Lúc đi qua nhà ông cháu họ Vương, Tả Đăng Phong hạ xuống, đẩy cửa vào nhà.
"Rời khỏi nơi này, ra bên ngoài tránh một thời gian." Tả Đăng Phong đưa cho ông lão một thỏi vàng.
"Sao?" Ông lão ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong và thỏi vàng trong tay hắn.
"Chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ có đánh nhau, các người tìm một chỗ tránh đi, nửa tháng sau hẵng về." Tả Đăng Phong bỏ thỏi vàng vào tay ông lão, một khi hắn xuất hiện ở Tế Nam, đám Ninja nhất định sẽ nghĩ ra mọi cách để lùng ra hắn, khi tìm được, sẽ quyết giết chết hắn, nên đến lúc đó, ngoài Ninja Nhật, nhất định sẽ còn có rất nhiều bộ đội vây quanh khu vực này.
"Này, này, chuyện này..." Ông lão cầm thỏi vàng không biết làm sao.
"Mau thu dọn rồi đi nhanh, nửa tháng sau sẽ an toàn, đến lúc đó các người quay về được rồi, nếu ở lại đây chắc chắn sẽ chết." Tả Đăng Phong nói xong đẩy cửa đi ra, lướt thẳng về hướng bắc. Hai ông cháu này đã ở chung với hắn một quãng thời gian, hắn không muốn hai người gặp vạ lây.
Đến phủ Tế Nam trời đã chạng vạng, trên đường cái hầu như không còn người đi đường, những tấm bố cáo dán trên đường đã bị con nít và gió rét làm cho tàn tạ, Tả Đăng Phong cảm thấy bất an, hi vọng đám ninja kia vẫn còn ở Tế Nam.
Tuy rất lo lắng, nhưng Tả Đăng Phong không chạy tới đội hiến binh ngay, nếu làm vậy, người Nhật nhất định sẽ nghi ngờ động cơ xuất hiện của hắn, phải tìm cách nào đó để việc xuất hiện trở thành hợp lý mới được.
Tả Đăng Phong đến phố kỹ viện ở phía tây đội 1875. Trời đã tối, tuyết trên đường đã được dọn sang bên, vài Diêu tỷ đứng trong gió chờ khách.
Nếu là người khác, các Diêu tỷ nhất định sẽ nhào tới lôi kéo, nhưng Tả Đăng Phong ăn mặc chẳng khác gì ăn mày, nên họ không buồn để mắt.
Tả Đăng Phong đi tới trước mặt một Diêu tỷ cả người bốc mùi son phấn nồng nặc, móc ra một đồng đại dương, Diêu tỷ cầm tiền, cau mày nhìn Tả Đăng Phong, rồi xoay người dẫn hắn tới một căn lầu gỗ cách đó không xa, những người này mặc kệ khách ăn mặc thế nào, có sạch sẽ hay không, chỉ cần có tiền thì đều là khách.
Phòng ở của Diêu tỷ tràn ngập mùi son phấn chua lè và uế khí.
"Cởi quần ra đi, tôi lau người cho." Diêu tỷ (uổi ngoài ba mươi, khinh bỉ nhìn Tả Đăng Phong.
"Không cần, tôi còn sạch sẽ hơn chị." Tả Đăng Phong đi tới chỗ bàn trang điểm của Diêu tỷ nhìn mớ đồ để trang điểm, Diêu tỷ là loại người sống ở tầng chót của xã hội, son phấn họ dùng đều rất dỏm, mùi nồng nặc.
"Vậy cũng được, đứng làm đi, đừng lên giường, mới vừa đổi ga trải giường." sau lưng hắn có tiếng Diêu tỷ cởi áo sột xoạt, Tả Đăng Phong có đeo đao, cô không dám trêu.
Tả Đăng Phong không quay đầu lại, chỉ lấy son phấn của Diêu tỷ đổ một mớ lên ngựa và tay áo của mình, rồi xoay người đi ra ngoài. Hắn muốn làm cho người Nhật nghĩ hắn ở Tế Nam để ăn chơi, để người Nhật tới kỹ viện lục soát, nhằm kéo dài thời gian.
