Tàn Bào

Chương 410: Thấy chết mà không cứu

"Chuyện về tử khí phúc địa tôi cũng chỉ là được nghe một ít từ tứ sư bá, sư phụ chưa bao giờ nói tới." Đại Đầu trả lời.

"Tứ sư bá của cậu nói như thế nào?" Tả Đăng Phong hỏi, tứ sư bá của Đại Đầu chính là Béo lỗ mãng kia.

"Là giống như tôi đã nói với ngài trên đường bay tới Ai Cập, theo tứ sư bá nói tử khí phúc địa rất lớn, đồ vật bên trong đó cũng giống ngoài này, cũng có núi cao sông rộng, đạo quan nhà tranh, cây cối vân vân, người tu đạo tử khí đỉnh cao nơi đó có thể vĩnh sinh bất tử, sống rất thích ý." Đại Đầu trả lời.

"Đồ vật bên trong đó đều là đồ thật ?" ánh mắt Tả Đăng Phong bắt đầu mờ ảo.

"Đối với người đó thì đương nhiên là chân thực." Đại Đầu trả lời.

"Ồ." Tả Đăng Phong gật đầu.

"Tả chân nhân, ngài đừng suy nghĩ quá nhiều, người tốt đương nhiên sẽ có báo đáp tốt." Đại Đầu do dự rồi nói.

"Cậu ngủ đi, để tôi canh chừng cho." Tả Đăng Phong thuận miệng nói. Đại Đầu là người lùn, người khác đi một bước hắn phải đi hai bước, hơn nữa hắn còn phải cõng trang bị rất nặng, cũng cần phải nghỉ ngơi.

"Ưm, làm phiền ngài." Đại Đầu đem tư liệu bỏ vào ba lô, cuộn mình ôm lấy balo, nằm xuống.

Thuần Dương chân khí sẽ làm băng từ từ tan, Tả Đăng Phong đành phải hai tay luân phiên, Huyền Âm chân khí gia cố tầng băng một lúc, rồi lại Thuần Dương chân khí một lúc, lại vừa còn phụ trách cảnh giới tình huống chung quanh may mà hắn có linh khí dồi dào, nên chưa thấy mệt.

Sau một canh giờ, trong lều có động tĩnh, Cổ Trân thức dậy, nhìn Tả Đăng Phong cười cười, rồi chạy ra xa. Tả Đăng Phong bị Vạn Tiểu Đường gây sự cố một lần rồi, nên vội đứng dậy nhìn theo, thấy Cổ Trân cũng không chạy xa lắm thì cởi quần ngồi xổm xuống, hóa ra cô muốn đi ngoài.




Tả Đăng Phong cực kỳ lúng túng, vội quay sang ngồi xuống, trong lòng rất không đương nhiên, hắn không thể nói vì sao mình lại đứng theo nhìn theo cô, nói không hết thì có vẻ giấu đầu lòi đuôi, nhưng nếu không giải thích thì lại trở thành lưu manh nhìn trộm phụ nữ đi tiểu.

Một lúc sau Cổ Trân trở về, nhìn Tả Đăng Phong cười hài hước, vén lều vải đi vào.

Tả Đăng Phong như trút được gánh nặng, hắn ghét nhất là lúng túng, dù là mình lúng túng hay người khác lúng túng đều không thích.

Sau đó Tả Đăng Phong đều cố ý suy nghĩ lung tung, lúc thì nghĩ tới bàn ăn Mãn Hán toàn tịch, lúc lại nghĩ đến con chim độc năm đó mang hắn bay ra khỏi trận pháp, suy nghĩ lung tung để tận lực khắc chế bản thân mình. Bao nhiêu năm nay hắn vẫn luôn khắc chế, áp chế, nên mỗi khi gặp phải tình huống kích thích sẽ phản ứng rất mãnh liệt, cũng may sẽ sớm được giải thoát, càng sớm trợ giúp người Tử Dương quan tìm đủ ba món đồ, thì sẽ càng sớm được ngày hồn về tử khí phúc địa, nơi đó có người phụ nữ của hắn.

Nghĩ đến Vu Tâm Ngữ, Tả Đăng Phong lại nhớ tới cái giường Thanh Thủy quan, nhớ đến những lúc hai người triền miên mà cười ngố.

"Miêu ~" ngay khi Tả Đăng Phong đang sắp xuất thần, Thập Tam đột ngột kêu lên, Tả Đăng Phong và Thập Tam chung đã lâu, tuy Thập Tam hay mèo, nhưng tiếng kêu của nó hắn nghe hiểu được, kiểu kêu này chính là báo hiệu có kẻ địch.

Tả Đăng Phong quay sang nhìn theo ánh mắt Thập Tam, thấy xa xa có một con vật màu trắng đang nhanh chóng tới gần, căn cứ tư thế di động thì hẳn là một con gấu bắc cực.

Nó tới gần, Tả Đăng Phong nhìn thấy con gấu này không hề bị rụng lông, nhưng con mắt của nó có màu đỏ, rõ ràng đã bị bệnh độc tập kích , nhưng không bị rụng lông là vì vi nói với bệnh độc sợ lạnh, nơi cực lạnh sẽ bị hạn chế, không làm kí chủ rụng lông.

