Thân thể Huyền Vũ có hình tròn, dài rộng đều hơn hai trăm mét, khác với loài rùa vùng biển nước mặn, mà giống với loài rùa vùng nước ngọt, có hình dẹp, trên mai mọc ra rất nhiều gai xương, độ dài các gai xương dài ngắn không giống nhau, nhìn cứ như một dãy núi đá nhỏ. Bốn chân của Huyền Vũ tương tự loài bò sát, thô to, dài bảy thước, cuối chân có bàn chân, bốn xích màu đen bằng đồng to cỡ cánh tay khóa vào tứ chi của nó, cả bốn sợi xích đang thẳng băng, cho thấy Huyền Vũ đã đi tới cực hạn phạm vi hoạt động của mình.
Tả Đăng Phong nhanh chóng lặn tới gần, leo lên mai rùa tìm kiếm. Diện tích mai rùa rất lớn, gai xương to nhỏ đâm loạn khắp nơi, cái dài nhất cả mười mấy mét, trong khe giữa các gai xương bám rất nhiều đất đá dị vật linh tinh, vì thời gian đã quá lâu, rất nhiều dị vật đã dính chặt vào gai xương.
Vì Huyền Vũ mọc quá nhiều gai xương, nên khi di động chẳng khác nào càn quét, nham thạch hạ xuống đa phần đều bị kẹt trong các kẽ gai của nó, thiên thạch rất có khả năng bị hạ xuống như vậy rồi bị kẹt lại, chứ không phải là rơi trực tiếp lên lưng nó.
Đám nham thạch đủ hình đủ dạng, vị trí và góc độ bị kẹt khác nhau , làm Tả Đăng Phong không còn thể khác, phải chui vào các khe hở để xem xét.
Vì nước biển đã bị ô nhiễm, rêu biển đã chết sạch, nên nham thạch không hề có rêu bám vào, nhưng trên bề mặt đều có vỏ hóa thạch của các sò ốc, chúng làm thay đổi và che dấu bộ dạng ban đầu của nham thạch, Tả Đăng Phong vốn đã không biết hình dạng thiên thạch như thế nào, nên tình hình này càng làm tăng thêm độ khó để phân biệt nào là thiên thạch.
Thiên thạch khi rơi sẽ bị ma sát với khí quyển mà bị cháy ở mặt ngoài, như vậy sẽ xuất hiện cực nhiều lỗ thủng dày đặc trên bề mặt, đây là một cách để phân biệt đâu là thiên thạch, nhưng nham thạch trong các khe gai xương đều bị vỏ sò ốc to nhỏ linh tinh bao phủ, căn bản không thể nào tìm theo cách đó.
Đại Đầu nói thiên thạch là màu đen, nhưng đám nham thạch ở đây hầu như nào có màu đen, nên tìm theo màu sắc không ổn.
Tả Đăng Phong nhanh chóng suy nghĩ rồi bỏ đủ cách trong đầu, cuối cùng cảm thấy chỉ có một có thể dùng được, chính là dùng dao cạo sạch lớp vỏ sò bên ngoài, rồi xem bề mặt nham thạch có những lỗ khí bị cháy hay không
Đây là phương pháp ngu nhất, nhưng ngoài nó ra lại chẳng còn thể khác, vì đống nham thạch trên mai rùa cực nhiều. Tả Đăng Phong không dám phí thời gian, rót linh khí vào dao găm, nhanh tay gọt vỏ sò.
Diện tích hơn hai trăm mét mang theo ít nhất hơn một trăm khối nham thạch to nhỏ không đều, muốn kiểm tra phải mất thời gian rất nhiều, mười phút chắc chắn không tới, Tả Đăng Phong không khỏi cảm thấy nôn nóng , nhưng đáng tiếc máy móc của Đại Đầu không dùng được ở dưới nước, nếu không có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ngờ đây, Tả Đăng Phong chợt nhớ ra Đại Đầu trước khi Huyền Vũ nổi lên đã dùng máy móc đo lường nơi này, phát hiện không có phản ứng, tình huống như thế có hai khả năng, một là nước biển quá sâu , khiến máy móc không đo được tới thiên thạch, hai là khối lượng thiên thạch còn lại cực nhỏ, lại ở quá sâu nên không đo thấy, đương nhiên có khả năng thứ ba, chính là ở đây không có thiên thạch, nhưng Tả Đăng Phong không muốn nghĩ khả năng này.
