Tàn Bào

Chương 117: Ma vực đào nguyên


Phạm vi ba trăm dặm này Tả Đăng Phong chỉ dùng phương pháp biên giới để tính ra, châm lửa bốn phía để làm vật tham chiếu, tính từ nam tới bắc, cuối cùng tính ra diện tích này. Khu vực này ẩn không thể nhận ra, mắt thường nhìn không tới, nhưng xác thực có tồn tại.Ba trăm dặm này chắc chắn là kinh thành nước Lô, kim kê nhất định có ở bên trong. Xác định đại khái phương vị của trận pháp xong, Tả Đăng Phong cũng không nóng lòng tìm kiếm manh mối phá trận, mà tự hỏi tại sao phải có trận pháp ở chỗ này, tòa trận pháp này được bố trí để làm cái gì.Có lẽ để bảo vệ hay giam cầm âm chúc kim kê, ngoài ra hẳn là còn để bảo vệ thành trì nước Lô. Nhờ có trận pháp bảo vệ, người ở bên trong hoàn toàn có khả năng sống đến bây giờ, bởi vậy, Tả Đăng Phong suy đoán thế giới bên trong trận pháp hẳn là một thế ngoại đào nguyên.Trong các loại trận pháp, loại khó phá nhất chính là trận pháp vô hình, bởi vì trận pháp là ẩn hình, không thể nhìn thấy tình huống của nó, không xác định được đường đi của trận pháp, chưa nói tới phá trận. Giống như cửa bị khóa trái từ bên trong, cửa rất rắn chắc, không thể phá được, lại không mở được khóa, vô cùng bế tắc.Tất cả trận pháp trong thiên hạ đều không chạy khỏi âm dương, dựa theo phân loại âm dương, trận pháp lại có thể chia làm hai loại âm khuy và dương khuy. Trận âm khuy là trận pháp dùng để bảo vệ mình, người ở bên trong có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nhưng người ở bên ngoài lại không thấy bên trong. Trận dương khuy là trận pháp vây khốn người khác, người ngoài trận có thể nhìn thấy tình huống bên trong, mà người ở bên trong lại nhìn không thấy bên ngoài, trận hắn vây Đằng Khi trước kia chính là trận dương khuy đơn giản nhất.Trận pháp nơi này hẳn là thuộc loại âm khuy, người ở bên trong sẽ nhìn thấy hắn, nhưng không cần phải ra xua đuổi hắn, vì căn bản hắn không thể vào được.Tả Đăng Phong không sợ suy nghĩ, không sợ phân tích, chỉ cần có manh mối, là hắn có thể tĩnh tâm suy luận, nhưng không manh mối thì hắn không làm gì được, vì trận pháp là ẩn hình, không nhìn thấy được gì cả. Hắn không sợ đề thi khó, chỉ sợ đối phương không đưa ra đề.Trận pháp không thể phát tán hướng ra phía ngoài, chỉ có thể vây quanh hướng nội, nói cách khác bên ngoài trận pháp luôn có vài loại vật gì đó dùng để tạo thành trận pháp, ví dụ như trận Ngũ Hành, bên ngoài trận pháp nhất định có bốn hoặc năm loại vật khác nhau mang ngũ hành, số lượng bốn loại hay năm loại không nhất định, bởi vì cao thủ bày trận có thể đem mắt trận để bên trong trận, như vậy trận pháp sẽ càng khó phá.Nếu là trận pháp tầm thường, Tả Đăng Phong có thể mò mẫm tìm đại ở biên giới trận, như mèo mù vớ cá rán mà làm, nhưng trận pháp này quá lớn, đường biên gần bao một vòng tròn phạm vi ba trăm dặm là khoảng một nghìn dặm, mỗi một bước trong một nghìn dặm này đều có thể dấu diếm manh mối, dù hắn có biết trong trận có âm chúc kim kê nhất định và loại trận pháp, thì cũng không cách nào xác định được vật dương tính đối ứng ngoài trận và bốn loại ngũ hành tương ứng.Nghĩ đến đây, đột nhiên trong đầu Tả Đăng Phong lóe lên điều gì đó, nhưng vừa lóe lên thì biến mất, Tả Đăng Phong vội nhắm mắt cố nhớ lại, một lát sau thì nghĩ ra, vật đối ứng với âm chúc kim kê chắc chắn là dương chúc kim hầu của nước Dung ở Hồ Nam. Nhưng tuy kim hầu có thể trung hoà khí tức âm chúc của kim kê, nhưng bản thân con khỉ cũng là chúc kim, nên nó cũng không phá được trận