Vương gia mười tám tuổi, Hoàng Thượngcuối cùng đã chọn Cố gia tiểu thư làm Vương phi tương lai. Không chỉ vì vẻ ngoài mỹ lệ, quan trọng nhất chính là tính cách hòa nhã điềm đạm của nàng từ lâu đã lưu truyền trong dân gian. Mọi người đều nói từ cử chỉ đến thần thái của nàng đều tự nhiên mang một loại ý vị ôn nhu khiêm tốn, người ta còn nói, có mấy lần nàng đến miếu thờ dâng hương, ai ai nhìn thấy đều tưởng thần tiên hạ phàm, Quan Âm lâm thế, thậm chí có người còn dập đầu kính bái. Mấy lần Hoàng Thượng để hoàng hậu thay mặt truyền nàng vào cung, còn chính mình lại ở sau rèm quan sát, xem nàng giao thiệp với hoàng hậu cùng tần phi, thấy nàng quả thật nói năng nhỏ nhẹ nhu hòa, thái độ cẩn trọng dè dặt, tuân theo khuôn phép, có phong thái dịu dàng điềm đạm mà người người yêu thích. Lại nghe nói nàng thông thạo cổ cầm, am hiểu âm luật, lại yêu thích thi văn, như vậy nàng có thể cùng Vương gia tiêu cầm hợp tấu, ngâm xướng đề thơ, quả thực là một đôi trời sinh.
Năm đó Vương gia đã đến tuổi trưởng thành, dáng người thon gầy dong dỏng, cử chỉ tao nhã, phong độ tư thái thanh tao khác hẳn người thường. Có một ngày, hắn đàm đạo cùng bằng hữu tại hoa viên, ta đứng ở một bên quan sát ba người, cảm thấy cảnh trí trước mắt như một bức tranh sinh động tươi đẹp. Vương gia là loại đẹp bình thản mạo mĩ, Trình Viễn Đồ có cái khí phách ngạo nghễ lạnh lùng, nhưng không có gì quá nổi bật, còn người kia lại quá mức chói lọi lóa mắt. Ở hắn có một loại khí chất nhiệt tình sôi sục như hỏa, lông mày nhướn cao không che mờ được từng đạo quang hoa từ sâu trong đáy mắt, mũi cao, môi đỏ, thật sự là một thanh niên phong lưu phóng khoáng bậc nhất. Ta xưa nay vốn có lòng quý mến Vương gia, đương nhiên cảm thẩy dung mạo hắn cao quý mà hào phóng, hơn nữa lại yên ổn đến lạ thường, cao thượng hơn nhiều so với thứ khí khái bộc lộ mãnh liệt như hỏa thế rạo rực kia.. Nhưng ta cũng hiểu quan niệm mỗi người khác nhau, có thể có người sẽ yêu thích vẻ tuấn mỹ sôi nổi cùng tính tình mãnh liệt ở người kia, mà không phải là loại mỹ mạo an tường yên ả ở Vương gia. Chỉ là ta thế nào cũng không ngờ được, người đó chính là Vương phi tương lai của vương phủ, Cố gia tiểu thư.
Âm thanh tranh luận lảng bảng bên tai, ta nghe Trình Viễn Đồ hỏi người bằng hữu kia, rằng Cố gia cùng người đó có quan hệ sâu xa nhiều đời, đã bao giờ hắn từng thấy qua vị thiên kim tiểu thư danh vang khắp chốn kinh kì hay chưa. Lúc ấy hôn sự đã được định đoạt, ở trong cung Vương gia cũng chưa từng gặp mặt nàng ấy, chỉ biết mọi chuyện đều do Hoàng Thượng lo liệu ổn thỏa.
Vương gia nghe Trình Viễn Đồ hỏi vậy liền vội cúi đầu, im lặng không lên tiếng. Ta chỉ cười thầm trong bụng, biết Vương gia bẩm sinh tính tình đã nhút nhát, nhất định là ngại ngùng không dám mở lời. Ai cũng biết hậu cung của Hoàng Thượng đâu đâu cũng là mỹ nữ giai nhân, Hoàng Thượng xưa nay tự nhiên tài giỏi, từ lúc còn là thái tử đã nổi danh anh tuấn khí phách, không biết bao nhiêu nữ tử đã đem tâm đặt trên người hắn. Lúc bằng tuổi Vương gia, Hoàng Thượng đã dũng mãnh cường thế, ra dáng nam nhi đội trời đạp đất. Thế mà cùng một mẹ sinh ra, nhưng Vương gia lại ngại ngùng như vậy, không biết về sau làm sao có thể ……
Người nọ dừng một chút, sau lại nói Cố gia tiểu thư há lại để cho người người nhìn thấy, vốn hắn cũng chỉ nghe danh tiếng nàng tươi đẹp mà chưa từng gặp mặt. Sau này, đến lúc Vương gia thành thân, nhất định phải cho hắn bái kiến Vương phi, để thực mục sở thị người được xưng là thùy mị hiền lành cùng tuyệt mỹ vô song đệ nhất thiên hạ.
