Trời đã sáng, ta cẩn thận dìu hắn đứng lên, đỡ hắn đi ra ngoài, một tay hắn chống tường, nhờ thế ta đi cũng dễ hơn. Ta âm thầm quyết định, bất luận thế nào, ta cũng phải thay đổi một bộ dạng khác, sau đó thiết kế cùng chế tác ra bồn cầu. Không có một nhà vệ sinh sạch sẽ thì ta không thể chịu được.
Tuy rằng hai ngày nay ta không ăn uống tử tế, nhưng bởi vì hưng phấn quá độ nên cũng không có khó chịu cho lắm. Vốn định để đồ ăn lâu thêm vài ngày, nhưng bây giờ ta lại muốn ăn nhiều một chút, để đến lúc vào trấn nếu có xảy ra vấn đề ta cũng không phải hối hận.
Ta đưa hắn đến bên cạnh ngựa, hắn lại mở miệng, “Vẫn là ….”
“Dừng!” Ta giơ tay chặn lời hắn, “Ta không nói lần nữa đâu”. Hắn lại kéo tay ta xuống, “Nếu gặp chuyện không may ….”, “Cảm phiền ngươi hủy ta đi phải không”.
Ta mở ba lô, lấy ra cái bánh cuối cùng, bẻ một nửa ngồi ăn. Lại lấy ra lon nước tăng lực, ta giơ lên cho hắn xem lon nước, nói: “Đây là đồ uống tổng hợp các loại dinh dưỡng tinh hoa, nếu ngươi thông cảm cho ta trăm phương ngàn kế giữ cho ngươi sống sót, vậy thì uống hết cho ta”. Ta mở lon nước, đưa cho hắn.
Hắn lắc đầu, “Cùng nhau uống”.
Ta đáp lời: “Ngươi uống đi, ta còn phải thay quần áo”. Hắn lại mở miệng định nói, nhưng bị ta chặn lời, “Nghe ta đi”.
Hắn nghe lời, uống hết nước trong lon, đợi hắn xong, ta lại thả nó vào ba lô (lúc này cái gì cũng là bảo bối), tự mình ăn một ít sô cô la viên. Thu dọn xong mọi thứ, ta lại thả ba lô xuống đất. Trên báo nói có người mỗi ngày chỉ ăn sô cô la, sau ba tuần sút mất 19 cân. Ta cứ như vậy mà làm, một tuần là có thể giảm 19 cân, nếu biết rằng sẽ có ngày chỉ ăn bánh mì cùng sô cô la để sống, ở Bắc Kinh ta sẽ không ăn nhiều đồ ăn như vậy, rồi lại phải thường xuyên tập luyện giảm béo.
Ta kéo khóa chiếc áo lông trên người hắn, giúp hắn cởi ra rồi lại đưa cho hắn: “Cầm giúp ta”. Sau đó kéo chiếc áo trong qua đỉnh đầu, chiếc áo trong bằng lông dê lại bám vào mặt trong của chiếc áo bông, làm lộ ra áo ngực của ta. A!!! Cái này khác nào ở trước mặt người ta múa thoát y? Đúng là càng xóa càng đen, ta nhanh chóng cởi áo lông dê, xong lại tỉnh bơ như không có gì xảy ra, một tay lấy qua áo lông, tay kia đưa cho hắn chiếc áo lông, hắn tiếp nhận nhưng lại cúi đầu, không lên tiếng.
Ta khoác lên người chiếc áo lông, lại cầm áo lông dê, choàng qua đầu hắn. Hắn nghiêng đi, có vẻ muốn tránh, ta không thèm mắng hắn, chỉ duỗi tay, cố mặc vào cho hắn, một lúc sau cũng mặc chỉnh tề. Ta giúp hắn kéo phẳng những nếp nhăn, cũng lôi kéo mớ tóc trên đầu hắn ra, chiếc áo mặc trên người hơi ngắn, tay áo cũng vậy. Ta không thể đợi lâu, mau chóng đeo ba lô cho hắn, buộc một đám dây móc lằng nhằng vào cơ thể hắn, tư thế này …. sao giống như ta làm nha hoàn cho hắn?
Ta xoay xoay cổ, co duỗi hai vai, chuẩn bị lên đường. Ta nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Chúng ta vào trấn, bất kể có xảy ra sự vụ gì, ngươi, không được cười! Không được nói! Không được lộn xộn! Không được cãi lời ta! Nhớ đấy!” Sau đó không đợi hắn tiếp lời, ta nâng hắn dậy, vịn vào yên ngựa, giúp hắn đặt chân lên bàn đạp rồi nằm sấp ở trên đó. Ta tháo dây cương, dắt ngựa đi về hướng trấn nhỏ.
