Mấy năm ấy Nokia đã vững vàng đánh vào thị trường đại lục, nhưng khi đó còn không phải là thời đại không có di động liền nửa bước khó đi, di động cũng không phải vật hiếm lạ gì, nhưng cũng là xa xỉ phẩm, cho nên khi Chu Thương Thương nghe xong điện thoại của Tống Lâm Sinh thì, trong ký túc xá có mấy nữ sinh quét mắt vài lần nhìn di động màu lam cầm trong tay Chu Thương Thương.
Chu Thương Thương bởi vì tắm rửa nên cởi bỏ cột tóc, đuôi tóc khó tránh khỏi dính hơi nước, ẩm ướt rủ xuống dưới, đã quên mang lược, khi Chu Thương Thương chuẩn bị lấy tay vuốt thuận mái tóc dài thì một cây lược gỗ đưa tới trước mặt cô, cô quay đầu nhìn về phía chủ nhân của cây lược gỗ, Dư Giai Di.
Chu Thương Thương nhớ tới bộ dáng cô ấy ở trước bục giảng tự giới thiệu, khẩn trương, chờ đợi, còn có chút tự ti, một cô gái nông thôn điển hình.
“Cám ơn.” Chu Thương Thương tiếp nhận lược, hơi chút sửa lại đuôi tóc.
“Mình ngủ bên cạnh bạn đó.” Dư Giai Di nói.
Chu Thương Thương: “Mình đi lên trước.”
“Sớm như vậy đã ngủ à?” Trương Thái Nhi thấy Chu Thương Thương bò lên giường, thuận miệng hỏi một câu.
“Hơi mệt.” Chu Thương Thương nói.
Trương Thái Nhi không tiếp tục quan tâm Thương Thương, kỳ thật cô không thế nào thích cái cô nàng này, người gì bề ngoài xinh đẹp, điều kiện trong nhà nhìn cũng không tệ, lòng dạ khó tránh khỏi ở trên cao, hôm nay cô cùng Thương Thương nói chuyện, một hỏi một trả lời, nếu thực cùng người như vậy làm bạn, nhất định mệt thấy sợ.
Trương Thái Nhi quay lại đầu tiếp tục cùng mọi người nói chuyện phiếm, trò chuyện về trường học, thời tiết, về quán ăn mới khai trương trên đường Phú Vinh ở thành phố S, thậm chí còn hàn huyên về một đề bài số học khi thi trung khảo. Trương Thái Nhi tính cách cởi mở, không đến vài phút liền cùng đoàn người bắt chuyện, trò truyện tán dóc, qua tới nam sinh trong khối.
“Mấy bạn cảm thấy trong khối chúng ta ai đẹp trai nhất hả?”
“Hàn Tranh.”
Đây là cái vấn đề không thể nghi ngờ.
Lúc này, có một nữ sinh chen vào nói: “Mình trước kia cùng Hàn Tranh là cùng khoa, giống nhau là khoa ngoại ngữ.”
Lời này gợi ra câu hỏi của mọi người: “Cậu ấy học tập thế nào?”
“Nghe nói nhà cậu ta có người ở Trung ương, thật hay là giả vậy?”
“…”
Nội dung huấn luyện quân sự, đơn giản là đi, nghỉ, bước, đứng quân đội…Lăn qua lăn lại có mấy trò, tầng tầng lớp lớp.
Huấn luyện viên là một binh lính cũ tòng quân đã ba năm nói năng thận trọng, một hơi tiếng phổ thông không tiêu chuẩn kêu la khí thế ngất trời, khí thôn vũ trụ. Mặt trời tháng 8, không cần quá tận lực cũng có thể đem người phơi nắng đến lột da.
Một giờ tiếp đó, phía sau vài nam sinh đã bắt đầu gây rối, Hoa Câu đè thấp giọng học theo ngữ khí của huấn luyện viên kêu khẩu lệnh, dẫn tới nữ sinh bên cạnh há miệng cười ra tiếng.
Huấn luyện viên nhướng mày: “Nam sinh bên trái hàng cuối cùng, phạt chạy ba vòng thao trường.”
