Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 260: Khi nào tiễn chúc (2)

Thậm chí, hắn biết ngày trước nàng xin ý chỉ đặc xá cho Phượng Thứu cung đều là vì tính toán rời xa hắn! Thời điểm ở thôn Đào Nguyên, hắn đã từng nghĩ đến, nhưng lại không miệt mài theo đuổi ý tưởng đó, không muốn miệt mài suy nghĩ đến.
Rốt cuộc nàng lại nói ra là muốn đi.
“Nàng cho rằng trẫm sẽ để nàng đi sao?” Hắn lạnh lùng cười, hỏi lại.
“Ngươi không cần một phi tần xấu xí như ta,” Tuyền Cơ cười khổ, “Ta về hoàng cung sẽ trở thành trò cười mà thôi.”
“Ai dám nói một câu, trẫm liền giết kẻ đó.” Hắn nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói.
Ánh mắt hắn kiên định, nàng biết, hắn nói được làm được, nhưng mà…. Tuyền Cơ cắn môi, cười cười, nhẹ nhàng nói: “Ta vĩnh viễn không làm được giống như Như Ý cô cô… ”
“Trẫm không cần nàng giống Như ý! Tính tình của nàng rất tốt, không cần phải thay đổi, tuyệt đối không cần!”
Hắn cúi đầu gần nàng, giọng nói trầm xuống.
“Tuy nói vậy nhưng chúng ta cũng sẽ không vui vẻ.” Trong lòng Tuyền Cơ bi thương, dáng vẻ Như Ý đột nhiên hiện lên trong đầu, nàng ta cầm cây lược gỗ khẽ nở nụ cười.
“Như Ý cô cô là một nữ tử tốt, nàng……”
Miệng nàng chưa nói xong, hai vai đã bị hắn nắm chặt, nụ cười lạnh nở trên môi hắn.
“Niên Tuyền Cơ, rốt cuộc nàng muốn gì?”
Hắn là người nam nhân thông minh nhất mà nàng từng gặp, nhưng giờ khắc này, hắn chắc cũng nghĩ là nàng muốn lấy lui để tiến? Tuyền Cơ chua xót, vấn đề này, trước kia hắn đã hỏi nàng không chỉ một lần, nàng nên trả lời như thế nào?
Chuyện ở Vực cung khiến cho nàng quyết tâm rời đi, sau khi xuất cung đã trải qua rất nhiều chuyện, cho dù có bỏ qua chuyện ở Vực cung, có thể làm cho chuyện mất đứa con chìm xuống tận đáy lòng, bọn họ còn có khả năng ở bên nhau không?
Vấn đề của hắn, câu trả lời của nàng kỳ thực rất đơn giản, nàng muốn hắn giống nàng, trong lòng chỉ có một người,
Đứng trước sinh tử, yêu một người ngược lại trở nên rất đơn giản, tựa như ngày đêm ở y quán, hắn sống, nàng sống, hắn chết, nàng chết cùng.
Nàng muốn nói cho hắn, lời nói tới bên miệng, đột nhiên lại ngập ngừng, kỳ thật, hắn làm sao lại không rõ điều này.
Ánh mắt hơi trầm xuống, đột nhiên ngừng lại.
Trong lòng bàn tay nàng là một chiếc lược gỗ nhỏ.
Nàng cả kinh, trong lòng bối rối không biết phải làm sao, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt hắn lại sâu thẳm như nước, nhưng trong đó lại hừng hực ánh lửa.
Nàng cắn môi, thầm nghĩ phải đi ra ngoài thôi, hắn ôm eo nàng chỉ bằng một bàn tay, nàng dùng hết sức của bản thân, muốn thoát khỏi bàn tay hắn, nhưng cả người ướt đẫm mồ hôi, vẫn không nhúc nhích được chút gì.
Thân thể hai người dính sát vào nhau lúc nào không ngờ tới, nàng nghe thấy tiếng thở nặng nề của hắn.
“Không phải nàng chê nó xấu xí, bảo trẫm làm lại đưa cho nàng sao?”
Tuyền Cơ sửng sốt, giọng nói của hắn giống như đang kìm nén, nàng không tự chủ được mà mỉm cười. Hắn quả nhiên luôn để lời nói của nàng đêm đó trong lòng. Nếu nói cho hắn, đó chỉ là lời nói khi làm nũng của nữ nhân, nàng có thể nói lại lời đó nữa không?
“Trẫm định khắc thêm lại vài thứ trên mặt rồi mới tặng cho nàng, sau đó trẫm đi thăm nàng, lược đặt ở thư phòng, Như Ý đưa mì đi qua…..”