Chúng ta cứ thẳng đường lớn mà đi, lúc này vẫn còn sớm, trên đường không có người đi lại, thật tốt, ta không phát hiện có người đuổi giết. Lặng lẽ hít một hơi dài, toàn bộ lồng ngực ta đều tràn ngập không khí ban mai vẫn còn vương mùi bùn đất cùng hơi nước khiến ta cực kì phấn chấn. Hai người chúng ta đi vào trong trấn, thấy ngã tư đường vẫn còn vắng vẻ, nhưng bên vệ đường có một quán ăn đã mở, mùi nhà bếp đã bắt đầu lan tới. Ta nheo mắt nhìn kỹ, là một người già tầm trên dưới 50 đang đi đi lại lại trong quán, cũng tốt, thử vận may một lần xem sao. Ta quay đầu, hạ giọng nói với hắn: “Nhớ kỹ lời nói của ta!”
Ta không nhanh không chậm đi về phía quán nhỏ, ông chủ nhìn thấy ta, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Ta mỉm cười một cách thân thiện, chắp tay vái chào kiểu nhà sư, mở miệng nói: “Lão trượng, xin chào ngài, ta là hòa thượng mới hoàn tục(tóc ta rất ngắn) đến từ phương bắc, ngã phật từ bi, cầu mong ngài làm ăn phát đạt, mọi sự như ý. Tiểu đệ của ta chẳng may ngã bị thương, xin hỏi lão trượng, vị đại phu tốt nhất trấn này ở nơi nào?”
Hữu Sinh lại rên lên khe khẽ.
Chủ quán có vẻ hiểu ra gì đó, vội làm lễ đáp trả, “Tiểu hòa thượng ngài khách sáo rồi (ta nói là hoàn tục rồi, không nghe thấy sao), ngài chỉ cần đi tìm Lí lang trung(thầy lang), hắn ở cuối phố phía đông, là nhà có cửa sơn son màu đỏ, rất dễ tìm thấy”.
Ta lại cúi đầu: “Đa tạ lão trượng. Xin hỏi Lí lang trung phải chăng ham thích y lý, say mê học tập kiến thức mới?”
Chủ quán mỉm cười: “Đúng vậy, tiểu hòa thượng ngài thế nào lại biết được?”
Ta cười: “Nếu không làm sao thành được lang trung giỏi nhất trong trấn đây?”
Ông lão gật đầu: “Tiểu hòa thượng nhanh trí. Nhưng Lí lang trung này lấy tiền trị bệnh không hề rẻ, ngài tốt nhất là chuẩn bị nhiều ngân lượng một chút”. Ta mỉm cười cúi đầu: “Ngã phật từ bi, tất cả đã có an bài”. Sau đó xoay người dẫn ngựa đi tiếp, phía sau ông lão vẫn nhìn theo chúng ta.
Hữu Sinh ở trên ngựa lại mở miệng muốn nói, lại bị ta chặn đứng: “Không cho phép nói”.
Cửa lớn sơn đỏ đã ở trước mắt, không đóng chỉ khép hờ, rất tốt. Ta tiến lên đập đập vào vòng đồng trên cửa, lúc sau có một người trung niên, tuổi tầm 40, đầu để trần, quần áo lộn xộn đi ra, vẻ mặt cau có, hình như đang khó chịu. Nhìn thấy ta, hắn lập tức sửng sốt.
Ta nghiêm túc cúi đầu: “Xin hỏi ngài có phải Lí lang trung đại danh nổi tiếng khắp vùng hay không?” Thấy hắn gật đầu, ta liền nói tiếp: “Ta là hòa thượng mới hoàn tục, đến từ Phật tự ở phương bắc, tên là Nhâm Vân Khởi, Vân Khởi tuy bất tài nhưng cũng từng theo sư phụ đi du lịch tứ phương. Lần này đến đây, ta có đem theo y thuật bí truyền của Phật gia, chính là kỹ thuật làm cho trái tim đã ngừng lại đập trở lại (còn gọi là CPR[1]). Một người hơi thở đã tắt sắp sửa chết đến nơi, nếu được áp dụng thuật này có thể giữ được tính mệnh, thuật này vô cùng kì diệu, có thể cứu người chết thành người sống, làm cho trái tim hồi phục như cũ. Tuy là đạo học thô thiển, nhưng ở thời điểm nguy cấp cũng cứu được vô số tính mạng, Lí lang trung ngài chắc cũng hiểu được giá trị của nó?”