này.Có thể xác định nơi này là trận pháp Ngũ Hành, muốn tìm mấy vật mang tính thủy hỏa thổ, nhưng mấy vật này trong phạm vi một ngàn dặm chỗ nào cũng có, Sao biết cái nào là cái liên quan tới trận pháp?"Thập Tam, đứng dậy, nhìn phía trước xem có phải có ba cái cây không?" Tả Đăng Phong tuyệt vọng, đành nhờ tới Thập Tam.Thập Tam đứng dậy, duỗi lưng nhìn, một lát sau khẽ gật đầu.Tả Đăng Phong thấy thế rất nản, Thập Tam không nhìn thấy vật trong trận pháp, nên ba cây đại thụ gần nhất cũng cách phải ba trăm dặm."Ngủ tiếp đi." Tả Đăng Phong khoát tay, mấy hôm nay việc hắn làm nhiều nhất là suy nghĩ, còn việc Thập Tam làm nhiều nhất chính là ngủ.Thập Tam lại nằm xuống bụi cỏ, động vật vào đông thường không thích vận động, bây giờ là mùa đông, tìm chỗ tránh gió phơi nắng là chuyện nó thích nhất.Tả Đăng Phong bắt đầu đi lòng vòng xem xét, hắn muốn nhìn xem chung quanh trận pháp có cái gì đặc thù hay không, hai là tìm nguồn nước, phạm vi ba trăm dặm hoàn toàn có thể trồng trọt, nuôi dưỡng súc vật, tự cấp tự túc. Phạm vi ba trăm dặm không khả năng che dấu hoàn toàn mạch nước ngầm, nên Tả Đăng Phong chỉ cần tìm một dòng suối đột nhiên biến mất hoặc đương nhiên xuất hiện là được.Tả Đăng Phong lướt nhanh, khi đến mé chính bắc của trận pháp, Tả Đăng Phong lại phát hiện dã nhân, dã nhân này giống con hôm trước đã thấy, chỉ khác là lông màu hồng, ôm theo một dã nhân con, hai bầu ngực tròn thấy rõ núm chứng tỏ nó là con cái đang trong kỳ cho con bú. Con dã nhân con bên cạnh còn rất nhỏ, nhưng lông đã dài và có màu đen. Lúc Tả Đăng Phong nhìn thấy, hai mẹ con đang đào rễ cây, thấy Tả Đăng Phong lăng không rơi xuống, con mẹ liền ôm lấy đứa con chạy thật xa.Tả Đăng Phong không đuổi theo ngay, mà đợi chúng nó chạy xa mới đi theo, con dã nhân mẹ có tính cảnh giác rất cao, chạy rất xa rồi dừng lại nhìn quanh, không thấy ai mới bỏ con xuống, tiếp tục đi đào rễ cây và lượm quả cây, khi màn đêm buông xuống sau, hai mẹ con về sơn động.Sơn động chúng ở rất nông, Tả Đăng Phong không cần vào động cũng nhìn thấy toàn cảnh. Trừ ổ cỏ sưởi ấm còn có một bộ quần áo màu xám. Tả Đăng Phong đợi cho dã nhân ngủ say mới cách không tóm lấy bộ y phục, cẩn thận xem xét, thì thấy chỉ là một chiếc áo choàng ngắn bình thường, giống loại vải thôn dân ngoài núi thường mặc, áo này là áo nam giới, hư hao không nhiều, chứng tỏ nơi này từng có một người đàn ông.Ngẫm nghĩ một lúc, Tả Đăng Phong đã hiểu mọi việc. Dã nhân lông đen là đực, dã nhân lông hồng là cái, dã nhân đực và người thường giao phối sẽ làm cho nữ nhân khó sinh mà chết, nhưng dã nhân cái giao phối với người thường vẫn sinh ra được con. Hơn nữa, nơi này cách sơn động của con dã nhân đực chỉ có vài trăm dặm, cũng không xa, hai con dã nhân thường sinh hoạt trong núi không thể chưa từng thấy nhau, nhưng chúng không giao phối với nhau, mà xuống núi bắt người thường, chứng tỏ chúng nó rất có khả năng có quan hệ huyết thống. Như thế giải thích một vấn đề, số lượng dã nhân cực ít là bởi vì dã nhân đực không thể lưu truyền dòng dõi, chỉ có dã nhân cái tạp giao với người thường mà sinh con, nên hình thể chúng nó càng lúc càng nhỏ.Tả Đăng Phong nghĩ xong, không quấy rầy hai mẹ con dã nhân nữa, lặng lẽ rời đi tiếp tục tìm nguồn nước, nhưng đi một vòng, hắn không phát hiện dòng suối nào hư không tiêu thất hoặc trống rỗng xuất hiện, hồ nước nào hắn thấy cũng đều đầy đủ, không có cái nào chỉ hiện ra nửa hồ.Trở lại điểm xuất phát, Thập Tam đã bắt về một con gà