"Ai chặn?" Thiết Hài nhìn quanh.
"Người tu hành." Tả Đăng Phong nghiêm nghị. Khu vực này măng đá và nhũ thạch đều có dấu vết bị phá hư, hơn nữa những cái bị phá hư lại liền kề nhau, cho thấy chúng không phải là tự nhiên mà bị người ta sắp chồng vào giữa thông đạo để bít đường, thạch nhũ và măng đá bản thân rất cứng rắn, có thể phá hư chúng chỉ có người tu hành.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài không trả lời Tả Đăng, ông đang nhìn Thập Tam và Lão Đại giết chóc, máu thịt tung tóe.
Dù là người hay động vật đều có tâm lý không cam lòng rớt lại phía sau, Thập Tam và Lão Đại chính là đang cảm thấy như vậy, hai con đang thi đua giết chóc, không con nào chịu thua kém con nào, giết xong con này lập tức nhào tới con khác, kỳ thật Tả Đăng Phong không chắc đám động vật đó có độc hay không, nhưng nếu không biết thì cứ quy hết là có.
Tả Đăng Phong biết Thiết Hài không thể phân tích vấn đề, nên nói xong liền đem tầm mắt chuyển dời tới thông đạo, cuối thông đạo quả thực thạch bích không còn nguyên vẹn, mà bị chồng chất măng đá và chung nhũ, và những tảng đá có hình thù khác.
Đám đá chồng chất tới đỉnh, những giọt nước từ trên đỉnh chảy xuống, trong động đá vôi trong thủy đều có chứa chất vôi, chất vôi này đem đống đá chồng chất kia dính lại với nhau, như dùng xi măng trám, kín không kẽ hở, vô cùng chắc chắn.
"Sao họ lại muốn bít thông đạo?" Thiết Hài thu hồi tầm mắt xoay người hỏi.
"Để phòng ngừa đồ vật ở bên trong chạy ra ngoài." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
Thiết Hài gật đầu, bước tới đề phòng, ý là để bảo vệ Lão Đại và Thập Tam.
"Bức tường đá kia rất chắc chắn, đồ vật bên trong không ra được, mà dù có chạy ra được cũng không có gì nguy hiểm." Tả Đăng Phong nói .
Thiết Hài quay đầu nhìn Tả Đăng Phong, nghi hoặc nhưng không nói gì.
Tuy Thiết Hài không nói, nhưng vẻ mặt cho thấy ông không hiểu Tả Đăng Phong dựa vào cái gì mà nói thứ đồ bên trong không nguy hiểm, Tả Đăng Phong mỉm cười giải thích, "Đống đá đó bị chất từ nhiều năm trước, lúc mới chất chúng chưa chắc chắn, nếu động vật trong đó thực sự nguy hiểm, nó đã chạy ra mất rồi."
"Thông đạo bị chặn hồi nào?" Thiết Hài nhìn đống đá.
"Không biết, chắc cũng được trăm năm." Tả Đăng Phong suy đoán, phương bắc ít có động đá vôi, hắn cơ hồ chưa hề gặp phải địa thế này, nên hắn không đoán ra được thời gian chính xác.
Thiết Hài gật đầu , Thập Tam và Lão Đại đã giết sạch động vật trong thông đạo độc trùng, chạy tới bên cạnh chủ nhân.
Trước giờ Thiết Hài luôn coi Lão Đại là thú cưng, không ngờ nó lại uy phong như thế, nên ra sức khen ngợi và khích lệ, Lão Đại rất khoái, híp mắt thầm thì không thôi.
Thập Tam không buồn tranh công, Tả Đăng Phong không cần phải khen ngợi nó, Thập Tam bản tính cao ngạo, không quen từng chút việc vặt mà cũng được khen ngợi.
Tả Đăng Phong đi tới quan sát bức tường đá, nhận thấy chúng đã hoàn toàn được kết dính với nhau. Hắn đưa tay cố đẩy, nhưng thạch bích không hề suy suyển. Tả Đăng Phong đổi cách, nắm lấy một măng đá kéo mạnh, nhưng chúng cực kỳ chắc chắn.
