Ta mang theo tâm trạng ủ rũ, ngồi trên xe mặc kệ cho ngựa kéo đi, cảm giác Lộ Lộ không phải lôi kéo ta, mà là lôi kéo một con chó nhà có tang. Ta không biết rốt cuộc nên làm gì, chỉ nghĩ cứ đi như vậy đến cuối trời.
Trời dần tối, ta tới bên ngoài một thành trấn. Lúc ta đi vào thành, không trung chỉ còn lại vài tia nắng cuối ngày mờ nhạt. Dường như mặt trời cũng muốn ta quên đi sự tồn tại của nó, một vài tia sáng màu lam ngắn ngủi lướt qua, tuy rất nhanh nhưng vẫn làm ta hoảng hốt, dường như nghĩ ra cái gì, ta cẩn thận ngẫm lại, rồi lại không nhớ ra mình đang nghĩ cái gì, đầu của ta rốt cục có phải điên rồi không?
Ta đánh xe chậm rãi đi đến ngã tư đường, trời đột ngột tối sầm. Lại nhìn đến những ngôi nhà xung quanh, bên kia song cửa ẩn hiện ánh sáng đèn dầu, bếp lò cũng bắt đầu nổi lửa, mùi hương thức ăn quanh quất. Ta nghe thấy tiếng những người mẹ gọi con cái họ về ăn cơm, nhìn thấy nhà nhà đều đóng cửa lại, sống mũi đột nhiên cay cay, trong lòng chỉ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Tính ra ta đến thế giới này đã được 6 7 ngày, nhưng đây là lần đầu cảm nhận được cái bi thương của một kẻ lang thang xa xứ. Tấm bình phong che chở ta đã không còn, một mình ta đơn độc không ai giúp đỡ.
Ta tìm đến một quán trọ nhỏ, dắt Lộ Lộ vào chuồng, vừa cho nó ăn, ta vừa nói: “Ngươi muốn đi đâu ta liền theo, sinh tử tồn vong của chúng ta đều phiền ngươi gánh vác thôi”. Nó gật gật đầu có vẻ hiểu ý. May mắn ta vẫn còn có Lộ Lộ, nếu không có lẽ ta đã chết dọc đường từ lâu rồi.
Ta căn bản không hề ăn cơm, chỉ uống chút nước rồi ngã vào giường. Ta nhớ lại vài ngày trước, cũng vào giờ này, ta đều cùng Hữu Sinh ăn qua loa thứ gì đó, rửa mặt súc miệng, sau đó ta giúp hắn bôi thuốc. Những lúc đó hắn đều lẳng lặng ngồi trên giường, cả người chằng chịt vết thương, mặc cho ta vừa bôi trét vừa hà hơi trêu chọc hắn, lại chỉ biết cúi đầu, cũng không thèm nói chuyện. Trong lòng ta dâng lên một trận chua xót, hối hận lúc ấy sao không gắt gao ôm chặt hắn lần cuối, nước mắt cứ thể nối liền không dứt.
Ta vươn tay lần tìm phía sau, chỉ thấy một mảnh giường trống trơn lạnh lẽo. Trong không khí đã không còn từng đợt khói nhẹ, giọng nói của ta cũng yên lặng rơi ở đáy giếng. Cuối mùa xuân trên những bụi hoa, bướm bay dập dờn, đóa hoa theo gió bay đi, không biết sẽ về đâu.
Ta nằm trên giường một lúc lâu vẫn không thể ngủ, cố gắng tìm lại cảm giác khoái hoạt xưa kia, nhưng càng nghĩ nhiều lại càng đem tới vô số phiền muộn. Đúng vậy, ta nhớ hắn, nhớ đến sắp phát cuồng. Đến bây giờ khuôn mặt của người ta ở chung suốt ba năm ta đã không còn nhớ nổi, nhưng lại không quên được một kẻ ta mới quen được một tuần, ta có bệnh sao?
Vì cái gì đây?! Ta tự hỏi chính mình. Là ta quan tâm chiếu cố hắn, nhưng từ khi nào hắn lại trở nên quan trọng với ta. Rốt cục là ai chiếu cố ai?
Ở nước Mỹ có một tác giả truyện trinh thám nổi tiếng (Raymond Chandler), hắn cưới một người vợ lớn hơn hắn 17 tuổi. Người phụ nữ kia mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, không thể đi làm, mỗi ngày nếu không ngủ thì đều nằm trên giường đọc sách, còn luôn có ý muốn tự sát. Vị tiểu thuyết gia này mua một chiếc xe chuyên dùng để đi cắm trại, đưa người vợ mắc bệnh thần kinh đi khắp nơi trên đất Mỹ, làm cho bà vui vẻ. Hắn không thể tìm được công việc phù hợp (tất nhiên, có ai muốn thuê một kẻ chỉ có thể làm việc một tháng chứ?), chỉ biết sáng tác truyện mà sống. Nhiều năm về sau, người vợ đó qua đời, hắn gần như phát điên, cũng mắc chứng trầm cảm, nhiều lần muốn tự sát, hoàn toàn đánh mất mục đích cuộc sống. Ta vẫn không rõ hắn đối với người vợ là yêu hay là một loại lưu luyến giống như đối với mẫu thân. Liệu ta đối với Hữu Sinh phải chăng cũng có thứ tình cảm này?
Nhưng hiện tại ta không muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành, tạm thời coi như đó là thói quen. Ta không muốn bàn lại yêu đương cái gì, việc cần nhất bây giờ là nhanh chóng tạo dựng cuộc sống mới, nếu không một thời gian nữa ta sẽ thành một tên ăn xin đầu đường xó chợ. Chưa đợi đến lúc có người tìm đến nương tựa, ta đã sớm thành kẻ sống dựa vào người khác, sống như vậy thật là uổng phí.
Ta dần dần ngủ, có ai lại gọi ta? Ta không biết.
Ta ngủ rất lâu, lúc thức dậy đã sắp qua giờ Mùi (3 giờ chiều). Đây là lần đầu tiên ta ngủ dậy muộn kể từ khi đến thế giới này. Thơm quá a! Trên thế giới thứ thơm nhất không phải là đồ ăn, mà là ngủ nướng, thứ ngọt nhất không phải đường, mà là nước. Những câu kinh điển như thế này phải lập tức ghi chép lại, để lưu truyền hậu thế (Tứ Oai: ngươi đập chết ta đi).
Nhìn mãi cũng không được việc gì, ta ăn qua loa một chút rồi ra phố đi dạo, quan sát đời sống nhân dân trong vùng, nhìn xem có việc gì ta muốn làm hay không.
Từ sau khi tới nơi này, ta gần như ăn bánh bao để sống, ngoài ra không có thực phẩm nào khác, thật sự là đã ngán đến tận cổ, hơn nữa thịt cá nơi này đều ăn không ra gì, rau xanh vừa đen lại vô vị. Cái này cũng không thể đổ tội cho đầu bếp, bởi ở đây gia vị thật là nghèo nàn đáng sợ, chỉ có muối ăn, ngay cả hạt tiêu cũng không có, như vậy sao có thể làm ra đồ ăn ngon. Còn may bánh bao ta ăn vào đều là lúa mạch, trong đó cũng có nhiều vitamin, tạm thời giải quyết được vấn đề dinh dưỡng.
