Tả Đăng Phong vô cùng mờ mịt, hắn không biết mình đóng băng bao lâu, cũng không biết thế giới vì sao lại biến thành như thế này, nhưng hắn biết không thể ở lại Thanh Thủy Quan được nữa, phải rời khỏi đây, chỗ cần đến chính là chỗ ở ngày xưa của Thập Tam, Thập Tam Thái Tử Phong. Đó là nơi Thập Tam sinh ra, hắn, Thập Tam và Vu Tâm Ngữ sẽ cùng ở lại nơi đó, như vậy chẳng ai phải rời ai nữa.
Vì Thanh Thủy Quan bị đóng băng, nên mọi thứ đều được bảo tồn hoàn chỉnh. Hồi xưa, hắn đã từng trở về một chuyến, mua rất nhiều vật dụng sinh hoạt, những món đồ đó đến giờ vẫn còn, Tả Đăng Phong tìm một cái rương gỗ, bỏ hài cốt của Vu Tâm Ngữ vào, cột chặt cẩn thận, rồi cùng Thập Tam rời khỏi Thanh Thủy Quan.
Áo choàng vẫn rách nát như cũ, nhưng vẫn mặc được, Tả Đăng Phong cũng chẳng sửa, vì chạy tới núi tuyết không tốn nhiều thời gian.
Lúc này đã là giờ Mùi buổi chiều, Tả Đăng Phong ôm Thập Tam đi về hướng nam, vừa đi vừa quan sát chung quanh. Tất cả cây cối trong núi đã chết héo, núi Côn Du cả trăm dặm không lấy một màu xanh, cỏ trên mặt đất đều mục nát, cây cối khô vàng, lá cây đã rụng sạch, chỉ còn lại thân cây và cành cây, Tả Đăng Phong đến sát nhìn, những thân cây này đều có dấu hiệu bị ăn mòn, vòng ngoài thân cây đã mục xốp, nhưng bên trong còn cứng, cho thấy những cây này là bị dính phải nước mưa có độc nên mới bị ăn mòn mà chết héo.
Không xa đột ngột xuất hiện một con vật nhỏ không lông. Tả Đăng Phong từng săn thỏ, nhìn con vật kia lúc đầu hắn nghĩ là thỏ, nhưng nhìn lại mới thấy nó có nhiều chỗ rất khác, mắt đỏ rực, răng cửa sắc lẻm, móng vuốt sắc bén thò hẳn ra.
Tả Đăng Phong chưa kịp phản ứng, Thập Tam từ trong ngực hắn đã vọt ra, vọt tới giơ trảo quét một cái cắt ngang cổ con thỏ, một luồng chất lỏng màu xanh lục từ cổ con thỏ ồ ồ chảy ra.
Tả Đăng Phong cau mày, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao động vật lại trở thành thế này, tại sao chúng lại có khả năng tấn công mạnh như vậy, ngay cả thỏ mà cũng muốn cắn người.
Tả Đăng Phong vô cùng bức thiết muốn biết chân tướng, linh khí đã khôi phục, hắn và Thập Tam nhanh chóng lướt về phía quần thể kiến trúc phía nam.
Đến nơi, Tả Đăng Phong lăng không đứng nhìn xuống. Nhà trệt và nhà lầu vẫn là theo hình dạng thời Dân quốc, chỉ là lầu cao hơn, dùng nhiều pha lê hơn, trên đường đâu đâu cũng có xe hơi nhỏ, đậu rất lộn xộn, trên đường cũng có người đi đường, quần áo cũng giống thời Dân quốc, nhưng đều rất cũ nát và hôi thối.
Tả Đăng Phong tuy nhìn thấy người đi đường, nhưng không hạ xuống hỏi thăm vì những người này, dù là nam hay nữ thì cũng đều không tóc, mắt đỏ rực, răng nanh thò hẳn ra ngoài, đi lại cử chỉ đều rất vô thức, không mục đích.
Nơi này hẳn là một thôn trấn, độ cũ kỹ của những bảng hiệu quán xá cho thấy thời gian chưa vượt quá ba đến năm năm, cách khác người và động vật nơi này gặp chuyện chỉ cách đây chưa tới ba đến năm năm.