Phát hiện này làm Tả Đăng Phong thầm vui mừng, vì thạch bích ngưng kết càng chắc chắn thì chứng tỏ măng đá và chung nhũ thạch bị chồng chất ở đây có niên đại càng lâu, nếu là bị chồng chất ở đây ba ngàn năm trước thì động đá vôi này có khả năng rất lớn thông tới lăng mộ Ba vương cơ 灻.
Tả Đăng Phong vận đủ linh khí song chưởng đều xuất, bụi đá văng khắp nơi, nhưng tổng thể vẫn vẹn nguyên như cũ.
"Để tôi tới." Thiết Hài kéo tay áo.
"Vách tường này chắc phải dày chín xích, không, hẳn là cả một trượng." Tả Đăng Phong thông qua linh khí phản chấn đoán được độ dày thạch bích.
"A Di Đà Phật, nếu hai chúng ta hợp lực mở không ra, chỉ còn cách dùng lựu đạn cho nổ thôi." Thiết Hài ngay cả thử cũng không dám thử, thạch bích dày một trượng ông làm sao phá nổi.
Tả Đăng Phong im lặng nhưng trong lòng không đồng ý, vì lựu đạn chỉ có hai mươi trái, không phải lúc cấp thiết hắn sẽ không lãng phí, hơn nữa khối nham thạch này có tính kết dính giống như mả được xây bằng gạo nếp vậy, dùng lựu đạn oanh tạc không có hiệu quả.
"Đại sư, dùng bao tay Thuần Dương đun nóng khu này lên." Tả Đăng Phong chỉ vào ngay giữa khu thạch bích, nói với Thiết Hài .
Thiết Hài lập tức ra tay, ông không hiểu nguyên do, nhưng cũng không cần hỏi, vì ông biết Tả Đăng Phong làm chuyện gì cũng có nguyên nhân, với lại bình thường Tả Đăng Phong lúc nào cũng suy nghĩ, nhíu mặt nhăn mày, ông không muốn làm hắn thêm phiền.
Thuần Dương chân khí bắn tới, thạch bích lập tức tỏa hơi nước mù mịt, làm Thiết Hài rất có cảm giác thành công, vì mớ hơi nước ấy là do ông làm ra. Một lát sau, nham thạch đã bị hơ khô, hơi nước biến mất, nham thạch bị nhiệt độ cao thiêu đốt mặt ngoài hội làm những vụn đá văng ra, những vụn đá này cái nào cũng nóng rực, tuy nhiệt độ cao là Thiết Hài làm ra, nhưng ông cũng không chịu nổi sức nóng, nên lập lá chắn linh khí để hộ thân.
"Đun nóng toàn bộ khu vực này đi." Tả Đăng Phong nói .
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Thiết Hài không nhịn được hỏi.
"Đông lạnh cái khối này để nó tự vỡ." Tả Đăng Phong đáp.
Thiết Hài vốn đã mơ hồ, nghe Tả Đăng Phong giải thích lại càng thêm mơ hồ, mỗi lần suy nghĩ ông chỉ hiểu được một bước ngoặc, còn Tả Đăng Phong mỗi lần đều nghĩ tới hai ba cái bước ngoặc, lấy chuyện trước mắt làm thí dụ, ông căn bản không hiểu đã muốn đóng băng thạch bích, vậy tại sao còn phải hung nóng nó?
Tả Đăng Phong chăm chú nhìn Thiết Hài hành động, trong lòng tính toán sức nóng có truyền vào tới bên trong thạch bích hay không.
"A Di Đà Phật, còn phải bao lâu?" Một lúc sau, Thiết Hài đã cảm thấy linh trong người hơi hỗn loạn, sử dụng bao tay Thuần Dương và Huyền Âm tiêu hao linh khí gấp đôi bình thường.
"Tiếp tục." Tả Đăng Phong đáp. Hắn biết làm vậy rất hao tốn linh khí của Thiết Hài, nhưng phải hung nóng đến một mức nhất định mới đủ làm cho nó đột ngột bị lạnh mà vỡ ra.
Thiết Hài đành phải tiếp tục. Lần này giúp Thiết Hài hiểu Thuần Dương chân khí không phải là tự nhiên mà có, bao tay Thuần Dương chỉ là vật dẫn, Thuần Dương chân khí chính là do linh khí của bản thân thông qua vật dẫn mà biến thành.
