Thực sự rất nóng, rất đau.
Chỉ là lúc theo Như Ý học, nàng đã nhiều lần chịu qua cảm giác này, chỉ hơi run run nhưng không kêu lên tiếng, có lẽ nhìn không đến mức khó coi.
Hơn nữa, cũng là do mình sai.
Cúi đầu, không nhìn ai, nàng lấy khăn tay ra, đặt lên tay hắn, lau sạch nước rớt trên mu bàn tay hắn.
Mi mắt của Từ Hi hơi hơi giật, nàng biết.
Xoay người nhặt mảnh vỡ dưới mặt đất lên.
Trách không được có câu cửa miệng ngọc nát ngói lành, ngọc này hóa ra còn chẳng bền bằng thủy tinh.
Mới đứng lên, tay lại bị người ta nắm lấy.
Nàng nhìn theo ánh mắt chăm chăm của người nọ, thấy trên mu bàn tay mình mấy vết sẹo mỏng.
Trong phòng không ai lên tiếng, không khí ngưng trọng. Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, nhỏ giọng nói: “ Mạo phạm.”
Hắn mỉm cười không buông ra.
Trong lòng ê ẩm trằn trọc, cố nuốt nước mắt vào trong, cuối cùng nàng có thể hiên ngang ngẩng đầu.
Nhìn lên cùng lúc thấy lông mày hắn nhíu lại.
Còn chưa kịp thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, âm thanh của cấm vệ quân ngoài cửa lại truyền đến: “Úc tướng, Lâm đại nhân, Hạ hầu đại nhân đang ở ngoài điện cầu kiến.”
Hắn quay ra liếc mắt nhìn Hạ Tang một cái, đi qua bên người nàng, ra đến cửa.
Cả đám người theo sau lưng hắn cùng đi ra ngoài.
Trong lúc mơ hồ, dường như Thanh Phong thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái.
Trong phòng chỉ còn lại nàng cùng Hạ Tang.
Hạ Tang dậm chân, thần sắc trên mặt khẩn cấp, “Hạ hầu đại nhân còn dễ nói, Úc tướng cùng Lâm đại nhân tính tình cổ hủ, nếu để bọn họ phát hiện nương nương…phải tìm một chỗ trốn tạm mới được.”
Tuyền Cơ lướt mắt nhìn bình phong, thấy phía sau còn có một cái cửa nhỏ, rèm thủy tinh hơi hơi lay động, ánh sáng từ hạt châu lấp lánh mờ ảo, qua khe hở mơ hồ có thể thấy được bên trong trên giường có vật gì đó.
Tiểu thái giám vừa biến mất… Kỳ thật vẫn là đang núp ở bên trong?
Nàng cười cười, đột nhiên muốn nói với Hạ Tang, ngươi đem ta giấu vào cùng với thái giám kia không phải là tốt rồi sao?
Nàng cười khổ, nhìn chiếc bàn.
Lúc đoàn người đi vào, bên trong yên tĩnh, chỉ còn lại mùi trà gừng mong manh trong không khí.
“Hoàng Thượng, một mình hưởng thụ sao bằng cùng chung vui, trà ngon thế này cũng không nên cất riêng.”
Người lên tiếng trêu đùa là Hạ Hầu Sơ, trạng nguyên năm Khánh gia thứ mười bốn, lúc đó được bổ nhiệm Lại Bộ Thượng Thư, Đại Học sĩ hàn lâm viện, phụ thân là Lễ Bộ Thượng Thư bạn thân với Niên tể tướng, tính ra Hạ Hầu Sơ cùng Niên phủ cũng có quan hệ thân mật, hắn lại là Trạng nguyên do Hoàng đế tự mình bổ nhiệm.
Hoàng đế với Niên thừa tướng ngoài mặt hòa thuận, nhưng từ xưa đến nay, Hoàng đế và quyền thần tất có mâu thuẫn. Các quan viên trong triều đều rất nghi ngờ, vị Hạ Hầu Sơ này là người của bên kia.
Mắt nhìn khay trà, Long Phi Ly cười nói: “Trạng Nguyên gia tới cũng thật không đúng lúc.”