Nhưng cái hiện trạng này ta có muốn cũng chẳng thay đổi được, tuy rằng ta từng sáng tác ra đủ loại mỹ thực, nhưng ngay cả cà chua ta đều không biết xào thế nào (cà chua có xào được không?), cho nên đừng nghĩ đến việc mở tiệm cơm làm gì. Sớm biết trước sẽ rơi vào tình cảnh này, ta đã ở nhà chăm chỉ đi học nữ công gia chánh, đến nơi đây cũng có cái mà sống. Thảo nào mọi người đều nói nữ sinh đại học B nhất định phải gả cho nhà có tiền, cũng đúng, ngoại trừ kẻ có tiền (có 3 cô bảo mẫu trở lên) ai lại đi kết hôn một kẻ chỉ có nằm trong chăn mới nghĩ ra được đủ mọi loại đồ ngon? Đừng nói các nàng tham giàu chê nghèo, thật sự là những gia đình bình thường không thể chứa nổi những kẻ vụng về như họ.
Lại đi một lúc, tới trước cửa tiệm vải vóc, xong rồi, cái này ta có muốn cũng chẳng làm được. Đầu tiên, mấy ngón tay cứng ngắc này chỉ có thể chơi bài đánh bóng, ngay cả đơm cúc áo cũng làm không xong. Thứ hai ta mù hội họa. Cái này phải quy tội cho cái người ngược đãi ta suốt thời thơ ấu. Các bô lão chỉ muốn ta đọc sách đọc báo, còn hội họa với âm nhạc (ngoại trừ cái thứ kinh kịch chết tiệt kia) không học cũng không sao. Ta lớn như vậy mà chỉ có thể bôi ra được một cái nhà nhỏ, bên cạnh nhà có một con vịt rõ to, bên cạnh con vịt có một cái cây bé tí xíu, đem trưng ra thì chẳng ma nào thèm mua. Hơn nữa mọi người đều nói, khả năng hội họa chỉ có thể phát triển từ nhỏ đi lên, một khi bị giết sẽ chết hẳn. Từng này tuổi rồi ta còn học thế nào được nữa? Không có tài năng nghệ thuật thì đứng mơ lăn lộn trong ngành may vá.
Mấy người được cha mẹ dạy vẽ tranh từ lúc còn bé, ta hâm mộ các ngươi, cũng thông cảm cho các ngươi! Ta tin mọi người lúc nhỏ đều bị cha mẹ ngược đãi, có học đàn học hát hay không thì cũng giống nhau. Cũng may mắn chúng ta đều bị ngược đãi, nếu không ngày sau có vấn đề gì, chúng ta còn biết đi đâu mà oán giận? Dù sao cũng phải có người hi sinh vì tập thể, mà cha mẹ là ứng viên hàng đầu.
Thợ rèn, không được, không thú vị; bán thuốc, không được, không biết y thư (biết trước ta đã đem Bản thảo cương mục học thuộc một lần cho xong); bán gạo, không được, không có sức khiêng đồ nặng, Hữu Sinh kia chỉ là một cái xác chết, được chưa? Sao tự nhiên lại nhắc đến hắn vậy, quên đi quên đi, xem tiếp …..
Ta cứ đi đến lúc trên đường không còn ai mới lo âu quay về quán trọ. Các ngươi có thể không tin, ta cả ngày cũng không nhìn ra được tài năng của mình có thể dùng vào việc gì. Ta lại nằm xuống giường, nhắm mắt, cố tìm lại cái linh cảm hôm trước, ta đến đây chắc chắn có việc để làm, vậy tại sao tìm mãi không xong, vì cái gì đây? Rốt cuộc vẫn nghĩ không ra, như vậy chung quy ta vẫn là kẻ bất tài. Vận mệnh của ta, ngươi rốt cục trốn đi đâu?
Hôm sau, ta quyết định đánh xe đi du lịch tứ phương! Ta chuẩn bị đủ nước cùng bánh bao, thúc ngựa lên đường.
Ta đánh xe đi trên đường, đi tới ngã rẽ liền để mặc cho Lộ Lộ tùy ý lựa chọn. Lộ Lộ sau này nhất định không thể sang tay người khác, còn ai ngoài ta có thể coi trọng nó như vậy, thế nên từ nay về sau cũng nên ở cùng một chỗ với ta. Dần dần như vậy ta cũng quên mất nó vốn không phải ngựa của ta, coi hai chúng ta liền thành một khối.
Lộ Lộ không nhanh không chậm đi tới, có lẽ nó chưa từng kéo xe chạy, nếu trước đây ta không có kinh nghiệm, ta sẽ nghĩ nó cả đời cũng không biết chạy là gì, nhưng giờ ta đã biết, nó là muốn nói với ta: “Việc gì cũng phải có giới hạn, ta có thể kéo xe cho ngươi, nhưng đừng có hi vọng thái quá”. Đó, các người thấy rồi đấy.
Mấy tấm chăn đệm của Hữu Sinh ta xếp gọn lại một đống, đặt ở sau lưng, lúc nào mỏi lưng thì dựa vào, nằm bắt chân chữ ngũ, hai mắt khép hờ, ngắm nhìn không trung, này quả thực là thú vui tao nhã!
Đây là một thế giới chưa có bị ô nhiễm, bầu trời trong suốt xanh thẳm, như hồ nước trong veo đẹp đẽ, cây cối xanh tươi um tùm, không khí trong sạch thoáng đãng, tràn đầy sức sống.
Ta nửa ngồi nửa nằm, suy ngẫm hồi lâu, “Vì cái gì phải ăn cơm? Vì cái gì đây?” Nếu ta không cần ăn cơm, như vậy có thể đi khắp nơi, đến chân trời góc biến. À không có chân trời, chỉ có góc biển, bờ biển cũng tốt a, có nước biển, vỏ sò, bờ cát …. Nhưng ta còn phải ăn cơm nha, thôi không đến bờ biển vậy ….
Ta cứ miên man suy nghĩ như vậy, để mặc xe ngựa chở ta lêu lổng rong chơi một ngày, đến lúc trời tối thì đặt chân đến một ngôi làng nhỏ. Ta không muốn quấy rầy ai liền tìm một căn nhà hoang bên ngoài làng mà qua đêm. Bỏ đệm chăn cùng ba lô xuống đất, ngồi xuống uống ngụm nước rồi ngả người nằm nghỉ. Ta vốn định đốt đống lửa trại, nhưng lại không muốn nó gợi nhớ đến đoạn thời gian ta ở chung với hắn, cuối cùng nằm trong bóng tối, ngắm nhìn bầu trời đêm. Tối nay chỉ có trăng lưỡi liềm, ánh sáng cũng không rạng rỡ. Ánh trăng nhàn nhạt, cũng xua đi phần nào cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực.
Ha ha, Nhâm Vân Khởi ta, tư tưởng bất khuất, ý chí cao xa, cũng có lúc như thế này! Bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời thật là mệt mỏi, hành trình quá dài quá lâu! Trong lòng lại càng cô độc ưu thương. Đi từng bước không có chủ đích, cảm giác tuyệt vọng này thật sự rất khó diễn tả bằng lời! Giữa lúc đêm khuya ở nơi hoang vắng, có ai lại không nghĩ: không bằng thuận gió mà trở về, còn hơn ở đây mà lưỡng lự. Ta nghĩ những người lựa chọn rời đi đều là tuổi vẫn còn trẻ. Thời điểm bọn họ thả người nhảy vào không trung, phải chăng tâm trạng cũng thê lương giống như ta?