Tả Đăng Phong mở cửa đi ra, vừa vặn gặp một Diêu tỷ đi ngang qua, Diêu tỷ kia liếc mắt vào phòng, cười như gà mái nhảy ổ, "Khanh khách, mông tam muội trắng quá nhé."
Diêu tỷ trong phòng nói gì gì Tả Đăng Phong không bận tâm, hắn đến quán rượu, mua một bình rượu đế đổ một ít lên tóc, vừa uống rượu vừa đến chỗ đội đội hiến binh, có mùi son phấm, có mùi rượu, nhưng vẫn còn chưa đủ, hắn nhất định phải giả vờ say rượu, ‘vô tình’ lộ ra cho chúng biết mấy ngày nay hắn đã đi đâu, bởi vì theo tính cách của hắn, khi thấy bố cáo nhất định sẽ lập tức đến đội đội hiến binh giết chóc một phen, chứ không kéo dài tới ngày hôm nay.
Đội hiến binh khác với bộ đội bình thường. Đội hiến binh tương đương với cảnh sát của quân đội, có thể quản lý quân đội bình thường, đồng thời phụ trách xử lý một số chuyện bộ đội không xử lý được, nên tố chất của hiến binh cao hơn binh sĩ.
Tả Đăng Phong tới nơi, trời đã tối, nhưng chỗ đội hiến binh có nhiều đèn pha, chiếu sáng trong ngoài như ban ngày. Tả Đăng Phong xách bình rượu đi tới cửa, có bốn tên quỷ Nhật trang bị súng ống đầy đủ đứng gác, chúng đội mũ sắt chứ không phải mũ mềm, nhìn thấy Tả Đăng Phong đi tới lập tức chĩa súng, quát to: "Là ai?"
"Ông nội mày!" Tả Đăng Phong quát lại bằng tiếng Nhật, lắc người xông tới, Hổ dực vung ra, tám khúc cơ thể xuất hiện.
"Lũ khựa, ông nội Tả của mày tới rồi." Tả Đăng Phong một tay xách đao, một tay cầm bình rượu, lảo đảo đi tới.
Doanh trại Đội hiến binh rất lớn, bên ngoài có tường cao, nhưng bên trong không có bố trí bắn tỉa làmTả Đăng Phong yên tâm.
Hiện đang là giờ quỷ Nhật ăn cơm, Tả Đăng Phong quát to một tiếng, đám quỷ từ trong phòng ăn nháo nhào chạy ra, tên nào cũng cầm súng, vừa ăn cơm vừa đeo súng, rõ ràng là luôn ở trong trạng thái cảnh giác, cho thấy đám ninja chắc vẫn chưa rời đi.
Tả Đăng Phong chưa bao giờ lấy chậm đánh nhanh, hậu phát chế nhân mới là phong cách của hắn. Hắn thích ra tay trước, quỷ vừa ra khỏi cửa phòng ăn là hắn ra tay ngay. Hổ dực tỏa ra ánh đao cực dài, chém ngã đám quỷ đang liên tục chạy ra, ánh đao thậm chí còn quét qua tường ngoài của căn tin, làm cửa nhà ăn đứt ra, đổ rầm xuống.
"Lão Tử là thiên hạ đệ nhất cao thủ, không đến chọc giận bọn mày là đã cho bọn mày mặt mũi, bọn mày lại còn dám tới gây sự với tao! " Tả Đăng Phong giả say rượu la hét ngông cuồng, nơi này trước kia là nhà ở của người giàu, có phân ra tiền viện, Trung Viện và hậu viện, hai đầu cách nhau hơn trăm mét, hắn nghe thấy tiếng cao thủ đạp đất mượn lực ầm ầm ở hậu viện, theo âm thanh âm thanh thì xem, thì số lượng không ít.
Sĩ quan Nhật và binh sĩ không ăn cơm và một chỗ, đám sĩ quan đang ở trong phòng nhỏ phía tây ăn cơm, nghe thấy động tĩnh mới chạy ra, móc súng lục chĩa vào Tả Đăng Phong, lên nòng.
Hai bên cách nhau hơn hai mươi mét, đối phương lại dùng súng lục, Tả Đăng Phong không buồn né tránh, chỉ vận linh khí tạo thành một bức màn chắn linh khí, thử xem màn chắn này có ngăn đạn được không.
