Tam Cô Nương Nhà Nông

CHƯƠNG 28: Đầu trọc nhỏ 2

CHƯƠNG 28: ĐẦU TRỌC NHỎ (2)



Diêu Tam Tam cười khúc khích, thầm nói, thèm để ý đến anh à!



Dương Bắc Kinh bên cạnh nghe thấy, liếc anh trai một cái, có chút bất đắc dĩ. Anh cả cũng từng nửa đùa nửa không nói với anh, nói em thấy hai chị của Tam Tam không, được đấy, chịu khó, đoan trang, dáng dấp dễ nhìn, ý kia còn không rõ lắm rồi sao, em tôi ơi, em còn không mau tính toán hành động nữa hả?



Thế nhưng Dương Bắc Kinh là một người đàng hoàng chững chạc, kêu anh đi nói mấy lời chọc cho con gái vui vẻ, anh không nói được, lại nói, anh cũng chưa từng thân cận với người khác, lấy tính tình của anh, thật đúng là không thể nảy sinh tình cảm yêu mến gì.



Diêu Tam Tam xách ốc, đổ thẳng vào chậu lớn trong nhà bếp, Dương Bắc Kinh “ối” một tiếng, nói: “Còn chưa có cân!”.



“Anh hai Dương, anh với anh trai anh giúp em biết bao nhiêu việc? Vớt ít ốc trong nước, chỉ mất chút thời gian mà thôi, còn lấy tiền của anh nữa, sao em còn dám tới cửa anh?”.



“Như vậy sao được, em khó khăn lắm mới vớt được, chà rửa cắt đuôi từng con, còn chờ lấy tiền bán để đóng học phí đấy!” Dương Bắc Kinh cũng không vớt ra cân, mà án theo số cân thường ngày, móc ra mười đồng nhét vào tay Diêu Tam Tam: “Cầm đi. Em không lấy, làm sao anh lấy ốc của em được nữa? Kêu anh đi mua người ngoài hả?”.



Diêu Tam Tam vốn định trả lại cho anh, nhưng cũng biết tính tình người kia, nghĩ lại, mùa thu này Dương Quảng Châu sẽ kết hôn, có ý sẽ bổ sung sau, mua cho anh ấy chút đồ tốt làm quà tặng, chắc anh ấy sẽ không thể từ chối được!



Nghĩ vậy, Diêu Tam Tam cũng không kiên trì nữa, xoay mặt nói với Dương Quảng Châu: “Anh cả Dương, anh đi nhiều nơi, trải nhiều thấy rộng, anh tư vấn giúp em một chút, em muốn mở một sạp hàng nhỏ trên đường này để buôn bán nhỏ, thì có thể bán gì?”.



“Em hả?”, Dương Quảng Châu sờ sờ cằm, nói: “Em hẳn phải đi học, mấy ngày nay nghỉ hè, đủ để em làm gì chứ? Chuyện làm ăn này, có câu kiếm tiền được hay không, còn do thành thạo, bất luận là kinh doanh cái gì, cũng đều phải bỏ thời gian thăm dò cách thức, vừa mới bắt đầu muốn làm ra tiền ngay thì không dễ.”



“Em học trước, còn có hai chị em nữa!”. Diêu Tam Tam nói: “Anh xem, em bán loại ngước ngọt trong túi nhựa ở bên đường có được không?”.


Dương Quảng Châu nói: “Thứ đó, nhìn mặt ngoài có thể kiếm tiền, lấy sỉ 2 3 xu một túi, bán tới 5 xu, cảm giác lời hơn một nửa, nhưng mà nếu em chỉ bán nước có ga, thì cả ngày cũng không bán được bao nhiêu túi, bán vào phiên chợ, thì trông chờ vào bọn trẻ mua, một ngày em bán nhiều lắm là một trăm túi chứ gì? Cả ngày chỉ được 3 đồng tiền. Tính luôn công sức, thì hoàn toàn không có lời. Người ta bán nước ngọt, còn bán kèm thứ khác nữa.”



“Bây giờ đang là nghỉ hè, chờ đến lúc đi học, tới cổng trường bán thì tạm được”. Dương Bắc Kinh chêm vào một câu: “Tới trước cổng trường bán, lấy thêm ít vở, gôm tẩy các loại, học sinh phải dùng mấy vật dụng nhỏ ấy, thế mới kiếm tiền được.”



Diêu Tam Tam thấy hai người nói cũng rất có lý, tạm thời chỉ có thể gác lại chuyện bán túi nước ngọt rồi, nghĩ thầm trong lòng, chờ tựu trường, phải thử nghĩ cách mới được.



“Anh cả Dương, anh quen thuộc nhiều nơi, anh có biết nơi nào thu mua cá chạch bùn hay không?”.



"Em hỏi cái này làm gì?"



Diêu Tam Tam cười ngượng ngùng, nói: “Em muốn đi xem người ta mua cá chạch bùn một chút."



Thời gian trước thu nhộng ve, Diêu Tam Tam coi như đã nếm được ngon ngọt của việc buôn bán hai đầu rồi, bên này mua, bên kia bán, chỉ cần bạn thận trọng, thì nhất định làm ra tiền.