“Lĩnh mệnh!” Hoa Câu đối với huấn luyện viên làm một động tác hành lễ tiêu chuẩn, sau đó quay đầu đối diện với hàng ngũ nữ sinh làm một động tác hôn gió, tháo nón rằn ri xuống mang ngược lại, chạy lên.
Huấn luyện viên mặt không đổi sắc: “Còn có bạn nào muốn chạy chung với bạn học kia không.”
“Có.” Có một nam sinh quấy rối la lên.
“Ai?” Cổ họng huấn luyện viên có chút bất ổn.
“Hàn Tranh.”
Người đột nhiên bị điểm danh ồ ồ lên một câu: “Áp tử, mày đủ cay độc.”
“Hai người đều 10 vòng.”
Nam sinh bị kêu là Áp tử cũng hướng mọi người giơ giơ tay, rất nhanh đuổi theo Hoa Câu. Huấn luyện viên đi đến phía sau, vóc dáng 1m7 chống lại Hàn Tranh thân cao hơn 1m8, lúc nói chuyện cằm phải hơi hơi nâng lên .
“Làm sao còn không đi?”
“Báo cáo huấn luyện viên, không liên quan đến em.” Hàn Tranh cà lơ phất phơ nói.
“Em, 20 vòng.” Trên thao trường đột nhiên có một giọng nam hùng hậu, huấn luyện viên nhìn thấy người tới, mặt lộ vẻ kinh ngạc, chạy chậm đến, làm một cái chào kiểu nhà binh tiêu chuẩn: “Thủ trưởng.”
Thủ trưởng gật đầu, sau đó chỉ chỉ Hàn Tranh, cười tủm tỉm: “20 vòng, quân lệnh.”
Hàn Tranh khẽ cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn vị thủ trưởng này, Hàn Ích Dương, xem như anh lợi hại.
20 vòng, là một khái niệm nữ sinh không thể tưởng tượng, tư tưởng của các nam sinh cũng đều run rẩy lên.
Một người bị vây trong bi thương, cảm quan của thân thể cũng khờ đi, ví dụ như là vị giác không nhạy, giống như trên đời đã không có món gì ngon không khác gì với vỏ trấu, bánh bao cứng ngắc trong căn tin quân khu bị người ta không thích Chu Thương Thương cũng có thể cắn hết hai cái. Ví dụ như không sợ nóng, không sợ phơi nắng. Trừ ba người bị phạt chạy ra những người còn lại đứng thẳng ở chính giữa thao trường, mặt trời chói chang vào đầu, không được một khắc mấy nữ sinh xung quanh đã kêu khổ liên tục, Chu Thương Thương xương sống vẫn không nhúc nhích, cổ áo rằn ri đã bị mồ hôi tẩm ẩm ướt, cái cổ trắng nõn bởi vì toát ra mồ hôi, dưới ánh mặt trời chói sáng, có vẻ càng thêm trắng ra.
Sau nửa giờ, nghỉ ngơi tại chỗ, Chu Thương Thương ngồi xếp bằng trên mặt đất, nghe các cô gái trò chuyện, Hoa Câu đã chạy trở lại, đi đến chỗ nghỉ uống một ngụm to nước, sau khi uống vào, lại hướng ra thao trường chạy đi, đem chai nước quăng cho Hàn Tranh còn đang chạy bộ.
Hàn Tranh vừa chạy vừa uống, lúc uống đủ đem phần nước còn lại toàn bộ tưới lên đỉnh đầu mình, phất phất mái tóc ngắn, lao đi phá lệ hăng hái.
Hàn Tranh xem như là một lần chạy thành danh, một vòng lại một vòng, một đôi chân dài, thể năng tốt tựa như một con báo, lấy tốc độ ổn định chạy suốt 20 vòng, lúc trở về còn có thể cùng Hoa Câu nói giỡn, khi ăn cơm trưa, một tay tùy ý khoát lên vai Hoa Câu đi về hướng căn tin, một bộ dáng như không hề có việc gì.
“Còn có thể chống đỡ không?” Hoa Câu hạ giọng hỏi ôm toàn bộ trọng lượng của Hàn Tranh.
Hàn Tranh mỉm cười, vỗ vỗ đầu Hoa Câu, rời khỏi chèo chống của Hoa Câu, đi nhanh về hướng tòa nhà ký túc xá.