"Này!" Tả Đăng Phong hô to một tiếng.
Những người đi đường nghe tiếng ngước đầu nhìn lên, thấy hắn và Thập Tam thì lập tức xô tới, nhảy lên muốn tấn công họ, thấy với không tới, thì chạy vào những nhà lầu bên cạnh, từ cửa sổ nhào tới, bị rớt xuống đất da tróc thịt bong, máu từ vết thương chảy ra cũng là màu xanh lục.
Thập Tam thấy những người này có ý đồ muốn tấn công Tả Đăng Phong, lập tức nhảy xuống vung trảo giết chóc, Thập Tam không hề sợ họ, mỗi cú quét qua đều cắt cổ. Những này quái nhân hình như rất khó bị giết chết, máu từ cổ phun ra ào ào, mà vẫn còn giẫy giụa muốn tấn công, họ không nói ra được thanh âm nào hoàn chỉnh giống như đã mất khả năng ngôn ngữ, chỉ kêu những tiếng đơn âm tiết mà thôi.
Tả Đăng Phong quan sát một lúc, giết sạch những người kia, bước đi trên phố. Hắn đoán có lẽ người và động vật biến thành bộ dáng này là vì đạn có chứa khí độc của Quỷ Nhật, vì khi Quỷ Nhật xâm lược Trung Quốc, đội bảy ba một của họ chính là nghiên cứu cái này.
Trên đường, các loại cửa hàng, bảng hiệu rất đa dạng, có một ít bảng hiệu hắn biết, như "Quán trọ", "Quán ăn", "Tiệm thuốc", cũng có những cái hắn không hiểu nó là cái gì, như "Mát xa xoa bóp", "KTV", "Quán Internet" .
Tả Đăng Phong đi lung tung, thỉnh thoảng lại có những kẻ mắt đỏ đầu trọc từ trong góc tường hay trong nhà lao ra muốn cắn xé hắn, Tả Đăng Phong đương nhiên không sợ gì thứ đồ này, đông cứng lại hết. Hắn đang muốn tìm đồ ăn, bụng hắn đang đói cồn cào, thấy quán nào ghi là tiệm cơm thì đều vào tìm, nhưng tất cả đồ ăn đều đã hỏng cả.
Cuối cùng Tả Đăng Phong nhìn xuyên qua một cánh cửa thủy tinh tìm thấy một cửa hàng bán đồ ăn, nhưng lại không ghi là cửa hàng, mà biển hiệu lại viết là "Siêu thị". Đồ đạc trong siêu thị phần lớn đã bị lấy sạch, những dãy khay chứa đồ nghiêng lệch tràn ngập tro bụi, Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng tìm được mấy lon đồ hộp, đồ hộp vỏ thiếc thế này hắn đã từng nhìn thấy trong sa mạc, khác chăng mấy hộp này đều có nhãn viết bằng tiếng Trung.
Tả Đăng Phong mở một hộp, đưa cho Thập Tam, Thập Tam ngửi ngửi, há miệng ra ăn. Tả Đăng Phong đưa vỏ hộp lên xem, sát gần dưới đáy có một dòng chữ nhỏ màu đen, "Sản xuất ngày ngày 12 tháng 8 năm 2025."
Tả Đăng Phong đã biết thời gian đã qua rất nhiều năm, nhưng không ngờ lại tới lâu như vậy. Hắn trở lại Thanh Thủy Quan là ngày 5 tháng 1 năm 1941, đồ hộp này lại được làm ra năm 2025 năm, nghĩa là đã qua tám mươi bốn năm. Hạn dùng của đồ hộp là sáu năm, có nghĩa hắn đã bị băng phong từ 84 đến 90 năm.
"Chín mươi năm, là chín mươi năm." Tả Đăng Phong thẫn thờ, hèn gì mọi thứ nhìn thấy đều có cảm thấy xa lạ, chín mươi năm là cả một thế hệ mới, có nghĩa những người hắn quen biết đều đã mất cả rồi.
