Vốn dĩ, nếu trên đời này không ai để ý ngươi, tính mạng này sống cũng không có tác dụng, tuy rằng nàng cũng rất sợ chết. . . . .
Kì viên trong cung, hang động đấy ở trên thác nước cao trăm trượng, nàng lập tức đi vào, hoàn toàn không có cảm thấy được sau lưng có hơi thở lạnh lùng tức giận cùng nguy hiểm…
Trong lòng đột nhiên có cử động nhỏ. /
Tuyền Cơ lau nước mắt, vui vẻ nói: “Sói con … “
Con sói nhỏ từ từ mở to đôi mắt, lẳng lặng nhìn nàng. Tuổi nó tuy còn nhỏ nhưng trong mắt nó đã thấy thấp thoáng vẻ bi thương.
Sống mũi Tuyền Cơ cay cay cơ hồ muốn bật khóc, con sói nhỏ giơ mu bàn chân nhỏ chạm vào má nàng xoa xoa, như hiểu được tình cảm con người.
Nhưng rất nhanh mặt mày nhăn nhó, chân nhỏ run run, hai cánh trên lưng nhất thời nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại, ủ rũ.
“Sói con em lạnh không?” Tuyền Cơ nhíu mi, nghĩ nghĩ, ngồi xuống dưới, đặt con sói ra phía trước, ngón tay chạm vào áo ngoài của chính mình mang theo, liền cởi ra, ngồi sụp xuống, đem cả chiếc áo hồng thêu kim tuyến phủ lên người sói con, rồi lại bắt nó ôm vào trong lòng.
Sói con nhìn nàng, hồng hộc kêu vài tiếng, thanh âm yếu ớt, lộ ra bộ dáng ngây ngốc đáng yêu.
Nhìn lại chính thân mình chỉ còn lại quần lụa trắng cùng yếm ngực, hai bả vai trắng như tuyết, để lộ hai cánh tay trắng ngần, Tuyền Cơ xì cười khẽ, “Tiểu sắc lang.”
Sói con hướng trên người nàng cọ cọ, lại chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ.
Tuyền Cơ cười, bi thương vợi bớt vài phần, khao khát sống trong lòng dâng lên … sói con còn chưa có chết đâu. Nàng tốt xấu cũng là nữ nhân xuyên không, tuy rằng cầm kì thi họa không tinh thông như thục nữ khác, nhưng cũng làm việc qua hàng tá quán rượu nhà hàng, từ không có gì mà lên, ngồi chờ chết như thế này chẳng phải thật lãng phí thời gian sao.
Long Phi Ly nói không cứu thì không còn có cách nào sao? Nàng muốn cứu nó!
Thôi nữ y kia hình như cũng là một người tốt, nếu nàng lén đi cầu nàng ta… Hoặc là đi Thái y viện vụng trộm lấy chút thuốc trị thương… Chủ ý vừa nảy ra, nàng liền vui sướng mà đứng lên, phủi phủi mũi sói con, nói: ” Quần áo này tỷ tỷ phải lấy lại, bằng không không thể mang em theo.”
“Da dẻ trắng ngần, quần áo này mặc hay không cũng thế.” Thanh âm đầy bí ẩn và trêu tức từ phía sau truyền đến.
Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, xoay người nhìn lại, người tới kia mặt áo bào thiên thanh, trên mặt như cười mà như không, hắn – diện mạo anh tuấn phiêu dật, khóe mắt đuôi lông mày lại muôn phần quyến rũ cùng tà khí.
Là Tử Ninh Vương gia, Long Lập Dục.
“Làm sao người lại ở chỗ này?” Tuyền Cơ đem sói con cùng quần áo che đậy trước ngực mình, cảnh giác theo dõi hắn.
Long Lập Dục là con trai thứ ba của tiên hoàng, sắc phong là Tử Ninh Chúc vương, lại được ban đất riêng ở Tây Lãnh. Trên thực tế, chỉ có Lăng Thụy Vương gia – Long Tử Cẩm có đất phong ở đế đô, đất phong của các con trai khác của tiên hoàng đều phân tán ở các quận của Tây Lãnh.
Tiên hoàng sủng ái hoàng tử nào đều ưu ái phong hầu, nhưng cũng không bằng sủng ái dành cho thất hoàng tử – Long Sửa Văn được phong quận Vô Ưu, là nơi chỉ có đầm lầy, tiếp giáp Yên hà quận cũng là phồn hoa không thua đế đô.
Chúc vương là con nối dõi của tiên hoàng, trên tay có một lượng binh mã nhất định.
