Ôn tam công tử giận dữ, quát: “Các ngươi hãy cẩn thận ta đấy. “
Tuyền Cơ lạnh lùng nói: “Dưới chân Thiên Tử, đừng nói ngươi làm việc phi pháp, cho dù ngươi thật sự là Ôn tam công tử, cũng không cho phép ngươi càn rỡ như vậy.”
Ôn tam sắc mặt hơi hồng, chỉ vào Tuyền Cơ nói: “Ngươi —— “
Cắn răng phất tay áo bỏ đi.
Ngọc Trí nhặt túi tiền lên, ném về phía hắn, ‘’ Tiền này chắc cũng là đồ giả.”
Đám người đứng sau lập tức vỗ tay vang như sấm.
“Vừa rồi vị công tử này nói, đưa cho tiểu cô nương này ngân phiếu năm trăm lượng… Lấy năm trăm lượng đưa cho nàng.” Vài nam tử xếp người đi ra, trong đó một người mỉm cười nói.
Ngay cả lời nói cũng như cách ăn mặc cũng khác xung quanh, hắn mặc trường bào, đầu đội nón cùng màu áo, trên nón có gắn một viên hồng ngọc sáng lấp lánh.
Nhìn dung mạo hắn, xương gò má cao, đồng tử thâm sâu, mũi cao thẳng, diện mạo anh tuấn khí độ bất phàm. Nhưng với ngũ quan giống như chạm trổ này, Tuyền Cơ đoán người này chắc không phải là người Tây Lãnh, trong lòng cảm thấy tò mò, lại nhìn hắn thêm một cái.
Nam tử kia thấy nàng đang đánh giá hắn, rồi hướng nàng cười cười.
Xem náo nhiệt hồi lâu, hai bên lúc này cũng thỏa thuận trao đổi, Tuyền Cơ cười lạnh, cũng không để ý hắn nữa, chỉ cúi người nhặt ngân lượng trên mặt đất lên. Một bên Phong Chiến Bách cũng tự mình cúi người giúp nhặt lên, Ngũ Thất thấy công tử như vậy bản thân cũng vội ngồi xổm xuống.
Nữ tử kia bình tĩnh nhìn Tuyền Cơ, Tuyền Cơ nhẹ nhàng cười, nàng ngượng ngùng cúi đầu.
Tuyền Cơ đột nhiên nhớ ra điều gì, tay sờ tới ngoại bào.
Phong Chiến Bách giơ tay ngăn nàng, nhẹ giọng nói: “Để ta.”
Nói xong hắn cởi ngoại bào, choàng trên người nữ tử kia.
Hắn hiểu ý nàng, Tuyền Cơ thấy thật cảm kích, hai người nhìn nhau cười.
Lúc này, một bàn tay giơ ra trước mắt Tuyền Cơ, là tên nam tử dị tộc vừa rồi.
“Ngân phiếu.” Hắn mỉm cười nói.
Tuyền Cơ thản nhiên nói: “Công tử đưa sai người rồi.”
Đột nhiên, có hai bàn tay nhanh chóng giơ ra, đoạt lấy ngân phiếu kia, nam tử dị tộc nhíu nhíu mày, Tuyền Cơ và Ngọc Trí quay đầu nhìn, không biết từ khi nào bên cạnh hai người đã có thêm một nam tử mặc thanh sam.
Người này mày dài mắt sáng, khóe miệng ẩn nét cười nhạt, nói: “Nạp Minh, thì ra ngươi ở đây.”
Nam tử dị tộc nhướn mày cười, “Là ngươi? Nhân sinh thì ra không nơi nào không tương phùng.”
Tuyền Cơ buồn cười, đây là tình huống gì? Tự nhiên mọc ra một nam nhân dị tộc, bây giờ lại thêm một người đến nhận bằng hữu?
Nam tử mặc thanh sam kia dường như liếc mắt nhìn nàng, Tuyền Cơ đang nghi hoặc, hắn đã lấy ra một tấm ngân phiếu, cùng với tờ ngân phiếu mới đoạt được kia, đưa cho cô gái.
Tuyền Cơ nhìn thấy, người nọ ra tay thực sự hào phóng, là ngân phiếu ngàn lượng.
Ngọc Trí cười nói: “Người này so với kẻ man di kia lanh lẹ hơn.”
Nam tử dị tộc Nạp Minh cười lạnh, “Tiểu công tử nói ai man di?”
