Như Ý là một trong số ít những người trong cung đối tốt với nàng. Nàng có từng hỏi Như Ý nguyên nhân, nhưng Như Ý chỉ cười nói đây là bổn phận.
Không thể tìm được đáp án…
“Nương nương, tay nghề này cũng là lúc trước nô tỳ đi theo Cát Tường học, nô tỳ thiết nghĩ trà ngon hay không, ngoài phương pháp pha trà, còn phải xem nước dùng để pha, nhân dịp nô tỳ ra cung theo đến sơn trang nghỉ hè, ở đấy có nước suối dùng để pha trà rất ngon, đáng tiếc dòng suối kia đã bắt đầu cạn, sáng mai chúng ta sẽ cân nhắc một chút về chuyện nước nôi này.”
Tuyền Cơ dùng sức gật đầu, không nghĩ là pha trà còn cần phải chú ý nhiều như vậy, ở hiện đại, chỉ cần thả một túi trà vào nước thế là xong.
Dư quang khóe mắt thấy sói con đang quỳ rạp trên mặt đất trong miệng gặm đầy mấy bông hoa tía tô nhỏ, trong lòng nàng khẽ động, gọi lại Như Ý đang chuẩn bị rời đi, “Cô cô, Hoàng thượng có ghét hương hoa không?”
Như Ý nghĩ nghĩ cười nói: “Chưa từng nghe nói đến chuyện này.”
Mặt mày Tuyền Cơ hớn hở, Như Ý cười cáo lui.
Lại qua mấy ngày, Hoàng đế vẫn không đến Cung Phượng Thứu, mà hai đêm khuya lơ khuya lắc hắn đến ngủ cùng nàng lại mờ mịt dường như một giấc mộng hư vô. Nghe nói trừ Cẩn tần ra, hắn không sủng hạnh một phi tử nào khác.
Trong lòng Tuyền Cơ ngày càng phức tạp cùng thống khổ, tính tình cũng ngày càng trầm lặng.
Thật ra những chuyện này nàng cũng không biết, là do Điệp Phong nói lại. Từ sau chuyện xảy ra ở Thu Huỳnh Hiên, tình cảm giữa Điệp Phong và các cung nữ nội thị với nàng trở nên khá tốt, nàng vốn không biệt phân giai cấp với mọi người, cứ để cho mọi người tùy ý là tốt rồi, một thời gian ngắn cả cung liền nhanh chóng hòa hợp.
“ Muội muội, ngươi nói xem có đúng hay không?”
Chỉ nhìn thấy người ngồi bên cạnh Hoa phi cánh môi anh đào khẽ mở lại khép, nàng một mặt uyển chuyền trả lời, thực tế một câu cũng không nghe… nhưng cho dù không nghe nàng cũng biết nàng ta đang nói gì, vài canh giờ trước Tuệ Phi cùng vài vị phi tần đã lục tục đến, ý đồ kỳ thật rất đơn giản: hợp tung liên hoành ( ý là hợp sức đối phó người khác).
Đây là thời điểm thuận lợi, đối phó bên ngoài, trước tiên phải giải quyết kẻ địch của mọi người là Cẩn tần rồi mới tính tiếp.
Nhiều nữ nhân như vậy chờ đợi tình yêu của một nam nhân. Mà chính mình cũng là một người trong số đó.
Buồn cười đến mức nào.
Không phải hắn đã có thái độ rõ ràng rồi hay sao?
Kỳ thật có lẽ như vậy là tốt nhất, đỡ phải không biết lại để tình cảm rơi xuống càng sâu.
Mấy ngày nay, nàng lại một lần nữa tự hỏi chính mình, vì sao lại nói thích hắn.
Theo người đã duyệt qua vô số tiểu thuyết ngôn tình như Cổ Ngọc Hoàn nói thì, trên đời này cái chuyện nhất kiến chung tình… hoàn toàn không tồn tại, tất cả chỉ vì chưa gặp trở ngại mà thôi.
Nghĩ lại thì dường như đối với hắn nàng có cảm giác đã từng quen biết.
Nhớ thật kỹ hắn thích uống trà Cát Tường Như Ý pha, nàng liền đi học.
Mấy lần tay bị nước nóng làm bị thương, nào là dụng cụ pha trà, nào là cách pha cuối cùng cũng đã học xong. Mùa xuân ở Tây Lương quốc, có loại hoa lan nở vô cùng đẹp, nhưng không phải loại thân mọc thấp có thể gặp ở hiện đại mà là ở trên cây cực kỳ cao.
Mỗi ngày cứ đến canh tư nàng liền dẫn theo vài cung nữ thái giám vẫn còn buồn ngủ đi trèo cây, đến chỗ lá cây hoa kia hứng vài giọt sương. Xem như là khổ sai, nhưng nghĩ lại cũng rất vui, nàng cố ý để cho bọn họ thoải mái thay phiên nhau đi, đến khi hắn đến*, cũng sẽ gom được một lọ nhỏ chút sương mai.