Ta dần dần thấy được lòng mình, nó vẫn sáng ngời tuổi trẻ, nhưng trên đó đã hằn lên một vết sẹo, rốt cục đã có từ lúc nào? Là ai nói ra lời ác ý, là ai vô tình mà hãm hại? Là thân nhân hiểu lầm, hay bạn bè cười nhạo? Là tiếng thở dài khi chán nản, hay giọt lệ lúc tuyệt vọng ? Nó có giống như trước đây, đợi đúng lúc ta u ám nhất mà bùng cháy, soi sáng cái sự mù mịt của ta?
Ta nhắm mắt lại, lặng yên chờ đợi.
Ta nhớ ngày xưa mình đã từng căm hận tiếng Anh thế nào! Không hề muốn động đến đống ngữ pháp buồn tẻ cùng từ ngữ đơn điệu đó, cuối cùng thi trượt cuối kì. Đó là nỗi nhục lớn nhất đời ta từ trước đến giờ! Lúc đó ta nghĩ cả trường đều biết tin, không toàn bộ thì cũng tám chín phần, hơn nữa ngày nào bọn họ cũng đi ngang qua ta ở lớp học, hoặc trong căn tin, nhìn trộm ta, khe khẽ nói nhỏ. Đến kì nghỉ đông, ta thật hy vọng mình sẽ biến thành một loại động vật nào đó, chỉ muốn trốn trong chăn không ra ngoài.
Ngồi trong phòng thi lại, đèn trên tường mờ nhạt, tất cả mọi người đều không muốn nhìn người khác, cũng không ai muốn người khác nhìn mình. Nộp xong bài thi, ta co chân chạy trối chết, sợ hãi cực kì!
Vài năm sau ta lại thi GMAT, trình độ so với thi cuối kì còn khó gấp trăm lần! Trong lớp học, giáo viên có lần nói với chúng ta, vừa nói vừa chỉ vào sau gáy, “Các em đều có rất nhiều tiềm lực, đầu óc có thể so với một thư viện lớn, điều quan trọng là các em phải có một cái mong ước trong đầu! Đó là giải phóng được tiềm lực đó”. Ta đương nhiên có mơ ước! Đó là đọc hết đủ loại văn chương, thuộc lòng vô số từ ngữ, thi đỗ cuộc thi GMAT …. Nhớ lại lần thi lại tiếng Anh năm đó, ta không khỏi bật cười.
Ta mở mắt, mỉm cười, chuyện là như vậy, thì ra tim ta lâu nay không hề thay đổi. Cuộc sống chính là trường học của ta, bao nhiêu môn học, bao nhiêu kì thi. Nếu ta không thể vượt qua một chướng ngại, như vậy càng về sau càng không thể vượt qua, cuộc đời này không được, kiếp sau sẽ lại tái diễn, cho đến khi nào ta hoàn toàn chiến thắng nó, ta mới có thể thoát khỏi sợ hãi, hoàn toàn thảnh thơi. Cái này rất giống bài thi môn tiếng Anh, ta có trốn cũng không thoát, chỉ có gắng sức mà rèn luyện.
Đoạn đường phía trước, ta muốn bỏ hết mọi thứ thê lương cùng hoài nghi ra sau đầu, chỉ muốn cao hứng mà tận hưởng chuyến đi.
Ta thở dài, mơ màng ngủ, trong mơ ta nghe thấy Hữu Sinh nhẹ nhàng kêu: “Vân Khởi”, ta bất giác nở nụ cười, thì ra ngươi từ trước đến nay đều ở cùng một chỗ với ta, không có rời đi.
Sau khi tỉnh dậy, tâm tình ta rất khoan khoái dễ chịu, giống như vừa mơ một giấc mơ hạnh phúc, giờ mới cảm thấy thế giới này thật là tươi đẹp! Ta vung nắm tay chỉ thẳng lên bầu trời, tưởng tượng ta trở thành quán quân quyền anh, giơ cao nắm đấm cười tươi với đám đông bên dưới. Lúc này nếu có người nhìn thấy ta, nhất định sẽ tưởng ta bị ma ám.
Buổi chiều ngày hôm sau, ta vẫn nhàn nhã nằm trên xe, gối đầu lên hai tay, nhắm mắt, thong thả hát khẽ. Chợt nghe xa xa phía đằng sau có tiếng vó ngựa dồn dập, vội ngẩng đầu nói với Lộ Lộ: “Chúng ta đừng chắn đường”. Nó không thèm để ý đến ta, bởi vì chúng ta vẫn luôn đi dẹp sang một bên đường. Tiếng vó ngựa đằng sau dần chậm lại, hai con ngựa, một trước một sau chạy ngang qua xe ta. Hai người xa lạ đều liếc nhìn ta một cái, trông trang phục bọn họ có vẻ là người của quan binh. Hai người tiếp tục chạy, vừa đi vừa nói gì đó, lại quay đầu ngựa, lần lượt đi ngang qua bên cạnh. Ta thật muốn hét to lên với họ: “Các ngươi thật là nhàn rỗi mà, lượn qua lượn lại như vậy không thấy mệt sao?”, nhưng chỉ nghĩ thôi mà không dám nói.
Hôm nay Lộ Lộ lại dừng ở cạnh một trấn nhỏ, ta nhìn quanh, lập tức vui mừng vỗ tay, “Lộ Lộ, ngươi thật đúng là hiểu ý ta nha!”
Đó là một thành trấn nằm bên một con sông nhỏ, hai bên bờ trồng rất nhiều dương liễu, ngoài ra còn nhấp nhô đủ loại trà quán tiệm cơm linh tinh. Màu trắng của nhà dân ẩn hiện dưới bóng cây xanh ngắt, lúc này ánh mặt trời lấp loáng trên sông phản chiếu lên, khiến cho trấn nhỏ đẹp như một chuỗi vòng cổ ngọc bích. Chính là nơi này, ta vui mừng thực sự.
Vẫn như những ngày trước, ta đi quanh trấn tìm một ngôi miếu hoang, quả nhiên đã tìm được. Tuy là hơi cũ, nhưng so với những nơi ta từng ngủ qua đêm còn tốt hơn rất nhiều. Trước miếu có một cái sân nhỏ, ở góc còn có một cái giếng.
Ta nhanh chóng thu xếp hổn thỏa, mỗi sáng đều dắt ngựa đến các quán trọ trong trấn mua chút cỏ khô, sau đó lại đi lang thang trên đường, tìm kiếm linh cảm. Thời tiết càng ngày càng nóng, ta không thể mặc áo lông, chỉ có thể mặc những loại quần áo cao cổ, hoặc quấn một chiếc khăn để che đi chỗ yết hầu. Cũng may giọng nói của ta thuộc loại trung tính, chỉ nghe thì không phân biệt được nam nữ, cho nên cải trang nam tử cũng không quá khó khăn.
Vài ngày sau đó, ta vẫn đi lang thang không mục đích, nhìn thấy trên đường mọi người đều chỉ chăm lo giữ chặt túi tiền! Hừ chim sẻ sao biết được chí lớn của chim hồng. Nhưng vấn đề ta là thiên nga, vậy chí lớn của ta ở đâu đây?
Đi mãi cũng không tìm thấy linh cảm, thực phiền muộn a! Ta cầm một cái bánh bao, vừa đi vừa ăn, cau mày suy nghĩ, đột nhiên một tên ăn mày chạy qua, giật mất chiếc bánh trong tay. Ta hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn chạy được vài bước cũng quay đầu nhìn ta, đồng thời đưa bánh bao cắn một miếng, ta mỉm cười, khoát tay cho qua. Kẻ đó nhìn ta sửng sốt, co chân chạy biến.
Chợt nghe bên cạnh có người cười rộ lên, “Ngươi thật thú vị”.