Ngọc Trí bĩu môi, Tuyền Cơ thấp giọng nói: “Ngọc Trí, đừng náo loạn.”
Nàng nói xong vỗ vỗ bả vai Ngọc Trí, chính mình lại tiếp tục cúi đầu tìm kiếm. Lúc này người xem náo nhiệt đã bắt đầu tản bớt, Ngọc Trí hiểu ý, đứng ôm quyền nói: “Cám ơn mọi người khẳng khái giúp đỡ.”
Thanh sam nam tử cười nói: “Nhìn vị công tử này biết tiến biết lui, nhất định xuất thân từ thế gia.”
Tuyền Cơ liếc mắt nhìn mọi người một vòng, cười nói: “Tại hạ cùng xá đệ chỉ là những tiểu sinh nhỏ, theo tại hạ thấy, các vị công tử mới là xuất thân thế gia chân chính.”
Mọi người giúp nữ tử thu thập ngân lượng xong xuôi, Nạp Minh phân phó người hầu mang túi tiền tới, Ngọc Trí cầm tiền đặt vào trong tay nữ tử.
Phong Chiến Bách nói: ” Ban đầu Chiến Bách muốn giúp đỡ, nào ngờ tiền tài bị cướp, thật sự hổ thẹn, thật may mắn có các vị công tử ra tay giúp đỡ.”
Thanh sam nam tử cười nói: “Công tử khách khí, việc nên làm. Cùng là người Tây Lãnh, sao có thể để huynh đệ man di này lấy mất cơ hội.”
Nạp Minh thật cũng không giận, ha ha cười, mấy người lập tức nhìn nhau cười.
Ngọc Trí cũng cười vui vẻ.
Tuyền Cơ bỗng nhìn nữ tử bên cạnh đang đứng vẫn còn cúi đầu, trong lòng chua sót, không thể nào cười nổi, nói: “Sự tình như vậy đã xong, không biết các vị công tử đi về phía nào?”
Phong Chiến Bách nhẹ giọng nói: “Ngũ Thất, ngươi đến chỗ Trần Thế bá một chuyến, nói ta có một số việc, tối nay mới đến.”
Hắn dừng lại, nói: “Chiến Bách không thể giúp đỡ tiền bạc, nguyện theo giúp vị cô nương này, xem có thể hỗ trợ gì đó hay không.”
Một lần nữa hắn lại nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, Tuyền Cơ cười nói: “Cám ơn Phong đại ca, tại hạ cùng xá đệ cũng sẵn lòng đi cùng.”
Nghe nàng không chút khúc mắc gọi hắn đại ca, thật giống hai người quen biết đã lâu, trong lòng Phong Chiến Bách cảm động. Hắn là người hướng nội, sắc mặt cũng không thay đổi.
Nạp Minh liếc mắt nhìn Tuyền Cơ một cái, có hứng thú nói: “Cứu người tới cùng, đưa phật đến tây phương, gia cũng cùng đi theo, Vân Dương ngươi thì thế nào?”
Thanh sam nam tử Vân Dương cười nói: “Khó được ngươi một người man di có tấm lòng như vậy, Vân Dương có thể nào tụt lại phía sau?”
Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí xì cười, thật không nghĩ, đến cuối cùng, mọi người toàn bộ tham gia.
Ngọc Trí đột nhiên nhớ ra điều gì, thất thanh nói: “Niên tẩu… Không, ca ca, đi qua đi lại như vậy, chúng ta còn kịp đến kỹ viện không?”
Tuyền Cơ thầm nghĩ muốn bóp chết nàng, vẻ mặt đen đặc nhìn mấy nam tử, quả nhiên bọn họ đều có vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng và Ngọc Trí, khóe mắt đuôi mày đều lộ ý cười.
Ánh mắt Nạp Minh mang ý bỡn cợt, nhìn chằm chằm Tuyền Cơ, “Các ngươi muốn đi chơi kĩ*?”
kĩ : là từ chỉ những cô gái ca xướng bán thân trong kĩ viện đó, để từ này cho nó nhẹ nhàng :)
Mặt Tuyền Cơ đỏ lên, đột nhiên nghĩ: nếu để Long Phi Ly biết nàng cùng Ngọc Trí đi kỹ viện, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Ngọc Trí có chút không vui nói: “Như thế nào, không được sao?”
Ngọc Trí thông minh Tuyền Cơ trí tuệ, nhưng sự từng trải còn ít, các nàng nào biết rằng ba nam tử này thông tuệ, ánh mắt sắc bén, sớm đã nhìn ra hai người là nữ nhi.