Ba phát súng liền đều bắn trúng vào ngực hắn, tuy không vào thịt, nhưng cũng rất đau, xem ra màn chắn linh khí chống lại côn bổng thì còn được, chứ dùng để chống đạn thì hiệu quả không lớn, Tả Đăng Phong lập tức múa đao xông tới.
Trong trung viện cũng có quỷ tử, cũng đang la hét xông ra. Tả Đăng Phong luôn tay chém chặt, vừa đánh vừa để ý, thấy đám Ninja ở hậu viện không xông tới đánh nhau với hắn, mà vòng ra sau lưng hắn, muốn vây hắn lại.
Tả Đăng Phong buông tiếng chửi bậy bằng tiếng Nhật, "Bọn mày vây được tao hả? Lão Tử muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."
Vòng vây đã hình thành, Tả Đăng Phong giả bộ không đứng thẳng được một chỗ nên lảo đảo đi một vòng, thừa cơ quan sát đám người vây hắn. Chính là chín Ninja Nhật kia, tuy hắn xuất hiện rất đột ngột, nhưng đám Ninja Nhật vẫn võ trang vô và đầy đủ, túi đựng ám khí đeo sẵn bên hông.
Vòng vây hoàn tất, một ninja hô lên một tiếng, người Nhật có một đặc điểm, là không bao giờ tự giết lẫn nhau, đám hiến binh nghe thấy tiếng hô lập tức tránh ra ngoài vòng chiến.
Binh sĩ vừa rút lui, ám khí từ bốn phía lập tức bay tới rào rào như mưa. Tả Đăng Phong khẽ cau mày, đao hoa kiếm hoa ngăn cản ám khí gì đó như trong truyền thuyết trong thực tế không hề có, dù có người làm được thì hắn không có làm được, vì hắn không rành dùng đao, nên đành phải chém sang hai bên để cản ám khí, đồng thời vọt tới tường rào, Hổ dực quét ngang, chém sụp tường viện.
Tường viện vừa sụp, tên ninja trên tường lập tức lùi lại, nhưng đám ninja còn lại vẫn tiếp tục tiến tới, duy trì vòng vây hoàn chỉnh, cho thấy họ đã luyện tập vây công với nhau.
"Ai ngăn được tao?" Tả Đăng Phong không đợi đối phương ném ám khí lượt hai, vọt sang hướng tây, Hổ dực chém nghiêng vào tên ninja lớn tuổi trước mặt.
"Bảo kiếm của tao sắc lắm đó!" sau lưng hắn vang lên một câu, đây là tiếng hô cảnh báo trước khi ra chiêu của Ninja Nhật.
Tả Đăng Phong cau mày, Ninja Nhật đều dùng đao, họ chưa bao giờ dùng kiếm, nhưng tiếng hô này cho thấy người Nhật đã biết hắn có bảo đao trong tay, và đã tìm được bảo kiếm để khắc chế bảo đao của hắn.
Tả Đăng Phong lập tức bỏ ngang thế công, xoay người hoành đao chặn lại, hắn biết thói quen dùng đao của Ninja Nhật, nếu có đủ thời gian, họ đều vận toàn lực bổ xuống. Đúng như dự đoán, Tả Đăng Phong xoay người lại, nhìn thấy một Ninja trung niên, hai tay nắm chặt trường kiếm, hết sức chém xuống.
Ninja này cầm một thanh trường kiếm dài năm thước, rộng bốn thước, thuộc dạng trọng kiếm, Tả Đăng Phong nhìn thấy thanh trường kiếm này rất quen mắt, trong tích tắc nhận ra nó chính là thanh kiếm hắn đưa cho Đỗ Thu Đình, thanh Thừa Ảnh , một trong thập đại danh kiếm, và đẳng cấp binh khí với Hổ dực.
Tả Đăng Phong toát mồ hôi lạnh. Hổ dực là đang dùng sống đao đỡ đòn, chính là ở thế yếu, nếu Thừa Ảnh chém trúng Hổ dực, rất có thể sẽ làm Hổ dực đứt đôi mà vẫn không cản được hết thế chém, không chừng đầu mình cũng bị bổ ra.
Tả Đăng Phong lập tức xoay ngược Hổ dực, chuyển lưỡi đao lên, cố gắng khiến cho đao kiếm và gãy...
