Ánh mắt dừng trên bụng nàng, cái bụng tuyết trắng, nhô lên cong cong giống quả cầu nhỏ.
Miệng hắn ý cười càng lạnh, ôm lấy ngang thân nàng
Dưới chân nàng máu chảy như trút, lại liều mạng đánh đá hắn.
“Long Phi Ly, đừng chạm vào ta!”
Trong mắt hắn xẹt qua tia thô bạo, cười đến lạnh lẽo, “Không phải nàng muốn gả cho hắn sao? Vậy để oan hồn Bạch Chiến Phong thấy thê tử sắp cưới như thế nào hầu hạ dưới thân trẫm.”
Hắn ôm nàng sải bước hướng đến phòng giam.
Một cước đá bay thi thể của Mâu Toàn sang một bên, bước vào nhà lao.
Giường đá, đệm chăn.
Bị ném lên giường, nàng hướng vào góc tường mà lui, lệ đong đầy mắt, căm tức nhìn hắn.
Hắn cúi người về phía nàng, hơi thở mạnh mẽ mà lạnh lẽo.
Nàng vặn vẹo thân mình chống cự, lại chạm phải thân thể của hắn, chống cự cùng cọ sát kia nháy mắt châm lên dục vọng nam nhân.
Cười lạnh, một tay giữ hai tay nàng, đem dây xích dưới chân nàng vứt bỏ, khiến cho song sắt nhà lao dường như đổ sụp.
Nàng cũng không thể cựa quậy, chỉ có thể đem đôi mắt rực lửa căm giận nhìn hắn.
Lại nhớ đến ngày tháng nơi thâm cung, màn hoa đệm gấm. Đã cùng với nhau trải qua bao đêm yêu thương ngọt ngào, nơi mẫn cảm trên người nàng, hắn so với nàng càng thêm hiểu rõ.
Tayhắn gian xảo tiến vào bao khố của nàng, hô hấp nàng dừng lại, thân thể thậm chí hơi hơi cong lên.
“Muốn sao?” Giọng điệu khinh thường cùng mỉa mai với ánh mắt đen sâu không thấy đáy.
“Hắn ta chăm sóc nàng như thế nào, như vậy sao?”
Mạnh mẽ chiếm hữu, giống như trước đây. Chỉ là, khi đó, đáy mắt hắn có ý cười, nụ hôn cùng tay hắn như có phép thuật, cùng thân thể của hắn trằn trọc, muốn động, khơi mào khát vọng của nàng đối với hắn.
Nàng nhắm mắt mặc cho lệ tuôn rơi.
Hắn đột nhiên dừng lại, rồi nhanh chóng luật động, sau đó lại rất nhanh rời đi.
Môi bị hắn hôn chặn lại.
Vốn nghĩ hắn sẽ không bao giờ hôn nàng nữa. Nhớ trước kia thật lâu, từng nói với hắn, không yêu ai, đừng nên hôn người đó.
Thân thể này không phải rất dơ bẩn sao?
Hắn hận nàng, nàng biết. Nàng hận hắn, hắn cũng biết.
Nhưng mà, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, nàng không biểu hiện oán hận như thế.
Diễn giả thành thật. (ý nói những cái chị ý biểu hiện chỉ là giả còn chân thật thì anh vẫn nhìn k thấu ý.)
Còn bao lâu nữa thì trời sáng? Lưỡi đao chém xuống, hết thảy đều đã qua, từ nay về sau hoàn toàn chặt đứt.
Cứ như vậy đi.
Để nàng mang theo đứa nhỏ này, cùng một bí mật rùng mình khác vĩnh viễn xuống địa ngục.
******
Máu từ dưới chảy ra, thân dưới nàng đau như bị chùy đánh, so với chân càng vạn phần đau đớn.
Không rõ vì sao lại có thể chịu đựng, không hề lên tiếng, mặc cho hắn tùy ý, kỳ thật, không phải không muốn để hắn nhớ mãi một lần này.
Nước mắt tuôn rơi, nàng cứng người hướng về phía hắn.