Tuyền Cơ lạnh lùng nói: “Dưới chân Thiên Tử, đừng nói ngươi làm việc phi pháp, cho dù ngươi thật sự là Ôn tam công tử, cũng không cho phép ngươi càn rỡ như vậy.”
Ôn tam sắc mặt hơi hồng, chỉ vào Tuyền Cơ nói: “Ngươi —— “
Cắn răng phất tay áo bỏ đi.
Ngọc Trí nhặt túi tiền lên, ném về phía hắn, ‘’ Tiền này chắc cũng là đồ giả.”
Đám người đứng sau lập tức vỗ tay vang như sấm.
“Vừa rồi vị công tử này nói, đưa cho tiểu cô nương này ngân phiếu năm trăm lượng… Lấy năm trăm lượng đưa cho nàng.” Vài nam tử xếp người đi ra, trong đó một người mỉm cười nói.
Ngay cả lời nói cũng như cách ăn mặc cũng khác xung quanh, hắn mặc trường bào, đầu đội nón cùng màu áo, trên nón có gắn một viên hồng ngọc sáng lấp lánh.
Nhìn dung mạo hắn, xương gò má cao, đồng tử thâm sâu, mũi cao thẳng, diện mạo anh tuấn khí độ bất phàm. Nhưng với ngũ quan giống như chạm trổ này, Tuyền Cơ đoán người này chắc không phải là người Tây Lãnh, trong lòng cảm thấy tò mò, lại nhìn hắn thêm một cái.
Nam tử kia thấy nàng đang đánh giá hắn, rồi hướng nàng cười cười.
Xem náo nhiệt hồi lâu, hai bên lúc này cũng thỏa thuận trao đổi, Tuyền Cơ cười lạnh, cũng không để ý hắn nữa, chỉ cúi người nhặt ngân lượng trên mặt đất lên. Một bên Phong Chiến Bách cũng tự mình cúi người giúp nhặt lên, Ngũ Thất thấy công tử như vậy bản thân cũng vội ngồi xổm xuống.
Nữ tử kia bình tĩnh nhìn Tuyền Cơ, Tuyền Cơ nhẹ nhàng cười, nàng ngượng ngùng cúi đầu.
Tuyền Cơ đột nhiên nhớ ra điều gì, tay sờ tới ngoại bào.
Phong Chiến Bách giơ tay ngăn nàng, nhẹ giọng nói: “Để ta.”
Nói xong hắn cởi ngoại bào, choàng trên người nữ tử kia.
Hắn hiểu ý nàng, Tuyền Cơ thấy thật cảm kích, hai người nhìn nhau cười.
Lúc này, một bàn tay giơ ra trước mắt Tuyền Cơ, là tên nam tử dị tộc vừa rồi.
“Ngân phiếu.” Hắn mỉm cười nói.
Tuyền Cơ thản nhiên nói: “Công tử đưa sai người rồi.”
Đột nhiên, có hai bàn tay nhanh chóng giơ ra, đoạt lấy ngân phiếu kia, nam tử dị tộc nhíu nhíu mày, Tuyền Cơ và Ngọc Trí quay đầu nhìn, không biết từ khi nào bên cạnh hai người đã có thêm một nam tử mặc thanh sam.
Người này mày dài mắt sáng, khóe miệng ẩn nét cười nhạt, nói: “Nạp Minh, thì ra ngươi ở đây.”
Nam tử dị tộc nhướn mày cười, “Là ngươi? Nhân sinh thì ra không nơi nào không tương phùng.”
Tuyền Cơ buồn cười, đây là tình huống gì? Tự nhiên mọc ra một nam nhân dị tộc, bây giờ lại thêm một người đến nhận bằng hữu?
Nam tử mặc thanh sam kia dường như liếc mắt nhìn nàng, Tuyền Cơ đang nghi hoặc, hắn đã lấy ra một tấm ngân phiếu, cùng với tờ ngân phiếu mới đoạt được kia, đưa cho cô gái.
Tuyền Cơ nhìn thấy, người nọ ra tay thực sự hào phóng, là ngân phiếu ngàn lượng.
Ngọc Trí cười nói: “Người này so với kẻ man di kia lanh lẹ hơn.”
Nam tử dị tộc Nạp Minh cười lạnh, “Tiểu công tử nói ai man di?”
Ngọc Trí bĩu môi, Tuyền Cơ thấp giọng nói: “Ngọc Trí, đừng náo loạn.”
