Tô Dần Chính nói cho Chu Thương Thương hắn tìm được một phần công việc không tệ, nhưng mà không phải làm đúng chuyên ngành, hắn đổi nghề làm IT, ở Trung Quan Thôn làm kỹ thuật. Khi đó Chu Thương Thương chỉ cảm thấy Dần Chính của cô thật sự là lợi hại, dễ dàng có thể đổi nghề, nhưng không nghĩ sâu xa vì sao Tô Dần Chính phải đổi nghề.
Tô Dần Chính hàng tháng đều gửi quà qua đường bưu điện cho Chu Thương Thương, thường thường là một ít món ăn đặc sản, có lần gửi cho cô một cái váy, Chu Thương Thương nhìn nhãn hiệu trên váy, giá trị xa xỉ.
Tô Dần Chính nói với cô, hắn ở Bắc Kinh rất tốt, khi đó Chu Thương Thương tin là thật.
Sau khi chuyện của Tô Thiên Lan phát sinh, Tống Lâm Sinh sẽ không để cho cô cùng Tô Dần Chính ở chung, vì việc này còn đặc biệt tìm cô nói chuyện, thậm chí còn để cho Thẩm Băng an bài một bữa tiệc coi mắt cho cô.
Tống Lâm Sinh nói việc của Tô Thiên Lan ở thành phố S ầm ĩ dữ dội, nếu cô cùng con của Tô Thiên Lan quen nhau, sẽ làm Tống gia hổ thẹn.
Chu Thương Thương gật gật đầu nói: “Quả thật là như thế, con biết nên làm như thế nào.”
Ngày hôm sau, Chu Thương Thương liền từ Tống gia chuyển ra tất cả quần áo của mình, Thẩm Băng ngăn lại cô: “Thương Thương, con làm cái gì vậy?”
Chu Thương Thương cúi mình vái chào Thẩm Băng: “Dì Thẩm, con thực cảm kích sự chăm sóc của cả nhà dì mấy năm đối với con, hiện tại con có năng lực nuôi sống bản thân, sẽ không để cho nhà dì thêm phiền, về sau con có thời gian sẽ thường trở về gặp mọi người.”
Thẩm Băng còn không cho cô đi, nói muốn đi cũng phải chờ sau khi cô tốt nghiệp mới nói.
“Mẹ, để cho chị ấy đi đi.” Tống Thiến từ phòng trên lầu hai đi ra, chỉ vào Chu Thương Thương nói, “Nhà chúng ta nuôi nhiều năm như vậy, vậy mà nuôi ra thứ bạch nhãn lang.” (bạch nhãn lang: danh từ hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác độc địa, vong ân phụ nghĩa)
Chu Thương Thương không nói chuyện, đối với Thẩm Băng xoay người, mang theo hành lý rời đi. Cô đi sạch sẽ lưu loát như thế, không có nguyên nhân gì đặc biệt, đơn giản là Tống gia cùng Tô Dần Chính hai đề mục lựa chọn này, thật sự rất dễ dàng để lựa.
Khi đi, Chu Thương Thương ở trong lòng còn thoáng so sánh Chu Trường An cùng Tống Lâm Sinh, cô nghĩ nếu Chu Trường An còn sống, ông khẳng định sẽ thích Tô Dần Chính , Tô Dần Chính cũng sẽ là người con rể Chu Trường An hết sức vừa lòng.
Chu Thương Thương mặc áo len đứng ở đầu đường, đầu xuân có chút hơi lạnh. Mua một ly trà sữa, cô hung hăng hút một hơi trà sữa nóng, trong lòng lại tưởng niệm Tô Dần Chính.
Chu Thương Thương ngồi trong công viên gọi điện thoại cho Tô Dần Chính, Tô Dần Chính ở trong điện thoại nói cho cô Bắc Kinh tối hôm qua vừa mới đổ một trận tuyết, lại bởi vì chạng vạng, đầy trời rặng mây đỏ, cho nên toàn bộ thành phố là tuyết trắng mây đỏ, thật sự là xinh đẹp cực kỳ.
Chu Thương Thương lẳng lặng nghe, sau đó tưởng tượng, thật là rất đẹp.
Tô Dần Chính bên kia truyền đến tiếng hà hơi thật dài, sau đó hỏi cô: “Thương Thương, thành phố S thì sao, anh xem dự báo thời tiết bên kia, gần đây lại có không khí lạnh, em trăm ngàn đừng vì xinh đẹp lại mặc ít đi, cứ việc đem bản thân bao thành một trái cầu đi, ông xã đây không ghét bỏ đâu.”