Hắn chằm chằm nhìn ta, ta cũng nghiêm túc nhìn hắn. Một lúc sau, hắn chậm rãi hỏi: “Quần áo của ngươi ….”
Ta đáp: “Đây là quần áo vận động đặc chế trong chùa (cũng may áo lông của ta là màu đen, thời cổ đại hòa thượng đều mặc y phục sẫm màu), chuyên môn dùng khi đi đường xa”.
Hắn hỏi: “Ngươi muốn đổi lại cái gì?”
Ta cúi đầu: “Chỉ xin Lí lang trung chữa trị cho tiểu đệ của ta, sau đó cấp cho hắn một bộ quần áo mới. Nếu có thể, xin ngài tặng chúng ta hai lượng bạc ròng”.
Hắn ngạc nhiên nói: “Ta làm nghề y đã bao năm nay, giờ mới thấy có người muốn ta chữa bệnh, xong lại còn phải cấp bạc cùng quần áo!”
Ta ngửa mặt cười lớn (nghe thật là ghê rợn). Hắn ngây người nhìn ta, lúc này ta mới dừng lại, thẳng thắn nói: “Lí lang trung có điều không biết, tại hạ từng đi qua vô số quốc gia, từng gặp qua vô số việc người đời chưa bao giờ thấy. Chỉ nghe ta nói một lần tương đương mười năm ròng đọc sách. Cơ hội gặp được ta không phải ai cũng có, ngàn vàng cũng không cầu được. Hôm nay ta vì tục gia tiểu đệ mới có cơ duyên gặp được Lí lang trung. Hồi tâm thuật này truyền lại, lúc nào rảnh rỗi ngài cứ cẩn thận suy ngẫm, tất hiểu được cái tinh diệu bên trong, so sánh với nó những điều ngài học được thật là không đáng kể”.
Hắn nhìn ta hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Bản lĩnh đến đâu mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy?”
Hừ, không cho ngươi xem chút lợi hại ngươi còn khinh ta không bản lĩnh. Ta mở khóa ba lô, lấy ra một quả chuối, thật to thật đẹp, lại lấy ra một viên sô cô la. Đưa quả chuối cho hắn, ta nói: “Lí lang trung có thể nói cho ta đây là vật gì?”
Hắn ngắm nghía một lúc lâu, mãi không trả lời.
Ta mỉm cười: “Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên[2], người không thể đo tướng mạo, biển không thể dò nông sâu. Vật này tên gọi hương tiêu (chuối), vỏ có thể trị thương, ngăn chặn mưng mủ (IT’S TRUE), thịt quả bên trong ngọt lành thuần khiết, thường xuyên ăn vào cũng ngừa được nhức đầu choáng váng (phòng cao huyết áp), tốt tiêu hóa (nhuận tràng)”.
Ta lại cho hắn xem sô cô la, “Xin hỏi đây là vật gì?” Hắn cầm, lại xem xét, đặt ở đầu lưỡi nếm thử, sau đó cũng ăn vào. Sức hút của sô cô la quả là vô địch, ta thường xuyên cũng như vậy, chỉ đặt ở miệng liếm liếm, rồi bất tri bất giác nuốt vào.
“Còn đây là sô cô la viên, tác dụng bổ máu, nâng cao tinh thần, tăng cường khí lực. Vạn lượng hoàng kim cũng không mua được, ngay cả hoàng đế cũng không được dùng”. Lí lang trung mặt mày trắng bệch, có lẽ do ta vừa đụng phải từ cấm.
Ta cười: “Nếu Lí lang trung chữa trị được cho tiểu đệ của ta, vậy hai thứ này liền tặng cho ngài”.
Cuối cùng hắn cũng nở nụ cười: “Được! Nhâm tiên sinh xin mời vào”. Nói rồi mở rộng cửa.
Ta dắt ngựa tiến vào. Hắn ra hiệu ý bảo ta buộc ngựa ở gốc cây trước sân, sau đó đi vào sảnh chính.
Ta đỡ sau lưng Hữu Sinh, giúp hắn xuống ngựa, hắn lại run lên một trận. Ghé vào bên tai hắn, ta nhỏ giọng nói thầm: “Nếu ngươi dám nói một chữ, ta bóp chết ngươi”.