"Chắc được rồi chứ?" Thiết Hài lại quay đầu lại, chỉ trong thời gian nửa nén hương ông đã hao tổn năm thành linh khí.
"Kiên trì thêm chút nữa." Tả Đăng Phong lắc đầu , hắn không biết nóng đến mức nào mới đạt hiệu quả, hắn chỉ biết nhiệt độ càng cao khả năng thành công càng lớn, bây giờ Thiết Hài đã tiêu hao quá nhiều linh khí, nếu một lần mà không thành công, tới lúc đó linh khí càng phải hao tốn nhiều hơn.
Thiết Hài bất đắc dĩ, lại phải đưa tay ra. Lúc này bề mặt thạch bích đã nóng rực, không còn đá vụn toác ra.
"Đại sư, lui ra sau mười trượng." Tả Đăng Phong thấy đã đủ, nói với Thiết Hài.
Thiết Hài trút được gánh nặng, vội lùi ra sau, Tả Đăng Phong đã sớm tụ thế, Thiết Hài vừa lùi, lập tức phát ra Huyền Âm chân khí.
Bề mặt thạch bích nhiệt độ cực cao, Huyền Âm chân khí vừa chạm tới, sự chênh lệch đột ngột và quá lớn làm xuất hiện hơi nước, nham thạch bắt đầu răng rắc vỡ, hơi nước không ngừng tuôn trào.
Tả Đăng Phong vừa phát Huyền Âm chân khí vừa lắng nghe tiếng nứt vỡ của nham thạch, chỉ cần âm thanh nứt vỡ vẫn còn, thì Huyền Âm chân khí vẫn tiếp tục phát ra.
Một lát sau, âm thanh vỡ vụn dừng lại, Tả Đăng Phong thu hồi Huyền Âm chân khí lùi về sau.
"Lão nạp hiểu rồi, cậu định làm vỡ thạch bích." Thiết Hài giờ mới hiểu ra.
"Ừ." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Sao cậu không đông lạnh trước, rồi lão nạp đun nóng sau." Thiết Hài thắc mắc.
Tả Đăng Phong sửng sốt, Thiết Hài nói đúng, nóng trước lạnh sau hay lạnh trước nóng sau thì cũng đâu có gì khác biệt, vậy mà hắn lại không hề nghĩ ra, trong đầu hắn lúc đó chỉ nghĩ tới mấy chữ “nóng thì nở ra lạnh thì co lại" nên mới bỏ hơi nóng vào, chứ không cố ý làm cho Thiết Hài phải tổn hao sức lực.
"Loại vật chất kết cấu như vầy thì phải đun nóng trước." Tả Đăng Phong đáp, hắn phải dùng từ khoa học hiện đại để lừa gạt Thiết Hài.
Thiết Hài chỉ là một hòa thượng luyện võ niệm kinh đâu biết gì về khoa học, nên bị gạt, gật đầu không nói gì nữa.
"Đại sư, đám đá kia bị giòn hết rồi, nghỉ ngơi một tí tôi xử lý tiếp." Tả Đăng Phong nói.
"Ờ." Thiết Hài gật đầu.
Tả Đăng Phong mở thùng gỗ lấy chai rượu đưa cho Thiết Hài, ngồi trên thùng gỗ nghỉ tạm, Thiết Hài cũng bắt chước ngồi lên thùng gỗ, mở chai rượu uống. Để tiện cho Thiết Hài mang đồ, trước khi đi, Tả Đăng Phong đã cho làm thêm cái nắp thùng gỗ cho lão.
"Đại sư, chuẩn bị tâm lý thật tốt nha, đồ vật bên trong coi chừng khác bên ngoài nhiều lắm đó." Tả Đăng Phong dặn Thiết Hài, thạch bích bị xây ở đây nhất định là có nguyên nhân, khả năng lớn nhất là làm đường ranh giới.
Thiết Hài chỉ ờ một tiếng, ông đi theo Tả Đăng Phong, gặp phải chuyện không bình thường cũng đã quen.
Nghỉ ngơi một lúc, hai người tới bên thạch bích. Trên thạch bích, vết rách như mạng nhện, Tả Đăng Phong chỉ đẩy một cái, khối thạch bích đã vỡ ra.