Chu Thương Thương cười hớ hớ: “Anh mới bao thành một trái cầu đó.” Dừng một chút, cô mở miệng nói, “Dần Chính, nghỉ hè đại tam em tới tìm anh được không.”
Tô Dần Chính ở trong điện thoại trầm mặc, sau đó nói được: “Nói thật, bà xã, anh nhớ em.”
Chu Thương Thương kéo kéo áo len, hắt xì một cái, cười ha hả nói: “Thật đúng là linh nghiệm, anh vừa nhớ em, cái mũi em liền có phản ứng.”
Chu Thương Thương nghỉ hè đại tam thực thu thập hành lý mua vé xe lửa lên phía Bắc, cô vốn là muốn ngồi máy bay, nhưng mà quên đi, tính toán kho bạc của mình còn không dư ra bao nhiêu, phương tiện giao thông lên phía Bắc từ máy bay đổi thành xe lửa. Vì tiết kiệm tiền, còn mua ghế ngồi cứng.
Vì không cho Tô Dần Chính biết, cô xuất phát trước một ngày, lúc ngày hôm sau đến nơi toàn thân nhức mỏi, sống lưng cứng còng, Chu Thương Thương lại cấp tốc đến sân bay thủ đô, sau đó ở KFC gần sân bay gọi điện thoại cho Tô Dần Chính: “Ông xã, em đến rồi, mau chóng ra nghênh đón.”
Tô Dần Chính không đến nửa giờ thì đi ra, mùa hè tháng 7, mặc áo sơmi hoa văn đơn giản, Chu Thương Thương thấy Tô Dần Chính lập tức trước mắt sáng ngời, gần một năm không gặp, cô hận không thể cả người đều dính trên người Tô Dần Chính.
“Dần Chính, anh thật sự là càng ngày càng đẹp trai, nhưng mà…” Chu Thương Thương xoa bóp thắt lưng Tô Dần Chính, “Không có ăn cơm đàng hoàng nha.”
Tô Dần Chính cười đem cô từ trên người mình kéo xuống dưới, sau đó cũng cười nhìn bên này bên kia cô, nhìn một hồi lâu, vươn tay sờ sờ mái tóc có chút lộn xộn của cô, hơi đau lòng nói: “Làm sao biến thành như vậy?”
Chu Thương Thương vội vàng lấy tay chỉnh lại đầu tóc, kéo tay Tô Dần Chính: “Kiểu tóc mới, vừa làm.”
Chu Thương Thương đi theo Tô Dần Chính đến nhà trọ hắn thuê, căn hộ nhỏ bốn mươi mét vuông, một bếp một phòng một vệ sinh, sạch sẽ lại chỉnh tề, Chu Thương Thương xem đại khái, lại đi tham quan phòng Tô Dần Chính, sau đó khi thấy giường ngủ đơn của Tô Dần Chính, cả người lập tức ngã lên, kéo chăn, bắt đầu ngủ bù.
Tô Dần Chính đi tới vỗ vỗ cô: “Trước rửa mặt cái đi.”
Chu Thương Thương nói không cần, nghiêng người.
Tô Dần Chính cười tránh ra, sau đó đem rèm cửa sổ kéo lại, nhẹ tay đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Chu Thương Thương tỉnh lại đã ngửi được mùi thơm của thức ăn, cô đứng lên tắm rửa thay quần áo, sau đó khoác mái tóc ướt sũng ngồi chờ ăn cơm, Tô Dần Chính từ trong phòng bếp mang sang hai chén cơm, nhìn mái tóc ẩm ướt của Chu Thương Thương, nhướng mày: ” Bên dưới tủ quần áo trong phòng có máy sấy.”
“Mùa hè, để cho mát.” Chu Thương Thương gắp miếng thịt nướng, chậc chậc khen ngợi nói, “Không tệ không tệ, thiếu chút nữa có thể so với khách sạn.”
“Sấy tóc hãy ăn.” Tô Dần Chính rõ ràng nghe không lọt lời ca ngợi của cô, lôi kéo cô đi sấy tóc.
Chu Thương Thương ngồi ở trên đùi Tô Dần Chính để hắn sấy tóc cho cô, sau đó nâng lên khuôn mặt Tô Dần Chính hôn vào: “Ông xã thật tốt.”