* thật ra chỗ này nguyên convert là “này đó thiên hạ đến” ý muốn nói anh là tất cả của chị, người chị mong chờ hết thảy nhưng J k tìm đc từ phù hợp, thôi thì cứ thoát ý vậy =(
Nhưng mà hắn vẫn không đến, trà này hắn cũng chưa từng nếm thử.
Sau khi tiễn Hoa phi về, nàng đi nấu một ấm trà.
Điệp Phong ngạc nhiên nói: “ Nương nương, không phải mấy ngày nay người đã không pha trà sao?”
Sói con nhảy lên trên bàn, cũng tò mò nhìn nàng.
Tuyền Cơ cười nói: “ Vừa rồi nghe Hoa phi nói, Hoàng thượng mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn, ta tính nấu trà gừng… Đưa đi cho hắn.”
Sói con tựa hồ có thể hiểu được nàng nói gì, hổn hển kêu một tiếng, nhảy lên chân nàng, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Điệp Phong vẻ mặt lại vui mừng, nói tiếp: “Thật tốt quá, rốt cuộc nương nương cũng đã nghĩ thông suốt rồi!”
Tuyền Cơ đen mặt, “ vì sao lại nói thế?”
Thái giám bên cạnh Tiểu Lã Tử chen vào nói: “Nương nương, người đây là hồ đồ thật hay là giả hồ đồ, nương nương các cung khác mỗi ngày đều lấy đủ các thứ đem dâng Hoàng thượng, kỳ thực là vì tranh sủng, còn… người tự mình xem đi.”
Tuyền Cơ cười, nàng không muốn tranh sủng, chỉ thầm nghĩ muốn gặp hắn một chút, đưa một ấm trà.
Chủ ý đã quyết, Điệp Phong mặc kệ phải hay không phải, bế sói con đang u oán ra ngoài, cùng vài cung nữ lập tức giúp nàng trang điểm.
Ngoài cửa, tiếng của thái giám Tiểu Song Tử lại vội vàng truyền đến, “Trương quý nhân cầu kiến nương nương.”
Tuyền Cơ và Điệp Phong nhìn nhau, Điệp Phong xì mặt cười, “ đám hợp tung liên hoành lại đến nữa rồi…”
Mấy ngày nay Tuyền Cơ thường nhắc tới từ này, nên cả đám cung nhân đều nhớ kỹ.
Tuyền Cơ nhớ vị Trương quý nhân này là phi tần ngày trước ở cung Hoa Âm đã nói muốn giết cửu tộc tiểu nha hoàn của nàng, trong lòng ác cảm, cũng không muốn gặp nàng. Khóe miệng khẽ động, liếc nhìn vài cung nhân trong phòng, ánh mắt chuyển động, nói: “ Tiểu Lã Tử, bổn cung hiện tại muốn trưng dụng ngươi…”
Tiểu Lã Tử sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, liên tục nói: “ Nương nương, người muốn làm gì?”
Tú Ninh điện, cung điện của Hoàng đế.
Thủ vệ trong hoàng cung không thể so với các nơi khác, khắp nơi đều là cấm vệ tuần tra. Tuyền Cơ lánh ở chân tường, cắn cắn môi, đang muốn đi ra ngoài… nàng mặc quần áo của Tiểu Lã Tử, chỉ bảo Điệp Phong nói với Trương Quý nhân là Niên tần đã đi ra ngoài, sau đó liền ngênh ngang từ cửa chính đi ra.
Nhưng trước khi đi, lại xảy ra một chuyện kỳ quái, giống như nàng nhớ lại có thứ gì đó nàng đã quên rất lâu rồi.
Nàng ở trên giường thay quần áo, sói con cũng ở trên giường quay cuồng đùa giỡn, tựa hồ đối với việc nàng muốn đi gặp người kia hết sức bất mãn. Lăn qua lộn lại làm cho nàng nhớ ra sự việc.
Thương Vân kỷ. Tây Lương trát
Bản ghi chép kia nàng chỉ mới nhìn qua vào ngày người đó cho nàng xem, sau đó bỗng nhiên mất tăm mất tích… sau khi được Hoàng đế cứu, nàng đã từng ở trong phòng lục tung lên tìm nhưng không nhìn thấy, rõ ràng đã tìm vài lần ở trên giường này…
Ngạc nhiên, nàng mở ra xem, bản này rõ ràng lần trước không có chữ nhưng giờ ở tờ thứ nhất hiện lên vô số chữ viết:
Cuối năm Khánh gia mười lăm, Khánh gia hoàng đế cùng Niên Tuyền Cơ, Long Tử Cẩm, Hạ Tang, cùng Thanh Phong bí mật rời cung đi Yên Hà Quận tìm kiếm chiến thần Bạch Chiến Phong.