Đứng ngây ra một hồi, Tả Đăng Phong mới lấy lại tinh thần. Thôi, cũng không sao, dù sao ở thời Dân quốc hắn cũng chẳng có bạn bè, trừ Thôi Kim Ngọc và Thiết Hài, hắn lúc nào cũng đã quen thuộc cô độc. Chỉ có một thân một mình, dù ở niên đại nào cũng chẳng sao cả, huống chi hắn vốn không định sống ở thời đại này, tìm chút đồ ăn rồi cùng Thập Tam về núi tuyết thôi.
Tả Đăng Phong rất đói, ăn hết cả hai hộp đồ ăn. Đồ ăn này rất mặn, nên ăn xong hắn phải đi tìm nước. Khổ là nước sông ở quanh đây đều có màu xanh lục, bất đắc dĩ hắn phải vào nhà dân tìm nước uống, may cuối cùng cũng tìm được bốn bình nước trong.
Tả Đăng Phong nhìn nhìn màu nước, nghĩ chắc uống được, mở nắp uống thử một hớp, thấy không gì khác thường, mới rót cho Thập Tam một chén. Thập Tam uống một hơi ba bình, bình cuối cùng Tả Đăng Phong uống cạn.
Ăn uống xong, Tả Đăng Phong và Thập Tam đi loanh quanh tìm đồ ăn. Những ngôi nhà bị khóa thì thường bên trong sẽ còn sót lại chút ít nước sạch và thức ăn, nhưng những ngôi nhà như vậy bên trong phần lớn đều có người. Thực sự không thể được gọi là người, vì chúng không ăn thực phẩm của con người, mà ăn thịt, thậm chí cả thịt đồng loại, trong trấn chỗ nào cũng có thể nhìn thấy những bộ xương người không còn toàn vẹn.
Buổi tối là lúc chúng hoạt động mạnh, hai con mắt đỏ rực, xem ra chúng có khả năng nhìn rõ trong đêm tối, Tả Đăng Phong cau mày, hay là những người này đều bị chó điên cắn rồi tạo thành bệnh truyền nhiễm, lây truyền cho nhau?
Trong một ngôi nhà, Tả Đăng Phong tìm thấy một tờ lịch treo tường, mặt trên ghi năm 2027, nghĩa là những người này bị hại vào năm 2027, còn hiện thời là năm nào thì hắn chưa tìm ra.
Tả Đăng Phong quan sát những người bị độc. Những người này ăn mặc rất lộn xộn, đàn ông mặc âu phục, đồ lông, đàn bà váy ngắn, tất mỏng, làm Tả Đăng Phong không thể nào đoán ra họ bị độc vào mùa nào, chỉ biết được họ trúng độc không lâu, chắc chỉ khoảng hai ba năm, vì bít tất của đám phụ nữ vốn bản chất không chắc chắn, nhưng họ mang đến giờ vẫn không bị hư hỏng.
Đột nhiên Tả Đăng Phong nghe thấy tiếng xé gió từ phía tây truyền tới.
Tả Đăng Phong nhíu mày, những người này nhiễm bệnh, không nghĩa tất cả người địa cầu cũng bị bệnh, chắc chắn vẫn có người còn mạnh khỏe bình thường, nên nếu đó là người tu đạo thì hắn cũng chẳng bất ngờ, chỉ là tiếng xé gió kia đến nhanh chóng, nhất là theo âm thanh đó, thì là cùng thân pháp với hắn.
Tả Đăng Phong đi ra ngoài, vọt lên cao đứng xem, thấy có một bóng người màu tím đang từ hướng tây bay vút tới, thân pháp phiêu dật mau lẹ, lúc lăng không thân hình nghiêng về phía trước, chính là cương quyết lăng không thuật của Tử Dương quan.
Khi đối phương vuốt gần, Tả Đăng Phong đã dần thấy rõ dáng dấp của đối phương. Người này tuổi xấp xỉ Đỗ Thu Đình, người cao gầy, bộ dáng tuấn lãng, mặc đạo bào màu tím, tóc trắng phau, đạo trâm cắm cao, khóe miệng và chân mày hơi cau lại, trong ánh mắt có bảy phần kiêu ngạo và ba phần nhuệ khí.