Vương gia chỉ cúi đầu không nói chuyện, Trình Viễn Đồ lại sang sảng cười, nói: “Người đó là Vương phi cao quý, đâu có liên quan gì đến ngươi!”
Người nọ nghe thế liền biến sắc, làm cho ta nghĩ tới sự việc lần đó, nhưng không ngờ hắn lại lập tức cười rộ lên, nói: “Đúng thật, nếu không phải Vương phi của Vương gia, có lẽ sẽ liên quan đến ta”.
Đáng tiếc ta không có nhanh trí tức thời, không thể lĩnh hội được ý tứ trong lời nói đó. Vương gia tựa hồ có ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng người đó đã vội nói lảng sang chuyện khác, cho nên cũng không cố gắng theo đuổi.
Hoàng Thượng vẫn toàn lực làm cho Vương gia tận hưởng vinh hoa phú quý, coi như là thể hiện tình cảm thâm sâu với hắn. Từ nhỏ Vương gia đã lớn lên trong vàng ngọc, mọi thứ vật dụng đều là bảo vật quý hiếm trên đời, tất cả đều cực kì hoa mỹ tinh xảo. (thế mà ngày sau chỉ bạch y bạch phục đơn giản nhàm chán, ngày đêm bôn ba, chỉ vì muốn gặp gỡ nữ nhân ác liệt đó). Việc hôn sự của Vương gia hết thảy đều là Hoàng Thượng an bài, chỉ vì một ngày này, hắn đã chuẩn bị mất một năm, cực lực phô trương xa hoa, có thể nói là thập toàn thập mỹ, không có gì không thỏa đáng.
Ngày đại hỉ đến, dân chúng khắp các ngõ hẻm kinh thành đều chen nhau đi về hướng vương phủ, hoàng cung cùng xung quanh Cố gia đại trạch. Không tính tới đoàn ngựa xe đón dâu xa hoa không tưởng, không tính tới hàng dài quần thần danh gia thế tộc tham gia điển lễ, đám rước cùng lễ vật sang quý lũ lượt như nước chảy, chỉ nói tới một đôi tân nhân Vương gia cùng Vương phi sóng vai nhau đến trước kim điện, thực hiện nghi lễ do chính Hoàng Thượng tự mình làm chủ. Dưới thềm đại điện, Vương gia xuống ngựa, từ trước đến nay chỉ có hắn là người duy nhất được phép cưỡi ngựa đến trước điện. Đi đến trước xe ngựa của Vương phi, người hầu lập tức vén lên tấm rèm gấm, Vương gia chậm rãi vươn tay tới. Bàn tay hắn, như bạch ngọc nhẵn nhụi tinh xảo, đưa tới trước rèm xe, tựa như một đạo bạch quang lóa mắt. Rốt cục, một bàn tay khác, bàn tay nữ tử cực kì mềm mại tinh tế vươn đến, khoát lên bàn tay Vương gia chờ sẵn.
Lúc đó ta vẫn ở bên cạnh hắn, nhìn thấy khuôn mắt trước nay luôn luôn bình tĩnh giờ rạng rỡ tươi cười, trong nụ cười kia, có một chút ngượng ngùng, có một phần ấm áp, có vui vẻ, cũng có thỏa mãn ….. Đó là chờ mong một đời của những người trẻ tuổi rạng rỡ, là giấc mộng về tương lai vô hạn tốt đẹp phía trước, là đóa hoa xinh đẹp nhu mì bung nở trong lòng, là cảm giác tình yêu bất chợt ăn sâu bén rễ trong tâm hồn ….. Ta không khỏi cười hạnh phúc, đôi mắt già nua long lanh nước, từ nay về sau, tiếng tiêu đơn độc giữa đêm khuya đã có cầm thanh tươi đẹp làm bạn.
Vương gia cẩn thận dìu Cố gia tiểu thư xuống ngựa, cùng nàng bước lên bậc thềm kim điện. Hắn đi rất chậm, hơi nghiêng thân mình hướng về phía vị Vương phi tương lai kia, mỗi một bước đi, hắn đều hơi dừng lại, chờ nàng tiến lên cùng hắn, sau đó mới đi tiếp. Cố gia tiểu thư, quả thực người cũng như danh, dáng người nhỏ nhắn thướt tha, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng uyển chuyển, tựa như thiên tiên bước đi trên gợn nước.