rừng, nó thường đi theo Tả Đăng Phong, nên đã bắt đầu quen ăn chín. Tả Đăng Phong mang gà ra suối xử lý, tiếng nước chảy làm hắn nghĩ ra một việc. Đương nhiên đi chạy một vòng không công, trong Ngũ Hành, kim sinh thủy, con âm chúc kim kê trong trận pháp có thể tạo ra rất nhiều hơi nước, hoàn toàn có thể tự cấp tự túc, căn bản không cần nguồn nước từ bên ngoài bổ sung.Tả Đăng Phong rửa gà xong, lấy bùn bọc lại, nhét dưới đống lửa, đây là cách nướng gà mà giới ăn mày thường dùng, ưu điểm là không bị lộ, khuyết điểm là mất mùi vị.Một giờ sau, Tả Đăng Phong gỡ bùn, đưa cho Thập Tam một nửa, mình chỉ ăn một nửa. Ăn xong, Tả Đăng Phong vẫn vơ nghĩ không biết người ở bên trong trận pháp ăn cái gì, trồng cây gì.Nghĩ tới đây, Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ tới một điểm cực kỳ trọng yếu, chính là muốn trồng cây thì phải có nắng, ba trăm dặm phạm vi mặc dù ẩn hình, nhưng vẫn có nắng, cái gọi là ẩn hình chỉ là người bình thường nhìn không thấy mà thôi."Thập Tam, đi theo ta." Tả Đăng Phong buông con gà, đứng dậy gọi Thập Tam.Thập Tam đi theo Tả Đăng Phong đã nhiều năm, sớm đã quen cái tính thần kinh của hắn, nhả con gà ra, đứng dậy, đi theo.Tả Đăng Phong không xác định được biên giới cụ thể của trận pháp, chỉ có thể phán đoán đại khái, đi về phía đông mấy trăm mễ, Tả Đăng Phong đột nhiên ôm lấy Thập Tam lăng không vọt lên cao, Thập Tam không nhẹ, ôm nó phía trước, Tả Đăng Phong dùng hết sức cũng chỉ cất cao được hai mươi trượng."Thập Tam, chỗ này có ba cái cây không?" Tả Đăng Phong chỉ xuống dưới.Thập Tam cúi xuống nhìn nhìn, nhẹ gật đầu.Tả Đăng Phong thất vọng hạ xuống, hồi trước ở thành cổ nước Dung, Thập Tam có thể nhìn thấu ảo giác của con chuột, chứng tỏ nó có khả năng nhìn thấu ảo giác, Tả Đăng Phong ôm nó vọt lên cao chính là muốn xem nó có thể nhìn thấy sự vật trong trận hay không."Tao ném mày lên thật cao, tao ở dưới đón mày, mày nhìn xem trong đó có cái gì nhé." Tả Đăng Phong nói với Thập Tam.Thập Tam lắc đầu, Tả Đăng Phong năn nỉ mãi nó mới miễn cưỡng gật đầu.Tả Đăng Phong dồn lực, ném một khối đá xanh trên trăm cân lên trời, nhún chân vọt lên, đạp lên tảng đá mượn lực phóng lên cao hơn, rồi ném Thập Tam lên.Đây là độ cao nhất Tả Đăng Phong có thể đạt tới, tuy Thập Tam không vào trận được, nhưng có thể nhìn thấy tình huống bên trong thì đã trợ giúp rất lớn cho hắn rồi.Thập Tam bị quăng lên cao, cúi đầu nhìn xuống, mắt phải biến vàng, thần sắc trở nên cực kỳ khẩn trương, không chỉ là khẩn trương, mà còn mang theo vài phần sợ hãi, nó không có linh khí tu vi, bay lên chỉ trong tích tắc là bắt đầu rơi xuống, Tả Đăng Phong phóng linh khí ra, đỡ lấy nó từ từ hạ xuống đất."Trong đó có người không?" Tả Đăng Phong hỏi, hắn không hỏi Thập Tam có thấy gì hay không, bởi vì ánh mắt của Thập Tam đã chứng tỏ nó nhìn thấy gì đó.Thập Tam mở to mắt lắc đầu."Trong đó có con gì đó rất đáng sợ à?" Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại, rất hiếm khi Thập Tam lộ ra thần sắc hoảng sợ thế này.Thập Tam gật đầu."Một con?" Tả Đăng Phong cau mày.Thập Tam lắc đầu."Chẳng lẽ là một đám?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên.Thập Tam gật đầu như bằm tỏi."Trước giờ mày đã từng thấy loài động vật đó chưa?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên há mồm.Thập Tam lắc đầu như máy."Má ơi." Tả Đăng Phong che miệng, hắn vẫn tưởng chỗ ẩn hình kia là thế ngoại đào nguyên, nhưng bây giờ xem ra lại giống ma vực trong nhân gian hơn. . .

back top