"Rời khỏi nơi này, ra bên ngoài tránh một thời gian." Tả Đăng Phong đưa cho ông lão một thỏi vàng.
"Sao?" Ông lão ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong và thỏi vàng trong tay hắn.
"Chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ có đánh nhau, các người tìm một chỗ tránh đi, nửa tháng sau hẵng về." Tả Đăng Phong bỏ thỏi vàng vào tay ông lão, một khi hắn xuất hiện ở Tế Nam, đám Ninja nhất định sẽ nghĩ ra mọi cách để lùng ra hắn, khi tìm được, sẽ quyết giết chết hắn, nên đến lúc đó, ngoài Ninja Nhật, nhất định sẽ còn có rất nhiều bộ đội vây quanh khu vực này.
"Này, này, chuyện này..." Ông lão cầm thỏi vàng không biết làm sao.
"Mau thu dọn rồi đi nhanh, nửa tháng sau sẽ an toàn, đến lúc đó các người quay về được rồi, nếu ở lại đây chắc chắn sẽ chết." Tả Đăng Phong nói xong đẩy cửa đi ra, lướt thẳng về hướng bắc. Hai ông cháu này đã ở chung với hắn một quãng thời gian, hắn không muốn hai người gặp vạ lây.
Đến phủ Tế Nam trời đã chạng vạng, trên đường cái hầu như không còn người đi đường, những tấm bố cáo dán trên đường đã bị con nít và gió rét làm cho tàn tạ, Tả Đăng Phong cảm thấy bất an, hi vọng đám ninja kia vẫn còn ở Tế Nam.
Tuy rất lo lắng, nhưng Tả Đăng Phong không chạy tới đội hiến binh ngay, nếu làm vậy, người Nhật nhất định sẽ nghi ngờ động cơ xuất hiện của hắn, phải tìm cách nào đó để việc xuất hiện trở thành hợp lý mới được.
Tả Đăng Phong đến phố kỹ viện ở phía tây đội 1875. Trời đã tối, tuyết trên đường đã được dọn sang bên, vài Diêu tỷ đứng trong gió chờ khách.
Nếu là người khác, các Diêu tỷ nhất định sẽ nhào tới lôi kéo, nhưng Tả Đăng Phong ăn mặc chẳng khác gì ăn mày, nên họ không buồn để mắt.
Tả Đăng Phong đi tới trước mặt một Diêu tỷ cả người bốc mùi son phấn nồng nặc, móc ra một đồng đại dương, Diêu tỷ cầm tiền, cau mày nhìn Tả Đăng Phong, rồi xoay người dẫn hắn tới một căn lầu gỗ cách đó không xa, những người này mặc kệ khách ăn mặc thế nào, có sạch sẽ hay không, chỉ cần có tiền thì đều là khách.
Phòng ở của Diêu tỷ tràn ngập mùi son phấn chua lè và uế khí.
"Cởi quần ra đi, tôi lau người cho." Diêu tỷ (uổi ngoài ba mươi, khinh bỉ nhìn Tả Đăng Phong.
"Không cần, tôi còn sạch sẽ hơn chị." Tả Đăng Phong đi tới chỗ bàn trang điểm của Diêu tỷ nhìn mớ đồ để trang điểm, Diêu tỷ là loại người sống ở tầng chót của xã hội, son phấn họ dùng đều rất dỏm, mùi nồng nặc.
"Vậy cũng được, đứng làm đi, đừng lên giường, mới vừa đổi ga trải giường." sau lưng hắn có tiếng Diêu tỷ cởi áo sột xoạt, Tả Đăng Phong có đeo đao, cô không dám trêu.
Tả Đăng Phong không quay đầu lại, chỉ lấy son phấn của Diêu tỷ đổ một mớ lên ngựa và tay áo của mình, rồi xoay người đi ra ngoài. Hắn muốn làm cho người Nhật nghĩ hắn ở Tế Nam để ăn chơi, để người Nhật tới kỹ viện lục soát, nhằm kéo dài thời gian.
Tả Đăng Phong mở cửa đi ra, vừa vặn gặp một Diêu tỷ đi ngang qua, Diêu tỷ kia liếc mắt vào phòng, cười như gà mái nhảy ổ, "Khanh khách, mông tam muội trắng quá nhé."
