Nàng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hoàng đế.
Hắn chỉ dẫn theo một tiểu thái giám, vẻ mặt thản nhiên, đạm mạc không biểu hiện gì.
Nàng cười khổ, gặp hắn ba lần, dường như lần nào nàng cũng đều như vậy, thất thố cùng hoảng sợ.
Nàng học theo những người khác quỳ gối xuống, hắn lại nói : « Ái phi không cần đa lễ. »
Có tiếng cầu xin của Hà Phương vang lên, lại bị thái giám bên người che miệng lại.
« Hoàng thượng, thỉnh tha … »
« Điệp Phong, còn không mau dìu nương nương vào trong ? » hoàng đế chặn ngang lời nói của nàng ta, hướng bên trong đi vào.
Lúc được Điệp Phong dìu vào trong, Tuyền Cơ liếc mắt còn thấy một đám cung nữ cùng thái giám đang đứng co rúm một góc, ánh mắt run rẩy sợ hãi.
Nàng đột nhiên không dám nhìn hoàng đế, chỉ cúi đầu nói : « Hoàng thượng, liệu có thể cho Điệp Phong lui xuống trước không ? »
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói, « Đây là cung Phượng Thứu, nàng ta là người của nàng. »
Người của nàng ? Tuyền Cơ chợt nghĩ, vốn nàng chỉ có một mình, sau vài đêm ngắn ngủi, nàng đã học được lối sống, cung cách trong cung.
« Tạ Hoàng thượng. » Nhéo tay Điệp Phong, nàng nhỏ giọng nói : « Mau trở về bôi thuốc rồi nghỉ ngơi đi. »
Điệp Phong cảm tạ rồi cũng nhanh chóng lui xuống.
Có cung tỳ mang trào tiến vào.
Tuyền Cơ dõi mắt nhìn theo ngón tay dài bưng trà, cái chén nhỏ khẽ chao nghiêng, nước dềnh ra một chút. Vài giọt nước sánh ra ngoài, không hiểu sao nàng bỗng rùng mình. Hắn thậm chí còn chưa làm gì mà nàng lại đã quá mức sợ hãi.
Cung nữ kia sợ quá tới mức quỳ xuống.
« Hoàng thượng khó tính, mời ngày khác sang bên cung của Thái hậu nương nương thưởng thức trà do đích thân Như Ý cô cô pha. » Có người nhanh chân bước vào, chính là tiểu thái giám ban nãy, theo sau còn có vài cung nữ.
Tiếng nói thanh thúy dễ nghe, Tuyền Cơ không khỏi ngước nhìn thoáng qua, thái giám này môi hồng răng trắng, nhìn qua thật là đẹp mắt.
Lời nói của hắn lớn mật như vậy mà hoàng đế lại không nổi giận, ngược lại còn cười nói, « Hạ Tang, truyền lệnh, đêm nay trẫm ở tại đây cùng Niên tần dùng bữa, về phía nội phủ ngươi nói với Từ Hi, không cần mang bài tử đến Tú Ninh điện. »
Theo bản năng, Tuyền Cơ đưa mắt nhìn ra ngoài, mặt trời đã dần khuất về phía tây, chiếu lên bồn hoa cây lá những dải nắng nhẹ nhàng, ấm áp.
Chờ chút … bài tử, là tấm bài thị tẩm trong truyền thuyết sao ?
Nàng hổn hển nghĩ, hắn muốn chiều nay cùng nàng dùng cơm tới đêm ?! Vừa hạ thấp địa vị của nàng, lại giúp nàng giáo huấn nô tài, giờ còn muốn ở chỗ của nàng. Người đàn ông này, trong lòng nàng cảm thấy khó hiểu mà sợ hãi.
Đêm nay, nàng cùng với hắn …
« Nàng đứng như vậy mãi không thấy mệt sao ? » Hoàng đế thản nhiên nói, « Ngồi đi. »
« Dạ » Tuyền Cơ nhanh miệng đáp, lại do dự một chút, không ngồi xuống bên cạnh hoàng đến mà chỉ ngồi đối diện.
Vừa ngồi xuống liền kêu « a » một tiếng.