Tổng hợp lại, thứ hai có độ khả thi to nhất, dù sao đám người Cơ Tiên đã từng vặt hái thiên thạch trên lưng Huyền Vũ, ít nhiều gì chắc đã lấy đi rất nhiều, nói cách khác, thiên thạch rất có thể vẫn còn, nhưng khối lượng còn lại rất ít.
Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong không kiểm tra những khối nham thạch lớn, mà chỉ gọt chém những nham thạch nhỏ hơn quả dưa hấu, nhờ rút nhỏ phạm vi kiểm tra, tốc độ kiểm tra đã tăng nhanh chóng.
Chốc lát sau Tả Đăng Phong có phát hiện mới. Nham thạch trên lưng Huyền Vũ rất cứng rắn, mảnh vỡ góc cạnh rõ ràng, cho thấy những nham thạch này đều là đất đá từ vỏ quả đất, mà thiên thạch là từ trên không trung hạ xuống, bị thiêu đốt không thể có góc cạnh được, phát hiện này giúp Tả Đăng Phong lần thứ hai rút nhỏ phạm vi sưu tầm, bỏ qua những nham thạch cỡ nhỏ có góc cạnh rõ ràng, chỉ tìm những tròn trịa hơn.
Một lúc sao Tả Đăng Phong cảm thấy đã hết dưỡng khí, nên cắn vào túi thở, nhưng dưỡng khí trong túi không nhiều, Tả Đăng Phong chỉ hít một hơi đã cạn sạch, hắn vứt bỏ túi khí, hắn đã dặn Đại Đầu tranh thủ mười phút, lúc này thời gian đã qua một nửa.
Tả Đăng Phong cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, đặc biệt là ở đầu, sự kích thích do ở lâu dưới nhiệt độ thấp bắt đầu xuất hiện làm hắn nhoi nhói, tình hình trước mắt không cho phép hắn tiếp tục giấu diếm, nên đành dùng bao tay Thuần Dương phóng ra dương khí để làm ấm bản thân.
Diện tích hơn hai trăm mét mới chỉ tìm được một phần ba, Tả Đăng Phong tăng tốc tìm kiếm, hắn biết chút đồ ăn hai người chuẩn bị không kiên trì được bao lâu, hết đồ ăn Huyền Vũ nhất định sẽ lại chìm xuống đáy nước.
Không phải, không phải, không phải... kết quả gọt kiểm khiến Tả Đăng Phong càng ngày càng nôn nóng, trong lòng hắn chỉ còn một khát vọng là tìm thấy một khối nhỏ thiên thạch, chỉ cần tìm thấy thiên thạch, là hắn có thể rời khỏi nơi này, cách gặp lại Vu Tâm Ngữ chỉ có một bước nữa, nhưng tìm được thiên thạch hay không ngoài cố gắng của bản thân thì còn phải dựa vào vận khí, thứ mà hắn không thích nhất chính là tìm vận may, bởi thứ đó không phải thứ mình có khả năng quyết định được.
Một nửa, giờ chỉ có một phần ba, chỉ còn một khu vực chừng mười bước mà thôi, nhưng dòng nước đã bắt đầu xuất hiện dị động, thân thể bị dòng nước nâng lên, Tả Đăng Phong rùng mình, đồ ăn đã hết rồi, Huyền Vũ đã bắt đầu lặn xuống.
Huyền Vũ lặn xuống không nhanh, Tả Đăng Phong cấp thiết phải tăng tốc tìm kiếm, nhưng Huyền Vũ khi chìm làm nước biển xuất hiện sức đẩy làm thân hình Tả Đăng Phong đung đưa, phải dùng tay trái túm lấy nham thạch hoặc gai xương mới ổn định được thân hình, chỉ có một tay gọt chém nên tốc độ kiểm tra chậm đi.
"Bình tĩnh, bình tĩnh." Tả Đăng Phong không ngừng thầm nhủ, càng là lúc nguy cấp thì càng phải bảo trì bình tĩnh, nếu không càng hoảng loạn sẽ càng dễ phạm sai lầm.
Khi Huyền Vũ lặn xuống càng sâu, áp suất của nước càng nặng, chỉ một lúc sau, Tả Đăng Phong đã bắt đầu bị ù tai, tuy không biết mình hiện đang xuống sâu bao nhiêu, nhưng hắn biết tình cảnh của mình đã rất nguy hiểm, nhất định phải mau chóng rời khỏi mai Huyền Vũ, nổi lên trên.