Sau thạch bích có một tòa miếu nhỏ. . .
"Người tu hành." Tả Đăng Phong nghiêm nghị. Khu vực này măng đá và nhũ thạch đều có dấu vết bị phá hư, hơn nữa những cái bị phá hư lại liền kề nhau, cho thấy chúng không phải là tự nhiên mà bị người ta sắp chồng vào giữa thông đạo để bít đường, thạch nhũ và măng đá bản thân rất cứng rắn, có thể phá hư chúng chỉ có người tu hành.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài không trả lời Tả Đăng, ông đang nhìn Thập Tam và Lão Đại giết chóc, máu thịt tung tóe.
Dù là người hay động vật đều có tâm lý không cam lòng rớt lại phía sau, Thập Tam và Lão Đại chính là đang cảm thấy như vậy, hai con đang thi đua giết chóc, không con nào chịu thua kém con nào, giết xong con này lập tức nhào tới con khác, kỳ thật Tả Đăng Phong không chắc đám động vật đó có độc hay không, nhưng nếu không biết thì cứ quy hết là có.
Tả Đăng Phong biết Thiết Hài không thể phân tích vấn đề, nên nói xong liền đem tầm mắt chuyển dời tới thông đạo, cuối thông đạo quả thực thạch bích không còn nguyên vẹn, mà bị chồng chất măng đá và chung nhũ, và những tảng đá có hình thù khác.
Đám đá chồng chất tới đỉnh, những giọt nước từ trên đỉnh chảy xuống, trong động đá vôi trong thủy đều có chứa chất vôi, chất vôi này đem đống đá chồng chất kia dính lại với nhau, như dùng xi măng trám, kín không kẽ hở, vô cùng chắc chắn.
"Sao họ lại muốn bít thông đạo?" Thiết Hài thu hồi tầm mắt xoay người hỏi.
"Để phòng ngừa đồ vật ở bên trong chạy ra ngoài." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
Thiết Hài gật đầu, bước tới đề phòng, ý là để bảo vệ Lão Đại và Thập Tam.
"Bức tường đá kia rất chắc chắn, đồ vật bên trong không ra được, mà dù có chạy ra được cũng không có gì nguy hiểm." Tả Đăng Phong nói .
Thiết Hài quay đầu nhìn Tả Đăng Phong, nghi hoặc nhưng không nói gì.
Tuy Thiết Hài không nói, nhưng vẻ mặt cho thấy ông không hiểu Tả Đăng Phong dựa vào cái gì mà nói thứ đồ bên trong không nguy hiểm, Tả Đăng Phong mỉm cười giải thích, "Đống đá đó bị chất từ nhiều năm trước, lúc mới chất chúng chưa chắc chắn, nếu động vật trong đó thực sự nguy hiểm, nó đã chạy ra mất rồi."
"Thông đạo bị chặn hồi nào?" Thiết Hài nhìn đống đá.
"Không biết, chắc cũng được trăm năm." Tả Đăng Phong suy đoán, phương bắc ít có động đá vôi, hắn cơ hồ chưa hề gặp phải địa thế này, nên hắn không đoán ra được thời gian chính xác.
Thiết Hài gật đầu , Thập Tam và Lão Đại đã giết sạch động vật trong thông đạo độc trùng, chạy tới bên cạnh chủ nhân.
Trước giờ Thiết Hài luôn coi Lão Đại là thú cưng, không ngờ nó lại uy phong như thế, nên ra sức khen ngợi và khích lệ, Lão Đại rất khoái, híp mắt thầm thì không thôi.
Thập Tam không buồn tranh công, Tả Đăng Phong không cần phải khen ngợi nó, Thập Tam bản tính cao ngạo, không quen từng chút việc vặt mà cũng được khen ngợi.
Tả Đăng Phong đi tới quan sát bức tường đá, nhận thấy chúng đã hoàn toàn được kết dính với nhau. Hắn đưa tay cố đẩy, nhưng thạch bích không hề suy suyển. Tả Đăng Phong đổi cách, nắm lấy một măng đá kéo mạnh, nhưng chúng cực kỳ chắc chắn.