Không thể tìm được đáp án…
“Nương nương, tay nghề này cũng là lúc trước nô tỳ đi theo Cát Tường học, nô tỳ thiết nghĩ trà ngon hay không, ngoài phương pháp pha trà, còn phải xem nước dùng để pha, nhân dịp nô tỳ ra cung theo đến sơn trang nghỉ hè, ở đấy có nước suối dùng để pha trà rất ngon, đáng tiếc dòng suối kia đã bắt đầu cạn, sáng mai chúng ta sẽ cân nhắc một chút về chuyện nước nôi này.”
Tuyền Cơ dùng sức gật đầu, không nghĩ là pha trà còn cần phải chú ý nhiều như vậy, ở hiện đại, chỉ cần thả một túi trà vào nước thế là xong.
Dư quang khóe mắt thấy sói con đang quỳ rạp trên mặt đất trong miệng gặm đầy mấy bông hoa tía tô nhỏ, trong lòng nàng khẽ động, gọi lại Như Ý đang chuẩn bị rời đi, “Cô cô, Hoàng thượng có ghét hương hoa không?”
Như Ý nghĩ nghĩ cười nói: “Chưa từng nghe nói đến chuyện này.”
Mặt mày Tuyền Cơ hớn hở, Như Ý cười cáo lui.
Lại qua mấy ngày, Hoàng đế vẫn không đến Cung Phượng Thứu, mà hai đêm khuya lơ khuya lắc hắn đến ngủ cùng nàng lại mờ mịt dường như một giấc mộng hư vô. Nghe nói trừ Cẩn tần ra, hắn không sủng hạnh một phi tử nào khác.
Trong lòng Tuyền Cơ ngày càng phức tạp cùng thống khổ, tính tình cũng ngày càng trầm lặng.
Thật ra những chuyện này nàng cũng không biết, là do Điệp Phong nói lại. Từ sau chuyện xảy ra ở Thu Huỳnh Hiên, tình cảm giữa Điệp Phong và các cung nữ nội thị với nàng trở nên khá tốt, nàng vốn không biệt phân giai cấp với mọi người, cứ để cho mọi người tùy ý là tốt rồi, một thời gian ngắn cả cung liền nhanh chóng hòa hợp.
“ Muội muội, ngươi nói xem có đúng hay không?”
Chỉ nhìn thấy người ngồi bên cạnh Hoa phi cánh môi anh đào khẽ mở lại khép, nàng một mặt uyển chuyền trả lời, thực tế một câu cũng không nghe… nhưng cho dù không nghe nàng cũng biết nàng ta đang nói gì, vài canh giờ trước Tuệ Phi cùng vài vị phi tần đã lục tục đến, ý đồ kỳ thật rất đơn giản: hợp tung liên hoành ( ý là hợp sức đối phó người khác).
Đây là thời điểm thuận lợi, đối phó bên ngoài, trước tiên phải giải quyết kẻ địch của mọi người là Cẩn tần rồi mới tính tiếp.
Nhiều nữ nhân như vậy chờ đợi tình yêu của một nam nhân. Mà chính mình cũng là một người trong số đó.
Buồn cười đến mức nào.
Không phải hắn đã có thái độ rõ ràng rồi hay sao?
Kỳ thật có lẽ như vậy là tốt nhất, đỡ phải không biết lại để tình cảm rơi xuống càng sâu.
Mấy ngày nay, nàng lại một lần nữa tự hỏi chính mình, vì sao lại nói thích hắn.
Theo người đã duyệt qua vô số tiểu thuyết ngôn tình như Cổ Ngọc Hoàn nói thì, trên đời này cái chuyện nhất kiến chung tình… hoàn toàn không tồn tại, tất cả chỉ vì chưa gặp trở ngại mà thôi.
Nghĩ lại thì dường như đối với hắn nàng có cảm giác đã từng quen biết.
Nhớ thật kỹ hắn thích uống trà Cát Tường Như Ý pha, nàng liền đi học.
Mấy lần tay bị nước nóng làm bị thương, nào là dụng cụ pha trà, nào là cách pha cuối cùng cũng đã học xong. Mùa xuân ở Tây Lương quốc, có loại hoa lan nở vô cùng đẹp, nhưng không phải loại thân mọc thấp có thể gặp ở hiện đại mà là ở trên cây cực kỳ cao.
Mỗi ngày cứ đến canh tư nàng liền dẫn theo vài cung nữ thái giám vẫn còn buồn ngủ đi trèo cây, đến chỗ lá cây hoa kia hứng vài giọt sương. Xem như là khổ sai, nhưng nghĩ lại cũng rất vui, nàng cố ý để cho bọn họ thoải mái thay phiên nhau đi, đến khi hắn đến*, cũng sẽ gom được một lọ nhỏ chút sương mai.
