Tàn Bào

Chương 423: Đóng băng tất cả mọi người


Ai nấy trợn mắt, miệng há hốc, một lúc sau Đại Đầu là người hồi hồn trước tiên, cẩn thận hỏi: "Tả chân nhân, vật kia… bây giờ ngài còn có thể tìm lại được không? "

"Có thể." Tả Đăng Phong nghiêm nghị gật đầu. Lăng mộ Khương Tử Nha là chỗ cuối cùng hắn thám hiểm trước khi bị đóng băng, hắn vẫn còn nhớ đến từng chi tiết.

Được Tả Đăng Phong chắc chắn, tất cả mọi người đều hoan hô, trừ Cổ Trân đang nằm bất động và Kim Quy Tử.

"Tả chân nhân, sao ngài lại không cao hứng?" Kim Quy Tử đi tới bên cạnh Tả Đăng Phong

"Năm đó tôi tìm được lăng mộ Khương Tử Nha ở Sơn Đông, bên trên một thất không có nhiều cây cối, nên tôi không dám chắc thứ chúng ta cần tìm trong hai cái lò xo kia có phải đã bị phá hoại gì rồi hay không." Tả Đăng Phong nói thẳng.

"Tả chân nhân, ngài có thể kể lại mọi chuyện cho chúng tôi nghe không?" Vạn Tiểu Đường chạy qua. Tả Đăng Phong từng trong lúc vô tình nói rằng hắn đã từng thấy Chân Long, cũng đã từng nói hắn và Khương Tử Nha là đối thủ cũ, đã vào lăng mộ Khương Tử Nha, toàn bộ những điều này đều làm Vạn Tiểu Đường tăng thêm lòng hiếu kỳ , chỉ tiếc lúc nào Tả Đăng Phong cũng nghiêm mặt, cô không tìm được cơ hội thích hợp để hỏi.

Tả Đăng Phong gật đầu, xoay người đi tới chỗ Cổ Trân, dùng Thuần Dương chân khí làm tan tuyết cho cô.

"Mùa xuân năm 1941, tôi tìm thấy lăng mộ Khương Tử Nha, trong lăng mộ có một cái cơ quan bắn ra một quả cầu đá cực lớn để bảo vệ lăng mộ, chính là dùng cơ chế lò xo ép lại để đẩy tảng đá, hai cái lò xo đó có màu đỏ, tuy đã trải qua ba ngàn năm, nhưng chưa hề mất độ co giãn. Lúc đó tôi sợ chúng bị người Nhật lấy mất, nên mới sai người chôn lại chúng vào trong lối vào mộ đạo." Tả Đăng Phong vừa làm tan băng cho Cổ Trân vừa kể lại. Năm đó hắn chỉ là xuất phát từ ý nghĩ muốn bảo vệ cổ đại văn vật nên mới đem chôn hai cái lò xo đó, không ngờ một suy nghĩ ấy lại để lại hi vọng sống cho hôm nay.

"Chuyện từ chín mươi năm trước sao ngài nhớ được rõ ràng như thế?" binh sĩ hải quân hỏi.

"Đối với các người là chín mươi năm, nhưng đối với tôi thì vẫn chưa tới hai tháng." Tả Đăng Phong cười nhẹ lắc đầu.




"Đây là đâu?" Cổ Trân tỉnh dậy rất nhanh, cô cơ bản không hề bị tổn thương gì, nên tỉnh dậy là xoay người ngồi dậy được ngay.

“Tôi đóngbăng cô ba canh giờ, nếu cô còn dám hồ đồ, tôi sẽ đóng băng cô ba tháng." Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn Cổ Trân, hắn nói vậy vốn để giải vây cho Cổ Trân, mọi người đã đoán ra nguyên nhân hắn Đóng băng Cổ Trân, nên cứ nói thẳng ra, lại giúp Cổ Trân có bậc thang mà leo xuống.

"Không dám, bảo đảm không có lần sau." Cổ Trân đàng hoàng trịnh trọng lắc đầu, mọi người cười vang, Cổ Trân lẫm lẫm liệt liệt không thèm để ý.

"Tả chân nhân, ngài có chắc hai cái lò xo đó là do thiên thạch chúng ta muốn tìm luyện ra không?" Kim Quy Tử quay trở về chủ đề chính.

"Kích thước và hình dạng hoàn toàn tương khớp, hơn nữa lò xo làm từ kim loại bình thường không thể duy trì độ co giãn đến ba ngàn năm, nên tôi có thể xác định lò xo trong lăng mộ Khương Tử Nha chính là do thiên thạch nung nấu mà thành, nhưng tôi vừa nãy cũng đã nói, cây cối bên trên lăng mộ của Khương Tử Nha không hề có gì dị thường, nên tôi rất lo rằng trong quá trình họ nấu thiên thạch đã làm phá hư thành phần hữu hiệu chúng ta cần tìm bên trong thiên thạch." Tả Đăng Phong uống một hớp rượu.