Phát hiện này làm Tả Đăng Phong thầm vui mừng, vì thạch bích ngưng kết càng chắc chắn thì chứng tỏ măng đá và chung nhũ thạch bị chồng chất ở đây có niên đại càng lâu, nếu là bị chồng chất ở đây ba ngàn năm trước thì động đá vôi này có khả năng rất lớn thông tới lăng mộ Ba vương cơ 灻.
Tả Đăng Phong vận đủ linh khí song chưởng đều xuất, bụi đá văng khắp nơi, nhưng tổng thể vẫn vẹn nguyên như cũ.
"Để tôi tới." Thiết Hài kéo tay áo.
"Vách tường này chắc phải dày chín xích, không, hẳn là cả một trượng." Tả Đăng Phong thông qua linh khí phản chấn đoán được độ dày thạch bích.
"A Di Đà Phật, nếu hai chúng ta hợp lực mở không ra, chỉ còn cách dùng lựu đạn cho nổ thôi." Thiết Hài ngay cả thử cũng không dám thử, thạch bích dày một trượng ông làm sao phá nổi.
Tả Đăng Phong im lặng nhưng trong lòng không đồng ý, vì lựu đạn chỉ có hai mươi trái, không phải lúc cấp thiết hắn sẽ không lãng phí, hơn nữa khối nham thạch này có tính kết dính giống như mả được xây bằng gạo nếp vậy, dùng lựu đạn oanh tạc không có hiệu quả.
"Đại sư, dùng bao tay Thuần Dương đun nóng khu này lên." Tả Đăng Phong chỉ vào ngay giữa khu thạch bích, nói với Thiết Hài .
Thiết Hài lập tức ra tay, ông không hiểu nguyên do, nhưng cũng không cần hỏi, vì ông biết Tả Đăng Phong làm chuyện gì cũng có nguyên nhân, với lại bình thường Tả Đăng Phong lúc nào cũng suy nghĩ, nhíu mặt nhăn mày, ông không muốn làm hắn thêm phiền.
Thuần Dương chân khí bắn tới, thạch bích lập tức tỏa hơi nước mù mịt, làm Thiết Hài rất có cảm giác thành công, vì mớ hơi nước ấy là do ông làm ra. Một lát sau, nham thạch đã bị hơ khô, hơi nước biến mất, nham thạch bị nhiệt độ cao thiêu đốt mặt ngoài hội làm những vụn đá văng ra, những vụn đá này cái nào cũng nóng rực, tuy nhiệt độ cao là Thiết Hài làm ra, nhưng ông cũng không chịu nổi sức nóng, nên lập lá chắn linh khí để hộ thân.
"Đun nóng toàn bộ khu vực này đi." Tả Đăng Phong nói .
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Thiết Hài không nhịn được hỏi.
"Đông lạnh cái khối này để nó tự vỡ." Tả Đăng Phong đáp.
Thiết Hài vốn đã mơ hồ, nghe Tả Đăng Phong giải thích lại càng thêm mơ hồ, mỗi lần suy nghĩ ông chỉ hiểu được một bước ngoặc, còn Tả Đăng Phong mỗi lần đều nghĩ tới hai ba cái bước ngoặc, lấy chuyện trước mắt làm thí dụ, ông căn bản không hiểu đã muốn đóng băng thạch bích, vậy tại sao còn phải hung nóng nó?
Tả Đăng Phong chăm chú nhìn Thiết Hài hành động, trong lòng tính toán sức nóng có truyền vào tới bên trong thạch bích hay không.
"A Di Đà Phật, còn phải bao lâu?" Một lúc sau, Thiết Hài đã cảm thấy linh trong người hơi hỗn loạn, sử dụng bao tay Thuần Dương và Huyền Âm tiêu hao linh khí gấp đôi bình thường.
"Tiếp tục." Tả Đăng Phong đáp. Hắn biết làm vậy rất hao tốn linh khí của Thiết Hài, nhưng phải hung nóng đến một mức nhất định mới đủ làm cho nó đột ngột bị lạnh mà vỡ ra.
Thiết Hài đành phải tiếp tục. Lần này giúp Thiết Hài hiểu Thuần Dương chân khí không phải là tự nhiên mà có, bao tay Thuần Dương chỉ là vật dẫn, Thuần Dương chân khí chính là do linh khí của bản thân thông qua vật dẫn mà biến thành.