Ta quay đầu, thì ra là một tên lưu manh đang ngồi dựa lưng vào một cái chân cột bên vệ đường, đang nhe răng cười với ta. Hắn có vẻ mới hơn 10 tuổi, lông mày dài mà thẳng, mắt tròn, mũi to, mồm miệng cũng tròn tròn. Ta đảo mắt không quan tâm đến hắn, tiếp tục đi tới. Hừ, con người thật là lạ, ngươi càng không để ý tới hắn, hắn lại càng bám chặt lấy ngươi. Tên lưu manh lập tức đứng lên, đuổi kịp ta, thản nhiên nói: “Ngươi từ đâu tới đây? Ta xem ngươi cũng được vài ngày rồi”
Ta bực mình nói: “Ngươi xem ta làm cái gì? Ăn no không có việc gì làm sao?”, bỗng nhiên hiểu ra: “Ngươi ăn no rửng mỡ hả! Tìm người khác đi, ta đây còn có việc phải làm”.
“Ta thấy ngươi chẳng có việc gì, cũng vô công rồi nghề giống ta?” Được lắm, trông ta nghèo túng nên mới bị một tên lưu manh sỉ nhục!
Ta dừng lại, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn hắn, tên đó lập tức xanh mặt, “Được rồi, ngươi đang bận!” Ta lại tiếp tục đi, hắn lại đuổi theo, “Ta gọi là Đào Kì, ngươi tên gì?”
Ta vung tay chặn lai, “Đào Kì cái gì, ngươi từ hôm nay trở đi gọi là Đào Khí (cứng đầu)!”
Hắn sửng sốt, vẫn chưa từ bỏ, “Vậy ngươi tên là gì?”
“Sao ta phải nói cho ngươi biết?!” Ta trầm giọng nói. Đột nhiên ta lại nhớ tới Lí lang trung, tốt quá, tự nhiên lại có một tên lao công miễn phí. Ta quay sang nói với hắn: “Thế này đi, ngày mai ngươi cầm giấy bút cùng một cái bàn nhỏ đến đây chờ ta, làm xong ta có thể sẽ nói cho ngươi”.
Hắn cười rộ lên: “Ngươi càng ngày càng thú vị”.
Ta liếc nhìn hắn một cái rồi bỏ đi.
Đúng vậy, ta không thể cứ đi mãi như vậy, tuy là vẫn còn không ít bạc, nhưng cũng phải kiếm việc gì đó mà làm. Kể truyện quá mệt mỏi, việc khác ta còn chưa nghĩ ra. Thôi được, ta lại quay về nghề nghiệp cũ, làm văn thư trợ lý, giúp người ta viết thư vậy.
Ngày hôm sau ta lại vào trấn, ha, tên cứng đầu kia quả nhiên đã mang giấy bút đến chờ sẵn, vừa thấy ta đến, hắn liền cười hớn hở, hại ta thiếu chút nữa đánh hắn một trận, để cho hắn ngồi im đi một lúc.
Ta ngồi xuống, nói: “Nghiên mực”. Ta cầm bút lông, thở dài, không nhắc tới Hữu Sinh.
Cứng Đầu mài mực, ta thử làm theo cách người ta cầm bút lông, nhưng cổ tay cứ run run, mãi vẫn không xong, đành dùng phương thức cầm bút máy, giống như là quét sơn, nguệch ngoạc bốn chữ “Bình An Gia Thư”, viết theo lối phồn thể. Lại viết thêm một câu: “Một chữ 5 đồng”. Tốt, không có chữ cổ.
Cứng Đầu nhìn thấy, nói: “Cha ta từng nói chữ ta viết không tốt, ta nghĩ nếu ông nhìn thấy chữ của ngươi, có lẽ sẽ thấy chữ của ta đã tốt lắm rồi”.
Ta trừng mắt: “Ngươi có muốn bị đánh không, ta nghĩ cha ngươi sẽ không phản đối đâu”. Hắn ngạc nhiên, “Sao ngươi biết?”
Đang nói chuyện, tự nhiên có một người lén lút đi tới, hắn không thèm nhìn đến ta, chỉ nói: “Ta muốn viết một phong thư bình an”.
Ha, tiền đến rồi. Ta hỏi: “Ngươi muốn viết cái gì?”. Hắn nói: “Hai chữ, bình an”. Ta hơi bất ngờ.
Viết xong hai chữ “Bình an”, ta lại hỏi: “Có cần viết tên người nhận không?” Hắn lắc đầu, cầm tờ giấy, lấy ra 10 lượng bạc đưa cho ta. Ta sửng sốt, nhíu mày nói: “Ta không có tiền lẻ”. Hắn lẩm bẩm: “Không cần trả lại”.
Ta nhướn mi: “Ta lợi dụng ngươi làm cái gì?! Quên đi, hôm nay ta mới khai trương, hai chữ này coi như tặng miễn phí cho ngươi!” Ta xua xua tay, người nọ cũng chán nản rời đi.
Cứng Đầu lại cười hỏi: “Sao ngươi không lấy bạc của hắn?” Ta hừ lạnh, nói: “Không nên tham nhiều, hiểu không? Ta thấy hắn rất khả nghi”.
Lát sau người đó lại tới, lấy ra một lượng bạc, nói muốn viết mười phong thư nhà.
Ta cả giận nói: “Không có việc gì làm liền muốn ta luyện chữ phải không? Ta không thích làm cái việc nhàm chán đó, mỗi ngày một phong, hôm nay không viết, thích thì ngày mai lại đến”. Người nọ lại ủ rũ mà đi, Cứng Đầu càng cười rũ rượi.
Người nọ đi một lúc lại quay về, lấy ra mười đồng, nói là tiền mua hai chữ kia, sao không nói sớm, muốn đùa giỡn ta sao, càng nhìn hắn ta càng khó chịu. Lại thấy tên ăn mày hôm qua giật đồ ăn, ta vẫy tay gọi hắn, hắn rụt rè đi tới, ta đem 10 đồng tiền đưa cho hắn, “Cho ngươi, mua bánh bao mà ăn”. Người nọ ngây người nhìn ta, lại quay lưng bỏ đi.
Cứng Đầu cười lăn lộn, quỳ rạp xuống đất, một lúc sau mới nói: “Ngươi với tiền có thù oán sao?” Ta lắc đầu, “Không phải, nhưng ta thấy kẻ đó rất kì quái, cho nên không muốn nhận”.
(về sau ta mới biết được, tên người hầu ngu ngốc kia trở về báo cáo quá trình tiêu tiền với chủ nhân. Tên chủ nhân, vốn là một kẻ nói không lớn tiếng làm không nóng nảy, vừa nghe vậy thì ngạc nhiên đến nỗi làm rơi bát thuốc đang cầm trong tay xuống đất, bát ngọc lập tức vỡ thành nhiều mảnh. Cái bát đó vốn từ thời Tiên Tần, nghe nói danh tiếng có thể sánh ngang với ngọc bích Hòa Thị, thật là báu vật vô giá. Nghe mà thấy lòng đau xót. Sớm biết vậy ta đã nhận luôn số bạc kia, ta thật là đồ ngu mà. Càng tức giận hơn nữa là, tên đó quăng vỡ bát ngọc, lại đem 10 đồng kia dán lên tường, còn dán lên giữa nhà, ngươi nói xem hắn không bệnh thì là gì?)