Tô Dần Chính ánh mắt tối sầm, sau đó đè lại đầu cô liều chết cắn miệng cô, qua nửa ngày mới khắc chế buông cô ra, điều chỉnh hơi thở rối loạn, truyền mệnh lệnh: “Đi ăn cơm.”
Ăn uống no đủ, Chu Thương Thương tự giác thu dọn chén bát trên bàn, Tô Dần Chính bảo cô không cần làm, Chu Thương Thương không nghe đi rửa chén, nói ở vấn đề lao động việc nhà phải tiến hành phân phối hợp lý, quyết không thể dung túng trong gia đình có một thành viên nào tham ăn lại biếng làm.
“Không thể tưởng tượng được bà xã giác ngộ cao như thế.” Tô Dần Chính hài lòng dương dương tự đắc: “Vậy em rửa chén, anh đi trải giường chiếu.”
Chu Thương Thương rửa bát đũa xong vào phòng tìm Tô Dần Chính, Tô Dần Chính ghé vào trên sàn trải giường chiếu, Chu Thương Thương khom lưng nhìn Tô Dần Chính, cười hỏi: “Anh đây là cho em ngủ sàn sao?”
Tô Dần Chính mỉm cười, từ chối cho ý kiến: “Đừng chọn tam lấy tứ, có cái sàn ngủ thực không tệ.”
Buổi tối Chu Thương Thương nằm ở trên giường cùng Tô Dần Chính ngủ trên sàn nói chuyện: “Dần Chính, anh có cảm thấy chúng ta hôm nay giống như hai vợ chồng nhỏ sống với nhau hay không.”
“Phải không?” Tô Dần Chính cúi đầu cười, thanh âm trầm thấp có từ tính, “Khó trách có người nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu.”
Chu Thương Thương hừ một tiếng, bởi vì trước đó vừa ngủ qua một giấc, buổi tối không hề thấy buồn ngủ nữa, cô từ trên giường đi đến bên cạnh Tô Dần Chính đang ngủ dưới sàn, sau đó giống một con bạch tuộc quấn trên người Tô Dần Chính, dán lên lỗ tai hắn hỏi một câu: “Dần Chính, ngày mai anh phải đi làm sao?”
Ám chỉ rõ ràng như thế, Tô Dần Chính không có khả năng không hiểu, hắn ngụy quân tử đẩy Chu Thương Thương ra: “Đừng quậy.”
Chu Thương Thương ánh mắt phát sáng: “Vậy nắm tay anh còn đặt trên người em không lấy ra.”
Tô Dần Chính đang muốn thu hồi tay mình, Chu Thương Thương đột nhiên đứng lên, từ trong túi xách lục ra một hộp này nọ, tuy rằng sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng là khi thực sự đem thứ này đưa cho Tô Dần Chính, Chu Thương Thương vẫn còn có chút khẩn trương cùng ngượng ngùng, đỏ cả cái cổ nói: “Không biết có mua lớn quá hay không.”
Dừng một chút, vân đạm phong khinh bỏ thêm một câu: “Anh thử xem xem đi, nếu lớn, em đi đổi cái khác.”
Có một số việc, một khi nếm thử, liền thực tủy biết vị, có chút càng không thể vãn hồi, giường sắt đơn của Tô Dần Chính tuy rằng coi như kiên cố, nhưng có đôi khi vận động kịch liệt, không thể tránh được phát ra âm thanh “Ken két”.
Có lần Chu Thương Thương đang ở trong phòng vệ sinh giặt ra giường thì nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa, Chu Thương Thương không dám trực tiếp mở ra, chạy tới cửa nhỏ giọng hỏi một câu: “Là ai vậy?”
Kết quả ngoài cạnh cửa truyền đến một giọng nữ tức giận: “Cách vách nhà cô, chính là lại đây nhắc nhở mấy người một câu, buổi tối có thể yên tĩnh chút hay không.”
Chu Thương Thương lúc ấy đỏ cả mặt a, Tô Dần Chính lại đi làm không có ở nhà, cô vốn đang muốn ra ngoài mua đồ ăn làm cơm, kết quả bị nói như vậy, nào có mặt mũi ra ngoài, dứt khoát ngồi ở trên sô pha chờ Tô Dần Chính tan tầm mang đồ ăn trở về.
