“Các ngươi chăm sóc chủ tử như vậy hả?”
Trong đình viện vốn lặng im, lời hoàng đế vừa nói ra lại càng khiến mọi người đè nén, không dám thở mạnh.
Điệp Phong lúc này vẫn không ngừng khóc, liên tục dập đầu khóc: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết…”
“Nô tài như vậy còn giữ để làm gì?” Ngữ khí của Long Phi Ly vẫn nhẹ nhàng như khi nói chuyện bình thường, nhưng Hạ Tang lại thầm nghĩ không hay rồi.
“Từ Hi, mang nàng ta dẫn đi.”
Người được gọi là Từ Hi, Hạ Tang giật mình cười khổ, hoàng đế thậm chí cự tuyệt ngay cả cơ hội để hắn thay Điệp Phong cầu tình.
Một câu dẫn đi, mọi người ở đây có ai không nghe ra được ý tứ trong lời nói đó?
Hoàng đế muốn giết Điệp Phong!
Ngưng mắt liếc nhìn Dao Quang đang đứng cách đó không xa, thân hình kiều diễm run run, sắc mặt Niên tướng có phần xám lại, chẳng lẽ hắn thật sự tính sai rồi sao? Rốt cuộc hoàng đế chỉ đang diễn hay là đang làm thật… Mà quan trọng nhất là, khuê phòng của Tuyền Cơ cách nơi này khá xa, đêm hôm khuya khoắt, tại sao vừa mới phát hiện có thích khách không lâu thì Tuyền Cơ lại ăn mặc không chỉnh tề xuất hiện ở nơi này?
Nghĩ đến đây, tâm hắn đột nhiên trầm xuống.
Điệp Phong nghẹn ngào nhìn về phía Tuyền Cơ, thân mình không ngừng run run, nàng không muốn chết. Sự thật là lúc ấy nàng đang ở ngay sau lưng Tuyền Cơ, nương nương bướng bỉnh, chính nàng lại không có ngăn cản người.
“Từ Hi”, Long Phi Ly nhíu mày.
“Lão nô tuân chỉ, lập tức đi làm.”
“Chàng muốn làm gì…” Giọng nói rất nhỏ vang lên trong lòng hắn, Long Phi Ly ngẩn ra, tay hắn bị ai đó nắm lấy.
Hắn lập tức nắm lại bàn tay nữ nhân trong lòng, giọng nói vốn có phần lạnh nhạt lại phảng phất hơi ấm, “Thôi nữ y sắp tới rồi, cố chịu một chút.”
Tuyền Cơ suy yếu cười cười, “Xin Hoàng thượng đừng mang nô tỳ của thiếp đi, nàng ấy là do người ban cho thiếp mà. Hoàng thượng nói muốn dùng chút bữa khuya, Tuyền Cơ liền dẫn Điệp Phong đi cùng… Phòng bếp vốn gần nơi này, Tuyền Cơ nghe thấy có tiếng đánh nhau nên phải tránh đi, nhưng nhất thời lại nhịn không được tò mò nên mới tiến lại, bị giật mình nên bị thị vệ đâm phải… không liên quan tới Điệp Phong.”
Có lẽ đến tận vừa rồi vẫn bất giác căng thẳng, khóe miệng Long Phi Ly nhếch lên, rốt cuộc nhịn không được bật cười.
Xong lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ngón tay lướt qua khuôn mặt nàng.
Không những muốn trẫm tha tội cho tỳ nữ của mình, nàng còn muốn xóa tan nghi ngờ của phụ thân mình đối với trẫm. Trẫm từng nói chán ghét nàng, nàng chẳng lẽ không biết sao.
Hắn chăm chú nhìn nàng, đột nhiên vung tay điểm huyệt ngủ của nàng, liếc mắt nhìn Từ Hi một cái.
Vốn Từ Hi đã sai người mang Điệp Phong đi, nhưng hiện tại mặc dù hoàng đế không nói gì, nhưng hắn hầu hạ bên người hoàng đế đã lâu, hiểu được hoàng đế muốn thả Điệp Phong… Trừ phi không quyết định, một khi đã quyết, Long Phi Ly chưa từng thay đổi, mà hiện tại lại vì Niên tần….