Một đám người phía sau Hoa Câu cười đến gập thắt lưng: “Thập Nhất, ổn định, chân đừng có run ha.” Hàn gia tứ đại đồng đường, Tranh đứng hàng thứ mười một, từ nhỏ người nhận thức anh cũng sẽ theo người trong nhà anh, gọi anh Thập Nhất.
Hàn Tranh đi rồi, ba bốn người tiếp tục chế nhạo pha trò.
Lúc đi vào căn tin thấy từng giỏ giỏ bánh bao nâng lên, nói to: aiz, bánh bao này là sắt, bánh bao này là cứng, so với sắt còn cứng hơn cả…”
Quân khu nằm ở vùng ngoại thành thành phố S, khu vực gắn liền với vùng thôn quê, mặt sau ký túc xá của Thương Thương chính là một mảnh trái cây rau dưa xanh mượt, tiếp nữa là một căn cứ nuôi trồng rau cải.
Cảnh vật chung quanh như vậy tạo thành ban đêm muỗi rất hung dữ, còn không tới vài ngày, Chu Thương Thương đã bị đốt vài nốt lớn. Tắm rửa xong, Thương Thương dùng nước hoa Thẩm Băng chuẩn bị cho cô bôi lên cánh tay cùng bắp đùi, có người hắt xì, nói thầm câu: “Tối thui rồi bôi nước hoa cái gì a.”
Chu Thương Thương nhìn bình nước hoa này, nhãn hiệu của Pháp, cái chai tạo hình rất được. Nhưng là có chút hiểu lầm, vẫn là đúng người không đúng việc.
Sau khi tắt đèn, người tắm rửa còn đang tắm, người nói chuyện cũng không dừng lại, người đọc sách thì cầm cái đèn pin nhỏ, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng còi báo.
“Ba giây sau nếu còn có thanh âm cùng ánh sáng, toàn bộ đi ra tập trung.”
Không đến ba giây, lặng ngắt như tờ.
Tiếng nước trong buồng vệ sinh cũng dừng lại, qua một chút, một đạo thanh âm bi thương thúc giục vang lên.
“Làm sao bây giờ, còn không có tắm xong đâu…”
Nhất trung S, huấn luyện quân sự học sinh mới nguyên bản kế hoạch là 10 ngày, nhưng thời điểm ngày thứ sáu, lãnh đạo lên tiếng chấm dứt trước thời gian, nhưng mà hôm nay tin tức tốt đẹp này cũng không có đánh mất lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mọi người, đều nghị luận vì sao lại có thứ chuyện tốt này.
Nhất thời mọi cách nói xôn xao, trong đó phiên bản truyền đi dữ nhất là, nữ sinh nào đó cùng huấn luyện viên đã xảy ra chút sự tình lấp liếm, phá lệ cường điệu chính là, số lượng huấn luyện viên lớn hơn một, mà việc này bị đưa ra ngoài ánh sáng là vì bị một vị lão binh đương trường nhìn thấy.
Buổi tối cuối cùng tự học chấm dứt huấn luyện, các nam sinh thì cảm khái vị lão binh kia thật sự là tu hành ngàn năm may mắn được thấy, thứ sự tình này vậy mà anh ta cũng gặp phải.
Mà quan điểm suy xét của các nữ sinh nhiều hơn, tư tưởng đơn thuần nói nữ sinh kia khẳng định là bị bức, tư tưởng hơi lung lay chút nói lẽ nào là uống rượu? Về phần tư tưởng có chút lung lay hơn nữa, không hề có giới hạn chỉ nghiên cứu bề ngoài, mà là cụ thể nghiên cứu đến cái tư thế gì, còn thảo luận đến cả tư thế nào làm mới sâu, sâu tới mức độ bao nhiêu.
Loại chuyện này, phát sinh ở học sinh trường nhất trung S vốn có phẩm hạnh tốt cùng quân khu quản chế nghiêm khắc thật không thể tưởng tượng nổi, cũng là khơi mào tưởng tượng. May là, tin tức phong tỏa kịp thời, cùng với khi đó Internet còn không có trang Weibo. Hơn nữa sự tình liên quan đến vinh nhục của trường học, IQ tốt chút là có thể nắm rõ trạng huống, việc này có thể lén thảo luận nhưng tuyệt đối không tuyên truyền ra ngoài.