Tả Đăng Phong đã từng gặp hai môn nhân của Tử Dương quan, người này không phải ai trong số đó, nhưng phép khinh thân đối phương dùng lại quả thực là của Tử Dương quan, hơn nữa đạo bào màu tím chỉ có chưởng giáo một phái mới có tư cách mặc, người này là ai?
Vì Thanh Thủy Quan bị đóng băng, nên mọi thứ đều được bảo tồn hoàn chỉnh. Hồi xưa, hắn đã từng trở về một chuyến, mua rất nhiều vật dụng sinh hoạt, những món đồ đó đến giờ vẫn còn, Tả Đăng Phong tìm một cái rương gỗ, bỏ hài cốt của Vu Tâm Ngữ vào, cột chặt cẩn thận, rồi cùng Thập Tam rời khỏi Thanh Thủy Quan.
Áo choàng vẫn rách nát như cũ, nhưng vẫn mặc được, Tả Đăng Phong cũng chẳng sửa, vì chạy tới núi tuyết không tốn nhiều thời gian.
Lúc này đã là giờ Mùi buổi chiều, Tả Đăng Phong ôm Thập Tam đi về hướng nam, vừa đi vừa quan sát chung quanh. Tất cả cây cối trong núi đã chết héo, núi Côn Du cả trăm dặm không lấy một màu xanh, cỏ trên mặt đất đều mục nát, cây cối khô vàng, lá cây đã rụng sạch, chỉ còn lại thân cây và cành cây, Tả Đăng Phong đến sát nhìn, những thân cây này đều có dấu hiệu bị ăn mòn, vòng ngoài thân cây đã mục xốp, nhưng bên trong còn cứng, cho thấy những cây này là bị dính phải nước mưa có độc nên mới bị ăn mòn mà chết héo.
Không xa đột ngột xuất hiện một con vật nhỏ không lông. Tả Đăng Phong từng săn thỏ, nhìn con vật kia lúc đầu hắn nghĩ là thỏ, nhưng nhìn lại mới thấy nó có nhiều chỗ rất khác, mắt đỏ rực, răng cửa sắc lẻm, móng vuốt sắc bén thò hẳn ra.
Tả Đăng Phong chưa kịp phản ứng, Thập Tam từ trong ngực hắn đã vọt ra, vọt tới giơ trảo quét một cái cắt ngang cổ con thỏ, một luồng chất lỏng màu xanh lục từ cổ con thỏ ồ ồ chảy ra.
Tả Đăng Phong cau mày, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao động vật lại trở thành thế này, tại sao chúng lại có khả năng tấn công mạnh như vậy, ngay cả thỏ mà cũng muốn cắn người.
Tả Đăng Phong vô cùng bức thiết muốn biết chân tướng, linh khí đã khôi phục, hắn và Thập Tam nhanh chóng lướt về phía quần thể kiến trúc phía nam.
Đến nơi, Tả Đăng Phong lăng không đứng nhìn xuống. Nhà trệt và nhà lầu vẫn là theo hình dạng thời Dân quốc, chỉ là lầu cao hơn, dùng nhiều pha lê hơn, trên đường đâu đâu cũng có xe hơi nhỏ, đậu rất lộn xộn, trên đường cũng có người đi đường, quần áo cũng giống thời Dân quốc, nhưng đều rất cũ nát và hôi thối.
Tả Đăng Phong tuy nhìn thấy người đi đường, nhưng không hạ xuống hỏi thăm vì những người này, dù là nam hay nữ thì cũng đều không tóc, mắt đỏ rực, răng nanh thò hẳn ra ngoài, đi lại cử chỉ đều rất vô thức, không mục đích.
Nơi này hẳn là một thôn trấn, độ cũ kỹ của những bảng hiệu quán xá cho thấy thời gian chưa vượt quá ba đến năm năm, cách khác người và động vật nơi này gặp chuyện chỉ cách đây chưa tới ba đến năm năm.
"Này!" Tả Đăng Phong hô to một tiếng.
