Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 189: Nếu có tái sinh (5)

Long Phi Ly khiển trách nói: “Đừng nói mê sảng…”
Hắn không muốn nàng chết sao, ha ha. Tuyền Cơ nhắm mắt lại, trong TV thì diễn như thế nào nhỉ? Lời thoại kinh điển sẽ nói như thế nào?
Nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Ta biết ta không được…”
Nàng nói xong muốn cười, khóe môi vừa mới hơi nhếch lên, lại tác động đến miệng vết thương, nàng cắn chặt răng, bàn tay nắm lấy quần áo của hắn siết lại một chút.
Long Phi Ly thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng vừa sợ vừa đau đớn, đang ôm nàng lên, nàng lại gắt gao kéo quần áo của hắn.
“Long Phi Ly, ta nói vài câu đã, bằng không đợi chết ngắc còn chưa nói xong, ta rất mệt, mẹ kiếp ~ , thái giám chết bầm sao dùng kiếm sắc bén như vậy…”
Trên mặt nàng đã mất huyết sắc, đôi môi khô khốc tái nhợt, hắn sợ hãi, cả giận nói: “Nói đi!”
“Buông tha nha đầu của ta, nàng cũng không biết cái gì, thả nàng lại dân gian, được không?”
Nàng muốn nói với hắn nói chính là chuyện này ư? Vì sao đã sắp chết, nàng còn để ý những kẻ không liên quan, Long Phi Ly càng trở nên phẫn nộ, đôi tay càng siết chặt nàng.
Tâm Tuyền Cơ lại lạnh thêm một chút, hắn tựa hồ rất rất tức giận, nàng có thể cảm nhận được hơi thở áp bách táo bạo trên người hắn. Nàng nhếch môi… Hắn vẫn không chịu tha cho Thúy Nhi.
“Long Phi Ly, ta đã cho rằng ta chết rồi ít nhất ngươi sẽ thương tâm một chút, có lẽ ngươi sẽ bỏ qua nha đầu của ta, nhưng thì ra trong lòng ngươi ta cũng không bằng một nửa của Như Ý cô cô, ta biết, ta thua kém so với cô ấy, nhưng …”
“Ngươi không thể giết nàng, nàng biết… Nàng biết Bạch Chiến Phong ở chỗ nào.” Nàng nói xong, khí huyết dâng lên, một búng máu từ yết hầu trào ra, ướt đẫm tay của hắn.
Long Phi Ly kinh hãi nói, “Tiểu Thất, đừng nói nữa, trẫm buông tha cho nàng ta, trẫm sẽ thả nàng ta.”
Bởi vì nàng còn nghĩ đến chuyện của Thúy Nhi nên trong lòng hắn tức giận mới bốc lên, rồi lại nghe nàng nói “Ta đã cho rằng ta chết rồi … có lẽ ngươi sẽ bỏ qua nha đầu của ta “, mới biết được nàng còn có tâm tư như vậy, trong phút chốc cả người lạnh như băng chấn động, làm gì còn suy nghĩ đến lời sau đ1o của nàng nữa?
Tuyền Cơ thì lại cười khổ tưởng rằng: thì ra tin tức về Bạch Chiến Phong còn quan trọng hơn mạng của nàng.
Đến tận đây thì nam nhân này đã vét sạch toàn bộ mọi thứ trong lòng nàng.
“Long Phi Ly ——” chỗ vết thương trên ngực đau phát run, tay chân bắt đầu lạnh lẽo kháng cự lại ý chí của nàng, nàng vẫn run run gọi tên của hắn, theo bản năng vùi vào trong lòng hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Long Phi Ly kinh hãi, lúc này không còn để ý tới nàng nói gì nữa, ôm lấy nàng, trầm giọng nói: “Hạ Tang, lập tức đưa viện chính Thái y viện và Thôi y nữ đến Trữ Tú điện.”
Hạ Tang vừa rồi đã điểm huyệt ngủ của Thúy Nhi, lúc này vội vàng đẩy Thúy Nhi qua tay Thanh Phong, hướng về phía Long Phi Ly vuốt cằm, thi triển khinh công nhảy qua tường viện.
Long Phi Ly nhún chân một chút, thân hình nhanh nhẹn lướt trong bóng đêm.
Thanh Phong không nói một tiếng, sau khi tiếp lấy Thúy Nhi thì theo sát sau lưng Long Phi Ly, cũng nhập vào trong bóng đêm.