Điệp Phong vừa được thả liền vội vàng chạy nhanh tới bên người Tuyền Cơ, ngón tay còn chưa kịp chạm vào cơ thể nàng thì Long Phi Ly đã ôm lấy Tuyền Cơ lạnh lùng nói:
“Niên tướng, như Niên tần đã nói, việc này không đáng để trẫm truy cứu. Nhưng tên thích khách này, bất kể mục tiêu là ngươi hay trẫm, trẫm cũng sẽ không bỏ qua, Từ Hi, dẫn tất cả cấm vệ trẫm mang theo từ trong cung ra, lập tức bao vây nơi này.”
“Hạ Tang, truyền khẩu dụ của trẫm, yêu cầu Đoạn Ngọc Hoàn phái một ngàn cấm quân lại đây, phong toả nơi này tra rõ ràng cho trẫm. Trong thời gian này, nếu ai tự tiện rời khỏi phủ, trảm!”
Từ Hi cùng Hạ Tang lập tức cúi người nhận lệnh.
Trong lòng Niên tướng kinh hãi, nếu toàn phủ bị bao vậy phong tỏa, làm sao U Tả vương rời đi được? Vạn nhất bị hoàng đế điều tra ra… vua Hung Nô ở bên kia đang chờ tin tức khai chiến của hắn, một khi nhận được trễ, làm hoãn thời gian khai chiến….
Niên Tụng Đình không biết suy nghĩ của Niên tướng, lập tức quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, việc này là do mạt tướng sơ suất, không nên làm phiền đến Đoạn tướng quân, xin cho mạt tướng được lập công chuộc tội, mạt tướng lập tức dẫn người đi tra rõ.”
Long Phi Ly nhíu mày cười lạnh, “Đã biết đám thủ vệ bất tài làm việc không chu toàn, để các ngươi điều tra chẳng phải là muốn Niên tần lại bị thương thêm lần nữa sao?”
Niên Tụng Đình cắn răng, không dám nói thêm gì.
Long Phi Ly phẩy tay áo, bế Tuyền Cơ bỏ đi phía trước, đoàn cấm quân theo sát phía sau.
Trong Niên phủ, sắc mặt nam nhân trầm tư, hết thảy nữ quyến vừa kinh hãi lại có chút mong chờ, Niên phu nhân nước mắt lưng tròng, trong lòng lại thật vui mừng, theo bản năng nàng liếc mắt nhìn Như phu nhân cùng Dao Quang một cái, Dao Quang kia lại đột nhiên thét chói tai một tiếng, đôi mày co lại vẻ sợ hãi, cùng lúc đó, có tiếng than nức nở không dứt bên tai của nữ nhân bên trong truyền ra.
“Phu nhân…..” Người hầu bên cạnh thất thanh, ngón tay run run chỉ về phía trước.
Niên phu nhân cả kinh, ngoái nhìn theo hướng nàng chỉ, khoảnh khắc nhìn thấy miệng vết thương, liền thấy kinh hoảng, trái tim dường như ngừng đập.
Một tay hoàng đế bế lấy Tuyền Cơ, tay kia cầm trường kiếm mới rút ra từ ngực một gã thị vệ.
Gã thị vệ đó còn không kịp lớn tiếng kêu lên thì toàn thân đã suy sụp đổ ập xuống.
Đó chính là kẻ đã ngộ thương Niên Tuyền Cơ.
Hắn trợn tròn đôi mắt nhìn trời, dòng máu loãng ấm nóng phun tung tóe từ trên người, bắn cả lên long bào của hoàng đế.
Hoàng đế cũng không hề thất sắc…bàn tay như ngọc vung lên, thanh kiếm nặng nề rơi xuống nền.
Vốn nghe nói, hoàng đế Khánh gia tính tình khiêm tốn, ôn hòa.
Mọi người vẫn ngẩn ngơ đứng nhìn bóng tay áo biến mất, tất cả đều vừa kinh hãi lo sợ, Dao Quang run run, lại đột nhiên ngây ngốc mộng tưởng, nếu người được ôm là chính mình….
Thời điểm Tuyền Cơ tỉnh lại thấy bên mình không một bóng người.
Từ trên giường ngồi dậy, đầu óc nàng vẫn còn chút mơ màng, nhưng nàng vẫn đánh giá được, phòng này, trần này, đồ đạc trong phòng này, dù có lịch sự trang nhã nhưng chắc chắn không phải Niên phủ cũng không phải trong cung.
Tránh cánh tay đau, nàng liếm đôi môi khô, khàn giọng gọi, “Điệp Phong…”
Không ai đáp lời.
Nàng nhíu mày, tránh chỗ đau trở mình định xuống giường, thân mình vừa động dường như lại muốn trượt luôn từ trên giường xuống, có tiếng bước chân vội vã, một đôi tay giữ chặt đỡ lấy nàng.
