Tàn Bào

Chương 265: Vũ Sư Chân Thân

Hồ ly hiện ra nguyên hình, chui xuống dưới đất quan sát phần mộ, rồi chui lên, dùng móng vuốt cào lên đất, mô tả đại khái phạm vi phần mộ, vì mặt đất bị phủ một lớp tro tàn, khi vết cào rất dễ thấy.Tả Đăng Phong dựng thẳng ngón tay, biến chỉ thành đao cách không chém thẳng xuống đất, trở tay hất bùn đất ra ngoài, linh khí tuy vô hình nhưng có thể nắm giữ sự vật hữu hình, tu vi Tả Đăng Phong hiện giờ đã có thể thoải mái nắm vật nặng ngàn cân, đây là hắn học được từ thuật Dời Sơn Quyết của Tiệt Giáo Tử Dương quan, tuy khẩu quyết trung niên kia đạo nhân truyền thụ là sai, nhưng lại nhắc cho Tả Đăng Phong biết linh khí phóng ra ngoài có thể ngưng tụ thành bất kỳ hình dạng gì, biến thành trảo dời lật, đẩy chuyển kéo túm, không gì không thể.Ngôi mộ đầu tiên bị mở. Trong mộ không còn thi thể, chỉ còn khung đá hình mộ thất, dài rộng đều cỡ hai trượng, bên trong đã thành ổ hồ ly, không còn sót lại bất kỳ cái gì, trừ trong góc sót vài món đồ bằng đồng xanh nhỏ, vì thời gian quá lâu đã mọc rêu, Tả Đăng Phong cầm lên, định cạo lớp rêu ra, không ngờ mới chỉ niết mạnh một cái, món đồ đã nát vụn, không thể phục hồi được.Tả Đăng Phong làm tương tự mở ngôi mộ thứ hai, thứ ba, nhưng liên tiếp đào mấy chục ngôi mộ đều không có manh mối nào giá trị, chỉ có thể căn cứ vào xương cốt và một ít dụng cụ sinh hoạt được chôn theo còn sót lại đoán ra những người được mai táng có lẽ đàn bà, và không phải được chôn cùng một thời điểm với nhau. Mộ ở Tây Bắc phương có lẽ là hạ táng thời gian sớm nhất, phía đông nam là những mộ hạ táng sau cùng.Cuối cùng ở ngôi mộ thứ ba, khu vực chính giữa, Tả Đăng Phong rốt cục có phát hiện, bốn bên vách và đáy mộ không bị sụp, tuy bên ngoài bị hồ ly đào ra rất nhiều hố, nhưng bên trong mộ vẫn còn vẹn nguyên, lớp nóc bị bóc ra, mọi vật bên trong đều hiện trước mắt.Lớp gỗ của quan tài tuy đã biến thành màu đen nhưng lại chưa hư hỏng, hai bên quan tài để rất nhiều món đồ màu đen, kích thước khác nhau, Tả Đăng Phong cẩn thận quan sát, phát hiện những món đồ này đều rất xốp, bóp nhẹ là nát vụn, giống như một loại than củi gì đó, than củi có đặc tính hút nước, giúp mộ thất khô ráo, nên quan tài gỗ mới còn giữ được trong khí hậu ẩm ướt bên dưới mặt đất này.Tả Đăng Phong nín thở, nắm lấy nắp quan dời ra. Bên trong là một thi thể chưa hư thối hết, mà đang trong quá trình hư thối và mất nước, da thịt đã khô quắt, nhưng cốt cách, ngũ quan và mái tóc rất dài đủ để nhận ra chủ nhân là một bà lão.Người này đã bị hạ táng nhiều năm, da thịt không còn. Tả Đăng Phong nhảy vào trong hố nhìn thi thể, thi thể mặc một bộ trường bào, vì thời gian quá lâu không còn nhìn ra được màu áo, cánh tay trái cầm một cây trượng bằng trúc, đầu trúc có gắn một viên linh thạch tròn, cạnh tay phải để một ít đồ trang sức phụ nữ và bình thuốc v.v.., tất cả cho thấy người này khi còn sống là một vu sư.Thời cổ đại, vu sư thường do phụ nữ đảm nhiệm, là một loại lãnh tụ tinh thần của Bộ Lạc, gánh vác việc trừ ma hàng yêu, trị bệnh cứu người, xem bói khuy thiên, chỉ đạo việc đồng áng, họ rất thần bí, rất nhân từ, đa số đều là chủ yếu làm đại phu trị bệnh cứu người.