Giọng hắn bên tai nóng hổi phả vào da thịt nàng, nàng run mạnh người lên.
Rung động không phải chỉ ở thân thể, mà cả trong tâm.
Ý của hắn là Như Ý hiểu nhầm, sau đó nàng cũng hiểu nhầm?
Ở Bạch gia hắn nói, chỉ tặng nàng, là ý này sao? Hai lần hiểu lầm, lại dẫn tới một số chuyện ngoài ý muốn………
Nàng gắt gao cắn cánh môi, trong lòng lại như hoa nở rộ.
Long Phi Ly là người sâu sắc cỡ nào, hai người lại ở cùng một chỗ, hắn lập tức cảm nhận được sự mẫn cảm của nàng, vừa rồi nàng ở trong lòng hắn cựa quậy, sớm khiến hắn động tình, lúc này, nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng, im lặng không tiếng động, hắn nâng mặt nàng lên, hôn lên đôi môi nàng.
Rời cung không lâu, hai người trải qua nhiều phen sinh tử, giờ khắc này mới an ổn một chút, mặc dù trong lòng luôn khúc mắc về Như Ý, nhưng trong đáy lòng nàng, làm sao không nhớ, không khát vọng hắn?
Tuy rằng, mặc kệ là bằng tình cảm hay là lý trí, nàng vẫn hiểu được phải nói chuyện rõ ràng cùng hắn, nhưng lý trí, tình cảm cùng với bản năng là ba chuyện khác nhau.
Hơi thở, sự ướt át của hắn không hề cố kỵ mà lượn lờ trên chóp mũi nàng, đôi môi hắn giam cầm nàng, khiến nàng toàn thân mềm nhũn trong lòng hắn, mặc cho hắn tùy ý xâm chiếm trong miệng nàng.
Môi hắn ấn thật mạnh lên môi nàng, lưỡi hắn bức bách lưỡi nàng cùng nhau quấn quít, mặt khác lại như hút sạch hơi thở của nàng.
Nàng không kìm lòng được mà vòng tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng đáp lại hắn.
Nàng nghe thấy hơi thở hắn nặng nề, bàn tay to lớn không kịp tiến vào trong quần áo nàng, cứ vậy mà cách lớp quần áo vuốt ve mỗi một tấc đường cong trên người nàng.
Ngực chợt lạnh, lược rơi vào bên trong áo nàng, sự thô ráp ấy kích thích da thịt nàng, nàng vừa thẹn vừa giận, tay muốn lấy lược ra, tay hắn lại giữ tay nàng lại sau lưng, chiếc lược tuột xuống, rơi trên bụng mềm mại của nàng.
Hắn nghịch ngợm điểm mẫn cảm của nàng, nàng cắn chặt răng, nhưng vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng rên tinh tế.
Bên ngoài tiếng nói chuyện to nhỏ rời rạc dường như vang ngay ở bên tai, nàng cực kỳ xấu hổ, cắn vai hắn, không dám phát ra tiếng động nữa.
Thân thể bị hắn âu yếm, khô nóng vô cùng, chỉ có thể áp sát vào người hắn, một tay ôm cổ hắn, cũng mê loạn tiến vào trong quần áo hắn.
Hắn không phải là người trọng dục, nhưng lại mê luyến thân thể nàng, sau khi rời cung, chưa từng cùng nàng quấn quýt. Nàng ngượng ngùng, sóng mắt mê ly nhìn hắn, hoặc là khẽ chống cự lại hắn, hoặc là xấu hổ ảo não nhắm mắt lại, mặc hắn chiếm đoạt.
Dục vọng muốn chiếm lấy nàng không thể kìm nén được nữa, hắn kéo cao quần áo nàng lên, cởi bao khố của nàng ra.
Trên đùi chợt lạnh, Tuyền Cơ nhất thời tỉnh táo lại, cực kỳ xấu hổ, giật nhẹ quần áo Long Phi Ly nói: “Đừng làm ở chỗ này”.
Long Phi Ly nhíu mày, thần sắc hơi hơi không kiên nhẫn, nói: “Ngay ở trong này.”
“Bên ngoài có người”
“Trẫm ra lệnh cho tử vệ đuổi bọn họ rời đi.”
Tuyền Cơ tái mặt, thế thì chẳng khác nào nói cho bọn họ biết hai người ở bên trong làm gì sao?

back top