Tàn Bào

Chương 148: Thượng Hải phồn hoa

Tâm trạng của Tả Đăng Phong khi rời khỏi Thanh Thuỷ quan vô cùng sa sút. Trên thực tế mấy ngày nay tâm trạng của hắn vốn cũng không tốt. Hắn cũng biết việc trở về Thanh Thuỷ quan sẽ khiến hắn cảm thấy khó chịu,thế nhưng hắn vẫn trở về,và còn ở lại đó đến 7 ngày. Mục đích của hắn rất đơn giản : khiến cho bản thân khó chịu.Không có ai hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn,cũng không ai hiểu hắn lại muốn hành xác như vậy. Chỉ có hắn rõ tại sao hắn lại muốn làm thế.Khi tu vi của hắn càng lúc càng tăng,năng lực của hắn sẽ càng lúc càng lớn,địa vị của hắn cũng càng ngày càng cao,khiến hắn càng có nhiều lựa chọn khiến bản thân hắn sống sung sướng hơn, lại càng có nhiều lý do để biện bạch cho sự quên lãng của hắn. Hắn rất sợ mình sẽ đánh mất chính mình,cũng sợ mình sẽ quên đi ước nguyện khi xưa .Hắn phát hiện vết thương trong lòng hắn có dấu hiệu đang dần khép lại.Hắn sợ loại bản năng tự bảo vệ này của chính mình, cho nên hắn mới lựa chọn cách hành xác thế này để khiến mình tỉnh táo lại. Bản năng của nhân loại và thời gian đang chữa lành vết thương lòng cho hắn,thế nhưng hắn không cần.Hắn trở về Thanh Thuỷ quan là để khiến vết thương đó toác ra,để bi thương khiến mình giữ được tỉnh táo,để đau khổ khiến hắn càng thêm chuyên tâm.Rời khỏi huyện Văn Đăng,Tả Đăng Phong xuôi năm. Hắn nghĩ thời gian hắn ở lại Thanh Thuỷ quan thế là đã đủ. Bây giờ đang là mùa đông. Khu vực Tam Giang Tịnh Lưu lúc này đang vào mùa khô nên trạm tiếp theo của Tả Đăng Phong sẽ là "Mâu quốc" và "Bộc quốc" thuộc tỉnh Vân Nam. Mùa đông là thời gian tốt nhất vì mực nước mùa khô ít nhất cũng chỉ bằng 1/2 mùa mưa,mà nước sông thấp chừng nào thì trắc trở sẽ ít chừng đó."Mâu quốc" và "Bộc quốc" nằm ở vùng nước sông rất dồi dào cho nên Tả Đăng Phong suy đoán địa chi của 2 tiểu quốc này rất có thể là đại chi hành thuỷ thuộc tính dương -"Tí" và địa chi hành thuỷ thuộc tính âm -"Hợi". Ở khách sạn "Hỉ Thần", Thập Tam đã từng miêu tả về 1 con quái thú có kích thước tuyệt đối phải trên 10 mét.Quái thú lớn như vậy trên mặt đất cũng đã khó đối phó rồi chứ đừng huống chi nó lại là động vật thuỷ sinh.Quần nhau dưới nước với nó chắc chắn sẽ rất nguy hiểm,không phải chỉ dựa vào việc nín thở là có thểở dưới nước lâu được.Cho nên Tả Đăng Phong quyết định sẽ mang theo trang bị lặn nước để đề phòng bất trắc.Tả Đăng Phong đã tiếp xúc với khoa học hiện đại nên hắn cũng không cho rằng việc sử dụng khoa học kỹ thuật có gì không tốt.Nhất là lúc trước hắn chỉ quăng ra 1 quả lựu đạn con con mà khiến cho đám người sói to xác bỏ chạy toán loạn.