Những người đi đường nghe tiếng ngước đầu nhìn lên, thấy hắn và Thập Tam thì lập tức xô tới, nhảy lên muốn tấn công họ, thấy với không tới, thì chạy vào những nhà lầu bên cạnh, từ cửa sổ nhào tới, bị rớt xuống đất da tróc thịt bong, máu từ vết thương chảy ra cũng là màu xanh lục.
Thập Tam thấy những người này có ý đồ muốn tấn công Tả Đăng Phong, lập tức nhảy xuống vung trảo giết chóc, Thập Tam không hề sợ họ, mỗi cú quét qua đều cắt cổ. Những này quái nhân hình như rất khó bị giết chết, máu từ cổ phun ra ào ào, mà vẫn còn giẫy giụa muốn tấn công, họ không nói ra được thanh âm nào hoàn chỉnh giống như đã mất khả năng ngôn ngữ, chỉ kêu những tiếng đơn âm tiết mà thôi.
Tả Đăng Phong quan sát một lúc, giết sạch những người kia, bước đi trên phố. Hắn đoán có lẽ người và động vật biến thành bộ dáng này là vì đạn có chứa khí độc của Quỷ Nhật, vì khi Quỷ Nhật xâm lược Trung Quốc, đội bảy ba một của họ chính là nghiên cứu cái này.
Trên đường, các loại cửa hàng, bảng hiệu rất đa dạng, có một ít bảng hiệu hắn biết, như "Quán trọ", "Quán ăn", "Tiệm thuốc", cũng có những cái hắn không hiểu nó là cái gì, như "Mát xa xoa bóp", "KTV", "Quán Internet" .
Tả Đăng Phong đi lung tung, thỉnh thoảng lại có những kẻ mắt đỏ đầu trọc từ trong góc tường hay trong nhà lao ra muốn cắn xé hắn, Tả Đăng Phong đương nhiên không sợ gì thứ đồ này, đông cứng lại hết. Hắn đang muốn tìm đồ ăn, bụng hắn đang đói cồn cào, thấy quán nào ghi là tiệm cơm thì đều vào tìm, nhưng tất cả đồ ăn đều đã hỏng cả.
Cuối cùng Tả Đăng Phong nhìn xuyên qua một cánh cửa thủy tinh tìm thấy một cửa hàng bán đồ ăn, nhưng lại không ghi là cửa hàng, mà biển hiệu lại viết là "Siêu thị". Đồ đạc trong siêu thị phần lớn đã bị lấy sạch, những dãy khay chứa đồ nghiêng lệch tràn ngập tro bụi, Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng tìm được mấy lon đồ hộp, đồ hộp vỏ thiếc thế này hắn đã từng nhìn thấy trong sa mạc, khác chăng mấy hộp này đều có nhãn viết bằng tiếng Trung.
Tả Đăng Phong mở một hộp, đưa cho Thập Tam, Thập Tam ngửi ngửi, há miệng ra ăn. Tả Đăng Phong đưa vỏ hộp lên xem, sát gần dưới đáy có một dòng chữ nhỏ màu đen, "Sản xuất ngày ngày 12 tháng 8 năm 2025."
Tả Đăng Phong đã biết thời gian đã qua rất nhiều năm, nhưng không ngờ lại tới lâu như vậy. Hắn trở lại Thanh Thủy Quan là ngày 5 tháng 1 năm 1941, đồ hộp này lại được làm ra năm 2025 năm, nghĩa là đã qua tám mươi bốn năm. Hạn dùng của đồ hộp là sáu năm, có nghĩa hắn đã bị băng phong từ 84 đến 90 năm.
"Chín mươi năm, là chín mươi năm." Tả Đăng Phong thẫn thờ, hèn gì mọi thứ nhìn thấy đều có cảm thấy xa lạ, chín mươi năm là cả một thế hệ mới, có nghĩa những người hắn quen biết đều đã mất cả rồi.
Đứng ngây ra một hồi, Tả Đăng Phong mới lấy lại tinh thần. Thôi, cũng không sao, dù sao ở thời Dân quốc hắn cũng chẳng có bạn bè, trừ Thôi Kim Ngọc và Thiết Hài, hắn lúc nào cũng đã quen thuộc cô độc. Chỉ có một thân một mình, dù ở niên đại nào cũng chẳng sao cả, huống chi hắn vốn không định sống ở thời đại này, tìm chút đồ ăn rồi cùng Thập Tam về núi tuyết thôi.
