Tận thế song sủng

Chương 110: Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn

Đã qua hơn nửa giờ, đồ vật trong tay Đường Nhược chưa hiện ra cụ thể, mà trán của cô cũng đã lấm tấm mồ hôi.

Tiếp qua một giờ, Đường Nhược thả tay xuống: “Hình như không chưa được.”

Vẫn không thể thực thể hóa tinh thần lực.

“Từ từ sẽ được.” Bạch Thất đưa nước tới, rồi dùng khăn tay lau mồ hôi cho cô.

Đường Nhược ọt ọt uống nước, đột nhiên dừng lại một chút nói: “Đám người đội trưởng Hồ đến rồi.”

Bạch Thất nhíu mày lại: “Cảm nhận được?”

Đường Nhược gật đầu.

Bạch Thất nói: “Vậy em lấy ra mấy thi thể chuột thu thập được đi.”

Đường Nhược khó hiểu: “Sao phải lấy ra?”

Bạch Thất mở ra bản đồ nhìn nhìn: “Đợi lát có lẽ có tác dụng, bằng không thì đến lúc đó tự nhiên lấy ra, không tốt lắm.”

Vừa nói như vậy, Đường Nhược cũng hiểu rõ rồi.

Trước kia trong đoàn đội thì hai người chưa từng lộ ra mình có dị năng Không gian, hiện tại nếu đột nhiên từ không gian lấy ra một túi thi thể con chuột, hoặc về sau lại cầm ra mà mọi người hỏi tới cũng khó giải thích.




Bí mật đã có ý định giấu thì phải giấu đến cùng.

Đường Nhược lấy thi thể con chuột từ không gian ra, hai người cứ tiếp tục chờ đợi mọi người đến.

Đã qua gần nửa giờ, nắp cống đã bị người từ dưới mở ra.

Cái đầu nhô ra đầu tiên chính là Điền Hải.

Đường Nhược nhìn thấy Điền Hải thì vui vẻ phất tay: “A Hải, ở đây ở đây.”

“Chị.” Điền Hải cũng rất vui, lập tức nhảy lên rồi chạy tới nhìn cô từ đầu tới chân, “Chị, anh Bạch, hai người không có việc gì thật tốt quá.”

“Không có việc gì không có việc gì, bọn họ đâu rồi, mọi người không sao chứ?”

Điền Hải nói: “Chúng ta cũng không có việc gì.”

Đang nói, mọi người trong đoàn xe từng người đều từ phía dưới leo ra.

Hồ Hạo Thiên nhìn xem Đường Nhược – Bạch Thất sạch sẽ, tốt hơn nhóm người mình bị chôn trong cát cả đêm rất nhiều, không cam lòng chậc chậc nói: “Hai người rất xấu nhé, rõ ràng hai nguời vụng trộm trốn đến thế giới hai người, không mang theo mọi người thì thôi đi nhưng tại sao không mang theo vợ chồng chúng tôi!”

Phan Đại Vĩ nhìn Hồ Hạo Thiên: “Điều đó nói nên chân cậu quá ngắn, không chạy nhanh như Tiểu Bạch.”

Hồ Hạo Thiên nổi giận: “Chú khoan hãy nói, nếu không phải chủ ý cùi bắp của chú, cái gì mà cứ cầm súng bắn, như vậy đã không sập.”

Phan Đại Vĩ nói: “Ông anh tôi cũng không có nổ súng mà, hơn nữa đường hầm là giao thông đầu mối then chốt thế mà bắn một phát đã sập rồi, chất lượng công trình này chắc được làm từ chất liệu yếu kém, lãng phí lao động tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân.”

Hồ Hạo Thiên đạp Phan Đại Vĩ một cước: “Chú không biết nghĩ à, trước khi tận thế đã mưa to hơn ba ngày sau đó bị mặt trời soi hai tháng, cộng thêm lâu năm không tu sửa cho dù công trình tốt đến mấy cũng sập!”

Dư Vạn Lý ồ lên một tiếng nói: “Hồ đội vừa nói như vậy, tôi mới nhớ tới, đã hơn hai tháng không có mưa nha, chúng ta đi thẳng một mạch trong cống nước mà chả thấy tí nước nào.”

“Nguồn nước sắp cạn hả?” Lưu Binh nói.

Hồ Hạo Thiên nói: “Không biết, dù sao có nguồn nước thì cũng không thể dùng để uống rồi, phải trải qua căn cứ xử lý đặc thù.”

Căn cứ nghiên cứu một ít công nghệ cao, bọn họ cái gì đều không hiểu nên cũng không tiếp tục thảo luận nữa.

Kế tiếp liền là vấn đề đi nơi nào.

“Bọn Vệ Lam nghĩ chúng ta đã chết trong đường hầm nên không tới cứu chúng ta ư?” Lưu Binh nói.

Hồ Hạo Thiên quan sát bốn phía mênh mông toàn cỏ dại “Hiện tại chúng ta đã lên đây, cho dù anh ta muốn tìm thì chắc cũng chẳng thấy.”

Bạch Thất ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút: “Chúng ta phải được tìm một chỗ qua đêm, buổi tối ở đây không an toàn.”


Cho dù không có Zombie, ai biết sẽ có các loại rắn, côn trùng, chuột, kiến gì không.

Cách nhà máy điện hạt nhân càng gần, những vật này càng biến dị.