Ngoài Chúc vương có đất phong, còn có các phiên vương khác được thừa kế của vài vị tổ hoàng đế lập quốc từ trước, cũng có thái ấp riêng, Chúc vương chưa bị phế bỏ, các Phiên vương kia tuyệt không thể khinh thường, bọn họ dù có binh lực hùng hậu, cũng chưa thể đối chọi cùng tinh binh của triều đình, cũng là một thế lực nguy hiểm.
Tổ tiên hoàng đế về sau, các đại đế vương Tây Lãnh đều muốn tước phiên, nhưng không thể thực hiện trong hòa bình, một khi cưỡng chế tước phiên, chiến tranh nhất định sẽ nổ ra, cho đến hôm nay vẫn còn là một khó khăn, chưa tìm được đối sách.
Chúc vương cùng Phiên vương là giống nhau, như không được hoàng đế triệu kiến, bình thường không thể dễ dàng vào kinh, càng không thể mang quân binh đi theo diện kiến Thiên tử, đây là quy định của tổ tiên lập ra, vì là phòng ngừa các vị vương gia ám binh tạo phản.
Nói đến lần vào kinh này của Long Lập Dục, cũng là do Thái hậu ưu ái người con này, đặc biệt hướng hoàng đế khẩn cầu cho phép hắn trở về, gặp mặt vừa thấy. Thái Hậu có hai người con,người thứ nhất là tam hoàng tử Long Lập Dục, còn có thứ hai đó là Cửu hoàng tử, chính là đương kim hoàng đế, hiệu là Khánh Gia, Long Phi Ly, mẫu thân của thập hoàng tử Long Tử Cẩm sớm đã qua đời, cũng được Thái hậu nuôi dưỡng, Long Phi Ly cùng hắn giao tình thâm hậu, nhưng lại so với Tam ca, chính là càng thân.
Đương nhiên, Long Phi Ly thực tế cũng không phải là Thái Hậu dứt ruột sinh ra, sự tình còn có nhiều sự lắt léo phức tạp, sẽ kể về sau .
Nói đến cũng là nghiệt duyên, từ lần Long Lập Dục cùng Tuyền Cơ gặp mặt ở ngự hoa viên, liền đối với nàng có chút tâm tư, nếu ngày đó ở cung Phượng Thứu Thái Hậu đem Tuyền Cơ giết chết thì tâm tư kia cũng coi như bỏ đi, nhưng gặp lại ở cung Hoa Âm, hắn đối với nàng lại càng không thể quên.
Mua chuộc được người trong cung, tin tức tới tinh thông nhanh nhạy. Từ lúc Tuyền Cơ dẫn người đến Thu Huỳnh hiên, hắn liền nấp ở bên ngoài, sau đó nhìn thấy nàng rơi lệ một mình vội vàng đi ra, liền theo dõi nàng đến nơi này.
Hắn ở hành cung, mỹ nhân vô số, có không ít người so với Tuyền Cơ càng xinh đẹp hơn, nhưng không hiểu sao, hắn lại trốn ở một bên xem nàng cùng con thú nhỏ kia trò chuyện thần thái buồn bã bi thương, nhưng vẫn mê hoặc động lòng người, đợi đến lúc nhìn nàng cởi áo khoác ra, kia đường cong trắng tựa tuyết thật đẹp, ham muốn trong lòng rốt cục nhịn không được bước ra.
“Nương nương có thể tới nơi này, sao bổn vương lại không thể?” Hắn nhíu mày cười, bước lại gần nàng.
“Điều đó bản cung không ngại, chỉ ngại Vương gia ở trong này gặp chuyện .” tên biến thái —— Tuyền Cơ trong lòng oán thầm, ôm lấy sói con, nghiêng người muốn tránh xa hắn ra.
“Nga?” Long Lập Dục ánh mắt tối sầm, đưa tay ngăn nàng lại.
Bối rối trong lòng , Tuyền Cơ không dám biểu lộ sự hoảng loạn lên trên mặt, cố gắng trấn định, lại lạnh lùng liếc về phía nam tử.
“Vương gia xin tự trọng.”
“Không tự trọng ư, hình như không phải là bổn vương, mà là Niên tần nương nương kia.” Long Lập Dục ngả ngớn đưa tay lên cằm Tuyền Cơ , “Này cũng không tệ …”
Tay hắn ở cằm nàng chỉ hơi nhấn chút lực, liền để lại dấu vết, làn da trắng ngần, có chút đỏ thẫm thật mê hoăc. Dục vọng khô nóng, hắn đột nhiên đem nàng kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn lên cổ trắng ngần của nàng.