Câu nói sau cùng Tả Đăng Phong hồi nãy đã nói, nhưng lúc đó tất cả mọi người đều đang hưng phấn, chỉ có Kim Quy Tử và Vạn Tiểu Đường nghe thấy, nhưng lần này tất cả mọi người đều đã nghe được, cảm giác vốn vui mừng lập tức trở thành thấp thỏm.

"Thù Mộ Vũ, cậu có biết thiên thạch đó có tác dụng gì không?" Tả Đăng Phong quay sang nhìn Đại Đầu.

"Sư phụ không cho thấy, nhưng tôi xem báo cáo phân tích, thì có lẽ trong thiên thạch có một loại vật chất có thể làm cây cối nhanh chóng sinh trưởng, hiện giờ cây cối đều đã khô héo, dù có cứu sống được người trên thế giới, họ cũng sẽ chẳng có lương thực mà ăn." Đại Đầu do dự trả lời, hắn sở dĩ là hồi đi Ai Cập, sư phụ đã từng căn dặn hắn không nên nói chuyện nhiều, mà lần này trước khi đi sư phụ lại bảo hắn không cần giấu giếm Tả Đăng Phong cái gì cả, vì Tả Đăng Phong đã tìm ra động cơ đi tìm ba món đồ của họ.

"Đúng vậy. Bên trong thiên thạch có một loại vật chất có thể khiến cây cối nhanh chóng sinh trưởng, không có cây cối, người dù được cứu sống cũng sẽ không có lương thực mà ăn, muốn có ô xy hít thở cũng còn khó khăn." Tả Đăng Phong gật đầu, "Cậu mau phân tích đám tro cặn này, xem cái chất đó có phải bị nhiệt độ cao làm phá hoại ra hay không."

“Tôi đã kiểm rồi, hàm lượng chỉ còn lại có hai phần trăm." Đại Đầu lắc đầu.


"Còn hàm lượng lưu lại trong cái khuôn là bao nhiêu?" Tả Đăng Phong hỏi. Nếu hàm lượng của kim loại còn sót lại trong khuôn cao hơn đống tro cặn, vậy chứng tỏ hàm lượng chất kích thích bên trong lò xo màu đỏ là rất cao, mọi người hiện giờ là có thể về nhà.

“Tôi cũng đã đo rồi, cũng là hai phần trăm." Đại Đầu trả lời.

"Họ lấy gùi bỏ ngọc." Tả Đăng Phong cười khổ, may mà hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu không chắc cũng đang từ vui sướng chuyển thành sầu bi luôn rồi.

"Ý ngài là thứ hữu dụng đã bị họ phá hủy khi tinh luyện kim loại, thứ còn lại chỉ là vô dụng mà thôi? " Đại Đầu kịp hiểu ra vấn đề.

"Cũng gần là vậy, chẳng qua hữu dụng hay không còn phải xem nhu cầu của cá nhân, có lẽ họ không biết tầm quan trọng của chất kích thích với chúng ta, đối với họ chất kích thích không dùng được, chỉ có kim loại có tính co dãn mới có tác dụng." Tả Đăng Phong thở một hơi dài.

Mọi người tròn mắt, đi theo Tả Đăng Phong, năng lực chịu đựng của họ lúc nào cũng gặp phải thử thách.

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc lâu, xoay người đi tới đống tro cặn ước lượng trọng lượng, thấy chúng nặng chừng ba mươi cân, hai cái lò xo màu đỏ kia đại thể cũng nặng chừng ba mươi cân, sáu mươi cân trọng lượng lấy được hai phần trăm hàm lượng, đại khái là được một cân hai lạng, nói cách khác là lấy luôn cả hai cái lò xo của Khương Tử Nha thì tổng cộng sẽ có thể lấy ra được chừng một cân hai lạng chất kích thích phóng xạ.

"Lúc trên phi cơ cậu bảo lấy được khối thiên thạch chừng nắm tay là đủ rồi, một cân hai lạng chất kích thích có đủ hay không?" Tả Đăng Phong hỏi Đại Đầu.

"Chắc là đủ." Đại Đầu đưa tay ôm đầu.

"Không thể chắc là, phải có đáp án chắc chắn mới được." Tả Đăng Phong nhíu mày.


“Tôi nghe bác sĩ Tôn nói có một cân là đủ rồi, tôi không biết ý ông ấy là nói trọng lượng khối thiên thạch hay trọng lượng của chất kích thích bên trong thiên thạch." Đại Đầu khiếp đảm trả lời.

"Nghỉ ngơi đi, ngày mai đi hòn đảo phía bắctìm, nếu không tìm được thì phải xuống nước." Tả Đăng Phong im lặng một lúc lâu, rồi ra lệnh.

"Tả chân nhân, hay để tôi đi về trước, nếu trọng lượng chưa đủ, tôi sẽ quay lại." Kim Quy Tử tiếp lời.

Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Kim Quy Tử, trầm ngâm một lúc chậm rãi lắc đầu.

"Tả chân nhân, lúc này xuống nước, độ phiêu lưu và kết quả đạt được không tương xứng với nhau, không cần phải đi mạo hiểm, dù trọng lượng không đủ, chúng ta cũng có thể mang theo thiết bị lặn tới, như vậy độ an toàn sẽ được tăng lên nhiều." Kim Quy Tử cố gắng thuyết phục Tả Đăng Phong.

“Tôi sợ thời gian không đủ." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Sao lại không đủ, nếu trên đường có thể tìm được máy bay, chúng ta chỉ cần mất nửa tháng là đủ, tôi không đồng ý cho ngài đi mạo hiểm, tình hình trước mắt hiện giờ ngài đều thấy rồi, dưới băng chỗ nào cũng có quái vật." Kim Quy Tử tiếp tục kiên trì.

"Nghe Tả chân nhân đi." Đại Đầu xen vào.

"Chúng tôi tán thành ý kiến Mã chân nhân, Tả chân nhân không thể xuống nước, quá nguy hiểm, chẳng khác gì đi tự sát, quan trọng nhất là hiện giờ vẫn chưa cần phải mạo hiểm như vậy." có binh sĩ lên tiếng ủng hộ Kim Quy Tử.

“Tôi nói nghe lời Tả chân nhân thì mọi người hãy nghe đi, có một số việc các người không biết, sư phụ của tôi trước khi đi cũng đã dặn dò, phải nghe Tả chân nhân chỉ huy." Đại Đầu lập trường kiên định đứng về phía Tả Đăng Phong.

"Tả chân nhân, tôi cảm thấy ngài nên suy nghĩ đến ý kiến của họ." Cổ Trân cũng đứng về phe Kim Quy Tử.




Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Cổ Trân, lắc đầu.

"Tả chân nhân chỉ còn lại không tới trăm ngày dương thọ, mà vẫn còn một món đồ cần tìm, món đồ này lại chưa có manh mối, tuyệt đối không thể đến Bắc cực hai lần được." Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong không chịu giải thích, thì không kìm được nói toạc ra sự thật. Quan Khí Thuật có thể nhìn thấy được tuổi thọ của con người, nên y biết Tả Đăng Phong không còn sống được bao lâu.

Mọi người ngơ ngác và kinh hãi, không ai nghĩ một cao thủ tu vi tinh huyền đỉnh cao như vậy mà chỉ còn lại có ba tháng tuổi thọ, rõ ràng đã biết tuổi thọ của mình sắp kết thúc, mà hắn lại vẫn có thể thản nhiên đối mặt khó khăn như vậy, bình tĩnh suy nghĩ vấn đề như vậy.

"Ăn gì đi, rồi nghỉ sớm." Tả Đăng Phong bình tĩnh phất tay, hắn thực lòng chẳng muốn ai biết những chuyện này, vì hắn không thích người khác nhìn hắn thương hại.

Mọi người trầm mặc quay đi, không ai còn nói về chuyện quay về nữa.

"Tả chân nhân, tôi không biết . . ." Kim Quy Tử đi tới bên cạnh Tả Đăng Phong.

"Không sao." Tả Đăng Phong không đợi Kim Quy Tử nói xong đã cắt ngang lời xin lỗi ..., hắn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, từ lúc tỉnh dậy, hắn vẫn luôn nghĩ mình còn gần nửa năm tuổi thọ, chưa bao giờ thật lòng tính toán kỹ là còn bao nhiêu, không ngờ chỉ còn lại có ba tháng.

Giữa gian phòng vốn từng miệng núi lửa, Tả Đăng Phong đẩy nắp đậy ra, hơi nóng ngùn ngụt bốc lên, Đại Đầu lập tức chạy tới lôi máy ra đo, nhưng dưới đó không hề có thiên thạch tồn tại.

Tả Đăng Phong lập tức đậy nắp lại, mở nắp ra tuy cực kỳ ấm áp, nhưng trong lòng mọi người không cảm thấy an toàn, hơn nữa nếu nơi này nhiệt độ quá cao, sẽ dễ thu hút bọn quái vật bị bệnh độc tới.

Ăn cơm xong là sáu giờ chiều, mọi người đều đi nghỉ ngơi, Tả Đăng Phong không ngủ. Hai canh giờ sau, Tả Đăng Phong đứng dậy. Mọi người đều đã ngủ say, Tả Đăng Phong lặng lẽ tới gần họ, phát ra Huyền Âm chân khí, đóng băng tất cả những ai không có linh khí tu vi.

"Tả chân nhân, ngài làm gì vậy?" Đại Đầu và Kim Quy Tử sợ hãi.

“Hồi chiều tôi đã lấy Cổ Trân làm thí nghiệm, khi bị Huyền Âm chân khí Đóng băng, bệnh độc không thể nào xâm nhập được, những chuyện còn lại chỉ để ba người chúng ta đi làm . . ."

back top