Điều đó càng làm hắn có 1 cái nhìn khác xưa với những vũ khí và trang bị hiện đại. Ai quy định người biết đạo thuật không thể sử dụng vũ khí.Lần này không những hắn sẽ mang theo trang bị lặn nước mà hắn còn mang theo rất nhiều vũ khí.Hắn chỉ cần kết quả, còn hắn chẳng quan tâm xem quá trình đó nhìn có đẹp mắt hay không.Tả Đăng Phong đã suy nghĩ rất nhiều.Nếu muốn kiếm trang bị lặn nước thì hắn có thể lấy được từ tay của Hải quân đóng ở vùng duyên hải.Thế nhưng hắn chắc chắn không thể tới khu vực quanh đảo Lưu Công(1 hòn đảo nhỏ gần với cảnh Uy Hải thuộc tỉnh Sơn Đông) được, bởi vì nơi này cách quê nhà hắn quá gần.Hắn vẫn còn 2 người chị gái nữa,nên hắn không thể khiến họ gặp nguy hiểm được. Nơi tốt nhất chỉ có Thượng Hải vì nơi đó có rất nhiều đội thuyền đa quốc gia nên chuyện kiếm được trang bị lặn nước cũng lớn hơn nhiều,hơn nữa sau khi lấy được trang bị lặn nước và vũ khí thì hành trình Tây tiến của hắn cũng chẳng dài thêm bao nhiêu."Mâu quốc" và "Bộc quốc" nằm ở rìa biên giới của vùng Vân Nam,đường xá lại xa xôi khiến cho chuyến đi sẽ rất vất vả. Tả Đăng Phong cũng không muốn mới đi được nửa đường đã phải quay lại chỉ để lấy thứ gì đó.Cho nên Tả Đăng Phong đã tính hết mọi vấn đề có thể xảy ra và đưa ra đối sách chu toàn để đề phòng.Trang bị lặn nước bắt buộc phải có vì dòng nước trong khu vực Tam Giang Tịnh Lưu khá xiết,nước sông cũng rất sâu, không thể chỉ dựa vào bất năng dựa vào con rắn của Ngọc Phật được. Súng ống đạn dược cũng phải có.Có thể dùng lựu đạn giải quyết vấn đề thì chẳng việc gì phải tốn công quần nhau với nó là gì. Ngoài ra Tả Đăng Phong muốn tới Thượng Hải cũng vì 2 nguyên nhân: Thứ 1 là hắn mặc dù lớn lên bên cạnh biển cả,nhưng hắn lại không biết sử dụng thiết bị lặn nước, do đó hắn cần phải học. Nhiệt độ của Thượng Hải cũng cao hơn nhiệt độ của Sơn Đông. Một nguyên nhân khác là Thượng Hải là 1 thành phố lớn,là nơi phồn hoa nhất của Trung Hoa. Diệp Tưởng cũng muốn tới đó 1 lần trong đời.Tả Đăng Phong là một người thông minh, cũng là một 1 người cực kỳ mẫn cảm.Trên thực tế hắn hiểu rất rõ rẵng khả năng cứu sống lại Vu Tâm Ngữ vô cùng nhỏ bé. Thứ khiến hắn có thể tiếp tục cuộc hành trình gian khổ này không phải là vì hy vọng hão huyền có thể cứu sống được Vu Tâm Ngữ,mà là trách nhiệm mà 1 người đàn ông phải gánh vác. Nếu có hi vọng thì không thể bỏ cuộc mà phải kiên trì đến cùng.Có thể cứu sống được Vu Tâm Ngữ là hay nhất,còn nếu không hắn sẽ không luyến tiếc gì cõi đời này cả,bởi vì hắn biết nếu hắn còn tiếp tục sống trên đời thì sớm hay muộn hắn sẽ bị lòng người đưa đẩy dẫn đến việc phản bội Vu Tâm Ngữ.Trong chuyện cổ tích thường có kể lại không ít câu chuyện về việc 1 người qua đời,người kia sống lẻ loi suốt quãng đời còn lại.Thế nhưng Tả Đăng Phong hiểu đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.Trong cuộc sống hiện thực người đàn ông không thể nào rời khỏi 1 người đàn bà được