Nhưng Tả Đăng Phong không buông tay, còn một khu vực nhỏ chưa kiểm tra, hắn muốn trong thời khắc sống còn tìm ra kỳ tích, vì kỳ tích thường xuất hiện ở thời khắc sống còn.
Đáng tiếc kỳ tích vẫn không xuất hiện, xem ra thiên thạch thật sự đã bị đám người Cơ Tiên đào khoét sạch sẽ.
Cuối cùng, Tả Đăng Phong đành phải buông tay, lúc này mắt của hắn đã bắt đầu sưng phồng đau nhức, nhất định phải nổi lên.
Tả Đăng Phong buông tay, hắn chỉ có thể buông tay, hắn đã làm hết sức, lúc này hắn chỉ có thể cầu khẩn đám tro căn còn lại và hai lò xo kia sau kia tinh luyện có thể miễn cưỡng đủ số lượng cần tìm, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ là không tới, hắn đã tính toán rất nhiều lần, chắc chắn không tới.
Mang theo vô tận tuyệt vọng, Tả Đăng Phong quay sang lại liếc mắt nhìn mai rùa to lớn của Huyền Vũ, bắt đầu nổi lên.
Lúc này áp lực nước quá lớn làm hắn không thể tự động nổi lên, Tả Đăng Phong đành phải vung tay để nổi lên, nhưng hai tay vừa vung lên hắn liền dừng lại, hắn nhận ra có một khối nham thạch bám vào một gai xương lớn, khối nham thạch này rất nhỏ, không biết nó là vật liệu gì, nhưng vị trí xuất hiện của nó thực không đúng chỗ, nham thạch nhỏ như vậy không nên xuất hiện trên đầu một gai xương to lớn, vì nham thạch đều là bị kẹt trong khe hở của các gai xương, giải thích hợp lý chỉ có một cái, chính là trước đây nó phải rất lớn, nên nó mới nằm được ở đó, sau đó nó vì một lý do nào đó bị rớt khỏi gai xương, chỉ còn sót lại một khối rất nhỏ dính vào gai xương mà thôi.
Huyền Vũ bị khóa khu vực hoạt động rất có hạn, khả năng nham thạch trên lưng nó tự động bóc ra là cực nhỏ, ngoài phi có người lấy chúng đi.
Tả Đăng Phong lập tức muốn đuổi theo, nhưng rồi lại đổi ý. Không thể xuống được, nếu không sẽ bị to lớn thủy áp ép chết, dưới tình thế cấp bách, Tả Đăng Phong vẫy tay, bấu vào sau đầu Huyền Vũ, thôi thúc Huyền Âm chân khí.
Tả Đăng Phong làm vậy vốn chỉ muốn Huyền Vũ tức giận mà nổi lên mà thôi.
Nhưng Huyền Vũ không nổi lên nữa. Huyền Vũ vốn là tính âm, âm khí trong cơ thể rất nặng, Huyền Âm chân khí của Tả Đăng Phong chẳng tạo được chút ảnh hưởng gì tới nó, nên Huyền Vũ chỉ lắc mạnh đầu để hất rơi hắn, tiếp tục chầm chậm chìm xuống đáy biển.
Tả Đăng Phong cực kỳ buồn nản, đành phải vung tay nổi lên.
Thủy áp nhanh chóng giảm đi, Tả Đăng Phong cảm thấy áp lực giảm xuống, trên đầu hắn hiện vẫn còn rất nhiều quái ngư và cự xà, không khỏi tránh được vây công, hắn đành phải đổi hướng, chuyển sang cửa dự bị mà đi.
Tuy Tả Đăng Phong đã cẩn thận, nhưng một con quái ngư dạng cá heo vẫn phát hiện ra hắn, lập tức đuổi theo. Tả Đăng Phong đang rất cần hít thở, không còn tâm ham chiến, chỉ vội bơi đi.
Người ở dưới nước vĩnh viễn không thể nào nhanh hơn cá, nên con cá nhanh chóng đuổi kịp Tả Đăng Phong, há miệng to với răng nhọn dày đặc.
Tả Đăng Phong vội xoay người lại phát ra Huyền Âm chân khí đóng băng nước biển thành băng thuẫn để ngăn cản, nhưng hành động này lại đưa tới một hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, băng thuẫn tuy chặn được con quái ngư nhưng không trung hoà được xung lượng của nó, Tả Đăng Phong bị sức đẩy của nó hất ra xa chỗ hổng, lọt vào bên dưới núi băng.