Xoay người dìu hắn đi vào phòng, ở trên lưng ta, hắn lại càng run lên như tàu lá khô trước gió.
Tuy rằng hai ngày nay ta không ăn uống tử tế, nhưng bởi vì hưng phấn quá độ nên cũng không có khó chịu cho lắm. Vốn định để đồ ăn lâu thêm vài ngày, nhưng bây giờ ta lại muốn ăn nhiều một chút, để đến lúc vào trấn nếu có xảy ra vấn đề ta cũng không phải hối hận.
Ta đưa hắn đến bên cạnh ngựa, hắn lại mở miệng, “Vẫn là ….”
“Dừng!” Ta giơ tay chặn lời hắn, “Ta không nói lần nữa đâu”. Hắn lại kéo tay ta xuống, “Nếu gặp chuyện không may ….”, “Cảm phiền ngươi hủy ta đi phải không”.
Ta mở ba lô, lấy ra cái bánh cuối cùng, bẻ một nửa ngồi ăn. Lại lấy ra lon nước tăng lực, ta giơ lên cho hắn xem lon nước, nói: “Đây là đồ uống tổng hợp các loại dinh dưỡng tinh hoa, nếu ngươi thông cảm cho ta trăm phương ngàn kế giữ cho ngươi sống sót, vậy thì uống hết cho ta”. Ta mở lon nước, đưa cho hắn.
Hắn lắc đầu, “Cùng nhau uống”.
Ta đáp lời: “Ngươi uống đi, ta còn phải thay quần áo”. Hắn lại mở miệng định nói, nhưng bị ta chặn lời, “Nghe ta đi”.
Hắn nghe lời, uống hết nước trong lon, đợi hắn xong, ta lại thả nó vào ba lô (lúc này cái gì cũng là bảo bối), tự mình ăn một ít sô cô la viên. Thu dọn xong mọi thứ, ta lại thả ba lô xuống đất. Trên báo nói có người mỗi ngày chỉ ăn sô cô la, sau ba tuần sút mất 19 cân. Ta cứ như vậy mà làm, một tuần là có thể giảm 19 cân, nếu biết rằng sẽ có ngày chỉ ăn bánh mì cùng sô cô la để sống, ở Bắc Kinh ta sẽ không ăn nhiều đồ ăn như vậy, rồi lại phải thường xuyên tập luyện giảm béo.
Ta kéo khóa chiếc áo lông trên người hắn, giúp hắn cởi ra rồi lại đưa cho hắn: “Cầm giúp ta”. Sau đó kéo chiếc áo trong qua đỉnh đầu, chiếc áo trong bằng lông dê lại bám vào mặt trong của chiếc áo bông, làm lộ ra áo ngực của ta. A!!! Cái này khác nào ở trước mặt người ta múa thoát y? Đúng là càng xóa càng đen, ta nhanh chóng cởi áo lông dê, xong lại tỉnh bơ như không có gì xảy ra, một tay lấy qua áo lông, tay kia đưa cho hắn chiếc áo lông, hắn tiếp nhận nhưng lại cúi đầu, không lên tiếng.
Ta khoác lên người chiếc áo lông, lại cầm áo lông dê, choàng qua đầu hắn. Hắn nghiêng đi, có vẻ muốn tránh, ta không thèm mắng hắn, chỉ duỗi tay, cố mặc vào cho hắn, một lúc sau cũng mặc chỉnh tề. Ta giúp hắn kéo phẳng những nếp nhăn, cũng lôi kéo mớ tóc trên đầu hắn ra, chiếc áo mặc trên người hơi ngắn, tay áo cũng vậy. Ta không thể đợi lâu, mau chóng đeo ba lô cho hắn, buộc một đám dây móc lằng nhằng vào cơ thể hắn, tư thế này …. sao giống như ta làm nha hoàn cho hắn?
Ta xoay xoay cổ, co duỗi hai vai, chuẩn bị lên đường. Ta nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Chúng ta vào trấn, bất kể có xảy ra sự vụ gì, ngươi, không được cười! Không được nói! Không được lộn xộn! Không được cãi lời ta! Nhớ đấy!” Sau đó không đợi hắn tiếp lời, ta nâng hắn dậy, vịn vào yên ngựa, giúp hắn đặt chân lên bàn đạp rồi nằm sấp ở trên đó. Ta tháo dây cương, dắt ngựa đi về hướng trấn nhỏ.
