Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 487: Long duy chi bách (2)

Tiếng khóc của nàng tựa hồ làm hắn chú ý tới, trên người sức nặng giảm nhẹ.
"Tiểu Thất."
Nàng nghe được một tiếng kêu của hắn, thanh âm chứa đựng thống khổ.
Nàng trong bóng đêm gắt gao đi che y phục rách nát trên người mình, rồi lại không nắm bắt được mảnh nào, nàng hiểu hắn cũng không phải đang gọi nàng, hắn gọi chính là Niên Tuyền Cơ.
Trong lòng nàng bi thương, hắn đã rời khỏi người nàng, động tác nhanh chóng, nàng lại cảm giác, cảm thấy hắn mang theo một ít hốt hoảng, trong tai, là tiếng vật trong phòng rơi xuống đất, bàn ghế cùng với vật dụng khác trong phòng do hắn vội vàng đi bị đá ngã lăn, hắn tránh nàng như tránh ôn dịch.
Gian phòng đột nhiên bị một luồng ánh sáng phá vỡ, dạ minh châu từ bên ngoài chiếu vào do màn vải đã bị vén lên.
Nàng nhìn thấy hắn đứng ở trước giường, con mắt đỏ hồng, tóc đen tán loạn xỏa xuống vai.
Tựa như ngọc bích không tỳ vết, bàn tay trắng nõn thon dài của hắn cầm lấy chính là nhuyễn kiếm hắn thường dùng, sáng lấp loáng nhắm thẳng trái tim của nàng.
Trong mắt của hắn chứa sát ý, nàng có thể nghe thấy được hơi thở nặng nề của hắn.
Nàng vô ý thức cúi đầu nhìn mình - - y phục rách nát đến không cách nào che giấu thân thể, yếm nghiêng, quần tàn loạn, đã trượt đến đầu gối, cả người nàng cứ như vậy trần truồng ở trước mặt hắn, cũng như mỗi lần đã qua. Bất đồng là, nàng cùng hắn gặp lại nhưng hắn không biết đó là nàng, hắn có không chuyên tâm, nàng hận hắn.
Nàng trải qua rất nhiều đau khổ, cuối cùng lại phải chết ở trên tay hắn sao. Nàng tự nói với mình đừng sợ, kỳ thật như thế nào không sợ, thân thể run lên nhè nhẹ, vẫn còn có thể cười, "Nô tỳ phạm chuyện gì đến nỗi Hoàng Thượng muốn giết ta?"
Nàng biết không vì một cái tát vừa rồi kia, trong lòng nàng mơ hồ có một đáp án, đáp án kia làm cho nàng nhịn không được nhẹ nhàng sợ hãi, nhưng có một chút chưa rõ, nàng thật sự không hoàn toàn hiểu hắn. Có lẽ, ba năm kỳ thật cũng không ngắn, lâu dài đến rốt cuộc nàng không hiểu được hắn.
Hắn híp mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, trong mắt sát ý tràn ngập.
Mũi kiếm, đã chống đến phía trên ngực nàng.
Không có quần áo che lấp, huyết châu từ trên làn da tuyết trắng của nàng chảy ra, nhuộm đến trên kiếm của hắn, miệng vết thương vừa tê dại vừa đau.
Nàng nghĩ, nàng có phải hay không nên nói cho hắn biết thân phận của mình, miễn cho hắn đem mình giết, ngay cả một tháng cũng thay Phật Đà giảm đi. Không có lời.
Tay của hắn lại giữ yên, kiếm kia thủy chung không tiếp tục đâm vào, tăng thêm chỉ có hô hấp của hắn.
Nàng dù sao làm bạn hắn ba năm, cái vẻ này của hắn trước kia hiếm thấy, hắn xác thực ít có thời khắc không bình tĩnh cùng do dự. Hiện tại, hắn đang do dự - -
Thân thể nàng đột nhiên nghiêng về phía trước, hắn mi tâm trầm xuống, so với nàng nhanh hơn, mũi kiếm hướng ra phía ngoài dời ra vài tấc.
Nàng đứng lên từ phía trên giường, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, "Ngươi muốn giết ta là bởi vì ngươi thích ta, cảm thấy áy náy với Niên Tuyền Cơ, phải không?"
"Long Phi Ly, là ta muốn bị ngươi thượng ta hay là ngươi chính mình vốn là muốn thượng ta?" Khóe môi nàng mở ra, giơ tay chỉ giường hoa mỹ hướng đối diện, cười nói: "Ngươi không muốn thượng ta, Niên Tuyền Cơ kia lại đi nơi nào? Ngươi cũng biết mình cuối cùng có một ngày sẽ cùng ta làm loại chuyện đó!"