Đi cùng còn có thừa tướng Úc Cảnh Thanh cùng Đại lý tự Lâm Tư Chính, hai người nhìn nhau cười, Úc Cảnh Thanh cười mắng, “Thời gian gấp gáp, tiểu hầu tử ngươi cũng đừng sinh sự nữa.”
Hạ Tang mời mọi người ngồi xuống, lại bảo thái giám bên ngoài dâng trà. Từ Hi với Thanh Phong đứng hầu hai bên Hoàng đế.
Long Tử Cẩm cùng mọi người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.
Long Phi Ly vừa ngồi xuống, chỉ cảm thấy dưới chân ấm ấm, trong lòng hơi động một chút. Trước mắt thoáng qua hình ảnh nữ tử với bàn tay bỏng rộp. Hắn hơi nhắm mắt lại, đem hình ảnh kia xóa bỏ.
Giờ phút này Tuyền Cơ lại khổ không thể tả, nhìn xem đồ vật bằng gỗ, cái bàn quả thực đẹp đẽ quý giá, nhưng lại quá nhỏ, giấu người bên trong thực khó khăn. Nàng liều mạng di chuyển, thân mình không tránh khỏi chạm vào Long Phi Ly.
Da thịt tiếp xúc, độ ấm từ người hắn cứ như vậy mà truyền đến.
Như này thật gần gũi làm sao… Khi chén trà kia rơi vỡ, nàng đã nghĩ không còn hy vọng gì nữa, đã hết rồi.
Nàng đang muốn cử động một chút, tay lại bị người ta nắm lấy. Muốn tránh đi, cuối cùng cũng không được… hắn đang cảnh cáo nàng đừng gây ra động tĩnh nữa sao?
Tay hắn so với tay nàng lớn hơn rất nhiều, ấm áp khô ráo, nàng vừa thấy choáng váng, vừa thấy đau đớn.
Lại nghe thấy Long Tử Cẩm hỏi, “Hạ Hầu, đêm qua ngươi cùng Niên Tụng Đình đi uống rượu, gần đây hắn có động tĩnh gì không?”
Hạ Hầu Sơ nhìn Hoàng đế một chút, nói: “ Hoàng thượng, phía Hung Nô quả thật đã có biến, người triệu hồi Ôn Như Khải cùng Niên Tụng Đình về kinh nhưng nhiều ngày chưa gặp…”
Lâm Tư Chính tiếp nhận thông tin, lo lắng nói: “Vi thần không hiểu, người triệu hồi hai người này, là muốn đem ba mươi vạn đại quân kinh thành giao cho bọn họ,…nhưng xét về quan hệ lợi hại, phụ thân Tuệ phi là Dung tướng quân, đối với người cũng trung thành, vì sao người lại để hắn một mình đóng quân ngoài biên giới, quân quyền này giao cho hắn không phải tốt hơn sao?”
Long Phi Ly cười nhẹ.
Có tiếng cười phụ họa, Úc Cảnh Thanh cười thành tiếng, nói: “Cựu thần bất tài, không rõ có đoán đúng tâm ý của Hoàng thượng.” “Mời lão thừa tướng nói.” Long Phi Ly nói.
Giọng nói của hắn nghiêm cẩn, Tuyền Cơ trong lòng khẽ động, đây là một bộ mặt của hoàng đế mà nàng chưa gặp bao giờ. Nhớ tới soái ca mắt màu lam đã từng nói, vị Thiếu niên Hoàng đế này phẩm cách tao nhã thuần phác…
Bất giác nghiêng đầu lắng nghe, bàn tay lơ đãng động đậy, người nọ nắm tay nàng càng chặt.
Lại nghe Úc tướng nói: “Đúng là Dung tướng quân trung trinh, ở thời khắc quan trọng, hắn không rời đi, núi cao sông dài, có hắn giữ, hoàng thượng mới có thể không lo nghĩ.”
“Nhưng mà quân ở xa quyền lại lớn, Hoàng thượng phải phân như thế nào, cũng là một việc khó. Một khi hai phái kia thế lực lớn mạnh, thế kìm hãm ba bên có khả năng bị đánh vỡ…”
Long Tử Cẩm nhíu mày, “Cửu ca, rốt cục huynh nghĩ thế nào?”