Đương lúc ta đấu võ mồm với tiểu lưu manh, ở quán cơm bên cạnh bà chủ đang quát tên tiểu nhị: “Để lửa cháy to như vậy, ngươi muốn chết sao!” Nói xong liền vứt một cục than to đang cháy phừng phừng về phía này.
Trời dần tối, ta tới bên ngoài một thành trấn. Lúc ta đi vào thành, không trung chỉ còn lại vài tia nắng cuối ngày mờ nhạt. Dường như mặt trời cũng muốn ta quên đi sự tồn tại của nó, một vài tia sáng màu lam ngắn ngủi lướt qua, tuy rất nhanh nhưng vẫn làm ta hoảng hốt, dường như nghĩ ra cái gì, ta cẩn thận ngẫm lại, rồi lại không nhớ ra mình đang nghĩ cái gì, đầu của ta rốt cục có phải điên rồi không?
Ta đánh xe chậm rãi đi đến ngã tư đường, trời đột ngột tối sầm. Lại nhìn đến những ngôi nhà xung quanh, bên kia song cửa ẩn hiện ánh sáng đèn dầu, bếp lò cũng bắt đầu nổi lửa, mùi hương thức ăn quanh quất. Ta nghe thấy tiếng những người mẹ gọi con cái họ về ăn cơm, nhìn thấy nhà nhà đều đóng cửa lại, sống mũi đột nhiên cay cay, trong lòng chỉ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Tính ra ta đến thế giới này đã được 6 7 ngày, nhưng đây là lần đầu cảm nhận được cái bi thương của một kẻ lang thang xa xứ. Tấm bình phong che chở ta đã không còn, một mình ta đơn độc không ai giúp đỡ.
Ta tìm đến một quán trọ nhỏ, dắt Lộ Lộ vào chuồng, vừa cho nó ăn, ta vừa nói: “Ngươi muốn đi đâu ta liền theo, sinh tử tồn vong của chúng ta đều phiền ngươi gánh vác thôi”. Nó gật gật đầu có vẻ hiểu ý. May mắn ta vẫn còn có Lộ Lộ, nếu không có lẽ ta đã chết dọc đường từ lâu rồi.
Ta căn bản không hề ăn cơm, chỉ uống chút nước rồi ngã vào giường. Ta nhớ lại vài ngày trước, cũng vào giờ này, ta đều cùng Hữu Sinh ăn qua loa thứ gì đó, rửa mặt súc miệng, sau đó ta giúp hắn bôi thuốc. Những lúc đó hắn đều lẳng lặng ngồi trên giường, cả người chằng chịt vết thương, mặc cho ta vừa bôi trét vừa hà hơi trêu chọc hắn, lại chỉ biết cúi đầu, cũng không thèm nói chuyện. Trong lòng ta dâng lên một trận chua xót, hối hận lúc ấy sao không gắt gao ôm chặt hắn lần cuối, nước mắt cứ thể nối liền không dứt.
Ta vươn tay lần tìm phía sau, chỉ thấy một mảnh giường trống trơn lạnh lẽo. Trong không khí đã không còn từng đợt khói nhẹ, giọng nói của ta cũng yên lặng rơi ở đáy giếng. Cuối mùa xuân trên những bụi hoa, bướm bay dập dờn, đóa hoa theo gió bay đi, không biết sẽ về đâu.
Ta nằm trên giường một lúc lâu vẫn không thể ngủ, cố gắng tìm lại cảm giác khoái hoạt xưa kia, nhưng càng nghĩ nhiều lại càng đem tới vô số phiền muộn. Đúng vậy, ta nhớ hắn, nhớ đến sắp phát cuồng. Đến bây giờ khuôn mặt của người ta ở chung suốt ba năm ta đã không còn nhớ nổi, nhưng lại không quên được một kẻ ta mới quen được một tuần, ta có bệnh sao?
Vì cái gì đây?! Ta tự hỏi chính mình. Là ta quan tâm chiếu cố hắn, nhưng từ khi nào hắn lại trở nên quan trọng với ta. Rốt cục là ai chiếu cố ai?
Ở nước Mỹ có một tác giả truyện trinh thám nổi tiếng (Raymond Chandler), hắn cưới một người vợ lớn hơn hắn 17 tuổi. Người phụ nữ kia mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, không thể đi làm, mỗi ngày nếu không ngủ thì đều nằm trên giường đọc sách, còn luôn có ý muốn tự sát. Vị tiểu thuyết gia này mua một chiếc xe chuyên dùng để đi cắm trại, đưa người vợ mắc bệnh thần kinh đi khắp nơi trên đất Mỹ, làm cho bà vui vẻ. Hắn không thể tìm được công việc phù hợp (tất nhiên, có ai muốn thuê một kẻ chỉ có thể làm việc một tháng chứ?), chỉ biết sáng tác truyện mà sống. Nhiều năm về sau, người vợ đó qua đời, hắn gần như phát điên, cũng mắc chứng trầm cảm, nhiều lần muốn tự sát, hoàn toàn đánh mất mục đích cuộc sống. Ta vẫn không rõ hắn đối với người vợ là yêu hay là một loại lưu luyến giống như đối với mẫu thân. Liệu ta đối với Hữu Sinh phải chăng cũng có thứ tình cảm này?
Nhưng hiện tại ta không muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành, tạm thời coi như đó là thói quen. Ta không muốn bàn lại yêu đương cái gì, việc cần nhất bây giờ là nhanh chóng tạo dựng cuộc sống mới, nếu không một thời gian nữa ta sẽ thành một tên ăn xin đầu đường xó chợ. Chưa đợi đến lúc có người tìm đến nương tựa, ta đã sớm thành kẻ sống dựa vào người khác, sống như vậy thật là uổng phí.
Ta dần dần ngủ, có ai lại gọi ta? Ta không biết.
Ta ngủ rất lâu, lúc thức dậy đã sắp qua giờ Mùi (3 giờ chiều). Đây là lần đầu tiên ta ngủ dậy muộn kể từ khi đến thế giới này. Thơm quá a! Trên thế giới thứ thơm nhất không phải là đồ ăn, mà là ngủ nướng, thứ ngọt nhất không phải đường, mà là nước. Những câu kinh điển như thế này phải lập tức ghi chép lại, để lưu truyền hậu thế (Tứ Oai: ngươi đập chết ta đi).
Nhìn mãi cũng không được việc gì, ta ăn qua loa một chút rồi ra phố đi dạo, quan sát đời sống nhân dân trong vùng, nhìn xem có việc gì ta muốn làm hay không.
Từ sau khi tới nơi này, ta gần như ăn bánh bao để sống, ngoài ra không có thực phẩm nào khác, thật sự là đã ngán đến tận cổ, hơn nữa thịt cá nơi này đều ăn không ra gì, rau xanh vừa đen lại vô vị. Cái này cũng không thể đổ tội cho đầu bếp, bởi ở đây gia vị thật là nghèo nàn đáng sợ, chỉ có muối ăn, ngay cả hạt tiêu cũng không có, như vậy sao có thể làm ra đồ ăn ngon. Còn may bánh bao ta ăn vào đều là lúa mạch, trong đó cũng có nhiều vitamin, tạm thời giải quyết được vấn đề dinh dưỡng.
