Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 185: Nếu có tái sinh (1)

Edit: Ẩn Danh
Dưới ánh trăng, hai người ở phía trước đang lẳng lặng ôm nhau.
Bọn họ đứng nghiêng người mặc dù có chút mơ hồ nhưng đều có thể thấy được hình dáng của hai người.
Là nàng ta! Thật sự là nàng ta!
Người này nàng vĩnh viễn cũng không thể so sánh được. Trong chớp mắt trong lồng ngực có cái gì đó nảy lên, Tuyền Cơ chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, gắt gao che miệng lại, thẳng tắp nhìn hắn ôm nàng ấy vào trong ngực, nhẹ giọng ở bên tai nàng ấy nói gì đó.
Nàng có thể nhìn thấy khóe miệng Tâm Y hiện ra nụ cười nhẹ, mong manh như nước, nhưng lại sáng tựa như ánh nắng tháng bảy trên đỉnh đầu.
Nàng cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười này, nàng nghĩ ắt hẳn không đẹp bằng một góc của Tâm Y.
Có lẽ từ ngày đầu tiên gặp hắn, trong lòng liền bắt đầu tầng tầng lớp lớp xây dựng một tòa tháp, hiện tại nàng nghe được tòa tháp này lạch cạch một tiếng toàn bộ sụp đổ.
Đột nhiên, Long Phi Ly buông Tâm Y ra, xoay tay hoàn toàn ôm nàng ta vào trong ngực, lạnh lùng nói: “Ai?”
Tuyền Cơ đang nhướng mày kinh ngạc nhìn tư thế bảo vệ của hắn đối với Tâm Y, nghe vậy nhất thời lắp bắp kinh hãi, cả người lạnh lẽo, nàng bị phát hiện sao?
Từ trong một đống cỏ khô khác bên cạnh lại truyền ra tiếng động lộp độp, trong chớp mắt chỉ thấy một bóng xanh bắn lên trên không, từ đống cỏ khô bên cạnh nàng lôi ra một người, nhún chân nhảy một cái, thân hình nhanh chóng đã trở lại trước mặt Long Phi Ly.
Thiếu niên áo lục kia là Thanh Phong, mà người bị bắt ra dĩ nhiên là… Thúy Nhi!
Cả người Tuyền Cơ run run, sao Thúy Nhi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ Thúy Nhi vẫn theo đuôi nàng? Nàng quá mức chuyên chú đến hoàn cảnh chung quanh ngược lại không cảm thấy được?
Chỗ Thúy Nhi ẩn thân ngang với chỗ của nàng, trên thực tế, vừa rồi Thanh Phong chẳng những phát hiện được Thúy Nhi, hắn còn phát hiện ra nàng! Nàng thấy Thanh Phong nhìn về hướng của nàng liếc mắt một cái, ánh mắt cực kỳ phức tạp kinh loạn.
Từ Hi và Hạ Tang đã từ ngoài cửa đi vào.
Long Phi Ly hơi nhướng mày nhìn chằm chằm Thúy Nhi. Thúy Nhi quỳ trên mặt đất, thân mình nhỏ nhắn gầy guộc run run kinh sợ.
Hạ Tang nhíu mi, nghiêng người đi. Sắc mặt Từ Hi lại âm trầm, “Tại sao ngươi ở đây lúc này?”
Sắc mặt Thúy Nhi trắng bệch, cả kinh nói không thành tiếng: “Nô tỳ… Nô tỳ ngủ không được, thức dậy đi lung tung, đi tới.. đi tới… Bước đi đến nơi đây.”
Một tiếng động vang lên, Từ Hi cười lạnh, đã rút trường kiếm bên hông ra, chỉ vào Thúy Nhi.
“Hoàng Thượng, phải giết nàng ta sao?” Tâm Y hơi kinh ngạc, “Nhưng nàng là …Niên tần …”
“Nàng ta đã thấy được nàng, không thể giữ lại.” Mắt phượng của Long Phi Ly nhìn qua, thản nhiên nói: “Từ Hi, động thủ đi.”
******
Tuyền Cơ vẫn nhớ rõ thần thái tung bay của Ngọc Trí khi thuật lại lời Long Phi Ly nói, khi đó, các nàng mới từ ngoài cung trở về không lâu.
—— bên cạnh nàng có thêm một người trung thành cũng không phải chuyện xấu.