Chỉ là lúc theo Như Ý học, nàng đã nhiều lần chịu qua cảm giác này, chỉ hơi run run nhưng không kêu lên tiếng, có lẽ nhìn không đến mức khó coi.
Hơn nữa, cũng là do mình sai.
Cúi đầu, không nhìn ai, nàng lấy khăn tay ra, đặt lên tay hắn, lau sạch nước rớt trên mu bàn tay hắn.
Mi mắt của Từ Hi hơi hơi giật, nàng biết.
Xoay người nhặt mảnh vỡ dưới mặt đất lên.
Trách không được có câu cửa miệng ngọc nát ngói lành, ngọc này hóa ra còn chẳng bền bằng thủy tinh.
Mới đứng lên, tay lại bị người ta nắm lấy.
Nàng nhìn theo ánh mắt chăm chăm của người nọ, thấy trên mu bàn tay mình mấy vết sẹo mỏng.
Trong phòng không ai lên tiếng, không khí ngưng trọng. Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, nhỏ giọng nói: “ Mạo phạm.”
Hắn mỉm cười không buông ra.
Trong lòng ê ẩm trằn trọc, cố nuốt nước mắt vào trong, cuối cùng nàng có thể hiên ngang ngẩng đầu.
Nhìn lên cùng lúc thấy lông mày hắn nhíu lại.
Còn chưa kịp thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, âm thanh của cấm vệ quân ngoài cửa lại truyền đến: “Úc tướng, Lâm đại nhân, Hạ hầu đại nhân đang ở ngoài điện cầu kiến.”
Hắn quay ra liếc mắt nhìn Hạ Tang một cái, đi qua bên người nàng, ra đến cửa.
Cả đám người theo sau lưng hắn cùng đi ra ngoài.
Trong lúc mơ hồ, dường như Thanh Phong thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái.
Trong phòng chỉ còn lại nàng cùng Hạ Tang.
Hạ Tang dậm chân, thần sắc trên mặt khẩn cấp, “Hạ hầu đại nhân còn dễ nói, Úc tướng cùng Lâm đại nhân tính tình cổ hủ, nếu để bọn họ phát hiện nương nương…phải tìm một chỗ trốn tạm mới được.”
Tuyền Cơ lướt mắt nhìn bình phong, thấy phía sau còn có một cái cửa nhỏ, rèm thủy tinh hơi hơi lay động, ánh sáng từ hạt châu lấp lánh mờ ảo, qua khe hở mơ hồ có thể thấy được bên trong trên giường có vật gì đó.
Tiểu thái giám vừa biến mất… Kỳ thật vẫn là đang núp ở bên trong?
Nàng cười cười, đột nhiên muốn nói với Hạ Tang, ngươi đem ta giấu vào cùng với thái giám kia không phải là tốt rồi sao?
Nàng cười khổ, nhìn chiếc bàn.
Lúc đoàn người đi vào, bên trong yên tĩnh, chỉ còn lại mùi trà gừng mong manh trong không khí.
“Hoàng Thượng, một mình hưởng thụ sao bằng cùng chung vui, trà ngon thế này cũng không nên cất riêng.”
Người lên tiếng trêu đùa là Hạ Hầu Sơ, trạng nguyên năm Khánh gia thứ mười bốn, lúc đó được bổ nhiệm Lại Bộ Thượng Thư, Đại Học sĩ hàn lâm viện, phụ thân là Lễ Bộ Thượng Thư bạn thân với Niên tể tướng, tính ra Hạ Hầu Sơ cùng Niên phủ cũng có quan hệ thân mật, hắn lại là Trạng nguyên do Hoàng đế tự mình bổ nhiệm.
Hoàng đế với Niên thừa tướng ngoài mặt hòa thuận, nhưng từ xưa đến nay, Hoàng đế và quyền thần tất có mâu thuẫn. Các quan viên trong triều đều rất nghi ngờ, vị Hạ Hầu Sơ này là người của bên kia.
Mắt nhìn khay trà, Long Phi Ly cười nói: “Trạng Nguyên gia tới cũng thật không đúng lúc.”