Vương gia mỉm cười sóng vai cùng Cố gia tiểu thư trước mặt Hoàng Thượng. Người cho phép Cố gia tiểu thư ngẩng đầu, lúc ấy ta đứng bên người Hoàng Thượng, lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy một tấm dung nhan xinh đẹp tuyệt sắc như vậy. Đôi mày dài đậm mà sắc, làm nền cho một đôi phượng nhãn hàm chứa ẩn tình, sống mũi tinh xảo nhỏ nhắn, miệng anh đào đỏ thắm đầy đặn, nước da sáng bóng như bạch ngọc thượng phẩm, hơi tản ra sắc hồng phấn nhàn nhạt. Nhưng chính cái phong tư ôn tôn nhu nhã cùng một nét ưu thương nhàn nhạt ẩn khuất đằng sau ánh mắt mới khiến cho người người xiêu hồn lạc phách, khiến cho bất kì ai cũng tự nhiên sinh ra ý muốn giấu nàng vào trong ngực ….. Vương gia cũng ghé mắt nhìn sang, rồi lại lập tức cúi đầu, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, Hoàng Thượng thấy vậy liền bật cười ha hả. Phải chăng là ta quá đa tâm, nhưng tại sao trong đôi mắt đẹp như ngọc kia lại thoáng ngân lên một chút lệ quang ….
Hoàng Thượng hỏi Vương gia có thể đề thơ ghi lại thời khắc lúc này hay không. Thường ngày vốn bình dị khiêm tốn, thế nhưng lúc này Vương gia lại gật đầu ưng thuận. Hắn đi tới bên thư án, chỉ dừng một chút để ngẫm nghĩ, sau đó đưa bút viết xuống hai bài thơ mà mãi về sau vẫn còn lưu truyền hậu thế. Thơ văn của Vương gia trước nay không hề ít, dân gian cũng thường xưng tụng là bậc tài tử, duy chỉ có hai bài thơ ngày hôm đó, mới được coi là thiên cổ tuyệt xướng.
Quả nhiên về sau Vương gia cùng Vương phi ở chung cũng rất bình thản, thậm chí có phần tẻ nhạt. Vương gia từ nhỏ đã không ưa nói nhiều, vị Cố gia tiểu thư kia lại càng ít nói, hai người ở cạnh nhau có khi cả ngày chẳng nói được một câu. Mỗi lần gặp cũng đều là thái độ khách sáo. Trước mặt Vương phi, Vương gia luôn luôn mỉm cười hòa nhã, tuy chỉ có vài ba câu nói, nhưng lời nói vẫn hết sức nhỏ nhẹ, tựa như nâng niu một đóa hoa tươi, cưng chiều mà chăm sóc. Thế nhưng Vương phi không hề có vẻ cảm kích, chỉ một mực trầm mặc kiệm lời, tựa hồ trong lòng mang nỗi phiền muộn khó giải. Ta nghĩ Vương phi xuất thân danh gia vọng tộc, quy tắc kiểu cách không thể khuyết thiếu, về sau quen dần là được thôi, biết đâu hai người sẽ sớm có quý tử ….. Ta hi vọng cuối cùng lại thất vọng, cuộc sống trong vương phủ vẫn đều đều trôi đi, hoàn toàn không có cái sự mặn nồng của cặp vợ chồng mới cưới, nhưng ta cũng chỉ nghĩ rằng, chẳng qua là do cả hai còn chưa quen thuộc mà thôi.
Mỗi khi hai người cùng nhau hợp tấu, tiếng đàn của Vương phi luôn mang theo ai oán, tiếng tiêu lại một mực vờn quanh truy đuổi, tựa như muốn khơi lên tiếng đàn, nhưng bao giờ cũng thất bại. Có đôi khi Vương phi đi khỏi, Vương gia vẫn còn ngồi lại hồi lâu, một mình trông ra mặt nước, trầm tư không nói. Luôn luôn âm thầm quan sát, cuối cùng lần đầu tiên ta bắt đầu hoài nghi đây có phải là ông trời tác hợp.
Vương gia đại hôn qua không lâu, người vợ kết tóc xe tơ với ta qua đời, ta cùng nàng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vốn dĩ trong lòng ta không có nàng. Nhưng nghe tin nàng mất, ta lại cảm giác như chính mình vừa mất đi một người tâm phúc, tự dưng bồn chồn lo sợ, trọng trách này có lẽ đã đến lúc phải cởi bỏ. Ta thỉnh cầu Hoàng Thượng, cho phép ta cáo lão hồi hương. Hoàng Thượng đáp ứng, bởi vì việc trọng đại đã qua, Vương gia năm nay đã mười chín tuổi, chắc hẳn không cần phải lo lắng thêm nữa.