Kì viên trong cung, hang động đấy ở trên thác nước cao trăm trượng, nàng lập tức đi vào, hoàn toàn không có cảm thấy được sau lưng có hơi thở lạnh lùng tức giận cùng nguy hiểm…
Trong lòng đột nhiên có cử động nhỏ. /
Tuyền Cơ lau nước mắt, vui vẻ nói: “Sói con … “
Con sói nhỏ từ từ mở to đôi mắt, lẳng lặng nhìn nàng. Tuổi nó tuy còn nhỏ nhưng trong mắt nó đã thấy thấp thoáng vẻ bi thương.
Sống mũi Tuyền Cơ cay cay cơ hồ muốn bật khóc, con sói nhỏ giơ mu bàn chân nhỏ chạm vào má nàng xoa xoa, như hiểu được tình cảm con người.
Nhưng rất nhanh mặt mày nhăn nhó, chân nhỏ run run, hai cánh trên lưng nhất thời nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại, ủ rũ.
“Sói con em lạnh không?” Tuyền Cơ nhíu mi, nghĩ nghĩ, ngồi xuống dưới, đặt con sói ra phía trước, ngón tay chạm vào áo ngoài của chính mình mang theo, liền cởi ra, ngồi sụp xuống, đem cả chiếc áo hồng thêu kim tuyến phủ lên người sói con, rồi lại bắt nó ôm vào trong lòng.
Sói con nhìn nàng, hồng hộc kêu vài tiếng, thanh âm yếu ớt, lộ ra bộ dáng ngây ngốc đáng yêu.
Nhìn lại chính thân mình chỉ còn lại quần lụa trắng cùng yếm ngực, hai bả vai trắng như tuyết, để lộ hai cánh tay trắng ngần, Tuyền Cơ xì cười khẽ, “Tiểu sắc lang.”
Sói con hướng trên người nàng cọ cọ, lại chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ.
Tuyền Cơ cười, bi thương vợi bớt vài phần, khao khát sống trong lòng dâng lên … sói con còn chưa có chết đâu. Nàng tốt xấu cũng là nữ nhân xuyên không, tuy rằng cầm kì thi họa không tinh thông như thục nữ khác, nhưng cũng làm việc qua hàng tá quán rượu nhà hàng, từ không có gì mà lên, ngồi chờ chết như thế này chẳng phải thật lãng phí thời gian sao.
Long Phi Ly nói không cứu thì không còn có cách nào sao? Nàng muốn cứu nó!
Thôi nữ y kia hình như cũng là một người tốt, nếu nàng lén đi cầu nàng ta… Hoặc là đi Thái y viện vụng trộm lấy chút thuốc trị thương… Chủ ý vừa nảy ra, nàng liền vui sướng mà đứng lên, phủi phủi mũi sói con, nói: ” Quần áo này tỷ tỷ phải lấy lại, bằng không không thể mang em theo.”
“Da dẻ trắng ngần, quần áo này mặc hay không cũng thế.” Thanh âm đầy bí ẩn và trêu tức từ phía sau truyền đến.
Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, xoay người nhìn lại, người tới kia mặt áo bào thiên thanh, trên mặt như cười mà như không, hắn – diện mạo anh tuấn phiêu dật, khóe mắt đuôi lông mày lại muôn phần quyến rũ cùng tà khí.
Là Tử Ninh Vương gia, Long Lập Dục.
“Làm sao người lại ở chỗ này?” Tuyền Cơ đem sói con cùng quần áo che đậy trước ngực mình, cảnh giác theo dõi hắn.
Long Lập Dục là con trai thứ ba của tiên hoàng, sắc phong là Tử Ninh Chúc vương, lại được ban đất riêng ở Tây Lãnh. Trên thực tế, chỉ có Lăng Thụy Vương gia – Long Tử Cẩm có đất phong ở đế đô, đất phong của các con trai khác của tiên hoàng đều phân tán ở các quận của Tây Lãnh.
Tiên hoàng sủng ái hoàng tử nào đều ưu ái phong hầu, nhưng cũng không bằng sủng ái dành cho thất hoàng tử – Long Sửa Văn được phong quận Vô Ưu, là nơi chỉ có đầm lầy, tiếp giáp Yên hà quận cũng là phồn hoa không thua đế đô.
Chúc vương là con nối dõi của tiên hoàng, trên tay có một lượng binh mã nhất định.