Đi cùng còn có thừa tướng Úc Cảnh Thanh cùng Đại lý tự Lâm Tư Chính, hai người nhìn nhau cười, Úc Cảnh Thanh cười mắng, “Thời gian gấp gáp, tiểu hầu tử ngươi cũng đừng sinh sự nữa.”
Hạ Tang mời mọi người ngồi xuống, lại bảo thái giám bên ngoài dâng trà. Từ Hi với Thanh Phong đứng hầu hai bên Hoàng đế.
Long Tử Cẩm cùng mọi người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.
Long Phi Ly vừa ngồi xuống, chỉ cảm thấy dưới chân ấm ấm, trong lòng hơi động một chút. Trước mắt thoáng qua hình ảnh nữ tử với bàn tay bỏng rộp. Hắn hơi nhắm mắt lại, đem hình ảnh kia xóa bỏ.
Giờ phút này Tuyền Cơ lại khổ không thể tả, nhìn xem đồ vật bằng gỗ, cái bàn quả thực đẹp đẽ quý giá, nhưng lại quá nhỏ, giấu người bên trong thực khó khăn. Nàng liều mạng di chuyển, thân mình không tránh khỏi chạm vào Long Phi Ly.
Da thịt tiếp xúc, độ ấm từ người hắn cứ như vậy mà truyền đến.
Như này thật gần gũi làm sao… Khi chén trà kia rơi vỡ, nàng đã nghĩ không còn hy vọng gì nữa, đã hết rồi.
Nàng đang muốn cử động một chút, tay lại bị người ta nắm lấy. Muốn tránh đi, cuối cùng cũng không được… hắn đang cảnh cáo nàng đừng gây ra động tĩnh nữa sao?
Tay hắn so với tay nàng lớn hơn rất nhiều, ấm áp khô ráo, nàng vừa thấy choáng váng, vừa thấy đau đớn.
Lại nghe thấy Long Tử Cẩm hỏi, “Hạ Hầu, đêm qua ngươi cùng Niên Tụng Đình đi uống rượu, gần đây hắn có động tĩnh gì không?”
Hạ Hầu Sơ nhìn Hoàng đế một chút, nói: “ Hoàng thượng, phía Hung Nô quả thật đã có biến, người triệu hồi Ôn Như Khải cùng Niên Tụng Đình về kinh nhưng nhiều ngày chưa gặp…”
Lâm Tư Chính tiếp nhận thông tin, lo lắng nói: “Vi thần không hiểu, người triệu hồi hai người này, là muốn đem ba mươi vạn đại quân kinh thành giao cho bọn họ,…nhưng xét về quan hệ lợi hại, phụ thân Tuệ phi là Dung tướng quân, đối với người cũng trung thành, vì sao người lại để hắn một mình đóng quân ngoài biên giới, quân quyền này giao cho hắn không phải tốt hơn sao?”
Long Phi Ly cười nhẹ.
Có tiếng cười phụ họa, Úc Cảnh Thanh cười thành tiếng, nói: “Cựu thần bất tài, không rõ có đoán đúng tâm ý của Hoàng thượng.” “Mời lão thừa tướng nói.” Long Phi Ly nói.
Giọng nói của hắn nghiêm cẩn, Tuyền Cơ trong lòng khẽ động, đây là một bộ mặt của hoàng đế mà nàng chưa gặp bao giờ. Nhớ tới soái ca mắt màu lam đã từng nói, vị Thiếu niên Hoàng đế này phẩm cách tao nhã thuần phác…
Bất giác nghiêng đầu lắng nghe, bàn tay lơ đãng động đậy, người nọ nắm tay nàng càng chặt.
Lại nghe Úc tướng nói: “Đúng là Dung tướng quân trung trinh, ở thời khắc quan trọng, hắn không rời đi, núi cao sông dài, có hắn giữ, hoàng thượng mới có thể không lo nghĩ.”
“Nhưng mà quân ở xa quyền lại lớn, Hoàng thượng phải phân như thế nào, cũng là một việc khó. Một khi hai phái kia thế lực lớn mạnh, thế kìm hãm ba bên có khả năng bị đánh vỡ…”
Long Tử Cẩm nhíu mày, “Cửu ca, rốt cục huynh nghĩ thế nào?”