và ngược lại.Không ai có thể chịu được việc sống lẻ loi 1 mình trên cõi đời cả.Nếu muốn không phản bội lại người đã khuất trừ phi là mình cũng chết.Tả Đăng Phong cũng đi không nhanh lắm.Trong quá trình xuôi năm hắn vẫn luôn tự hỏi 1 vấn đề: vị trí của địa chi hành thủ thuộc tính âm - "Hợi". Chắc chắn là nó chỉở 1 khu vực cố định nào đó thôi,nhưng là khu vực nào lại rất khó xác định.Tốt nhất là nó ở 1 đầm nước nho nhỏ nào đó.Nếu quả thực như vậy thì muốn tìm bắt nó cũng dễ hơn nhiều.Thế những khả năng này cũng không cao bởi vì địa chi "Hợi" này có hình thểrất lớn nên lúc trước chắc chắn nó cũng phải sống ở 1 môi trường vô cùng rộng rãi.Phép bố trận "Thập Nhị Cô Hư Pháp" của Khương Tử Nha cực kỳ tinh diệu, có thể chặn kín 1 vùng nước Trường Giang và Hoàng Hà. Trong vùng nước này,dòng nước vẫn chảy như bình thường,nhưng động vật ở trong đó lại không thể chạy ra ngoài. Khả năng lớn nhất là trong khu vực đó bày 1 loại trận pháp không phải là loại ẩn trận(trận tàng hình).Chọn 1 vùng nước trong khu vực Trường Giang và Hoàng Hà để giam cầm 1 địa chi là an toàn nhất,hơn nữa lại rất khó tìm ra. Nếu quả thực như vậy thì động vật thuỷ sinh ở thượng nguồn và hạ nguồn sẽ không giống nhau. Hay nói cách khác sẽ có loại cá mà đầu nguồn thì có nhưng ở phía cuối nguồn lại không có.Đây là 1 đầu mối quan trọng để ngày sau có thể tìm kiếm.(Cô Hư là 1 cách tính thời gian thời cổ. Người ta ghép đôi 10 thiên can và 12 địa chi để làm thành 1 tuần[ 1 tháng thời xưa chia làm 3 tuần : thượng tuần,trung tuần và hạ tuần]. 2 địa chi dư ra gọi là "cô", thiên can sẽ ghép đôi với cô gọi là hư.Dùng trong việc tính toán lành dữ thành bại)Trừ manh mối đó ra thì còn có 1 manh mối khác. Đó là con quái thú giống như heo kia chắc chắn không phải luôn sống dưới nước,bởi vì Thập Tam đã từng gặp qua nó.Điều này chứng tỏ có thể nó đã lên trên đất liền,hơn nữa có thể nó sẽ không xuống nước trong 1 thời gian dài.Về phần địa chi hành thuỷ thuộc tính âm--"Hợi" đó rốt cuộc là động vật gì thì hiện nay Tả Đăng Phong tạm thời chưa đoán ra.Nhưng hắn dám khẳng định chắc chắn rằng nó không phải là 1 con heo.Hơn nữa chắc chắn trên người nó có lông vì nếu không có lông thì da nó sẽ bị nứt nẻ nếu như rời khỏi mặt nước quá lâu.Có 1 điểm cuối cùng dù không có ở hiện trường nhưng Tả Đăng Phong cũng có thể đoán ra: đó chính là ở phạm vi xung quanh của địa chi hành thuỷ thuộc tính âm "Hợi" nhất định có 1 độc vật hành thổ. Bởi vì trong ngũ hành thủy sinh mộc, nên nhất định động vật do nó diễn sinh ra thuộc hành mộc. Trong khu vực sống của độc vật hành mộc chắc chắn có rất nhiều cây cối,nhưng những cây cối này không phải do nó sản sinh ra mà là do địa chi hành thủ thuộc tính âm -- "Hợi" kia trong lúc diễn sinh ra độc vật đó thì đồng thời