Tả Đăng Phong rất đói, ăn hết cả hai hộp đồ ăn. Đồ ăn này rất mặn, nên ăn xong hắn phải đi tìm nước. Khổ là nước sông ở quanh đây đều có màu xanh lục, bất đắc dĩ hắn phải vào nhà dân tìm nước uống, may cuối cùng cũng tìm được bốn bình nước trong.
Tả Đăng Phong nhìn nhìn màu nước, nghĩ chắc uống được, mở nắp uống thử một hớp, thấy không gì khác thường, mới rót cho Thập Tam một chén. Thập Tam uống một hơi ba bình, bình cuối cùng Tả Đăng Phong uống cạn.
Ăn uống xong, Tả Đăng Phong và Thập Tam đi loanh quanh tìm đồ ăn. Những ngôi nhà bị khóa thì thường bên trong sẽ còn sót lại chút ít nước sạch và thức ăn, nhưng những ngôi nhà như vậy bên trong phần lớn đều có người. Thực sự không thể được gọi là người, vì chúng không ăn thực phẩm của con người, mà ăn thịt, thậm chí cả thịt đồng loại, trong trấn chỗ nào cũng có thể nhìn thấy những bộ xương người không còn toàn vẹn.
Buổi tối là lúc chúng hoạt động mạnh, hai con mắt đỏ rực, xem ra chúng có khả năng nhìn rõ trong đêm tối, Tả Đăng Phong cau mày, hay là những người này đều bị chó điên cắn rồi tạo thành bệnh truyền nhiễm, lây truyền cho nhau?
Trong một ngôi nhà, Tả Đăng Phong tìm thấy một tờ lịch treo tường, mặt trên ghi năm 2027, nghĩa là những người này bị hại vào năm 2027, còn hiện thời là năm nào thì hắn chưa tìm ra.
Tả Đăng Phong quan sát những người bị độc. Những người này ăn mặc rất lộn xộn, đàn ông mặc âu phục, đồ lông, đàn bà váy ngắn, tất mỏng, làm Tả Đăng Phong không thể nào đoán ra họ bị độc vào mùa nào, chỉ biết được họ trúng độc không lâu, chắc chỉ khoảng hai ba năm, vì bít tất của đám phụ nữ vốn bản chất không chắc chắn, nhưng họ mang đến giờ vẫn không bị hư hỏng.
Đột nhiên Tả Đăng Phong nghe thấy tiếng xé gió từ phía tây truyền tới.
Tả Đăng Phong nhíu mày, những người này nhiễm bệnh, không nghĩa tất cả người địa cầu cũng bị bệnh, chắc chắn vẫn có người còn mạnh khỏe bình thường, nên nếu đó là người tu đạo thì hắn cũng chẳng bất ngờ, chỉ là tiếng xé gió kia đến nhanh chóng, nhất là theo âm thanh đó, thì là cùng thân pháp với hắn.
Tả Đăng Phong đi ra ngoài, vọt lên cao đứng xem, thấy có một bóng người màu tím đang từ hướng tây bay vút tới, thân pháp phiêu dật mau lẹ, lúc lăng không thân hình nghiêng về phía trước, chính là cương quyết lăng không thuật của Tử Dương quan.
Khi đối phương vuốt gần, Tả Đăng Phong đã dần thấy rõ dáng dấp của đối phương. Người này tuổi xấp xỉ Đỗ Thu Đình, người cao gầy, bộ dáng tuấn lãng, mặc đạo bào màu tím, tóc trắng phau, đạo trâm cắm cao, khóe miệng và chân mày hơi cau lại, trong ánh mắt có bảy phần kiêu ngạo và ba phần nhuệ khí.
Tả Đăng Phong đã từng gặp hai môn nhân của Tử Dương quan, người này không phải ai trong số đó, nhưng phép khinh thân đối phương dùng lại quả thực là của Tử Dương quan, hơn nữa đạo bào màu tím chỉ có chưởng giáo một phái mới có tư cách mặc, người này là ai?