Ta tìm tới một võ sư đại nội, một kẻ ta có thể tin tưởng thay ta tiếp nhận chức vị. Suy tính đủ loại tình huống, ta đều không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra. Bình thường Vương gia không thích đi ra ngoài, đa phần đều ở trong vương phủ. Mùa săn bắn hàng năm hắn cũng đều không sát sinh, chỉ tùy ý cưỡi ngựa dạo chơi, những lúc như vậy luôn có hai người bằng hữu đi theo bên cạnh.
Khi ta đến chào từ biệt, Vương gia hai mắt hàm lệ lưu luyến không rời, cũng phải, ở chung bảy năm, ta biết hắn từ lâu đã coi ta như người nhà, mà ta cũng vậy. Ngay cả Hoàng Thượng, cho dù ta đi theo hắn bao lâu, ta biết ta chỉ là tận trung với hắn, mang ơn tri ngộ của hắn. Nhưng Vương gia thì khác, trong lòng hắn chưa bao giờ coi ta là thái giám hay một vị sư phụ, mà là một vị trưởng bối, luôn luôn nghe theo lời ta nói, cho đến bây giờ đều không thay đổi.
Ngày ta rời vương phủ, mặt trời trên cao xán lạn, Vương gia tự mình ra tiễn, còn nói hắn nhất định sẽ đến trang viên thăm ta. Dưới ánh thái dương, ta cúi đầu hành lễ từ biệt lần cuối, cố gắng đè nén nỗi khổ tâm trong lòng. Khi đó ta cũng không ngờ, ngày này về sau trở thành vết đen nhơ nhuốc nhất trong đời ta, thành nỗi hối hận đeo bám ta cả đời, hàng đêm day dứt trong những giấc mơ.
Hai năm sau đó, Vương gia y hẹn đem theo tên võ sư đại nội kia tới nhà ta chơi mấy lần. Ta hỏi hắn vì sao còn chưa có con nối dõi, hắn chỉ cúi đầu lặng yên không đáp. Ta nghĩ Vương gia da mặt vẫn mỏng như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhưng dù sao hắn là Vương gia, không nên bình luận vẫn tốt hơn.
Tin Vương gia mất tích từ hoàng cung truyền đến, ta liền lập tức hồi cung, sợ hãi đến phát run. Ta không dám tưởng tượng Vương gia xảy ra sự gì, chỉ có thể suốt đêm phóng ngựa như điên, trở lại bên cạnh Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng đã không ngủ suốt mấy đêm liền, sắc mặt tiều tụy mệt mỏi, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng vừa thấy ta, vẻ vững vàng đó lại nhường chỗ cho âu lo sầu muộn. Ta đứng canh bên người hắn, giúp hắn qua một đêm. Hoàng Thượng chỉ thong thả lặp lại từng bước đi, không nói một lời.
Ngày hôm sau có tin truyền đến, nói tìm được thi thể của Vương gia ở dưới chân núi, vừa nghe tin này, sắc mặt Hoàng Thượng phút chốc trắng bệch. Hắn đứng dậy, không quay về phía mọi người, hạ lệnh đưa xác chết lên, ngữ khí tuy vững vàng, nhưng vẻ kinh hoàng trên mặt thì chỉ có mình ta biết. Ta đã run rẩy không kiềm chế được, trước kia ta vốn tưởng rằng bản thân là sư phụ của Vương gia, nhưng bao lâu nay, hắn đã sớm thành chủ nhân trong lòng ta. Nếu hắn đi, ta cũng không muốn sống thêm một ngày nào nữa.
Người ta trình lên xác chết, ta run run đứng nhìn không dám tiến tới. Cái xác đã nát bươm không ra hình dạng, máu huyết lẫn lộn ghê rợn, quần áo rách nát tàn tạ, hoàn toàn không thể nhận diện. Hoàng Thượng bước lên vài bước, không quan tâm đến mùi thối rữa kinh khủng, tự tay kéo mở cổ áo xác chết, cẩn thận quan sát, lặp đi mấy lần rồi mới đứng lên. Hắn sai người cởi bỏ quần áo, rõ ràng hắn cảm thấy khả nghi, nếu không nhất định sẽ không để Vương gia bị người tùy tiện đùa nghịch.