cũng sản sinh ra luôn đám cây cối này.Cho nên tổng hợp lại các đầu mối, khu vực mà Tả Đăng Phong cần tìm có đặc điểm sau: nơi đó nhất định có 1 rừng cây xum xuê tươi tốt,và nhất định phải gần bờ sông.Sau khi đã tổng hợp xong xuôi các đầu mối, Tả Đăng Phong cũng được thả lỏng. Nhưng đầu óc hắn thì nhàn thôi,chứ tay chân hắn cũng không hề rảnh rỗi! Trên đường đi gặp phải quân NB hắn cũng ra tay giết mấy người. Nhưng mà "tiêu chuẩn" của hắn cũng không cố định : nhìn thấy ngứa mắt thì giết; còn nếu như lúc đó hắn thấy vui, hắn cũng lười ra tay.Gặp thời loạn thế,thổ phỉ sơn tặc chỗ nào cũng có. Người tập võ hành tẩu trên giang hồ cũng không ít. Khi nhìn thấy võ công của những người này,Tả Đăng Phong rốt cục đã hiểu hiện nay tu vi của hắn quả thực đang nằm ở đỉnh của kim tụ tháp.Những người luyện võ trong giang hồ hiện nay phần lớn đều chỉ nhìn được cái mã ngoài.Người có công phu thật sự cũng không nhiều.Mặc dù có công phu thực đi chăng nữa thì công phu của họ cũng bị pha tạp 1 số chiêu thức chỉ nhìn cho đẹp mắt mà thật ra lại vô dụng. Điều này cũng có liên quan tới thói chuộng mã ngoài của dân tộc Trung Hoa : nếu võ công của anh mà nhìn không đẹp mắt thì đ** có ai quan tâm xem anh làm cái trò gì.Trên đường Tả Đăng Phong còn gặp mấy người tập luyện Thái Cực quyền.Hiện nay Thái Cực quyền trở nên tương đối thịnh hành,số người tập luyện cũng tương đối nhiều. Quyền sư thường chỉ biết lộ tuyến của Thái Cực quyền là lấy nhu thắng cương,cương nhu kiêm tế(lấy nhẹ chế mạnh,mạnh nhẹ đều đủ), nhưng bọn họ cũng chỉ biết được đến đây là cùng.Bọn họ không hiểu Thái Cực quyền cũng giống như trung y,phải thông hiểu đạo lý âm dương mới có thể luyện ra cái thần của nó.Thế nhưng nếu đã thực sự hiểu ra đạo lý âm dương thì người đó đã là tiên nhân rồi,còn luyện quyền với chả cước gì nữa. Nhưng nếu không thể thấm nhuần đạo lý âm dương thì việc luyện Thái Cực quyền cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.Khoa chân múa tay chậm như rùa bò cả buổi không bằng cứ xông thẳng tới đấm 1 quyền vào mũi của đối phương.Tả Đăng Phong thích nhất là dạy dỗ cái đám người ngông nghênh phách lối này.Thấy ai hoa chân múa tay 1 cách mù quáng là hắn sẽ uốn nắn 1 phen.Hắn làm vậy không phải để tỏ ra thần bí cao thâm gì,mà hắn cũng chẳng có lòng tốt muốn sửa chữa tất cả sai lầm của đối phương.Còn vì sao lại làm vậy thì hắn không nói.Nói chung chỉ cần hắn thấy những sai lầm cơ bản của đối phương là hắn lại muốn sửa lại cho đúng,dù cho đối phương chẳng có quan hệ gì với hắn cả.Nhưng đối phương khi được dạy dỗ thường không có tiếp thu bài học mà còn ra vẻ sĩ diện nói "Núi xanh còn đó,bước biếc chảy dài! Sớm muộn gì ta cũng sẽ báo mối thù của ngày hôm nay". Gặp phải trường hợp như vậy,Tả Đăng Phong đạp cho đối