Hiện tại, vì Tâm Y, hắn nhẹ nhàng bâng quơ như thế nói muốn giết chết tiểu nha đầu của nàng.
Tuyền Cơ cười khẽ, nắm tay lại, trong lòng bàn tay là không khí lạnh lẽo không thể nắm được.
Vì Tâm Y, ngươi còn có thể làm được đến tình trạng gì?
“Ngươi không thể giết nha đầu của ta.”
Thân hình nàng theo bóng cây lắc lư hiện ra trên mặt đất, tất cả sợ hãi đột nhiên đều biến mất.
Nàng chậm rãi đi về phía hắn.
Sau đó, nàng nhìn thấy tất cả mọi người đều biến sắc. Sắc mặt Long Phi Ly đột nhiên trầm xuống, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn gắt gao nhìn trừng trừng mỗi một bước chân của nàng.
“Ngươi đã biết được những gì?” Ánh mắt hắn u ám thâm trầm, ngữ khí thô dát cơ hồ không thể phân biệt.
Tuyền Cơ cười, “Nếu ta nói cái gì ta cũng không biết, ngươi tin không?”
Long Phi Ly lạnh lùng cười.
“Được rồi, như vậy thì ta đã biết chuyện mẹ ruột của ngươi, còn có Tâm Y.”
Hắn cười, nụ cười giống như mũi tên đau đớn bắn vào lòng nàng một chút một chút, ngay cả nuốt nước miếng cũng sẽ bị đau, Tuyền Cơ nắm chặt tay, quay qua nhìn Tâm Y, thấp giọng nói: “Như Ý cô cô.”
Trừ Thúy Nhi ra thì những người này cũng đã từng ở cùng nhau giống như đêm nay. Vì sao thân phận một người trong đó thay đổi thì tất cả sự vật hình như liền thay đổi hoàn toàn. Tuyền Cơ cười đến khô khốc.
Như Ý bị Long Phi Ly siết nhẹ trong ngực nhíu mi nhìn Tuyền Cơ, thần sắc phức tạp.
Tuyền Cơ nhìn Long Phi Ly, cười nói: “Hoàng Thượng, xin ban cho một câu, phải xử trí ta và nha đầu của ta như thế nào?”
Long Phi Ly buông Như Ý ra, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt u ám thâm trầm rực lửa giống như muốn xuyên thủng nàng, sau đó lại ngoan lệ híp mắt, xoay người đi.
Thân ảnh cao lớn khoanh tay mà đứng, áo trắng như tuyết.
Thanh Phong đột nhiên liếc nhìn Hạ Tang một cái, Hạ Tang cười khổ. Từ Hi trán nhăn tít quỳ xuống trước mặt Long Phi Ly, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, lời của lão nô có lẽ người không thích nghe, nhưng vì an toàn của cô nương thì không thể giữ lại Niên tần!”
Qua một lúc, Tuyền Cơ mới có phản ứng với lời nói của Từ Hi… Không thể giữ lại, Từ Hi khuyên hoàng đế giết nàng! Giống như bị nước tuyết hắt vào người từ trên đầu xuống dưới chân, toàn thân không một chỗ nào không lạnh thấu xương. Nàng lập tức nở nụ cười nhẹ.
Kỳ thật khi nàng đi ra một bước, nàng đã mơ hồ có nhận thức này: nam nhân vài canh giờ trước còn hung hăng đoạt lấy thân thể của nàng, trước khi đi còn nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, có thể giết nàng hay không!
Như Ý cắn môi nhìn Long Phi Ly rồi lại nhìn nàng, cúi đầu xuống… Lúc này, Từ Hi cười lạnh nói: “Hạ Tang, Thanh Phong, việc đêm nay để lộ ra một chút gì thì hậu quả không cần ta nói các ngươi cũng biết rõ.”
Hạ Tang nhìn Thanh Phong một chút, vừa ngoan lệ liếc nhìn Từ Hi một cái, bùm một cái quỳ xuống, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, người này, không … thể giữ lại!”
Thanh Phong gầm nhẹ một tiếng, vén vạt áo quỳ xuống, cắn răng nói: “Sư huynh, động thủ đi!”

back top