Hoàng Thượng lại tỉ mỉ kiểm tra xác chết, cũng xem xét cả mấy lớp quần áo rồi mới cho người đưa đi, lấy nước rửa tay. Vừa lặng lẽ cầm tấm khăn lụa trắng thấm nước, hắn vừa lẩm bẩm như tự nói với chính mình, “Trước kia, trẫm từng có được một khối ngọc, đặc biệt lạ lùng, cực kì hiếm thấy, chỉ nhỏ bằng ngón tay, tương truyền có thể tránh được ma quỷ. Tự tay trẫm đã đeo cho hắn từ nhỏ, căn dặn hắn không được cởi xuống. Hắn đã hứa với trẫm, sẽ không bao giờ phản lại lời hứa …… Xác chết vừa rồi, không có khối ngọc đó ……”
Ta giật mình sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Chẳng lẽ cửu vương gia bị người ám toán”.
Hoàng Thượng thấp giọng nói: “Hắn hiện giờ, đang nằm trong tay kẻ đó ……” Khuôn mặt hắn thảm đạm không ngờ, khắc sâu trong lòng ta.
Năm đó Vương gia đã đến tuổi trưởng thành, dáng người thon gầy dong dỏng, cử chỉ tao nhã, phong độ tư thái thanh tao khác hẳn người thường. Có một ngày, hắn đàm đạo cùng bằng hữu tại hoa viên, ta đứng ở một bên quan sát ba người, cảm thấy cảnh trí trước mắt như một bức tranh sinh động tươi đẹp. Vương gia là loại đẹp bình thản mạo mĩ, Trình Viễn Đồ có cái khí phách ngạo nghễ lạnh lùng, nhưng không có gì quá nổi bật, còn người kia lại quá mức chói lọi lóa mắt. Ở hắn có một loại khí chất nhiệt tình sôi sục như hỏa, lông mày nhướn cao không che mờ được từng đạo quang hoa từ sâu trong đáy mắt, mũi cao, môi đỏ, thật sự là một thanh niên phong lưu phóng khoáng bậc nhất. Ta xưa nay vốn có lòng quý mến Vương gia, đương nhiên cảm thẩy dung mạo hắn cao quý mà hào phóng, hơn nữa lại yên ổn đến lạ thường, cao thượng hơn nhiều so với thứ khí khái bộc lộ mãnh liệt như hỏa thế rạo rực kia.. Nhưng ta cũng hiểu quan niệm mỗi người khác nhau, có thể có người sẽ yêu thích vẻ tuấn mỹ sôi nổi cùng tính tình mãnh liệt ở người kia, mà không phải là loại mỹ mạo an tường yên ả ở Vương gia. Chỉ là ta thế nào cũng không ngờ được, người đó chính là Vương phi tương lai của vương phủ, Cố gia tiểu thư.
Âm thanh tranh luận lảng bảng bên tai, ta nghe Trình Viễn Đồ hỏi người bằng hữu kia, rằng Cố gia cùng người đó có quan hệ sâu xa nhiều đời, đã bao giờ hắn từng thấy qua vị thiên kim tiểu thư danh vang khắp chốn kinh kì hay chưa. Lúc ấy hôn sự đã được định đoạt, ở trong cung Vương gia cũng chưa từng gặp mặt nàng ấy, chỉ biết mọi chuyện đều do Hoàng Thượng lo liệu ổn thỏa.
Vương gia nghe Trình Viễn Đồ hỏi vậy liền vội cúi đầu, im lặng không lên tiếng. Ta chỉ cười thầm trong bụng, biết Vương gia bẩm sinh tính tình đã nhút nhát, nhất định là ngại ngùng không dám mở lời. Ai cũng biết hậu cung của Hoàng Thượng đâu đâu cũng là mỹ nữ giai nhân, Hoàng Thượng xưa nay tự nhiên tài giỏi, từ lúc còn là thái tử đã nổi danh anh tuấn khí phách, không biết bao nhiêu nữ tử đã đem tâm đặt trên người hắn. Lúc bằng tuổi Vương gia, Hoàng Thượng đã dũng mãnh cường thế, ra dáng nam nhi đội trời đạp đất. Thế mà cùng một mẹ sinh ra, nhưng Vương gia lại ngại ngùng như vậy, không biết về sau làm sao có thể ……
Người nọ dừng một chút, sau lại nói Cố gia tiểu thư há lại để cho người người nhìn thấy, vốn hắn cũng chỉ nghe danh tiếng nàng tươi đẹp mà chưa từng gặp mặt. Sau này, đến lúc Vương gia thành thân, nhất định phải cho hắn bái kiến Vương phi, để thực mục sở thị người được xưng là thùy mị hiền lành cùng tuyệt mỹ vô song đệ nhất thiên hạ.
Vương gia chỉ cúi đầu không nói chuyện, Trình Viễn Đồ lại sang sảng cười, nói: “Người đó là Vương phi cao quý, đâu có liên quan gì đến ngươi!”