Ánh mắt chạm nhau, hắn liếc về phía máu chảy ra, mắt phượng xinh đẹp mang vẻ vân đạm phong thanh
Miệng hắn ý cười càng lạnh, ôm lấy ngang thân nàng
Dưới chân nàng máu chảy như trút, lại liều mạng đánh đá hắn.
“Long Phi Ly, đừng chạm vào ta!”
Trong mắt hắn xẹt qua tia thô bạo, cười đến lạnh lẽo, “Không phải nàng muốn gả cho hắn sao? Vậy để oan hồn Bạch Chiến Phong thấy thê tử sắp cưới như thế nào hầu hạ dưới thân trẫm.”
Hắn ôm nàng sải bước hướng đến phòng giam.
Một cước đá bay thi thể của Mâu Toàn sang một bên, bước vào nhà lao.
Giường đá, đệm chăn.
Bị ném lên giường, nàng hướng vào góc tường mà lui, lệ đong đầy mắt, căm tức nhìn hắn.
Hắn cúi người về phía nàng, hơi thở mạnh mẽ mà lạnh lẽo.
Nàng vặn vẹo thân mình chống cự, lại chạm phải thân thể của hắn, chống cự cùng cọ sát kia nháy mắt châm lên dục vọng nam nhân.
Cười lạnh, một tay giữ hai tay nàng, đem dây xích dưới chân nàng vứt bỏ, khiến cho song sắt nhà lao dường như đổ sụp.
Nàng cũng không thể cựa quậy, chỉ có thể đem đôi mắt rực lửa căm giận nhìn hắn.
Lại nhớ đến ngày tháng nơi thâm cung, màn hoa đệm gấm. Đã cùng với nhau trải qua bao đêm yêu thương ngọt ngào, nơi mẫn cảm trên người nàng, hắn so với nàng càng thêm hiểu rõ.
Tayhắn gian xảo tiến vào bao khố của nàng, hô hấp nàng dừng lại, thân thể thậm chí hơi hơi cong lên.
“Muốn sao?” Giọng điệu khinh thường cùng mỉa mai với ánh mắt đen sâu không thấy đáy.
“Hắn ta chăm sóc nàng như thế nào, như vậy sao?”
Mạnh mẽ chiếm hữu, giống như trước đây. Chỉ là, khi đó, đáy mắt hắn có ý cười, nụ hôn cùng tay hắn như có phép thuật, cùng thân thể của hắn trằn trọc, muốn động, khơi mào khát vọng của nàng đối với hắn.
Nàng nhắm mắt mặc cho lệ tuôn rơi.
Hắn đột nhiên dừng lại, rồi nhanh chóng luật động, sau đó lại rất nhanh rời đi.
Môi bị hắn hôn chặn lại.
Vốn nghĩ hắn sẽ không bao giờ hôn nàng nữa. Nhớ trước kia thật lâu, từng nói với hắn, không yêu ai, đừng nên hôn người đó.
Thân thể này không phải rất dơ bẩn sao?
Hắn hận nàng, nàng biết. Nàng hận hắn, hắn cũng biết.
Nhưng mà, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, nàng không biểu hiện oán hận như thế.
Diễn giả thành thật. (ý nói những cái chị ý biểu hiện chỉ là giả còn chân thật thì anh vẫn nhìn k thấu ý.)
Còn bao lâu nữa thì trời sáng? Lưỡi đao chém xuống, hết thảy đều đã qua, từ nay về sau hoàn toàn chặt đứt.
Cứ như vậy đi.
Để nàng mang theo đứa nhỏ này, cùng một bí mật rùng mình khác vĩnh viễn xuống địa ngục.
******
Máu từ dưới chảy ra, thân dưới nàng đau như bị chùy đánh, so với chân càng vạn phần đau đớn.
Không rõ vì sao lại có thể chịu đựng, không hề lên tiếng, mặc cho hắn tùy ý, kỳ thật, không phải không muốn để hắn nhớ mãi một lần này.
Nước mắt tuôn rơi, nàng cứng người hướng về phía hắn.
Ánh mắt chạm nhau, hắn liếc về phía máu chảy ra, mắt phượng xinh đẹp mang vẻ vân đạm phong thanh