phương thêm mấy đạp nữa. Báo báo cái con bà ngươi!Tuy rằng đạo pháp của Tả Đăng Phong rất cao thâm, thế nhưng hắn cũng rất ít khi bước chân ra chốn giang hồ.Hắn lãng phí phần lớn thời gian ở những nơi rừng hoang núi thẳm. Trên đường xuôi nam,Tả Đăng Phong cũng đã được mở rộng tầm mắt không ít.Hắn thấy được cảnh luận võ chọn rể trong truyền thuyết.Nhưng sau 1 giờ dừng chân đứng xem cảnh luận võ chọn rể,cái từ này trong đầu hắn đã trở thành nghĩa xấu.Trong ấn tượng của hắn những cô gái tiến hành luận võ chọn rể đều là những người đẹp như hoa như ngọc.Thế nhưng trong thực tế,con bà nó cô ta trông chẳng khác gì bãi * trâu! Cho nên không ai dám lên đánh nhau với cô ta cả. Vất vả lắm mới đợi được 1 anh ngứa tay giơ tay khiêu chiến thì cô gái kia chỉ khoa tay múa chân mấy cái là ngã vào lòng đối phương ngay giống như muốn chịu thua cho nhanh. Một giờ đứng lại để xem luận võ chọn rể khiến Tả Đăng Phong hiểu ra hoá luận võ chọn rể lại có chuyện như vậy. Hoá ra những suy nghĩ đẹp đẽ của hắn chỉ tồn tại trong truyền thuyết.Lúc hoàng hôn 5 ngày sau,Tả Đăng Phong và Thập Tam xuất hiện ở trên đường của thành phố Thượng Hải.Tả Đăng Phong cũng không hiểu nhiều về tiếng của thành phố Thượng Hải này, nhưng chuyện giao tiếp cơ bản cũng không có vấn đề gì.Lúc này đích Thượng Hải đã thuộc về vùng bị quân Nhật chiếm đóng,mà nghe nói còn có cái gọi là "tô giới"(Khu đất mà các đế quốc xưa chiếm của Trung Quốc để cho bọn tư bản của họ đến buôn bán.Khái niệm này xuất hiện lần đầu vào năm 1860) nữa thì phải.Nhưng Tả Đăng Phong cũng không có hứng thú với mấy chuyện này.Hắn không quan tâm tới chuyện quốc gia đại sự gì cả.Hắn tới Thượng Hải chỉ để chơi!Nhà ở Thượng Hải rất cao, người cũng rất nhiều, xe con cũng nhiều. Đứng xếp hàng trong dòng người nhốn nháo dưới 1 toà nhà cao tầng,Tả Đăng Phong cảm giác như hắn là 1 tên nhà quê.Trên thực tế những người Thượng Hải đi lại trên đường quả thực coi hắn là 1 tên nhà quê.Quan trọng là quần áo trên người Tả Đăng Phong quả thực khiến cho người ta cảm thấy như vậy.Tả Đăng Phong thấy rất hưng phấn, bởi vì trước giờ hắn chưa từng thấy nơi nào phồn hoa đến thế.Thập Tam cũng rất hưng phấn. Những bóng đèn nê-ông trên đười khiến nó vừa tò mò vừa ngạc nhiên.Bóng đêm vừa kéo tới, Tả Đăng Phong dẫn theo Thập Tam đi dạo 1 cách không có mục đích trên đường.Hắn cũng không biết phải đi đâu.Sau khi vật vờ cả 1 hồi lâu trên đường thì Tả Đăng Phong nhìn thấy rạp chiếu phim.Cho tới giờ hắn còn chưa được xem qua 1 bộ phim nào,cho nên hắn quyết định dẫn Thập Tam đi xem phim.Hạ quyết tâm, Tả Đăng Phong đi tới rạp chiếu phim nằm ở phía đối diện của con đường.Ngay khi hắn định băng qua đường thì phía sau có tiếng 1 người phụ nữ truyền tới.- Anh có phải Tả Đăng Phong không?

back top