"Chắc được rồi chứ?" Thiết Hài lại quay đầu lại, chỉ trong thời gian nửa nén hương ông đã hao tổn năm thành linh khí.
"Kiên trì thêm chút nữa." Tả Đăng Phong lắc đầu , hắn không biết nóng đến mức nào mới đạt hiệu quả, hắn chỉ biết nhiệt độ càng cao khả năng thành công càng lớn, bây giờ Thiết Hài đã tiêu hao quá nhiều linh khí, nếu một lần mà không thành công, tới lúc đó linh khí càng phải hao tốn nhiều hơn.
Thiết Hài bất đắc dĩ, lại phải đưa tay ra. Lúc này bề mặt thạch bích đã nóng rực, không còn đá vụn toác ra.
"Đại sư, lui ra sau mười trượng." Tả Đăng Phong thấy đã đủ, nói với Thiết Hài.
Thiết Hài trút được gánh nặng, vội lùi ra sau, Tả Đăng Phong đã sớm tụ thế, Thiết Hài vừa lùi, lập tức phát ra Huyền Âm chân khí.
Bề mặt thạch bích nhiệt độ cực cao, Huyền Âm chân khí vừa chạm tới, sự chênh lệch đột ngột và quá lớn làm xuất hiện hơi nước, nham thạch bắt đầu răng rắc vỡ, hơi nước không ngừng tuôn trào.
Tả Đăng Phong vừa phát Huyền Âm chân khí vừa lắng nghe tiếng nứt vỡ của nham thạch, chỉ cần âm thanh nứt vỡ vẫn còn, thì Huyền Âm chân khí vẫn tiếp tục phát ra.
Một lát sau, âm thanh vỡ vụn dừng lại, Tả Đăng Phong thu hồi Huyền Âm chân khí lùi về sau.
"Lão nạp hiểu rồi, cậu định làm vỡ thạch bích." Thiết Hài giờ mới hiểu ra.
"Ừ." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Sao cậu không đông lạnh trước, rồi lão nạp đun nóng sau." Thiết Hài thắc mắc.
Tả Đăng Phong sửng sốt, Thiết Hài nói đúng, nóng trước lạnh sau hay lạnh trước nóng sau thì cũng đâu có gì khác biệt, vậy mà hắn lại không hề nghĩ ra, trong đầu hắn lúc đó chỉ nghĩ tới mấy chữ “nóng thì nở ra lạnh thì co lại" nên mới bỏ hơi nóng vào, chứ không cố ý làm cho Thiết Hài phải tổn hao sức lực.
"Loại vật chất kết cấu như vầy thì phải đun nóng trước." Tả Đăng Phong đáp, hắn phải dùng từ khoa học hiện đại để lừa gạt Thiết Hài.
Thiết Hài chỉ là một hòa thượng luyện võ niệm kinh đâu biết gì về khoa học, nên bị gạt, gật đầu không nói gì nữa.
"Đại sư, đám đá kia bị giòn hết rồi, nghỉ ngơi một tí tôi xử lý tiếp." Tả Đăng Phong nói.
"Ờ." Thiết Hài gật đầu.
Tả Đăng Phong mở thùng gỗ lấy chai rượu đưa cho Thiết Hài, ngồi trên thùng gỗ nghỉ tạm, Thiết Hài cũng bắt chước ngồi lên thùng gỗ, mở chai rượu uống. Để tiện cho Thiết Hài mang đồ, trước khi đi, Tả Đăng Phong đã cho làm thêm cái nắp thùng gỗ cho lão.
"Đại sư, chuẩn bị tâm lý thật tốt nha, đồ vật bên trong coi chừng khác bên ngoài nhiều lắm đó." Tả Đăng Phong dặn Thiết Hài, thạch bích bị xây ở đây nhất định là có nguyên nhân, khả năng lớn nhất là làm đường ranh giới.
Thiết Hài chỉ ờ một tiếng, ông đi theo Tả Đăng Phong, gặp phải chuyện không bình thường cũng đã quen.
Nghỉ ngơi một lúc, hai người tới bên thạch bích. Trên thạch bích, vết rách như mạng nhện, Tả Đăng Phong chỉ đẩy một cái, khối thạch bích đã vỡ ra.
Sau thạch bích có một tòa miếu nhỏ. . .