Mấy ngày nay ảnh hưởng bởi chuyện Tiểu Tứ, nếu không, cô đã rủ hai chị đi bắt cá chạch bùn bán. Nhưng cô lại nghĩ, người ta đến đường mình thu lại, không phải vì kiếm lời sao? Một mình mình bắt cá chạch bùn, có thể bán được mấy đồng tiền? Thu cá chạch bùn, nhất định là kiếm được nhiều hơn, hơn nữa hàng năm đều có thể thu. Sao mình không làm thử?



Thôn làng của mình dựa vào đập nước, kênh rạch ao hồ rất nhiều, cá chạch bùn cũng nhiều. Vừa lúc nghỉ hè, trong thôn có nhiều trẻ con nhàn rỗi. Trẻ con nông thôn đều bắt cá chạch bùn rất lành nghề, kêu gọi chúng đi bắt cá chạch bùn, cô tới thu, thì nhất định có thể kiếm tiền. Nhưng cách thức, vấn đề vận chuyển, cũng phải thăm dò cho rõ ràng trước đã, đâu có chuyện gì đơn giản như vậy?



Nếu là một cô bé mười tuổi bình thường nói muốn thu mua cá chạch bùn, muốn làm buôn bán, nhất định là Dương Quảng Châu sẽ xì mũi coi thường, chẳng buồn để ý, thế nhưng Diêu Tam Tam trước mắt này, Dương Quảng Châu biết cô có ý tưởng, có khả năng làm được.



Dương Quảng Châu suy nghĩ một chút rồi nói: "Cá chạch bùn này thì anh thật sự không rõ lắm, trên đường chợ mình cũng có thu, không biết thì không thể nói chắc được. Anh đoán nhất định ở Niệm Thành có người thu, để anh hỏi thăm cho em.”




Diêu Tam Tam từ tiệm ăn vặt tiện lợi bước ra, lượn một vòng trên đường, mua cho Tiểu Tứ một cái mũ, đi qua chỗ bán giày, suy nghĩ một chút, rồi cũng mua cho Tiểu Tứ một đôi dép lê. Tiểu Tứ không đi theo, mua dép không thể thử được, lấy dép lớn một tí cũng không sao, lại nói, bình thường ở nhà cũng có thể mang, cũng tiện lợi.



Tiết kiệm tiền là việc phải làm, nhưng có một số việc thật sự không thể tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu. Trong tay Diêu Tam Tam không có nhiều tiền, tiền kiếm được nhờ thu nhộng ve, ba chị em lấy mua vật dụng, mua đồ qua nhà bà ngoại, đã dùng không ít. Diêu Tam Tam nghèo, nhưng bụng dạ lại rộng rãi.



Hiện giờ cô cảm thấy, tiền kiếm được, không nhất định phải chăm chăm tiết kiệm.



Diêu Tam Tam mua mũ và giày, lại tùy ý đi dạo một vòng trên phố, trên đường có rất nhiều thứ tốt, ăn ngon, đẹp mắt, chơi vui đưa tay vẫy gọi, nhưng trong túi cô ít tiền, không dám phung phí đâu! Cuối cùng mua một cân đào, hai lạng tôm khô, quyết định về nhà cắt ít rau hẹ, trộn với tôm khô và trứng gà, gói sủi cảo ăn, chúc mừng Tiểu Tứ về nhà.



Sau đó Diêu Tam Tam tìm thấy sạp mua cá chạch bùn, đứng cạnh đó nhìn xem. Thu cá chạch bùn nhìn có vẻ là hai vợ chồng, dùng một chiếc xe ba bánh, sạp bày dưới một tán cây lớn, trên xe đặt hai thùng sắt lớn, dưới đất còn có một thùng nhỏ. Thu được cá chạch bùn, thì bỏ vào thùng nhỏ, xong rồi trút vào thùng sắt lớn.



Diêu Tam Tam rướn cổ nhìn một chút, cá chạch bùn chứa ước chừng nửa thùng. Gặp cá chạch bùn nhỏ, cũng không muốn thu, tính tiền ít đi cũng không cần, nói là trộn lẫn bên trong, còn chê bai để ép giá.



Thấy Diêu Tam Tam vẫn đứng cạnh đó nhìn, người phụ nữ kia cũng không thèm để ý, còn chủ động nói với cô: “Nhóc con, có bắt cá chạch bùn được không? Bắt đi, kiếm ít tiền tiêu.”



Diêu Tam Tam cười, nói: “Được ạ, để con tập bắt rồi bán cho cô. Cô mua cá chạch bùn này, rồi đi bán ở đâu?”.



Cô kia thấy cô là một đứa trẻ, cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Bán ở Niệm Thành, Niệm Thành có vựa lớn thu lại, bến Mã cũng có. Số này đều được dùng ở mấy thành phố lớn.”





“Ồ, đem đi xa như vậy, trời nóng không sợ nó chết sao? Lỡ con bắt được cá chạch bùn không ngay phiên chợ, sợ nó chết rồi không thể bán cho cô được”. Diêu Tam Tam ra vẻ tò mò. Đây chính là vấn đề cô lo lắng, cô muốn thu, tất nhiên không thể đưa đi Niệm Thành ngay, làm sao để nó không chết là việc rất quan trọng.