Ngoài Chúc vương có đất phong, còn có các phiên vương khác được thừa kế của vài vị tổ hoàng đế lập quốc từ trước, cũng có thái ấp riêng, Chúc vương chưa bị phế bỏ, các Phiên vương kia tuyệt không thể khinh thường, bọn họ dù có binh lực hùng hậu, cũng chưa thể đối chọi cùng tinh binh của triều đình, cũng là một thế lực nguy hiểm.
Tổ tiên hoàng đế về sau, các đại đế vương Tây Lãnh đều muốn tước phiên, nhưng không thể thực hiện trong hòa bình, một khi cưỡng chế tước phiên, chiến tranh nhất định sẽ nổ ra, cho đến hôm nay vẫn còn là một khó khăn, chưa tìm được đối sách.
Chúc vương cùng Phiên vương là giống nhau, như không được hoàng đế triệu kiến, bình thường không thể dễ dàng vào kinh, càng không thể mang quân binh đi theo diện kiến Thiên tử, đây là quy định của tổ tiên lập ra, vì là phòng ngừa các vị vương gia ám binh tạo phản.
Nói đến lần vào kinh này của Long Lập Dục, cũng là do Thái hậu ưu ái người con này, đặc biệt hướng hoàng đế khẩn cầu cho phép hắn trở về, gặp mặt vừa thấy. Thái Hậu có hai người con,người thứ nhất là tam hoàng tử Long Lập Dục, còn có thứ hai đó là Cửu hoàng tử, chính là đương kim hoàng đế, hiệu là Khánh Gia, Long Phi Ly, mẫu thân của thập hoàng tử Long Tử Cẩm sớm đã qua đời, cũng được Thái hậu nuôi dưỡng, Long Phi Ly cùng hắn giao tình thâm hậu, nhưng lại so với Tam ca, chính là càng thân.
Đương nhiên, Long Phi Ly thực tế cũng không phải là Thái Hậu dứt ruột sinh ra, sự tình còn có nhiều sự lắt léo phức tạp, sẽ kể về sau .
Nói đến cũng là nghiệt duyên, từ lần Long Lập Dục cùng Tuyền Cơ gặp mặt ở ngự hoa viên, liền đối với nàng có chút tâm tư, nếu ngày đó ở cung Phượng Thứu Thái Hậu đem Tuyền Cơ giết chết thì tâm tư kia cũng coi như bỏ đi, nhưng gặp lại ở cung Hoa Âm, hắn đối với nàng lại càng không thể quên.
Mua chuộc được người trong cung, tin tức tới tinh thông nhanh nhạy. Từ lúc Tuyền Cơ dẫn người đến Thu Huỳnh hiên, hắn liền nấp ở bên ngoài, sau đó nhìn thấy nàng rơi lệ một mình vội vàng đi ra, liền theo dõi nàng đến nơi này.
Hắn ở hành cung, mỹ nhân vô số, có không ít người so với Tuyền Cơ càng xinh đẹp hơn, nhưng không hiểu sao, hắn lại trốn ở một bên xem nàng cùng con thú nhỏ kia trò chuyện thần thái buồn bã bi thương, nhưng vẫn mê hoặc động lòng người, đợi đến lúc nhìn nàng cởi áo khoác ra, kia đường cong trắng tựa tuyết thật đẹp, ham muốn trong lòng rốt cục nhịn không được bước ra.
“Nương nương có thể tới nơi này, sao bổn vương lại không thể?” Hắn nhíu mày cười, bước lại gần nàng.
“Điều đó bản cung không ngại, chỉ ngại Vương gia ở trong này gặp chuyện .” tên biến thái —— Tuyền Cơ trong lòng oán thầm, ôm lấy sói con, nghiêng người muốn tránh xa hắn ra.
“Nga?” Long Lập Dục ánh mắt tối sầm, đưa tay ngăn nàng lại.
Bối rối trong lòng , Tuyền Cơ không dám biểu lộ sự hoảng loạn lên trên mặt, cố gắng trấn định, lại lạnh lùng liếc về phía nam tử.
“Vương gia xin tự trọng.”
“Không tự trọng ư, hình như không phải là bổn vương, mà là Niên tần nương nương kia.” Long Lập Dục ngả ngớn đưa tay lên cằm Tuyền Cơ , “Này cũng không tệ …”
Tay hắn ở cằm nàng chỉ hơi nhấn chút lực, liền để lại dấu vết, làn da trắng ngần, có chút đỏ thẫm thật mê hoăc. Dục vọng khô nóng, hắn đột nhiên đem nàng kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn lên cổ trắng ngần của nàng.