Nam nhân hỏi lại.
Nàng định nói, eo lại bị siết chặt lại….tên biến thái, lại siết nàng, tuy rằng lực đạo không mạnh lắm, Tuyền Cơ giận dữ, ánh mắt nhìn xung quanh, chỗ kia buổi sáng mới bị nàng cắn, dấu vết để lại mặc dù mờ nhạt, nhưng ở gần vẫn có thể nhìn thấy.
Nàng nảy ra ý ác, há miệng hung hăn cắn môi hắn.
Hắn cũng không lên tiếng, mặc kệ nàng cắn, lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng nàng, khơi mào trêu đùa cùng lưỡi nàng.
Trong lúc đó, Tuyền Cơ rối lên, lúc nãy còn nhớ rõ muốn cắn hắn, hai người thế nào, lại thành hôn nhau quấn quít thế này?
Nàng không thở nổi nữa, muốn rời khỏi, hắn lại không cho phép, đến khi hắn buông nàng ra, nàng chỉ còn cách vùi đầu vào vai hắn thở hồng hộc.
Cái cắn này, có một điểm tốt duy nhất, là hắn lại buông lỏng eo nàng ra.
Nàng bực tức đánh hắn một cái, nói : “Chàng tức giận cái gì? Chàng khấu trừ lương bổng của ta, ta đòi tiền chàng, chàng sẽ cho sao?”
“Cho”.
“…” Mặt Tuyền Cơ đen lại.
“Vừa rồi, sao Bạch Tử Hư lại cầm tay nàng?” Giọng Long Phi Ly thản nhiên bên tai nàng.
Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, cảnh giác ôm bụng lại, “Không phải như chàng nghĩ đâu nha…”
“Nếu không phải trẫm không nghĩ vậy, hắn sớm đã chết”.
Đầu Tuyền Cơ nhất thời ong ong, một lúc lâu sau, mới hiểu được ý hắn nói, hắn cũng không tưởng tượng bọn họ thành cái gì cả….Nàng mới nhẹ nhàng thở ra, Long Phi Ly lại trầm giọng nói: “Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, hiểu không?”
Tuyền Cơ cười khổ, nam nhân bá đạo này…..trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, nàng muốn nói, vậy chuyện ngươi cùng Dao Quang thì sao? Nhưng hiện tại, nàng vẫn không nên chọc hắn thì hơn, thuận miệng hỏi: “Người muốn an bài Bạch Tử Hư như thế nào?”
“Hắn không phải ếch ngồi đáy giếng”.
“Đợi cho hắn đạt được công danh không phải tốt hơn sao?”
Long Phi Ly cười lạnh: “Nàng cho rằng hắn sẽ đỗ đầu bảng được sao?”
“Không phải chàng nói hắn không phải là ếch ngồi đáy giếng?”
Long Phi Ly không nói, đưa tay vuốt ve bên eo nàng vài cái, ngắm nghía.
Tuyền Cơ giận giữ, lại đánh hắn một phát.
“Tính tình nàng sao mà lỗ mãng nóng nảy như thế? Không được bằng một nửa của tỷ tỷ nàng”.
Khẩu khí của hắn nhẹ nhàng thanh thản, Tuyền Cơ lại cảm thấy giận giữ, cười lạnh nói: “Vậy chàng đi mà tìm Dao Quang.”
Nàng nói xong liền muốn đứng dậy, vòng tay hắn lại cứng như sắt , khiến nàng không thể động đậy, nàng cắn răng.