Nàng cười quyến rũ, lúc ánh sáng hiện ra, nàng hướng giường đối với bên cạnh nhìn lại, lại phát hiện không thấy Tuyền Cơ, thân thể vị kia chẳng biết lúc nào đã bị người dời đi!
Hắn đứng tại nguyên chỗ, ánh mắt sâu lạnh, nhưng mà môi mỏng nhếch, lại thủy chung không nói được lời nào.
Một khắc nàng đi xuống giường, hướng hắn đi tới, hắn buông kiếm trong tay ra.
Đao kiếm không có mắt, là sợ đả thương ai. Thực đả thương ai.
Hắn đối với nàng, không hạ thủ được. Chu Thất hốc mắt ướt đẫm, trong lòng lại càng bi thương tới cực điểm.
"Cho nên, ngươi đem Niên Tuyền Cơ đưa đi rồi." Nàng cười nhẹ lên án, "Nói cái gì tình thâm, ngươi đối với Niên Tuyền Cơ tình cảm vốn là không hơn cái này, sao không cùng ta khoái hoạt một hồi? Đừng quên ngươi sớm có hài tử cùng Ôn Như Ý, mỗi lần qua xem Y phi không phiền toái sao, sao không trực tiếp đón nàng hồi cung - - "
Nàng lời nói miệng chưa dứt, cổ đã bị bóp chặt, động tác của hắn quá nhanh, nàng thậm chí phản ứng không kịp, trước mắt đã đen kịt, cảm giác hít thở không thông ngày một tăng, cổ họng nàng như lửa đốt, không cách nào nặn ra nửa điểm thanh âm, thời điểm nàng cho rằng nàng có thể như vậy chết đi, trên cổ đã buông lỏng, nàng ngã nhào trên đất.
Ngay lúc hôn mê, chỉ nghe tiếng bước chân đi xa, thanh thúy như mưa rơi xuống đất tí tách, tung tóe ở bốn phía, có cái gì đó lạnh buốt đánh ở trên mặt, lại rơi xuống đất, nàng giãy giụa nhìn lại trên mặt đất, chỉ thấy đầy đất trắng xóa... Vô số hạt châu tán lạc.
Nàng kinh ngạc nhìn về phía trước, nội phòng tàn châu phía trên rung mạnh. Nàng vẫn thích rèm này, giờ thì, mành đã bị phá hỏng. Nàng rốt cục cũng hiểu, giữa hắn và nàng, xác thực đều đã trở thành quá khứ.
Nàng từ từ đứng lên, đi tới cửa, mở cửa.
Bên ngoài cửa cấm quân thật đông.
Hắn lại muốn nhốt nàng? Nàng kinh ngạc nghĩ nghĩ, khép cửa lại, ngã ngồi xuống đất. Thân thể lạnh như băng, đầu choáng váng khó chịu, không nghĩ lại ngủ đến phương đông sáng bạch.
Hắn một đêm không về... Nàng nghĩ, nàng nói trúng tâm sự của hắn.
Lại không biết qua bao lâu, có chút thanh âm truyền đến, nàng vô ý thức mở hé cửa ra, thấy trong nội viện vài nữ tử đang quỳ... Là các nàng Nghê Thường?
Nàng không biết phát sinh chuyện gì, mười mấy tên cấm quân cầm lưỡi dao vòng tại bốn phía, một người mi phong nhíu chặt đứng ở trong viện, lại là Hạ Tang. Đoàn Ngọc Hoàn ở một bên lo lắng đi qua lại, Long Tử Cẩm đứng ở bên cạnh Nghê Thường, con mắt sắc sảo, nhìn chằm chằm nàng.
Ngọc Trí mắt sắc, phát hiện nàng, vẫy tay về phía nàng, vừa vội nói: "Tiểu Thất, chúng ta cầu xin Cửu ca thả ngươi."
Chu Thất mỉm cười với nàng, gật gật đầu, không đành lòng cự tuyệt tâm ý mọi người, hiểu đêm qua mọi người hẳn là từng người khuyên trượng phu, sáng sớm hôm nay liền chạy đến cầu tình.
Đột nhiên, mọi người tập trung ngoài cửa nhìn lại, nàng cảm giác kỳ quái, từng người theo ánh mắt đó, thấy một nam nhân thân minh hoàng đang từ cửa viện đi vào, sau lưng của hắn đi theo một nữ tử, nàng kia cười khẽ, trong tay ôm một đứa bé.
Nàng choáng váng, rốt cục ngã xuống, trước khi mắt nhắm lại ý thức được hắn thay đổi sắc mặt.

back top