Người nọ nghe thế liền biến sắc, làm cho ta nghĩ tới sự việc lần đó, nhưng không ngờ hắn lại lập tức cười rộ lên, nói: “Đúng thật, nếu không phải Vương phi của Vương gia, có lẽ sẽ liên quan đến ta”.
Đáng tiếc ta không có nhanh trí tức thời, không thể lĩnh hội được ý tứ trong lời nói đó. Vương gia tựa hồ có ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng người đó đã vội nói lảng sang chuyện khác, cho nên cũng không cố gắng theo đuổi.
Hoàng Thượng vẫn toàn lực làm cho Vương gia tận hưởng vinh hoa phú quý, coi như là thể hiện tình cảm thâm sâu với hắn. Từ nhỏ Vương gia đã lớn lên trong vàng ngọc, mọi thứ vật dụng đều là bảo vật quý hiếm trên đời, tất cả đều cực kì hoa mỹ tinh xảo. (thế mà ngày sau chỉ bạch y bạch phục đơn giản nhàm chán, ngày đêm bôn ba, chỉ vì muốn gặp gỡ nữ nhân ác liệt đó). Việc hôn sự của Vương gia hết thảy đều là Hoàng Thượng an bài, chỉ vì một ngày này, hắn đã chuẩn bị mất một năm, cực lực phô trương xa hoa, có thể nói là thập toàn thập mỹ, không có gì không thỏa đáng.
Ngày đại hỉ đến, dân chúng khắp các ngõ hẻm kinh thành đều chen nhau đi về hướng vương phủ, hoàng cung cùng xung quanh Cố gia đại trạch. Không tính tới đoàn ngựa xe đón dâu xa hoa không tưởng, không tính tới hàng dài quần thần danh gia thế tộc tham gia điển lễ, đám rước cùng lễ vật sang quý lũ lượt như nước chảy, chỉ nói tới một đôi tân nhân Vương gia cùng Vương phi sóng vai nhau đến trước kim điện, thực hiện nghi lễ do chính Hoàng Thượng tự mình làm chủ. Dưới thềm đại điện, Vương gia xuống ngựa, từ trước đến nay chỉ có hắn là người duy nhất được phép cưỡi ngựa đến trước điện. Đi đến trước xe ngựa của Vương phi, người hầu lập tức vén lên tấm rèm gấm, Vương gia chậm rãi vươn tay tới. Bàn tay hắn, như bạch ngọc nhẵn nhụi tinh xảo, đưa tới trước rèm xe, tựa như một đạo bạch quang lóa mắt. Rốt cục, một bàn tay khác, bàn tay nữ tử cực kì mềm mại tinh tế vươn đến, khoát lên bàn tay Vương gia chờ sẵn.
Lúc đó ta vẫn ở bên cạnh hắn, nhìn thấy khuôn mắt trước nay luôn luôn bình tĩnh giờ rạng rỡ tươi cười, trong nụ cười kia, có một chút ngượng ngùng, có một phần ấm áp, có vui vẻ, cũng có thỏa mãn ….. Đó là chờ mong một đời của những người trẻ tuổi rạng rỡ, là giấc mộng về tương lai vô hạn tốt đẹp phía trước, là đóa hoa xinh đẹp nhu mì bung nở trong lòng, là cảm giác tình yêu bất chợt ăn sâu bén rễ trong tâm hồn ….. Ta không khỏi cười hạnh phúc, đôi mắt già nua long lanh nước, từ nay về sau, tiếng tiêu đơn độc giữa đêm khuya đã có cầm thanh tươi đẹp làm bạn.
Vương gia cẩn thận dìu Cố gia tiểu thư xuống ngựa, cùng nàng bước lên bậc thềm kim điện. Hắn đi rất chậm, hơi nghiêng thân mình hướng về phía vị Vương phi tương lai kia, mỗi một bước đi, hắn đều hơi dừng lại, chờ nàng tiến lên cùng hắn, sau đó mới đi tiếp. Cố gia tiểu thư, quả thực người cũng như danh, dáng người nhỏ nhắn thướt tha, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng uyển chuyển, tựa như thiên tiên bước đi trên gợn nước.
Vương gia mỉm cười sóng vai cùng Cố gia tiểu thư trước mặt Hoàng Thượng. Người cho phép Cố gia tiểu thư ngẩng đầu, lúc ấy ta đứng bên người Hoàng Thượng, lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy một tấm dung nhan xinh đẹp tuyệt sắc như vậy. Đôi mày dài đậm mà sắc, làm nền cho một đôi phượng nhãn hàm chứa ẩn tình, sống mũi tinh xảo nhỏ nhắn, miệng anh đào đỏ thắm đầy đặn, nước da sáng bóng như bạch ngọc thượng phẩm, hơi tản ra sắc hồng phấn nhàn nhạt. Nhưng chính cái phong tư ôn tôn nhu nhã cùng một nét ưu thương nhàn nhạt ẩn khuất đằng sau ánh mắt mới khiến cho người người xiêu hồn lạc phách, khiến cho bất kì ai cũng tự nhiên sinh ra ý muốn giấu nàng vào trong ngực ….. Vương gia cũng ghé mắt nhìn sang, rồi lại lập tức cúi đầu, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, Hoàng Thượng thấy vậy liền bật cười ha hả. Phải chăng là ta quá đa tâm, nhưng tại sao trong đôi mắt đẹp như ngọc kia lại thoáng ngân lên một chút lệ quang ….