Đến lúc này, Tả Đăng Phong đã hiểu đây là một nghĩa trang chuyên mai táng vu sư, mai táng các vu sư qua các thời kỳ của một bộ lạc hoặc một chủng tộc.Ngôi mộ này mộ tuy còn bảo tồn đầy đủ, nhưng lại không có nhiều manh mối có giá trị, nên còn phải tiếp tục đào.Tả Đăng Phong nhấc người định lên mặt đất, thì chợt nhìn thấy đầu của thi thể gối trên một cái gối đầu bằng gỗ, thời cổ đại, đồ gối đầu còn có một tác dụng khác, là làm nơi cất giữ. Những thứ như khế ước mua bán nhà, kim ngân châu báu, v.v.. thường đều được cất trong gối đầu, ban ngày gối đầu bị khóa, tối mới lấy ra để gối dưới đầu, như thế ngủ cả một đêm cũng không lo bị ăn trộm, đây là một tập tục ở đâu cũng dùng, dù ở trong quân đội cũng vậy, Hổ Phù hành quân lớn như thế cũng để trong gối đầu, tam quốc gian hùng Tào Tháo cũng có thói quen này.Tả Đăng Phong cách không nâng đầu thi thể lên. Những thi thể này nhiều năm không bị ai động tới, Tả Đăng Phong miệng nói Vô Lượng Thiên Tôn, cách không lấy cái gối, nhìn kỹ phía dưới quả nhiên phát hiện giữa cái gối có khớp nối, Tả Đăng Phong thầm hô may mắn, vì thời cổ đại cũng có một thời gian dài không ai dùng gối đầu để cất đồ nữa, nguyên nhân rất đơn giản, bọn trộm đã biết, nên chuyển sang chuyên trộm gối đầu.Cái gối dài nửa thước, rộng một nại, có khắc hoa văn, Tả Đăng Phong mở nắp, bên trong là một quyển sách màu xám trắng. Tả Đăng Phong cầm lên, ngoài bìa sách ghi "Độ vài Thuốc và kim châm cứu ", thời cổ đại "Thuốc và kim châm cứu" là nói về các loại dược liệu trị bệnh, "Độ" nghĩa là chính mình đo lường được, tự mình làm ra, "Vài" nghĩa là thành quả, dịch ý nghĩa ra, nghĩa là "Những thành quả nghiêm cứu của tôi về y dược ", chính là một quyển sách thuốc.Trung Quốc bắt đầu có kỹ thuật chế tạo giấy từ thời Hán, đến thời Tùy kỹ thuật này đã rất thành thục, những trang giấy trong quyển sách này khá nhẵn nhụi, nhưng đang bị giòn hóa, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Sách này được cất kín trong thời gian quá dài, không thích ứng được với không khí bên ngoài, nên đọc không được bao lâu thì đã mục vụn hoàn toàn.Vì vậy, Tả Đăng Phong đọc vội nhanh chóng. Đa số nội dung đều là ghi phương thuốc và các tâm đắc trong nghề y của chủ nhân ngôi mộ, cũng có một ít bực bội, về việc các vu sư đời trước dùng phương thuốc sai, những nội dung này Tả Đăng Phong không có hứng thú, nên hắn lật nhanh chóng để tìm tên của Vu Thanh Trúc.Những trang giấy đua nhau mục nát thành bột, Tả Đăng Phong cơ hồ như đang chạy đua với thời gian, nhanh tay lật, mắt liếc nhìn, đầu óc phân tích cực nhanh, may mà Tả Đăng Phong chỉ muốn tìm ba chữ Vu Thanh Trúc.Đến khi Tả Đăng Phong đọc đến hai trang cuối, chỉ nhìn thoáng chữ viết rồi ném đi, nhắm mắt lại.Nhưng ném rồi mới nhớ ra trong một trang có ghi bốn chữ Thanh Lương động phủ, nhưng bây giờ giấy đã mục mất rồi, nên đành phải cố mà nhớ lại..Mất một hồi, Tả Đăng Phong cũng nhớ ra nội dung kia "Quá vu Bình Ế, bái đi Thanh Lương động phủ, di thư thuốc ba cuốn, thiếu một không được đầy đủ."Những lời này tuy không tới hai mươi chữ, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tin tức, "Quá vu" chính là chỉ vu sư đời thứ nhất, những câu này ý nghĩa là " Vvu sư đời thứ nhất Bình Ế, đến Thanh Lương động phủ cầu đạo, lưu lại ba bó thẻ tre ghi lại các phương thuốc, nhưng bó đầu tiên bị thiếu."Xem ra chỉ có Thanh Lương động phủ chính là manh mối thứ nhất, nhưng câu cuối cùng Di sách thuốc ba cuốn, thiếu một không được đầy đủ là manh mối thứ hai, chữ ‘thư’ trong lời cổ nhân không nhất định là giấy, mà chỉ có ý nói vật để ghi lại chữ viết, "Thư thuốc ba cuốn" có lẽ là ba bó thẻ tre, vì thời vu sư đời thứ nhất, chưa thể nào có giấy.Chủ nhân ngôi mộ ghi rằng ba bộ thẻ tre bị mất bộ đầu tiên, nhưng thật ra là không bị mất, mà là bị đem theo vào phần mộ, vì phần mộ có bó thẻ tre bị hồ ly mang ra chính là nằm bên trái ngôi mộ này.Bó thẻ tre do