Sắc mặt Từ Hi tỏ ra vài phần buồn bực, đi đến bên cạnh Như Ý, nhẹ giọng nói: “Việc những năm gần đây cô nương làm vì Hoàng Thượng, lão nô đều nhìn thấy hết. Đừng ngại lão nô lắm miệng, cô nương tâm tính thật tốt, nhưng vừa rồi cô thực sự không nên vì Niên tần cầu tình, bất luận nàng có thể phản bội Hoàng Thượng hay không, ngày sau sự việc đã thành công, nàng ta tất là chướng ngại vật cho vị trí mẫu nghi thiên hạ của cô.”
Như Ý gắt gao nhắm mắt lại, không nói gì, thật lâu sau mới nói: “Từ tổng quản nhìn Tâm Y lớn lên, tổng quản đối tốt với Tâm Y, Tâm Y biết được. Nhưng Niên tần là ân nhân của Tâm Y, Hoàng Thượng ở chung với nàng mấy ngày nay luôn vì nể tình… Tóm lại, ta tin tưởng hắn.”
Từ Hi thu kiếm vào vỏ, cười khổ một tiếng, chậm rãi rời đi.
Trên trời sao mờ ảo, đêm lạnh như nước, Như Ý ôm cánh tay… Từ khi hắn ôm Niên Tần máu tươi đầy người vào trong lòng, cho đến lúc rời đi, hắn cũng chưa từng liếc nhìn nàng một cái.
Bởi vì, Niên tần bị thương… Hoàng Thượng, nếu người bị thương là Tâm Y thì sao? Ngươi sẽ như thế nào?
Nàng chậm rãi thong thả đi khỏi viện, sau lưng tiếng động rất nhỏ hạ xuống đất, nàng biết là tử vệ của hắn đang rửa sạch vết máu.
Trên mái hiên, một đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vài tên tử vệ đang lau dọn vết máu, đợi bọn hắn lặng yên không một tiếng động rời đi, nó mới rên một tiếng từ trên cao nhảy xuống, cái mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi trên mặt đất, nghe thấy mùi máu tanh, nó đưa lưỡi liếm liếm, một giọt nước rơi ra khỏi hốc mắt.
******
Tình cảnh như vậy trước kia cũng từng trải qua, hắn ôm nàng xuyên qua bóng đêm trong hoàng cung, cảm giác bay bổng vô cùng tự do. Tuyền Cơ chậm rãi mở mắt ra.
Nam nhân nhìn thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt hơi sáng lên giống như vui sướng dị thường, cúi đầu hôn lên trán của nàng, “Tiểu Thất, đừng sợ, rất nhanh sẽ đến Trữ Tú điện, trẫm nhất định sẽ bắt bọn họ chữa khỏi cho ngươi.”
Tuyền Cơ cười cười, “Long Phi Ly, ta chỉ sợ bọn họ cứu sống ta… Nếu thật sự có thể tái sinh, hai chúng ta rời xa nhau đi, Tiểu Thất tất sẽ không… yêu ngươi nữa.”
Ngữ khí của nàng yếu ớt nhưng lại đạm mạc kiên định… Long Phi Ly cảm thấy lòng trầm xuống, cánh tay ôm nàng bỗng dưng lại siết chặt vài phần, thân thể hai người vốn đã kề sát nhau lại càng không có một chút khe hở nào.
“Không được!” Hắn trầm giọng nói, người trong lòng cũng đã nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
******
Đêm nay, Trữ Tú điện đèn đuốc sáng trưng, tiếp theo đèn đuốc ở một số nơi trong hoàng cung cũng sáng lên, sau đó toàn bộ hoàng cung sáng rực như ban ngày.
Bản thân Niên tần bị trọng thương, nguyên nhân không rõ!
Các cung phi tần phi thức dậy dẫn theo nội thị cung tỳ chạy tới Trữ Tú điện, lại không có ngoại lệ bị thống lĩnh cấm quân cầm đầu trăm tên cấm quân chặn lại từ ngoài viện.
Ngoài viện cách một đám người, nhiều ánh mắt oán hận nhìn các cung nữ đang cầm thau đồng, các loại dụng cụ, thuốc thang… không ngừng lo lắng qua lại ra vào ở cửa tẩm cung của hoàng đế.
Sau màn thủy tinh, hoàng đế một thân áo trắng bị nhuộm đỏ hồng, đứng ở bên cạnh giường, mắt phượng vẫn không chớp nhìn chằm chằm nữ tử trên giường, hai tay Thôi y nữ run nhè nhẹ thao tác trên người nữ tử, mấy y đồng hầu hạ bên cạnh, hai gã viện chính viện phó của Thái y viện đang cúi đầu đứng ở một bên, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

back top