Rốt cục tại ngày 1 tháng 6 hôm nay, Chu Thương Thương được đẩy vào phòng sinh trước thời hạn tiến hành sinh mổ. Thời điểm nhân viên cứu hộ khiêng Trần Uyển Di lên đến xe cứu thương, ả xoay đầu tìm kiếm bóng dáng Tô Dần Chính, phụ nữ dù sao cũng ở thời điểm bất lực tuyệt vọng khát vọng có người âu yếm nhất có thể cùng bên cạnh mình, đáng tiếc ả vẫn không thấy Tô Dần Chính, mãi cho đến khi làm thủ thuật tiến hành nạo thai, thai nhi sáu tháng bị lấy ra.
Tử cung của ả xuất hiện tổn hại, tuy rằng khâu trở lại, thế nhưng đời này ả mất đi quyền làm mẹ.
Trần Uyển Di nằm ở trong phòng bệnh, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, bác sĩ nói với ả là một bé trai.
Là con trai a, Trần Uyển Di vuốt ve cái bụng trống trơn của mình, bi thương khóc lên.
Tô Dần Chính thì sao? Hắn ở nơi nào?
Ngày thứ hai sau khi Trần Uyển Di giải phẫu, Tô Dần Chính ả mong nhớ ngày đêm rốt cục cũng tới.
Giày da sáng bóng đạp trên nền gạch trơn láng phát sinh ra thanh âm “Cộp cộp”, Trần Uyển Di quay mặt sang, liền thấy Tô Dần Chính đứng ở cửa phòng bệnh.
Ăn mặc một bộ tây trang màu đen, trong tay mang theo một chiếc áo ba-đờ-xuy màu xám, thân hình cao to đi về hướng Trần Uyển Di.
Trần Uyển Di nhìn Tô Dần Chính không chuyển mắt, mũi liền đau xót lên.
Tô Dần Chính đi tới bên cạnh giường bệnh Trần Uyển Di, tại bên cạnh lấy ra một chiếc ghế màu trắng ngồi xuống.
“Dần Chính. . .”
Tô Dần Chính rút ra ba tờ khăn giấy đưa cho Trần Uyển Di, nhẹ nói: “Lau lau đi.”
“Con của chúng ta không còn. . .”
Trần Uyển Di tiếp nhận khăn của Tô Dần Chính, bụm mặt, nước mắt chảy xuống mang khăn tay thấm ướt đẫm.
Tô Dần Chính “Ừ” một tiếng, tựa trên cái ghế, lấy tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, qua một lúc, Tô Dần Chính mở miệng: “Trần Uyển Di, đầu óc của cô bị chó ăn sao, vậy mà chạy đi cùng Trần Uyển Chi làm chị em.”
Nói đến Trần Uyển Chi, Trần Uyển Di lại một trận hối hận, nức nở nói: “Dần Chính, xin lỗi. . .”
Tô Dần Chính trộm nhìn Trần Uyển Di, nhẹ nhàng kéo xuống khóe miệng, lại duỗi tay đưa khăn giấy cho Trần Uyển Di.
Trần Uyển Di liên tục nức nở, tâm tình không ổn, ả vươn tay nắm tay Tô Dần Chính: “Dần Chính, anh nhất định phải thay con của chúng ta báo thù.”
Tô Dần Chính rút tay mình về, rút ra một tờ giấy xoa xoa tay, dừng một chút, mở miệng: “Uyển Di, tôi làm cho cô một tấm thẻ xanh đi.”
Trần Uyển Di đột nhiên ngẩng đầu: “Dần Chính. . .”
“Còn có cái yêu cầu gì nói ra đi, tôi có thể làm được, tận lực thỏa mãn cô.” Nói đến đây, Tô Dần Chính nhìn Trần Uyển Di, “Dù sao cô thiếu chút nữa cũng là mẹ của con tôi.”
Trần Uyển Di nước mắt chảy ròng ròng, kinh ngạc mở miệng: “Đã không có con, anh sẽ không muốn em sao. . .”
“Cô muốn nghe lời nói thật?”
Trần Uyển Di gật đầu.
Tô Dần Chính: “Mặc kệ có con hay không, tôi cũng không muốn cô.”
Trần Uyển Di trắng bệch nghiêm mặt, không thể tin tưởng mà mở miệng: “Vậy anh vì sao. . . Vì sao để cho em sinh ra. . .”