Tả Đăng Phong không chút căng thẳng, loại động vật này đối với hắn không có uy hiếp gì, giết chết rất dễ.

Con gấu hẳn nhiên đã nhìn thấy mọi người, nên mới xông tới. Gấu bắc cực là số một số hai động vật ăn thịt trên đất bằng, con gấu này thân dài vượt quá hai mét, nặng có hơn 500 cân, lao nhanh tới, rất là thanh thế.


Thập Tam thấy kẻ địch tới, hai lỗ tai dựng đứng, hai mắt trợn tròn, đây là dấu hiệu nó sắp phát động công kích, Tả Đăng Phong vội giơ tay ra hiệu cho Thập Tam không được manh động.

Gấu bắc cực nhanh chóng tới gần, năm dặm, bốn dặm, ba dặm, ngay khi Tả Đăng Phong đứng lên chuẩn bị nghênh địch thì đột ngột xuất hiện tình hướng ngoài ý muốn, từ dưới mặt băng đột ngột xuất hiện một cái gai nhọn khổng lồ dài tới ba mét, từ dưới trồi, xuyên thủng bụng con gấu.

Tả Đăng Phong cau mày, cái gai nhọn khổng lồ kia có màu xanh lục, rất là sắc bén, to dần xuống phía dưới, chỗ ngay sát mặt băng to bằng miệng bát, mặt băng nơi này dày khoảng chừng năm sáu mét, cây gai nhọn khổng lồ có thể từ dưới băng đâm lên, thì tổng chiều dài của nó chí ít cũng phải tám chín mét, Tả Đăng Phong suy nghĩ rất nhanh, theo hắn biết động vật dưới nước không có con nào có thứ vũ khí như thế.

Cây gai nhọn khổng lồ đâm trúng gấu bắc cực lập tức rút trở xuống nước. Con gấu tuy bị cây gai nhọn khổng lồ đâm thủng nhưng chưa tử vong, phẫn nộ gầm rú, đứng thẳng lên, đập mạnh hai chân trước xuống đất, mỗi một lần đập đều làm máu màu xanh lục từ vết thương phun ào ra ngoài.

Tả Đăng Phong nghi hoặc quan sát, này quái vật trốn dưới băng kia rõ ràng là bị chấn động do con gấu tạo ra khi chạy tới đây hấp dẫn tới, nhưng nó rốt cuộc là con gì, chỉ mỗi cái sừng đã dài gần ba trượng, bản thể chắc chắn phải to hơn rất nhiều, theo tỉ lệ giữa sừng và cơ thể của động vật trên đất bằng mà tính, thì con vật dưới băng phải dài ít nhất phải trăm mét trở lên.

Tư thế đập hai chân trước xuống mặt băng của con gấu là động tác săn thức ăn quen thuộc của nó, nhưng tập quán này lại cung cấp cho con quái vật trốn dưới băng có mục tiêu công kích chính xác, nên một lúc sau cây gai nhọn khổng lồ đâm ra lần thứ hai, nhưng lần này không phải một cây gai nhọn khổng lồ, mà là mấy chục cái, một cái trong đó đâm trúng đầu con gấu, con gấu ầm ầm ngã xuống đất, co giật chết ngay.

"Tả chân nhân, xảy ra chuyện gì?" Bọ Rầy bị tiếng gào rú của con gấu lúc sắp chết đánh thức dậy trước tiên.

Tả Đăng Phong giơ tay ra hiệu Bọ Rầy đừng nói chuyện, con gấu đã ngã xuống đất tử vong, những cây gai nhọn khổng lồ cũng bị thu về, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, con quái vật trốn dưới băng chẳng mấy chốc sẽ phá tan mặt băng lên ăn uống.

"Dưới băng có động vật, cả một đám." Đại Đầu ngồi dậy, hô to.


Tiếng hô của Đại Đầu đánh thức mọi người, ai nấy cuống quít đứng dậy, thì tảng băng chỗ con gấu sụp xuống, xác con gấu lọt xuống kẽ băng nứt.

Tầng băng một khi vỡ sẽ có tính kéo dài, chỗ băng kia vỡ kéo dài tới tận chỗ mọi người đóng quân, tiếng răng rắc từ xa lan tới gần, làm mọi người hoảng loạn.

"Tất cả đứng yên, đừng nhúc nhích." Tả Đăng Phong bất mãn nhìn quanh, những binh sĩ này tuy ra vẻ ghê gớm, nhưng trong xương lại chẳng có chút hiếu chiến, binh sĩ thời bình và binh sĩ trong thời loạn quả là chênh lệch quá xa.

Tả Đăng Phong lên tiếng, sự ồn ào lập tức chấm dứt, ai nấy đứng thẳng tại chỗ, nhìn khe hở rộng chừng mấy mét băng đang lan tới gần.

Đây là một quá trình thử thách năng lực chịu đựng của con người, Tả Đăng Phong ra lệnh mọi người không được cử động, nhưng khe nứt đang lan thẳng về phía họ, nếu vẫn cứ đứng bất động thì sẽ lọt vào trong khe nứt.