Hoàng Thượng hỏi Vương gia có thể đề thơ ghi lại thời khắc lúc này hay không. Thường ngày vốn bình dị khiêm tốn, thế nhưng lúc này Vương gia lại gật đầu ưng thuận. Hắn đi tới bên thư án, chỉ dừng một chút để ngẫm nghĩ, sau đó đưa bút viết xuống hai bài thơ mà mãi về sau vẫn còn lưu truyền hậu thế. Thơ văn của Vương gia trước nay không hề ít, dân gian cũng thường xưng tụng là bậc tài tử, duy chỉ có hai bài thơ ngày hôm đó, mới được coi là thiên cổ tuyệt xướng.
Quả nhiên về sau Vương gia cùng Vương phi ở chung cũng rất bình thản, thậm chí có phần tẻ nhạt. Vương gia từ nhỏ đã không ưa nói nhiều, vị Cố gia tiểu thư kia lại càng ít nói, hai người ở cạnh nhau có khi cả ngày chẳng nói được một câu. Mỗi lần gặp cũng đều là thái độ khách sáo. Trước mặt Vương phi, Vương gia luôn luôn mỉm cười hòa nhã, tuy chỉ có vài ba câu nói, nhưng lời nói vẫn hết sức nhỏ nhẹ, tựa như nâng niu một đóa hoa tươi, cưng chiều mà chăm sóc. Thế nhưng Vương phi không hề có vẻ cảm kích, chỉ một mực trầm mặc kiệm lời, tựa hồ trong lòng mang nỗi phiền muộn khó giải. Ta nghĩ Vương phi xuất thân danh gia vọng tộc, quy tắc kiểu cách không thể khuyết thiếu, về sau quen dần là được thôi, biết đâu hai người sẽ sớm có quý tử ….. Ta hi vọng cuối cùng lại thất vọng, cuộc sống trong vương phủ vẫn đều đều trôi đi, hoàn toàn không có cái sự mặn nồng của cặp vợ chồng mới cưới, nhưng ta cũng chỉ nghĩ rằng, chẳng qua là do cả hai còn chưa quen thuộc mà thôi.
Mỗi khi hai người cùng nhau hợp tấu, tiếng đàn của Vương phi luôn mang theo ai oán, tiếng tiêu lại một mực vờn quanh truy đuổi, tựa như muốn khơi lên tiếng đàn, nhưng bao giờ cũng thất bại. Có đôi khi Vương phi đi khỏi, Vương gia vẫn còn ngồi lại hồi lâu, một mình trông ra mặt nước, trầm tư không nói. Luôn luôn âm thầm quan sát, cuối cùng lần đầu tiên ta bắt đầu hoài nghi đây có phải là ông trời tác hợp.
Vương gia đại hôn qua không lâu, người vợ kết tóc xe tơ với ta qua đời, ta cùng nàng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vốn dĩ trong lòng ta không có nàng. Nhưng nghe tin nàng mất, ta lại cảm giác như chính mình vừa mất đi một người tâm phúc, tự dưng bồn chồn lo sợ, trọng trách này có lẽ đã đến lúc phải cởi bỏ. Ta thỉnh cầu Hoàng Thượng, cho phép ta cáo lão hồi hương. Hoàng Thượng đáp ứng, bởi vì việc trọng đại đã qua, Vương gia năm nay đã mười chín tuổi, chắc hẳn không cần phải lo lắng thêm nữa.
Ta tìm tới một võ sư đại nội, một kẻ ta có thể tin tưởng thay ta tiếp nhận chức vị. Suy tính đủ loại tình huống, ta đều không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra. Bình thường Vương gia không thích đi ra ngoài, đa phần đều ở trong vương phủ. Mùa săn bắn hàng năm hắn cũng đều không sát sinh, chỉ tùy ý cưỡi ngựa dạo chơi, những lúc như vậy luôn có hai người bằng hữu đi theo bên cạnh.