Người đàn ông thu cá chạch bùn kia, dường như cảm thấy lời này của cô không may mắn, ngẩng đầu liếc cô một cái, nói: “cá chạch bùn này dễ nuôi, không thấy người ta đặt ở nơi râm mắt sao? Đừng để nó phơi nắng, tránh chỗ nóng, ba năm ngày không thể chết được.”



Diêu Tam Tam le lưỡi, chẳng trách họ đặt xe dưới bóng cây râm mát, cô còn tưởng rằng người thu cá tự mình tránh nóng nữa chứ! Đoán chừng còn ở lại, người thu cá sẽ đuổi cô đi, Diêu Tam Tam tự giác rời khỏi sạp hàng, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.



Phải nói thứ cá chạch bùn này, dân quê khi ấy đều không coi nó là cá, không thích ăn nó, bán vào thành thị, nó lại thành thứ đồ quý giá, đắt tiền hơn mấy thứ cá nuôi khác nhiều.



Thật ra thì Diêu Tam Tam thầm cảm thấy, dân quê không thích ăn cá chạch bùn hẳn là do không biết làm, một mặt là làm không sạch thì ăn không ngon. Người trong thôn cảm thấy thứ cá này nhủi tới nhủi lui trong bùn, tanh mùi bùn, ăn không ngon. Đến thành thị, lại cảm thấy thứ này thịt dai vị ngọt, giá trị dinh dưỡng cao, còn có tác dụng làm thuốc, trở thành thứ tốt.



cá chạch bùn nhỏ ơi cá chạch bùn nhỏ, mày có thể cho tao kiếm mấy đồng được hay không đây? Diêu Tam Tam nhìn chằm chằm vào cá chạch bùn trườn tới trườn lui trong thùng, ý muốn làm ra tiền tràn ngập trong đầu.





Diêu Tam Tam về đến nhà, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải xuống ruộng còn chưa trở lại, cô với Tiểu Tứ nhặt rau hẹ trước, rửa sạch, cắt nhỏ, lại lấy bốn quả trứng cho vào chảo xào chín, trộn thêm tôm khô là thành nhân sủi cảo ba món.



Gia vị trong nhà cũng không nhiều, đơn giản là dùng muối bọt, tiêu giã nhuyễn, cũng may là thứ nhân sủi cảo này không cần nhiều gia vị, cho nhiều ngược lại còn làm hỏng hương vị món ăn. Mùa hè nóng bức, rau hẹ hòa với tôm khô, lại thêm trứng gà nữa, vừa nghe đã thấy vô cùng ngon miệng.



Diêu Tam Tam làm nhân xong, bắt đầu nhào bột, Tiểu Tứ gặm đào Diêu Tam Tam mua, ngồi một bên nhìn cô bận rộng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ thỏa mãn và hạnh phúc. Không ai mắng, không ai đánh, ba chị cũng không chịu sai bảo nó làm việc, còn mua giày mới cho nó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ đã có nụ cười.



"Chị cả chị hai về rồi." Tiểu Tứ vừa nhìn thấy người, lật đật chạy đi đón, vừa dâng đào, vừa đưa quạt.



"A, làm sủi cảo...!" Diêu Tiểu Cải vừa vào nhà, trông thấy thì rất vui mừng, nói: “Sao em biết chị muốn ăn sủi cảo rau hẹ vậy?”.



"Ai gói cho chị ăn đâu! Người ta làm để tự ăn mà." Diêu Tam Tam cố ý nói.



"Cũng vậy thôi, chị thơm lây cũng được." Diêu Tiểu Cải cười hì hì đi rửa tay, rồi ngồi gói cùng Diêu Tam Tam.



Diêu Tam Tam cán bột, Diêu Tiểu Cải và Tiểu Tứ gói bánh. Mặc dù Tiểu Tứ còn nhỏ, thế nhưng làm sủi cảo không tệ chút nào, không thua gì chị hai của nó, mất chút thời gian, ba người đã gói đầy một vỉ. Vỉ là thứ mà dân bản xứ dùng thân cây cao lương làm thành công cụ hình tròn, chuyên dùng để đặt sủi cảo, hoặc dùng để che lu khạp. Diêu Tiểu Đông bên ngoài không vội gói sủi cảo mà đi cho heo ăn trước, thấy sủi cảo gói sắp xong, đi chà rửa nồi, nấu nước, chuẩn bị nấu sủi cảo.




Mấy chị em đang làm sủi cảo vô cùng náo nhiệt, nấu sủi cảo, sủi cảo mới ra lò, thì chú hai tới vừa đúng lúc. Mấy chị em thấy vậy vội vàng mời chú hai ăn sủi cảo.



Thấy bộ dạng bốn chị em vui vẻ như thế, chú hai cười khổ, nói: “Mấy đứa thật vui vẻ, cũng không biết người lớn đang sầu lo đến mức nào rồi!”

back top