Buổi tối, Chu Thương Thương ghé vào trên vai Tô Dần Chính nói việc này, Tô Dần Chính nghe xong ân hận đầy mặt, hôn hôn môi của cô, hứa hẹn nói: “Tháng sau anh lên lương, thuê một chỗ tốt chút.”
Chu Thương Thương nhéo cánh tay Tô Dần Chính: “Thật khờ, chúng ta đem cái giường đổi sang hướng khác không tốt hơn sao.”
Tô Dần Chính không nói lời nào, qua một lúc, nhanh ôm chặt thắt lưng Chu Thương Thương mở miệng nói chuyện, thanh âm của hắn cùng bình thường có chút bất đồng, trịnh trọng mà nghiêm túc.
Hắn nói: “Thương Thương, anh sẽ không cho em sống quá khổ.”
Chu Thương Thương: “Điều này em đương nhiên biết a.”
Hàn Tranh đến nhà bọn họ làm khách, mang theo túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa, Tô Dần Chính bởi vì đang ở trong phòng đối với máy tính thiết kế phần mềm, Chu Thương Thương đành phải chạy ra mở cửa.
Lúc Chu Thương Thương thấy Hàn Tranh, sửng sốt một tí, sau đó nhếch miệng cười: “Sao nghỉ hè còn chưa trở về nhà?”
Hàn Tranh cười trả lời: “Có người còn đặc biệt chạy tới, mình làm sao không thể ở lại chỗ này.”
Chu Thương Thương để cho Hàn Tranh vào cửa, sau đó hô một câu với Tô Dần Chính trong phòng: “Dần Chính, Thập Nhất đến đây.”
Tô Dần Chính mặc một bộ đồ giản dị màu xám đi ra, hắn nở nụ cười với Hàn Tranh, sau đó nói với Chu Thương Thương: “Anh đi ra ngoài mua vài món thức ăn, buổi tối Thập Nhất ở nhà chúng ta ăn cơm.”
“Được.” Chu Thương Thương suy nghĩ nói, “Mua thêm con cá, em cũng bộc lộ tài năng với Thập Nhất.”
Tô Dần Chính vò loạn tóc cô : “Em coi như xong.” Sau đó hắn nói với Hàn Tranh, “Thập Nhất, giúp tao xem phần mềm thiết kế lần này.”
Hàn Tranh gật đầu, sau đó công đạo một câu: “Mua vài món thôi, nhiều quá ăn không hết.”
Hàn Tranh vào phòng xem phần mềm của Tô Dần Chính, Chu Thương Thương đi vào phòng bếp ngâm ly trà xanh cho Hàn Tranh, bởi vì nóng, cái ly lại để trên một cái đĩa nhanh chóng bưng đi qua.
Chu Thương Thương lấy khuỷu tay đẩy cửa phòng, Hàn Tranh nghe tiếng quay đầu, nhìn Chu Thương Thương bưng trà vào, khẽ động khóe môi: “Đừng khách khí với mình như vậy, mình là khách quen ở nơi này.”
Chu Thương Thương đem ly trà buông xuống, tươi cười sáng lạn: “Khách quen cũng là khách a, lễ đãi khách dù sao vẫn phải có.”
Hàn Tranh khẽ hừ một tiếng, đột nhiên tầm mắt dừng một chút trên cái hộp nào đó đặt trên bàn học, sau đó bình tĩnh quay lại đầu, tiếp tục gõ gõ bấm bấm máy vi tính, đầu cũng không có nâng lên.
Chu Thương Thương có chút kỳ quái, theo tầm mắt Hàn Tranh vừa mới nhìn ngó qua, mặt lập tức cháy lên.
Tô Dần Chính mua đồ ăn trở về, Chu Thương Thương chạy đến phòng bếp nhéo nhéo Tô Dần Chính đang nhặt rau: “Xong đời xong đời …”
Tô Dần Chính hỏi: “Làm sao vậy?”
Chu Thương Thương ghé vào Tô Dần Chính nói một hồi, sau đó lại ở trên người Tô Dần Chính nhéo nhéo: “Tối hôm qua rõ ràng bảo anh thu dọn…”
“Là lỗi của anh, là lỗi của anh.” Tô Dần Chính cười ôm thắt lưng cô, “Nhưng mà A Tranh 15 tuổi đã có bạn gái, thấy cũng chẳng có gì kỳ lạ, hơn nữa chúng ta đều ngủ chung trên một cái giường, Thập Nhất còn có thể cho rằng chúng ta chỉ là đắp chăn thuần khiết nói chuyện phiếm hay sao?”