Nàng nói xong vỗ vỗ bả vai Ngọc Trí, chính mình lại tiếp tục cúi đầu tìm kiếm. Lúc này người xem náo nhiệt đã bắt đầu tản bớt, Ngọc Trí hiểu ý, đứng ôm quyền nói: “Cám ơn mọi người khẳng khái giúp đỡ.”
Thanh sam nam tử cười nói: “Nhìn vị công tử này biết tiến biết lui, nhất định xuất thân từ thế gia.”
Tuyền Cơ liếc mắt nhìn mọi người một vòng, cười nói: “Tại hạ cùng xá đệ chỉ là những tiểu sinh nhỏ, theo tại hạ thấy, các vị công tử mới là xuất thân thế gia chân chính.”
Mọi người giúp nữ tử thu thập ngân lượng xong xuôi, Nạp Minh phân phó người hầu mang túi tiền tới, Ngọc Trí cầm tiền đặt vào trong tay nữ tử.
Phong Chiến Bách nói: ” Ban đầu Chiến Bách muốn giúp đỡ, nào ngờ tiền tài bị cướp, thật sự hổ thẹn, thật may mắn có các vị công tử ra tay giúp đỡ.”
Thanh sam nam tử cười nói: “Công tử khách khí, việc nên làm. Cùng là người Tây Lãnh, sao có thể để huynh đệ man di này lấy mất cơ hội.”
Nạp Minh thật cũng không giận, ha ha cười, mấy người lập tức nhìn nhau cười.
Ngọc Trí cũng cười vui vẻ.
Tuyền Cơ bỗng nhìn nữ tử bên cạnh đang đứng vẫn còn cúi đầu, trong lòng chua sót, không thể nào cười nổi, nói: “Sự tình như vậy đã xong, không biết các vị công tử đi về phía nào?”
Phong Chiến Bách nhẹ giọng nói: “Ngũ Thất, ngươi đến chỗ Trần Thế bá một chuyến, nói ta có một số việc, tối nay mới đến.”
Hắn dừng lại, nói: “Chiến Bách không thể giúp đỡ tiền bạc, nguyện theo giúp vị cô nương này, xem có thể hỗ trợ gì đó hay không.”
Một lần nữa hắn lại nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, Tuyền Cơ cười nói: “Cám ơn Phong đại ca, tại hạ cùng xá đệ cũng sẵn lòng đi cùng.”
Nghe nàng không chút khúc mắc gọi hắn đại ca, thật giống hai người quen biết đã lâu, trong lòng Phong Chiến Bách cảm động. Hắn là người hướng nội, sắc mặt cũng không thay đổi.
Nạp Minh liếc mắt nhìn Tuyền Cơ một cái, có hứng thú nói: “Cứu người tới cùng, đưa phật đến tây phương, gia cũng cùng đi theo, Vân Dương ngươi thì thế nào?”
Thanh sam nam tử Vân Dương cười nói: “Khó được ngươi một người man di có tấm lòng như vậy, Vân Dương có thể nào tụt lại phía sau?”
Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí xì cười, thật không nghĩ, đến cuối cùng, mọi người toàn bộ tham gia.
Ngọc Trí đột nhiên nhớ ra điều gì, thất thanh nói: “Niên tẩu… Không, ca ca, đi qua đi lại như vậy, chúng ta còn kịp đến kỹ viện không?”
Tuyền Cơ thầm nghĩ muốn bóp chết nàng, vẻ mặt đen đặc nhìn mấy nam tử, quả nhiên bọn họ đều có vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng và Ngọc Trí, khóe mắt đuôi mày đều lộ ý cười.
Ánh mắt Nạp Minh mang ý bỡn cợt, nhìn chằm chằm Tuyền Cơ, “Các ngươi muốn đi chơi kĩ*?”
kĩ : là từ chỉ những cô gái ca xướng bán thân trong kĩ viện đó, để từ này cho nó nhẹ nhàng :)
Mặt Tuyền Cơ đỏ lên, đột nhiên nghĩ: nếu để Long Phi Ly biết nàng cùng Ngọc Trí đi kỹ viện, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Ngọc Trí có chút không vui nói: “Như thế nào, không được sao?”
Ngọc Trí thông minh Tuyền Cơ trí tuệ, nhưng sự từng trải còn ít, các nàng nào biết rằng ba nam tử này thông tuệ, ánh mắt sắc bén, sớm đã nhìn ra hai người là nữ nhi.