Mọi người nghe Bạch Thất nói như vậy rồi, cũng đều gật đầu, đi tới chỗ xa hơn dưới chân núi đi đến.

Đi phía trước bước vài bước, chợt nghe được sau lưng lại “Đùng!” một tiếng, “Rầm rầm rầm!” Không ngớt truyền đến khiến mọi người ở chỗ này đung đưa, ngồi chồm hổm xuống.

“Lại làm sao vậy, động đất?” Lưu Binh nhìn xung quanh, cho dù ổn định lại rồi nhưng cũng không dám đứng lên.

Bạch Thất ôm Đường Nhược cũng nhìn phía sau lưng một chút: “Chắc đường hầm lại sập nữa rồi.”

Những người khác nghĩ nghĩ, cũng hiểu tại sao.

Trước đó rất nhiều đá bị bọn họ biến thành cát hoặc dời đi, kỳ thật cũng đã lung lay sắp đổ rồi. Nếu như bên ngoài quân đội lại đào hầm thì chắc chắn sẽ sập lần nữa.

Mà chính như mọi người đã nghĩ, giờ phút này chính xác mặt Vệ Lam đen thành đáy nồi: “Tại sao có thể như vậy, lúc nào mới có thể khai thông lại con đường.”

Dẫn đầu dị năng giả hệ Thổ nói: “Không được, cho dù chúng tôi có nhiều người, muốn khai thông con đường này cũng phải mất một tuần lễ, đường hầm quá dài rồi, chúng ta vẫn nên đổi một đường khác đi qua.”

Vệ Lam nói: “Vậy người ở bên trong phải làm sao bây giờ?”

Dị năng giả hệ Thổ nói không ra lời.

Chuyện này không liên quan đến người thân, bạn bè cua anh ta…

Hơn nữa những gì nên làm thì anh ta đã cố gắng làm rồi, anh ta không hề vi phạm lương tâm mình.

Vốn cũng không phải do anh ta làm cho đường hầm sập đấy.

Sĩ quan phụ tá đứng ở một bên nghiên cứu tình hình bên dưới, khuyên nhủ: “Nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân mang trọng đại, trung ương vẫn chờ tin tức của chúng ta nên không thể lãng phí thêm thời gian.”

Nhưng cũng không thể trắng trợn bảo Vệ Lam thấy chết mà không cứu, đành phải lại nói tiếp: “Chúng ta phái vài đoàn đội ở chỗ này tiếp tục đào móc, bằng không thì nhiều người như vậy chờ ở chỗ này cũng không phải biện pháp.”

Nhưng nếu một mình ở chỗ này đào bới, thì cũng không khác gì đưa dâng thức ăn tận miệng con muỗi.

Đối mặt với lợi ích lớn thì Vệ Lam không có khả năng chỉ lo lợi nhỏ ích.

Đành phải nghiêm túc hỏi thăm người dị năng giả hệ Thổ kia lần nữa: “Thật không có biện pháp sao?”

Dị năng giả hệ Thổ nói: “Trước kia đào một ngày, cũng mới đào được 100m, hôm nay lại sập lần nữa, may mà nhóm bọn ta đều chạy nhanh, bằng không thì chúng tôi cũng đã bị lấp vào rồi.”

Sĩ quan phụ tá nói: “Cái này đường hầm tổng 2000m, tiếp tục như vậy một tuần lễ cũng chưa chắc đào xong, cho dù một tuần lễ đào xong thì bọn họ cũng đã không còn …”




Vệ Lam trầm mặt lại, sau đó đi gọi Tào mẫn tới.

Đẩy cô đứng trước cửa hầm, anh nói: “Cảm thụ lại một lần, có phát hiện dấu hiệu sinh mệnh gì không ”

Đoàn đội Tùy Tiện là do Vệ Lam gọi vào, đường hầm sập rồi bọn họ bị vùi lấp ở dưới đất, hôm nay sống chết không rõ, còn mình lại bỏ đi…

Vệ Lam càng nghĩ thì trên người anh càng lạnh lẽo hơn.

Đã từng, anh cũng như vậy.

Bảo Lương Phú Sinh là bạn thân đi vào cứu người, còn mình ở bên ngoài đánh Zombie yểm hộ cho anh ta.

Thế nhưng mà nào biết đâu rằng…

Tiến sĩ Tào cố gắng cảm thụ rồi sau đó thò tay cầm tay Vệ Lam: “Vệ Lam…”

Vệ Lam nhìn tay Tào Mẫn rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, rút tay cô ra: “Có dấu hiệu sinh mệnh sao?”

Tiến sĩ Tào lắc đầu.

Vệ Lam hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, chậm rãi bình phục tâm tình.

Hồi lâu sau mới nói với sĩ quan phụ tá: “Thông báo xuống dưới, đường hầm sập đổ, toàn đội theo phương hướng khác trực tiếp vòng đi qua.”

Trong tận thế phải học được buông tha cho rất nhiều thứ.

Thậm chí là nhân tính…

Nếu như không muốn đi cải biến.

Vậy cái thế giới này sẽ khiến mình đầu rơi máu chảy.

Về sau, mình có muốn hay không đều phải học được cách thích ứng.

Thuyết tiến hoá luôn luôn nhắc nhở lấy bọn họ: kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.

back top