Trong đình viện vốn lặng im, lời hoàng đế vừa nói ra lại càng khiến mọi người đè nén, không dám thở mạnh.
Điệp Phong lúc này vẫn không ngừng khóc, liên tục dập đầu khóc: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết…”
“Nô tài như vậy còn giữ để làm gì?” Ngữ khí của Long Phi Ly vẫn nhẹ nhàng như khi nói chuyện bình thường, nhưng Hạ Tang lại thầm nghĩ không hay rồi.
“Từ Hi, mang nàng ta dẫn đi.”
Người được gọi là Từ Hi, Hạ Tang giật mình cười khổ, hoàng đế thậm chí cự tuyệt ngay cả cơ hội để hắn thay Điệp Phong cầu tình.
Một câu dẫn đi, mọi người ở đây có ai không nghe ra được ý tứ trong lời nói đó?
Hoàng đế muốn giết Điệp Phong!
Ngưng mắt liếc nhìn Dao Quang đang đứng cách đó không xa, thân hình kiều diễm run run, sắc mặt Niên tướng có phần xám lại, chẳng lẽ hắn thật sự tính sai rồi sao? Rốt cuộc hoàng đế chỉ đang diễn hay là đang làm thật… Mà quan trọng nhất là, khuê phòng của Tuyền Cơ cách nơi này khá xa, đêm hôm khuya khoắt, tại sao vừa mới phát hiện có thích khách không lâu thì Tuyền Cơ lại ăn mặc không chỉnh tề xuất hiện ở nơi này?
Nghĩ đến đây, tâm hắn đột nhiên trầm xuống.
Điệp Phong nghẹn ngào nhìn về phía Tuyền Cơ, thân mình không ngừng run run, nàng không muốn chết. Sự thật là lúc ấy nàng đang ở ngay sau lưng Tuyền Cơ, nương nương bướng bỉnh, chính nàng lại không có ngăn cản người.
“Từ Hi”, Long Phi Ly nhíu mày.
“Lão nô tuân chỉ, lập tức đi làm.”
“Chàng muốn làm gì…” Giọng nói rất nhỏ vang lên trong lòng hắn, Long Phi Ly ngẩn ra, tay hắn bị ai đó nắm lấy.
Hắn lập tức nắm lại bàn tay nữ nhân trong lòng, giọng nói vốn có phần lạnh nhạt lại phảng phất hơi ấm, “Thôi nữ y sắp tới rồi, cố chịu một chút.”
Tuyền Cơ suy yếu cười cười, “Xin Hoàng thượng đừng mang nô tỳ của thiếp đi, nàng ấy là do người ban cho thiếp mà. Hoàng thượng nói muốn dùng chút bữa khuya, Tuyền Cơ liền dẫn Điệp Phong đi cùng… Phòng bếp vốn gần nơi này, Tuyền Cơ nghe thấy có tiếng đánh nhau nên phải tránh đi, nhưng nhất thời lại nhịn không được tò mò nên mới tiến lại, bị giật mình nên bị thị vệ đâm phải… không liên quan tới Điệp Phong.”
Có lẽ đến tận vừa rồi vẫn bất giác căng thẳng, khóe miệng Long Phi Ly nhếch lên, rốt cuộc nhịn không được bật cười.
Xong lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ngón tay lướt qua khuôn mặt nàng.
Không những muốn trẫm tha tội cho tỳ nữ của mình, nàng còn muốn xóa tan nghi ngờ của phụ thân mình đối với trẫm. Trẫm từng nói chán ghét nàng, nàng chẳng lẽ không biết sao.
Hắn chăm chú nhìn nàng, đột nhiên vung tay điểm huyệt ngủ của nàng, liếc mắt nhìn Từ Hi một cái.
Vốn Từ Hi đã sai người mang Điệp Phong đi, nhưng hiện tại mặc dù hoàng đế không nói gì, nhưng hắn hầu hạ bên người hoàng đế đã lâu, hiểu được hoàng đế muốn thả Điệp Phong… Trừ phi không quyết định, một khi đã quyết, Long Phi Ly chưa từng thay đổi, mà hiện tại lại vì Niên tần….
Điệp Phong vừa được thả liền vội vàng chạy nhanh tới bên người Tuyền Cơ, ngón tay còn chưa kịp chạm vào cơ thể nàng thì Long Phi Ly đã ôm lấy Tuyền Cơ lạnh lùng nói:
“Niên tướng, như Niên tần đã nói, việc này không đáng để trẫm truy cứu. Nhưng tên thích khách này, bất kể mục tiêu là ngươi hay trẫm, trẫm cũng sẽ không bỏ qua, Từ Hi, dẫn tất cả cấm vệ trẫm mang theo từ trong cung ra, lập tức bao vây nơi này.”