Khi khe nứt lan tới nơi, hai binh sĩ, một nam một nữ kinh hoảng né sang hướng bắc, quyết định sai lầm này đã làm họ phải mất mạng. Vì vết nứt khi lan tới cách Tả Đăng Phong hơn ba trượng thì tách ra, hai người vừa vặn trượt chân lọt vào kẽ băng nứt.

Đại Đầu vội vung linh khí ra cứu, nhưng y chỉ có tu vi tử khí cấp thấp, không cứu được hai người.

"Thu dọn đồ đạc, đi thôi." Tả Đăng Phong ra lệnh, tầng băng gãy vỡ đã dừng, mọi người tạm thời an toàn.

Mọi người vội vàng thu thập hành trang.

"Tả chân nhân, tại sao người không cứu người?" Đại Đầu phẫn nộ chất vấn Tả Đăng Phong, hai binh sĩ kia đã lọt vào nước biển có chứa bệnh độc, không thể cứu được nữa, nhưng với tu vi đỉnh cao, Tả Đăng Phong hoàn toàn có thể cứu họ trở về trước khi họ rơi vào trong đó.

"Cậu cảm thấy bây giờ là lúc nói chuyện này à?" Tả Đăng Phong cột chặt rương gỗ, đưa tay túm lấy Cổ Trân.

Đại Đầu nhìn quanh, thấy dưới băng có khí tức của mấy chục con động vật to lớn, chúng đang tranh đoạt xác con gấu bắc cực, nếu bây giờ không đi sẽ bỏ mất cơ hội tốt, nên không chất vấn Tả Đăng Phong nữa, nhanh chóng cột hành lý của mình vào người.




Một lúc sau mọi người thu thập xong, Tả Đăng Phong lập tức dẫn họ rời đi.

"Tả chân nhân, sao hồi nãy người không cứu người?" thoát hiểm, Đại Đầu lại chất vấn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong rõ ràng trăm phần trăm thấy chết mà không cứu, quá là ác liệt.

"Ngài đã nói sẽ bảo vệ chúng tôi!" Một người lính cao giọng phụ họa.

"Lúc đó tình thế nguy cấp, Tả chân nhân đứng khá xa, góc độ cũng không phù hợp, không thể trách ngài ấy." Bọ Rầy luôn cật lực gìn giữ mối quan hệ với Tả Đăng Phong, thấy hắn bị mọi người chất vấn, vội xen vào.

“Tôi bảo các người đứng yên đừng nhúc nhích đương nhiên là có lý do. Nếu tin tôi, có hậu quả gì tôi sẽ phụ trách, còn nếu đã không tin tôi, xảy ra hậu quả thì tự mình mà chịu." Tả Đăng Phong trả lời gần như lãnh huyết, tầng băng chỗ mọi người nghỉ ngơi vốn đã được hắn dùng Huyền Âm chân khí Đóng băng, cứng hơn hẳn những nơi khác, hắn biết chắc khe băng nứt đến đó là phải dừng lại.

"Đó là lý do của ngài à, họ là đồng đội của chúng ta, ngài có thể tùy tiện muốn bỏ là bỏ họ hay sao? " Đại Đầu cao giọng.

"Tố chất tâm lý của họ không tốt, lại không nghe lệnh chỉ huy, người như vậy mang theo bên người sớm muộn cũng sẽ hại chết chúng ta." Tả Đăng Phong đáp.

"Ông ta chỉ coi chúng ta là lính, đến lúc xong việc nhất định sẽ bỏ lại chúng ta." Nam binh sĩ vừa nói lại lên tiếng.

“Tôi cho anh ba phút thuyết phục để tôi không giết anh." Tả Đăng Phong gằn giọng, trong đội ngũ sợ nhất là không đồng lòng, những kẻ đầu độc quân tâm đều đáng chết.

"Đừng có nói nhảm, người tu hành có thể ngày đi ngàn dậm, Tả chân nhân một ngày đêm ít nhất cũng có thể lướt ra khỏi ba ngàn dặm, nếu ngài ấy muốn bỏ mặc các người, thì đã không cách mỗi mấy trăm dặm lại thả một thùng thực phẩm." Bọ Rầy thấy Tả Đăng Phong nổi sát cơ, vội lên tiếng điều đình.

Bọ Rầy tuy là nịnh hót, nhưng trong câu nói này có nói tới điểm mấu chốt, nên mọi người đều im bặt, ai nấy đều cảm thấy vừa kính vừa sợ Tả Đăng Phong, kính là hắn đã sớm vì mọi người lưu lại đường lui, muốn mang mọi người trở lại, là một lãnh đạo thật sự, sợ là vị lãnh đạo này tính khí quá dữ dằn, không nghe lời thì phải chết.

Tả Đăng Phong nhìn quanh, xác định mọi người đã toàn tâm, mới nhìn Đại Đầu, "Không phải cậu xách theo cả đống tư liệu sao, điều tra xem vừa nãy là vật gì..."

back top