Nhưng cái hiện trạng này ta có muốn cũng chẳng thay đổi được, tuy rằng ta từng sáng tác ra đủ loại mỹ thực, nhưng ngay cả cà chua ta đều không biết xào thế nào (cà chua có xào được không?), cho nên đừng nghĩ đến việc mở tiệm cơm làm gì. Sớm biết trước sẽ rơi vào tình cảnh này, ta đã ở nhà chăm chỉ đi học nữ công gia chánh, đến nơi đây cũng có cái mà sống. Thảo nào mọi người đều nói nữ sinh đại học B nhất định phải gả cho nhà có tiền, cũng đúng, ngoại trừ kẻ có tiền (có 3 cô bảo mẫu trở lên) ai lại đi kết hôn một kẻ chỉ có nằm trong chăn mới nghĩ ra được đủ mọi loại đồ ngon? Đừng nói các nàng tham giàu chê nghèo, thật sự là những gia đình bình thường không thể chứa nổi những kẻ vụng về như họ.
Lại đi một lúc, tới trước cửa tiệm vải vóc, xong rồi, cái này ta có muốn cũng chẳng làm được. Đầu tiên, mấy ngón tay cứng ngắc này chỉ có thể chơi bài đánh bóng, ngay cả đơm cúc áo cũng làm không xong. Thứ hai ta mù hội họa. Cái này phải quy tội cho cái người ngược đãi ta suốt thời thơ ấu. Các bô lão chỉ muốn ta đọc sách đọc báo, còn hội họa với âm nhạc (ngoại trừ cái thứ kinh kịch chết tiệt kia) không học cũng không sao. Ta lớn như vậy mà chỉ có thể bôi ra được một cái nhà nhỏ, bên cạnh nhà có một con vịt rõ to, bên cạnh con vịt có một cái cây bé tí xíu, đem trưng ra thì chẳng ma nào thèm mua. Hơn nữa mọi người đều nói, khả năng hội họa chỉ có thể phát triển từ nhỏ đi lên, một khi bị giết sẽ chết hẳn. Từng này tuổi rồi ta còn học thế nào được nữa? Không có tài năng nghệ thuật thì đứng mơ lăn lộn trong ngành may vá.
Mấy người được cha mẹ dạy vẽ tranh từ lúc còn bé, ta hâm mộ các ngươi, cũng thông cảm cho các ngươi! Ta tin mọi người lúc nhỏ đều bị cha mẹ ngược đãi, có học đàn học hát hay không thì cũng giống nhau. Cũng may mắn chúng ta đều bị ngược đãi, nếu không ngày sau có vấn đề gì, chúng ta còn biết đi đâu mà oán giận? Dù sao cũng phải có người hi sinh vì tập thể, mà cha mẹ là ứng viên hàng đầu.
Thợ rèn, không được, không thú vị; bán thuốc, không được, không biết y thư (biết trước ta đã đem Bản thảo cương mục học thuộc một lần cho xong); bán gạo, không được, không có sức khiêng đồ nặng, Hữu Sinh kia chỉ là một cái xác chết, được chưa? Sao tự nhiên lại nhắc đến hắn vậy, quên đi quên đi, xem tiếp …..
Ta cứ đi đến lúc trên đường không còn ai mới lo âu quay về quán trọ. Các ngươi có thể không tin, ta cả ngày cũng không nhìn ra được tài năng của mình có thể dùng vào việc gì. Ta lại nằm xuống giường, nhắm mắt, cố tìm lại cái linh cảm hôm trước, ta đến đây chắc chắn có việc để làm, vậy tại sao tìm mãi không xong, vì cái gì đây? Rốt cuộc vẫn nghĩ không ra, như vậy chung quy ta vẫn là kẻ bất tài. Vận mệnh của ta, ngươi rốt cục trốn đi đâu?
Hôm sau, ta quyết định đánh xe đi du lịch tứ phương! Ta chuẩn bị đủ nước cùng bánh bao, thúc ngựa lên đường.
Ta đánh xe đi trên đường, đi tới ngã rẽ liền để mặc cho Lộ Lộ tùy ý lựa chọn. Lộ Lộ sau này nhất định không thể sang tay người khác, còn ai ngoài ta có thể coi trọng nó như vậy, thế nên từ nay về sau cũng nên ở cùng một chỗ với ta. Dần dần như vậy ta cũng quên mất nó vốn không phải ngựa của ta, coi hai chúng ta liền thành một khối.
Lộ Lộ không nhanh không chậm đi tới, có lẽ nó chưa từng kéo xe chạy, nếu trước đây ta không có kinh nghiệm, ta sẽ nghĩ nó cả đời cũng không biết chạy là gì, nhưng giờ ta đã biết, nó là muốn nói với ta: “Việc gì cũng phải có giới hạn, ta có thể kéo xe cho ngươi, nhưng đừng có hi vọng thái quá”. Đó, các người thấy rồi đấy.
Mấy tấm chăn đệm của Hữu Sinh ta xếp gọn lại một đống, đặt ở sau lưng, lúc nào mỏi lưng thì dựa vào, nằm bắt chân chữ ngũ, hai mắt khép hờ, ngắm nhìn không trung, này quả thực là thú vui tao nhã!
Đây là một thế giới chưa có bị ô nhiễm, bầu trời trong suốt xanh thẳm, như hồ nước trong veo đẹp đẽ, cây cối xanh tươi um tùm, không khí trong sạch thoáng đãng, tràn đầy sức sống.
Ta nửa ngồi nửa nằm, suy ngẫm hồi lâu, “Vì cái gì phải ăn cơm? Vì cái gì đây?” Nếu ta không cần ăn cơm, như vậy có thể đi khắp nơi, đến chân trời góc biến. À không có chân trời, chỉ có góc biển, bờ biển cũng tốt a, có nước biển, vỏ sò, bờ cát …. Nhưng ta còn phải ăn cơm nha, thôi không đến bờ biển vậy ….
Ta cứ miên man suy nghĩ như vậy, để mặc xe ngựa chở ta lêu lổng rong chơi một ngày, đến lúc trời tối thì đặt chân đến một ngôi làng nhỏ. Ta không muốn quấy rầy ai liền tìm một căn nhà hoang bên ngoài làng mà qua đêm. Bỏ đệm chăn cùng ba lô xuống đất, ngồi xuống uống ngụm nước rồi ngả người nằm nghỉ. Ta vốn định đốt đống lửa trại, nhưng lại không muốn nó gợi nhớ đến đoạn thời gian ta ở chung với hắn, cuối cùng nằm trong bóng tối, ngắm nhìn bầu trời đêm. Tối nay chỉ có trăng lưỡi liềm, ánh sáng cũng không rạng rỡ. Ánh trăng nhàn nhạt, cũng xua đi phần nào cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực.
Ha ha, Nhâm Vân Khởi ta, tư tưởng bất khuất, ý chí cao xa, cũng có lúc như thế này! Bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời thật là mệt mỏi, hành trình quá dài quá lâu! Trong lòng lại càng cô độc ưu thương. Đi từng bước không có chủ đích, cảm giác tuyệt vọng này thật sự rất khó diễn tả bằng lời! Giữa lúc đêm khuya ở nơi hoang vắng, có ai lại không nghĩ: không bằng thuận gió mà trở về, còn hơn ở đây mà lưỡng lự. Ta nghĩ những người lựa chọn rời đi đều là tuổi vẫn còn trẻ. Thời điểm bọn họ thả người nhảy vào không trung, phải chăng tâm trạng cũng thê lương giống như ta?
Ta dần dần thấy được lòng mình, nó vẫn sáng ngời tuổi trẻ, nhưng trên đó đã hằn lên một vết sẹo, rốt cục đã có từ lúc nào? Là ai nói ra lời ác ý, là ai vô tình mà hãm hại? Là thân nhân hiểu lầm, hay bạn bè cười nhạo? Là tiếng thở dài khi chán nản, hay giọt lệ lúc tuyệt vọng ? Nó có giống như trước đây, đợi đúng lúc ta u ám nhất mà bùng cháy, soi sáng cái sự mù mịt của ta?