“Đây là chuyện của tôi.” Tô Dần Chính chớp mắt vài cái, lông mi thật dài thật dày hơi vểnh lên, mỗi khi nhẹ chớp một chút, lông mi hơi cong liền tại mí mắt hạ xuống một bóng ma.
Đàn ông lông mi dài hoa tâm lại vô tình, Trần Uyển Di đột nhiên nhớ tới những lời này, Tô Dần Chính chính là trời sinh một đôi mắt hoa đào, cúi mắt nhìn sẽ cong lên, khi nhìn bạn tự tiếu phi tiếu, nhìn nhiều vài lần, lại như là đang trào phúng cái gì đó.
Trần Uyển Di đã khóc không được nữa, ngơ ngác nhìn Tô Dần Chính: “Con không còn, anh không thương tâm sao?”
Tô Dần Chính nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cành cây trụi lủi trong gió rét lay động, tiếp qua vài ngày chính là Tết âm lịch, đứa bé của hắn với Thương Thương kia nếu như sinh ra lại lớn thêm một tuổi.
Tô Dần Chính vuốt mặt mình, khuôn mặt này từ lúc nào đã trở nên xa lạ như vậy.
Tô Dần Chính đột nhiên có chút không đành lòng mở miệng, tuy nhiên cũng chỉ là nhẹ dạ trong nháy mắt, như thời gian một trận gió thổi qua, hắn kỳ thực rất ghét gạt người, người duy nhất hắn lừa gạt chính là Chu Thương Thương.
Tô Dần Chính hai tay chữ thập giao nhau, nắm lại, biểu tình không gợn sóng mở miệng: “Trần Uyển Di, cho dù đứa bé sinh ra, kết quả kỳ thực đều như nhau.”
Trần Uyển Di mở to hai mắt, lúc há mồm muốn nói lại bị Tô Dần Chính cướp lời: “Cho nên đứa bé không còn, đối với cô mà nói, thật không có gì khác nhau.”
“Anh có ý gì?” Trần Uyển Di nhìn Tô Dần Chính, “Cái gì là không có gì khác nhau?”
Tô Dần Chính: “Kết quả chính là mặc kệ ra làm sao, cô cũng đều bị tống ra nước ngoài.”
“Dựa vào cái gì?” Trần Uyển Di lần thứ hai cầm lấy tay Tô Dần Chính, “Cho dù như vậy, anh vì sao để cho em giữ lại đứa con, vì sao? Còn có. . . Anh dựa vào cái gì đưa em đi, em sẽ không đi, em sẽ không đi!”
“Hà tất chi?” Tô Dần Chính cũng một lần nữa giật lại tay từ chỗ Trần Uyển Di, “Nếu không muốn đi, vậy tùy tiện cô.”
Dừng một chút, “Tôi cũng sẽ không cho cô một phân tiền, việc này cô thấy ủy khuất a, có người so với cô càng ủy khuất, cô hoàn toàn là tự làm tự chịu.” Lúc Tô Dần Chính nói đến “Tự làm tự chịu” thì dừng một lúc, hắn có cái tư cách gì mà nói Trần Uyển Di?
“Nói cho cùng, anh chính là chê em không có con, không phải thì anh để cho em sinh con ra làm cái gì, anh muốn đơn độc nuôi lớn nó?” Trần Uyển Di nghiêng mặt nhìn Tô Dần Chính, “Anh muốn đem mẹ ruột cất bước, đơn độc nuôi nấng nó sao?”
“Cô vẫn không có lý giải lời tôi nói.” Tô Dần Chính kéo khóe miệng, “Nói như vầy đi, nếu như đứa bé có thể sinh ra, tôi sẽ đem cô cùng với đứa trẻ cất bước, đồng dạng nhắm mắt làm ngơ.”
Trần Uyển Di cả người ngẩn ngơ.
Lúc Tô Dần Chính đi ra khỏi bệnh viện mặc vào áo ba-đờ-xuy móc ở trên tay, sau đó đi tới chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở bên ngoài, tài xế xuống tới mở rộng cửa cho Tô Dần Chính, Tô Dần Chính lên xe, tựa ở ghế dựa trầm mặc, không biết nghĩ cái gì.
Tài xế hỏi hắn đi đâu, hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Tây Khẩu mộ viên.”
