“Niên Tuyền Cơ. ” Long Tử Cẩm lạnh lùng nói.
Hạ Tang dậm chân một cái, vội la lên: “Chuyện này là không hay rồi!”
Long Tử Cẩm nhíu mày, “Người nọ không phải đang ở bên trong sao?”
“Thanh Phong bị mấy thứ kia làm bị thương, Hoàng Thượng đã cho hắn trở về nghỉ ngơi.” Từ Hi vốn luôn bình tĩnh, lúc này sắc mặt cũng trầm xuống.
Long Tử Cẩm chấn động, “Ta chỉ thầm nghĩ dọa nàng một chút, hoàng huynh…”
Mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái, đều mang vẻ mặt: Không thấy Hoàng thượng đâu cả!
***
Mấy ngày nay tuy rằng xảy ra nhiều chuyện, không có thời gian đi tham quan xung quanh, nhưng Tuyền Cơ vẫn cảm thấy hoàng cung này quả thật như trong sách vẫn thường miêu tả, tinh xảo hoa mỹ đến không thật.
Nhưng khi đi đến khu vực âm u này, nàng thấy nơi này giống như bị tách biệt ra khỏi hoàng cung, hoang vắng thê lương như ở một thế giới khác.
Suốt dọc đường đi tới giờ không hề thấy có bóng dáng của một thị vệ hay cung tỳ nào.
Những người này dường như là đều biến mất không giấu vết.
Trên cánh cửa đá nhỏ, một dòng chữ sơn màu đen ghi: Kỳ viên.
Chữ này giống như đã trải qua thời gian mấy trăm năm, cũ kĩ, mòn vẹt nhìn không rõ.
Sau cổng vòm là một khoảng cây cối hoa cỏ rậm rạp, không hở ra một khe hở nào, ánh mặt trời dường như cũng không cách nào xuyên qua được, nhìn vào chỉ thấy một màu sâu thăm thẳm.
Đi xuyên qua nơi này là tới cung Phượng Thứu sao?
Tuyền Cơ lau giọt nước mưa trên khóe mắt, không do dự nữa, liền bước vào trong.
Những hoa và cây này thuộc giống gì? Có thực là thực vật của thế giới này sao?
Nàng rất nghi hoặc, loại lá của cây này rất dầy, ở chính giữa lá là một hình bầu dục màu hồng nhạt, xung quanh là một vòng nhỏ màu đậm, mặt lá có một tầng lông tơ, có phần giống cây ăn thịt.
Những bông hoa kia rất nhỏ, so với những ngôi sao trên trời dường như càng nhỏ hơn, nhưng lại mang một sắc xanh kiều diễm, như đang thúc giục bước tới.
Trên mặt đất tràn đầy những loại hoa nhỏ này. Chỉ cần gió mạnh một chút, những cánh hoa sẽ nhẹ nhàng đảo quanh trên mặt đất, cuồn cuộn thành từng đám hoa mang theo mùi hương dìu dịu, khiến nàng không khỏi cảm thấy huyền ảo, lại thấy bản thân như đột nhiên vô tình xâm phạm vào chốn đào nguyên.
Càng đi càng kinh ngạc, vườn này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu? Nơi nơi đều là loại hoa này loại cây này, chỉ có một con đường mòn uốn lượn phía trước.
Quanh co âm u, con đường này rốt cuộc dẫn đến nơi nào?
Đột nhiên, một loạt âm thanh ghê rợn truyền đến, nàng vội bịt tai lại, thân mình run lên.
Âm thanh này. . . . . giống như tiếng … Sói
Là sói? !
Trước đây đi vườn bách thú nàng đã từng nghe thấy thứ tiếng này, chắc chắn sẽ không nhớ nhầm.
Nàng kinh hãi, lập tức xoay người, vừa xoay người lại, nàng cơ hồ sợ tới mức té xỉu, con đường nhỏ vốn ở nơi này đã biến đi đâu mất?
Làm gì có đường? Con đường vừa mới đi qua tựa như nháy mắt bị cái gì đó đáng sợ đoạt mất,chỉ còn lại một khoảng không ngập đầy cây hoa, thâm thúy lam, yêu mỵ lam…
Có ai tới cứu nàng không?