Diêu tỷ trong phòng nói gì gì Tả Đăng Phong không bận tâm, hắn đến quán rượu, mua một bình rượu đế đổ một ít lên tóc, vừa uống rượu vừa đến chỗ đội đội hiến binh, có mùi son phấm, có mùi rượu, nhưng vẫn còn chưa đủ, hắn nhất định phải giả vờ say rượu, ‘vô tình’ lộ ra cho chúng biết mấy ngày nay hắn đã đi đâu, bởi vì theo tính cách của hắn, khi thấy bố cáo nhất định sẽ lập tức đến đội đội hiến binh giết chóc một phen, chứ không kéo dài tới ngày hôm nay.
Đội hiến binh khác với bộ đội bình thường. Đội hiến binh tương đương với cảnh sát của quân đội, có thể quản lý quân đội bình thường, đồng thời phụ trách xử lý một số chuyện bộ đội không xử lý được, nên tố chất của hiến binh cao hơn binh sĩ.
Tả Đăng Phong tới nơi, trời đã tối, nhưng chỗ đội hiến binh có nhiều đèn pha, chiếu sáng trong ngoài như ban ngày. Tả Đăng Phong xách bình rượu đi tới cửa, có bốn tên quỷ Nhật trang bị súng ống đầy đủ đứng gác, chúng đội mũ sắt chứ không phải mũ mềm, nhìn thấy Tả Đăng Phong đi tới lập tức chĩa súng, quát to: "Là ai?"
"Ông nội mày!" Tả Đăng Phong quát lại bằng tiếng Nhật, lắc người xông tới, Hổ dực vung ra, tám khúc cơ thể xuất hiện.
"Lũ khựa, ông nội Tả của mày tới rồi." Tả Đăng Phong một tay xách đao, một tay cầm bình rượu, lảo đảo đi tới.
Doanh trại Đội hiến binh rất lớn, bên ngoài có tường cao, nhưng bên trong không có bố trí bắn tỉa làmTả Đăng Phong yên tâm.
Hiện đang là giờ quỷ Nhật ăn cơm, Tả Đăng Phong quát to một tiếng, đám quỷ từ trong phòng ăn nháo nhào chạy ra, tên nào cũng cầm súng, vừa ăn cơm vừa đeo súng, rõ ràng là luôn ở trong trạng thái cảnh giác, cho thấy đám ninja chắc vẫn chưa rời đi.
Tả Đăng Phong chưa bao giờ lấy chậm đánh nhanh, hậu phát chế nhân mới là phong cách của hắn. Hắn thích ra tay trước, quỷ vừa ra khỏi cửa phòng ăn là hắn ra tay ngay. Hổ dực tỏa ra ánh đao cực dài, chém ngã đám quỷ đang liên tục chạy ra, ánh đao thậm chí còn quét qua tường ngoài của căn tin, làm cửa nhà ăn đứt ra, đổ rầm xuống.
"Lão Tử là thiên hạ đệ nhất cao thủ, không đến chọc giận bọn mày là đã cho bọn mày mặt mũi, bọn mày lại còn dám tới gây sự với tao! " Tả Đăng Phong giả say rượu la hét ngông cuồng, nơi này trước kia là nhà ở của người giàu, có phân ra tiền viện, Trung Viện và hậu viện, hai đầu cách nhau hơn trăm mét, hắn nghe thấy tiếng cao thủ đạp đất mượn lực ầm ầm ở hậu viện, theo âm thanh âm thanh thì xem, thì số lượng không ít.
Sĩ quan Nhật và binh sĩ không ăn cơm và một chỗ, đám sĩ quan đang ở trong phòng nhỏ phía tây ăn cơm, nghe thấy động tĩnh mới chạy ra, móc súng lục chĩa vào Tả Đăng Phong, lên nòng.
Hai bên cách nhau hơn hai mươi mét, đối phương lại dùng súng lục, Tả Đăng Phong không buồn né tránh, chỉ vận linh khí tạo thành một bức màn chắn linh khí, thử xem màn chắn này có ngăn đạn được không.