Tây Khẩu mộ viên có một tấm bia không chữ, không có khắc chữ cũng không có ảnh chụp, Tô Dần Chính cầm đến một con gấu bông đặt ở trên mặt, sau đó đứng một hồi.
Ba không biết con là con trai hay con gái, cho nên mỗi lần đến cũng không biết mua cái món đồ chơi gì cho con, lần này mang đến gấu bông con có thích không?
Con nói cái gì, con nhớ mẹ, kỳ thực ba cũng rất nhớ mẹ, thế nhưng mẹ con không để ý tới ba nữa, ba đã làm sai chuyện, mẹ tức giận, sẽ không lại để ý ba nữa.
Tô Dần Chính ngồi chồm hổm thân mình, giơ tay chạm vào khối mộ bia, nói một câu tạm biệt, liền đứng lên, rời đi.
Tài quan quá vượng, là sao khắc tử, cho nên mệnh trung vô tử.
Có chút lời quả quyết, thực sự là phải tin, tựa như ngày đó đại sư nói với hắn: “Cậu có thê tinh vượng phu, chỉ là thê duyên nông cạn.”
Quả quyết như vậy, hắn làm sao có thể cam tâm?
Mệnh trung vô tử? Thê duyên nông cạn?
Bởi vì tài quan quá vượng, cho nên là Thiên Sát cô tinh?
Chu Thương Thương mấy ngày nay thực sự an phận, đại môn không ra nhị môn không bước, bởi vì mẹ Hàn tin phật, Hàn gia đặc biệt thiết lập một gian phật đường, Chu Thương Thương không có việc gì cùng mẹ Hàn một đường đi vào niệm 《 tâm kinh 》《 địa tạng kinh 》 vân vân, kết quả niệm vài ngày, ngược lại cũng có thể thuộc vài câu. Tuy rằng tìm hiểu không được phật ý, cũng có thể niệm cho tâm an.
Con dâu Hàn gia bị bắt cóc là một chuyện chấn kinh cả bộ công an, người bị tình nghi còn đang bị bắt thẩm tra xử lí quy án, nhưng mà tin tức là bị phong tỏa, ngay cả người anh trai là cục trưởng của Triệu Tiểu Nhu cũng không biết, ngày thứ ba Chu Thương Thương được Hàn Tranh đưa về nhà cô ấy còn gọi điện thoại tới hẹn cô đi ra ngoài uống trà.
Chu Thương Thương hiện nay rất bài xích đi ra ngoài, tìm một lý do cự tuyệt Triệu Tiểu Nhu, sau đó ngồi ở trong phòng khách uống các loại canh bổ an thai mẹ Hàn nấu cho cô.
Mẹ Hàn sau khi cô gặp chuyện không may có thể bình an trở về, mỗi ngày đều đốt hương, để cho Chu Thương Thương bớt buồn, còn đem trách nhiệm toàn bộ đẩy qua cho Hàn Tranh, trách cứ Hàn Tranh không có chăm sóc tốt cô.
Chu Thương Thương kéo cánh tay mẹ Hàn, tựa ở trên vai bà, động tác vô cùng thân thiết như vậy cô với Tô Ngữ Tâm cũng không có từng làm, Tô Ngữ Tâm bình thường luôn không nói cười tùy tiện, Chu Thương Thương tuy rằng biết con người của bà tốt, thế nhưng mỗi lần nhìn Tô Ngữ Tâm, trong ngực luôn luôn ngăn cách cái gì đó; mà đối với mẹ Hàn, kỳ thực ở chung một vài ngày, Chu Thương Thương thực sự có cảm giác gia đình, mỗi lần nhìn mẹ Hàn, tựa như nhìn thấy Trương Lâm với Chu Trường An vậy, rất uất ức.
“Con gả cho Hàn gia, bảo hộ con và em bé liền là trách nhiệm của Hàn gia chúng ta, trách nhiệm của Hàn Tranh, cho nên đừng suy nghĩ nhiều, dưỡng thai cho thật tốt, cùng lão nhị sống mới là quan trọng nhất.”
Chu Thương Thương rầu rĩ gật đầu.