Chúng ta cứ thẳng đường lớn mà đi, lúc này vẫn còn sớm, trên đường không có người đi lại, thật tốt, ta không phát hiện có người đuổi giết. Lặng lẽ hít một hơi dài, toàn bộ lồng ngực ta đều tràn ngập không khí ban mai vẫn còn vương mùi bùn đất cùng hơi nước khiến ta cực kì phấn chấn. Hai người chúng ta đi vào trong trấn, thấy ngã tư đường vẫn còn vắng vẻ, nhưng bên vệ đường có một quán ăn đã mở, mùi nhà bếp đã bắt đầu lan tới. Ta nheo mắt nhìn kỹ, là một người già tầm trên dưới 50 đang đi đi lại lại trong quán, cũng tốt, thử vận may một lần xem sao. Ta quay đầu, hạ giọng nói với hắn: “Nhớ kỹ lời nói của ta!”
Ta không nhanh không chậm đi về phía quán nhỏ, ông chủ nhìn thấy ta, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Ta mỉm cười một cách thân thiện, chắp tay vái chào kiểu nhà sư, mở miệng nói: “Lão trượng, xin chào ngài, ta là hòa thượng mới hoàn tục(tóc ta rất ngắn) đến từ phương bắc, ngã phật từ bi, cầu mong ngài làm ăn phát đạt, mọi sự như ý. Tiểu đệ của ta chẳng may ngã bị thương, xin hỏi lão trượng, vị đại phu tốt nhất trấn này ở nơi nào?”
Hữu Sinh lại rên lên khe khẽ.
Chủ quán có vẻ hiểu ra gì đó, vội làm lễ đáp trả, “Tiểu hòa thượng ngài khách sáo rồi (ta nói là hoàn tục rồi, không nghe thấy sao), ngài chỉ cần đi tìm Lí lang trung(thầy lang), hắn ở cuối phố phía đông, là nhà có cửa sơn son màu đỏ, rất dễ tìm thấy”.
Ta lại cúi đầu: “Đa tạ lão trượng. Xin hỏi Lí lang trung phải chăng ham thích y lý, say mê học tập kiến thức mới?”
Chủ quán mỉm cười: “Đúng vậy, tiểu hòa thượng ngài thế nào lại biết được?”
Ta cười: “Nếu không làm sao thành được lang trung giỏi nhất trong trấn đây?”
Ông lão gật đầu: “Tiểu hòa thượng nhanh trí. Nhưng Lí lang trung này lấy tiền trị bệnh không hề rẻ, ngài tốt nhất là chuẩn bị nhiều ngân lượng một chút”. Ta mỉm cười cúi đầu: “Ngã phật từ bi, tất cả đã có an bài”. Sau đó xoay người dẫn ngựa đi tiếp, phía sau ông lão vẫn nhìn theo chúng ta.
Hữu Sinh ở trên ngựa lại mở miệng muốn nói, lại bị ta chặn đứng: “Không cho phép nói”.
Cửa lớn sơn đỏ đã ở trước mắt, không đóng chỉ khép hờ, rất tốt. Ta tiến lên đập đập vào vòng đồng trên cửa, lúc sau có một người trung niên, tuổi tầm 40, đầu để trần, quần áo lộn xộn đi ra, vẻ mặt cau có, hình như đang khó chịu. Nhìn thấy ta, hắn lập tức sửng sốt.
Ta nghiêm túc cúi đầu: “Xin hỏi ngài có phải Lí lang trung đại danh nổi tiếng khắp vùng hay không?” Thấy hắn gật đầu, ta liền nói tiếp: “Ta là hòa thượng mới hoàn tục, đến từ Phật tự ở phương bắc, tên là Nhâm Vân Khởi, Vân Khởi tuy bất tài nhưng cũng từng theo sư phụ đi du lịch tứ phương. Lần này đến đây, ta có đem theo y thuật bí truyền của Phật gia, chính là kỹ thuật làm cho trái tim đã ngừng lại đập trở lại (còn gọi là CPR[1]). Một người hơi thở đã tắt sắp sửa chết đến nơi, nếu được áp dụng thuật này có thể giữ được tính mệnh, thuật này vô cùng kì diệu, có thể cứu người chết thành người sống, làm cho trái tim hồi phục như cũ. Tuy là đạo học thô thiển, nhưng ở thời điểm nguy cấp cũng cứu được vô số tính mạng, Lí lang trung ngài chắc cũng hiểu được giá trị của nó?”