Khi ta đến chào từ biệt, Vương gia hai mắt hàm lệ lưu luyến không rời, cũng phải, ở chung bảy năm, ta biết hắn từ lâu đã coi ta như người nhà, mà ta cũng vậy. Ngay cả Hoàng Thượng, cho dù ta đi theo hắn bao lâu, ta biết ta chỉ là tận trung với hắn, mang ơn tri ngộ của hắn. Nhưng Vương gia thì khác, trong lòng hắn chưa bao giờ coi ta là thái giám hay một vị sư phụ, mà là một vị trưởng bối, luôn luôn nghe theo lời ta nói, cho đến bây giờ đều không thay đổi.
Ngày ta rời vương phủ, mặt trời trên cao xán lạn, Vương gia tự mình ra tiễn, còn nói hắn nhất định sẽ đến trang viên thăm ta. Dưới ánh thái dương, ta cúi đầu hành lễ từ biệt lần cuối, cố gắng đè nén nỗi khổ tâm trong lòng. Khi đó ta cũng không ngờ, ngày này về sau trở thành vết đen nhơ nhuốc nhất trong đời ta, thành nỗi hối hận đeo bám ta cả đời, hàng đêm day dứt trong những giấc mơ.
Hai năm sau đó, Vương gia y hẹn đem theo tên võ sư đại nội kia tới nhà ta chơi mấy lần. Ta hỏi hắn vì sao còn chưa có con nối dõi, hắn chỉ cúi đầu lặng yên không đáp. Ta nghĩ Vương gia da mặt vẫn mỏng như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhưng dù sao hắn là Vương gia, không nên bình luận vẫn tốt hơn.
Tin Vương gia mất tích từ hoàng cung truyền đến, ta liền lập tức hồi cung, sợ hãi đến phát run. Ta không dám tưởng tượng Vương gia xảy ra sự gì, chỉ có thể suốt đêm phóng ngựa như điên, trở lại bên cạnh Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng đã không ngủ suốt mấy đêm liền, sắc mặt tiều tụy mệt mỏi, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng vừa thấy ta, vẻ vững vàng đó lại nhường chỗ cho âu lo sầu muộn. Ta đứng canh bên người hắn, giúp hắn qua một đêm. Hoàng Thượng chỉ thong thả lặp lại từng bước đi, không nói một lời.
Ngày hôm sau có tin truyền đến, nói tìm được thi thể của Vương gia ở dưới chân núi, vừa nghe tin này, sắc mặt Hoàng Thượng phút chốc trắng bệch. Hắn đứng dậy, không quay về phía mọi người, hạ lệnh đưa xác chết lên, ngữ khí tuy vững vàng, nhưng vẻ kinh hoàng trên mặt thì chỉ có mình ta biết. Ta đã run rẩy không kiềm chế được, trước kia ta vốn tưởng rằng bản thân là sư phụ của Vương gia, nhưng bao lâu nay, hắn đã sớm thành chủ nhân trong lòng ta. Nếu hắn đi, ta cũng không muốn sống thêm một ngày nào nữa.
Người ta trình lên xác chết, ta run run đứng nhìn không dám tiến tới. Cái xác đã nát bươm không ra hình dạng, máu huyết lẫn lộn ghê rợn, quần áo rách nát tàn tạ, hoàn toàn không thể nhận diện. Hoàng Thượng bước lên vài bước, không quan tâm đến mùi thối rữa kinh khủng, tự tay kéo mở cổ áo xác chết, cẩn thận quan sát, lặp đi mấy lần rồi mới đứng lên. Hắn sai người cởi bỏ quần áo, rõ ràng hắn cảm thấy khả nghi, nếu không nhất định sẽ không để Vương gia bị người tùy tiện đùa nghịch.
Hoàng Thượng lại tỉ mỉ kiểm tra xác chết, cũng xem xét cả mấy lớp quần áo rồi mới cho người đưa đi, lấy nước rửa tay. Vừa lặng lẽ cầm tấm khăn lụa trắng thấm nước, hắn vừa lẩm bẩm như tự nói với chính mình, “Trước kia, trẫm từng có được một khối ngọc, đặc biệt lạ lùng, cực kì hiếm thấy, chỉ nhỏ bằng ngón tay, tương truyền có thể tránh được ma quỷ. Tự tay trẫm đã đeo cho hắn từ nhỏ, căn dặn hắn không được cởi xuống. Hắn đã hứa với trẫm, sẽ không bao giờ phản lại lời hứa …… Xác chết vừa rồi, không có khối ngọc đó ……”
Ta giật mình sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Chẳng lẽ cửu vương gia bị người ám toán”.
Hoàng Thượng thấp giọng nói: “Hắn hiện giờ, đang nằm trong tay kẻ đó ……” Khuôn mặt hắn thảm đạm không ngờ, khắc sâu trong lòng ta.