Hạ Tang dậm chân một cái, vội la lên: “Chuyện này là không hay rồi!”
Long Tử Cẩm nhíu mày, “Người nọ không phải đang ở bên trong sao?”
“Thanh Phong bị mấy thứ kia làm bị thương, Hoàng Thượng đã cho hắn trở về nghỉ ngơi.” Từ Hi vốn luôn bình tĩnh, lúc này sắc mặt cũng trầm xuống.
Long Tử Cẩm chấn động, “Ta chỉ thầm nghĩ dọa nàng một chút, hoàng huynh…”
Mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái, đều mang vẻ mặt: Không thấy Hoàng thượng đâu cả!
***
Mấy ngày nay tuy rằng xảy ra nhiều chuyện, không có thời gian đi tham quan xung quanh, nhưng Tuyền Cơ vẫn cảm thấy hoàng cung này quả thật như trong sách vẫn thường miêu tả, tinh xảo hoa mỹ đến không thật.
Nhưng khi đi đến khu vực âm u này, nàng thấy nơi này giống như bị tách biệt ra khỏi hoàng cung, hoang vắng thê lương như ở một thế giới khác.
Suốt dọc đường đi tới giờ không hề thấy có bóng dáng của một thị vệ hay cung tỳ nào.
Những người này dường như là đều biến mất không giấu vết.
Trên cánh cửa đá nhỏ, một dòng chữ sơn màu đen ghi: Kỳ viên.
Chữ này giống như đã trải qua thời gian mấy trăm năm, cũ kĩ, mòn vẹt nhìn không rõ.
Sau cổng vòm là một khoảng cây cối hoa cỏ rậm rạp, không hở ra một khe hở nào, ánh mặt trời dường như cũng không cách nào xuyên qua được, nhìn vào chỉ thấy một màu sâu thăm thẳm.
Đi xuyên qua nơi này là tới cung Phượng Thứu sao?
Tuyền Cơ lau giọt nước mưa trên khóe mắt, không do dự nữa, liền bước vào trong.
Những hoa và cây này thuộc giống gì? Có thực là thực vật của thế giới này sao?
Nàng rất nghi hoặc, loại lá của cây này rất dầy, ở chính giữa lá là một hình bầu dục màu hồng nhạt, xung quanh là một vòng nhỏ màu đậm, mặt lá có một tầng lông tơ, có phần giống cây ăn thịt.
Những bông hoa kia rất nhỏ, so với những ngôi sao trên trời dường như càng nhỏ hơn, nhưng lại mang một sắc xanh kiều diễm, như đang thúc giục bước tới.
Trên mặt đất tràn đầy những loại hoa nhỏ này. Chỉ cần gió mạnh một chút, những cánh hoa sẽ nhẹ nhàng đảo quanh trên mặt đất, cuồn cuộn thành từng đám hoa mang theo mùi hương dìu dịu, khiến nàng không khỏi cảm thấy huyền ảo, lại thấy bản thân như đột nhiên vô tình xâm phạm vào chốn đào nguyên.
Càng đi càng kinh ngạc, vườn này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu? Nơi nơi đều là loại hoa này loại cây này, chỉ có một con đường mòn uốn lượn phía trước.
Quanh co âm u, con đường này rốt cuộc dẫn đến nơi nào?
Đột nhiên, một loạt âm thanh ghê rợn truyền đến, nàng vội bịt tai lại, thân mình run lên.
Âm thanh này. . . . . giống như tiếng … Sói
Là sói? !
Trước đây đi vườn bách thú nàng đã từng nghe thấy thứ tiếng này, chắc chắn sẽ không nhớ nhầm.
Nàng kinh hãi, lập tức xoay người, vừa xoay người lại, nàng cơ hồ sợ tới mức té xỉu, con đường nhỏ vốn ở nơi này đã biến đi đâu mất?
Làm gì có đường? Con đường vừa mới đi qua tựa như nháy mắt bị cái gì đó đáng sợ đoạt mất,chỉ còn lại một khoảng không ngập đầy cây hoa, thâm thúy lam, yêu mỵ lam…
Có ai tới cứu nàng không?