Hắn chằm chằm nhìn ta, ta cũng nghiêm túc nhìn hắn. Một lúc sau, hắn chậm rãi hỏi: “Quần áo của ngươi ….”
Ta đáp: “Đây là quần áo vận động đặc chế trong chùa (cũng may áo lông của ta là màu đen, thời cổ đại hòa thượng đều mặc y phục sẫm màu), chuyên môn dùng khi đi đường xa”.
Hắn hỏi: “Ngươi muốn đổi lại cái gì?”
Ta cúi đầu: “Chỉ xin Lí lang trung chữa trị cho tiểu đệ của ta, sau đó cấp cho hắn một bộ quần áo mới. Nếu có thể, xin ngài tặng chúng ta hai lượng bạc ròng”.
Hắn ngạc nhiên nói: “Ta làm nghề y đã bao năm nay, giờ mới thấy có người muốn ta chữa bệnh, xong lại còn phải cấp bạc cùng quần áo!”
Ta ngửa mặt cười lớn (nghe thật là ghê rợn). Hắn ngây người nhìn ta, lúc này ta mới dừng lại, thẳng thắn nói: “Lí lang trung có điều không biết, tại hạ từng đi qua vô số quốc gia, từng gặp qua vô số việc người đời chưa bao giờ thấy. Chỉ nghe ta nói một lần tương đương mười năm ròng đọc sách. Cơ hội gặp được ta không phải ai cũng có, ngàn vàng cũng không cầu được. Hôm nay ta vì tục gia tiểu đệ mới có cơ duyên gặp được Lí lang trung. Hồi tâm thuật này truyền lại, lúc nào rảnh rỗi ngài cứ cẩn thận suy ngẫm, tất hiểu được cái tinh diệu bên trong, so sánh với nó những điều ngài học được thật là không đáng kể”.
Hắn nhìn ta hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Bản lĩnh đến đâu mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy?”
Hừ, không cho ngươi xem chút lợi hại ngươi còn khinh ta không bản lĩnh. Ta mở khóa ba lô, lấy ra một quả chuối, thật to thật đẹp, lại lấy ra một viên sô cô la. Đưa quả chuối cho hắn, ta nói: “Lí lang trung có thể nói cho ta đây là vật gì?”
Hắn ngắm nghía một lúc lâu, mãi không trả lời.
Ta mỉm cười: “Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên[2], người không thể đo tướng mạo, biển không thể dò nông sâu. Vật này tên gọi hương tiêu (chuối), vỏ có thể trị thương, ngăn chặn mưng mủ (IT’S TRUE), thịt quả bên trong ngọt lành thuần khiết, thường xuyên ăn vào cũng ngừa được nhức đầu choáng váng (phòng cao huyết áp), tốt tiêu hóa (nhuận tràng)”.
Ta lại cho hắn xem sô cô la, “Xin hỏi đây là vật gì?” Hắn cầm, lại xem xét, đặt ở đầu lưỡi nếm thử, sau đó cũng ăn vào. Sức hút của sô cô la quả là vô địch, ta thường xuyên cũng như vậy, chỉ đặt ở miệng liếm liếm, rồi bất tri bất giác nuốt vào.
“Còn đây là sô cô la viên, tác dụng bổ máu, nâng cao tinh thần, tăng cường khí lực. Vạn lượng hoàng kim cũng không mua được, ngay cả hoàng đế cũng không được dùng”. Lí lang trung mặt mày trắng bệch, có lẽ do ta vừa đụng phải từ cấm.
Ta cười: “Nếu Lí lang trung chữa trị được cho tiểu đệ của ta, vậy hai thứ này liền tặng cho ngài”.
Cuối cùng hắn cũng nở nụ cười: “Được! Nhâm tiên sinh xin mời vào”. Nói rồi mở rộng cửa.
Ta dắt ngựa tiến vào. Hắn ra hiệu ý bảo ta buộc ngựa ở gốc cây trước sân, sau đó đi vào sảnh chính.
Ta đỡ sau lưng Hữu Sinh, giúp hắn xuống ngựa, hắn lại run lên một trận. Ghé vào bên tai hắn, ta nhỏ giọng nói thầm: “Nếu ngươi dám nói một chữ, ta bóp chết ngươi”.
Xoay người dìu hắn đi vào phòng, ở trên lưng ta, hắn lại càng run lên như tàu lá khô trước gió.