* thật ra chỗ này nguyên convert là “này đó thiên hạ đến” ý muốn nói anh là tất cả của chị, người chị mong chờ hết thảy nhưng J k tìm đc từ phù hợp, thôi thì cứ thoát ý vậy =(
Nhưng mà hắn vẫn không đến, trà này hắn cũng chưa từng nếm thử.
Sau khi tiễn Hoa phi về, nàng đi nấu một ấm trà.
Điệp Phong ngạc nhiên nói: “ Nương nương, không phải mấy ngày nay người đã không pha trà sao?”
Sói con nhảy lên trên bàn, cũng tò mò nhìn nàng.
Tuyền Cơ cười nói: “ Vừa rồi nghe Hoa phi nói, Hoàng thượng mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn, ta tính nấu trà gừng… Đưa đi cho hắn.”
Sói con tựa hồ có thể hiểu được nàng nói gì, hổn hển kêu một tiếng, nhảy lên chân nàng, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Điệp Phong vẻ mặt lại vui mừng, nói tiếp: “Thật tốt quá, rốt cuộc nương nương cũng đã nghĩ thông suốt rồi!”
Tuyền Cơ đen mặt, “ vì sao lại nói thế?”
Thái giám bên cạnh Tiểu Lã Tử chen vào nói: “Nương nương, người đây là hồ đồ thật hay là giả hồ đồ, nương nương các cung khác mỗi ngày đều lấy đủ các thứ đem dâng Hoàng thượng, kỳ thực là vì tranh sủng, còn… người tự mình xem đi.”
Tuyền Cơ cười, nàng không muốn tranh sủng, chỉ thầm nghĩ muốn gặp hắn một chút, đưa một ấm trà.
Chủ ý đã quyết, Điệp Phong mặc kệ phải hay không phải, bế sói con đang u oán ra ngoài, cùng vài cung nữ lập tức giúp nàng trang điểm.
Ngoài cửa, tiếng của thái giám Tiểu Song Tử lại vội vàng truyền đến, “Trương quý nhân cầu kiến nương nương.”
Tuyền Cơ và Điệp Phong nhìn nhau, Điệp Phong xì mặt cười, “ đám hợp tung liên hoành lại đến nữa rồi…”
Mấy ngày nay Tuyền Cơ thường nhắc tới từ này, nên cả đám cung nhân đều nhớ kỹ.
Tuyền Cơ nhớ vị Trương quý nhân này là phi tần ngày trước ở cung Hoa Âm đã nói muốn giết cửu tộc tiểu nha hoàn của nàng, trong lòng ác cảm, cũng không muốn gặp nàng. Khóe miệng khẽ động, liếc nhìn vài cung nhân trong phòng, ánh mắt chuyển động, nói: “ Tiểu Lã Tử, bổn cung hiện tại muốn trưng dụng ngươi…”
Tiểu Lã Tử sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, liên tục nói: “ Nương nương, người muốn làm gì?”
Tú Ninh điện, cung điện của Hoàng đế.
Thủ vệ trong hoàng cung không thể so với các nơi khác, khắp nơi đều là cấm vệ tuần tra. Tuyền Cơ lánh ở chân tường, cắn cắn môi, đang muốn đi ra ngoài… nàng mặc quần áo của Tiểu Lã Tử, chỉ bảo Điệp Phong nói với Trương Quý nhân là Niên tần đã đi ra ngoài, sau đó liền ngênh ngang từ cửa chính đi ra.
Nhưng trước khi đi, lại xảy ra một chuyện kỳ quái, giống như nàng nhớ lại có thứ gì đó nàng đã quên rất lâu rồi.
Nàng ở trên giường thay quần áo, sói con cũng ở trên giường quay cuồng đùa giỡn, tựa hồ đối với việc nàng muốn đi gặp người kia hết sức bất mãn. Lăn qua lộn lại làm cho nàng nhớ ra sự việc.
Thương Vân kỷ. Tây Lương trát
Bản ghi chép kia nàng chỉ mới nhìn qua vào ngày người đó cho nàng xem, sau đó bỗng nhiên mất tăm mất tích… sau khi được Hoàng đế cứu, nàng đã từng ở trong phòng lục tung lên tìm nhưng không nhìn thấy, rõ ràng đã tìm vài lần ở trên giường này…
Ngạc nhiên, nàng mở ra xem, bản này rõ ràng lần trước không có chữ nhưng giờ ở tờ thứ nhất hiện lên vô số chữ viết:
Cuối năm Khánh gia mười lăm, Khánh gia hoàng đế cùng Niên Tuyền Cơ, Long Tử Cẩm, Hạ Tang, cùng Thanh Phong bí mật rời cung đi Yên Hà Quận tìm kiếm chiến thần Bạch Chiến Phong.