Con quái ngư vẫn không dừng lại, tiếp tục đẩy hắn, cách tới cửa ra vào càng lúc càng xa, Tả Đăng Phong ở dưới nước không có chỗ mượn lực, bị động lùi về sau, không ngừng kêu khổ.
Ngay khi Tả Đăng Phong sắp bị chết đuối, một bóng xanh cực to đột nhiên xuất hiện, chặn ngang con quái ngư xé nát nó...
Tả Đăng Phong nhanh chóng lặn tới gần, leo lên mai rùa tìm kiếm. Diện tích mai rùa rất lớn, gai xương to nhỏ đâm loạn khắp nơi, cái dài nhất cả mười mấy mét, trong khe giữa các gai xương bám rất nhiều đất đá dị vật linh tinh, vì thời gian đã quá lâu, rất nhiều dị vật đã dính chặt vào gai xương.
Vì Huyền Vũ mọc quá nhiều gai xương, nên khi di động chẳng khác nào càn quét, nham thạch hạ xuống đa phần đều bị kẹt trong các kẽ gai của nó, thiên thạch rất có khả năng bị hạ xuống như vậy rồi bị kẹt lại, chứ không phải là rơi trực tiếp lên lưng nó.
Đám nham thạch đủ hình đủ dạng, vị trí và góc độ bị kẹt khác nhau , làm Tả Đăng Phong không còn thể khác, phải chui vào các khe hở để xem xét.
Vì nước biển đã bị ô nhiễm, rêu biển đã chết sạch, nên nham thạch không hề có rêu bám vào, nhưng trên bề mặt đều có vỏ hóa thạch của các sò ốc, chúng làm thay đổi và che dấu bộ dạng ban đầu của nham thạch, Tả Đăng Phong vốn đã không biết hình dạng thiên thạch như thế nào, nên tình hình này càng làm tăng thêm độ khó để phân biệt nào là thiên thạch.
Thiên thạch khi rơi sẽ bị ma sát với khí quyển mà bị cháy ở mặt ngoài, như vậy sẽ xuất hiện cực nhiều lỗ thủng dày đặc trên bề mặt, đây là một cách để phân biệt đâu là thiên thạch, nhưng nham thạch trong các khe gai xương đều bị vỏ sò ốc to nhỏ linh tinh bao phủ, căn bản không thể nào tìm theo cách đó.
Đại Đầu nói thiên thạch là màu đen, nhưng đám nham thạch ở đây hầu như nào có màu đen, nên tìm theo màu sắc không ổn.
Tả Đăng Phong nhanh chóng suy nghĩ rồi bỏ đủ cách trong đầu, cuối cùng cảm thấy chỉ có một có thể dùng được, chính là dùng dao cạo sạch lớp vỏ sò bên ngoài, rồi xem bề mặt nham thạch có những lỗ khí bị cháy hay không
Đây là phương pháp ngu nhất, nhưng ngoài nó ra lại chẳng còn thể khác, vì đống nham thạch trên mai rùa cực nhiều. Tả Đăng Phong không dám phí thời gian, rót linh khí vào dao găm, nhanh tay gọt vỏ sò.
Diện tích hơn hai trăm mét mang theo ít nhất hơn một trăm khối nham thạch to nhỏ không đều, muốn kiểm tra phải mất thời gian rất nhiều, mười phút chắc chắn không tới, Tả Đăng Phong không khỏi cảm thấy nôn nóng , nhưng đáng tiếc máy móc của Đại Đầu không dùng được ở dưới nước, nếu không có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ngờ đây, Tả Đăng Phong chợt nhớ ra Đại Đầu trước khi Huyền Vũ nổi lên đã dùng máy móc đo lường nơi này, phát hiện không có phản ứng, tình huống như thế có hai khả năng, một là nước biển quá sâu , khiến máy móc không đo được tới thiên thạch, hai là khối lượng thiên thạch còn lại cực nhỏ, lại ở quá sâu nên không đo thấy, đương nhiên có khả năng thứ ba, chính là ở đây không có thiên thạch, nhưng Tả Đăng Phong không muốn nghĩ khả năng này.
Tổng hợp lại, thứ hai có độ khả thi to nhất, dù sao đám người Cơ Tiên đã từng vặt hái thiên thạch trên lưng Huyền Vũ, ít nhiều gì chắc đã lấy đi rất nhiều, nói cách khác, thiên thạch rất có thể vẫn còn, nhưng khối lượng còn lại rất ít.
Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong không kiểm tra những khối nham thạch lớn, mà chỉ gọt chém những nham thạch nhỏ hơn quả dưa hấu, nhờ rút nhỏ phạm vi kiểm tra, tốc độ kiểm tra đã tăng nhanh chóng.
Chốc lát sau Tả Đăng Phong có phát hiện mới. Nham thạch trên lưng Huyền Vũ rất cứng rắn, mảnh vỡ góc cạnh rõ ràng, cho thấy những nham thạch này đều là đất đá từ vỏ quả đất, mà thiên thạch là từ trên không trung hạ xuống, bị thiêu đốt không thể có góc cạnh được, phát hiện này giúp Tả Đăng Phong lần thứ hai rút nhỏ phạm vi sưu tầm, bỏ qua những nham thạch cỡ nhỏ có góc cạnh rõ ràng, chỉ tìm những tròn trịa hơn.
Một lúc sao Tả Đăng Phong cảm thấy đã hết dưỡng khí, nên cắn vào túi thở, nhưng dưỡng khí trong túi không nhiều, Tả Đăng Phong chỉ hít một hơi đã cạn sạch, hắn vứt bỏ túi khí, hắn đã dặn Đại Đầu tranh thủ mười phút, lúc này thời gian đã qua một nửa.
Tả Đăng Phong cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, đặc biệt là ở đầu, sự kích thích do ở lâu dưới nhiệt độ thấp bắt đầu xuất hiện làm hắn nhoi nhói, tình hình trước mắt không cho phép hắn tiếp tục giấu diếm, nên đành dùng bao tay Thuần Dương phóng ra dương khí để làm ấm bản thân.
Diện tích hơn hai trăm mét mới chỉ tìm được một phần ba, Tả Đăng Phong tăng tốc tìm kiếm, hắn biết chút đồ ăn hai người chuẩn bị không kiên trì được bao lâu, hết đồ ăn Huyền Vũ nhất định sẽ lại chìm xuống đáy nước.
Không phải, không phải, không phải... kết quả gọt kiểm khiến Tả Đăng Phong càng ngày càng nôn nóng, trong lòng hắn chỉ còn một khát vọng là tìm thấy một khối nhỏ thiên thạch, chỉ cần tìm thấy thiên thạch, là hắn có thể rời khỏi nơi này, cách gặp lại Vu Tâm Ngữ chỉ có một bước nữa, nhưng tìm được thiên thạch hay không ngoài cố gắng của bản thân thì còn phải dựa vào vận khí, thứ mà hắn không thích nhất chính là tìm vận may, bởi thứ đó không phải thứ mình có khả năng quyết định được.
Một nửa, giờ chỉ có một phần ba, chỉ còn một khu vực chừng mười bước mà thôi, nhưng dòng nước đã bắt đầu xuất hiện dị động, thân thể bị dòng nước nâng lên, Tả Đăng Phong rùng mình, đồ ăn đã hết rồi, Huyền Vũ đã bắt đầu lặn xuống.
Huyền Vũ lặn xuống không nhanh, Tả Đăng Phong cấp thiết phải tăng tốc tìm kiếm, nhưng Huyền Vũ khi chìm làm nước biển xuất hiện sức đẩy làm thân hình Tả Đăng Phong đung đưa, phải dùng tay trái túm lấy nham thạch hoặc gai xương mới ổn định được thân hình, chỉ có một tay gọt chém nên tốc độ kiểm tra chậm đi.
"Bình tĩnh, bình tĩnh." Tả Đăng Phong không ngừng thầm nhủ, càng là lúc nguy cấp thì càng phải bảo trì bình tĩnh, nếu không càng hoảng loạn sẽ càng dễ phạm sai lầm.
Khi Huyền Vũ lặn xuống càng sâu, áp suất của nước càng nặng, chỉ một lúc sau, Tả Đăng Phong đã bắt đầu bị ù tai, tuy không biết mình hiện đang xuống sâu bao nhiêu, nhưng hắn biết tình cảnh của mình đã rất nguy hiểm, nhất định phải mau chóng rời khỏi mai Huyền Vũ, nổi lên trên.
Nhưng Tả Đăng Phong không buông tay, còn một khu vực nhỏ chưa kiểm tra, hắn muốn trong thời khắc sống còn tìm ra kỳ tích, vì kỳ tích thường xuất hiện ở thời khắc sống còn.
Đáng tiếc kỳ tích vẫn không xuất hiện, xem ra thiên thạch thật sự đã bị đám người Cơ Tiên đào khoét sạch sẽ.