Hắn chỉ dẫn theo một tiểu thái giám, vẻ mặt thản nhiên, đạm mạc không biểu hiện gì.
Nàng cười khổ, gặp hắn ba lần, dường như lần nào nàng cũng đều như vậy, thất thố cùng hoảng sợ.
Nàng học theo những người khác quỳ gối xuống, hắn lại nói : « Ái phi không cần đa lễ. »
Có tiếng cầu xin của Hà Phương vang lên, lại bị thái giám bên người che miệng lại.
« Hoàng thượng, thỉnh tha … »
« Điệp Phong, còn không mau dìu nương nương vào trong ? » hoàng đế chặn ngang lời nói của nàng ta, hướng bên trong đi vào.
Lúc được Điệp Phong dìu vào trong, Tuyền Cơ liếc mắt còn thấy một đám cung nữ cùng thái giám đang đứng co rúm một góc, ánh mắt run rẩy sợ hãi.
Nàng đột nhiên không dám nhìn hoàng đế, chỉ cúi đầu nói : « Hoàng thượng, liệu có thể cho Điệp Phong lui xuống trước không ? »
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói, « Đây là cung Phượng Thứu, nàng ta là người của nàng. »
Người của nàng ? Tuyền Cơ chợt nghĩ, vốn nàng chỉ có một mình, sau vài đêm ngắn ngủi, nàng đã học được lối sống, cung cách trong cung.
« Tạ Hoàng thượng. » Nhéo tay Điệp Phong, nàng nhỏ giọng nói : « Mau trở về bôi thuốc rồi nghỉ ngơi đi. »
Điệp Phong cảm tạ rồi cũng nhanh chóng lui xuống.
Có cung tỳ mang trào tiến vào.
Tuyền Cơ dõi mắt nhìn theo ngón tay dài bưng trà, cái chén nhỏ khẽ chao nghiêng, nước dềnh ra một chút. Vài giọt nước sánh ra ngoài, không hiểu sao nàng bỗng rùng mình. Hắn thậm chí còn chưa làm gì mà nàng lại đã quá mức sợ hãi.
Cung nữ kia sợ quá tới mức quỳ xuống.
« Hoàng thượng khó tính, mời ngày khác sang bên cung của Thái hậu nương nương thưởng thức trà do đích thân Như Ý cô cô pha. » Có người nhanh chân bước vào, chính là tiểu thái giám ban nãy, theo sau còn có vài cung nữ.
Tiếng nói thanh thúy dễ nghe, Tuyền Cơ không khỏi ngước nhìn thoáng qua, thái giám này môi hồng răng trắng, nhìn qua thật là đẹp mắt.
Lời nói của hắn lớn mật như vậy mà hoàng đế lại không nổi giận, ngược lại còn cười nói, « Hạ Tang, truyền lệnh, đêm nay trẫm ở tại đây cùng Niên tần dùng bữa, về phía nội phủ ngươi nói với Từ Hi, không cần mang bài tử đến Tú Ninh điện. »
Theo bản năng, Tuyền Cơ đưa mắt nhìn ra ngoài, mặt trời đã dần khuất về phía tây, chiếu lên bồn hoa cây lá những dải nắng nhẹ nhàng, ấm áp.
Chờ chút … bài tử, là tấm bài thị tẩm trong truyền thuyết sao ?
Nàng hổn hển nghĩ, hắn muốn chiều nay cùng nàng dùng cơm tới đêm ?! Vừa hạ thấp địa vị của nàng, lại giúp nàng giáo huấn nô tài, giờ còn muốn ở chỗ của nàng. Người đàn ông này, trong lòng nàng cảm thấy khó hiểu mà sợ hãi.
Đêm nay, nàng cùng với hắn …
« Nàng đứng như vậy mãi không thấy mệt sao ? » Hoàng đế thản nhiên nói, « Ngồi đi. »
« Dạ » Tuyền Cơ nhanh miệng đáp, lại do dự một chút, không ngồi xuống bên cạnh hoàng đến mà chỉ ngồi đối diện.
Vừa ngồi xuống liền kêu « a » một tiếng.