“Hạ Tang, truyền khẩu dụ của trẫm, yêu cầu Đoạn Ngọc Hoàn phái một ngàn cấm quân lại đây, phong toả nơi này tra rõ ràng cho trẫm. Trong thời gian này, nếu ai tự tiện rời khỏi phủ, trảm!”
Từ Hi cùng Hạ Tang lập tức cúi người nhận lệnh.
Trong lòng Niên tướng kinh hãi, nếu toàn phủ bị bao vậy phong tỏa, làm sao U Tả vương rời đi được? Vạn nhất bị hoàng đế điều tra ra… vua Hung Nô ở bên kia đang chờ tin tức khai chiến của hắn, một khi nhận được trễ, làm hoãn thời gian khai chiến….
Niên Tụng Đình không biết suy nghĩ của Niên tướng, lập tức quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, việc này là do mạt tướng sơ suất, không nên làm phiền đến Đoạn tướng quân, xin cho mạt tướng được lập công chuộc tội, mạt tướng lập tức dẫn người đi tra rõ.”
Long Phi Ly nhíu mày cười lạnh, “Đã biết đám thủ vệ bất tài làm việc không chu toàn, để các ngươi điều tra chẳng phải là muốn Niên tần lại bị thương thêm lần nữa sao?”
Niên Tụng Đình cắn răng, không dám nói thêm gì.
Long Phi Ly phẩy tay áo, bế Tuyền Cơ bỏ đi phía trước, đoàn cấm quân theo sát phía sau.
Trong Niên phủ, sắc mặt nam nhân trầm tư, hết thảy nữ quyến vừa kinh hãi lại có chút mong chờ, Niên phu nhân nước mắt lưng tròng, trong lòng lại thật vui mừng, theo bản năng nàng liếc mắt nhìn Như phu nhân cùng Dao Quang một cái, Dao Quang kia lại đột nhiên thét chói tai một tiếng, đôi mày co lại vẻ sợ hãi, cùng lúc đó, có tiếng than nức nở không dứt bên tai của nữ nhân bên trong truyền ra.
“Phu nhân…..” Người hầu bên cạnh thất thanh, ngón tay run run chỉ về phía trước.
Niên phu nhân cả kinh, ngoái nhìn theo hướng nàng chỉ, khoảnh khắc nhìn thấy miệng vết thương, liền thấy kinh hoảng, trái tim dường như ngừng đập.
Một tay hoàng đế bế lấy Tuyền Cơ, tay kia cầm trường kiếm mới rút ra từ ngực một gã thị vệ.
Gã thị vệ đó còn không kịp lớn tiếng kêu lên thì toàn thân đã suy sụp đổ ập xuống.
Đó chính là kẻ đã ngộ thương Niên Tuyền Cơ.
Hắn trợn tròn đôi mắt nhìn trời, dòng máu loãng ấm nóng phun tung tóe từ trên người, bắn cả lên long bào của hoàng đế.
Hoàng đế cũng không hề thất sắc…bàn tay như ngọc vung lên, thanh kiếm nặng nề rơi xuống nền.
Vốn nghe nói, hoàng đế Khánh gia tính tình khiêm tốn, ôn hòa.
Mọi người vẫn ngẩn ngơ đứng nhìn bóng tay áo biến mất, tất cả đều vừa kinh hãi lo sợ, Dao Quang run run, lại đột nhiên ngây ngốc mộng tưởng, nếu người được ôm là chính mình….
Thời điểm Tuyền Cơ tỉnh lại thấy bên mình không một bóng người.
Từ trên giường ngồi dậy, đầu óc nàng vẫn còn chút mơ màng, nhưng nàng vẫn đánh giá được, phòng này, trần này, đồ đạc trong phòng này, dù có lịch sự trang nhã nhưng chắc chắn không phải Niên phủ cũng không phải trong cung.
Tránh cánh tay đau, nàng liếm đôi môi khô, khàn giọng gọi, “Điệp Phong…”
Không ai đáp lời.
Nàng nhíu mày, tránh chỗ đau trở mình định xuống giường, thân mình vừa động dường như lại muốn trượt luôn từ trên giường xuống, có tiếng bước chân vội vã, một đôi tay giữ chặt đỡ lấy nàng.