Ta nhắm mắt lại, lặng yên chờ đợi.
Ta nhớ ngày xưa mình đã từng căm hận tiếng Anh thế nào! Không hề muốn động đến đống ngữ pháp buồn tẻ cùng từ ngữ đơn điệu đó, cuối cùng thi trượt cuối kì. Đó là nỗi nhục lớn nhất đời ta từ trước đến giờ! Lúc đó ta nghĩ cả trường đều biết tin, không toàn bộ thì cũng tám chín phần, hơn nữa ngày nào bọn họ cũng đi ngang qua ta ở lớp học, hoặc trong căn tin, nhìn trộm ta, khe khẽ nói nhỏ. Đến kì nghỉ đông, ta thật hy vọng mình sẽ biến thành một loại động vật nào đó, chỉ muốn trốn trong chăn không ra ngoài.
Ngồi trong phòng thi lại, đèn trên tường mờ nhạt, tất cả mọi người đều không muốn nhìn người khác, cũng không ai muốn người khác nhìn mình. Nộp xong bài thi, ta co chân chạy trối chết, sợ hãi cực kì!
Vài năm sau ta lại thi GMAT, trình độ so với thi cuối kì còn khó gấp trăm lần! Trong lớp học, giáo viên có lần nói với chúng ta, vừa nói vừa chỉ vào sau gáy, “Các em đều có rất nhiều tiềm lực, đầu óc có thể so với một thư viện lớn, điều quan trọng là các em phải có một cái mong ước trong đầu! Đó là giải phóng được tiềm lực đó”. Ta đương nhiên có mơ ước! Đó là đọc hết đủ loại văn chương, thuộc lòng vô số từ ngữ, thi đỗ cuộc thi GMAT …. Nhớ lại lần thi lại tiếng Anh năm đó, ta không khỏi bật cười.
Ta mở mắt, mỉm cười, chuyện là như vậy, thì ra tim ta lâu nay không hề thay đổi. Cuộc sống chính là trường học của ta, bao nhiêu môn học, bao nhiêu kì thi. Nếu ta không thể vượt qua một chướng ngại, như vậy càng về sau càng không thể vượt qua, cuộc đời này không được, kiếp sau sẽ lại tái diễn, cho đến khi nào ta hoàn toàn chiến thắng nó, ta mới có thể thoát khỏi sợ hãi, hoàn toàn thảnh thơi. Cái này rất giống bài thi môn tiếng Anh, ta có trốn cũng không thoát, chỉ có gắng sức mà rèn luyện.
Đoạn đường phía trước, ta muốn bỏ hết mọi thứ thê lương cùng hoài nghi ra sau đầu, chỉ muốn cao hứng mà tận hưởng chuyến đi.
Ta thở dài, mơ màng ngủ, trong mơ ta nghe thấy Hữu Sinh nhẹ nhàng kêu: “Vân Khởi”, ta bất giác nở nụ cười, thì ra ngươi từ trước đến nay đều ở cùng một chỗ với ta, không có rời đi.
Sau khi tỉnh dậy, tâm tình ta rất khoan khoái dễ chịu, giống như vừa mơ một giấc mơ hạnh phúc, giờ mới cảm thấy thế giới này thật là tươi đẹp! Ta vung nắm tay chỉ thẳng lên bầu trời, tưởng tượng ta trở thành quán quân quyền anh, giơ cao nắm đấm cười tươi với đám đông bên dưới. Lúc này nếu có người nhìn thấy ta, nhất định sẽ tưởng ta bị ma ám.
Buổi chiều ngày hôm sau, ta vẫn nhàn nhã nằm trên xe, gối đầu lên hai tay, nhắm mắt, thong thả hát khẽ. Chợt nghe xa xa phía đằng sau có tiếng vó ngựa dồn dập, vội ngẩng đầu nói với Lộ Lộ: “Chúng ta đừng chắn đường”. Nó không thèm để ý đến ta, bởi vì chúng ta vẫn luôn đi dẹp sang một bên đường. Tiếng vó ngựa đằng sau dần chậm lại, hai con ngựa, một trước một sau chạy ngang qua xe ta. Hai người xa lạ đều liếc nhìn ta một cái, trông trang phục bọn họ có vẻ là người của quan binh. Hai người tiếp tục chạy, vừa đi vừa nói gì đó, lại quay đầu ngựa, lần lượt đi ngang qua bên cạnh. Ta thật muốn hét to lên với họ: “Các ngươi thật là nhàn rỗi mà, lượn qua lượn lại như vậy không thấy mệt sao?”, nhưng chỉ nghĩ thôi mà không dám nói.
Hôm nay Lộ Lộ lại dừng ở cạnh một trấn nhỏ, ta nhìn quanh, lập tức vui mừng vỗ tay, “Lộ Lộ, ngươi thật đúng là hiểu ý ta nha!”
Đó là một thành trấn nằm bên một con sông nhỏ, hai bên bờ trồng rất nhiều dương liễu, ngoài ra còn nhấp nhô đủ loại trà quán tiệm cơm linh tinh. Màu trắng của nhà dân ẩn hiện dưới bóng cây xanh ngắt, lúc này ánh mặt trời lấp loáng trên sông phản chiếu lên, khiến cho trấn nhỏ đẹp như một chuỗi vòng cổ ngọc bích. Chính là nơi này, ta vui mừng thực sự.
Vẫn như những ngày trước, ta đi quanh trấn tìm một ngôi miếu hoang, quả nhiên đã tìm được. Tuy là hơi cũ, nhưng so với những nơi ta từng ngủ qua đêm còn tốt hơn rất nhiều. Trước miếu có một cái sân nhỏ, ở góc còn có một cái giếng.
Ta nhanh chóng thu xếp hổn thỏa, mỗi sáng đều dắt ngựa đến các quán trọ trong trấn mua chút cỏ khô, sau đó lại đi lang thang trên đường, tìm kiếm linh cảm. Thời tiết càng ngày càng nóng, ta không thể mặc áo lông, chỉ có thể mặc những loại quần áo cao cổ, hoặc quấn một chiếc khăn để che đi chỗ yết hầu. Cũng may giọng nói của ta thuộc loại trung tính, chỉ nghe thì không phân biệt được nam nữ, cho nên cải trang nam tử cũng không quá khó khăn.
Vài ngày sau đó, ta vẫn đi lang thang không mục đích, nhìn thấy trên đường mọi người đều chỉ chăm lo giữ chặt túi tiền! Hừ chim sẻ sao biết được chí lớn của chim hồng. Nhưng vấn đề ta là thiên nga, vậy chí lớn của ta ở đâu đây?
Đi mãi cũng không tìm thấy linh cảm, thực phiền muộn a! Ta cầm một cái bánh bao, vừa đi vừa ăn, cau mày suy nghĩ, đột nhiên một tên ăn mày chạy qua, giật mất chiếc bánh trong tay. Ta hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn chạy được vài bước cũng quay đầu nhìn ta, đồng thời đưa bánh bao cắn một miếng, ta mỉm cười, khoát tay cho qua. Kẻ đó nhìn ta sửng sốt, co chân chạy biến.
Chợt nghe bên cạnh có người cười rộ lên, “Ngươi thật thú vị”.