Huấn luyện quân sự trở về, trong nhà trừ bỏ người giúp việc, chỉ có Thẩm Băng ở nhà, Thẩm Băng nói cho cô, Tống Lâm Sinh đi công tác, khả năng buổi tối mới về. Mà Tống Thiến còn đang đăng ký tham gia trại hè ở nước Đức không có trở về.
Thương Thương lên lầu nghỉ ngơi, bày biện trong phòng cùng với thời điểm rời đi giống nhau như đúc, thay đổi ra giường, rèm cửa sổ cũng thay đổi giống nhau là màu xanh nhạt, ban công bày một hàng thực vật xanh cô không biết được tên, đang ở dưới ánh mặt trời tiến hành quang hợp, ngẫm lại, thực vật thật đúng là rất giỏi, phơi nắng, phơi nắng là có thể làm cho mình sức sống bừng bừng.
Cơm chiều nhà bếp Tống gia làm món ăn Tô Châu, ngó sen, măng, cải trắng, củ ấu, tôm cá tươi rói, Tống Lâm Sinh còn không có trở về, cô cùng Thẩm Băng ăn trước .
Thẩm Băng đưa cho Chu Thương Thương đĩa rau: “Huấn luyện rất khổ sao.”
Thương Thương: “Khá tốt.”
Sau khi ăn xong, lúc Chu Thương Thương muốn lên lầu, Thẩm Băng nói chờ chút, sau đó xoay người lấy cái phong thư đi ra đưa cho cô, Chu Thương Thương tiếp nhận, sờ sờ không mỏng.
“Tiền tiêu vặt tháng này, ba con đưa cho con, nếu không đủ, nói với dì là được.”
Chu Thương Thương cũng không cự tuyệt, nói câu cám ơn dì Thẩm, liền cầm tiền lên lầu.
Đêm khuya, ngoài biệt thự truyền đến tiếng ô tô tắt máy, Tống Lâm Sinh đã trở lại.
Thẩm Băng nhẹ giọng xuống lầu: “Ăn cơm chưa?”
Tống Lâm Sinh gật đầu, qua một lát, hỏi: “Nó đã trở lại?”
“Đã ngủ rồi.” Thẩm Băng tiếp nhận áo khoác Tống Lâm Sinh đưa qua, “Em đi mở nước tắm cho anh.”
Tống Lâm Sinh tắm rửa đi ra, Thẩm Băng đang đứng ở ngoài ban công, ánh trăng nhu hòa, chiếu vào áo ngủ bằng lụa bóng loáng của Thẩm Băng, như mạ lên mặt một tầng ánh sáng mỏng manh.
Tống Lâm Sinh từ phía sau ôm lấy Thẩm Băng, hai người đã có thật nhiều năm, nhiều năm như vậy eo của Thẩm Băng vẫn vừa mềm vừa nhỏ, Tống Lâm Sinh từ phía sau hơi chút kéo xuống áo ngủ của Thẩm Băng, nhẹ cởi ra. Thẩm Băng thân mình dần dần nóng lên, bà ở dưới sự trêu chọc của Tống Lâm Sinh phát ra tiếng rên mềm mại. Tống Lâm Sinh đem Thẩm Băng đính lên lan can ngoài ban công, nắm bắt bộ ngực trắng mềm của Thẩm Băng, từ phía sau tiến vào. Thẩm Băng thỏa mãn ưm một tiếng, hai tay nắm ở song sắt lan can, cơ thể vịn lấy càng lúc càng nhũn ra.
“Trong khoảng thời gian này tủi thân em.”Chín nông một sâu, trái ba phải ba, Tống Lâm Sinh hơi điều chỉnh tư thế cho thoải mái.
“Đứa nhỏ kia coi như ngoan, em sẽ không ủy khuất nó.” Thẩm Băng nói chuyện thanh âm dịu dàng, cùng con người bà giống nhau, mềm, đẹp, dịu.
Tống Lâm Sinh lại thay đổi cái tư thế, có chút không yên lòng: “Chờ khai giảng để cho nó trọ ở trường đi, đột nhiên thêm một người, anh sợ Thiến Thiến không yên.”