Cuối cùng, Tả Đăng Phong đành phải buông tay, lúc này mắt của hắn đã bắt đầu sưng phồng đau nhức, nhất định phải nổi lên.
Tả Đăng Phong buông tay, hắn chỉ có thể buông tay, hắn đã làm hết sức, lúc này hắn chỉ có thể cầu khẩn đám tro căn còn lại và hai lò xo kia sau kia tinh luyện có thể miễn cưỡng đủ số lượng cần tìm, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ là không tới, hắn đã tính toán rất nhiều lần, chắc chắn không tới.
Mang theo vô tận tuyệt vọng, Tả Đăng Phong quay sang lại liếc mắt nhìn mai rùa to lớn của Huyền Vũ, bắt đầu nổi lên.
Lúc này áp lực nước quá lớn làm hắn không thể tự động nổi lên, Tả Đăng Phong đành phải vung tay để nổi lên, nhưng hai tay vừa vung lên hắn liền dừng lại, hắn nhận ra có một khối nham thạch bám vào một gai xương lớn, khối nham thạch này rất nhỏ, không biết nó là vật liệu gì, nhưng vị trí xuất hiện của nó thực không đúng chỗ, nham thạch nhỏ như vậy không nên xuất hiện trên đầu một gai xương to lớn, vì nham thạch đều là bị kẹt trong khe hở của các gai xương, giải thích hợp lý chỉ có một cái, chính là trước đây nó phải rất lớn, nên nó mới nằm được ở đó, sau đó nó vì một lý do nào đó bị rớt khỏi gai xương, chỉ còn sót lại một khối rất nhỏ dính vào gai xương mà thôi.
Huyền Vũ bị khóa khu vực hoạt động rất có hạn, khả năng nham thạch trên lưng nó tự động bóc ra là cực nhỏ, ngoài phi có người lấy chúng đi.
Tả Đăng Phong lập tức muốn đuổi theo, nhưng rồi lại đổi ý. Không thể xuống được, nếu không sẽ bị to lớn thủy áp ép chết, dưới tình thế cấp bách, Tả Đăng Phong vẫy tay, bấu vào sau đầu Huyền Vũ, thôi thúc Huyền Âm chân khí.
Tả Đăng Phong làm vậy vốn chỉ muốn Huyền Vũ tức giận mà nổi lên mà thôi.
Nhưng Huyền Vũ không nổi lên nữa. Huyền Vũ vốn là tính âm, âm khí trong cơ thể rất nặng, Huyền Âm chân khí của Tả Đăng Phong chẳng tạo được chút ảnh hưởng gì tới nó, nên Huyền Vũ chỉ lắc mạnh đầu để hất rơi hắn, tiếp tục chầm chậm chìm xuống đáy biển.
Tả Đăng Phong cực kỳ buồn nản, đành phải vung tay nổi lên.
Thủy áp nhanh chóng giảm đi, Tả Đăng Phong cảm thấy áp lực giảm xuống, trên đầu hắn hiện vẫn còn rất nhiều quái ngư và cự xà, không khỏi tránh được vây công, hắn đành phải đổi hướng, chuyển sang cửa dự bị mà đi.
Tuy Tả Đăng Phong đã cẩn thận, nhưng một con quái ngư dạng cá heo vẫn phát hiện ra hắn, lập tức đuổi theo. Tả Đăng Phong đang rất cần hít thở, không còn tâm ham chiến, chỉ vội bơi đi.
Người ở dưới nước vĩnh viễn không thể nào nhanh hơn cá, nên con cá nhanh chóng đuổi kịp Tả Đăng Phong, há miệng to với răng nhọn dày đặc.
Tả Đăng Phong vội xoay người lại phát ra Huyền Âm chân khí đóng băng nước biển thành băng thuẫn để ngăn cản, nhưng hành động này lại đưa tới một hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, băng thuẫn tuy chặn được con quái ngư nhưng không trung hoà được xung lượng của nó, Tả Đăng Phong bị sức đẩy của nó hất ra xa chỗ hổng, lọt vào bên dưới núi băng.
Con quái ngư vẫn không dừng lại, tiếp tục đẩy hắn, cách tới cửa ra vào càng lúc càng xa, Tả Đăng Phong ở dưới nước không có chỗ mượn lực, bị động lùi về sau, không ngừng kêu khổ.
Ngay khi Tả Đăng Phong sắp bị chết đuối, một bóng xanh cực to đột nhiên xuất hiện, chặn ngang con quái ngư xé nát nó...