Ba phát súng liền đều bắn trúng vào ngực hắn, tuy không vào thịt, nhưng cũng rất đau, xem ra màn chắn linh khí chống lại côn bổng thì còn được, chứ dùng để chống đạn thì hiệu quả không lớn, Tả Đăng Phong lập tức múa đao xông tới.
Trong trung viện cũng có quỷ tử, cũng đang la hét xông ra. Tả Đăng Phong luôn tay chém chặt, vừa đánh vừa để ý, thấy đám Ninja ở hậu viện không xông tới đánh nhau với hắn, mà vòng ra sau lưng hắn, muốn vây hắn lại.
Tả Đăng Phong buông tiếng chửi bậy bằng tiếng Nhật, "Bọn mày vây được tao hả? Lão Tử muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."
Vòng vây đã hình thành, Tả Đăng Phong giả bộ không đứng thẳng được một chỗ nên lảo đảo đi một vòng, thừa cơ quan sát đám người vây hắn. Chính là chín Ninja Nhật kia, tuy hắn xuất hiện rất đột ngột, nhưng đám Ninja Nhật vẫn võ trang vô và đầy đủ, túi đựng ám khí đeo sẵn bên hông.
Vòng vây hoàn tất, một ninja hô lên một tiếng, người Nhật có một đặc điểm, là không bao giờ tự giết lẫn nhau, đám hiến binh nghe thấy tiếng hô lập tức tránh ra ngoài vòng chiến.
Binh sĩ vừa rút lui, ám khí từ bốn phía lập tức bay tới rào rào như mưa. Tả Đăng Phong khẽ cau mày, đao hoa kiếm hoa ngăn cản ám khí gì đó như trong truyền thuyết trong thực tế không hề có, dù có người làm được thì hắn không có làm được, vì hắn không rành dùng đao, nên đành phải chém sang hai bên để cản ám khí, đồng thời vọt tới tường rào, Hổ dực quét ngang, chém sụp tường viện.
Tường viện vừa sụp, tên ninja trên tường lập tức lùi lại, nhưng đám ninja còn lại vẫn tiếp tục tiến tới, duy trì vòng vây hoàn chỉnh, cho thấy họ đã luyện tập vây công với nhau.
"Ai ngăn được tao?" Tả Đăng Phong không đợi đối phương ném ám khí lượt hai, vọt sang hướng tây, Hổ dực chém nghiêng vào tên ninja lớn tuổi trước mặt.
"Bảo kiếm của tao sắc lắm đó!" sau lưng hắn vang lên một câu, đây là tiếng hô cảnh báo trước khi ra chiêu của Ninja Nhật.
Tả Đăng Phong cau mày, Ninja Nhật đều dùng đao, họ chưa bao giờ dùng kiếm, nhưng tiếng hô này cho thấy người Nhật đã biết hắn có bảo đao trong tay, và đã tìm được bảo kiếm để khắc chế bảo đao của hắn.
Tả Đăng Phong lập tức bỏ ngang thế công, xoay người hoành đao chặn lại, hắn biết thói quen dùng đao của Ninja Nhật, nếu có đủ thời gian, họ đều vận toàn lực bổ xuống. Đúng như dự đoán, Tả Đăng Phong xoay người lại, nhìn thấy một Ninja trung niên, hai tay nắm chặt trường kiếm, hết sức chém xuống.
Ninja này cầm một thanh trường kiếm dài năm thước, rộng bốn thước, thuộc dạng trọng kiếm, Tả Đăng Phong nhìn thấy thanh trường kiếm này rất quen mắt, trong tích tắc nhận ra nó chính là thanh kiếm hắn đưa cho Đỗ Thu Đình, thanh Thừa Ảnh , một trong thập đại danh kiếm, và đẳng cấp binh khí với Hổ dực.
Tả Đăng Phong toát mồ hôi lạnh. Hổ dực là đang dùng sống đao đỡ đòn, chính là ở thế yếu, nếu Thừa Ảnh chém trúng Hổ dực, rất có thể sẽ làm Hổ dực đứt đôi mà vẫn không cản được hết thế chém, không chừng đầu mình cũng bị bổ ra.
Tả Đăng Phong lập tức xoay ngược Hổ dực, chuyển lưỡi đao lên, cố gắng khiến cho đao kiếm và gãy...