“Sao lại khóc?” Mẹ Hàn nâng mặt cô, xoa xoa nước mắt cho cô, “Đừng khóc đừng khóc, thực ra mẹ biết con đứa bé này vẫn đem Chu gia là nhà mẹ đẻ của mình, con hiện tại không có thuận tiện, chờ khi mấy đứa bé sinh ra để cho lão nhị mang con quay về thăm ba mẹ con bên kia đi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Hàn vỗ vỗ tay Chu Thương Thương: “Toàn trong nhà nói cảm ơn cái gì đây, mẹ có phải cũng nên nói cảm ơn con mang đến cho mẹ ba đứa cháu nội hay không a.”
Chu Thương Thương cong miệng cười cười.
Mẹ Hàn cũng nở nụ cười: “Nhìn cái áo mẹ mới vừa đan xong này, màu hồng nhạt, lão nhị rất thích, không biết con có thích hay không?”
. . .
Hàn gia đêm trừ tịch – đêm 30, mẹ Hàn chuẩn bị sáu bao lì xì, Chu Thương Thương một người đã cầm đi bốn bao, cô một bao, ba đứa trẻ trong bụng mỗi đứa một ao, còn lại hai bao là mẹ Hàn dành cho Hàn Tranh cùng anh hai Hàn thủ trưởng.
Buổi tối ở trong sân bắn pháo hoa xong, Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương ngồi ở ghế dài trong hoa viên, cười nói cùng cô: “Vừa rồi thấy sắc mặt Hàn Ích Dương không, hàng năm từ chỗ mẹ nhận tiền lì xì anh ấy đều là vẻ mặt như nghẹn tiểu.”
Chu Thương Thương ha ha nở nụ cười.
Hàn Tranh cúi đầu xuống đụng đụng vào miệng Chu Thương Thương: “Thật thơm.”
Chu Thương Thương nghiêng mặt đi, ghét bỏ nói: “Đều là mùi rượu, đừng hôn em.”
Hàn Tranh sờ sờ bụng Chu Thương Thương: “Đại bảo nhị bảo tam bảo, mẹ con ghét bỏ ba rồi. . .”
Chu Thương Thương: “. . .”
Chu Thương Thương hàng năm trừ tịch đều có thói quen đón giao thừa, cho dù mang thai, cô vẫn híp mắt ở trong lòng Hàn Tranh lăn lộn, trước khi đi vào giấc ngủ nhắc nhở Hàn Tranh vài câu: “Lúc hừng đông nhất định phải đánh thức em. . .”
Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương ngồi ở trên xích đu trước cửa sổ sát đất, bên ngoài thường có pháo hoa xẹt qua bầu trời, hoa lửa óng ánh làm đẹp không trung, cũng làm đẹp tâm tưởng của Hàn Tranh.
Hàn Tranh mang Chu Thương Thương ôm đến trên giường, sau đó đi ra bên ngoài gọi một cuộc điện thoại cho Tô Dần Chính.
“Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
“Chuyện Thương Thương cảm tạ mày.”
“Không cần.”
Hàn Tranh cúp điện thoại di động, nhìn một chút tinh không sáng sủa, kỳ thực anh cũng không nghĩ khách khí như vậy.
Năm mới hơi thở mới, ngày hôm sau Hàn Tranh tại phòng giữ quần áo thay quần áo mới, chỉnh lý tốt xong, còn đứng trước gương làm đỏm bôi sáp chải tóc lên đầu, sau khi chuẩn bị tốt, cười hỏi Chu Thương Thương: “Đẹp trai không?”
Bởi vì mang thai không thể mặc quần áo xinh đẹp, Chu Thương Thương nhìn Hàn Tranh làm điệu trong đầu lại càng không dễ chịu, mặt không biểu tình quay đầu: “Xấu bạo.”
Hàn Tranh: “. . .”
Một năm mới bắt đầu là ở mùa xuân, một năm này của Chu Thương Thương nhiệm vụ duy nhất chính là —— chờ đẻ.
Sau lễ mừng năm mới, cô ở Hàn gia càng phát ra quý giá, trong đó điểm rất trọng yếu thể hiện ở chỗ Hàn bộ trưởng đây, mỗi lần gọi điện thoại về, đều sẽ hỏi mẹ Hàn một câu: “Cách ngày dự sinh còn mấy ngày hả?”
Cả nhà đoán sao đoán trăng đoán tam bảo trong bụng Chu Thương Thương, rốt cục tại ngày 1 tháng 6 hôm nay, Chu Thương Thương được đẩy vào phòng sinh trước thời hạn tiến hành sinh mổ.