Ta quay đầu, thì ra là một tên lưu manh đang ngồi dựa lưng vào một cái chân cột bên vệ đường, đang nhe răng cười với ta. Hắn có vẻ mới hơn 10 tuổi, lông mày dài mà thẳng, mắt tròn, mũi to, mồm miệng cũng tròn tròn. Ta đảo mắt không quan tâm đến hắn, tiếp tục đi tới. Hừ, con người thật là lạ, ngươi càng không để ý tới hắn, hắn lại càng bám chặt lấy ngươi. Tên lưu manh lập tức đứng lên, đuổi kịp ta, thản nhiên nói: “Ngươi từ đâu tới đây? Ta xem ngươi cũng được vài ngày rồi”
Ta bực mình nói: “Ngươi xem ta làm cái gì? Ăn no không có việc gì làm sao?”, bỗng nhiên hiểu ra: “Ngươi ăn no rửng mỡ hả! Tìm người khác đi, ta đây còn có việc phải làm”.
“Ta thấy ngươi chẳng có việc gì, cũng vô công rồi nghề giống ta?” Được lắm, trông ta nghèo túng nên mới bị một tên lưu manh sỉ nhục!
Ta dừng lại, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn hắn, tên đó lập tức xanh mặt, “Được rồi, ngươi đang bận!” Ta lại tiếp tục đi, hắn lại đuổi theo, “Ta gọi là Đào Kì, ngươi tên gì?”
Ta vung tay chặn lai, “Đào Kì cái gì, ngươi từ hôm nay trở đi gọi là Đào Khí (cứng đầu)!”
Hắn sửng sốt, vẫn chưa từ bỏ, “Vậy ngươi tên là gì?”
“Sao ta phải nói cho ngươi biết?!” Ta trầm giọng nói. Đột nhiên ta lại nhớ tới Lí lang trung, tốt quá, tự nhiên lại có một tên lao công miễn phí. Ta quay sang nói với hắn: “Thế này đi, ngày mai ngươi cầm giấy bút cùng một cái bàn nhỏ đến đây chờ ta, làm xong ta có thể sẽ nói cho ngươi”.
Hắn cười rộ lên: “Ngươi càng ngày càng thú vị”.
Ta liếc nhìn hắn một cái rồi bỏ đi.
Đúng vậy, ta không thể cứ đi mãi như vậy, tuy là vẫn còn không ít bạc, nhưng cũng phải kiếm việc gì đó mà làm. Kể truyện quá mệt mỏi, việc khác ta còn chưa nghĩ ra. Thôi được, ta lại quay về nghề nghiệp cũ, làm văn thư trợ lý, giúp người ta viết thư vậy.
Ngày hôm sau ta lại vào trấn, ha, tên cứng đầu kia quả nhiên đã mang giấy bút đến chờ sẵn, vừa thấy ta đến, hắn liền cười hớn hở, hại ta thiếu chút nữa đánh hắn một trận, để cho hắn ngồi im đi một lúc.
Ta ngồi xuống, nói: “Nghiên mực”. Ta cầm bút lông, thở dài, không nhắc tới Hữu Sinh.
Cứng Đầu mài mực, ta thử làm theo cách người ta cầm bút lông, nhưng cổ tay cứ run run, mãi vẫn không xong, đành dùng phương thức cầm bút máy, giống như là quét sơn, nguệch ngoạc bốn chữ “Bình An Gia Thư”, viết theo lối phồn thể. Lại viết thêm một câu: “Một chữ 5 đồng”. Tốt, không có chữ cổ.
Cứng Đầu nhìn thấy, nói: “Cha ta từng nói chữ ta viết không tốt, ta nghĩ nếu ông nhìn thấy chữ của ngươi, có lẽ sẽ thấy chữ của ta đã tốt lắm rồi”.
Ta trừng mắt: “Ngươi có muốn bị đánh không, ta nghĩ cha ngươi sẽ không phản đối đâu”. Hắn ngạc nhiên, “Sao ngươi biết?”
Đang nói chuyện, tự nhiên có một người lén lút đi tới, hắn không thèm nhìn đến ta, chỉ nói: “Ta muốn viết một phong thư bình an”.
Ha, tiền đến rồi. Ta hỏi: “Ngươi muốn viết cái gì?”. Hắn nói: “Hai chữ, bình an”. Ta hơi bất ngờ.
Viết xong hai chữ “Bình an”, ta lại hỏi: “Có cần viết tên người nhận không?” Hắn lắc đầu, cầm tờ giấy, lấy ra 10 lượng bạc đưa cho ta. Ta sửng sốt, nhíu mày nói: “Ta không có tiền lẻ”. Hắn lẩm bẩm: “Không cần trả lại”.
Ta nhướn mi: “Ta lợi dụng ngươi làm cái gì?! Quên đi, hôm nay ta mới khai trương, hai chữ này coi như tặng miễn phí cho ngươi!” Ta xua xua tay, người nọ cũng chán nản rời đi.
Cứng Đầu lại cười hỏi: “Sao ngươi không lấy bạc của hắn?” Ta hừ lạnh, nói: “Không nên tham nhiều, hiểu không? Ta thấy hắn rất khả nghi”.
Lát sau người đó lại tới, lấy ra một lượng bạc, nói muốn viết mười phong thư nhà.
Ta cả giận nói: “Không có việc gì làm liền muốn ta luyện chữ phải không? Ta không thích làm cái việc nhàm chán đó, mỗi ngày một phong, hôm nay không viết, thích thì ngày mai lại đến”. Người nọ lại ủ rũ mà đi, Cứng Đầu càng cười rũ rượi.
Người nọ đi một lúc lại quay về, lấy ra mười đồng, nói là tiền mua hai chữ kia, sao không nói sớm, muốn đùa giỡn ta sao, càng nhìn hắn ta càng khó chịu. Lại thấy tên ăn mày hôm qua giật đồ ăn, ta vẫy tay gọi hắn, hắn rụt rè đi tới, ta đem 10 đồng tiền đưa cho hắn, “Cho ngươi, mua bánh bao mà ăn”. Người nọ ngây người nhìn ta, lại quay lưng bỏ đi.
Cứng Đầu cười lăn lộn, quỳ rạp xuống đất, một lúc sau mới nói: “Ngươi với tiền có thù oán sao?” Ta lắc đầu, “Không phải, nhưng ta thấy kẻ đó rất kì quái, cho nên không muốn nhận”.
(về sau ta mới biết được, tên người hầu ngu ngốc kia trở về báo cáo quá trình tiêu tiền với chủ nhân. Tên chủ nhân, vốn là một kẻ nói không lớn tiếng làm không nóng nảy, vừa nghe vậy thì ngạc nhiên đến nỗi làm rơi bát thuốc đang cầm trong tay xuống đất, bát ngọc lập tức vỡ thành nhiều mảnh. Cái bát đó vốn từ thời Tiên Tần, nghe nói danh tiếng có thể sánh ngang với ngọc bích Hòa Thị, thật là báu vật vô giá. Nghe mà thấy lòng đau xót. Sớm biết vậy ta đã nhận luôn số bạc kia, ta thật là đồ ngu mà. Càng tức giận hơn nữa là, tên đó quăng vỡ bát ngọc, lại đem 10 đồng kia dán lên tường, còn dán lên giữa nhà, ngươi nói xem hắn không bệnh thì là gì?)
Đương lúc ta đấu võ mồm với tiểu lưu manh, ở quán cơm bên cạnh bà chủ đang quát tên tiểu nhị: “Để lửa cháy to như vậy, ngươi muốn chết sao!” Nói xong liền vứt một cục than to đang cháy phừng phừng về phía này.