hồ ly lông vàng mang ra chính là bút tích của Vu Thanh Trúc, mà Vu Thanh Trúc lại là tiền bối của Thanh Lương động phủ, như vậy Vu Thanh Trúc vốn tên thật không phải là Vu Thanh Trúc, bà thậm chí không mang họ Vu, vu chỉ là chức nghiệp bà đảm nhiệm, Thanh Trúc là đạo hiệu của bà khi tu hành ở Thanh Lương động phủ, tên tục của bà hẳn chính là Bình Ế.Người ta không biết Vu Thanh Trúc là ai, nhưng ai cũng biết Bình Ế, vì Bình Ế là nữ vũ sư của Thiên Đình, cùng nam tiên Xích Tùng Tử chấp chưởng công việc làm mưa, đứng hàng thiên tiên, Người trong đạo môn không ai không biết.Tả Đăng Phong vô cùng kinh ngạc, người ngây ra như gà gỗ, chưởng giáo Thanh Lương động phủ Ngọc Hành Tử ngày phế tu vi hắn từng nói Vu Thanh Trúc đã đắc đạo phi thăng vào thời Tùy, cộng với manh mối hiện giờ, đều chứng thật một vấn đề: sư phụ Vu Thanh Trúc của Vu Tâm Ngữ chính là tiên nhân chưởng quản làm mưa.Tư duy của Tả Đăng Phong bị đình trệ trong chốc lát. Hắn chưa bao giờ ngờ một cô gái số khổ ăn mặc không đủ trong một đạo quan cũ nát lại có sư phụ là thần tiên, kết quả này làm Tả Đăng Phong rất khó tiếp nhận, nhưng Vu Tâm Ngữ quả thực từng nói sư phụ của cô không cần ăn uống không cần ngủ, bản ghi chép của phủ Tế Nam cũng ghi cái tên là Vu Thanh Trúc, các manh mối khớp lại với nhau, đưa đến một đáp án rất rõ ràng, sư phụ Vu Tâm Ngữ chính là vũ sư Bình Ế.Dù Tả Đăng Phong có tin điều này hay không, thì cũng có một thực tế là hồi hắn nhờ bà già xuống Địa phủ tìm Vu Tâm Ngữ, bà đã nói hồn phách của cô không có Địa phủ, rõ ràng là có người đã mang hồn phách của Vu Tâm Ngữ đi trước khi tiến vào Địa phủ, người có khả năng này chỉ có thể là sư phụ của cô.Lại còn hồi hắn bị Đằng Khi Chính Nam bắn trọng thương lẽ ra phải chết, một cơn mưa kỳ quái đã xuất hiện, chỉ đổ xuống một mình hắn, làm hắn tỉnh lại, lần thứ hai tiếp nhận thiên kiếp, vốn chỉ bị thiên lôi độ kiếp tu vi hai phân âm dương, nhưng lại xuất hiện ba đạo kiếp thiên lôi thứ ba kèm theo giọt mưa, làm hắn vượt cấp bay thẳng lên tử khí điên phong, ba đạo thiên lôi này rất có khả năng là Vu Thanh Trúc thêm vào tặng cho."Nếu người đã có năng lực, sao lại không cứu đồ đệ của người?" Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn trời, lúc này sắc trời đã sáng rõ, ánh sáng mặt trời chiếu khắp không gian, vạn dặm không mây.Tả Đăng Phong biết mình sẽ không được trả lời, nhưng hắn hiểu rất rõ, năm đó Vu Thanh Trúc phải vội vã rời khỏi Vu Tâm Ngữ rất có thể là bị phái đi chấp hành một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, vì tiên nhân của Thiên Đình vốn không thể tùy tiện hạ phàm, vũ sư hạ phàm chắc chắn là có mang theo nhiệm vụ, nhiệm vụ đã tới, bà không đi không được."Thì ra là vậy." Tả Đăng Phong mỉm cười.Xung quanh Tả Đăng Phong không có người khác, nên không ai biết hắn đang nói gì, mà cho dù là có, thì cũng chẳng thể nào hiểu nổi hắn nói vậy là có ý gì, chỉ có một mình hắn hiểu, Âm Dương Sinh Tử Quyết là tu chân đạo thuật, nếu dốc lòng tu luyện có thể sẽ lấy được Trường Sinh, hắn từ trong tay tượng gỗ lấy được Âm Dương Sinh Tử Quyết nguyên bản chính là có hi vọng phi thăng, nhưng hắn không dốc lòng tu hành, mà lại vì cứu sống Vu Tâm Ngữ, đi khắp nơi đại khai sát giới, đại đạo bản ngã, Thiên Lý không dung, Âm Dương Sinh Tử Quyết bị phế không phải là ngẫu nhiên, đó là ông trời trách hắn sát nghiệt quá nặng nên xui khiến người tới trừng phạt hắn, cắt đứt con đường phi thăng hắn.Một hồi sau, Tả Đăng Phong lại ngẩng đầu nhìn trời, gào lên "Lão tử không hối hận. . ."

back top